Chương 31: Phách lối
Mèo A Mao Huỳnh Mai
22/03/2023
Hôm sau, quả nhiên Hoàng Quân y như lời đã nói là đi đến nhà Phù Dung. Có điều còn có anh Tư Hoàng Trí đến cùng nữa. Cho nên, Phù Dung cũng không lo lắng gì mấy. Ngồi trò chuyện với cha mẹ Phù Dung một lúc thì Hoàng Quân xin phép đưa cô và em Thanh Nhàn đi chơi.
Dĩ nhiên là cha mẹ Phù Dung đồng ý rồi. Tính ra thì cha mẹ Phù Dung hoàn toàn không có nghiêm khắc với con cái. Chỉ cần đi chơi không vượt quá 8 giờ tối là được.
Thế là, Hoàng Quân chở Phù Dung còn anh Tư thì chở Thanh Nhàn, cả bốn người cùng nhau đi chơi.
Nhưng thật ra thì họ cũng chỉ ra ngoài uống nước ăn kem thế thôi. Có mặt anh Tư và bé Nhàn, Hoàng Quân cũng không động tay động chân gì với Phù Dung. Cô cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó, cả bốn người lại đi vào shop quần áo lớn nhất thị trấn để mua đồ. Nhưng mà nói thật, Phù Dung cũng hoàn toàn không có hứng thú đâu. Nhưng thấy em Thanh Nhàn rất muốn mua quần áo mới nên cô cũng ráng đi vào. Dĩ nhiên là cô không phải trả tiền rồi. Tên Hoàng Quân này giàu có như vậy, hắn không trả thì ai đây.
Tuy nhiên, Hoàng Quân thấy cô không chọn cho mình một bộ đồ nào, liền hói:
- Sao em không chọn cho mình bộ đồ nào vậy? Kiểu dáng ở đây không đẹp sao?
Phù Dung lắc đầu:
- Không phải! Chỉ là tôi không muốn mua thôi.
Chính xác là không muốn đi mua chung với hắn.
Có điều, Hoàng Quân như ngộ ra điều gì. Cười tủm tỉm nói:
- Em đừng thấy anh còn là sinh viên mà cho rằng anh không có tiền nhé. Nếu em muốn anh có thể mua luôn cái shop này cũng không thành vấn đề.
Phù Dung muốn mở miệng nói là dĩ nhiên là cô biết điều đó mà. Tuy nhiên, nhìn thấy cách nói chuyện chảnh chó này của hắn, đột nhiên trong đầu cô lại hiện lên hình ảnh một người, đó chính là tên biến thái Quang Thịnh.
Lần đó, cô cũng vào shop quần áo định mua cho mình một bộ váy thì tình cờ gặp anh ta. Vậy là anh ta liền bám theo cô tò tò nói đủ thứ lời tán tỉnh nghe mà phát nổi da gà. Cô cũng không nhớ lúc đó cô đã nói gì mà làm anh ta nói một câu tương tự như vậy.
- Nếu em thích thì anh có thể mua luôn cái shop này cho em cũng không thành vấn đề.
Phù Dung chợt nghĩ, không lẽ những tên biến thái đều phách lối như vậy sao? Có điều nói đi cũng phải nói lại, cả Quang Thịnh và Hoàng Quân đều có vốn để phách lối mà. Bởi vì họ đều giàu có, chỉ là họ giàu có như thế nào thì đâu ai biết được.
Bất chợt, Phù Dung nhớ đến mục đích Hoàng Quân tiếp cận cô mà cô đã suy nghĩ thì lại không khỏi khiếp sợ. Không thể được, cô tuyệt đối sẽ không để mình rơi vào bẫy được. Không thể để bản thân biến thành món hàng nữa.
Vì thế, sau khi chờ em Nhàn mua xong quần áo thì cô đã đòi về. Nói là phải về học bài, ngày mai có bài kiểm tra. Cô đã nói vậy thì cũng đâu thể không đưa cô về đúng không nào. Chỉ là, em Thanh Nhàn còn muốn sang nhà ngoại chơi, cho nên, Hoàng Trí đã chở Thanh Nhàn đi về nhà mình còn Hoàng Quân thì đưa Phù Dung trở về.
Tuy nhiên, ngay khi còn vài con hẻm nức là đến con hẻm quẹo vào nhà Phù Dung thì Hoàng Quân lại rẽ vào một con đường khác.
Phù Dung hoảng sợ hô:
- Đây không phải đường về nhà tôi.
Thế nhưng, Hoàng Quân lại cười nói:
- Sao em biết không phải?
Phù Dung tức giận nói:
- Còn không phải sao. Hẻm quẹo vào nhà tôi phải bỏ ba con hẻm nữa..
- Ồ vậy sao? Chắc anh lộn đường. Ngôn Tình Hài
Phù Dung: "..."
Hoàng Quân đột nhiên giảm tốc độ. Ngay khi Phù Dung cho rằng hắn định quay đầu xe lại thì hắn đột nhiên quẹo vào một căn nhà vừa mới xây. Căn nhà kiểu mái thái, có hai tầng, phía trước còn có sân vườn trồng một vài cây hoa. Trông có vẽ chủ sở hữu ngôi nhà này cũng giàu có đấy. Chỉ là lúc này Phù Dung không có tâm tình để đánh giá ngôi nhà mà là đang hoảng sợ.
- Anh đưa tôi vào đây làm gì?
Hoàng Quân không trả lời, mà chạy xe thẳng vào trong nhà.
Hắn vừa dừng xe lại là Phù Dung đã nhảy xuống, nhanh chân chạy ra cổng. Tuy nhiên, cổng đã bị khóa lúc nào không hay biết. Hoàng Quân chậm rãi đi ra nói với cô:
- Cổng tự động, em không có mật mã không mở được đâu.
Phù Dung quay phắt lại nhìn hắn:
- Anh rốt cuộc muốn gì ở tôi đây?
Hoàng Quân thản nhiên nói:
- Em nói thử xem.
Phù Dung càng hoảng sợ lùi lại nhưng lại đụng vào cánh cổng, không đường nào để chạy.
Nhìn vẻ hoảng sợ của Phù Dung, Hoàng Quân cảm thấy rất buồn cười. Hắn chỉ muốn khoe với cô ngôi nhà hắn mới mua thôi, cô có cần sợ hãi như vậy không? Làm như hắn sắp ăn thịt cô không bằng.
Hoàng Quân không khỏi phụt cười:
- Ha ha.. xem em kìa. Anh đưa em tới đây để giới thiệu ngôi nhà anh mới mua này thôi. Em làm gì mà sợ dữ vậy?
Phù Dung: "..."
Nhà anh mới mua thì mắc mớ gì tới cô mà khoe chứ? Cho dù hắn có mua lâu đài cô cũng không hiếm lạ.
Dường như hiểu được suy nghĩ của cô, Hoàng Quân lại nói:
- Anh biết em cũng không thèm quan tâm nhưng mà đối với anh nó quan trọng. Vì có thể sau này nơi này sẽ là nhà của chúng ta. Nên anh muốn em xem nó, nhìn coi có thích không? Nếu không thích anh lại đổi căn khác khi nào em thích thì thôi.
Phù Dung: "..."
"Tôi biết anh giàu rồi! Không cần phải khoe có được không?"
Dĩ nhiên là cha mẹ Phù Dung đồng ý rồi. Tính ra thì cha mẹ Phù Dung hoàn toàn không có nghiêm khắc với con cái. Chỉ cần đi chơi không vượt quá 8 giờ tối là được.
Thế là, Hoàng Quân chở Phù Dung còn anh Tư thì chở Thanh Nhàn, cả bốn người cùng nhau đi chơi.
Nhưng thật ra thì họ cũng chỉ ra ngoài uống nước ăn kem thế thôi. Có mặt anh Tư và bé Nhàn, Hoàng Quân cũng không động tay động chân gì với Phù Dung. Cô cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó, cả bốn người lại đi vào shop quần áo lớn nhất thị trấn để mua đồ. Nhưng mà nói thật, Phù Dung cũng hoàn toàn không có hứng thú đâu. Nhưng thấy em Thanh Nhàn rất muốn mua quần áo mới nên cô cũng ráng đi vào. Dĩ nhiên là cô không phải trả tiền rồi. Tên Hoàng Quân này giàu có như vậy, hắn không trả thì ai đây.
Tuy nhiên, Hoàng Quân thấy cô không chọn cho mình một bộ đồ nào, liền hói:
- Sao em không chọn cho mình bộ đồ nào vậy? Kiểu dáng ở đây không đẹp sao?
Phù Dung lắc đầu:
- Không phải! Chỉ là tôi không muốn mua thôi.
Chính xác là không muốn đi mua chung với hắn.
Có điều, Hoàng Quân như ngộ ra điều gì. Cười tủm tỉm nói:
- Em đừng thấy anh còn là sinh viên mà cho rằng anh không có tiền nhé. Nếu em muốn anh có thể mua luôn cái shop này cũng không thành vấn đề.
Phù Dung muốn mở miệng nói là dĩ nhiên là cô biết điều đó mà. Tuy nhiên, nhìn thấy cách nói chuyện chảnh chó này của hắn, đột nhiên trong đầu cô lại hiện lên hình ảnh một người, đó chính là tên biến thái Quang Thịnh.
Lần đó, cô cũng vào shop quần áo định mua cho mình một bộ váy thì tình cờ gặp anh ta. Vậy là anh ta liền bám theo cô tò tò nói đủ thứ lời tán tỉnh nghe mà phát nổi da gà. Cô cũng không nhớ lúc đó cô đã nói gì mà làm anh ta nói một câu tương tự như vậy.
- Nếu em thích thì anh có thể mua luôn cái shop này cho em cũng không thành vấn đề.
Phù Dung chợt nghĩ, không lẽ những tên biến thái đều phách lối như vậy sao? Có điều nói đi cũng phải nói lại, cả Quang Thịnh và Hoàng Quân đều có vốn để phách lối mà. Bởi vì họ đều giàu có, chỉ là họ giàu có như thế nào thì đâu ai biết được.
Bất chợt, Phù Dung nhớ đến mục đích Hoàng Quân tiếp cận cô mà cô đã suy nghĩ thì lại không khỏi khiếp sợ. Không thể được, cô tuyệt đối sẽ không để mình rơi vào bẫy được. Không thể để bản thân biến thành món hàng nữa.
Vì thế, sau khi chờ em Nhàn mua xong quần áo thì cô đã đòi về. Nói là phải về học bài, ngày mai có bài kiểm tra. Cô đã nói vậy thì cũng đâu thể không đưa cô về đúng không nào. Chỉ là, em Thanh Nhàn còn muốn sang nhà ngoại chơi, cho nên, Hoàng Trí đã chở Thanh Nhàn đi về nhà mình còn Hoàng Quân thì đưa Phù Dung trở về.
Tuy nhiên, ngay khi còn vài con hẻm nức là đến con hẻm quẹo vào nhà Phù Dung thì Hoàng Quân lại rẽ vào một con đường khác.
Phù Dung hoảng sợ hô:
- Đây không phải đường về nhà tôi.
Thế nhưng, Hoàng Quân lại cười nói:
- Sao em biết không phải?
Phù Dung tức giận nói:
- Còn không phải sao. Hẻm quẹo vào nhà tôi phải bỏ ba con hẻm nữa..
- Ồ vậy sao? Chắc anh lộn đường. Ngôn Tình Hài
Phù Dung: "..."
Hoàng Quân đột nhiên giảm tốc độ. Ngay khi Phù Dung cho rằng hắn định quay đầu xe lại thì hắn đột nhiên quẹo vào một căn nhà vừa mới xây. Căn nhà kiểu mái thái, có hai tầng, phía trước còn có sân vườn trồng một vài cây hoa. Trông có vẽ chủ sở hữu ngôi nhà này cũng giàu có đấy. Chỉ là lúc này Phù Dung không có tâm tình để đánh giá ngôi nhà mà là đang hoảng sợ.
- Anh đưa tôi vào đây làm gì?
Hoàng Quân không trả lời, mà chạy xe thẳng vào trong nhà.
Hắn vừa dừng xe lại là Phù Dung đã nhảy xuống, nhanh chân chạy ra cổng. Tuy nhiên, cổng đã bị khóa lúc nào không hay biết. Hoàng Quân chậm rãi đi ra nói với cô:
- Cổng tự động, em không có mật mã không mở được đâu.
Phù Dung quay phắt lại nhìn hắn:
- Anh rốt cuộc muốn gì ở tôi đây?
Hoàng Quân thản nhiên nói:
- Em nói thử xem.
Phù Dung càng hoảng sợ lùi lại nhưng lại đụng vào cánh cổng, không đường nào để chạy.
Nhìn vẻ hoảng sợ của Phù Dung, Hoàng Quân cảm thấy rất buồn cười. Hắn chỉ muốn khoe với cô ngôi nhà hắn mới mua thôi, cô có cần sợ hãi như vậy không? Làm như hắn sắp ăn thịt cô không bằng.
Hoàng Quân không khỏi phụt cười:
- Ha ha.. xem em kìa. Anh đưa em tới đây để giới thiệu ngôi nhà anh mới mua này thôi. Em làm gì mà sợ dữ vậy?
Phù Dung: "..."
Nhà anh mới mua thì mắc mớ gì tới cô mà khoe chứ? Cho dù hắn có mua lâu đài cô cũng không hiếm lạ.
Dường như hiểu được suy nghĩ của cô, Hoàng Quân lại nói:
- Anh biết em cũng không thèm quan tâm nhưng mà đối với anh nó quan trọng. Vì có thể sau này nơi này sẽ là nhà của chúng ta. Nên anh muốn em xem nó, nhìn coi có thích không? Nếu không thích anh lại đổi căn khác khi nào em thích thì thôi.
Phù Dung: "..."
"Tôi biết anh giàu rồi! Không cần phải khoe có được không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.