Chương 51: Si mê nhìn anh
Dã Dữ Man
03/04/2022
Edit: Ry
Đám người tấp nập trên đường, cao ốc hai bên xuyên thẳng vào mây, người đi đường vội vã, sốt ruột trở về nhà.
Ánh hoàng hôn chiếu lên khung cửa sát đất, thỉnh thoảng cũng có vài người qua đường bắt được lấy một buổi ánh dương trên lớp kính.
Kỷ Trạch ngừng bước, đầu ngón tay mân mê chiếc nhẫn đeo trên cổ.
Gã đã nói rất nhiều lời dối trá. Rồi dốc hết tất cả để che lấp cho chúng.
Cuối cùng người đắm chìm lại chỉ có mình gã.
Chiếc nhẫn này là một thứ nhỏ nhoi gã trộm được trong kí ức của Cốc Nghi, thứ gã có thể lấy đi cũng chỉ duy nhất vật này.
Phương pháp của gã không quang minh lỗi lạc, nhưng dù cho gã có ngay thẳng, có đóng giả làm con người dịu dàng, thì đối phương vẫn chướng mắt trái tim chân thành kia.
Người qua đường mỗi lúc một đông, ánh tà dương cũng ngày một chói mắt.
Nơi này ---
Là thế giới thứ ba gã dựng lên.
Kỷ Trạch gục đầu, môi nhẹ nhàng chạm lên chiếc nhẫn lạnh buốt. Gã nắm chiếc nhẫn trong tay, đóng giả làm một con người, đón nắng chiều mà đi.
Nếu quan sát kĩ thì sẽ thấy trong mắt những con người qua lại trên đường không hề có hồn, vẻ mặt họ mờ mịt, không biết trở về đâu, chỉ có thể mờ mịt đi về phía trước. Mệt mỏi thì nghỉ ngơi, nghỉ xong lại tiếp tục tìm kiếm thứ họ đã đánh mất.
Thế giới thứ ba không giống với thế giới tinh thần
Cái trước là thế giới Kỷ Trạch dùng sức mạnh của bản thân dựng lên, cái sau chỉ là một thế giới nhàm chán thuộc về riêng gã.
Gã chán ghét những suy nghĩ dơ bẩn ác độc của loài người.
Thế nên những con người được gã chọn đưa tới thế giới thứ ba đều đã đánh mất phần lớn bản thân.
Thế giới tinh thần không có Cốc Nghi, gã lại tạo ra một Cốc Nghi giả ở thế giới thứ ba.
Nụ cười của hắn đơn thuần, đôi mắt hắn trong suốt, ngay cả động tác của hắn cũng khiến người ta say mê.
Hai tay Kỷ Trạch đặt lên mặt bàn, cằm chống lên khuỷu tay, ý cười bên môi rất nhạt, nhưng ấm áp lạ thường.
Cốc Nghi ngồi bên cửa sổ cầm một con dao điêu khắc, vẻ mặt chăm chú đục mài một hòn đá. Cốc Nghi luôn có thể biến những tảng đá không chút sức sống trở nên sinh động như thật.
Kỷ Trạch thích xem quá trình điêu khắc khô khan mà chậm chạp này.
Sắc trời ảm đạm tắt nắng, Kỷ Trạch dùng xúc tu mở đèn lên.
Ánh sáng đột ngột bừng lên khiến Cốc Nghi ngừng động tác trong tay, hắn quay sang nhìn Kỷ Trạch, điềm đạm mà lễ phép nói: "Cảm ơn Kỷ tiên sinh."
Dù cho người này là giả thì trái tim Kỷ Trạch cũng vì nụ cười thật khẽ ấy mà thổn thức không nguôi.
Một vài suy nghĩ không nên tồn tại bỗng xuất hiện, Cốc Nghi đang ngồi bên cửa sổ đứng dậy, đặt đồ vật trong tay xuống đi về phía gã.
Lòng bàn tay vừa mềm mại vừa ấm nóng, Kỷ Trạch vô thức dụi má lên.
Giương mắt, gã say mê nhìn con người trước mặt.
"Kỷ tiên sinh?" Giọng điệu hắn vẫn y như lúc trước, hàm chứa chút quan tâm: "Sao vậy?"
"Nhớ... em..."
Khoảnh khắc Kỷ Trạch phủ tay lên mu bàn tay đó, ngay cả ngón tay gã cũng run rẩy.
Từ khi hắn bằng lòng trở thành con người, gã không còn tự tiện chạm vào Cốc Nghi.
Gã có suy nghĩ của con người, biết cách làm của quái vật không đúng.
Giọng Kỷ Trạch khản đặc, cổ họng căng lên, sợ mình không cẩn thận nói sai.
"Em cũng nhớ anh." Cốc Nghi rũ mắt nhìn Kỷ Trạch, ngón tay cái vuốt ve lông mày gã: "Kỷ Trạch ngốc."
Kỷ Trạch lập tức cứng đờ.
Những rung động trong tim cũng lụi tàn.
Cốc Nghi cúi xuống, gương mặt kia càng lúc càng gần. Khoảnh khắc bờ môi sắp chạm vào, Kỷ Trạch siết chặt chiếc nhẫn trong tay, người trước mắt thoáng cái đã biến thành từng đốm sáng tan biến.
Đó không phải là Cốc Nghi của gã.
Cốc Nghi sẽ không bao giờ xoa mặt gã.
Cốc Nghi sẽ không bao giờ chủ động hôn gã.
Xúc tu ở trong góc phát ra những âm thanh bất mãn, không an phận đập lên tường.
Choang---
Âm thanh chói tai lanh lảnh xé tan không khí, cốc nước thủy tinh bị Kỷ Trạch dùng sức ném vào tường.
Xúc tu lập tức nằm im.
Trong mắt Kỷ Trạch ngập đầy hung ác nham hiểm, gã cực kì bực bội nhìn xúc tu.
"Mày lại làm ồn thử xem?"
Đám người tấp nập trên đường, cao ốc hai bên xuyên thẳng vào mây, người đi đường vội vã, sốt ruột trở về nhà.
Ánh hoàng hôn chiếu lên khung cửa sát đất, thỉnh thoảng cũng có vài người qua đường bắt được lấy một buổi ánh dương trên lớp kính.
Kỷ Trạch ngừng bước, đầu ngón tay mân mê chiếc nhẫn đeo trên cổ.
Gã đã nói rất nhiều lời dối trá. Rồi dốc hết tất cả để che lấp cho chúng.
Cuối cùng người đắm chìm lại chỉ có mình gã.
Chiếc nhẫn này là một thứ nhỏ nhoi gã trộm được trong kí ức của Cốc Nghi, thứ gã có thể lấy đi cũng chỉ duy nhất vật này.
Phương pháp của gã không quang minh lỗi lạc, nhưng dù cho gã có ngay thẳng, có đóng giả làm con người dịu dàng, thì đối phương vẫn chướng mắt trái tim chân thành kia.
Người qua đường mỗi lúc một đông, ánh tà dương cũng ngày một chói mắt.
Nơi này ---
Là thế giới thứ ba gã dựng lên.
Kỷ Trạch gục đầu, môi nhẹ nhàng chạm lên chiếc nhẫn lạnh buốt. Gã nắm chiếc nhẫn trong tay, đóng giả làm một con người, đón nắng chiều mà đi.
Nếu quan sát kĩ thì sẽ thấy trong mắt những con người qua lại trên đường không hề có hồn, vẻ mặt họ mờ mịt, không biết trở về đâu, chỉ có thể mờ mịt đi về phía trước. Mệt mỏi thì nghỉ ngơi, nghỉ xong lại tiếp tục tìm kiếm thứ họ đã đánh mất.
Thế giới thứ ba không giống với thế giới tinh thần
Cái trước là thế giới Kỷ Trạch dùng sức mạnh của bản thân dựng lên, cái sau chỉ là một thế giới nhàm chán thuộc về riêng gã.
Gã chán ghét những suy nghĩ dơ bẩn ác độc của loài người.
Thế nên những con người được gã chọn đưa tới thế giới thứ ba đều đã đánh mất phần lớn bản thân.
Thế giới tinh thần không có Cốc Nghi, gã lại tạo ra một Cốc Nghi giả ở thế giới thứ ba.
Nụ cười của hắn đơn thuần, đôi mắt hắn trong suốt, ngay cả động tác của hắn cũng khiến người ta say mê.
Hai tay Kỷ Trạch đặt lên mặt bàn, cằm chống lên khuỷu tay, ý cười bên môi rất nhạt, nhưng ấm áp lạ thường.
Cốc Nghi ngồi bên cửa sổ cầm một con dao điêu khắc, vẻ mặt chăm chú đục mài một hòn đá. Cốc Nghi luôn có thể biến những tảng đá không chút sức sống trở nên sinh động như thật.
Kỷ Trạch thích xem quá trình điêu khắc khô khan mà chậm chạp này.
Sắc trời ảm đạm tắt nắng, Kỷ Trạch dùng xúc tu mở đèn lên.
Ánh sáng đột ngột bừng lên khiến Cốc Nghi ngừng động tác trong tay, hắn quay sang nhìn Kỷ Trạch, điềm đạm mà lễ phép nói: "Cảm ơn Kỷ tiên sinh."
Dù cho người này là giả thì trái tim Kỷ Trạch cũng vì nụ cười thật khẽ ấy mà thổn thức không nguôi.
Một vài suy nghĩ không nên tồn tại bỗng xuất hiện, Cốc Nghi đang ngồi bên cửa sổ đứng dậy, đặt đồ vật trong tay xuống đi về phía gã.
Lòng bàn tay vừa mềm mại vừa ấm nóng, Kỷ Trạch vô thức dụi má lên.
Giương mắt, gã say mê nhìn con người trước mặt.
"Kỷ tiên sinh?" Giọng điệu hắn vẫn y như lúc trước, hàm chứa chút quan tâm: "Sao vậy?"
"Nhớ... em..."
Khoảnh khắc Kỷ Trạch phủ tay lên mu bàn tay đó, ngay cả ngón tay gã cũng run rẩy.
Từ khi hắn bằng lòng trở thành con người, gã không còn tự tiện chạm vào Cốc Nghi.
Gã có suy nghĩ của con người, biết cách làm của quái vật không đúng.
Giọng Kỷ Trạch khản đặc, cổ họng căng lên, sợ mình không cẩn thận nói sai.
"Em cũng nhớ anh." Cốc Nghi rũ mắt nhìn Kỷ Trạch, ngón tay cái vuốt ve lông mày gã: "Kỷ Trạch ngốc."
Kỷ Trạch lập tức cứng đờ.
Những rung động trong tim cũng lụi tàn.
Cốc Nghi cúi xuống, gương mặt kia càng lúc càng gần. Khoảnh khắc bờ môi sắp chạm vào, Kỷ Trạch siết chặt chiếc nhẫn trong tay, người trước mắt thoáng cái đã biến thành từng đốm sáng tan biến.
Đó không phải là Cốc Nghi của gã.
Cốc Nghi sẽ không bao giờ xoa mặt gã.
Cốc Nghi sẽ không bao giờ chủ động hôn gã.
Xúc tu ở trong góc phát ra những âm thanh bất mãn, không an phận đập lên tường.
Choang---
Âm thanh chói tai lanh lảnh xé tan không khí, cốc nước thủy tinh bị Kỷ Trạch dùng sức ném vào tường.
Xúc tu lập tức nằm im.
Trong mắt Kỷ Trạch ngập đầy hung ác nham hiểm, gã cực kì bực bội nhìn xúc tu.
"Mày lại làm ồn thử xem?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.