Quyển 10 - Chương 1: Ngọc tỉ không thể đóng lung tung
Hoa Ban
31/07/2014
Dù biết hoàng thượng là chúa tùy tiện nhưng Hà Huy không ngờ lại tùy tiện đến mức này. Chuyện là sau khi Minh Châu quận chúa được tìm thấy ở Phong Vân Cư thì hành tung của hoàng thượng cũng bại lộ. Phong Vân Cư bị thiêu rụi trong một đêm, hiệu dệt Ái La và hai thanh lâu khác cũng bị lôi ra truy xét. Cuối cùng dính liếu tới Tri châu đại nhân và một bè lũ quan thanh tra ở Công Bộ. Tội chồng tội nào là mua bán trẻ em, tham ô hối lộ, giả mạo sổ sách nhà nước, trốn thuế, tiếp tay bao che… Cả một đường dây dài suốt sáu tỉnh tây nam, trung ương cũng vạ lây chẳng kém. Phạm vị lớn như vậy buộc Hà Huy và Thư Doanh phải lộ diện mà hai người cùng xuất hiện một chỗ có ý nghĩa gì, chắc hẳn ai cũng hiểu.
Cho dù có ám vệ, cho dù thế lực Tề vương chưa quá mạnh nhưng hoàng mệnh là vận mệnh quốc gia. Hai vị cận thần dùng trăm phương nghìn kế khuyên hoàng thượng sớm quay về cung. Ca Dương chưa được chơi đủ, mặt chằm dằm trở về Đế Đô. Buổi tối trước khi đi, hắn ra lệnh bỏ thuốc ngủ vào thức ăn của Tịch Tề và Niệm Nhất. Hai người đáng thương ngủ say như chết cho tới xế chiều. Lúc tỉnh lại thì phát hiện căn nhà vắng tanh, tư trang đồ đạc của Ca Dương đều đã rời khỏi mà kinh khủng hơn là… Tương Tư cũng bị “gói” đi rồi!!! Tịch Tề khóc không ra nước mắt, số muội muội thật khổ, bị kẻ xấu bắt cóc, cứu về lại bị bệ hạ bắt cóc… Mà số của hắn còn khổ hơn, chuyến này không đem được muội muội về, phụ vương sẽ đánh hắn gãy giò!
Ngô Hà Huy cắn móng tay nhìn hoàng thượng, hắn mở lòng từ bi nói giúp Tứ công tử:
-Bệ hạ à, người đem tiểu quận chúa đi như vậy, tứ thiếu gia biết ăn nói sao với vương gia đây?
Ca Dương ngồi nghịch tóc của Tư Tư, thờ ơ đáp:
-Đó là chuyện của hắn!
Cô bé Tư Tư không hay biết gì, bị “vận chuyển” đến một nơi thật xa xôi, càng lúc càng xa quê nhà. Ca Dương cảm thấy yêu chết đi được, từ khi Ca Thần qua đời hắn chưa từng có cảm giác thân thuộc này. Nàng là em họ của hắn, cũng chính là tiểu muội đấy, em gái đấy!
-Thôi nào, ngươi khẩn trương cái gì? Ta chỉ mượn chơi mấy ngày thôi, ít hôm thì trả về Hòa An vương là được!
Ngô Hà Huy thộn mặt ra. Bệ hạ của tôi ơi, đây là quận chúa đó, là một tiểu hài tử đó, không phải thứ để “chơi” đâu!? Tiểu Ninh Tử không dám hó hé gì, hắn chỉ nhìn chăm chú Minh Châu quận chúa – cái người đang chảy nước dãi lên y phục của hoàng thượng, hoàng thượng rất yêu sạch sẽ!!!
Khi Tư Tư mơ màng tỉnh dậy thì bé thấy mình ở trong xe ngựa, xe chạy êm ru. Tư Tư tìm ca ca và Niệm Niệm mà không thấy, chỉ thấy cái người đáng sợ kia…
-Hu hu hu…
Nó khóc hết sức ngon lành, ca ca nói dối, lại bỏ rơi Tư nhi. Nàng nhớ cha và các anh, các chị, đã rời nhà lâu lắm rồi! Tiểu Ninh Tử vụng về dỗ dành, lấm lét nhìn hoàng thượng. Ninh thái giám xưa nay chưa học qua công phu nuôi trẻ, thực không biết làm sao cho quận chúa nín khóc. Tiếng nức nở bay ra ngoài, đến Thư Doanh cũng thấy nóng ruột muốn kêu hoàng thượng trả hàng về chỗ cũ. Ca Dương nhíu mày nhìn củ sen nhỏ, trắng nõn, tươi xốp… ẩm ướt…
-Trẫm ra lệnh không cho khóc!
-Hu hu hu…
-Nín đi, khóc không thấy mệt à?
-Hu hu hu…
-Thôi, nín đi mà…
-Hu hu hu
-Axxx…. Được rồi, được rồi, Tư Tư ngoan, muội đừng khóc, huynh cho muội ngọc tỉ chơi nhé?
-Hu hu… ngọc?
-Đúng đúng, Tiểu Ninh Tử, đem ngọc tỉ và giấy bút ra đây!
Ninh thái giám toát mồ hôi ôm hộp Long Trảo ra. Cái vật trong hộp này nặng bằng vạn dặm Khương La, mỗi lần ôm bàn tay cũng phải run rẩy… Bệ hạ ơi, không chơi được đâu mà!!!
Ca Dương vui vẻ bày giấy mực, đưa bút lông cho Tương Tư
-Nào, muội viết đi, muốn cái gì thì viết vào, ta sẽ đóng dấu lên!
Hà Huy cưỡi ngựa đi cạnh xe chịu không nổi phá lên cười. Thì ra hoàng thượng có ý này, quận chúa điện hạ thật diễm phúc, xưa nay chưa có ai làm hoàng thượng tình nguyện vậy đâu! Tương Tư không hiểu ý nghĩa của vật kia, nàng nhìn nhìn tờ giấy, nhìn nhìn cây bút… Hồi trước trong lúc học bài Niệm Nhất từng viết một câu dán lên lưng nàng, câu đó là…
Tương Tư nghuệch ngoạc lên giấy, nhe răng giơ cho Ca Dương xem. Tiểu Ninh Tử thật muốn nhảy qua cửa sổ!
“Ngươi là heo mọi.”
Này là… mắng bệ hạ sao?
Chu Lạc Ca Dương nuốt xuống, ai oán nhìn Tư Tư, cố ý, cố ý hả??? Nhìn vẻ mặt hồn nhiên kia thì không nở giận. Quân tử nhất ngôn, hắn nhắm mắt đóng ngọc tỉ lên.
Cạch!
“Ngươi là heo mọi.
Thái Minh đế, Khương La hoàng triều!”
Xong rồi, xong rồi, đây mãi mãi là một vết nhơ của đời hắn! Ca Dương ném tờ giấy cho Tiểu Ninh Tử, Tiểu Ninh Tử chỉ hận không có một mồi lửa tiêu hủy chứng cớ ngay tại chỗ. Tương Tư trợn hai mắt to to, ngạc nhiên nhìn ngọc tỉ. Thứ này đẹp quá, vàng chói, có một con rồng, còn có thể in hình ra giấy! Nàng giơ tay chộp lấy, tỉ mỉ nghiên cứu. Ca Dương không hề phật lòng, hắn còn tranh thủ giáo dục em gái:
-Thứ này gọi là ngọc tỉ, có biết không? Ngọc tỉ đại diện cho hoàng quyền, dùng để ra chiếu chỉ, duyệt tấu chương… ngọc tỉ đóng vào đâu thì ở đó có giá trị pháp lý…
Tương Tư gật gù. Ca Dương thừa dịp nói tiếp:
-Cho nên ngọc tỉ rất quý giá, tuyệt đối không thể đem đi lung tung, đóng bậy bạ lên…
Cạnh!
Tư Tư đóng dấu lên cánh tay mình…
Cạnh!
Đóng lên vách xe…
Cạch!
Đóng lên… trán của Tiểu Ninh Tử
-Hu hu hu – tiếng khóc này là của Ninh thái giám.
Tương Tư càng đóng càng hăng, chẳng mấy chốc khắp trong xe đều là ngọc ấn. Ca Dương ôm đầu rầu rĩ, em họ quá ngốc, phải giáo dục lại! Hắn không cho nàng đóng dấu lung tung nữa, phải viết chữ và đóng lên giấy mới được. Thế là hàng loạt tác phẩm có giá trị pháp lý ra đời…
“Nha Nha (kế bên là hình con chó)
Thái Minh đế, Khương La hoàng triều!”
“Tư nhi (kế bên là hình đầu nhỏ)
Thái Minh đế, Khương La hoàng triều!”
“Phụ thân (kế bên là hình đầu to)
Thái Minh đế, Khương La hoàng triều!”
“Ca ca tẩu tẩu (kế bên có rất nhiều cái đầu)
Thái Minh đế, Khương La hoàng triều!”
Ca Dương nhín mày nhìn những bức ảnh, sau đó thất vọng hỏi Tư Tư:
-Của huynh đâu?
Tương Tư nghĩ nghĩ, lại viết thêm:
“Người xấu (kế bên là hàm răng nanh)
Thái Minh đế, Khương La hoàng triều!”
-Á, ta không phải người xấu, sao muội có thể vẽ như vậy?
Ca Dương ai oán giật tờ giấy, rất không hài lòng. Hắn lấy một tờ giấy khác, tỉ mỉ viết
“Đường ca (một bức chân dung hoàng đế đầy chất tự sướng)
Thái Minh đế, Khương La hoàng triều!”
-Sau này muội phải gọi ta là anh họ, anh họ, anh họ, lập lại đi!
Tương Tư là đứa bé ngoan, khi thấy người này không hề có ý hại mình liền nhe răng cười, gọi đến ngọt ngào:
-Anh!
-Uhm… “anh” cũng được… nghe hay đấy!
Đoạn đường hồi kinh nhờ có tiểu quận chúa mà luôn rộn rã tiếng cười. Dường như Ca Dương và Tư Tư rất hợp nhau, chơi đủ trò mà không thấy chán. Bọn Hà Huy cũng mừng thầm, lâu rồi bệ hạ chẳng vô tư vui vẻ như vậy, là nụ cười xuất phát từ tấm lòng. Mối quan hệ hài hòa ấm áp này kéo dài rất lâu… cho dù Tư Tư của ngày nào dần lớn lên thành một thiếu nữ xinh đẹp, cho dù Ca Dương của thuở đó già dặn và âm trầm hơn… đôi khi chính họ không xác định được là tình thân hay tình cảm gì khác.
Cho dù có ám vệ, cho dù thế lực Tề vương chưa quá mạnh nhưng hoàng mệnh là vận mệnh quốc gia. Hai vị cận thần dùng trăm phương nghìn kế khuyên hoàng thượng sớm quay về cung. Ca Dương chưa được chơi đủ, mặt chằm dằm trở về Đế Đô. Buổi tối trước khi đi, hắn ra lệnh bỏ thuốc ngủ vào thức ăn của Tịch Tề và Niệm Nhất. Hai người đáng thương ngủ say như chết cho tới xế chiều. Lúc tỉnh lại thì phát hiện căn nhà vắng tanh, tư trang đồ đạc của Ca Dương đều đã rời khỏi mà kinh khủng hơn là… Tương Tư cũng bị “gói” đi rồi!!! Tịch Tề khóc không ra nước mắt, số muội muội thật khổ, bị kẻ xấu bắt cóc, cứu về lại bị bệ hạ bắt cóc… Mà số của hắn còn khổ hơn, chuyến này không đem được muội muội về, phụ vương sẽ đánh hắn gãy giò!
Ngô Hà Huy cắn móng tay nhìn hoàng thượng, hắn mở lòng từ bi nói giúp Tứ công tử:
-Bệ hạ à, người đem tiểu quận chúa đi như vậy, tứ thiếu gia biết ăn nói sao với vương gia đây?
Ca Dương ngồi nghịch tóc của Tư Tư, thờ ơ đáp:
-Đó là chuyện của hắn!
Cô bé Tư Tư không hay biết gì, bị “vận chuyển” đến một nơi thật xa xôi, càng lúc càng xa quê nhà. Ca Dương cảm thấy yêu chết đi được, từ khi Ca Thần qua đời hắn chưa từng có cảm giác thân thuộc này. Nàng là em họ của hắn, cũng chính là tiểu muội đấy, em gái đấy!
-Thôi nào, ngươi khẩn trương cái gì? Ta chỉ mượn chơi mấy ngày thôi, ít hôm thì trả về Hòa An vương là được!
Ngô Hà Huy thộn mặt ra. Bệ hạ của tôi ơi, đây là quận chúa đó, là một tiểu hài tử đó, không phải thứ để “chơi” đâu!? Tiểu Ninh Tử không dám hó hé gì, hắn chỉ nhìn chăm chú Minh Châu quận chúa – cái người đang chảy nước dãi lên y phục của hoàng thượng, hoàng thượng rất yêu sạch sẽ!!!
Khi Tư Tư mơ màng tỉnh dậy thì bé thấy mình ở trong xe ngựa, xe chạy êm ru. Tư Tư tìm ca ca và Niệm Niệm mà không thấy, chỉ thấy cái người đáng sợ kia…
-Hu hu hu…
Nó khóc hết sức ngon lành, ca ca nói dối, lại bỏ rơi Tư nhi. Nàng nhớ cha và các anh, các chị, đã rời nhà lâu lắm rồi! Tiểu Ninh Tử vụng về dỗ dành, lấm lét nhìn hoàng thượng. Ninh thái giám xưa nay chưa học qua công phu nuôi trẻ, thực không biết làm sao cho quận chúa nín khóc. Tiếng nức nở bay ra ngoài, đến Thư Doanh cũng thấy nóng ruột muốn kêu hoàng thượng trả hàng về chỗ cũ. Ca Dương nhíu mày nhìn củ sen nhỏ, trắng nõn, tươi xốp… ẩm ướt…
-Trẫm ra lệnh không cho khóc!
-Hu hu hu…
-Nín đi, khóc không thấy mệt à?
-Hu hu hu…
-Thôi, nín đi mà…
-Hu hu hu
-Axxx…. Được rồi, được rồi, Tư Tư ngoan, muội đừng khóc, huynh cho muội ngọc tỉ chơi nhé?
-Hu hu… ngọc?
-Đúng đúng, Tiểu Ninh Tử, đem ngọc tỉ và giấy bút ra đây!
Ninh thái giám toát mồ hôi ôm hộp Long Trảo ra. Cái vật trong hộp này nặng bằng vạn dặm Khương La, mỗi lần ôm bàn tay cũng phải run rẩy… Bệ hạ ơi, không chơi được đâu mà!!!
Ca Dương vui vẻ bày giấy mực, đưa bút lông cho Tương Tư
-Nào, muội viết đi, muốn cái gì thì viết vào, ta sẽ đóng dấu lên!
Hà Huy cưỡi ngựa đi cạnh xe chịu không nổi phá lên cười. Thì ra hoàng thượng có ý này, quận chúa điện hạ thật diễm phúc, xưa nay chưa có ai làm hoàng thượng tình nguyện vậy đâu! Tương Tư không hiểu ý nghĩa của vật kia, nàng nhìn nhìn tờ giấy, nhìn nhìn cây bút… Hồi trước trong lúc học bài Niệm Nhất từng viết một câu dán lên lưng nàng, câu đó là…
Tương Tư nghuệch ngoạc lên giấy, nhe răng giơ cho Ca Dương xem. Tiểu Ninh Tử thật muốn nhảy qua cửa sổ!
“Ngươi là heo mọi.”
Này là… mắng bệ hạ sao?
Chu Lạc Ca Dương nuốt xuống, ai oán nhìn Tư Tư, cố ý, cố ý hả??? Nhìn vẻ mặt hồn nhiên kia thì không nở giận. Quân tử nhất ngôn, hắn nhắm mắt đóng ngọc tỉ lên.
Cạch!
“Ngươi là heo mọi.
Thái Minh đế, Khương La hoàng triều!”
Xong rồi, xong rồi, đây mãi mãi là một vết nhơ của đời hắn! Ca Dương ném tờ giấy cho Tiểu Ninh Tử, Tiểu Ninh Tử chỉ hận không có một mồi lửa tiêu hủy chứng cớ ngay tại chỗ. Tương Tư trợn hai mắt to to, ngạc nhiên nhìn ngọc tỉ. Thứ này đẹp quá, vàng chói, có một con rồng, còn có thể in hình ra giấy! Nàng giơ tay chộp lấy, tỉ mỉ nghiên cứu. Ca Dương không hề phật lòng, hắn còn tranh thủ giáo dục em gái:
-Thứ này gọi là ngọc tỉ, có biết không? Ngọc tỉ đại diện cho hoàng quyền, dùng để ra chiếu chỉ, duyệt tấu chương… ngọc tỉ đóng vào đâu thì ở đó có giá trị pháp lý…
Tương Tư gật gù. Ca Dương thừa dịp nói tiếp:
-Cho nên ngọc tỉ rất quý giá, tuyệt đối không thể đem đi lung tung, đóng bậy bạ lên…
Cạnh!
Tư Tư đóng dấu lên cánh tay mình…
Cạnh!
Đóng lên vách xe…
Cạch!
Đóng lên… trán của Tiểu Ninh Tử
-Hu hu hu – tiếng khóc này là của Ninh thái giám.
Tương Tư càng đóng càng hăng, chẳng mấy chốc khắp trong xe đều là ngọc ấn. Ca Dương ôm đầu rầu rĩ, em họ quá ngốc, phải giáo dục lại! Hắn không cho nàng đóng dấu lung tung nữa, phải viết chữ và đóng lên giấy mới được. Thế là hàng loạt tác phẩm có giá trị pháp lý ra đời…
“Nha Nha (kế bên là hình con chó)
Thái Minh đế, Khương La hoàng triều!”
“Tư nhi (kế bên là hình đầu nhỏ)
Thái Minh đế, Khương La hoàng triều!”
“Phụ thân (kế bên là hình đầu to)
Thái Minh đế, Khương La hoàng triều!”
“Ca ca tẩu tẩu (kế bên có rất nhiều cái đầu)
Thái Minh đế, Khương La hoàng triều!”
Ca Dương nhín mày nhìn những bức ảnh, sau đó thất vọng hỏi Tư Tư:
-Của huynh đâu?
Tương Tư nghĩ nghĩ, lại viết thêm:
“Người xấu (kế bên là hàm răng nanh)
Thái Minh đế, Khương La hoàng triều!”
-Á, ta không phải người xấu, sao muội có thể vẽ như vậy?
Ca Dương ai oán giật tờ giấy, rất không hài lòng. Hắn lấy một tờ giấy khác, tỉ mỉ viết
“Đường ca (một bức chân dung hoàng đế đầy chất tự sướng)
Thái Minh đế, Khương La hoàng triều!”
-Sau này muội phải gọi ta là anh họ, anh họ, anh họ, lập lại đi!
Tương Tư là đứa bé ngoan, khi thấy người này không hề có ý hại mình liền nhe răng cười, gọi đến ngọt ngào:
-Anh!
-Uhm… “anh” cũng được… nghe hay đấy!
Đoạn đường hồi kinh nhờ có tiểu quận chúa mà luôn rộn rã tiếng cười. Dường như Ca Dương và Tư Tư rất hợp nhau, chơi đủ trò mà không thấy chán. Bọn Hà Huy cũng mừng thầm, lâu rồi bệ hạ chẳng vô tư vui vẻ như vậy, là nụ cười xuất phát từ tấm lòng. Mối quan hệ hài hòa ấm áp này kéo dài rất lâu… cho dù Tư Tư của ngày nào dần lớn lên thành một thiếu nữ xinh đẹp, cho dù Ca Dương của thuở đó già dặn và âm trầm hơn… đôi khi chính họ không xác định được là tình thân hay tình cảm gì khác.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.