Chương 7: Sinh vật ngu si
Dã Dữ Man
03/04/2022
Edit: Ry
Khoảnh khắc Cốc Nghi đến gần tử vong, 003 lại thu hồi xúc tu. Nó hất hòm y tế văng ra xa hai mét, kéo lê cơ thể đẫm máu rời khỏi gốc cây.
"Khụ khụ... Khụ khụ..."
Cốc Nghi co quắp trên bãi cỏ, bấu lấy phần áo trước ngực, kịch liệt ho khan, gần như muốn ho ra cả nội tạng bên trong.
Nước mắt bỗng dưng trào ra, đến lúc này anh mới cảm nhận được cơn đau trên cổ.
Vết hằn màu đỏ đáng sợ vô cùng chói mắt, Cốc Nghi ôm lấy chính mình mà gào khóc.
Lúc bị xúc tu cuốn lấy, Cốc Nghi không có nhiều thời gian để suy nghĩ như vậy, nhưng giờ thành công thoát khỏi mũi dao tử vong kia, nỗi sợ đến ám ảnh lại khiến sống lưng anh run rẩy.
Vài con sinh vật vũ trụ nhích lại gần, có đứa ngoan ngoãn dụi vào đầu ngón tay Cốc Nghi, có vài đứa hiền hơn thì áp lên mặt anh, giống như đang giúp anh lau nước mắt.
Cốc Nghi ôm ngực thở hơn nửa ngày mới bình ổn được cảm xúc.
Anh dựa vào gốc cây, hai tay đặt trên đầu gối, cái đầu gục xuống thấp vô cùng.
Anh ngồi chừng nửa tiếng mới chuẩn bị đứng dậy ra ngoài. Cốc Nghi nhẹ nhàng bắt lấy từng con sinh vật vũ trụ đang leo lên người mình, đặt chúng xuống bãi cỏ.
Khi ra đến cửa, Cốc Nghi ngoảnh lại nhìn một cái.
Sinh vật màu đen kia không biết đã trốn vào xó xỉnh nào.
Cốc Nghi thở dài, rời khỏi hệ thống mô phỏng sinh thái.
Chuyện này Cốc Nghi không báo cáo lên trên. Anh trở lại kí túc xá cho công nhân, tự bôi thuốc tan máu bầm lên cổ, lại dùng băng vải màu trắng cuốn mấy vòng.
Anh không rõ cảm giác trong lòng mình là gì.
Vì ở phút cuối cùng, 003 đã thả anh.
Đêm đó, Cốc Nghi thường xuyên nghĩ đến vết thương trên cơ thể 003.
Cơn đau trên cổ khiến đêm đó anh ngủ không được ngon. Sáng hôm sau Cốc Nghi không ăn, đi thẳng tới hệ thống mô phỏng sinh thái, tìm được 003 trong một bụi cỏ, định giúp nó sát trùng vết thương, tránh cho nhiễm trùng rồi sinh bệnh.
003 vẫn giống hôm qua, hất hòm thuốc đi, trốn vào trong một bụi cỏ khác.
Cốc Nghi bất đắc dĩ, chỉ có thể chạy theo nó.
Sao 003 có thể ngoan ngoãn nghe lời được.
Cốc Nghi xoay bông tăm, sắp chạm được vào miệng vết thương của nó rồi, một cái xúc tu bỗng vọt tới đánh rơi bông tăm, lại hất tung hòm thuốc rồi trốn ra sau tảng đá.
003 chạy đi đâu, Cốc Nghi đuổi theo đến đó.
"Để ta..." Cốc Nghi thở hồng hộc, anh chống tay lên đầu gối, nói với 003 đang trốn sau tảng đá nhỏ trong lòng suối: "Bôi thuốc cho mi... Đây là... Công việc của ta."
003 không thèm để ý đến anh.
Cốc Nghi xắn ống quần lên, bước vào làn nước lạnh buốt, tìm được 003 đang trốn dưới đáy, khom lưng định bế nó lên.
Xúc tu chán ghét đẩy anh ra, sau đó nó nhảy lên tảng đá, nằm im không nhúc nhích.
003 căm hận con người đến chết.
Cơ thể nó đã từng rất lớn, xúc tu mọc ra phải to ngang cánh tay một người đàn ông trưởng thành. Nhưng đám con người đáng chết kia đã cắt thịt của nó, rút máu của nó, còn giam nó lại, mỗi ngày dùng điện giật làm nó hôn mê.
Nó có thể thấy được những suy nghĩ kinh tởm của bọn họ, nhìn họ theo đuổi hư vinh. Tóm lại, những con người nó từng gặp không có kẻ nào tốt đẹp, trong đầu chỉ toàn chứa những dối trá, ác độc, dơ bẩn.
Con người được tạo ra từ những thứ ô uế đó sao?
À, không phải.
003 khinh thường nghĩ.
Vì tên con người trước mắt nó này được tạo thành bởi ngu xuẩn, vụng về, vô tri, kém cỏi.
Nếu như lúc này sức mạnh của nó vẫn còn đầy đủ thì giờ chắc chắn nó sẽ khống chế dây thần kinh của tên đàn ông này, đế hắn đưa nó ra khỏi cái nơi quỷ quái gọi là Trái Đất này.
Đám con người trước đó quá ghê tởm, sau khi phát hiện sự hùng mạnh của nó lại dám nghĩ ra cách điều khiển máy móc tới cắt mổ nó, khiến nó hiện giờ yếu đến mức ngay cả một sợi dây thần kinh cũng không kết nối được.
Cồn chạm vào vết thương, 003 bị xót nhích ra sau.
"Không sao đâu." Cốc Nghi cẩn thận bôi cho nó: "Ráng thêm mấy hôm nữa là có thể thỏa thích chạy tán loạn rồi, đừng có làm bản thân bị thương nữa nha."
Lần đầu tiên 003 nhìn thấy nụ cười vô hại thiện lương của con người.
Nó dao động trong một nháy mắt, tiếp đó lại khinh thường tên con người này. Đợi thêm một thời gian nữa sức mạnh của nó khôi phục, nó sẽ khống chế tên này, để hắn đưa nó ra ngoài.
Có chết nó cũng không cần sự thương hại của cái loại sinh vật ngu si này.
Khoảnh khắc Cốc Nghi đến gần tử vong, 003 lại thu hồi xúc tu. Nó hất hòm y tế văng ra xa hai mét, kéo lê cơ thể đẫm máu rời khỏi gốc cây.
"Khụ khụ... Khụ khụ..."
Cốc Nghi co quắp trên bãi cỏ, bấu lấy phần áo trước ngực, kịch liệt ho khan, gần như muốn ho ra cả nội tạng bên trong.
Nước mắt bỗng dưng trào ra, đến lúc này anh mới cảm nhận được cơn đau trên cổ.
Vết hằn màu đỏ đáng sợ vô cùng chói mắt, Cốc Nghi ôm lấy chính mình mà gào khóc.
Lúc bị xúc tu cuốn lấy, Cốc Nghi không có nhiều thời gian để suy nghĩ như vậy, nhưng giờ thành công thoát khỏi mũi dao tử vong kia, nỗi sợ đến ám ảnh lại khiến sống lưng anh run rẩy.
Vài con sinh vật vũ trụ nhích lại gần, có đứa ngoan ngoãn dụi vào đầu ngón tay Cốc Nghi, có vài đứa hiền hơn thì áp lên mặt anh, giống như đang giúp anh lau nước mắt.
Cốc Nghi ôm ngực thở hơn nửa ngày mới bình ổn được cảm xúc.
Anh dựa vào gốc cây, hai tay đặt trên đầu gối, cái đầu gục xuống thấp vô cùng.
Anh ngồi chừng nửa tiếng mới chuẩn bị đứng dậy ra ngoài. Cốc Nghi nhẹ nhàng bắt lấy từng con sinh vật vũ trụ đang leo lên người mình, đặt chúng xuống bãi cỏ.
Khi ra đến cửa, Cốc Nghi ngoảnh lại nhìn một cái.
Sinh vật màu đen kia không biết đã trốn vào xó xỉnh nào.
Cốc Nghi thở dài, rời khỏi hệ thống mô phỏng sinh thái.
Chuyện này Cốc Nghi không báo cáo lên trên. Anh trở lại kí túc xá cho công nhân, tự bôi thuốc tan máu bầm lên cổ, lại dùng băng vải màu trắng cuốn mấy vòng.
Anh không rõ cảm giác trong lòng mình là gì.
Vì ở phút cuối cùng, 003 đã thả anh.
Đêm đó, Cốc Nghi thường xuyên nghĩ đến vết thương trên cơ thể 003.
Cơn đau trên cổ khiến đêm đó anh ngủ không được ngon. Sáng hôm sau Cốc Nghi không ăn, đi thẳng tới hệ thống mô phỏng sinh thái, tìm được 003 trong một bụi cỏ, định giúp nó sát trùng vết thương, tránh cho nhiễm trùng rồi sinh bệnh.
003 vẫn giống hôm qua, hất hòm thuốc đi, trốn vào trong một bụi cỏ khác.
Cốc Nghi bất đắc dĩ, chỉ có thể chạy theo nó.
Sao 003 có thể ngoan ngoãn nghe lời được.
Cốc Nghi xoay bông tăm, sắp chạm được vào miệng vết thương của nó rồi, một cái xúc tu bỗng vọt tới đánh rơi bông tăm, lại hất tung hòm thuốc rồi trốn ra sau tảng đá.
003 chạy đi đâu, Cốc Nghi đuổi theo đến đó.
"Để ta..." Cốc Nghi thở hồng hộc, anh chống tay lên đầu gối, nói với 003 đang trốn sau tảng đá nhỏ trong lòng suối: "Bôi thuốc cho mi... Đây là... Công việc của ta."
003 không thèm để ý đến anh.
Cốc Nghi xắn ống quần lên, bước vào làn nước lạnh buốt, tìm được 003 đang trốn dưới đáy, khom lưng định bế nó lên.
Xúc tu chán ghét đẩy anh ra, sau đó nó nhảy lên tảng đá, nằm im không nhúc nhích.
003 căm hận con người đến chết.
Cơ thể nó đã từng rất lớn, xúc tu mọc ra phải to ngang cánh tay một người đàn ông trưởng thành. Nhưng đám con người đáng chết kia đã cắt thịt của nó, rút máu của nó, còn giam nó lại, mỗi ngày dùng điện giật làm nó hôn mê.
Nó có thể thấy được những suy nghĩ kinh tởm của bọn họ, nhìn họ theo đuổi hư vinh. Tóm lại, những con người nó từng gặp không có kẻ nào tốt đẹp, trong đầu chỉ toàn chứa những dối trá, ác độc, dơ bẩn.
Con người được tạo ra từ những thứ ô uế đó sao?
À, không phải.
003 khinh thường nghĩ.
Vì tên con người trước mắt nó này được tạo thành bởi ngu xuẩn, vụng về, vô tri, kém cỏi.
Nếu như lúc này sức mạnh của nó vẫn còn đầy đủ thì giờ chắc chắn nó sẽ khống chế dây thần kinh của tên đàn ông này, đế hắn đưa nó ra khỏi cái nơi quỷ quái gọi là Trái Đất này.
Đám con người trước đó quá ghê tởm, sau khi phát hiện sự hùng mạnh của nó lại dám nghĩ ra cách điều khiển máy móc tới cắt mổ nó, khiến nó hiện giờ yếu đến mức ngay cả một sợi dây thần kinh cũng không kết nối được.
Cồn chạm vào vết thương, 003 bị xót nhích ra sau.
"Không sao đâu." Cốc Nghi cẩn thận bôi cho nó: "Ráng thêm mấy hôm nữa là có thể thỏa thích chạy tán loạn rồi, đừng có làm bản thân bị thương nữa nha."
Lần đầu tiên 003 nhìn thấy nụ cười vô hại thiện lương của con người.
Nó dao động trong một nháy mắt, tiếp đó lại khinh thường tên con người này. Đợi thêm một thời gian nữa sức mạnh của nó khôi phục, nó sẽ khống chế tên này, để hắn đưa nó ra ngoài.
Có chết nó cũng không cần sự thương hại của cái loại sinh vật ngu si này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.