Chương 40
Hắc Đê U
10/09/2017
Nếu tiếp tục ở lại hoàng cung thì đối mặt với nàng là sự cô độc một đời.
Nhưng năm đó, Lý Phù Dung thà chọn cuộc sống tù túng đó còn hơn phải đối mặt với sự vô thường bên ngoài.
Vậy nên, trong một góc của hậu cung giá lạnh, sự tồn tại của một Hòa Phi thất sủng không được mấy người nhớ tới. Nàng cứ thế sống ngày lại qua ngày, mặc cho thế sự vật đổi sao dời, tang thương ngoài kia, nàng vẫn cứ còn ở đó…
Thật sự đó là điều nàng mong muốn sao?
Mong ước một cuộc đời cô đơn, lẻ loi, hiu quạnh?
Chỉ là nàng không có can đảm để đổi thay.
…
Lý Phù Dung hồi hồn, nhìn qua cung nữ thân cận của mình, Nhã Nhã đang lau chùi một bên.
Đây là tì nữ đã theo nàng từ bé xíu, khi nàng nhập cung cũng theo cùng, chưa từng tách rời. Đến tuổi được xuất cung, Nhã Nhã đã từ chối mà ở lại hậu cung này làm bạn cùng nàng, không để nàng phải cô độc một mình.
Lý Phù Dung không có chí tiến thủ, lúc nào cũng bo bo giữ mình, hữu danh vô thực, một chút quyền lực cũng không có, bằng hữu lại càng không. Từ lúc nhập cung, bởi vì tính cách lập dị đó mà Lý Phù Dung bị các phi tần khác bài xích, cô lập.
Là cung nữ của nàng, Nhã Nhã gặp khó lại càng khó, lúc nào cũng phải dò trừng xem xét, tỷ mỹ không dám phạm sai lầm, càng không được đắc tội với ai. Kiếp trước, khi Lạc Quân Đế bãi bỏ hậu cung, Lý Phù Dung thất sủng, ngay cả cung tì, thái giám cũng dám lên mặt làm khó dễ, cắt xén chi tiêu của nàng thì Nhã Nhã đã phải chạy tới chạy lui, lo trước lo sau không để Lý Phù Dung chịu khổ mà chưa từng nói ra.
Lý Phù Dung dù biết Nhã Nhã hết lòng vì mình, chịu mọi uất ức thế nhưng lại chưa từng nói một câu cảm kích, khích lệ. Có một chủ nhân tệ bạt như vậy mà Nhã Nhã chưa từng có lời oán trách, cứ tận trung hết một đời.
Nàng cũng không rõ mình có “tình” đối với Lý gia, ruột rà máu mũ của mình hay không nhưng đối với Nhã Nhã, thì nàng biết rõ: mình nợ Nhã Nhã rất nhiều, đã nhận rất nhiều tĩnh nghĩa, rất nhiều.
Nàng chấp nhận tiến cung, bảo hộ trên dưới Lý gia đã hoàn thành nghĩa vụ và trách nhiệm của nàng với thân nhân, gia tộc. Nhưng với Nhã Nhã, tì nữ nho nhỏ kia thì nàng chưa từng làm gì cho nàng ta cả.
– Nhã Nhã.
Nhã Nhã nghe tiếng gọi liền quay mặt qua nhìn Lý Phù Dung, ngoan ngoãn dạ:
– Tiểu thư cho gọi em.
Lý Phù Dung lại im bật, không biết phải mở lời làm sao, Nhã Nhã vẫn kiên nhẫn chờ đợi.
– Em… nếu có cơ hội ra khỏi hoàng cung này, em có muốn đi hay không?
Nhã Nhã sững sờ:
– Rời khỏi hoàng cung?
Chẳng lẽ Lý Phù Dung muốn để nàng xuất cung, không cho làm cung nữ hầu cận nàng nữa? Nhã Nhã ủy khuất nói:
– Tiểu thư muốn đuổi em sao… Em đã gây tội gì sao? Tại sao lại muốn đuổi em đi chứ? Nếu em có làm ngài giận gì thì ngài cứ nói để em sửa hay muốn đánh mắng thì cũng được, đừng có đuổi em đi mà…
Lý Phù Dung ngây ngốc. Nhã Nhã tiếp tục ỉ ôi:
– Dù ngài có muốn đuổi em đi thì vẫn còn lâu lắm mới đến tuổi xuất cung…
Bởi vậy, ngài đừng có đuổi.
Lý Phù Dung sa sầm sắc mặt, nói:
– Ta nói đuổi em khi nào?
– Người nói…
– Ta chỉ nói giả dụ nếu được ra khỏi hoàng cung này!
– Hức, tại ngài nói không rõ ràng.
– Hừ.
Nhã Nhã lau nước mắt, thành thật nói:
– Em trước nay không sống trong hậu viện thì cũng ở trong hậu cung chưa từng ra ngoài, cũng chưa từng nghĩ rời khỏi đây, còn ký ức về bên ngoài cũng không còn nhớ rõ… nếu lỡ bị đuổi đi, em thật sự không biết sống như thế nào nữa.
– Em cũng có lo sợ này ư.
Lý Phù Dung lầm bầm trong miệng. Nhã Nhã vẫn chưa yên tâm, lại hỏi:
– Tiểu thư thật không đuổi em chứ…
Lý Phù Dung hết nói.
Nhã Nhã đứng chờ hồi lâu, không thấy Lý Phù Dung nói chuyện nữa, đã chìm vào trong suy tư, Nhã Nhã lại tiếp tục công việc của mình.
…
Thế giới bên ngoài?
Những hình tươi đẹp miêu tả qua trang sách hiện ra trước mặt Lý Phù Dung, khiến nàng mê say, đắm chìm trong đó.
Nàng cũng muốn thử, muốn thử được tận mắt ngắm nhìn những điều kỳ diệu đó.
– Nhã Nhã, nếu có cơ hội, chúng ta cùng nhau rời khỏi nơi này nhé.
Nhã Nhã ngây ngốc nhìn Lý Phù Dung. Lý Phù Dung khẽ nở nụ cười hiếm hoi.
– Đường phố, cánh đồng, con suối, núi cao và cả biển cả nữa… ta muốn được tận mắt nhìn ngắm, em có muốn đi cùng không?
Chọn lựa cuộc sống khác biệt đó.
Nhã Nhã hồi hồn, cúi đầu thưa:
– Bất cứ nơi nào tiểu thư đi tới, Nhã Nhã sẽ luôn theo cùng.
Ừ, mặc kệ những lo toan kia đi. Nếu trước mắt là viễn cảnh lý tưởng đó, nàng sẽ chấp nhận gian nan để bước tới. Dù khi đó, chướng ngại và ràng buộc lớn nhất của nàng có là Lý gia đi nữa.
Mơ tưởng đến tương lai tươi đẹp kia, Lý Phù Dung mãn nguyện mỉm cười.
– Thật sự mong chờ đến ngày đó…
Nhưng năm đó, Lý Phù Dung thà chọn cuộc sống tù túng đó còn hơn phải đối mặt với sự vô thường bên ngoài.
Vậy nên, trong một góc của hậu cung giá lạnh, sự tồn tại của một Hòa Phi thất sủng không được mấy người nhớ tới. Nàng cứ thế sống ngày lại qua ngày, mặc cho thế sự vật đổi sao dời, tang thương ngoài kia, nàng vẫn cứ còn ở đó…
Thật sự đó là điều nàng mong muốn sao?
Mong ước một cuộc đời cô đơn, lẻ loi, hiu quạnh?
Chỉ là nàng không có can đảm để đổi thay.
…
Lý Phù Dung hồi hồn, nhìn qua cung nữ thân cận của mình, Nhã Nhã đang lau chùi một bên.
Đây là tì nữ đã theo nàng từ bé xíu, khi nàng nhập cung cũng theo cùng, chưa từng tách rời. Đến tuổi được xuất cung, Nhã Nhã đã từ chối mà ở lại hậu cung này làm bạn cùng nàng, không để nàng phải cô độc một mình.
Lý Phù Dung không có chí tiến thủ, lúc nào cũng bo bo giữ mình, hữu danh vô thực, một chút quyền lực cũng không có, bằng hữu lại càng không. Từ lúc nhập cung, bởi vì tính cách lập dị đó mà Lý Phù Dung bị các phi tần khác bài xích, cô lập.
Là cung nữ của nàng, Nhã Nhã gặp khó lại càng khó, lúc nào cũng phải dò trừng xem xét, tỷ mỹ không dám phạm sai lầm, càng không được đắc tội với ai. Kiếp trước, khi Lạc Quân Đế bãi bỏ hậu cung, Lý Phù Dung thất sủng, ngay cả cung tì, thái giám cũng dám lên mặt làm khó dễ, cắt xén chi tiêu của nàng thì Nhã Nhã đã phải chạy tới chạy lui, lo trước lo sau không để Lý Phù Dung chịu khổ mà chưa từng nói ra.
Lý Phù Dung dù biết Nhã Nhã hết lòng vì mình, chịu mọi uất ức thế nhưng lại chưa từng nói một câu cảm kích, khích lệ. Có một chủ nhân tệ bạt như vậy mà Nhã Nhã chưa từng có lời oán trách, cứ tận trung hết một đời.
Nàng cũng không rõ mình có “tình” đối với Lý gia, ruột rà máu mũ của mình hay không nhưng đối với Nhã Nhã, thì nàng biết rõ: mình nợ Nhã Nhã rất nhiều, đã nhận rất nhiều tĩnh nghĩa, rất nhiều.
Nàng chấp nhận tiến cung, bảo hộ trên dưới Lý gia đã hoàn thành nghĩa vụ và trách nhiệm của nàng với thân nhân, gia tộc. Nhưng với Nhã Nhã, tì nữ nho nhỏ kia thì nàng chưa từng làm gì cho nàng ta cả.
– Nhã Nhã.
Nhã Nhã nghe tiếng gọi liền quay mặt qua nhìn Lý Phù Dung, ngoan ngoãn dạ:
– Tiểu thư cho gọi em.
Lý Phù Dung lại im bật, không biết phải mở lời làm sao, Nhã Nhã vẫn kiên nhẫn chờ đợi.
– Em… nếu có cơ hội ra khỏi hoàng cung này, em có muốn đi hay không?
Nhã Nhã sững sờ:
– Rời khỏi hoàng cung?
Chẳng lẽ Lý Phù Dung muốn để nàng xuất cung, không cho làm cung nữ hầu cận nàng nữa? Nhã Nhã ủy khuất nói:
– Tiểu thư muốn đuổi em sao… Em đã gây tội gì sao? Tại sao lại muốn đuổi em đi chứ? Nếu em có làm ngài giận gì thì ngài cứ nói để em sửa hay muốn đánh mắng thì cũng được, đừng có đuổi em đi mà…
Lý Phù Dung ngây ngốc. Nhã Nhã tiếp tục ỉ ôi:
– Dù ngài có muốn đuổi em đi thì vẫn còn lâu lắm mới đến tuổi xuất cung…
Bởi vậy, ngài đừng có đuổi.
Lý Phù Dung sa sầm sắc mặt, nói:
– Ta nói đuổi em khi nào?
– Người nói…
– Ta chỉ nói giả dụ nếu được ra khỏi hoàng cung này!
– Hức, tại ngài nói không rõ ràng.
– Hừ.
Nhã Nhã lau nước mắt, thành thật nói:
– Em trước nay không sống trong hậu viện thì cũng ở trong hậu cung chưa từng ra ngoài, cũng chưa từng nghĩ rời khỏi đây, còn ký ức về bên ngoài cũng không còn nhớ rõ… nếu lỡ bị đuổi đi, em thật sự không biết sống như thế nào nữa.
– Em cũng có lo sợ này ư.
Lý Phù Dung lầm bầm trong miệng. Nhã Nhã vẫn chưa yên tâm, lại hỏi:
– Tiểu thư thật không đuổi em chứ…
Lý Phù Dung hết nói.
Nhã Nhã đứng chờ hồi lâu, không thấy Lý Phù Dung nói chuyện nữa, đã chìm vào trong suy tư, Nhã Nhã lại tiếp tục công việc của mình.
…
Thế giới bên ngoài?
Những hình tươi đẹp miêu tả qua trang sách hiện ra trước mặt Lý Phù Dung, khiến nàng mê say, đắm chìm trong đó.
Nàng cũng muốn thử, muốn thử được tận mắt ngắm nhìn những điều kỳ diệu đó.
– Nhã Nhã, nếu có cơ hội, chúng ta cùng nhau rời khỏi nơi này nhé.
Nhã Nhã ngây ngốc nhìn Lý Phù Dung. Lý Phù Dung khẽ nở nụ cười hiếm hoi.
– Đường phố, cánh đồng, con suối, núi cao và cả biển cả nữa… ta muốn được tận mắt nhìn ngắm, em có muốn đi cùng không?
Chọn lựa cuộc sống khác biệt đó.
Nhã Nhã hồi hồn, cúi đầu thưa:
– Bất cứ nơi nào tiểu thư đi tới, Nhã Nhã sẽ luôn theo cùng.
Ừ, mặc kệ những lo toan kia đi. Nếu trước mắt là viễn cảnh lý tưởng đó, nàng sẽ chấp nhận gian nan để bước tới. Dù khi đó, chướng ngại và ràng buộc lớn nhất của nàng có là Lý gia đi nữa.
Mơ tưởng đến tương lai tươi đẹp kia, Lý Phù Dung mãn nguyện mỉm cười.
– Thật sự mong chờ đến ngày đó…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.