Chương 76: Tràng Trung Băng Thán
Vưu Tứ Tỷ
14/03/2021
Vinh An Hoàng Hậu mặc váy áo thẫm màu, hai bên có cung nữ nâng, nhẹ nhàng đi đến từ đầu hành lang bên kia.
Nhìn tư thế đi đường của một người là có thể đoán được đại khái tính cách người này ra sao. Cuộc đời Vinh An Hoàng Hậu huy hoàng, tuy trượng phu chết rồi, không còn được chúng tinh phủng nguyệt, nhưng vẫn được tôn dưỡng ở hậu cung như trước. Phong Hậu từ tuổi cập kê, tọa trấn trong cung từng quản lý một nửa giang sơn Đại Nghiệp, khí thế vẫn mãi còn đó, không cho phép ai khinh nhờn.
Nàng ta đến, cho dù là đến để gây hấn cũng tạo người ta một cảm giác hu tôn hàng quý. Khi nàng đi tới cửa, Âm Lâu vẫn đứng lên cười đón, hành lễ nói: “Hôm nay nương nương rảnh rỗi? Có việc gì cứ sai người tới báo một tiếng, ta qua đó cũng là giống nhau.”
“Không phải việc quan trọng gì.” Vinh An Hoàng Hậu nói, liếc mắt một cái sang bên cạnh, khóe miệng nhếch lên, “Thì ra là có khách quý đang ở đây, ta đến không đúng lúc rồi ư?”
Tiêu Đạc khom người vái chào, “Nương nương nói đùa, thần tới là vì chuyện của Thứ phúc tấn Nam Uyển Vương, đến chỗ Đoan phi nương nương đây hỏi thăm chút tin tức.”
Nàng ta hờ hững cười, “Tiêu hán thần là quý nhân bận rộn, bây giờ muốn nhờ cũng chẳng nhờ được. Linh cữu Đại Hành Hoàng Đế phụng an nơi huyền cung, ta thâm cư hậu cung không hỏi chuyện, không biết thụy sách bảo ấn đã chuẩn bị thỏa đáng hết chưa. Mời Hán Thần tới Giai Phượng Cung thương nghị, kết quả lại là Thái Xuân Dương tới, lắp ba lắp bắp chẳng nói lên lời.” Nàng ta ngồi vững trên bảo tọa, chỉnh lại chân váy bát bảo lập thủy, “Chuyện của tiểu thiếp phiên vương quan trọng, chuyện của Đại Hành Hoàng Đế thì không sao? Hán thần thay Hoàng Thượng phân ưu nhưng cũng đừng quên chủ cũ, vậy mới là chính đạo làm người.”
Chọc cho hắn cái đinh, vừa hay giải bớt mối hận trong lòng. Loại nhân duyên sương sớm này vốn dĩ chẳng ai trông cậy sẽ được dài lâu. Chỉ là trong giây lát đã phủi sạch không còn một mảnh, Tiêu Đạc này không khỏi quá tuyệt tình rồi.
Âm Lâu đứng một bên cũng nghe ra ý tứ, chuyển mắt nhìn Tiêu Đạc, hắn dịch tay nói: “Từ sau khi Tiên Đế nhập lăng, mọi công việc đều là do Thái Xuân Dương giám sát, thần phái hắn qua là thích hợp nhất. Nếu nương nương ngại hắn không nói rõ được ngọn nguồn, thần sẽ về Tư Lễ Giám hỏi rõ, sau đó đến Giai Phượng Cung bẩm báo sau.”
Sắc mặt Vinh An Hoàng Hậu hòa hoãn hơn đôi chút, coi như là vừa lòng với lời đối đáp này. Nhận lấy chén trà cung nữ dâng lên, nhấp một ngụm, lại rũ mắt nói: “Ta nhớ rõ trước khi Hán thần Nam hạ, ta đã từng nhắc đến với Hán thần chuyện Đế Cơ gả thấp. Đại yến hôm qua Hoàn Chi còn nhắc đến Đế Cơ, hình như đã nói chuyện với nhau rất vui. Hán thần rảnh rỗi thì thay ta đề cập với Hoàng Thượng, rốt cuộc việc này vẫn cần Vạn Tuế Gia định đoạt.”
Âm Lâu gần như có thể khẳng định mục đích đến chỗ nàng của Triệu lão nương nương chính là vì tìm Tiêu Đạc nói chuyện. Cũng thật đáng thương, trước kia chỉ cần tùy tiện liếc mắt một cái là tựa như mắt bão vây quanh, bây giờ càng lúc càng xa, muốn hỏi một lời cũng phải ba mời bốn thỉnh, chênh lệch này đúng là khiến người ta buồn bã. Nàng cũng không lên tiếng, chỉ ngồi một bên hờ hững bàng quan, cung nữ tiến vào hỏi chuyện bài thiện, nàng kêu đem đến sao gian, lát nữa cũng tiện ăn luôn cùng Đồng Vân.
Tiêu Đạc không có lòng thương hoa tiếc ngọc, nghe nàng ta nhắc đến Triệu Hoàn Chi thì lập tức đổi khẩu khí, “Có lẽ nương nương còn chưa biết, sáng nay Triệu Hoàn Chi đã bị mời đến Đông Xưởng hỏi chuyện rồi. Vô lễ với công chúa, đây là tội lớn chém đầu, trước đó nương nương không dặn dò hắn sao? Thân mấy vui mấy thì cũng phải biết quản tay chân mình, vị kia là ngự muội, không phải khuê nữ bình dân. Bây giờ hay rồi, việc này điều tra rõ ra, chỉ e còn liên lụy đến cả nương nương.”
Vinh An Hoàng Hậu kinh hãi, “Lời hoang đường này từ ai mà ra? Kẻ Hán thần cần tìm chính là tên truyền bá lời đồn kia mới phải, sao có thể không hỏi rõ trắng đen đã bắt người? Tốt xấu gì cũng là huynh đệ nhà mẹ đẻ ta, Hán thần làm như vậy, không bận tâm chút nào đến thể diện của ta hay sao?”
“Đây là do chính miệng Trưởng công chúa nói với thần, nếu thần không bận tâm đến thể diện của nương nương, chút chuyện này hẳn là đã chọc tai Hoàng Thượng.” Tiêu Đạc lạnh lùng nói, “Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu, đây vốn là lẽ thường, ai ngờ công tử Triệu gia đã gấp không thể chờ. Nếu thần là nương nương, giữ yên lặng cả nhà cùng yên ổn, tiếp tục truy cứu chẳng có lợi cho ai đâu.”
Vinh An Hoàng Hậu cứng họng, ngẩn ra một lúc rồi cười trào phúng, “Ta cũng chẳng muốn nói, nhưng Trưởng công chúa này đúng là trẻ người non dạ. Cô nương không biết thẹn hay sao, còn dám lôi ra tranh cãi! Hán thần vẫn là khuyên nhủ nàng, sự đã rồi, còn không bằng cho qua đi. Tốt xấu gì cũng là đại sự danh tiết, cho dù nàng có là công chúa, còn gia đình trong sạch nào muốn nàng?”
Âm Lâu nghe xong thì tức điên, lại không thể quá khích, chỉ nhàn nhạt nói: “Ta đoán Triệu công tử và nương nương đều nghĩ giống nhau, cho rằng có chuyện gì xảy ra thì không thể không gả thấp. Nhưng thể diện nhà Đế Vương vẫn còn đó, chưa nói có đến nông nỗi ấy hay không, cho dù có bị hãm hại thật cũng sẽ không có chuyện ngậm miệng hàm hồ cho qua. Theo ta thấy Hán thần vẫn cứ trình báo lên trên là hơn, có thị phi gì thì mời Thái Hậu và Hoàng Hậu nương nương định đoạt. Triệu lão nương nương và Triệu Hoàn Chi là thân nhân, bây giờ còn chưa bứt ra, đưa đến tai bay vạ gió thì oan uổng lắm!”
Câu ‘Triệu lão nương nương’ kia làm cho Vinh An Hoàng Hậu nửa ngày không dậy nổi tinh thần, nàng ta thật hận cái xưng hô này, đây là cố tình lôi ra dè bỉu nàng ta sao? Nàng ta lập tức cắn răng, đặt mạnh chén trà trong tay lên bàn, “Trình báo lên trên? Ta cũng thấy báo lên tốt đấy! Hoàng Thượng là người lo đại sự, không quản mấy thứ vụn vặt hậu cung. Có những việc nếu đã để Hoàng Hậu và Thái Hậu biết, trong lòng mọi người đều hiểu rõ, đinh là đinh mão là mão, đừng hòng lôi ai ra làm đỡ đòn.”
Nàng ta hận không thể ném nhược điểm nàng ta đang nắm giữ vào thẳng mặt hai người này, một tiểu tài nhân nho nhỏ, cho rằng tìm được Tiêu Đạc làm chỗ dựa là có thể nói chuyện như vậy với nàng ta sao? Tiêu Đạc là kẻ chỉ ham lợi ích, hôm nay có thể đứng cùng một chiến tuyến, ngày mai đã có thể đánh cho gió lọt kẽ tay. Lúc trước nàng ta đỡ hắn lên vị trí Chưởng ấn là vì muốn mài hắn thành đao để dùng, hiện giờ hắn đã có thực quyền, thứ hắn thiếu chỉ là một người bên gối. Nói đến cùng cũng chỉ là lợi dụng lẫn nhau, còn chưa nhìn rõ mình có bao nhiêu phân lượng đâu!
Trong lòng Âm Lâu tràn đầy bất mãn, muốn luận dài ngắn với nàng ta, lại cảm thấy lưng mình không đủ cứng. Nếu thực sự ồn ào đến xôn xao dư luận, làm sao mà còn có thể an ổn trong hậu cung này.
Tiêu Đạc lại cười nhạo, “Mong nương nương bớt giận, báo hay không đều là chuyện phía sau, lát nữa thần sẽ sai người đưa đồ đến cho nương nương xem qua, nương nương nhìn xong sẽ hiểu ngay thôi.”
Vinh An Hoàng Hậu nhìn hắn chăm chăm, không biết hắn lại có chủ ý gì, tạm thời kiềm chế xuống, nói với Âm Lâu: “Ta cũng là tới để truyền lời, hai ngày nữa đến chùa Đàm Chá dâng hương, ta đã an bài điện thờ siêu độ cho Tiên Đế. Tuy trước mắt ngươi đã tấn vị, nhưng tốt xấu gì cũng từng là cung quyến của Tiên Đế, phụng dưỡng Kim Thượng cũng đừng trễ nải vong chủ. Một không tuẫn táng hai không thủ lăng, dẫu sao cũng phải có lời giải thích mới được.” Nói xong cũng không muốn ở lại thêm nữa, đứng lên dặn dò, “Đến ngày đó ăn mặc thuần tịnh một chút, châu ngọc đầy đầu trông khó coi, quỳ gối ở đó mà còn tô son điểm phấn, không ra thể thống gì đâu.”
Đầy miệng toàn là ngữ khí răn dạy, phân phó xong thì gọi người đến đỡ, lắc lư ưỡn ẹo rời đi.
Âm Lâu trừng mắt, nhưng nàng chẳng lợi hại gì cho cam, không biết phải đáp lại làm sao cho thật mỉa mai, chỉ đành phồng má nói thầm: “Đây thì coi là cái gì chứ!”
Tiêu Đạc buồn cười, “Miệng ngốc lưỡi vụng, không thể nói lời chính nghĩa, cuối cùng còn bị người ta phản lại. Thôi bỏ đi, nàng đi dùng bữa, chuyện phía sau đều giao cho ta. Sau này gặp nàng ta không cần co rúm lại, dù sao nàng ta cũng chỉ là Hoàng Hậu tiền nhiệm, còn đòi quản được nàng hay sao.”
Nàng đứng đó, sắc mặt sầm sì, hắn trìu mến véo má nàng hai cái, không thể trì hoãn thêm nữa, vội vàng ra khỏi cửa cung.
Quả nhiên Vinh An Hoàng Hậu không đi xa, đứng chờ hắn ở đường hẻm, liếc mắt một cái tống cổ hết người xung quanh đi, quay người lại nói: “Ta vốn tưởng khi ngươi trở về ít nhất cũng sẽ đến thăm ta, không ngờ bây giờ ta còn chẳng bằng một kẻ không liên quan. Nếu hôm nay ta không đến Uyết Loan Cung, chỉ sợ sẽ chẳng bao giờ được nói chuyện với ngươi đâu! Ta hỏi ngươi, chuyện của Hoàn Chi, ngươi định không đếm xỉa đến hay sao?”
Hắn khoanh tay nhìn nàng ta, “Nương nương muốn thần làm thế nào đây?”
Vinh An Hoàng Hậu dường như có chút tức giận, “Vừa rồi ta đã nói rất rõ ràng, thuận theo là tốt nhất, Hợp Đức Đế Cơ gả thấp, ai ai cũng vui mừng.”
Hắn quay đi, mỉm cười với vòm trời rộng lớn dày đặc, “Nương nương biết ta là nhìn Đế Cơ lớn lên, không có chuyện ta để nàng phải gả cho một tên A Đẩu(*) không đỡ dậy nổi. Ta khuyên nương nương đừng hỏi đến việc này nữa, nương nương an hưởng tôn vinh trong hậu cung, có gì không tốt, lại cứ nằng nặc phải chen vào giữa đống bùn. Nay đã khác xưa, giang sơn đổi chủ, không muốn chịu cũng phải chịu, cho dù Triệu Hoàn Chi thượng được công chúa thì đã sao? Thiên phàm quá tẫn(**), cuộc sống vẫn chỉ là như thế, hà tất cứ phải ôm chuyện vào người!”
(*) A Đẩu: hay chính là Lưu Thiện con trai Lưu Bị, được nhìn nhận là một vị vua kém cỏi, để mất nước Thục vào tay nước Ngụy.
(**) Thiên phàm quá tẫn: Mấy ngàn con thuyền đều đã trải qua. Ý nói đã trải qua rất nhiều chuyện, kinh qua nhiều gió táp mưa sa.
Cuối cùng vẫn là không muốn giúp, Tiêu Đạc hữu cầu tất ứng trước kia biến mất từ lâu rồi, đã có chủ tử mới, vứt luôn chủ tử cũ ra sau đầu. Vinh An Hoàng Hậu nhíu mày nhìn hắn, “Tiêu Đạc, hao tâm tổn sự bồi dưỡng tiểu tài nhân kia thì có ích gì? Đừng nói là ngươi định đỡ nàng ta lên tận Hậu vị đấy! Chỉ là lần này dùng sức quá mạnh rồi, từ giả thành thật, có ích cho ngươi sao?”
Trong mắt hắn dần dần phủ sương, “Thực ra thần vẫn luôn để lại đường sống cho nương nương, chỉ là nương nương không biết mà thôi. Nương nương động tay động chân gì sau lưng thần, nương nương cho rằng thần không biết sao? Hỏng mất chuyện tốt của thần, bây giờ nương nương còn dám thẳng lưng nói chuyện?” Hắn chắp tay một bái, “Nương nương hồi cung đi thôi, an phận một chút, thần niệm giao tình trước kia không làm khó nương nương. Nếu nương nương vẫn không biết tốt xấu, vậy thì đã có Trương Dụ phi(*) chết đói làm gương!”
(*) Trương Dụ phi: Một phi tần thời Minh Hy Tông, bị hoạn quan Ngụy Trung Hiền hãm hại giam vào biệt cung bỏ đói đến chết trong khi vẫn đang mang thai.
Hắn giận dữ phất tay áo, nghênh ngang xoay người rời đi. Vinh An Hoàng Hậu bị mấy câu của hắn làm cho ngẩn ngơ, vừa phẫn uất lại hoảng hốt, chân cẳng run đến nỗi không đứng vững nổi.
“Tên thiến tặc, dám nói chuyện như vậy với ta! Nếu không phải lúc trước ta thấy hắn đáng thương, bây giờ hắn còn đang vùi mình trong Tửu Tạc Miến Cục kia kìa!” Nàng ta tức điên rồi, hai tay nắm chặt thành quyền hung hăng mắng mỏ về hướng hắn đi.
Nữ quan trước mặt sợ nàng ta gây chuyện, đè thấp giọng kéo ống tay áo nàng ta, “Nương nương ngàn vạn lần bớt giận, làm ồn lên không có lợi ích gì cho chúng ta. Nương nương không nghe thấy hắn nói sao, hắn là định bỏ đói chúng ta đến chết đó!”
Vinh An Hoàng Hậu ra sức đẩy ra, cất giọng the thé: “Đồ vô dụng, chỉ một câu đã bị dọa thành như vậy. Ngươi đã chết đói được chưa? Dám so ta với Trương Dụ phi, mắt chó của hắn mù rồi!”
Nàng ta tức muốn hộc máu, về đến Giai Phượng Cung thì đập phá hết đồ đạc trong điện, bao nhiêu đồ sứ trang trí hóa thành mảnh vụn trong nháy mắt.
Nhào vào đầu giường khóc lóc thảm thiết, cảm thấy chẳng ai đáng là gì hết, nàng ta mới là người cô độc nhất. Sớm đoán được sẽ có một ngày như vậy, chỉ không ngờ lại ập tới quá nhanh. Hắn từng nói sẽ không tính toán gì, thì ra cũng chỉ là lời ngon tiếng ngọt dệt hoa trên gấm, tới khi đường cùng bí lối, lo cho chính mình còn chưa xong, còn niệm đến tình cũ ngày xưa sao!
Lời nói tuy tàn nhẫn, nhưng không ngờ hắn dám làm ra những chuyện không có tình người.
Lúc vào đêm Cừu An đem một cái tráp đến, cúi đầu khom lưng nói đây là quà bồi tội của Đốc chủ tặng nương nương. Cơn giận ban ngày của nàng ta tiêu đi không ít, nghĩ thầm nếu hắn đã lui một bước, mình cũng sẽ xuống thang theo, hòa hảo trở lại sẽ có lợi cho chính mình, vậy nên lập tức sai cung nữ trình cái tráp lên. Những thứ nữ nhân yêu thích dù sao cũng là trang sức châu báu, nếu không thì cũng là mấy đồ chơi linh tinh vụn vặt được lòng người, Tiêu Đạc luôn hiểu rõ lòng dạ nữ nhân. Ai ngờ khi mở cái tráp ra, giống như một cú tát thật lớn tát thẳng vào mặt nàng ta, làm nàng ta sợ đến mức hồn phách đều bay hết ra ngoài.
Đó chính là một đôi tròng mắt đã được móc ra và một cái lưỡi, máu chảy đầm đìa, có vải gấm làm đệm.
Nàng ta hét lên một tiếng ném văng, tròng mắt lăn đến ngạch cửa nhanh như chớp, cái lưỡi thì bay cao vút lên rồi rơi ‘bẹp’ một cái xuống nền gạch xanh. Nàng ta che lỗ tai lại hét đến khản giọng, người trong điện đều sợ hãi, nha đầu hầu hạ từ trên xuống dưới đều run đến nỗi răng đánh lập cập, gắt gao ôm nhau thành một đống.
Cừu An đứng ở nơi đó, trên mặt mang theo nụ cười ngốc ngốc, trông càng thêm khủng bố dưới ngọn đèn. Hắn đi về phía trước hai bước, hắng giọng: “Đốc chủ sai nô tài tiện thể nhắn cho nương nương, nương nương coi trọng nhất là cái lưỡi và đôi mắt của Tiểu Song, Đốc chủ đã sai người chuẩn bị chúng nó dâng lên cho nương nương…Thế nào, nương nương không thích sao?”
Tiểu Song là người mà nàng ta cài vào phủ Đề đốc, từ khi Đoan phi vào phủ liền bắt đầu giám thị nhất cử nhất động của bọn họ. Một tỳ nữ râu ria cấp thấp trà trộn vào đám tạp dịch căn bản sẽ không khiến người ta chú ý, không ngờ vậy mà Tiêu Đạc lại có thể đào ra được, còn dùng đến cực hình nhường này.
Vinh An Hoàng Hậu không thể cất lời, co cụm cả người ngã xuống bảo tọa. Trong đầu có tiếng ong ong, trời đất quay cuồng, chỉ là lòng đều hiểu rõ, lúc này Tiêu Đạc thực sự muốn xuống tay với nàng ta rồi. Bây giờ hắn to gan lớn mật, Tây Xưởng cũng chẳng đáng cho hắn để vào mắt, hắn lại trở về thời điểm quyền khuynh triều dã như xưa, chớ nói đến nữ nhân hậu cung, ngay cả Thủ phụ Nội các cũng phải nhìn sắc mặt hắn mà làm việc. Đây là hắn giết gà dọa khỉ, vì Bộ Âm Lâu kia mà trở mặt đối phó nàng.
Cừu An tiếp tục ung dung thong thả khuyên can, “Nương nương, không cần nô tài phải nói với ngài, ngài cũng hiểu đạo lý một vừa hai phải. Ngài là người tôn quý, hôm nay ra đến nông nỗi này, vui vẻ lắm sao? Đã là Hoàng Hậu tiền nhiệm, vinh quang thế nào cũng đều là quá khứ, tục ngữ nói anh hùng mạt lộ, mỹ nhân xế chiều, ngài không phục không được. Cung thất này tuy nói là Vạn Tuế Gia đương gia, nhưng rốt cuộc chuyện sống chết vẫn nằm trong tay Đốc chủ, ngài đắc tội ai cũng đừng đắc tội ngài ấy…” Liếc mắt nhìn, mọi người đều đang run như sốt rét, xem ra có nói cũng chẳng lọt tai. Hắn không định tốn thêm nước bọt nữa, quay người đi khỏi Giai Phượng Cung, về trị phòng Chưởng ấn phục mệnh.
Nhìn tư thế đi đường của một người là có thể đoán được đại khái tính cách người này ra sao. Cuộc đời Vinh An Hoàng Hậu huy hoàng, tuy trượng phu chết rồi, không còn được chúng tinh phủng nguyệt, nhưng vẫn được tôn dưỡng ở hậu cung như trước. Phong Hậu từ tuổi cập kê, tọa trấn trong cung từng quản lý một nửa giang sơn Đại Nghiệp, khí thế vẫn mãi còn đó, không cho phép ai khinh nhờn.
Nàng ta đến, cho dù là đến để gây hấn cũng tạo người ta một cảm giác hu tôn hàng quý. Khi nàng đi tới cửa, Âm Lâu vẫn đứng lên cười đón, hành lễ nói: “Hôm nay nương nương rảnh rỗi? Có việc gì cứ sai người tới báo một tiếng, ta qua đó cũng là giống nhau.”
“Không phải việc quan trọng gì.” Vinh An Hoàng Hậu nói, liếc mắt một cái sang bên cạnh, khóe miệng nhếch lên, “Thì ra là có khách quý đang ở đây, ta đến không đúng lúc rồi ư?”
Tiêu Đạc khom người vái chào, “Nương nương nói đùa, thần tới là vì chuyện của Thứ phúc tấn Nam Uyển Vương, đến chỗ Đoan phi nương nương đây hỏi thăm chút tin tức.”
Nàng ta hờ hững cười, “Tiêu hán thần là quý nhân bận rộn, bây giờ muốn nhờ cũng chẳng nhờ được. Linh cữu Đại Hành Hoàng Đế phụng an nơi huyền cung, ta thâm cư hậu cung không hỏi chuyện, không biết thụy sách bảo ấn đã chuẩn bị thỏa đáng hết chưa. Mời Hán Thần tới Giai Phượng Cung thương nghị, kết quả lại là Thái Xuân Dương tới, lắp ba lắp bắp chẳng nói lên lời.” Nàng ta ngồi vững trên bảo tọa, chỉnh lại chân váy bát bảo lập thủy, “Chuyện của tiểu thiếp phiên vương quan trọng, chuyện của Đại Hành Hoàng Đế thì không sao? Hán thần thay Hoàng Thượng phân ưu nhưng cũng đừng quên chủ cũ, vậy mới là chính đạo làm người.”
Chọc cho hắn cái đinh, vừa hay giải bớt mối hận trong lòng. Loại nhân duyên sương sớm này vốn dĩ chẳng ai trông cậy sẽ được dài lâu. Chỉ là trong giây lát đã phủi sạch không còn một mảnh, Tiêu Đạc này không khỏi quá tuyệt tình rồi.
Âm Lâu đứng một bên cũng nghe ra ý tứ, chuyển mắt nhìn Tiêu Đạc, hắn dịch tay nói: “Từ sau khi Tiên Đế nhập lăng, mọi công việc đều là do Thái Xuân Dương giám sát, thần phái hắn qua là thích hợp nhất. Nếu nương nương ngại hắn không nói rõ được ngọn nguồn, thần sẽ về Tư Lễ Giám hỏi rõ, sau đó đến Giai Phượng Cung bẩm báo sau.”
Sắc mặt Vinh An Hoàng Hậu hòa hoãn hơn đôi chút, coi như là vừa lòng với lời đối đáp này. Nhận lấy chén trà cung nữ dâng lên, nhấp một ngụm, lại rũ mắt nói: “Ta nhớ rõ trước khi Hán thần Nam hạ, ta đã từng nhắc đến với Hán thần chuyện Đế Cơ gả thấp. Đại yến hôm qua Hoàn Chi còn nhắc đến Đế Cơ, hình như đã nói chuyện với nhau rất vui. Hán thần rảnh rỗi thì thay ta đề cập với Hoàng Thượng, rốt cuộc việc này vẫn cần Vạn Tuế Gia định đoạt.”
Âm Lâu gần như có thể khẳng định mục đích đến chỗ nàng của Triệu lão nương nương chính là vì tìm Tiêu Đạc nói chuyện. Cũng thật đáng thương, trước kia chỉ cần tùy tiện liếc mắt một cái là tựa như mắt bão vây quanh, bây giờ càng lúc càng xa, muốn hỏi một lời cũng phải ba mời bốn thỉnh, chênh lệch này đúng là khiến người ta buồn bã. Nàng cũng không lên tiếng, chỉ ngồi một bên hờ hững bàng quan, cung nữ tiến vào hỏi chuyện bài thiện, nàng kêu đem đến sao gian, lát nữa cũng tiện ăn luôn cùng Đồng Vân.
Tiêu Đạc không có lòng thương hoa tiếc ngọc, nghe nàng ta nhắc đến Triệu Hoàn Chi thì lập tức đổi khẩu khí, “Có lẽ nương nương còn chưa biết, sáng nay Triệu Hoàn Chi đã bị mời đến Đông Xưởng hỏi chuyện rồi. Vô lễ với công chúa, đây là tội lớn chém đầu, trước đó nương nương không dặn dò hắn sao? Thân mấy vui mấy thì cũng phải biết quản tay chân mình, vị kia là ngự muội, không phải khuê nữ bình dân. Bây giờ hay rồi, việc này điều tra rõ ra, chỉ e còn liên lụy đến cả nương nương.”
Vinh An Hoàng Hậu kinh hãi, “Lời hoang đường này từ ai mà ra? Kẻ Hán thần cần tìm chính là tên truyền bá lời đồn kia mới phải, sao có thể không hỏi rõ trắng đen đã bắt người? Tốt xấu gì cũng là huynh đệ nhà mẹ đẻ ta, Hán thần làm như vậy, không bận tâm chút nào đến thể diện của ta hay sao?”
“Đây là do chính miệng Trưởng công chúa nói với thần, nếu thần không bận tâm đến thể diện của nương nương, chút chuyện này hẳn là đã chọc tai Hoàng Thượng.” Tiêu Đạc lạnh lùng nói, “Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu, đây vốn là lẽ thường, ai ngờ công tử Triệu gia đã gấp không thể chờ. Nếu thần là nương nương, giữ yên lặng cả nhà cùng yên ổn, tiếp tục truy cứu chẳng có lợi cho ai đâu.”
Vinh An Hoàng Hậu cứng họng, ngẩn ra một lúc rồi cười trào phúng, “Ta cũng chẳng muốn nói, nhưng Trưởng công chúa này đúng là trẻ người non dạ. Cô nương không biết thẹn hay sao, còn dám lôi ra tranh cãi! Hán thần vẫn là khuyên nhủ nàng, sự đã rồi, còn không bằng cho qua đi. Tốt xấu gì cũng là đại sự danh tiết, cho dù nàng có là công chúa, còn gia đình trong sạch nào muốn nàng?”
Âm Lâu nghe xong thì tức điên, lại không thể quá khích, chỉ nhàn nhạt nói: “Ta đoán Triệu công tử và nương nương đều nghĩ giống nhau, cho rằng có chuyện gì xảy ra thì không thể không gả thấp. Nhưng thể diện nhà Đế Vương vẫn còn đó, chưa nói có đến nông nỗi ấy hay không, cho dù có bị hãm hại thật cũng sẽ không có chuyện ngậm miệng hàm hồ cho qua. Theo ta thấy Hán thần vẫn cứ trình báo lên trên là hơn, có thị phi gì thì mời Thái Hậu và Hoàng Hậu nương nương định đoạt. Triệu lão nương nương và Triệu Hoàn Chi là thân nhân, bây giờ còn chưa bứt ra, đưa đến tai bay vạ gió thì oan uổng lắm!”
Câu ‘Triệu lão nương nương’ kia làm cho Vinh An Hoàng Hậu nửa ngày không dậy nổi tinh thần, nàng ta thật hận cái xưng hô này, đây là cố tình lôi ra dè bỉu nàng ta sao? Nàng ta lập tức cắn răng, đặt mạnh chén trà trong tay lên bàn, “Trình báo lên trên? Ta cũng thấy báo lên tốt đấy! Hoàng Thượng là người lo đại sự, không quản mấy thứ vụn vặt hậu cung. Có những việc nếu đã để Hoàng Hậu và Thái Hậu biết, trong lòng mọi người đều hiểu rõ, đinh là đinh mão là mão, đừng hòng lôi ai ra làm đỡ đòn.”
Nàng ta hận không thể ném nhược điểm nàng ta đang nắm giữ vào thẳng mặt hai người này, một tiểu tài nhân nho nhỏ, cho rằng tìm được Tiêu Đạc làm chỗ dựa là có thể nói chuyện như vậy với nàng ta sao? Tiêu Đạc là kẻ chỉ ham lợi ích, hôm nay có thể đứng cùng một chiến tuyến, ngày mai đã có thể đánh cho gió lọt kẽ tay. Lúc trước nàng ta đỡ hắn lên vị trí Chưởng ấn là vì muốn mài hắn thành đao để dùng, hiện giờ hắn đã có thực quyền, thứ hắn thiếu chỉ là một người bên gối. Nói đến cùng cũng chỉ là lợi dụng lẫn nhau, còn chưa nhìn rõ mình có bao nhiêu phân lượng đâu!
Trong lòng Âm Lâu tràn đầy bất mãn, muốn luận dài ngắn với nàng ta, lại cảm thấy lưng mình không đủ cứng. Nếu thực sự ồn ào đến xôn xao dư luận, làm sao mà còn có thể an ổn trong hậu cung này.
Tiêu Đạc lại cười nhạo, “Mong nương nương bớt giận, báo hay không đều là chuyện phía sau, lát nữa thần sẽ sai người đưa đồ đến cho nương nương xem qua, nương nương nhìn xong sẽ hiểu ngay thôi.”
Vinh An Hoàng Hậu nhìn hắn chăm chăm, không biết hắn lại có chủ ý gì, tạm thời kiềm chế xuống, nói với Âm Lâu: “Ta cũng là tới để truyền lời, hai ngày nữa đến chùa Đàm Chá dâng hương, ta đã an bài điện thờ siêu độ cho Tiên Đế. Tuy trước mắt ngươi đã tấn vị, nhưng tốt xấu gì cũng từng là cung quyến của Tiên Đế, phụng dưỡng Kim Thượng cũng đừng trễ nải vong chủ. Một không tuẫn táng hai không thủ lăng, dẫu sao cũng phải có lời giải thích mới được.” Nói xong cũng không muốn ở lại thêm nữa, đứng lên dặn dò, “Đến ngày đó ăn mặc thuần tịnh một chút, châu ngọc đầy đầu trông khó coi, quỳ gối ở đó mà còn tô son điểm phấn, không ra thể thống gì đâu.”
Đầy miệng toàn là ngữ khí răn dạy, phân phó xong thì gọi người đến đỡ, lắc lư ưỡn ẹo rời đi.
Âm Lâu trừng mắt, nhưng nàng chẳng lợi hại gì cho cam, không biết phải đáp lại làm sao cho thật mỉa mai, chỉ đành phồng má nói thầm: “Đây thì coi là cái gì chứ!”
Tiêu Đạc buồn cười, “Miệng ngốc lưỡi vụng, không thể nói lời chính nghĩa, cuối cùng còn bị người ta phản lại. Thôi bỏ đi, nàng đi dùng bữa, chuyện phía sau đều giao cho ta. Sau này gặp nàng ta không cần co rúm lại, dù sao nàng ta cũng chỉ là Hoàng Hậu tiền nhiệm, còn đòi quản được nàng hay sao.”
Nàng đứng đó, sắc mặt sầm sì, hắn trìu mến véo má nàng hai cái, không thể trì hoãn thêm nữa, vội vàng ra khỏi cửa cung.
Quả nhiên Vinh An Hoàng Hậu không đi xa, đứng chờ hắn ở đường hẻm, liếc mắt một cái tống cổ hết người xung quanh đi, quay người lại nói: “Ta vốn tưởng khi ngươi trở về ít nhất cũng sẽ đến thăm ta, không ngờ bây giờ ta còn chẳng bằng một kẻ không liên quan. Nếu hôm nay ta không đến Uyết Loan Cung, chỉ sợ sẽ chẳng bao giờ được nói chuyện với ngươi đâu! Ta hỏi ngươi, chuyện của Hoàn Chi, ngươi định không đếm xỉa đến hay sao?”
Hắn khoanh tay nhìn nàng ta, “Nương nương muốn thần làm thế nào đây?”
Vinh An Hoàng Hậu dường như có chút tức giận, “Vừa rồi ta đã nói rất rõ ràng, thuận theo là tốt nhất, Hợp Đức Đế Cơ gả thấp, ai ai cũng vui mừng.”
Hắn quay đi, mỉm cười với vòm trời rộng lớn dày đặc, “Nương nương biết ta là nhìn Đế Cơ lớn lên, không có chuyện ta để nàng phải gả cho một tên A Đẩu(*) không đỡ dậy nổi. Ta khuyên nương nương đừng hỏi đến việc này nữa, nương nương an hưởng tôn vinh trong hậu cung, có gì không tốt, lại cứ nằng nặc phải chen vào giữa đống bùn. Nay đã khác xưa, giang sơn đổi chủ, không muốn chịu cũng phải chịu, cho dù Triệu Hoàn Chi thượng được công chúa thì đã sao? Thiên phàm quá tẫn(**), cuộc sống vẫn chỉ là như thế, hà tất cứ phải ôm chuyện vào người!”
(*) A Đẩu: hay chính là Lưu Thiện con trai Lưu Bị, được nhìn nhận là một vị vua kém cỏi, để mất nước Thục vào tay nước Ngụy.
(**) Thiên phàm quá tẫn: Mấy ngàn con thuyền đều đã trải qua. Ý nói đã trải qua rất nhiều chuyện, kinh qua nhiều gió táp mưa sa.
Cuối cùng vẫn là không muốn giúp, Tiêu Đạc hữu cầu tất ứng trước kia biến mất từ lâu rồi, đã có chủ tử mới, vứt luôn chủ tử cũ ra sau đầu. Vinh An Hoàng Hậu nhíu mày nhìn hắn, “Tiêu Đạc, hao tâm tổn sự bồi dưỡng tiểu tài nhân kia thì có ích gì? Đừng nói là ngươi định đỡ nàng ta lên tận Hậu vị đấy! Chỉ là lần này dùng sức quá mạnh rồi, từ giả thành thật, có ích cho ngươi sao?”
Trong mắt hắn dần dần phủ sương, “Thực ra thần vẫn luôn để lại đường sống cho nương nương, chỉ là nương nương không biết mà thôi. Nương nương động tay động chân gì sau lưng thần, nương nương cho rằng thần không biết sao? Hỏng mất chuyện tốt của thần, bây giờ nương nương còn dám thẳng lưng nói chuyện?” Hắn chắp tay một bái, “Nương nương hồi cung đi thôi, an phận một chút, thần niệm giao tình trước kia không làm khó nương nương. Nếu nương nương vẫn không biết tốt xấu, vậy thì đã có Trương Dụ phi(*) chết đói làm gương!”
(*) Trương Dụ phi: Một phi tần thời Minh Hy Tông, bị hoạn quan Ngụy Trung Hiền hãm hại giam vào biệt cung bỏ đói đến chết trong khi vẫn đang mang thai.
Hắn giận dữ phất tay áo, nghênh ngang xoay người rời đi. Vinh An Hoàng Hậu bị mấy câu của hắn làm cho ngẩn ngơ, vừa phẫn uất lại hoảng hốt, chân cẳng run đến nỗi không đứng vững nổi.
“Tên thiến tặc, dám nói chuyện như vậy với ta! Nếu không phải lúc trước ta thấy hắn đáng thương, bây giờ hắn còn đang vùi mình trong Tửu Tạc Miến Cục kia kìa!” Nàng ta tức điên rồi, hai tay nắm chặt thành quyền hung hăng mắng mỏ về hướng hắn đi.
Nữ quan trước mặt sợ nàng ta gây chuyện, đè thấp giọng kéo ống tay áo nàng ta, “Nương nương ngàn vạn lần bớt giận, làm ồn lên không có lợi ích gì cho chúng ta. Nương nương không nghe thấy hắn nói sao, hắn là định bỏ đói chúng ta đến chết đó!”
Vinh An Hoàng Hậu ra sức đẩy ra, cất giọng the thé: “Đồ vô dụng, chỉ một câu đã bị dọa thành như vậy. Ngươi đã chết đói được chưa? Dám so ta với Trương Dụ phi, mắt chó của hắn mù rồi!”
Nàng ta tức muốn hộc máu, về đến Giai Phượng Cung thì đập phá hết đồ đạc trong điện, bao nhiêu đồ sứ trang trí hóa thành mảnh vụn trong nháy mắt.
Nhào vào đầu giường khóc lóc thảm thiết, cảm thấy chẳng ai đáng là gì hết, nàng ta mới là người cô độc nhất. Sớm đoán được sẽ có một ngày như vậy, chỉ không ngờ lại ập tới quá nhanh. Hắn từng nói sẽ không tính toán gì, thì ra cũng chỉ là lời ngon tiếng ngọt dệt hoa trên gấm, tới khi đường cùng bí lối, lo cho chính mình còn chưa xong, còn niệm đến tình cũ ngày xưa sao!
Lời nói tuy tàn nhẫn, nhưng không ngờ hắn dám làm ra những chuyện không có tình người.
Lúc vào đêm Cừu An đem một cái tráp đến, cúi đầu khom lưng nói đây là quà bồi tội của Đốc chủ tặng nương nương. Cơn giận ban ngày của nàng ta tiêu đi không ít, nghĩ thầm nếu hắn đã lui một bước, mình cũng sẽ xuống thang theo, hòa hảo trở lại sẽ có lợi cho chính mình, vậy nên lập tức sai cung nữ trình cái tráp lên. Những thứ nữ nhân yêu thích dù sao cũng là trang sức châu báu, nếu không thì cũng là mấy đồ chơi linh tinh vụn vặt được lòng người, Tiêu Đạc luôn hiểu rõ lòng dạ nữ nhân. Ai ngờ khi mở cái tráp ra, giống như một cú tát thật lớn tát thẳng vào mặt nàng ta, làm nàng ta sợ đến mức hồn phách đều bay hết ra ngoài.
Đó chính là một đôi tròng mắt đã được móc ra và một cái lưỡi, máu chảy đầm đìa, có vải gấm làm đệm.
Nàng ta hét lên một tiếng ném văng, tròng mắt lăn đến ngạch cửa nhanh như chớp, cái lưỡi thì bay cao vút lên rồi rơi ‘bẹp’ một cái xuống nền gạch xanh. Nàng ta che lỗ tai lại hét đến khản giọng, người trong điện đều sợ hãi, nha đầu hầu hạ từ trên xuống dưới đều run đến nỗi răng đánh lập cập, gắt gao ôm nhau thành một đống.
Cừu An đứng ở nơi đó, trên mặt mang theo nụ cười ngốc ngốc, trông càng thêm khủng bố dưới ngọn đèn. Hắn đi về phía trước hai bước, hắng giọng: “Đốc chủ sai nô tài tiện thể nhắn cho nương nương, nương nương coi trọng nhất là cái lưỡi và đôi mắt của Tiểu Song, Đốc chủ đã sai người chuẩn bị chúng nó dâng lên cho nương nương…Thế nào, nương nương không thích sao?”
Tiểu Song là người mà nàng ta cài vào phủ Đề đốc, từ khi Đoan phi vào phủ liền bắt đầu giám thị nhất cử nhất động của bọn họ. Một tỳ nữ râu ria cấp thấp trà trộn vào đám tạp dịch căn bản sẽ không khiến người ta chú ý, không ngờ vậy mà Tiêu Đạc lại có thể đào ra được, còn dùng đến cực hình nhường này.
Vinh An Hoàng Hậu không thể cất lời, co cụm cả người ngã xuống bảo tọa. Trong đầu có tiếng ong ong, trời đất quay cuồng, chỉ là lòng đều hiểu rõ, lúc này Tiêu Đạc thực sự muốn xuống tay với nàng ta rồi. Bây giờ hắn to gan lớn mật, Tây Xưởng cũng chẳng đáng cho hắn để vào mắt, hắn lại trở về thời điểm quyền khuynh triều dã như xưa, chớ nói đến nữ nhân hậu cung, ngay cả Thủ phụ Nội các cũng phải nhìn sắc mặt hắn mà làm việc. Đây là hắn giết gà dọa khỉ, vì Bộ Âm Lâu kia mà trở mặt đối phó nàng.
Cừu An tiếp tục ung dung thong thả khuyên can, “Nương nương, không cần nô tài phải nói với ngài, ngài cũng hiểu đạo lý một vừa hai phải. Ngài là người tôn quý, hôm nay ra đến nông nỗi này, vui vẻ lắm sao? Đã là Hoàng Hậu tiền nhiệm, vinh quang thế nào cũng đều là quá khứ, tục ngữ nói anh hùng mạt lộ, mỹ nhân xế chiều, ngài không phục không được. Cung thất này tuy nói là Vạn Tuế Gia đương gia, nhưng rốt cuộc chuyện sống chết vẫn nằm trong tay Đốc chủ, ngài đắc tội ai cũng đừng đắc tội ngài ấy…” Liếc mắt nhìn, mọi người đều đang run như sốt rét, xem ra có nói cũng chẳng lọt tai. Hắn không định tốn thêm nước bọt nữa, quay người đi khỏi Giai Phượng Cung, về trị phòng Chưởng ấn phục mệnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.