Chương 6
Hắc Đê U
01/07/2017
Tô Tuyết trước mặt Lý Phù Dung bây giờ không phải là Tô Tuyết ở thời điểm này trong kiếp trước.
Tô Tuyết phân vân hỏi:
- Tại sao lúc nãy tỷ không nói giúp cho A Tuyết?
Lý Phù Dung hỏi lại:
- Nói giúp gì cơ?
Tô Tuyết bĩu môi nói:
- Khi các nàng hoạch họe A Tuyết...
Lý Phù Dung thản nhiên đáp:
- Tại sao ta phải nói giúp cho ngươi chứ?
Tô Tuyết sững sờ, không thể tin được, cắn môi nói:
- Nhưng mà... tỷ trước kia...
Tô Tuyết còn nhớ rất rõ khi lần đầu tiên nàng bước chân vào hoàng cung, khắp nơi bị khó dễ thì lúc đó đã có một người, một người duy nhất đã đứng ra bảo vệ nàng.
Hình bóng cao cao tại thượng, vừa uy nghi, lại hờ hửng ấy mãi in sâu trong tâm Tô Tuyết. Khi đó, nàng đã rất cảm động, cực kỳ xúc động và đem người đó trở thành thần tượng của mình. Hòa Phi, Lý Phù Dung, là cái tên nàng mãi mãi sẽ ghi nhớ.
Vào lúc này, Lý Phù Dung đã xác định Tô Tuyết nhất định cũng giống như nàng: đều là trùng sinh!
Như vậy, có nhiều câu hỏi không thể giải của Lý Phù Dung đã có lời đáp!
Bời vì không chỉ có nàng là trùng sinh, nhớ hết mọi chuyện của quá khứ mà có người cũng giống như nàng tồn tại. Có điều, Lý Phù Dung là kiêng kỵ, không dám tùy tiện thay đổi tương lai, chỉ tận lực trốn tránh những gì có thể tránh nhưng có người lại dám thay đổi! Bất chấp tương lai mà thay đổi hiện tại!
Lý Phù Dung cũng hiểu ra nguyên do tết nguyên tiêu năm nay Tô Tuyết và Lạc Quân đế vì sao lại thay đổi rồi. Nhất định là Tô Tuyết đã bỏ trốn! Vì Tô Tuyết biết rõ ngày ấy nàng sẽ gặp Lạc Quân đế nên nàng đã bỏ chạy, chạy trốn khỏi Lạc Quân đế!
Cho nên, mới có màn Lạc Quân đế rời khỏi kinh thành, mục đích là vì tìm Tô Tuyết trở về!
Có thể vì không để Tô Tuyết có cơ hội trốn nữa nên Lạc Quân đế mới dứt khoát mang nàng về cung như vậy, vì thế đoạn thời gian nhập cung của Tô Tuyết chênh lệch rất nhiều so với kiếp trước!
Nói như vậy, chẳng lẽ... Lạc Quân đế cũng là trùng sinh?
Lạc Quân đế... hắn...
Ý nghĩ đó oanh tạc đầu óc Lý Phù Dung, khiến nàng choáng váng.
Tô Tuyết thấy gương mặt Lý Phù Dung chợt tái nhợt thì lo lắng hỏi:
- Dung tỷ, tỷ có sao không?
Lý Phù Dung đưa tay ngăn chặn Tô Tuyết lại gần, đã nói:
- Ta không sao!
Tô Tuyết luống cuống không biết làm sao. Lý Phù Dung liền ngồi nghiêm chỉnh lại, lạnh nhạt lên tiếng nói:
- Tô cô nương vốn dĩ đâu cần ta ra tay giúp đỡ, nếu nàng chịu ủy khuất chẳng phải có người sẽ thay nàng đòi lại công đạo sao. Dù sao, nàng vẫn là ân nhân của bệ hạ, cần chi những lời sáo rỗng của ta...
Giọng điệu của Lý Phù Dung càng lúc càng lạnh. Đúng vậy! Tô Tuyết không cần ai phải thương hại cả vì nàng vốn dĩ đã có cột chống lưng rất vững chắc rồi, đó lại còn là người đứng đầu trong thiên hạ nữa. Tất cả những gì Tô Tuyết chịu đựng hôm nay, dù sớm hay muộn hắn cũng sẽ thay nàng đòi về! Hình phạt cho những kẻ dám bắt nạt Tô Tuyết mới là đáng sợ! Thay vì tội nghiệp Tô Tuyết, thà thương thay cho vận mệnh của những kẻ kia thì hơn.
Tóm lại, dính dáng tới Tô Tuyết, có thể là một bước lên thiên đàng hoặc một bước thẳng tới địa ngục. Kết quả đó, Lý Phù Dung không dám đánh cược cũng không muốn đánh cược. Cái nàng cầu chỉ là những ngày tháng bình an mà thôi. Cho nên, Tô Tuyết này, nhất định phải tránh xa ra!
Lại còn Lạc Quân đế kia nữa!
Không biết phải thật hay không, nhưng nàng lúc này tuyệt đối phải phòng ngừa, nhất định không thể để hắn biết nàng là người trùng sinh được!
Tô Tuyết có phần bất ngờ trước thái độ ngăn người ngàn dặm của Lý Phù Dung. Trước kia, dù Lý Phù Dung có lạnh nhạt tới đâu đi nữa thì nàng cũng sẽ không nói ra những lời vô tình như vậy. Tô Tuyết luôn nghĩ trong thâm cung này, nàng chỉ có một mình Lý Phù Dung là bạn, là thân cận cũng là thần tượng để ngưỡng mộ nên lúc này, Tô Tuyết vô cùng đau đớn.
Nếu như Tô Tuyết thẹn quá hóa giận thì sao? Lý Phù Dung không sợ! Nàng không sợ Tô Tuyết chán ghét hay hận thù gì mình. Nói ra những lời kia, Lý Phù Dung cũng không vui vẻ gì, nhưng nàng phải làm vậy! Nàng không thể để Lạc Quân đế biết được bí mật của mình! Nam nhân đó quá nguy hiểm!
Nào ngờ, Tô Tuyết gượng cười nói với Lý Phù Dung:
- Dung tỷ, thân thể tỷ không thoải mái mà A Tuyết lại gây rối chắc tỷ cũng phiền lòng. Tỷ mau về nghỉ ngơi đi, hôm khác có dịp A Tuyết sẽ đến thăm tỷ sau...
Tô Tuyết cười mà như khóc, lại sợ Lý Phù Dung hiểu lầm, Tô Tuyết quyệt tay lau nước mắt rồi nở một nụ cười thật tươi với Lý Phù Dung.
Lý Phù Dung thấy Tô Tuyết như vậy thì nói thầm trong bụng:
“Dù nàng đã trở thành Hoàng hậu, có sống qua một đời đi nữa thì nàng vẫn cứ đơn thuần, trong sáng như vậy, chỉ có thể nói phần lớn đều là nhờ vào công sức của Lạc Quân đế! Đối với nữ nhân hắn yêu, hắn quả nhiên xứng danh là nam nhân tốt...”
Tô Tuyết phân vân hỏi:
- Tại sao lúc nãy tỷ không nói giúp cho A Tuyết?
Lý Phù Dung hỏi lại:
- Nói giúp gì cơ?
Tô Tuyết bĩu môi nói:
- Khi các nàng hoạch họe A Tuyết...
Lý Phù Dung thản nhiên đáp:
- Tại sao ta phải nói giúp cho ngươi chứ?
Tô Tuyết sững sờ, không thể tin được, cắn môi nói:
- Nhưng mà... tỷ trước kia...
Tô Tuyết còn nhớ rất rõ khi lần đầu tiên nàng bước chân vào hoàng cung, khắp nơi bị khó dễ thì lúc đó đã có một người, một người duy nhất đã đứng ra bảo vệ nàng.
Hình bóng cao cao tại thượng, vừa uy nghi, lại hờ hửng ấy mãi in sâu trong tâm Tô Tuyết. Khi đó, nàng đã rất cảm động, cực kỳ xúc động và đem người đó trở thành thần tượng của mình. Hòa Phi, Lý Phù Dung, là cái tên nàng mãi mãi sẽ ghi nhớ.
Vào lúc này, Lý Phù Dung đã xác định Tô Tuyết nhất định cũng giống như nàng: đều là trùng sinh!
Như vậy, có nhiều câu hỏi không thể giải của Lý Phù Dung đã có lời đáp!
Bời vì không chỉ có nàng là trùng sinh, nhớ hết mọi chuyện của quá khứ mà có người cũng giống như nàng tồn tại. Có điều, Lý Phù Dung là kiêng kỵ, không dám tùy tiện thay đổi tương lai, chỉ tận lực trốn tránh những gì có thể tránh nhưng có người lại dám thay đổi! Bất chấp tương lai mà thay đổi hiện tại!
Lý Phù Dung cũng hiểu ra nguyên do tết nguyên tiêu năm nay Tô Tuyết và Lạc Quân đế vì sao lại thay đổi rồi. Nhất định là Tô Tuyết đã bỏ trốn! Vì Tô Tuyết biết rõ ngày ấy nàng sẽ gặp Lạc Quân đế nên nàng đã bỏ chạy, chạy trốn khỏi Lạc Quân đế!
Cho nên, mới có màn Lạc Quân đế rời khỏi kinh thành, mục đích là vì tìm Tô Tuyết trở về!
Có thể vì không để Tô Tuyết có cơ hội trốn nữa nên Lạc Quân đế mới dứt khoát mang nàng về cung như vậy, vì thế đoạn thời gian nhập cung của Tô Tuyết chênh lệch rất nhiều so với kiếp trước!
Nói như vậy, chẳng lẽ... Lạc Quân đế cũng là trùng sinh?
Lạc Quân đế... hắn...
Ý nghĩ đó oanh tạc đầu óc Lý Phù Dung, khiến nàng choáng váng.
Tô Tuyết thấy gương mặt Lý Phù Dung chợt tái nhợt thì lo lắng hỏi:
- Dung tỷ, tỷ có sao không?
Lý Phù Dung đưa tay ngăn chặn Tô Tuyết lại gần, đã nói:
- Ta không sao!
Tô Tuyết luống cuống không biết làm sao. Lý Phù Dung liền ngồi nghiêm chỉnh lại, lạnh nhạt lên tiếng nói:
- Tô cô nương vốn dĩ đâu cần ta ra tay giúp đỡ, nếu nàng chịu ủy khuất chẳng phải có người sẽ thay nàng đòi lại công đạo sao. Dù sao, nàng vẫn là ân nhân của bệ hạ, cần chi những lời sáo rỗng của ta...
Giọng điệu của Lý Phù Dung càng lúc càng lạnh. Đúng vậy! Tô Tuyết không cần ai phải thương hại cả vì nàng vốn dĩ đã có cột chống lưng rất vững chắc rồi, đó lại còn là người đứng đầu trong thiên hạ nữa. Tất cả những gì Tô Tuyết chịu đựng hôm nay, dù sớm hay muộn hắn cũng sẽ thay nàng đòi về! Hình phạt cho những kẻ dám bắt nạt Tô Tuyết mới là đáng sợ! Thay vì tội nghiệp Tô Tuyết, thà thương thay cho vận mệnh của những kẻ kia thì hơn.
Tóm lại, dính dáng tới Tô Tuyết, có thể là một bước lên thiên đàng hoặc một bước thẳng tới địa ngục. Kết quả đó, Lý Phù Dung không dám đánh cược cũng không muốn đánh cược. Cái nàng cầu chỉ là những ngày tháng bình an mà thôi. Cho nên, Tô Tuyết này, nhất định phải tránh xa ra!
Lại còn Lạc Quân đế kia nữa!
Không biết phải thật hay không, nhưng nàng lúc này tuyệt đối phải phòng ngừa, nhất định không thể để hắn biết nàng là người trùng sinh được!
Tô Tuyết có phần bất ngờ trước thái độ ngăn người ngàn dặm của Lý Phù Dung. Trước kia, dù Lý Phù Dung có lạnh nhạt tới đâu đi nữa thì nàng cũng sẽ không nói ra những lời vô tình như vậy. Tô Tuyết luôn nghĩ trong thâm cung này, nàng chỉ có một mình Lý Phù Dung là bạn, là thân cận cũng là thần tượng để ngưỡng mộ nên lúc này, Tô Tuyết vô cùng đau đớn.
Nếu như Tô Tuyết thẹn quá hóa giận thì sao? Lý Phù Dung không sợ! Nàng không sợ Tô Tuyết chán ghét hay hận thù gì mình. Nói ra những lời kia, Lý Phù Dung cũng không vui vẻ gì, nhưng nàng phải làm vậy! Nàng không thể để Lạc Quân đế biết được bí mật của mình! Nam nhân đó quá nguy hiểm!
Nào ngờ, Tô Tuyết gượng cười nói với Lý Phù Dung:
- Dung tỷ, thân thể tỷ không thoải mái mà A Tuyết lại gây rối chắc tỷ cũng phiền lòng. Tỷ mau về nghỉ ngơi đi, hôm khác có dịp A Tuyết sẽ đến thăm tỷ sau...
Tô Tuyết cười mà như khóc, lại sợ Lý Phù Dung hiểu lầm, Tô Tuyết quyệt tay lau nước mắt rồi nở một nụ cười thật tươi với Lý Phù Dung.
Lý Phù Dung thấy Tô Tuyết như vậy thì nói thầm trong bụng:
“Dù nàng đã trở thành Hoàng hậu, có sống qua một đời đi nữa thì nàng vẫn cứ đơn thuần, trong sáng như vậy, chỉ có thể nói phần lớn đều là nhờ vào công sức của Lạc Quân đế! Đối với nữ nhân hắn yêu, hắn quả nhiên xứng danh là nam nhân tốt...”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.