Phù Dung Trì

Quyển 6 - Chương 6: Trung thành

Hoa Ban

28/05/2014

Ta vẫn nhớ như in buổi chiều hôm đó. Sau khi bị tứ ca, ngũ ca bắt nạt, ta đem một thân bẩn thỉu rách rưới trốn vào bụi cỏ lau. Khi ánh hoàng hôn buông xuống, chợt nghe có tiếng xoành xoạch. Nơi này là một bãi đất trống ở phía sau phủ Thừa tướng, bình thường ít người qua lại. Mỗi lần bị các anh và di nương bắt nạt, ta đều trốn khóc ngoài này.

Năm đó ta tám tuổi và đã gặp điện hạ.

Ta lén nhìn từ bên trong bụi cỏ, thấy một hài tử cũng tương tự tuổi ta. Hắn mặc áo trắng sạch sẽ, đầu đội ngọc quan, dáng người hơi béo một chút nhưng đi đứng bệ vệ. Hắn đánh nhau với hai hắc y nam nhân cao to. Mặc dù ta chưa gặp qua cái gọi là “sát thủ” nhưng cũng nghe các anh kể lại. Bọn họ là kẻ giết người khát máu, ai cũng mặc áo đen, che mặt đen như vậy. Ta quá kinh sợ, co rút trốn trong bụi cỏ. Chiêu thức của hài tử rất kì lạ, ta nhìn mãi không thấy vũ khí của hắn ở đâu. Cứ quơ qua quơ lại, ngúng nguẩy đầu ngón tay, hai sát thủ kia không thể tới gần. Ta xem đánh đấm đến mê muội, không kiềm được tấm tắc khen lên. Ai ngờ lại làm lộ hành tung. Một sát thủ nghe động, ném thứ gì đó về phía này. Ta chưa kịp tránh đã thấy bé trai nọ lao tới, chắn trước mặt ta. Hắn hự một tiếng, hai phi tiêu kia đâm vào cánh tay.

-Làm chuột thì trốn cho kĩ, ngu ngốc!

Hắn nói qua kẽ răng, chất giọng non nớt rất phù hợp với cơ thể. Ta ngơ ngác nhìn hắn tay bị thương vẫn ngoan cường chống trả. Giống như sắp tới giới hạn, hài tử bùng nổ cơn giận, gào một tiếng lao tới, cả hai tay vung ra, hai nam nhân không biết bị cái gì trói lại, bay vèo đập mạnh vào nhau. Sau đó lại giằng co một lúc, bọn họ ngã xuống, thi thể bị khứa hàng nghìn đường, không toàn vẹn. Hài tử áo trắng bây giờ toàn thân nhiễm đỏ, chạy ra gốc cây nôn thốc nôn tháo.

-Ngươi… ngươi tốt chứ?

Ta cảm thấy mình nên có trách nhiệm, hắn là ân nhân cứu mạng. Tên nọ ói ra mật xanh mật vàng, mặt như tàu lá uể oải nói:

-Kinh quá… đây là lần đầu ta giết người…

-Lần… lần đầu?

Lần đầu mà sao thành thục vậy? Lúc này lại có thêm năm sáu người mặc đồ đen bay tới, chết rồi! Ta sợ quá trốn vào sau lưng hắn.

-Điện hạ thứ tội, thuộc hạ cứu giá chậm trễ.

Sáu hắc y quỳ xuống, hóa ra là người của hắn! Hài tử kia vừa ói xong, sức lực không có mà còn hung dữ đá vào người đang nói một phát.

-Trễ đâu mà trễ, là quá muộn biết không? Lần sau tới nhặt xác của ta là vừa!

-Thuộc hạ bất tài!

Người nọ không giận mà còn cúi đầu thấp hơn, rất chi hối cãi. Hài tử hừ một tiếng, chán ghét cởi áo ngoài ném xuống đất, lại quay sang nhìn ta



-Còn ngươi! Ở đâu chui ra?

-Ta… ta là thập công tử, ở phủ Thừa tướng…

-Ngô Hà Huy?

-Á? Sao ngươi biết?

-Xì, ta còn biết mẹ ngươi bị Thừa tướng phu nhân hãm hại, qua đời sớm!

Ta vừa nghe nhắc tới mẹ liền phản ứng lại. Các ngươi có thể đánh, có thể mắng, nhưng tuyệt đối đừng lăn nhục mẹ của ta.

-Trừng mắt cái gì! Tính nết y chang mẹ ngươi, nhu nhược yếu đuổi, chỉ giỏi làm con hổ giấy!

-Ngươi thì biết cái gì! Mẹ ta…

-Ừ, ta biết nhiều lắm, biết có một tên ngốc ngày ngày gọi kẻ giết mẹ mình là “mẫu thân”

Hắn nói rành rọt, chắc chắn, ta bị khí thế kia đàn áp không biết phản bác ra sao. Hài tử nọ quẹt miệng, chỉ chỉ mấy thi thể

-Dọn dẹp sạch chỗ đó, không để lại dấu vết!

Mấy nam nhân lập tức làm theo.

-Ngô Hà Huy, ngươi về suy nghĩ kĩ, nếu muốn trả thù cho mẹ thì ngày mai, giờ này, chui vào bụi cỏ đó chờ ta!

-Ngươi… ngươi mới chui bụi cỏ, ta không thèm!

-Hừ!

Tên nhóc đó véo vào hai má ta, rất đau.



-Ăn nhiều một chút, chỗ này không có tí thịt nào. Tạm biệt, lần sau tái kiến!

Hắn đem theo sáu người và hai cái xác bay vèo đi mất, còn mình ta trơ trọi đứng ở đó. Buổi tối, ta nằm trùm chăn suy nghĩ rất nhiều. Đứa bé kia cùng lắm là bằng tuổi ta, vậy mà hắn biết võ, có thuộc hạ, hành xử dứt khoát mạnh mẽ. Ta không biết hắn có thân phận gì nhưng hắn từng cứu ta, chắc không phải người xấu. Thật ra ta hâm mộ hắn lắm, nếu mà ta cũng đánh nhau giỏi thì không sợ các ca ca bắt nạt, ta có thể đi bắt nạt họ!

Ngày hôm sau ta đúng giờ đến chỗ hẹn. Hắn chỉ vào ta, ôm bụng lăn ra cười:

-A ha ha ha… ta nói vậy mà ngươi thật sự chui vào bụi cỏ sao?

Ta đỏ mặt nhảy ra, cường thế cãi cọ

-Ta thích đó, thì sao nào?

Tên kia thôi cười, đưa tay xoa xoa đầu ta. Hắn vừa béo vừa lùn, phải giơ tay cao mới xoa tới.

-Ngoan lắm, từ giờ ngươi có thể đi theo bổn điện hạ. Chỉ cần ngươi trung thành, ta sẽ cho ngươi tất cả vinh quang của một người đàn ông!

Sau này ta biết được, hắn là vị Tam hoàng tử lười biếng ham chơi kia. Hắn không kết thân với mấy tiểu đồng ở Hàn Lâm Viện, chỉ nói chuyện với ta. Dần dần ta cũng bị hắn ảnh hưởng cái thói đeo mặt nạ, không bao giờ để lộ con người thật, luôn dùng nụ cười để che giấu mọi thứ…

Ta đối với Ca Dương tuyệt đối trung thành, muốn ta chết vì hắn cũng có thể. Bởi vì ta cảm thấy trên đời này không có gì Ca Dương không làm được. Chết cho một kẻ như hắn cũng đáng lắm. Ca Dương cho dù mang thân phận gì cũng xem ta như bằng hữu. Hắn đối đãi chân thành, ta dùng chân tâm đáp lại.

Bề ngoài ta vẫn là đứa con thiếp thất không có địa vị, nhưng thật ra ta nắm giữ một nửa chuyện làm ăn của Tam điện hạ. Những quán rượu, quán trọ, kỹ viện, sòng bài… những thương vụ mua bán, trao đổi,… Ca Dương có nguồn kinh tế riêng, mấy chỗ làm ăn đều là căn cứ ngầm để thu gom tin tức gần xa, kiếm chút tiền cũng tốt. Ta là học sĩ phục vụ cho hắn, biết nhiều bí mật mà dù chết cũng không dám nói.

Khi tới tuổi trưởng thành, ta phải lòng Lý Minh Nguyệt. Nàng lại là con gái út bảo bối của Hình bộ thượng thư, sớm muộn gì cũng gả cho Tứ hoàng tử. Ta nuốt cay đắng không dám để ai biết, chỉ tình cờ một lần say rượu nói với Ca Dương. Điện hạ lại giở trò ranh, khiến Tứ hoàng tử mắt bệnh khó nói, Lý Minh Nguyệt từ hôn. Ta vui chưa hết thì một ngày thức dậy, phát hiện nàng nằm trên giường, bọn ta không mặc quần áo. Đầu ta oanh một tiếng liền mắng Ca Dương, tên này… không còn trò gì chơi lại tổn hại khuê danh con gái nhà lành!!!

Phụ mẫu hai bên bắt quả tang tại trận. Lý Minh Nguyệt mặt đỏ bừng, tay ôm chăn che thân. Nàng không khóc nháo, cũng không kêu oan. Thái độ này làm ta hiểu ra nhiều điều, lòng vui không tả xiết, không biết lấy can đảm ở đâu mà quỳ xuống xin nhạc phụ đại nhân gả nàng cho ta. Có sự nghiệp, có nữ nhân mình thương, có một mái nhà riêng. Ta hiểu cái gọi là “vinh quang của một người đàn ông” mà Ca Dương từng hứa.

Hắn là bạn thân chí cốt của ta, là chủ tử của ta, là hoàng đế của ta. Đôi vai này không gầy yếu như xưa nữa, ngài khiến ta học được cách kiêu ngạo mà sống, làm một nam nhân đầu đội trời chân đạp đất. Ta phò trợ ngài gìn giữ giang sơn, cùng ngài uống rượu mỗi khi đau buồn khổ sở. Thật ra Ca Dương rất đáng thương, ai bảo ngồi trên ngôi báu thì có tất cả trong tay?

Bệ hạ yêu một cô gái, nhưng nàng đã vĩnh viễn rời khỏi ngài, đi rất xa, đi rất lâu.....

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Phù Dung Trì

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook