Quyển 1 - Chương 3: Phù Dung Lưu Hương
Hoa Ban
28/05/2014
Năm Sùng Nghi thứ hai mươi hai, Cảnh Chân đế cùngThái tử, Nhị hoàng tử, Ngũ hoàng tử, các phi tần và các trọng thần trong triều mang theo ba nghìn lính vệ đi săn bắn ở rừng Bách Thượng, cách kinh thành hai mươi dặm về phía nam.
Tam hoàng tử vừa đại hôn nên không tham gia. Hoàng phi là Triệu Tiếu Vy – quận chúa của Trung Lương đem tới hòa thân. Vị này lớn hơn chủ tử hai tuổi, năm nay đã mười tám. Hoàng phi nương nương có đôi mắt to tròn và mái tóc nâu đặc trưng của người Trung Lương. Dáng vẻ nhỏ nhắn đáng yêu, giọng nói mềm mỏng dịu dàng. Quận chúa đáng lẽ đã gả cho Tứ hoàng tử – con của Lam phi nương nương. Trong số các con trai của Cảnh Chân đế, Thái tử đã có Thái tử phi, Nhị hoàng tử cũng cưới vợ năm trước, Ngũ hoàng tử chỉ mới mười ba. Còn lại Tứ và Tam hoàng tử đồng mười sáu chưa có hôn phối.
Quận chúa là cành vàng lá ngọc của Trung Lương quốc,hiển nhiên không thể làm thiếp cho người. Trung Lương nhiều năm cùng Khương La giao hảo, cũng chỉ là một tiểu quốc, thế lực không thể so với Khương La hay Phượng Triều, Đại Thế ở phương bắc. Quận chúa hòa thân, hoàng thất dĩ nhiên đối đãi chu đáo nhưng không mấy người muốn kết thân. Các vị hoàng tử chỉ chọn hoàng phi có quyền thế vững chắc để củng cố địa vị bản thân. Vì lẽ đó mà Tứ hoàng tử cùng Lam quý phi đùng đẩy mãi không chịu cưới.
Dạ yến đêm mười lăm là lần đầu tiên chủ tử gặp quận chúa. Nàng hiến vũ, dâng lên hoàng thượng điệu múa Phù Dung Lưu Hương – một vũ điệu cầu kì chỉ có người Trung Lương mới biết. Tam hoàng tử ngồi bên dưới, đang mải mê đập con ruồi bỏ vào cốc của Thái tử. Thái tử phát hiện nổi giận đổ sạch rượu đi. Trong lúc hai huynh đệ đấu khẩu thì tiếng tì bà vang lên. Quận chúa mang theo hai a hoàn, một người thổi sáo, một người chơi đàn. Còn nàng thì đứng giữa sân trong bộ áo màu cánh sen.
Phù Dung Lưu Hương – điệu múa của hoa sen.
Tôi chính mắt trông thấy chủ tử ngớ người đánh rơi đôi đũa trên tay. Phía xa xa là Triệu quận chúa đang vươn tay, uốn éo thân mình, mỗi động tác lưu loát mềm mại. Tà váy mô phỏng hình cánh sen, mỗi khi xoay vòng cánh hoa sẽ nở ra, tung bay một màu hồng rực rỡ. Mọi người đều tấm tắt khen ngợi. Ánh mắt ban đầu là nhìn Triệu Tiếu Vy, về sau thì nhìn Tam hoàng tử đang đờ đẫn đứng sững một chỗ. Thái tử len lén kéo hoàng đệ ngồi xuống nhưng không tác dụng. Ánh mắt nóng bỏng của hoàng tử làm Triệu quận chúa mất tập trung, dẫm phải tà váy mà ngã chúi mũi. Mọi người thất kinh đồng loạt hít vào. Chỉ thấy Tam hoàng tử chạy ra, đỡ quận chúa đứng dậy.
“Cái này… gọi là Phù Dung Lưu Hương?”
Giọng nói hoàng tử tuy nhỏ nhưng vì xung quanh yên tĩnh nên ai cũng nghe. Triệu Tiếu Vy đỏ bừng mặt, e lệ đáp
“Vâng… Phù Dung Lưu Hương – hoa sen mang mùi hương…là vũ điệu truyền thống của Trung Lương”
“Con gái Trung Lương đều biết múa?”
“Không phải, điệu này là bí truyền, chỉ có nhi nữ hoàng thất mới biết.”
Tam hoàng tử gật gật đầu, ánh mắt mông lung
“Vừa rồi… là Phù dung ti mệnh? Nàng bước chân không đúng.”
Quận chúa kinh ngạc nhìn Tam hoàng tử
“Dạ phải… sao ngài biết tên động tác này?”
Rồi quận chúa lại ngượng nghịu cúi đầu
“Vì… hoàng tử làm ta phân tâm… nhấc chân sai nhịp…”
Tam hoàng tử mỉm cười, cười đến dịu dàng làm chúng phi tần hồn phách tán loạn. Phải công nhận ngài cười giống y Cảnh Chân đế, không những thế còn phong tình hơn gấp bội
“Vậy… bây giờ múa lại đi!”
Thế là Phù Dung Lưu Hương lần nữa được trình diễn.Lần này không có sơ suất gì. Tiếng tì bà và sáo kết thúc đúng lúc Quận chúa nhoài người nằm xuống, tà váy xòe rũ trên nền đất với một vẻ bi thương lạ lùng. Tôi nghe chủ tử lẩm bầm:
“Phù dung tàn…”
Đôi mắt phượng nhìn quận chúa ẩn chứa sự đớn đau kì lạ. Mọi người hoàn hồn, tiếng vỗ tay rộ lên. Hoàng thượng khen ngợi Trung Lương toàn tài nữ, ban thưởng một cổ cầm quý cùng nhiều vàng bạc. Lam phi nương nương không bỏ qua cơ hội. Bà ta nũng nịu nói với hoàng thượng:
“Bệ hạ, xem ra Tam hoàng tử đối với Trung Lương quận chúa rất để ý.”
Hoàng hậu ngồi bên phe phẩy quạt lông công, cũng góplời
“Dĩ nhiên, Lam quý phi cũng biết hoàng nhi của bổn cung rất thích hoa sen. Cái gì liên quan tới sen cũng thích, huống hồ Phù Dung Lưu Hương này mỗi cử động đều dập dìu như hoa sen trên mặt hồ…”
“Tỉ tỉ nói phải, may mắn là quận chúa múa thật giỏi,khiến Tam hoàng tử động lòng. Haizz… Kim Nhi là đứa mù nghệ thuật, điệu múa này nó cũng không biết thưởng thức, thật là thiệt thòi cho Triệu quận chúa. Phải chi…”
Lam quý phi kéo dài “phải chi…” nhưng không nói tiếp. Mọi người có mặt đều hiểu là phải chi cái gì. Tứ hoàng tử cũng phụ họa theo mẫu phi:
“Đúng vậy phụ hoàng, nhi thần trước giờ không rành về ca múa, chưa từng xem kĩ điệu múa nào. Không ngờ Tam huynh lại hiểu biết thâm sâu như thế, tên của từng động tác cũng thuộc ngầm lòng. Xem ra sau này quận chúa phải thường xuyên hiến vũ cho hoàng huynh rồi, người cùng chí hướng quả có lương duyên!”
Hoàng hậu giận tái mặt, nhìn qua lại hai mẹ con Lam quý phi. Hoàng đế dĩ nhiên hiểu ẩn ý, khuôn mặt trầm xuống chưa nói gì. Hai hàng bàn tiệc bên dưới cũng im lặng. Triệu Tiếu Vy cúi thấp đầu, mái tóc rũ rượi nhìn thật đáng thương. Nàng đã tới đây hơn hai tháng mà chuyện hôn sự cứ bị trì hoãn, nói trắng ra là không ai chịu cưới. Mỗi lần nhắc tới là lại nghe hoàng hậu cùng Lam quý phi tranh cãi, Nhược phi và Ngũ hoàng tử mới mười ba cũng bị lôi vào. Tình trạng này khiến người người cảm thấy Triệu Tiếu Vy như củ khoai lang nóng bị ném qua ném lại.
Trong lúc bên trên còn mắt to mắt nhỏ trừng nhau thì một âm thanh trong trẻo có phần lười nhát thốt lên:
“Con sẽ lấy nàng!”
Dạ tiệc nhất loạt im bật. Tam hoàng tử lần nữa thành tâm điểm chú ý. Ngài từ từ đứng lên khỏi bàn, quạt mười hai nan xòe ra phe phẩy
“Quận chúa có thể làm Tam hoàng phi.”
Sau đó xung quanh liền bùng nổ. Lam quý phi mặt mày hớn hở khen hai người thật xứng đôi. Tứ hoàng tử thở phào nhẹ nhõm. Hoàng hậu trợn mắt nhìn con trai, hai chữ “tức giận” không đủ diễn tả tâm trạng của bà. Thái tử nhìn chằm chằm bào đệ, tay lau mồ hôi trên trán. Đám người thuộc phe phái Lam quý phi liền chúc mừng nào là “trai tài gái sắc”, “song hỷ lâm môn”. Dạ tiệc khép lại bằng chiếu chỉ của Hoàng đế. Mười lăm tháng sau đại hôn diễn ra, Triệu Tiếu Vy gả cho Chu Lạc Ca Dương, phong Tam hoàng phi, tẩm phòng đặt trong Cương Dương điện.
Tam hoàng tử vừa đại hôn nên không tham gia. Hoàng phi là Triệu Tiếu Vy – quận chúa của Trung Lương đem tới hòa thân. Vị này lớn hơn chủ tử hai tuổi, năm nay đã mười tám. Hoàng phi nương nương có đôi mắt to tròn và mái tóc nâu đặc trưng của người Trung Lương. Dáng vẻ nhỏ nhắn đáng yêu, giọng nói mềm mỏng dịu dàng. Quận chúa đáng lẽ đã gả cho Tứ hoàng tử – con của Lam phi nương nương. Trong số các con trai của Cảnh Chân đế, Thái tử đã có Thái tử phi, Nhị hoàng tử cũng cưới vợ năm trước, Ngũ hoàng tử chỉ mới mười ba. Còn lại Tứ và Tam hoàng tử đồng mười sáu chưa có hôn phối.
Quận chúa là cành vàng lá ngọc của Trung Lương quốc,hiển nhiên không thể làm thiếp cho người. Trung Lương nhiều năm cùng Khương La giao hảo, cũng chỉ là một tiểu quốc, thế lực không thể so với Khương La hay Phượng Triều, Đại Thế ở phương bắc. Quận chúa hòa thân, hoàng thất dĩ nhiên đối đãi chu đáo nhưng không mấy người muốn kết thân. Các vị hoàng tử chỉ chọn hoàng phi có quyền thế vững chắc để củng cố địa vị bản thân. Vì lẽ đó mà Tứ hoàng tử cùng Lam quý phi đùng đẩy mãi không chịu cưới.
Dạ yến đêm mười lăm là lần đầu tiên chủ tử gặp quận chúa. Nàng hiến vũ, dâng lên hoàng thượng điệu múa Phù Dung Lưu Hương – một vũ điệu cầu kì chỉ có người Trung Lương mới biết. Tam hoàng tử ngồi bên dưới, đang mải mê đập con ruồi bỏ vào cốc của Thái tử. Thái tử phát hiện nổi giận đổ sạch rượu đi. Trong lúc hai huynh đệ đấu khẩu thì tiếng tì bà vang lên. Quận chúa mang theo hai a hoàn, một người thổi sáo, một người chơi đàn. Còn nàng thì đứng giữa sân trong bộ áo màu cánh sen.
Phù Dung Lưu Hương – điệu múa của hoa sen.
Tôi chính mắt trông thấy chủ tử ngớ người đánh rơi đôi đũa trên tay. Phía xa xa là Triệu quận chúa đang vươn tay, uốn éo thân mình, mỗi động tác lưu loát mềm mại. Tà váy mô phỏng hình cánh sen, mỗi khi xoay vòng cánh hoa sẽ nở ra, tung bay một màu hồng rực rỡ. Mọi người đều tấm tắt khen ngợi. Ánh mắt ban đầu là nhìn Triệu Tiếu Vy, về sau thì nhìn Tam hoàng tử đang đờ đẫn đứng sững một chỗ. Thái tử len lén kéo hoàng đệ ngồi xuống nhưng không tác dụng. Ánh mắt nóng bỏng của hoàng tử làm Triệu quận chúa mất tập trung, dẫm phải tà váy mà ngã chúi mũi. Mọi người thất kinh đồng loạt hít vào. Chỉ thấy Tam hoàng tử chạy ra, đỡ quận chúa đứng dậy.
“Cái này… gọi là Phù Dung Lưu Hương?”
Giọng nói hoàng tử tuy nhỏ nhưng vì xung quanh yên tĩnh nên ai cũng nghe. Triệu Tiếu Vy đỏ bừng mặt, e lệ đáp
“Vâng… Phù Dung Lưu Hương – hoa sen mang mùi hương…là vũ điệu truyền thống của Trung Lương”
“Con gái Trung Lương đều biết múa?”
“Không phải, điệu này là bí truyền, chỉ có nhi nữ hoàng thất mới biết.”
Tam hoàng tử gật gật đầu, ánh mắt mông lung
“Vừa rồi… là Phù dung ti mệnh? Nàng bước chân không đúng.”
Quận chúa kinh ngạc nhìn Tam hoàng tử
“Dạ phải… sao ngài biết tên động tác này?”
Rồi quận chúa lại ngượng nghịu cúi đầu
“Vì… hoàng tử làm ta phân tâm… nhấc chân sai nhịp…”
Tam hoàng tử mỉm cười, cười đến dịu dàng làm chúng phi tần hồn phách tán loạn. Phải công nhận ngài cười giống y Cảnh Chân đế, không những thế còn phong tình hơn gấp bội
“Vậy… bây giờ múa lại đi!”
Thế là Phù Dung Lưu Hương lần nữa được trình diễn.Lần này không có sơ suất gì. Tiếng tì bà và sáo kết thúc đúng lúc Quận chúa nhoài người nằm xuống, tà váy xòe rũ trên nền đất với một vẻ bi thương lạ lùng. Tôi nghe chủ tử lẩm bầm:
“Phù dung tàn…”
Đôi mắt phượng nhìn quận chúa ẩn chứa sự đớn đau kì lạ. Mọi người hoàn hồn, tiếng vỗ tay rộ lên. Hoàng thượng khen ngợi Trung Lương toàn tài nữ, ban thưởng một cổ cầm quý cùng nhiều vàng bạc. Lam phi nương nương không bỏ qua cơ hội. Bà ta nũng nịu nói với hoàng thượng:
“Bệ hạ, xem ra Tam hoàng tử đối với Trung Lương quận chúa rất để ý.”
Hoàng hậu ngồi bên phe phẩy quạt lông công, cũng góplời
“Dĩ nhiên, Lam quý phi cũng biết hoàng nhi của bổn cung rất thích hoa sen. Cái gì liên quan tới sen cũng thích, huống hồ Phù Dung Lưu Hương này mỗi cử động đều dập dìu như hoa sen trên mặt hồ…”
“Tỉ tỉ nói phải, may mắn là quận chúa múa thật giỏi,khiến Tam hoàng tử động lòng. Haizz… Kim Nhi là đứa mù nghệ thuật, điệu múa này nó cũng không biết thưởng thức, thật là thiệt thòi cho Triệu quận chúa. Phải chi…”
Lam quý phi kéo dài “phải chi…” nhưng không nói tiếp. Mọi người có mặt đều hiểu là phải chi cái gì. Tứ hoàng tử cũng phụ họa theo mẫu phi:
“Đúng vậy phụ hoàng, nhi thần trước giờ không rành về ca múa, chưa từng xem kĩ điệu múa nào. Không ngờ Tam huynh lại hiểu biết thâm sâu như thế, tên của từng động tác cũng thuộc ngầm lòng. Xem ra sau này quận chúa phải thường xuyên hiến vũ cho hoàng huynh rồi, người cùng chí hướng quả có lương duyên!”
Hoàng hậu giận tái mặt, nhìn qua lại hai mẹ con Lam quý phi. Hoàng đế dĩ nhiên hiểu ẩn ý, khuôn mặt trầm xuống chưa nói gì. Hai hàng bàn tiệc bên dưới cũng im lặng. Triệu Tiếu Vy cúi thấp đầu, mái tóc rũ rượi nhìn thật đáng thương. Nàng đã tới đây hơn hai tháng mà chuyện hôn sự cứ bị trì hoãn, nói trắng ra là không ai chịu cưới. Mỗi lần nhắc tới là lại nghe hoàng hậu cùng Lam quý phi tranh cãi, Nhược phi và Ngũ hoàng tử mới mười ba cũng bị lôi vào. Tình trạng này khiến người người cảm thấy Triệu Tiếu Vy như củ khoai lang nóng bị ném qua ném lại.
Trong lúc bên trên còn mắt to mắt nhỏ trừng nhau thì một âm thanh trong trẻo có phần lười nhát thốt lên:
“Con sẽ lấy nàng!”
Dạ tiệc nhất loạt im bật. Tam hoàng tử lần nữa thành tâm điểm chú ý. Ngài từ từ đứng lên khỏi bàn, quạt mười hai nan xòe ra phe phẩy
“Quận chúa có thể làm Tam hoàng phi.”
Sau đó xung quanh liền bùng nổ. Lam quý phi mặt mày hớn hở khen hai người thật xứng đôi. Tứ hoàng tử thở phào nhẹ nhõm. Hoàng hậu trợn mắt nhìn con trai, hai chữ “tức giận” không đủ diễn tả tâm trạng của bà. Thái tử nhìn chằm chằm bào đệ, tay lau mồ hôi trên trán. Đám người thuộc phe phái Lam quý phi liền chúc mừng nào là “trai tài gái sắc”, “song hỷ lâm môn”. Dạ tiệc khép lại bằng chiếu chỉ của Hoàng đế. Mười lăm tháng sau đại hôn diễn ra, Triệu Tiếu Vy gả cho Chu Lạc Ca Dương, phong Tam hoàng phi, tẩm phòng đặt trong Cương Dương điện.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.