Chương 44: Sẽ không cho phép tồn tại
Dã Dữ Man
03/04/2022
Edit: Ry
"Bởi vì tôi thích Phổ Sầm Tư."
"Thế nên anh ấy đã trở thành tiên sinh của tôi đó."
Hai người bên ngoài thì hòa hợp thân thiết, hai người trên lầu lại không được tốt đẹp như vậy.
Phổ Sầm Tư có định kiến rất lớn với Kỷ Trạch, mà Kỷ Trạch thì không thích cái nhìn xuyên thấu mọi thứ của Phổ Sầm Tư.
"Rất để ý con người kia à?"
Phổ Sầm Tư đứng trên ban công, cây cỏ quanh chân dồi dào sức sống, ánh mắt hắn dõi theo thiếu niên đang tươi cười rạng ngời dưới lầu: "Thế mà còn dám gây rối ở thành phố Tân Trung, không sợ xảy ra chuyện à?"
Giọng điệu của hắn mang theo chút trào phúng.
"Có thể xảy ra chuyện gì?" Kỷ Trạch lại chẳng hề quan tâm tới sự sống chết của loài người: "Tôi chỉ rút đi ý thức của một nhóm người thôi."
"Ngu xuẩn." Phổ Sầm Tư mắng một tiếng, đôi mắt sau chiếc kính gọng vàng sa sầm: "Giờ tất cả truyền thông đều đang hướng về thành phố Tân Trung, cố bắng đào bới tin tức trọng đại. Không đến ba ngày, cậu và cái người dưới lầu kia sẽ được treo lên danh sách những người mất tích đầy bí ẩn. Hai người định mãi mãi dùng thân phận như vậy ở thế giới này?"
Kỷ Trạch kìm nén bực bội trong lòng: "Anh..."
Nhưng vừa nghĩ đến Cốc Nghi, gã đã đè xuống cơn tức: "Tôi muốn ra ngoài thì kẻ nào có thể cản tôi."
Khóe môi Phổ Sầm Tư nhếch lên thành nụ cười hờ hững, nếu như mắt Kỷ Trạch không hỏng thì chắc chắn nụ cười đó là mỉa mai.
"Vậy cậu ta thì sao? Cậu ta là con người, cậu ta chỉ có thể sống ở Trái Đất. Cậu để cho cậu ta xuất hiện dưới con mắt của công chúng, đại diện cho việc sẽ có rất nhiều kẻ nhìn chằm chằm cậu ta. Bọn họ có thể sẽ bàn tán về cậu ta, cả tốt lẫn xấu, thậm chí là tùy ý biên soạn ra những câu chuyện không có thật."
"Những chuyện có hại với em ấy, tôi sẽ không cho phép nó tồn tại."
"Vậy sự tồn tại của cậu với cậu ta thì sao?"
Khi Cốc Nghi bước chân vào phòng khách, Phổ Sầm Tư đã nhận ra dấu vết bị cắt xóa.
Từng đốm sáng vụn vặt, lại bao hàm từng đoạn ký ức.
Phổ Sầm Tư không có hứng thú với chuyện của người khác.
"Tôi sẽ không hại em ấy."
Tứ Mộc ở dưới lầu giơ tay vẫy bọn họ, cắt ngang cuộc đối thoại không tính là thành công này.
Phổ Sầm Tư nở nụ cười hiếm hoi, đáp lại Tứ Mộc: "Coi chừng ngã."
Hắn không vạch mặt Kỷ Trạch nữa, quay người xuống lầu.
Thiếu niên nhanh chân chạy về phía tiên sinh của mình.
"Em có thể giữ Cốc Nghi và Kỷ Trạch ở đây mấy ngày được không?"
Khuôn mặt Tứ Mộc nóng đến mức rịn ra một lớp mồ hôi, làm ẩm ướt vài sợi tóc dán trên thái dương.
Phổ Sầm Tư không hề ngần ngại lau đi mồ hôi trên trán em.
"Được."
"Tiên sinh, em yêu anh nhất."
Tứ Mộc nhón chân hôn vội một cái lên môi Phổ Sầm Tư, sau đó chạy đi tìm con người mình mới quen.
Tứ Mộc và Phổ Sầm Tư đã ở bên nhau mấy năm, rất nhiều thói quen nhỏ đã bị đối phương đồng hóa. Ví dụ như bệnh sạch sẽ của Phổ Sầm Tư vẫn nghiêm trọng như cũ, nhưng hắn lại có thể cho phép Tứ Mộc ăn bánh trên giường. Hay lại như việc hắn luôn thức dậy đúng giờ vào mỗi sáng sớm, nhưng sẽ để cho Tứ Mộc ôm mình nằm ỳ đến tận mười hai giờ trưa.
"Giờ trong thành phố Tân Trung loạn lắm, anh ở lại đây vài ngày đi Cốc Nghi. Chúng ta có thể cùng thả diều, câu cá, đánh cầu lông, còn có thể cùng đi dạo phố, ăn cơm và nói chuyện phiếm nữa."
Đã lâu rồi Cốc Nghi mới lại gặp một người hoạt bát như vậy.
Anh không hề nghĩ ngợi đã đồng ý: "Được."
Kỷ Trạch dựa vào tường ban công, trầm tư, ánh mắt thỉnh thoảng sẽ đảo quanh bọn họ.
Nếu như phải miêu tả tâm tình của Kỷ Trạch hiện giờ, e là chỉ có thể dùng hai từ ghen ghét. Gã không hiểu hai người kia làm thế nào để thân thiết khăng khít như vậy, không hiểu vì sao Cốc Nghi lại thường xuyên không chịu nhìn gã.
Xúc cảm lên men, Kỷ Trạch nhìn Cốc Nghi chằm chằm, buồn phiền càng thêm lấp kín cõi lòng.
Gã nhớ những lúc Cốc Nghi vì sợ hãi mà không thể không ỷ lại vào gã.
Nhưng giờ gã không thể làm thế.
Không thể để những chuyện khiến Cốc Nghi sợ hãi xảy ra nữa.
Nhưng... Phải vào tình huống nào...
Thì Cốc Nghi mới chịu bằng lòng dựa vào gã đây?
"Bởi vì tôi thích Phổ Sầm Tư."
"Thế nên anh ấy đã trở thành tiên sinh của tôi đó."
Hai người bên ngoài thì hòa hợp thân thiết, hai người trên lầu lại không được tốt đẹp như vậy.
Phổ Sầm Tư có định kiến rất lớn với Kỷ Trạch, mà Kỷ Trạch thì không thích cái nhìn xuyên thấu mọi thứ của Phổ Sầm Tư.
"Rất để ý con người kia à?"
Phổ Sầm Tư đứng trên ban công, cây cỏ quanh chân dồi dào sức sống, ánh mắt hắn dõi theo thiếu niên đang tươi cười rạng ngời dưới lầu: "Thế mà còn dám gây rối ở thành phố Tân Trung, không sợ xảy ra chuyện à?"
Giọng điệu của hắn mang theo chút trào phúng.
"Có thể xảy ra chuyện gì?" Kỷ Trạch lại chẳng hề quan tâm tới sự sống chết của loài người: "Tôi chỉ rút đi ý thức của một nhóm người thôi."
"Ngu xuẩn." Phổ Sầm Tư mắng một tiếng, đôi mắt sau chiếc kính gọng vàng sa sầm: "Giờ tất cả truyền thông đều đang hướng về thành phố Tân Trung, cố bắng đào bới tin tức trọng đại. Không đến ba ngày, cậu và cái người dưới lầu kia sẽ được treo lên danh sách những người mất tích đầy bí ẩn. Hai người định mãi mãi dùng thân phận như vậy ở thế giới này?"
Kỷ Trạch kìm nén bực bội trong lòng: "Anh..."
Nhưng vừa nghĩ đến Cốc Nghi, gã đã đè xuống cơn tức: "Tôi muốn ra ngoài thì kẻ nào có thể cản tôi."
Khóe môi Phổ Sầm Tư nhếch lên thành nụ cười hờ hững, nếu như mắt Kỷ Trạch không hỏng thì chắc chắn nụ cười đó là mỉa mai.
"Vậy cậu ta thì sao? Cậu ta là con người, cậu ta chỉ có thể sống ở Trái Đất. Cậu để cho cậu ta xuất hiện dưới con mắt của công chúng, đại diện cho việc sẽ có rất nhiều kẻ nhìn chằm chằm cậu ta. Bọn họ có thể sẽ bàn tán về cậu ta, cả tốt lẫn xấu, thậm chí là tùy ý biên soạn ra những câu chuyện không có thật."
"Những chuyện có hại với em ấy, tôi sẽ không cho phép nó tồn tại."
"Vậy sự tồn tại của cậu với cậu ta thì sao?"
Khi Cốc Nghi bước chân vào phòng khách, Phổ Sầm Tư đã nhận ra dấu vết bị cắt xóa.
Từng đốm sáng vụn vặt, lại bao hàm từng đoạn ký ức.
Phổ Sầm Tư không có hứng thú với chuyện của người khác.
"Tôi sẽ không hại em ấy."
Tứ Mộc ở dưới lầu giơ tay vẫy bọn họ, cắt ngang cuộc đối thoại không tính là thành công này.
Phổ Sầm Tư nở nụ cười hiếm hoi, đáp lại Tứ Mộc: "Coi chừng ngã."
Hắn không vạch mặt Kỷ Trạch nữa, quay người xuống lầu.
Thiếu niên nhanh chân chạy về phía tiên sinh của mình.
"Em có thể giữ Cốc Nghi và Kỷ Trạch ở đây mấy ngày được không?"
Khuôn mặt Tứ Mộc nóng đến mức rịn ra một lớp mồ hôi, làm ẩm ướt vài sợi tóc dán trên thái dương.
Phổ Sầm Tư không hề ngần ngại lau đi mồ hôi trên trán em.
"Được."
"Tiên sinh, em yêu anh nhất."
Tứ Mộc nhón chân hôn vội một cái lên môi Phổ Sầm Tư, sau đó chạy đi tìm con người mình mới quen.
Tứ Mộc và Phổ Sầm Tư đã ở bên nhau mấy năm, rất nhiều thói quen nhỏ đã bị đối phương đồng hóa. Ví dụ như bệnh sạch sẽ của Phổ Sầm Tư vẫn nghiêm trọng như cũ, nhưng hắn lại có thể cho phép Tứ Mộc ăn bánh trên giường. Hay lại như việc hắn luôn thức dậy đúng giờ vào mỗi sáng sớm, nhưng sẽ để cho Tứ Mộc ôm mình nằm ỳ đến tận mười hai giờ trưa.
"Giờ trong thành phố Tân Trung loạn lắm, anh ở lại đây vài ngày đi Cốc Nghi. Chúng ta có thể cùng thả diều, câu cá, đánh cầu lông, còn có thể cùng đi dạo phố, ăn cơm và nói chuyện phiếm nữa."
Đã lâu rồi Cốc Nghi mới lại gặp một người hoạt bát như vậy.
Anh không hề nghĩ ngợi đã đồng ý: "Được."
Kỷ Trạch dựa vào tường ban công, trầm tư, ánh mắt thỉnh thoảng sẽ đảo quanh bọn họ.
Nếu như phải miêu tả tâm tình của Kỷ Trạch hiện giờ, e là chỉ có thể dùng hai từ ghen ghét. Gã không hiểu hai người kia làm thế nào để thân thiết khăng khít như vậy, không hiểu vì sao Cốc Nghi lại thường xuyên không chịu nhìn gã.
Xúc cảm lên men, Kỷ Trạch nhìn Cốc Nghi chằm chằm, buồn phiền càng thêm lấp kín cõi lòng.
Gã nhớ những lúc Cốc Nghi vì sợ hãi mà không thể không ỷ lại vào gã.
Nhưng giờ gã không thể làm thế.
Không thể để những chuyện khiến Cốc Nghi sợ hãi xảy ra nữa.
Nhưng... Phải vào tình huống nào...
Thì Cốc Nghi mới chịu bằng lòng dựa vào gã đây?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.