Chương 55: Coi như là ban ngày của tôi
Dã Dữ Man
03/04/2022
Edit: Ry
Trong rừng rậm, gió bắc đã ngừng thét gào, mức độ kinh khủng của nó đã hạ xuống, nhưng lại vô hình làm tăng lên một loại cảm giác thần bí.
"Tại sao nơi này không có ban ngày?"
Cốc Nghi vẫn chưa hiểu lắm về thế giới tinh thần, nhưng thế giới của Tứ Mộc có ánh nắng có động vật, còn có suối nước và tất cả những sự vật ấm áp.
So ra thì thế giới tinh thần của Kỷ Trạch chỉ khiến nội tâm cảm thấy ngột ngạt.
Kỷ Trạch không giấu Cốc Nghi nữa: "Em không thấy địa hình nơi này khá giống hệ thống sinh thái khi được mở rộng ra cả trăm lần à?"
Gã không cần dùng những lời dối trá đó để che giấu bản thân: "Thế giới tinh thần là nơi khó quên nhất."
Kỷ Trạch chưa từng gặp được điều gì tốt đẹp. Trước khi gặp được Cốc Nghi, mọi thứ trong mắt gã chỉ là một màu xám ảm đạm, ô uế và dơ bẩn tạo thành võng mạc gã, những thứ gã nhìn thấy đều bị vấy bẩn.
Kỷ Trạch liếc nhìn Cốc Nghi, giả vờ quay đi.
"Em có thể coi như là ban ngày của tôi."
"Cái gì?"
Cốc Nghi không hiểu ý gã.
Vành tai Kỷ Trạch đỏ bừng, ngón tay thon dài căng thẳng đan vào nhau: "Em đại diện cho tất cả những điều tốt đẹp."
Cốc Nghi phì cười.
"003, cậu vẫn nên đến thế giới thực xem thử, tôi có thể đi dạo cùng cậu."
"Ừm."
Cốc Nghi nghĩ đến mục đích tới nơi này, và chuyện anh đã hứa với Tứ Mộc.
"003, những người trong thành phố Tân Trung... Có phải đều đang ở đây không?"
Kỷ Trạch lắc đầu: "Ở một nơi khác."
Cốc Nghi thử nói thật chậm: "Cậu có thể..."
Kỷ Trạch bỗng nhiên ngước lên, ánh mắt bình tĩnh lạnh nhạt. Cốc Nghi bị gã mà cảm thấy mất tự nhiên một cách khó hiểu, và cả... Rung động.
Anh mở miệng trước: "003, giờ cậu không cần phải giấu giếm tôi..."
"Tôi để bọn họ đi." Kỷ Trạch đáp: "Thì lấy gì để làm át chủ bài đây?"
Số lần Cốc Nghi kiên quyết dứt khoát bỏ đi quá nhiều.
Gã đã nhìn dây thần kinh của Cốc Nghi, đương nhiên biết được chút tâm tư nho nhỏ của anh.
Có lẽ là gã thật sự đã yêu con người này quá nhiều nên ngay cả dáng vẻ bày mưu chơi chiêu của anh, gã cũng có thể tiếp nhận.
Nếu có quái vật hỏi Kỷ Trạch cái gì là yêu.
Kỷ Trạch chắc chắn sẽ trả lời: "Có thể tiếp nhận nỗi đau mà em ấy mang đến, thấu hiểu mọi chối từ của em ấy, dù cho em ấy không đồng ý trở thành con người của mày, mày vẫn bằng lòng chăm sóc bảo vệ em ấy."
Tình yêu của quái vật ngay thẳng và kích động vậy đấy.
Độ chung thủy của chúng là thứ mà con người không thể so sánh.
Ví dụ như ngày trước 337 đã chọn Phổ Sầm Tư, hay như 003 hiện giờ đã chọn Cốc Nghi.
Bọn chúng không có cái gọi là chết già.
Thế nên cho đến giây cuối cùng nhắm mắt lại, bạn đời của chúng sẽ luôn chỉ là con người chúng đã chọn thuở ban đầu.
Ở một bên khác, Tứ Mộc ngồi trên xích đu ở sân sau, Phổ Sầm Tư cầm một tách trà, ngồi trước bàn tròn bên hành lang, dùng màn hình giả lập màu lam xem tin tức mới nhất về thành phố Tân Trung.
"Sao người phụ trách lại không có tình người như vậy chứ."
Tứ Mộc bất mãn lẩm bẩm: "Còn tiếp tục thế thì em sẽ không thích người phụ trách nữa đâu."
Cặp mắt sâu thẳm sau gọng kính nâng lên, Phổ Sầm Tư hơi cau mày.
"Cậu ta sẽ không làm gì người kia đâu." Đầu ngón tay xẹt qua màn hình, tin tức về thành phố Tân Trung lại đổi mới: "Nhưng anh lo cậu ta sẽ làm hại em."
"Nhưng mà..."
"Em luôn giấu anh liên lạc với cảnh sát Hồng Du, cho bọn họ manh mối về địa điểm của các viện phụ, anh đã bao giờ cản em chưa?"
Con mắt xinh đẹp của Tứ Mộc trợn tròn.
"Người phụ trách biết từ khi nào vậy?"
"Biết từ rất lâu rồi."
Phổ Sầm Tư ngâm mình dưới ánh mặt trời, gọng kính vàng chiết xạ từng tia sáng: "Những chuyện không có hại cho em, anh cho phép em làm, chỉ cần đừng làm tổn thương bản thân. Đây là ranh giới cuối cùng không bao giờ được phép vượt qua."
"Em biết rồi mà."
Phổ Sầm Tư day huyệt thái dương, đáy lòng hiển hiện chút bực bội: "Con người thật sự quá tham lam, vì tình trạng trong thành phố Tân Trung mà hôm trước Hồng Du đã bắt anh phải giao em ra."
Ngày đó Phổ Sầm Tư nhận được tin nhắn, cười lạnh một tiếng, nếu như không phải là vì Tứ Mộc, hắn vốn không muốn để ý đến mấy chuyện vớ vẩn này.
Ai cũng sẽ nảy sinh ác niệm.
Lúc ấy Phổ Sầm Tư đã định hùa theo Kỷ Trạch.
Trật tự của thế giới loài người thì liên quan gì đến hắn.
Nhưng khi ngẩng lên nhìn Tứ Mộc tươi cười rạng rỡ, những suy nghĩ không nên có ấy lập tức tan biến sạch sẽ.
Lòng bàn tay xẹt qua đuôi lông mày, không biết từ khi nào Tứ Mộc đã tới trước mặt Phổ Sầm Tư, chặn đi ánh nắng chói mắt.
Từ góc độ của Phổ Sầm Tư có thể nhìn thấy vài sợi tóc phất phơ trong nắng cùng với độ cong nơi khóe mắt thiếu niên khiến lòng người rung lên từng hồi, nụ cười bên môi vẫn làm người ta mê đắm như ngày nào.
"Là do Tứ Mộc quá kích động ạ."
Trong rừng rậm, gió bắc đã ngừng thét gào, mức độ kinh khủng của nó đã hạ xuống, nhưng lại vô hình làm tăng lên một loại cảm giác thần bí.
"Tại sao nơi này không có ban ngày?"
Cốc Nghi vẫn chưa hiểu lắm về thế giới tinh thần, nhưng thế giới của Tứ Mộc có ánh nắng có động vật, còn có suối nước và tất cả những sự vật ấm áp.
So ra thì thế giới tinh thần của Kỷ Trạch chỉ khiến nội tâm cảm thấy ngột ngạt.
Kỷ Trạch không giấu Cốc Nghi nữa: "Em không thấy địa hình nơi này khá giống hệ thống sinh thái khi được mở rộng ra cả trăm lần à?"
Gã không cần dùng những lời dối trá đó để che giấu bản thân: "Thế giới tinh thần là nơi khó quên nhất."
Kỷ Trạch chưa từng gặp được điều gì tốt đẹp. Trước khi gặp được Cốc Nghi, mọi thứ trong mắt gã chỉ là một màu xám ảm đạm, ô uế và dơ bẩn tạo thành võng mạc gã, những thứ gã nhìn thấy đều bị vấy bẩn.
Kỷ Trạch liếc nhìn Cốc Nghi, giả vờ quay đi.
"Em có thể coi như là ban ngày của tôi."
"Cái gì?"
Cốc Nghi không hiểu ý gã.
Vành tai Kỷ Trạch đỏ bừng, ngón tay thon dài căng thẳng đan vào nhau: "Em đại diện cho tất cả những điều tốt đẹp."
Cốc Nghi phì cười.
"003, cậu vẫn nên đến thế giới thực xem thử, tôi có thể đi dạo cùng cậu."
"Ừm."
Cốc Nghi nghĩ đến mục đích tới nơi này, và chuyện anh đã hứa với Tứ Mộc.
"003, những người trong thành phố Tân Trung... Có phải đều đang ở đây không?"
Kỷ Trạch lắc đầu: "Ở một nơi khác."
Cốc Nghi thử nói thật chậm: "Cậu có thể..."
Kỷ Trạch bỗng nhiên ngước lên, ánh mắt bình tĩnh lạnh nhạt. Cốc Nghi bị gã mà cảm thấy mất tự nhiên một cách khó hiểu, và cả... Rung động.
Anh mở miệng trước: "003, giờ cậu không cần phải giấu giếm tôi..."
"Tôi để bọn họ đi." Kỷ Trạch đáp: "Thì lấy gì để làm át chủ bài đây?"
Số lần Cốc Nghi kiên quyết dứt khoát bỏ đi quá nhiều.
Gã đã nhìn dây thần kinh của Cốc Nghi, đương nhiên biết được chút tâm tư nho nhỏ của anh.
Có lẽ là gã thật sự đã yêu con người này quá nhiều nên ngay cả dáng vẻ bày mưu chơi chiêu của anh, gã cũng có thể tiếp nhận.
Nếu có quái vật hỏi Kỷ Trạch cái gì là yêu.
Kỷ Trạch chắc chắn sẽ trả lời: "Có thể tiếp nhận nỗi đau mà em ấy mang đến, thấu hiểu mọi chối từ của em ấy, dù cho em ấy không đồng ý trở thành con người của mày, mày vẫn bằng lòng chăm sóc bảo vệ em ấy."
Tình yêu của quái vật ngay thẳng và kích động vậy đấy.
Độ chung thủy của chúng là thứ mà con người không thể so sánh.
Ví dụ như ngày trước 337 đã chọn Phổ Sầm Tư, hay như 003 hiện giờ đã chọn Cốc Nghi.
Bọn chúng không có cái gọi là chết già.
Thế nên cho đến giây cuối cùng nhắm mắt lại, bạn đời của chúng sẽ luôn chỉ là con người chúng đã chọn thuở ban đầu.
Ở một bên khác, Tứ Mộc ngồi trên xích đu ở sân sau, Phổ Sầm Tư cầm một tách trà, ngồi trước bàn tròn bên hành lang, dùng màn hình giả lập màu lam xem tin tức mới nhất về thành phố Tân Trung.
"Sao người phụ trách lại không có tình người như vậy chứ."
Tứ Mộc bất mãn lẩm bẩm: "Còn tiếp tục thế thì em sẽ không thích người phụ trách nữa đâu."
Cặp mắt sâu thẳm sau gọng kính nâng lên, Phổ Sầm Tư hơi cau mày.
"Cậu ta sẽ không làm gì người kia đâu." Đầu ngón tay xẹt qua màn hình, tin tức về thành phố Tân Trung lại đổi mới: "Nhưng anh lo cậu ta sẽ làm hại em."
"Nhưng mà..."
"Em luôn giấu anh liên lạc với cảnh sát Hồng Du, cho bọn họ manh mối về địa điểm của các viện phụ, anh đã bao giờ cản em chưa?"
Con mắt xinh đẹp của Tứ Mộc trợn tròn.
"Người phụ trách biết từ khi nào vậy?"
"Biết từ rất lâu rồi."
Phổ Sầm Tư ngâm mình dưới ánh mặt trời, gọng kính vàng chiết xạ từng tia sáng: "Những chuyện không có hại cho em, anh cho phép em làm, chỉ cần đừng làm tổn thương bản thân. Đây là ranh giới cuối cùng không bao giờ được phép vượt qua."
"Em biết rồi mà."
Phổ Sầm Tư day huyệt thái dương, đáy lòng hiển hiện chút bực bội: "Con người thật sự quá tham lam, vì tình trạng trong thành phố Tân Trung mà hôm trước Hồng Du đã bắt anh phải giao em ra."
Ngày đó Phổ Sầm Tư nhận được tin nhắn, cười lạnh một tiếng, nếu như không phải là vì Tứ Mộc, hắn vốn không muốn để ý đến mấy chuyện vớ vẩn này.
Ai cũng sẽ nảy sinh ác niệm.
Lúc ấy Phổ Sầm Tư đã định hùa theo Kỷ Trạch.
Trật tự của thế giới loài người thì liên quan gì đến hắn.
Nhưng khi ngẩng lên nhìn Tứ Mộc tươi cười rạng rỡ, những suy nghĩ không nên có ấy lập tức tan biến sạch sẽ.
Lòng bàn tay xẹt qua đuôi lông mày, không biết từ khi nào Tứ Mộc đã tới trước mặt Phổ Sầm Tư, chặn đi ánh nắng chói mắt.
Từ góc độ của Phổ Sầm Tư có thể nhìn thấy vài sợi tóc phất phơ trong nắng cùng với độ cong nơi khóe mắt thiếu niên khiến lòng người rung lên từng hồi, nụ cười bên môi vẫn làm người ta mê đắm như ngày nào.
"Là do Tứ Mộc quá kích động ạ."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.