Chương 60: Vì tôi xấu
Mèo A Mao Huỳnh Mai
22/03/2023
Cuối tuần, như đã hẹn trước, Phù Dung, Kim Phúc và Thiên Kim đều tập trung ở nhà Quang Thịnh vào lúc 6 giờ sáng và bắt đầu xuất phát đi ra bãi biển.
Quang Thịnh lấy xe bốn chỗ của mình đưa họ ra biển.
Thiên Kim ngồi phía sau bên cạnh Phù Dung buột miệng nói:
- Thầy có xe bốn bánh sao không lấy chạy đi dạy cho nó sang mà toàn đi xe hai bánh không vậy ạ? Em mà có một chiếc riêng như thầy thì đi đâu em cũng sẽ lấy đi cho coi. Tiếc là nhà em cũng có nhưng mà là để kinh doanh không cho em lái.
Quang Thịnh chưa lên tiếng thì Kim Phúc ngồi cạnh bên Quang Thịnh đã mở miệng:
- Thầy Thịnh không có khoe của như cô. Nói cứ như là không ai biết nhà cô cho thuê xe du lịch không bằng.
Nếu là người khác thì Thiên Kim đã gân cổ cãi lại rồi nhưng ngặt nỗi là Kim Phúc nên Thiên Kim không dám, sợ cậu ta sẽ càng ghét bỏ cô. Cho nên, chỉ có thể uất ức cắn môi im lặng.
Phù Dung chợt lên tiếng nói đùa:
- Trong đây chắc có mình tôi là nghèo nhất thôi, ganh tị ghê. Hi hi..
Kim Phúc nhanh miệng lên tiếng:
- Vậy Dung lấy mình đi như vậy là thành bà chủ tiệm vàng lớn nhất thị trấn rồi.
Phù Dung trừng mắt cậu ta nói:
- Thôi miễn! Lấy ai cũng sẽ không lấy cậu ấm như cậu. Lỡ về nói động một tiếng là coi chừng cha mẹ cậu dở nóc nhà của cha mẹ tôi à. Ha ha..
Kim Phúc ủ rũ cụp đuôi buồn bã. Tuy rằng Phù Dung nói đùa nhưng kỳ thật cũng là sự thật. Cha mẹ Kim Phúc có mình cậu ta là con trai, dĩ nhiên cưng còn hơn trứng ngỗng rồi. Nếu không phải con dâu mà họ ưng ý nhất thì họ đương nhiên sẽ gây khó dễ. Cho nên, đôi khi Kim Phúc cũng rất chán ghét bản thân mình. Tại sao lại sinh ra trong môt gia đình giàu có làm chi. Khiến người mình yêu thích thì chán ghét mình, còn người mình không thích thì lại luôn tìm cách tiếp cận mình.
Lúc này Quang Thịnh mới lên tiếng:
- Vậy Phù Dung muốn lấy một người chồng như thế nào?
Phù Dung thản nhiên đáp:
- Em sẽ không lấy chồng.
Quang Thịnh cũng không ngạc nhiên, nhưng mà, anh lại nói:
- Không! Ý anh muốn hỏi là nếu mà em muốn lấy chồng thì em sẽ chọn đối tượng như thế nào ấy.
Phù Dung khựng lại. Trong đầu chợt xuất hiện hình ảnh của Quang Thịnh kiếp trước. Chỉ là cô cũng không nói ra, mà chỉ nói:
- Em không biết ạ! Em không có ý định lấy chồng cho nên cũng không có nghĩ gì về tiêu chuẩn của người chồng tương lai cả.
Quang Thịnh và Kim Phúc không hẹn mà cùng nhau chua xót, chỉ là do Quang Thịnh từng trải hơn nên vẻ mặt vẫn bình thường, còn Kim Phúc thì đương nhiên sẽ buồn ra mặt.
Bất chợt Thiên Kim lên tiếng hỏi:
- Sao chị Phù Dung lại không muốn lấy chồng?
Phù Dung cũng không thể nói là do cô sợ bị chồng bán được. Cho nên, cô đáp:
- Vì tôi xấu.
Cả ba người Thiên Kim, Kim Phúc và Quang Thịnh đều ba chấm. Cái cớ này nó cũng quá khó tin đi. Không lẽ xấu thì không thể có chồng à. Thế nhưng, Thiên Kim lại nói:
- Nếu chị không có vết bớt đó thì cũng đâu có xấu. Em có bà cô làm bác sĩ thẩm mỹ nếu chị cần em có thể giúp cho. Tẩy bớt cũng đâu khó.
Kim Phúc nghe vậy liền vui mừng nói:
- Cô nói thật hả Thiên Kim. Bớt có thể tẩy xóa được?
Đây là lần đầu Kim Phúc dùng vẻ mặt vui vẻ nói chuyện với Thiên Kim, cho nên trong lòng Thiên Kim cũng vui mừng khôn xiết. Vội gật đầu:
- Đúng vậy! Cô của em cũng đã xóa cho nhiều người rồi mà. Thậm chí có người có bớt còn to hơn cả chị Phù Dung. Xóa xong nhìn không khác tiên nữ đâu.
Kim Phúc vội nói với Phù Dung:
- Hay Dung đi xóa đi. Như vậy thì Dung có thể tự tin rồi.
Thế nhưng, Phù Dung lại nói:
- Thôi đi! Trời cho sao để vậy. Với lại cậu có thấy tôi thiếu tự tin không?
Kim Phúc: "..."
Hình như là không! Phù Dung xưa nay cũng đâu có thiếu tự tin đâu.
Thiên Kim khó hiểu nói:
- Em thật không hiểu chị Phù Dung nghĩ sao á. Con gái ai lại chẳng muốn mình đẹp chứ. Vậy mà chị lại không chịu.
Phù Dung thản nhiên đáp:
- Đẹp thì có được gì. Đi đâu cũng bị mấy tên biến thái chọc ghẹo, còn lỡ đi ban đêm bị ma sống nó bắt thì rồi đời. Còn xấu có lỡ đi đâu về khuya có bị đón đường thì nó tưởng ma sẽ bỏ chạy mất dép mà cũng chẳng thằng nào dám chọc.
Lời Phù Dung nói cũng không phải là không có lý. Bởi vì bản thân Thiên Kim cũng hay bị đón đường chọc ghẹo đó thôi. Kim Phúc cũng cho rằng Phù Dung nói không sai. Bởi vì, cậu ta vẫn nhớ rõ cái lần Phù Dung trang điểm che đi cái bớt đứng trên sân khấu hát với Thành Luân vào đám ở nhà ngoại cô, cũng là lúc cô bị Hoàng Quân để ý. Từ đó hắn cũng đeo theo cô luôn, làm cho Kim Phúc xuất hiện một tình địch đáng gờm. Nhưng cũng may bây giờ Hoàng Quân đã quên mất cô rồi, cho nên cậu ta cũng thở phào nhẹ nhõm. Đã thế, Minh Trọng từng nói với cậu ta, nếu anh ta không có quan hệ bà con với Phù Dung thì có lẽ anh ta cũng sẽ theo đuổi Phù Dung. Cô xấu đã thu hút như thế thì đẹp lên sẽ thế nào nữa đây? Cậu ta không muốn có thêm tình địch đâu. Có lẽ, Phù Dung xấu như hiện tại vẫn tốt hơn.
Quang Thịnh vẫn giữ vững tay lái mà không hề lên tiếng. Bởi vì anh biết, Phù Dung không muốn lấy chồng, không phải bởi vì cô ngại mình xấu, mà là vì cô sợ gặp phải người chồng khốn nạn như Minh Khanh. Tâm bệnh phải có tâm dược trị, điều này anh cũng không thể dùng lời nói mà thuyết phục được, chỉ có thể dùng hành động mà thôi. Chỉ cần, cô cho anh cơ hội.
Quang Thịnh lấy xe bốn chỗ của mình đưa họ ra biển.
Thiên Kim ngồi phía sau bên cạnh Phù Dung buột miệng nói:
- Thầy có xe bốn bánh sao không lấy chạy đi dạy cho nó sang mà toàn đi xe hai bánh không vậy ạ? Em mà có một chiếc riêng như thầy thì đi đâu em cũng sẽ lấy đi cho coi. Tiếc là nhà em cũng có nhưng mà là để kinh doanh không cho em lái.
Quang Thịnh chưa lên tiếng thì Kim Phúc ngồi cạnh bên Quang Thịnh đã mở miệng:
- Thầy Thịnh không có khoe của như cô. Nói cứ như là không ai biết nhà cô cho thuê xe du lịch không bằng.
Nếu là người khác thì Thiên Kim đã gân cổ cãi lại rồi nhưng ngặt nỗi là Kim Phúc nên Thiên Kim không dám, sợ cậu ta sẽ càng ghét bỏ cô. Cho nên, chỉ có thể uất ức cắn môi im lặng.
Phù Dung chợt lên tiếng nói đùa:
- Trong đây chắc có mình tôi là nghèo nhất thôi, ganh tị ghê. Hi hi..
Kim Phúc nhanh miệng lên tiếng:
- Vậy Dung lấy mình đi như vậy là thành bà chủ tiệm vàng lớn nhất thị trấn rồi.
Phù Dung trừng mắt cậu ta nói:
- Thôi miễn! Lấy ai cũng sẽ không lấy cậu ấm như cậu. Lỡ về nói động một tiếng là coi chừng cha mẹ cậu dở nóc nhà của cha mẹ tôi à. Ha ha..
Kim Phúc ủ rũ cụp đuôi buồn bã. Tuy rằng Phù Dung nói đùa nhưng kỳ thật cũng là sự thật. Cha mẹ Kim Phúc có mình cậu ta là con trai, dĩ nhiên cưng còn hơn trứng ngỗng rồi. Nếu không phải con dâu mà họ ưng ý nhất thì họ đương nhiên sẽ gây khó dễ. Cho nên, đôi khi Kim Phúc cũng rất chán ghét bản thân mình. Tại sao lại sinh ra trong môt gia đình giàu có làm chi. Khiến người mình yêu thích thì chán ghét mình, còn người mình không thích thì lại luôn tìm cách tiếp cận mình.
Lúc này Quang Thịnh mới lên tiếng:
- Vậy Phù Dung muốn lấy một người chồng như thế nào?
Phù Dung thản nhiên đáp:
- Em sẽ không lấy chồng.
Quang Thịnh cũng không ngạc nhiên, nhưng mà, anh lại nói:
- Không! Ý anh muốn hỏi là nếu mà em muốn lấy chồng thì em sẽ chọn đối tượng như thế nào ấy.
Phù Dung khựng lại. Trong đầu chợt xuất hiện hình ảnh của Quang Thịnh kiếp trước. Chỉ là cô cũng không nói ra, mà chỉ nói:
- Em không biết ạ! Em không có ý định lấy chồng cho nên cũng không có nghĩ gì về tiêu chuẩn của người chồng tương lai cả.
Quang Thịnh và Kim Phúc không hẹn mà cùng nhau chua xót, chỉ là do Quang Thịnh từng trải hơn nên vẻ mặt vẫn bình thường, còn Kim Phúc thì đương nhiên sẽ buồn ra mặt.
Bất chợt Thiên Kim lên tiếng hỏi:
- Sao chị Phù Dung lại không muốn lấy chồng?
Phù Dung cũng không thể nói là do cô sợ bị chồng bán được. Cho nên, cô đáp:
- Vì tôi xấu.
Cả ba người Thiên Kim, Kim Phúc và Quang Thịnh đều ba chấm. Cái cớ này nó cũng quá khó tin đi. Không lẽ xấu thì không thể có chồng à. Thế nhưng, Thiên Kim lại nói:
- Nếu chị không có vết bớt đó thì cũng đâu có xấu. Em có bà cô làm bác sĩ thẩm mỹ nếu chị cần em có thể giúp cho. Tẩy bớt cũng đâu khó.
Kim Phúc nghe vậy liền vui mừng nói:
- Cô nói thật hả Thiên Kim. Bớt có thể tẩy xóa được?
Đây là lần đầu Kim Phúc dùng vẻ mặt vui vẻ nói chuyện với Thiên Kim, cho nên trong lòng Thiên Kim cũng vui mừng khôn xiết. Vội gật đầu:
- Đúng vậy! Cô của em cũng đã xóa cho nhiều người rồi mà. Thậm chí có người có bớt còn to hơn cả chị Phù Dung. Xóa xong nhìn không khác tiên nữ đâu.
Kim Phúc vội nói với Phù Dung:
- Hay Dung đi xóa đi. Như vậy thì Dung có thể tự tin rồi.
Thế nhưng, Phù Dung lại nói:
- Thôi đi! Trời cho sao để vậy. Với lại cậu có thấy tôi thiếu tự tin không?
Kim Phúc: "..."
Hình như là không! Phù Dung xưa nay cũng đâu có thiếu tự tin đâu.
Thiên Kim khó hiểu nói:
- Em thật không hiểu chị Phù Dung nghĩ sao á. Con gái ai lại chẳng muốn mình đẹp chứ. Vậy mà chị lại không chịu.
Phù Dung thản nhiên đáp:
- Đẹp thì có được gì. Đi đâu cũng bị mấy tên biến thái chọc ghẹo, còn lỡ đi ban đêm bị ma sống nó bắt thì rồi đời. Còn xấu có lỡ đi đâu về khuya có bị đón đường thì nó tưởng ma sẽ bỏ chạy mất dép mà cũng chẳng thằng nào dám chọc.
Lời Phù Dung nói cũng không phải là không có lý. Bởi vì bản thân Thiên Kim cũng hay bị đón đường chọc ghẹo đó thôi. Kim Phúc cũng cho rằng Phù Dung nói không sai. Bởi vì, cậu ta vẫn nhớ rõ cái lần Phù Dung trang điểm che đi cái bớt đứng trên sân khấu hát với Thành Luân vào đám ở nhà ngoại cô, cũng là lúc cô bị Hoàng Quân để ý. Từ đó hắn cũng đeo theo cô luôn, làm cho Kim Phúc xuất hiện một tình địch đáng gờm. Nhưng cũng may bây giờ Hoàng Quân đã quên mất cô rồi, cho nên cậu ta cũng thở phào nhẹ nhõm. Đã thế, Minh Trọng từng nói với cậu ta, nếu anh ta không có quan hệ bà con với Phù Dung thì có lẽ anh ta cũng sẽ theo đuổi Phù Dung. Cô xấu đã thu hút như thế thì đẹp lên sẽ thế nào nữa đây? Cậu ta không muốn có thêm tình địch đâu. Có lẽ, Phù Dung xấu như hiện tại vẫn tốt hơn.
Quang Thịnh vẫn giữ vững tay lái mà không hề lên tiếng. Bởi vì anh biết, Phù Dung không muốn lấy chồng, không phải bởi vì cô ngại mình xấu, mà là vì cô sợ gặp phải người chồng khốn nạn như Minh Khanh. Tâm bệnh phải có tâm dược trị, điều này anh cũng không thể dùng lời nói mà thuyết phục được, chỉ có thể dùng hành động mà thôi. Chỉ cần, cô cho anh cơ hội.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.