Chương 42: Tai nạn
Mèo A Mao Huỳnh Mai
22/03/2023
Minh Khanh dẹp bỏ chuyện cũ không vui, lái xe thẳng hướng phía trước. Nhưng trong lòng lại nghĩ đến thái độ của Phù Dung vừa nãy.
Mặc dù cô không xinh đẹp cho lắm, nhưng với tính cách của cô lại khiến cho Minh Khanh rất đỗi hài lòng. Anh ta chưa từng gặp được một người con gái nào như vậy. Được hai người đàn ông theo đuổi đã gần hai năm trời mà vẫn không hề rung động. Thông qua sự tìm hiểu mấy ngày nay, Minh Khanh cũng đã biết Kim Phúc là ai. Một người là công tử giàu có nhất vùng, một người là nhân tài xuất sắc. Thế mà, cô lại không thèm đếm xỉa tới, luôn tìm cách trốn tránh họ. Thật đúng là một cô gái đặc biệt.
Nhưng cứ như vậy mãi cũng không phải là cách hay. Có lẽ Hoàng Quân và Kim Phúc đều không phải là mẫu người mà Phù Dung lựa chọn. Minh Khanh nghĩ nếu có một ngày Phù Dung gặp được người thích hợp thì Hoàng Quân chẳng phải sẽ bị thất tình sao? Như vậy Hoàng Quân sẽ rất đau khổ nha! Làm anh, Minh Khanh phải tìm cách giúp mới được. Nhưng mà giúp bằng cách nào đây nhỉ?
Chợt trong đầu Minh Khanh như có một cái bóng đèn sáng lên. Và anh ta đã nghĩ ra được một cách có thể giúp Hoàng Quân có được Phù Dung rồi. Không phải con gái hay dễ rung động trước một anh hùng ra tay cứu mình khi gặp nguy hiểm sao? Anh ta sẽ điều tra kỹ cuộc sống sinh hoạt hằng ngày của Phù Dung, chọn cơ hội thích hợp tạo ra nguy hiểm cho Phù Dung để Hoàng Quân có thể xuất hiện kịp thời mà cứu cô. Mà cần phải thuê một tên đóng giả kẻ xấu mới được. Ừ! Cách này chắc được đi? Chỉ còn chờ cơ hội thích hợp mà thôi.
Còn Phù Dung thì vẫn cứ vô tư, không hề hay biết bản thân mình đang bị người chồng kiếp trước tính kế.
* * *
Tuy nhiên, người xưa có câu "mưu sự tại nhân, hành sự tại thiên", đâu phải mọi kế hoạch trên đời đều có thể dễ dàng thực hiện được. Vì thế, trong lúc Minh Khanh đang theo dõi Phù Dung chờ cơ hội để ra tay thì khi Phù Dung đi đến khúc đường vắng liền bất ngờ bị hai tên côn đồ kề sát và giật túi xách. Cú va chạm làm cho Phù Dung bị ngã xuống giữa đường. Cô còn chưa kịp định thần lại thì đã thấy một chiếc xe tải đang trên đà chạy tới.
Đã không thể nào tránh kịp, Phù Dung nghĩ lần này chết chắc. Bỗng nhiên, một bóng người lao đến nhanh như chớp kéo lấy cô ngã vào trong lề. Bị lăn lộn mấy vòng mới có thể nằm yên. Cô nhìn lên thì thấy mình đang nằm trong lòng của Minh Khanh. Nhưng mà anh ta lúc này lại nhắm nghiền mắt không có phản ứng. Hóa ra là Minh Khanh đã liều mạng cứu cô. Tuy không hiểu vì sao Minh Khanh lại hành động như vậy, nhưng lúc này cũng không phải là lúc suy nghĩ nhiều, mạng người quan trọng hơn. Phù Dung mới hốt hoảng hô lên:
- Minh Khanh.. Minh Khanh.. anh có sao không?
Vẫn không có phản ứng. Phù Dung sợ hãi ngồi dậy, lật người anh ta lên thì thấy phía sau đầu anh ta chảy rất nhiều máu. Đó là do lúc liều mình cứu cô, ngã lăn xuống đường đầu anh ta đã vô tình đập vào một hòn đá. Phù Dung hốt hoảng kêu:
- Có ai không? Làm ơn giúp tôi với..
Tài xế xe tải vừa rồi cũng bị một màn làm cho thót tim. Vội vã thắng gấp xe lại, đi xuống nhìn xem tình hình. Thấy cô đang ôm một người đàn ông đầu đổ đầy máu, cũng vô cùng hoảng sợ. Nhanh chóng chạy lại xem và giúp đưa Minh Khanh vào bệnh viện gần đó. Phù Dung cũng bị trầy xước nhưng chỉ là ngoài da, không đáng kể.
* * *
Minh Khanh cố gắng mở mí mắt nặng trịch ra. Đập vào mắt anh ta, chính là hình ảnh cô y tá đang loay hoay dọn dẹp mớ dụng cụ y tế.
Đây là bệnh viện!
Minh Khanh chợt nhớ lại khoảnh khắc lúc đó. Ngay khi Phù Dung sắp sửa bị chiếc xe tải nghiền nát, anh ta đã liều mạng lao ra kéo cô sang một bên. Minh Khanh cũng không biết tại sao mình lại có can đảm làm như vậy. Anh ta chỉ biết nếu cô có mệnh hệ gì thì Hoàng Quân sẽ rất đau khổ. Anh ta chỉ còn đứa em này là người thân duy nhất thôi, cho nên, anh ta không muốn nhìn thấy Hoàng Quân phải đau lòng.
Minh Khanh tuy là một người đàn ông không tốt nhưng anh ta lại là một người anh tuyệt vời. Có điều, nếu anh ta biết Hoàng Quân thật sự đã không còn trên đời này nữa; còn người em trai hiện tại anh ta yêu thương chính là Quang Thịnh, người mà anh ta đã lợi dụng làm công cụ báo thù thì không biết anh ta có bị sốc đến bị lên tăng xông mà chết không nữa. Cũng may là Minh Khanh không biết.
Minh Khanh cảm thấy cổ họng hơi khô nên thều thào nói với cô y tá:
- Cô ơi! Có thể cho tôi chút nước được không?
Cô y tá thấy Minh Khanh đã tỉnh, tươi cười nói:
- Anh tỉnh rồi à? Được rồi anh chờ chút để tôi ra gọi người nhà anh đem nước vào cho anh.
Nói xong cô ấy đã nhanh chân chạy ra ngoài hô:
- Ai là người nhà Diệp Minh Khanh?
- Tôi!
Một tiếng trả lời vang lên, giọng nói nghe êm dịu, ngọt ngào. Không ai khác chính là giọng của Phù Dung.
Phù Dung bước vào thấy Minh Khanh đã tỉnh nên cũng thờ phào nhẹ nhõm. Cô mở miệng hỏi:
- Minh Khanh! Anh thấy trong người thế nào?
Minh Khanh đáp:
- Tôi chỉ khát nước.
Phù Dung vội vàng mở nắp chai nước suối đã chuẩn bị trước và đưa cho anh ta uống. Minh Khanh cũng không ngần ngại đưa tay tiếp nhận.
Phù Dung lại hỏi:
- Anh cảm thấy còn chỗ nào không khỏe nữa không?
Minh Khanh đáp:
- Chỉ là sau đầu còn hơi đau thôi. Ngoài ra đều ổn, cũng xem như mạng lớn.
Phù Dung cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều. Tuy cô từng rất hận anh ta nhưng nếu anh ta vì cứu cô mà có bề gì thì ngược lại trong lòng cô sẽ cảm thấy không yên. Lần này, cô cũng xem như là anh ta trả món nợ kiếp trước mà anh ta đã thiếu cô vậy. Từ nay về sau, cô và anh ta chính thức không còn ân oán tình thù gì nữa.
Mặc dù cô không xinh đẹp cho lắm, nhưng với tính cách của cô lại khiến cho Minh Khanh rất đỗi hài lòng. Anh ta chưa từng gặp được một người con gái nào như vậy. Được hai người đàn ông theo đuổi đã gần hai năm trời mà vẫn không hề rung động. Thông qua sự tìm hiểu mấy ngày nay, Minh Khanh cũng đã biết Kim Phúc là ai. Một người là công tử giàu có nhất vùng, một người là nhân tài xuất sắc. Thế mà, cô lại không thèm đếm xỉa tới, luôn tìm cách trốn tránh họ. Thật đúng là một cô gái đặc biệt.
Nhưng cứ như vậy mãi cũng không phải là cách hay. Có lẽ Hoàng Quân và Kim Phúc đều không phải là mẫu người mà Phù Dung lựa chọn. Minh Khanh nghĩ nếu có một ngày Phù Dung gặp được người thích hợp thì Hoàng Quân chẳng phải sẽ bị thất tình sao? Như vậy Hoàng Quân sẽ rất đau khổ nha! Làm anh, Minh Khanh phải tìm cách giúp mới được. Nhưng mà giúp bằng cách nào đây nhỉ?
Chợt trong đầu Minh Khanh như có một cái bóng đèn sáng lên. Và anh ta đã nghĩ ra được một cách có thể giúp Hoàng Quân có được Phù Dung rồi. Không phải con gái hay dễ rung động trước một anh hùng ra tay cứu mình khi gặp nguy hiểm sao? Anh ta sẽ điều tra kỹ cuộc sống sinh hoạt hằng ngày của Phù Dung, chọn cơ hội thích hợp tạo ra nguy hiểm cho Phù Dung để Hoàng Quân có thể xuất hiện kịp thời mà cứu cô. Mà cần phải thuê một tên đóng giả kẻ xấu mới được. Ừ! Cách này chắc được đi? Chỉ còn chờ cơ hội thích hợp mà thôi.
Còn Phù Dung thì vẫn cứ vô tư, không hề hay biết bản thân mình đang bị người chồng kiếp trước tính kế.
* * *
Tuy nhiên, người xưa có câu "mưu sự tại nhân, hành sự tại thiên", đâu phải mọi kế hoạch trên đời đều có thể dễ dàng thực hiện được. Vì thế, trong lúc Minh Khanh đang theo dõi Phù Dung chờ cơ hội để ra tay thì khi Phù Dung đi đến khúc đường vắng liền bất ngờ bị hai tên côn đồ kề sát và giật túi xách. Cú va chạm làm cho Phù Dung bị ngã xuống giữa đường. Cô còn chưa kịp định thần lại thì đã thấy một chiếc xe tải đang trên đà chạy tới.
Đã không thể nào tránh kịp, Phù Dung nghĩ lần này chết chắc. Bỗng nhiên, một bóng người lao đến nhanh như chớp kéo lấy cô ngã vào trong lề. Bị lăn lộn mấy vòng mới có thể nằm yên. Cô nhìn lên thì thấy mình đang nằm trong lòng của Minh Khanh. Nhưng mà anh ta lúc này lại nhắm nghiền mắt không có phản ứng. Hóa ra là Minh Khanh đã liều mạng cứu cô. Tuy không hiểu vì sao Minh Khanh lại hành động như vậy, nhưng lúc này cũng không phải là lúc suy nghĩ nhiều, mạng người quan trọng hơn. Phù Dung mới hốt hoảng hô lên:
- Minh Khanh.. Minh Khanh.. anh có sao không?
Vẫn không có phản ứng. Phù Dung sợ hãi ngồi dậy, lật người anh ta lên thì thấy phía sau đầu anh ta chảy rất nhiều máu. Đó là do lúc liều mình cứu cô, ngã lăn xuống đường đầu anh ta đã vô tình đập vào một hòn đá. Phù Dung hốt hoảng kêu:
- Có ai không? Làm ơn giúp tôi với..
Tài xế xe tải vừa rồi cũng bị một màn làm cho thót tim. Vội vã thắng gấp xe lại, đi xuống nhìn xem tình hình. Thấy cô đang ôm một người đàn ông đầu đổ đầy máu, cũng vô cùng hoảng sợ. Nhanh chóng chạy lại xem và giúp đưa Minh Khanh vào bệnh viện gần đó. Phù Dung cũng bị trầy xước nhưng chỉ là ngoài da, không đáng kể.
* * *
Minh Khanh cố gắng mở mí mắt nặng trịch ra. Đập vào mắt anh ta, chính là hình ảnh cô y tá đang loay hoay dọn dẹp mớ dụng cụ y tế.
Đây là bệnh viện!
Minh Khanh chợt nhớ lại khoảnh khắc lúc đó. Ngay khi Phù Dung sắp sửa bị chiếc xe tải nghiền nát, anh ta đã liều mạng lao ra kéo cô sang một bên. Minh Khanh cũng không biết tại sao mình lại có can đảm làm như vậy. Anh ta chỉ biết nếu cô có mệnh hệ gì thì Hoàng Quân sẽ rất đau khổ. Anh ta chỉ còn đứa em này là người thân duy nhất thôi, cho nên, anh ta không muốn nhìn thấy Hoàng Quân phải đau lòng.
Minh Khanh tuy là một người đàn ông không tốt nhưng anh ta lại là một người anh tuyệt vời. Có điều, nếu anh ta biết Hoàng Quân thật sự đã không còn trên đời này nữa; còn người em trai hiện tại anh ta yêu thương chính là Quang Thịnh, người mà anh ta đã lợi dụng làm công cụ báo thù thì không biết anh ta có bị sốc đến bị lên tăng xông mà chết không nữa. Cũng may là Minh Khanh không biết.
Minh Khanh cảm thấy cổ họng hơi khô nên thều thào nói với cô y tá:
- Cô ơi! Có thể cho tôi chút nước được không?
Cô y tá thấy Minh Khanh đã tỉnh, tươi cười nói:
- Anh tỉnh rồi à? Được rồi anh chờ chút để tôi ra gọi người nhà anh đem nước vào cho anh.
Nói xong cô ấy đã nhanh chân chạy ra ngoài hô:
- Ai là người nhà Diệp Minh Khanh?
- Tôi!
Một tiếng trả lời vang lên, giọng nói nghe êm dịu, ngọt ngào. Không ai khác chính là giọng của Phù Dung.
Phù Dung bước vào thấy Minh Khanh đã tỉnh nên cũng thờ phào nhẹ nhõm. Cô mở miệng hỏi:
- Minh Khanh! Anh thấy trong người thế nào?
Minh Khanh đáp:
- Tôi chỉ khát nước.
Phù Dung vội vàng mở nắp chai nước suối đã chuẩn bị trước và đưa cho anh ta uống. Minh Khanh cũng không ngần ngại đưa tay tiếp nhận.
Phù Dung lại hỏi:
- Anh cảm thấy còn chỗ nào không khỏe nữa không?
Minh Khanh đáp:
- Chỉ là sau đầu còn hơi đau thôi. Ngoài ra đều ổn, cũng xem như mạng lớn.
Phù Dung cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều. Tuy cô từng rất hận anh ta nhưng nếu anh ta vì cứu cô mà có bề gì thì ngược lại trong lòng cô sẽ cảm thấy không yên. Lần này, cô cũng xem như là anh ta trả món nợ kiếp trước mà anh ta đã thiếu cô vậy. Từ nay về sau, cô và anh ta chính thức không còn ân oán tình thù gì nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.