Chương 22
Hắc Đê U
31/07/2017
Nhận ra mình thất thần, Tô Tuyệt gượng cười hối lỗi:
– Dung tỷ, A Tuyết vô ý…
Lý Phù Dung không vòng vo, hỏi thẳng:
– Hắn tại sao lại làm như vậy?
Tô Tuyết liền tái mặt, Lý Phù Dung không buông tha, tiếp tục hỏi:
– Mục đích của hắn là gì?
Tô Tuyết gấp gáp làm nghiêng chén trà trên tay, nước trà đổ xuống một mảng, Tô Tuyết cũng không lo tới, chỉ đặt chén trà lên bàn, có phần trốn tránh ánh mắt của Lý Phù Dung.
– A Tuyết… A Tuyết cũng không biết…
Lý Phù Dung không tin, bám riết không buông.
– Ta không tin! Ta không tin hắn làm ra hành động như vậy mà chẳng nói trước với ngươi một lời! Ngươi đang giấu diếm chuyện gì?
Tô Tuyết đau đớn không muốn nghe nữa, nhắm tịt mắt, bịt hai tai mình lại.
– Tô Tuyết…
Tô Tuyết hồi lâu bình tâm lại mới buông tay ra, từ từ ngẩng mặt lên nhìn Lý Phù Dung, đôi mắt đã đỏ au, ngân ngấn nước nhưng cố kiềm nén không để giọt lệ rơi xuống. Tô Tuyết nặn ra nụ cười còn khó coi hơn cả khóc, nói:
– Hắn có khổ tâm của hắn… Hắn cũng vì nghĩ cho A Tuyết thôi…
Lý Phù Dung chăm chăm nhìn Tô Tuyết, Tô Tuyết lại nói:
– Hắn… hắn muốn… một lưới tóm gọn tất cả. Một lần hành động để mười năm sau được an nhàn…
Đến phiên Lý Phù Dung sững sốt, Lạc Quân đế… hắn đây là muốn…
Hắn là muốn sớm giải quyết hậu cung rối ren?
Hay là muốn sớm thay đổi chủ nhân của hậu cung?
Muốn ép hậu cung tạo phản sao?
…
Tô Tuyết cắn cắn môi, muốn lãng tránh sự thật trước mắt.
Thiên hạ đã về tay Lạc Quân đế rồi, rốt cuộc hắn còn cái gì chưa vừa lòng?
Lạc Quân đế lên ngôi từ vị trí tam hoàng tử, không quyền không thế, không thể không mượn sức các thế lực trong triều. Khi đó, người góp sức lớn nhất trong quá trình thượng vị của Lạc Quân đế đáng nói nhất chính là Hồ thái sư, nguyên lão tam triều, gia tộc của Hoàng hậu bây giờ!
Nhớ tới kiếp trước, Lạc Quân đế ở thời điểm không có thế lực như hiện tại, khắp nơi phải đề cao cảnh giác, phòng bị hết tất cả mọi người.
Hắn yêu Tô Tuyết cũng tuyệt không dám để lộ ra ngoài!
Đột biến phát sinh khi Hoàng hậu lâm vào trọng bệnh, Lạc Quân đế dù bận rộn triều chính, tất tả chạy ngược suôi vẫn dành thời gian ghé thăm Hoàng hậu. Bên ngoài nhìn vào thì cảm thấy tình cảm đế hậu vô cùng sâu sắc, Hoàng hậu được sủng đến mức khiến mọi người phải đỏ mắt nhưng cũng không dám lên tiếng hó hé.
Chỉ là, Hoàng hậu mệnh bạc, cuối cùng, cũng không thể qua khỏi. Lạc Quân đế đau thương một thời gian dài.
Mấy năm sau đó, hậu vị vẫn trống không, tương truyền vì Lạc Quân đế vẫn đau lòng, thướng tiếc cố nhân nên không muốn để ai ngồi vào vị trí của nàng. Hậu phi dù có lòng muốn tranh, cũng không thể tranh được với một người quá cố, chỉ có thể nghiến răng giành giật vị trí thứ hai sau ngôi vị đó.
Mãi cho đến khi Lạc Quân đế đủ mạnh để không phải xem xét sắc mạnh của Hồ thái sư nữa, Lạc Quân đế mới đưa Tô Tuyết thượng vị!
Khi đó, dù Hồ thái sư có căm tức thế nào cũng không thể lên một tiếng oán hận, người ta đã giữ hậu vị cho nữ nhi lão suốt năm, ba năm trời, lão còn muốn ý kiến gì nữa. Hồ thái sư chỉ có thể nghiến răng hô to một tiếng: “Vạn tuế thánh minh!”, còn phải để thiên hạ biết mình có tấm lòng vị tha, hết lòng suy nghĩ cho hoàng thượng mà buộc phải trái lòng nói lời tâng bốc tân Hoàng hậu. Ai dám có lời phản đối Hoàng hậu mới, Hồ thái sư là người đầu tiên đứng ra chỉ trích. Còn phía sau, lão có thành thật như lời của lão hay không thì ai có thể kiểm chứng cho được.
Bây giờ ngẫm lại, có vẻ như lúc đó tất cả mọi người đều bị Lạc Quân đế bày mưu thao túng, như con lừa ngu ngốc chạy vòng vòng theo củ cải được treo trước mặt.
Lúc này không thể không tự hỏi, liệu khi đó, Hoàng hậu có thật sự đột ngột sinh bệnh hay không? Hay là có người cố ý khiến nàng lâm trọng bệnh?
Kiếp trước, Hồ gia mãi vẫn giữ vững vị thế của mình, lâu về sau, đến khi Hồ thái sư quy ẩn mới dần dần lụn bại. Còn kiếp này thì sao đây? Liệu bọn họ có thể thoát khỏi tai kiếp này không?
…
Những ngày sau đó, Tô Tuyết vẫn không có khởi sắc, mặt lúc nào cũng đầy tâm sự, rũ rượi nhưng chí ít, cũng thỉnh thoảng chịu bước ra ngoài nhìn Lý Phù Dung.
– Nghe nói hoa cúc trong ngự hoa viên đang nở rộ, ngươi có muốn đi ngắm không?
Ngự hoa viên trăm hoa đua nở, trồng toàn những loài cây quý hiếm bậc nhất trong thiên hạ. Thế mà, đến một ngày kia, đại đa phần những loài cây trân quý ấy phải nhường chỗ lại cho một đóa hoa cúc hoang dã.
Tô Tuyết thích hoa cúc!
Lạc Quân đế vì muốn nàng vui đã cho người thu thập tất cả giống hoa cúc trên khắp giang sơn để trồng tại ngự hoa viên này. Lạc Quân đế đã làm rất bí mật, đến nỗi chính bản thân Tô Tuyết ở kiếp trước cũng mơ màng chẳng nhận ra dụng ý của hắn. Tô Tuyết chỉ cảm thấy hoàng cung thật thần kỳ, đến hoa cúc cũng có cả trăm loại.
Đến kiếp này, Lạc Quân vẫn làm như thế. Từ năm trước, ngự hoa viên đã thay đổi một lần, lúc này, vừa kịp đến mùa hoa nở.
Nhưng có một chuyện Lý Phù Dung biết Lạc Quân đế không biết!
Tô Tuyết thích hoa cúc, nhưng là loài hoa đồng cỏ nội, đóa hoa nhỏ mọc hoang dã bên đường, chứ không phải loài hoa cúc kiều diễm, sắc nước hương trời.
Lại đáng tiếc, dù có được lệnh thu thập cả trăm loại cúc trên thiên hạ thì cũng không ai nghĩ đến sẽ chọn một loài cúc ven đường kia. Cho nên, Tô Tuyết có đến ngự hoa viên thưởng hoa thì cũng sẽ không thích nhất ngự hoa viên này. Nàng cũng sẽ không biết được tâm ý của Lạc Quân đế!
– Dung tỷ, A Tuyết vô ý…
Lý Phù Dung không vòng vo, hỏi thẳng:
– Hắn tại sao lại làm như vậy?
Tô Tuyết liền tái mặt, Lý Phù Dung không buông tha, tiếp tục hỏi:
– Mục đích của hắn là gì?
Tô Tuyết gấp gáp làm nghiêng chén trà trên tay, nước trà đổ xuống một mảng, Tô Tuyết cũng không lo tới, chỉ đặt chén trà lên bàn, có phần trốn tránh ánh mắt của Lý Phù Dung.
– A Tuyết… A Tuyết cũng không biết…
Lý Phù Dung không tin, bám riết không buông.
– Ta không tin! Ta không tin hắn làm ra hành động như vậy mà chẳng nói trước với ngươi một lời! Ngươi đang giấu diếm chuyện gì?
Tô Tuyết đau đớn không muốn nghe nữa, nhắm tịt mắt, bịt hai tai mình lại.
– Tô Tuyết…
Tô Tuyết hồi lâu bình tâm lại mới buông tay ra, từ từ ngẩng mặt lên nhìn Lý Phù Dung, đôi mắt đã đỏ au, ngân ngấn nước nhưng cố kiềm nén không để giọt lệ rơi xuống. Tô Tuyết nặn ra nụ cười còn khó coi hơn cả khóc, nói:
– Hắn có khổ tâm của hắn… Hắn cũng vì nghĩ cho A Tuyết thôi…
Lý Phù Dung chăm chăm nhìn Tô Tuyết, Tô Tuyết lại nói:
– Hắn… hắn muốn… một lưới tóm gọn tất cả. Một lần hành động để mười năm sau được an nhàn…
Đến phiên Lý Phù Dung sững sốt, Lạc Quân đế… hắn đây là muốn…
Hắn là muốn sớm giải quyết hậu cung rối ren?
Hay là muốn sớm thay đổi chủ nhân của hậu cung?
Muốn ép hậu cung tạo phản sao?
…
Tô Tuyết cắn cắn môi, muốn lãng tránh sự thật trước mắt.
Thiên hạ đã về tay Lạc Quân đế rồi, rốt cuộc hắn còn cái gì chưa vừa lòng?
Lạc Quân đế lên ngôi từ vị trí tam hoàng tử, không quyền không thế, không thể không mượn sức các thế lực trong triều. Khi đó, người góp sức lớn nhất trong quá trình thượng vị của Lạc Quân đế đáng nói nhất chính là Hồ thái sư, nguyên lão tam triều, gia tộc của Hoàng hậu bây giờ!
Nhớ tới kiếp trước, Lạc Quân đế ở thời điểm không có thế lực như hiện tại, khắp nơi phải đề cao cảnh giác, phòng bị hết tất cả mọi người.
Hắn yêu Tô Tuyết cũng tuyệt không dám để lộ ra ngoài!
Đột biến phát sinh khi Hoàng hậu lâm vào trọng bệnh, Lạc Quân đế dù bận rộn triều chính, tất tả chạy ngược suôi vẫn dành thời gian ghé thăm Hoàng hậu. Bên ngoài nhìn vào thì cảm thấy tình cảm đế hậu vô cùng sâu sắc, Hoàng hậu được sủng đến mức khiến mọi người phải đỏ mắt nhưng cũng không dám lên tiếng hó hé.
Chỉ là, Hoàng hậu mệnh bạc, cuối cùng, cũng không thể qua khỏi. Lạc Quân đế đau thương một thời gian dài.
Mấy năm sau đó, hậu vị vẫn trống không, tương truyền vì Lạc Quân đế vẫn đau lòng, thướng tiếc cố nhân nên không muốn để ai ngồi vào vị trí của nàng. Hậu phi dù có lòng muốn tranh, cũng không thể tranh được với một người quá cố, chỉ có thể nghiến răng giành giật vị trí thứ hai sau ngôi vị đó.
Mãi cho đến khi Lạc Quân đế đủ mạnh để không phải xem xét sắc mạnh của Hồ thái sư nữa, Lạc Quân đế mới đưa Tô Tuyết thượng vị!
Khi đó, dù Hồ thái sư có căm tức thế nào cũng không thể lên một tiếng oán hận, người ta đã giữ hậu vị cho nữ nhi lão suốt năm, ba năm trời, lão còn muốn ý kiến gì nữa. Hồ thái sư chỉ có thể nghiến răng hô to một tiếng: “Vạn tuế thánh minh!”, còn phải để thiên hạ biết mình có tấm lòng vị tha, hết lòng suy nghĩ cho hoàng thượng mà buộc phải trái lòng nói lời tâng bốc tân Hoàng hậu. Ai dám có lời phản đối Hoàng hậu mới, Hồ thái sư là người đầu tiên đứng ra chỉ trích. Còn phía sau, lão có thành thật như lời của lão hay không thì ai có thể kiểm chứng cho được.
Bây giờ ngẫm lại, có vẻ như lúc đó tất cả mọi người đều bị Lạc Quân đế bày mưu thao túng, như con lừa ngu ngốc chạy vòng vòng theo củ cải được treo trước mặt.
Lúc này không thể không tự hỏi, liệu khi đó, Hoàng hậu có thật sự đột ngột sinh bệnh hay không? Hay là có người cố ý khiến nàng lâm trọng bệnh?
Kiếp trước, Hồ gia mãi vẫn giữ vững vị thế của mình, lâu về sau, đến khi Hồ thái sư quy ẩn mới dần dần lụn bại. Còn kiếp này thì sao đây? Liệu bọn họ có thể thoát khỏi tai kiếp này không?
…
Những ngày sau đó, Tô Tuyết vẫn không có khởi sắc, mặt lúc nào cũng đầy tâm sự, rũ rượi nhưng chí ít, cũng thỉnh thoảng chịu bước ra ngoài nhìn Lý Phù Dung.
– Nghe nói hoa cúc trong ngự hoa viên đang nở rộ, ngươi có muốn đi ngắm không?
Ngự hoa viên trăm hoa đua nở, trồng toàn những loài cây quý hiếm bậc nhất trong thiên hạ. Thế mà, đến một ngày kia, đại đa phần những loài cây trân quý ấy phải nhường chỗ lại cho một đóa hoa cúc hoang dã.
Tô Tuyết thích hoa cúc!
Lạc Quân đế vì muốn nàng vui đã cho người thu thập tất cả giống hoa cúc trên khắp giang sơn để trồng tại ngự hoa viên này. Lạc Quân đế đã làm rất bí mật, đến nỗi chính bản thân Tô Tuyết ở kiếp trước cũng mơ màng chẳng nhận ra dụng ý của hắn. Tô Tuyết chỉ cảm thấy hoàng cung thật thần kỳ, đến hoa cúc cũng có cả trăm loại.
Đến kiếp này, Lạc Quân vẫn làm như thế. Từ năm trước, ngự hoa viên đã thay đổi một lần, lúc này, vừa kịp đến mùa hoa nở.
Nhưng có một chuyện Lý Phù Dung biết Lạc Quân đế không biết!
Tô Tuyết thích hoa cúc, nhưng là loài hoa đồng cỏ nội, đóa hoa nhỏ mọc hoang dã bên đường, chứ không phải loài hoa cúc kiều diễm, sắc nước hương trời.
Lại đáng tiếc, dù có được lệnh thu thập cả trăm loại cúc trên thiên hạ thì cũng không ai nghĩ đến sẽ chọn một loài cúc ven đường kia. Cho nên, Tô Tuyết có đến ngự hoa viên thưởng hoa thì cũng sẽ không thích nhất ngự hoa viên này. Nàng cũng sẽ không biết được tâm ý của Lạc Quân đế!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.