Chương 34
Hắc Đê U
10/09/2017
Tô Tuyết đi rồi, Lý Phù Dung vẫn ngồi yên bất động.
Khi nghe những lời kia của Tô Tuyết, lẽ ra Lý Phù Dung nên giống như mọi lần, khuyên can Tô Tuyết, bảo Tô Tuyết hãy vững niềm tin đối với Lạc Quân Đế . Thế nhưng, Lý Phù Dung không nói được, một chữ cũng không nói được.
Về sau, mỗi lần nhìn thấy Tô Tuyết, Lý Phù Dung có phần chột dạ, vì nhớ tới những suy tính ích kỷ của mình. Bởi thế, thời gian gần đây, Hòa Phi, Lý Phù Dung thường hay tránh né tiếp xúc với Hòa Tần, Tô Tuyết.
Ngăn cách đó người ngoài nhìn vào cũng nhận ra rõ ràng nên trong hậu cung nhàm chán nổi lên những lời bàn ra tán vào và đại đa phần đều nhằm vào kẻ có địa vị không thấp, không cao, Hòa Tần kia.
Bỏ qua những cơn sóng nhỏ trong hậu cung, vì lúc này còn có chuyện hệ trọng hơn xảy ra: Hoàng hậu xuất cung! Trở về nhà mẹ thăm Hồ lão phu nhân đang trọng bệnh!
Hoàng hậu xuất cung đương nhiên là chuyện quan trọng. Dù nàng chỉ ra ngoài hai, ba ngày nhưng trong hai, ba ngày Hoàng hậu không có mặt đó, ai sẽ là người thay nàng quản lý hậu cung? Đó là điều khiến hậu phi nhiệt tình phát lệ quan tâm.
Dù chỉ có thời gian mấy ngày ngắn ngủi, nhưng nếu được chọn thay mặt Hoàng hậu thì ở hậu cung này, kẻ đó chẳng phải trở thành người có quyền to nhất hay sao? Đừng thấy thời gian ít ỏi đó mà xem thường, quan hệ trọng đại trong đó có không ít đâu. Vừa được trở thành kẻ có tiếng nói lớn nhất, có thể tiếp xúc với những vị trí thường ngày không động tới được, thậm chí, nếu may mắn có thể nhìn qua sổ sách hậu cung thì lợi ích càng khó mà nói cho hết được. Cho nên, từ khi bắt đầu nghe tin phong thanh, những hậu phi đã nhiệt liệt lấy lòng Hoàng hậu, muốn bắt lấy cơ hội hiếm có này.
Những cung tần địa vị thấp khó có cơ hội tranh đấu chỉ có thể tham gia náo nhiệt, trận chiến quyết liệt là ở trận địa của tứ phi kia.
Hòa Phi trước giờ không tranh đấu, xem như có thể loại được một đối thủ. Hoa Phi trước nay vẫn luôn giành giật lợi ích cho mình, bây giờ làm sao thiếu được. Vì thường ngày, hay ton hót lấy lòng Hoàng hậu, thật sự là một đối thủ đáng gờm.
Nhân Phi thường ngày gió chiều nào theo chiều đó, bo bo giữ mình cũng bất ngờ tham gia trận chiến. Nàng đã nghĩ qua rồi, hậu cung này trừ Hoàng hậu ra thì tứ phi địa vị cao nhất, lúc này muốn tìm người thay mặt cho Hoàng hậu thì không thể nào chạy ra khỏi bốn người được. Hòa Phi không tính, Hoa Phi lại quá háo thắng, hấp tấp, hoàn toàn là kẻ không sử dụng đầu óc, để nàng ra mặt không biết sẽ gây ra bao chuyện buồn cười, Hoàng hậu chắc chắn sẽ không để mình bị dính nhơ vì Hoa Phi nên cơ may chọn nàng là rất thấp. Chiêm Phi kia dù là sủng phi nhưng dù sao cũng nhập cung không lâu, không có kinh nghiệm là một, cái chính nàng dù sao cũng là ngoại tộc, không thể an tâm được. Suy qua xét lại, vẫn là Nhân Phi nàng có cơ may cao nhất. Với suy nghĩ đó, Nhân Phi xuất trận.
Thậm chí ngay cả phụ nữ có thai, Chiêm Phi, cũng tỏ vẻ muốn tranh thủ cơ hội cho mình. Chiêm Phi mấy ngày gần đây có phần bớt càng quấy hơn xưa, suy nghĩ cũng thấu đáo hơn, có vẻ như đã học hỏi được không ít, dù cũng không rõ ràng giành giật cái danh “thay mặt Hoàng hậu” kia có cái gì tốt nhưng ai nấy đều trông đỏ mắt như vậy chắc cũng không kém cho được.
Với tính tình của nàng, đương nhiên đã vòi vĩnh với Lạc Quân Đế , chỉ là Lạc Quân Đế trước nay không buồn can thiệp vào chuyện của hậu cung, tất cả đều bỏ mặc cho Hoàng hậu, lúc này cũng không khác.
Chiêm Phi bên này không lấy được chút ưu việt chỉ có thể dầy mặt đi tới chỗ Hoàng hậu…
Dù sao nguyên do xuất cung của Hoàng hậu vốn cũng không phải là chuyện vui gì nên vừa phải ra mặt lấy lòng cũng không thể làm quá rõ ràng khiến Hoàng hậu chướng mắt. Nói tóm lại… con đường phía trước cũng rất chông gai!
– Nương nương, ngài cứ an tâm chăm sóc cho Hồ lão phu nhân, mọi chuyện trong cung cứ giao lại cho bọn thiếp, không cần phải lo lắng gì cả.
Hoa Phi kiềm nén tươi cười mà nói ra lời thắm thiết với Hoàng hậu, nhưng biểu cảm vờ vịt không ra hồn đó chỉ khiến người khác chán ghét. Hoàng hậu chẳng buồn mở miệng cũng chẳng thèm liếc nhìn nửa mắt.
Chiêm Phi thấy Hoa Phi sốt sắng như vậy thì đâm gấp gáp, liền nói:
– Đúng vậy đó nương nương. Dù sao Na Hoa trước kia cũng đã từng theo mẫu hậu xử lý việc trong hậu cung qua, kinh nghiệm cũng là có chút ít, sẽ không để mọi thứ rối tinh lên…
Hoa Phi liền trừng mắt nhìn Chiêm Phi, Chiêm Phi không chịu thua kém cũng giương mắt nhìn lại.
Bị hai người làm phiền mãi, Hoàng hậu đã có chút không kiên nhẫn, nhưng lúc này cũng không tốt đuổi người. Trong thâm tâm các nàng nghĩ gì, Hoàng hậu lẽ nào còn không rõ ràng, nhưng phải trao quyền hành lại là chuyện xác thực, không thể nào tránh khỏi. Hoàng hậu liếc nhìn về phía Nhân Phi đang im lặng đứng một bên, ngẫm nghĩ: nàng ta vẫn thông minh hơn hai kẻ ngu ngốc kia.
Nhân Phi gia thế kém nhất trong tứ phi, lời nói cũng ít trọng lượng nhất, bản thân nàng lại bất định, gió chiều nào theo chiều đó nên trước giờ Hoàng hậu cũng không đặt vào trong mắt. Nhưng quả thật, trước mắt không có nhân tuyển nào thích hợp là Nhân Phi này.
Nếu là trước kia, người nàng chọn lựa sẽ là Hòa Phi Lý Phù Dung!
Hòa Phi này bản lãnh có cao cường hay không thì không biết, nhưng nàng quả thật không tranh với đời, đó là sự thật chứ không phải vờ vịt ngoài mặt. Hơn nữa, có thể sống an ổn tự tại tới bây giờ, nói Hòa Phi không có chút thông minh, Hoàng hậu nhất định không tin. Nếu giao quyền hành lại cho nàng thì tốt rồi, một là nàng sẽ làm hoàn thiện để không đắc tội với ai hoặc dã sẽ đắc tội hết tất cả mọi người chỉ để có thể toàn vẹn giao phó tất cả lại cho Hoàng hậu. Hoàng hậu biết, Lý Phù Dung nhất định sẽ làm như thế.
Chỉ là, nhớ tới việc mấy ngày trước Lý Phù Dung dám cự tuyệt mình, Hoàng hậu lại lên cơn buồn bực. Rốt cuộc, vẫn không rũ bỏ được cơn giận trong lòng, Hoàng hậu lên tiếng nói:
– Những ngày ta xuất cung, hãy để cho… Nhân Phi thay mặt ta trông coi hậu cung đi!
Trong lúc Hoa Phi và Chiêm Phi đang cự nự, nào ngờ Hoàng hậu lại buông xuống quyết định như vậy, hai người sững sờ, không thể nào ngờ được. Nhân Phi cũng không nghĩ mọi việc lại đơn giản, suôn sẻ như vậy, nhân lúc Hoàng hậu vừa mới hạ lệnh, lập tức quỳ xuống đáp:
– Nô tì tạ ơn Hoàng hậu ưu ái.
Miếng bánh từ trên trời rớt xuống, hơn nữa lại là thứ mình đã trông ngóng từ lâu, Nhân Phi đã hạ quyết tâm dù có đắc tội với Hoa Phi và Chiêm Phi cũng không buông bỏ. Đây chính là cơ hội ngàn năm có một để nàng thay đổi địa vị của mình.
Nghe Nhân Phi tạ ân, Hoa Phi và Chiêm Phi mới từ trong sững sờ bừng tỉnh, liền phản đối:
– Nương nương, làm sao có thể dễ dàng ra quyết định như vậy…
– Nàng ta là ai mà có thể quản lý hậu cung được chứ…
Rầm
Tách trà trên tay Hoàng hậu đặt mạnh xuống bàn vang lên tiếng động không nhỏ, Hoàng hậu quắt mắt nhìn qua hai vị phi tử đang hùng hục kia, lạnh lùng nói:
– Vậy các ngươi là ai mà dám ở trước mặt ta hô to gọi nhỏ? Các ngươi có còn nhớ thân phận của mình hay không?
Hắt tay một cái, tách trà trên bàn quăng mạnh xuống mặt đất vỡ toang, Hoa Phi và Chiêm Phi cùng tái mặt, có vẻ như Hoàng hậu đã nổi giận thật rồi. Hoa Phi lập tức quỳ xuống, Chiêm Phi ngoan ngoãn thu lại chống đối của mình, đầu khẽ cúi xuống.
– Thần thiếp biết tội! Hoàng hậu nương nương bớt giận…
– Nương nương bớt giận…
Ngực Hoàng hậu vẫn phập phồng như cũ, chưa có vẻ nguôi xuống. Chiêm Phi vẫn không chịu thua, lại thử nói:
– Nương nương, chỉ là Na Hoa lo ngại Nhân Phi không xử lý tốt gây ra chuyện làm liên lụy tới thanh danh của nương nương thôi…
Hoa Phi đang dập đầu bất chợt nghe Chiêm Phi nói thế cũng không chịu yếu thế muốn nói thêm nhưng Hoàng hậu đã phất tay nói:
– Nàng là người bổn cung chọn lựa, nàng ta làm tốt hay không, tự bổn cung có chủ trương. Làm tốt tạm thời chưa nói, nếu thật gây ra cớ sự, bổn cung cũng không bao che, thậm chí sẽ tự mình thỉnh tội với đức hoàng thượng. Chỉ là, nếu như để bổn cung biết được có người cố ý gây sự… bổn cung tuyệt không bỏ qua!
Hai người cảm nhận được sự uy hiếp của Hoàng hậu, sóng lưng lạnh lẽo một hồi.
Kết quả đã quyết định như thế, dù có ở lại cũng không nghĩ lý gì nữa, Chiêm Phi lục đục bảo mệt, xin đi trước rồi tới Hoa Phi cũng xin cáo lui. Khi còn lại mình Nhân Phi, Hoàng hậu mới nói:
– Hai ngày này, ta sẽ cử ma ma quản lý tới dạy bảo ngươi một chút sự tình, ngươi hãy cố mà học theo. Dù sao ta cũng đã có sắp xếp thỏa đáng, tới lúc đó, cũng không mấy việc cần ngươi ra mặt…
Nhân Phi cũng hiểu rõ Hoàng hậu làm sao dễ dàng buông tay mọi thứ giao người khác nắm như vậy. Nhưng lợi ích trong đó quá lớn, khiến nàng không cách nào buông tha.
– Dạ, nô tì xin nghe sắp xếp của nương nương.
Mấy ngày sau, Hoàng hậu chiêng trống xuất cung.
Khi nghe những lời kia của Tô Tuyết, lẽ ra Lý Phù Dung nên giống như mọi lần, khuyên can Tô Tuyết, bảo Tô Tuyết hãy vững niềm tin đối với Lạc Quân Đế . Thế nhưng, Lý Phù Dung không nói được, một chữ cũng không nói được.
Về sau, mỗi lần nhìn thấy Tô Tuyết, Lý Phù Dung có phần chột dạ, vì nhớ tới những suy tính ích kỷ của mình. Bởi thế, thời gian gần đây, Hòa Phi, Lý Phù Dung thường hay tránh né tiếp xúc với Hòa Tần, Tô Tuyết.
Ngăn cách đó người ngoài nhìn vào cũng nhận ra rõ ràng nên trong hậu cung nhàm chán nổi lên những lời bàn ra tán vào và đại đa phần đều nhằm vào kẻ có địa vị không thấp, không cao, Hòa Tần kia.
Bỏ qua những cơn sóng nhỏ trong hậu cung, vì lúc này còn có chuyện hệ trọng hơn xảy ra: Hoàng hậu xuất cung! Trở về nhà mẹ thăm Hồ lão phu nhân đang trọng bệnh!
Hoàng hậu xuất cung đương nhiên là chuyện quan trọng. Dù nàng chỉ ra ngoài hai, ba ngày nhưng trong hai, ba ngày Hoàng hậu không có mặt đó, ai sẽ là người thay nàng quản lý hậu cung? Đó là điều khiến hậu phi nhiệt tình phát lệ quan tâm.
Dù chỉ có thời gian mấy ngày ngắn ngủi, nhưng nếu được chọn thay mặt Hoàng hậu thì ở hậu cung này, kẻ đó chẳng phải trở thành người có quyền to nhất hay sao? Đừng thấy thời gian ít ỏi đó mà xem thường, quan hệ trọng đại trong đó có không ít đâu. Vừa được trở thành kẻ có tiếng nói lớn nhất, có thể tiếp xúc với những vị trí thường ngày không động tới được, thậm chí, nếu may mắn có thể nhìn qua sổ sách hậu cung thì lợi ích càng khó mà nói cho hết được. Cho nên, từ khi bắt đầu nghe tin phong thanh, những hậu phi đã nhiệt liệt lấy lòng Hoàng hậu, muốn bắt lấy cơ hội hiếm có này.
Những cung tần địa vị thấp khó có cơ hội tranh đấu chỉ có thể tham gia náo nhiệt, trận chiến quyết liệt là ở trận địa của tứ phi kia.
Hòa Phi trước giờ không tranh đấu, xem như có thể loại được một đối thủ. Hoa Phi trước nay vẫn luôn giành giật lợi ích cho mình, bây giờ làm sao thiếu được. Vì thường ngày, hay ton hót lấy lòng Hoàng hậu, thật sự là một đối thủ đáng gờm.
Nhân Phi thường ngày gió chiều nào theo chiều đó, bo bo giữ mình cũng bất ngờ tham gia trận chiến. Nàng đã nghĩ qua rồi, hậu cung này trừ Hoàng hậu ra thì tứ phi địa vị cao nhất, lúc này muốn tìm người thay mặt cho Hoàng hậu thì không thể nào chạy ra khỏi bốn người được. Hòa Phi không tính, Hoa Phi lại quá háo thắng, hấp tấp, hoàn toàn là kẻ không sử dụng đầu óc, để nàng ra mặt không biết sẽ gây ra bao chuyện buồn cười, Hoàng hậu chắc chắn sẽ không để mình bị dính nhơ vì Hoa Phi nên cơ may chọn nàng là rất thấp. Chiêm Phi kia dù là sủng phi nhưng dù sao cũng nhập cung không lâu, không có kinh nghiệm là một, cái chính nàng dù sao cũng là ngoại tộc, không thể an tâm được. Suy qua xét lại, vẫn là Nhân Phi nàng có cơ may cao nhất. Với suy nghĩ đó, Nhân Phi xuất trận.
Thậm chí ngay cả phụ nữ có thai, Chiêm Phi, cũng tỏ vẻ muốn tranh thủ cơ hội cho mình. Chiêm Phi mấy ngày gần đây có phần bớt càng quấy hơn xưa, suy nghĩ cũng thấu đáo hơn, có vẻ như đã học hỏi được không ít, dù cũng không rõ ràng giành giật cái danh “thay mặt Hoàng hậu” kia có cái gì tốt nhưng ai nấy đều trông đỏ mắt như vậy chắc cũng không kém cho được.
Với tính tình của nàng, đương nhiên đã vòi vĩnh với Lạc Quân Đế , chỉ là Lạc Quân Đế trước nay không buồn can thiệp vào chuyện của hậu cung, tất cả đều bỏ mặc cho Hoàng hậu, lúc này cũng không khác.
Chiêm Phi bên này không lấy được chút ưu việt chỉ có thể dầy mặt đi tới chỗ Hoàng hậu…
Dù sao nguyên do xuất cung của Hoàng hậu vốn cũng không phải là chuyện vui gì nên vừa phải ra mặt lấy lòng cũng không thể làm quá rõ ràng khiến Hoàng hậu chướng mắt. Nói tóm lại… con đường phía trước cũng rất chông gai!
– Nương nương, ngài cứ an tâm chăm sóc cho Hồ lão phu nhân, mọi chuyện trong cung cứ giao lại cho bọn thiếp, không cần phải lo lắng gì cả.
Hoa Phi kiềm nén tươi cười mà nói ra lời thắm thiết với Hoàng hậu, nhưng biểu cảm vờ vịt không ra hồn đó chỉ khiến người khác chán ghét. Hoàng hậu chẳng buồn mở miệng cũng chẳng thèm liếc nhìn nửa mắt.
Chiêm Phi thấy Hoa Phi sốt sắng như vậy thì đâm gấp gáp, liền nói:
– Đúng vậy đó nương nương. Dù sao Na Hoa trước kia cũng đã từng theo mẫu hậu xử lý việc trong hậu cung qua, kinh nghiệm cũng là có chút ít, sẽ không để mọi thứ rối tinh lên…
Hoa Phi liền trừng mắt nhìn Chiêm Phi, Chiêm Phi không chịu thua kém cũng giương mắt nhìn lại.
Bị hai người làm phiền mãi, Hoàng hậu đã có chút không kiên nhẫn, nhưng lúc này cũng không tốt đuổi người. Trong thâm tâm các nàng nghĩ gì, Hoàng hậu lẽ nào còn không rõ ràng, nhưng phải trao quyền hành lại là chuyện xác thực, không thể nào tránh khỏi. Hoàng hậu liếc nhìn về phía Nhân Phi đang im lặng đứng một bên, ngẫm nghĩ: nàng ta vẫn thông minh hơn hai kẻ ngu ngốc kia.
Nhân Phi gia thế kém nhất trong tứ phi, lời nói cũng ít trọng lượng nhất, bản thân nàng lại bất định, gió chiều nào theo chiều đó nên trước giờ Hoàng hậu cũng không đặt vào trong mắt. Nhưng quả thật, trước mắt không có nhân tuyển nào thích hợp là Nhân Phi này.
Nếu là trước kia, người nàng chọn lựa sẽ là Hòa Phi Lý Phù Dung!
Hòa Phi này bản lãnh có cao cường hay không thì không biết, nhưng nàng quả thật không tranh với đời, đó là sự thật chứ không phải vờ vịt ngoài mặt. Hơn nữa, có thể sống an ổn tự tại tới bây giờ, nói Hòa Phi không có chút thông minh, Hoàng hậu nhất định không tin. Nếu giao quyền hành lại cho nàng thì tốt rồi, một là nàng sẽ làm hoàn thiện để không đắc tội với ai hoặc dã sẽ đắc tội hết tất cả mọi người chỉ để có thể toàn vẹn giao phó tất cả lại cho Hoàng hậu. Hoàng hậu biết, Lý Phù Dung nhất định sẽ làm như thế.
Chỉ là, nhớ tới việc mấy ngày trước Lý Phù Dung dám cự tuyệt mình, Hoàng hậu lại lên cơn buồn bực. Rốt cuộc, vẫn không rũ bỏ được cơn giận trong lòng, Hoàng hậu lên tiếng nói:
– Những ngày ta xuất cung, hãy để cho… Nhân Phi thay mặt ta trông coi hậu cung đi!
Trong lúc Hoa Phi và Chiêm Phi đang cự nự, nào ngờ Hoàng hậu lại buông xuống quyết định như vậy, hai người sững sờ, không thể nào ngờ được. Nhân Phi cũng không nghĩ mọi việc lại đơn giản, suôn sẻ như vậy, nhân lúc Hoàng hậu vừa mới hạ lệnh, lập tức quỳ xuống đáp:
– Nô tì tạ ơn Hoàng hậu ưu ái.
Miếng bánh từ trên trời rớt xuống, hơn nữa lại là thứ mình đã trông ngóng từ lâu, Nhân Phi đã hạ quyết tâm dù có đắc tội với Hoa Phi và Chiêm Phi cũng không buông bỏ. Đây chính là cơ hội ngàn năm có một để nàng thay đổi địa vị của mình.
Nghe Nhân Phi tạ ân, Hoa Phi và Chiêm Phi mới từ trong sững sờ bừng tỉnh, liền phản đối:
– Nương nương, làm sao có thể dễ dàng ra quyết định như vậy…
– Nàng ta là ai mà có thể quản lý hậu cung được chứ…
Rầm
Tách trà trên tay Hoàng hậu đặt mạnh xuống bàn vang lên tiếng động không nhỏ, Hoàng hậu quắt mắt nhìn qua hai vị phi tử đang hùng hục kia, lạnh lùng nói:
– Vậy các ngươi là ai mà dám ở trước mặt ta hô to gọi nhỏ? Các ngươi có còn nhớ thân phận của mình hay không?
Hắt tay một cái, tách trà trên bàn quăng mạnh xuống mặt đất vỡ toang, Hoa Phi và Chiêm Phi cùng tái mặt, có vẻ như Hoàng hậu đã nổi giận thật rồi. Hoa Phi lập tức quỳ xuống, Chiêm Phi ngoan ngoãn thu lại chống đối của mình, đầu khẽ cúi xuống.
– Thần thiếp biết tội! Hoàng hậu nương nương bớt giận…
– Nương nương bớt giận…
Ngực Hoàng hậu vẫn phập phồng như cũ, chưa có vẻ nguôi xuống. Chiêm Phi vẫn không chịu thua, lại thử nói:
– Nương nương, chỉ là Na Hoa lo ngại Nhân Phi không xử lý tốt gây ra chuyện làm liên lụy tới thanh danh của nương nương thôi…
Hoa Phi đang dập đầu bất chợt nghe Chiêm Phi nói thế cũng không chịu yếu thế muốn nói thêm nhưng Hoàng hậu đã phất tay nói:
– Nàng là người bổn cung chọn lựa, nàng ta làm tốt hay không, tự bổn cung có chủ trương. Làm tốt tạm thời chưa nói, nếu thật gây ra cớ sự, bổn cung cũng không bao che, thậm chí sẽ tự mình thỉnh tội với đức hoàng thượng. Chỉ là, nếu như để bổn cung biết được có người cố ý gây sự… bổn cung tuyệt không bỏ qua!
Hai người cảm nhận được sự uy hiếp của Hoàng hậu, sóng lưng lạnh lẽo một hồi.
Kết quả đã quyết định như thế, dù có ở lại cũng không nghĩ lý gì nữa, Chiêm Phi lục đục bảo mệt, xin đi trước rồi tới Hoa Phi cũng xin cáo lui. Khi còn lại mình Nhân Phi, Hoàng hậu mới nói:
– Hai ngày này, ta sẽ cử ma ma quản lý tới dạy bảo ngươi một chút sự tình, ngươi hãy cố mà học theo. Dù sao ta cũng đã có sắp xếp thỏa đáng, tới lúc đó, cũng không mấy việc cần ngươi ra mặt…
Nhân Phi cũng hiểu rõ Hoàng hậu làm sao dễ dàng buông tay mọi thứ giao người khác nắm như vậy. Nhưng lợi ích trong đó quá lớn, khiến nàng không cách nào buông tha.
– Dạ, nô tì xin nghe sắp xếp của nương nương.
Mấy ngày sau, Hoàng hậu chiêng trống xuất cung.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.