Chương 39: Cùng ngắm hoàng hôn
Mèo A Mao Huỳnh Mai
22/03/2023
Cha mẹ Phù Dung thấy cậu ta như vậy nên cho rằng cậu ta chỉ là một tên vô dụng, sống dựa vào sự giàu có của gia đình. Nhưng ở đời đâu ai biết trước được mọi chuyện. Giả sử có một ngày gia đình cậu ta trở nên nghèo khó thì cậu ta sẽ không thể làm được gì để chăm lo cho Phù Dung.
Còn cha mẹ cậu ta thì cho rằng Phù Dung yếu ớt, hay bệnh hoạn, có số khác của, cưới về sẽ không tốt nên cũng không đồng ý.
Nhưng mà, họ đâu biết rằng cậu ta so với Hoàng Quân cũng đâu kém cỏi mấy đâu. Hoàng Quân giàu có, có tài, học giỏi lại biết kiếm tiền. Ừ! Cậu ta thừa nhận nếu so năng lực học vấn thì cậu ta không bằng Hoàng Quân. Nhưng nếu so kiếm tiền thì chưa chắc cậu ta đã thua Hoàng Quân đâu nhé. Mà ra xã hội mọi người hơn nhau không phải ở đồng tiền đó sao? Đâu ai so bằng cấp giỏi hay dở, cao hay thấp. Học giỏi mà nghèo thì cũng như không thôi. Học cao mà ra không có việc làm cũng vô dụng.
Cậu ta học không giỏi nhưng cậu ta có đầu óc kinh doanh, cậu ta xem thời sự cũng có thể dự đoán được giá vàng tăng hay giảm. Trong thị trấn có rất nhiều tiệm vàng nhưng trải qua nhiều biến động, các tiệm vàng có một số đã phải đóng cửa. Nhưng tiệm vàng nhà cậu ta vẫn luôn giữ vững vị trí đứng đầu trong huyện, thậm chí còn tăng thêm các chi nhánh trên tỉnh, tính ra công lao của cậu ta cũng vô cùng lớn. Tuy nhiên, người ngoài đâu ai biết được. Nếu biết, dám cá khi cậu ta đòi cưới vợ thì người ta đã đạp sập cửa nhà cậu ta để đòi gả con gái rồi. Có đâu bình an theo đuổi Phù Dung đến ngày hôm nay chứ?
Kim Phúc đột nhiên nắm lấy bàn tay Phù Dung nói:
- Dung! Hay Dung lấy mình đi! Sẽ không bị tên Hoàng Quân đó phiền phức nữa. Mình rất yêu Dung. Mình nhất định sẽ cho Dung cuộc sống hạnh phúc đầy đủ suốt đời..
Phù Dung đen mặt, tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa. Cô không muốn lấy chồng được không? Dù hai người họ có là tỷ phú hay đế vương thì cô cũng sẽ không lấy đâu.
Phù Dung rút tay lại, lạnh lùng nói:
- Kim Phúc! Tôi lặp lại lần nữa! Giữa chúng ta chỉ có thể là tình bạn. Còn về tình yêu hay vợ chồng.. xin miễn.. tôi sẽ không tiếp nhận.
Kim Phúc đau xót vô cùng, dù biết rằng câu trả lời của cô sẽ vẫn không hề thay đổi. Nhưng vì sao cậu ta lại mãi không thể buông tay. Bởi cậu ta đã yêu cô đến tận cùng sâu thẩm của từng tế bào, không có cô, cậu ta sẽ đau khổ mà chết mất.
Hai người cũng không còn gì để nói, Phù Dung nghĩ chắc giờ này hai anh em Hoàng Quân cũng đã ra về rồi, nên cũng đứng lên đi về. Kim Phúc cũng chạy theo phía sau cô. Nhưng khi đến công viên bên bờ hồ, cảnh hoàng hôn làm cho Phù Dung không khỏi thổn thức. Cô bèn tấp xe vào lề, khóa cổ cẩn thận, đi lên thềm vịnh vào lan can bảo vệ, ngắm nhìn mặt trời lặn. Kim Phúc cũng đến đứng bên cạnh cô ngắm cảnh đẹp. Kim Phúc nói:
- Hoàng hôn thật là đẹp!
Phù Dung gật đầu:
- Ừ! Đời người có mấy chục năm nhưng những lần được ngắm cảnh hoàng hôn yên bình, đẹp đẽ thế này cũng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay thôi. Cho nên lúc nào ngắm được cứ ngắm.
Kim Phúc lại nói:
- Nếu Dung muốn thì mình có thể đưa Dung đến đây ngắm mỗi ngày.
Phù Dung phì cười:
- Hi.. đâu phải ngày nào thời tiết cũng đẹp như hôm nay đâu. Với lại chúng ta cũng đã trưởng thành hết rồi, phải lo nhiều thứ, học tập, công việc, đời sống.. cũng sẽ không thể có thời gian nhiều để ngắm hoàng hôn.
Đúng là Phù Dung rất bận rộn, ngoài đi học ra cô còn làm thêm rất nhiều thứ để kiếm tiền. Tuy nói kiếp này cô muốn có cuộc sống bình an nhưng cũng phải kiếm tiền chứ. Đâu thể sống bám vào cha mẹ được. Ở tỉnh tuy không bằng thành phố có nhiều việc làm thêm, nhưng không phải là không có. Cô không giống Hoàng Quân chỉ ngồi gõ gõ là có thể kiếm rất nhiều tiền, hay như Kim Phúc, cha mẹ bỏ tiền trong thẻ muốn xài bao nhiêu cũng được. Cô chỉ tùy theo năng lực của mình mà kiếm tiền thôi.
Chẳng hạn như cô biết dùng hoa để chiết xuất tinh dầu, tự làm nước hoa, túi thơm dùng cho cơ thể mình. Khiến cơ thể cô lúc nào cũng có mùi thơm thoang thoảng, nhẹ nhàng, tự nhiên làm các bạn nữ trong lớp vô cùng ngưỡng mộ. Hỏi cô có bí quyết gì? Ban đầu cô cũng chỉ thật tình cách làm chúng. Nhưng các nàng rất lười, với lại cũng đâu thể tìm được hoa tự trồng không có thuốc trừ sâu chứ. Thế là, cô thành công đem sản phẩm mình tự tay làm ra bán cho họ. Một người xài được sẽ quảng cáo cho nhiều người. Thậm chí đến tai của các mẹ ở nhà. Vậy là, cô đã có thu nhập. Rồi còn nhiều thứ khác nữa như trồng hoa kiểng bán tết chẳng hạn. Thậm chí là đăng lên mạng xã hội bán.
Phù Dung đang mải mê ngắm cảnh mặt trời lặn, thả hồn về tận đâu đâu. Nên không hề có cảm giác một cánh tay đã choàng qua vai cô và ôm cô vào lòng.
Đây cũng không phải là lần đầu tiên Kim Phúc ôm cô nhưng cô không giãy giụa hay vùng vẫy thì vô cùng hiếm. Phải nói đây là lần đầu tiên trên con đường truy đuổi của cậu ta được thành công ôm cô như thế này. Kim Phúc rất vui mừng nhưng chỉ dám ôm nhẹ nhàng, cậu ta sợ làm cô giật mình cô sẽ lại đẩy cậu ta ra.
Nhưng hạnh phúc của cậu ta không được bao lâu thì một tiếng gọi vang lên:
- Phù Dung!
Còn cha mẹ cậu ta thì cho rằng Phù Dung yếu ớt, hay bệnh hoạn, có số khác của, cưới về sẽ không tốt nên cũng không đồng ý.
Nhưng mà, họ đâu biết rằng cậu ta so với Hoàng Quân cũng đâu kém cỏi mấy đâu. Hoàng Quân giàu có, có tài, học giỏi lại biết kiếm tiền. Ừ! Cậu ta thừa nhận nếu so năng lực học vấn thì cậu ta không bằng Hoàng Quân. Nhưng nếu so kiếm tiền thì chưa chắc cậu ta đã thua Hoàng Quân đâu nhé. Mà ra xã hội mọi người hơn nhau không phải ở đồng tiền đó sao? Đâu ai so bằng cấp giỏi hay dở, cao hay thấp. Học giỏi mà nghèo thì cũng như không thôi. Học cao mà ra không có việc làm cũng vô dụng.
Cậu ta học không giỏi nhưng cậu ta có đầu óc kinh doanh, cậu ta xem thời sự cũng có thể dự đoán được giá vàng tăng hay giảm. Trong thị trấn có rất nhiều tiệm vàng nhưng trải qua nhiều biến động, các tiệm vàng có một số đã phải đóng cửa. Nhưng tiệm vàng nhà cậu ta vẫn luôn giữ vững vị trí đứng đầu trong huyện, thậm chí còn tăng thêm các chi nhánh trên tỉnh, tính ra công lao của cậu ta cũng vô cùng lớn. Tuy nhiên, người ngoài đâu ai biết được. Nếu biết, dám cá khi cậu ta đòi cưới vợ thì người ta đã đạp sập cửa nhà cậu ta để đòi gả con gái rồi. Có đâu bình an theo đuổi Phù Dung đến ngày hôm nay chứ?
Kim Phúc đột nhiên nắm lấy bàn tay Phù Dung nói:
- Dung! Hay Dung lấy mình đi! Sẽ không bị tên Hoàng Quân đó phiền phức nữa. Mình rất yêu Dung. Mình nhất định sẽ cho Dung cuộc sống hạnh phúc đầy đủ suốt đời..
Phù Dung đen mặt, tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa. Cô không muốn lấy chồng được không? Dù hai người họ có là tỷ phú hay đế vương thì cô cũng sẽ không lấy đâu.
Phù Dung rút tay lại, lạnh lùng nói:
- Kim Phúc! Tôi lặp lại lần nữa! Giữa chúng ta chỉ có thể là tình bạn. Còn về tình yêu hay vợ chồng.. xin miễn.. tôi sẽ không tiếp nhận.
Kim Phúc đau xót vô cùng, dù biết rằng câu trả lời của cô sẽ vẫn không hề thay đổi. Nhưng vì sao cậu ta lại mãi không thể buông tay. Bởi cậu ta đã yêu cô đến tận cùng sâu thẩm của từng tế bào, không có cô, cậu ta sẽ đau khổ mà chết mất.
Hai người cũng không còn gì để nói, Phù Dung nghĩ chắc giờ này hai anh em Hoàng Quân cũng đã ra về rồi, nên cũng đứng lên đi về. Kim Phúc cũng chạy theo phía sau cô. Nhưng khi đến công viên bên bờ hồ, cảnh hoàng hôn làm cho Phù Dung không khỏi thổn thức. Cô bèn tấp xe vào lề, khóa cổ cẩn thận, đi lên thềm vịnh vào lan can bảo vệ, ngắm nhìn mặt trời lặn. Kim Phúc cũng đến đứng bên cạnh cô ngắm cảnh đẹp. Kim Phúc nói:
- Hoàng hôn thật là đẹp!
Phù Dung gật đầu:
- Ừ! Đời người có mấy chục năm nhưng những lần được ngắm cảnh hoàng hôn yên bình, đẹp đẽ thế này cũng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay thôi. Cho nên lúc nào ngắm được cứ ngắm.
Kim Phúc lại nói:
- Nếu Dung muốn thì mình có thể đưa Dung đến đây ngắm mỗi ngày.
Phù Dung phì cười:
- Hi.. đâu phải ngày nào thời tiết cũng đẹp như hôm nay đâu. Với lại chúng ta cũng đã trưởng thành hết rồi, phải lo nhiều thứ, học tập, công việc, đời sống.. cũng sẽ không thể có thời gian nhiều để ngắm hoàng hôn.
Đúng là Phù Dung rất bận rộn, ngoài đi học ra cô còn làm thêm rất nhiều thứ để kiếm tiền. Tuy nói kiếp này cô muốn có cuộc sống bình an nhưng cũng phải kiếm tiền chứ. Đâu thể sống bám vào cha mẹ được. Ở tỉnh tuy không bằng thành phố có nhiều việc làm thêm, nhưng không phải là không có. Cô không giống Hoàng Quân chỉ ngồi gõ gõ là có thể kiếm rất nhiều tiền, hay như Kim Phúc, cha mẹ bỏ tiền trong thẻ muốn xài bao nhiêu cũng được. Cô chỉ tùy theo năng lực của mình mà kiếm tiền thôi.
Chẳng hạn như cô biết dùng hoa để chiết xuất tinh dầu, tự làm nước hoa, túi thơm dùng cho cơ thể mình. Khiến cơ thể cô lúc nào cũng có mùi thơm thoang thoảng, nhẹ nhàng, tự nhiên làm các bạn nữ trong lớp vô cùng ngưỡng mộ. Hỏi cô có bí quyết gì? Ban đầu cô cũng chỉ thật tình cách làm chúng. Nhưng các nàng rất lười, với lại cũng đâu thể tìm được hoa tự trồng không có thuốc trừ sâu chứ. Thế là, cô thành công đem sản phẩm mình tự tay làm ra bán cho họ. Một người xài được sẽ quảng cáo cho nhiều người. Thậm chí đến tai của các mẹ ở nhà. Vậy là, cô đã có thu nhập. Rồi còn nhiều thứ khác nữa như trồng hoa kiểng bán tết chẳng hạn. Thậm chí là đăng lên mạng xã hội bán.
Phù Dung đang mải mê ngắm cảnh mặt trời lặn, thả hồn về tận đâu đâu. Nên không hề có cảm giác một cánh tay đã choàng qua vai cô và ôm cô vào lòng.
Đây cũng không phải là lần đầu tiên Kim Phúc ôm cô nhưng cô không giãy giụa hay vùng vẫy thì vô cùng hiếm. Phải nói đây là lần đầu tiên trên con đường truy đuổi của cậu ta được thành công ôm cô như thế này. Kim Phúc rất vui mừng nhưng chỉ dám ôm nhẹ nhàng, cậu ta sợ làm cô giật mình cô sẽ lại đẩy cậu ta ra.
Nhưng hạnh phúc của cậu ta không được bao lâu thì một tiếng gọi vang lên:
- Phù Dung!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.