Chương 77
Hắc Đê U
10/11/2017
Đó là một đêm mưa bão, Lạc Quân Đế đột ngột giá lâm Thanh Tư Cung.
Tất cả mọi người trong Thanh Tư Cung còn phải ngạc nhiên thì đừng nói
chi tới cả hậu cung. Khi nhận được tin tức, có không ít người đã tức tới nghiến răng nghiến lợi.
Lý Phù Dung như đã đoán thế nào cũng sẽ có cuộc gặp này nên không mấy ngạc nhiên, chỉ là nó diễn ra sớm hơn nàng nghĩ.
Lạc Quân Đế nhìn Hòa Phi đang quỳ ngay ngắn rất lâu không lên tiếng cho đứng dậy. Hòa Phi trong trí nhớ của hắn là một người rất kỳ lạ, không màng quyền thế, vì lợi ích “tốt nhất” mà nàng muốn, ngay cả bản thân mình cũng không màng tới. Bằng chứng là việc nàng tự giam mình trong suốt hai mươi năm dài đằng đẳng để đổi lấy đường lui cho Lý gia.
Trái với Lý Phù Dung và Tô Tuyết, thời gian trở về của Lạc Quân Đế chậm hơn rất nhiều, hắn chỉ mới bừng tỉnh cách đây hơn một tháng thôi. Việc đầu tiên khi hắn tỉnh lại là đi tìm Tô Tuyết, sau khi mang Tô Tuyết trở về bên cạnh mình, hắn mới cảm thấy an tâm.
Sau đó, nghe hồi báo Tô Tuyết tìm gặp Lý Phù Dung, Lạc Quân Đế mới chợt nhớ ra có người như thế tồn tại. Nhưng cũng từ đó, hắn phát hiện ra rất nhiều chuyện lạ kỳ! Lý gia đã thay đổi rồi! Đã hoàn toàn thay đổi so với những kiếp trước!
Từ ngày Lý Phù Dung quyết định mở lòng mình, giúp Lý gia đi đúng đường, xóa bỏ những nguy hiểm ẩn tàng, Lý Phù Dung tự biết bản thân sẽ đã bị lộ dưới mắt Lạc Quân Đế. Nhưng nàng không hối hận! Chỉ cần Lý gia không có yếu điểm, Lạc Quân Đế dù sao cũng sẽ không động tới Lý gia, còn về phần bản thân nàng như thế nào thì nàng đã không suy nghĩ nhiều đến như vậy. Nàng đúng là kẻ trùng sinh, nhưng mục đích duy nhất chỉ là bảo vệ gia đình của mình mà thôi, nàng không có nguy hiểm tới Lạc Quân Đế, lúc này chỉ còn xem lòng Lạc Quân Đế nặng đến mức nào, có đủ vị tha bỏ qua cho nàng không?
– Hòa Phi có lời nào muốn nói với trẫm không?
Lý Phù Dung trầm ngâm một lúc rồi nói:
– Lý gia một lòng trung với Hoàng thượng!
– Ngươi không sợ tương lai kia tái diễn?
Nàng bị Lý gia bỏ qua, Lý Vĩnh Trường phò tá Lạc Chiến âm mưu soán vị!
Lý Phù Dung lại nói:
– Thần thiếp cam đoan với Hoàng thượng, tương lai đó sẽ không có! Như Hoàng thượng đã nói: Lý gia thay đổi rồi!
Ngẫm nghĩ, Lạc Quân Đế cảm thấy mình bị Lý Phù Dung qua mặt rồi! Kiếp trước, rõ ràng là nàng cũng là kẻ trùng sinh! Chính vì vậy, nàng và Tô Tuyết mới thân cận với nhau, bởi vì nàng biết rõ Tô Tuyết chính là Hoàng hậu sau này. Cũng vì vậy, sau khi Tô Tuyết chết, nàng mới quyết định xin hắn được tu hành tại gia, vì nàng biết rõ hắn sẽ không mở lòng với nàng! Cũng kiên quyết không ly khai Hoàng cung, giữ lại đặc ân hắn cho nàng dành cho Lý gia, giúp Lý gia thoát tử nạn.
Tô Tuyết chắc chắn cũng biết Lý Phù Dung cũng là kẻ trùng sinh, thế mà, lại giúp Lý Phù Dung che giấu?
Lạc Quân Đế thấy đắng nghét trong cổ họng. Lý Phù Dung cảm thấy không khí không đúng liền nhanh miệng nói:
– Thần thiếp thật sự chỉ mong một cuộc sống bình dị không hơn thua, cùng với cả nhà được bình bình an an trôi qua một kiếp! Xin Hoàng thượng minh xét!
Lý Phù Dung lại dập đầu.
Lạc Quân Đế cay nghiến nói:
– Ngươi nghĩ trẫm không quan tâm lý lẽ tới như vậy sao?
Lý Phù Dung không nói, nhưng trong lòng thừa nhận như vậy.
Lạc Quân Đế gật gật đầu nói:
– Hòa Phi thật sự rất nhẫn nại, rất biết suy tính.
Lý Phù Dung lại đáp:
– Vì vậy, thần thiếp hiểu rõ muốn cuộc sống bình an sau này chỉ có thể dựa vào thánh ân của Hoàng thượng, nguyện lòng trung thành với ngài mãi mãi.
Lý Phù Dung thông minh như thế, lại sớm trùng sinh như vậy, trong thời gian mười năm kia, chắc chắn nàng đã chặt đứt triệt để tư tưởng không nên trong tâm của Lý gia, tuyệt đối không để tương lai oan nghiệt kia lại phát sinh.
Nghĩ thế, Lạc Quân Đế lại căm căm hận, tại sao cả Lý Phù Dung và Tô Tuyết đều được trở về sớm như thế còn hắn lại là thời điểm bất đắc dĩ này? Một lần nữa lâm vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, trước mặt là cọp sau lưng là sói, tứ bề thọ địch? Nếu như hắn cũng có thể trở về sớm một chút, chỉ cần sớm hơn một chút thì…
Tâm tư đa nghi của Lạc Quân Đế rất nặng, đến bây giờ vẫn như thế. Hắn không tin có người hoàn toàn thật lòng với hắn, mãi mãi trung thành với hắn. Chỉ có nắm trong tay yếu điểm của đối phương, hắn mới an tâm dùng người. Chính vì vậy, có rất nhiều chuyện, hắn tự ém trong lòng, dù là người thân cận nhất cũng phân chia. Việc hắn là kẻ trùng sinh, lại càng bí mật to lớn của hắn!
Nhưng hôm nay, hắn đã phát hiện ra Lý Phù Dung có chung một bí mật với hắn, vậy thì có nhiều chuyện dễ giải quyết rồi. Hắn sẽ thử sử dụng Lý Phù Dung! Không phải vì hắn tin tưởng nàng, mà vì hắn biết rõ điều quan trọng nhất đối với Lý Phù Dung chính là Lý gia, vậy chỉ cần nắm được Lý gia, hắn không tin Lý Phù Dung dám phản bội hắn!
– Từ bây giờ, trẫm muốn ngươi bảo vệ chu toàn cho Hoàng hậu!
Lý Phù Dung ngước mặt nhìn Lạc Quân Đế, biết rõ Hoàng hậu trong lời của hắn chỉ có duy nhất một người: Tô Tuyết!
Kiếp trước, vì bảo toàn thân phận của Tô Tuyết, hắn mới lợi dụng Chiêm Phi, bắt Chiêm Phi đứng mũi chịu sào. Lại không ngờ, Chiêm Phi lòng tham quá lớn, cuối cùng đảo ngược khiến Tô Tuyết bị thương tổn. Hắn tuyệt đối không để sai lầm đó lặp lại!
Lý Phù Dung hoàn toàn thích hợp!
Lý Phù Dung nhất thời không hiểu dụng ý của Lạc Quân Đế, ngước mặt lên liền bắt gặp ánh mắt suy tính của Lạc Quân Đế.
– Ngươi… sẽ thay thế vị trí của Chiêm Phi!
Lý Phù Dung bừng tỉnh ngộ. Chiêm Phi? Ý của Lạc Quân Đế là khiến nàng trở thành sủng phi sao?
Lý Phù Dung chưa kịp nói gì thì Lạc Quân Đế đã nói tiếp:
– Chỉ cần ngươi bảo vệ chu toàn đến lúc Hoàng hậu thượng vị, trẫm sẽ thành toàn ước muốn của ngươi!
Ước muốn của nàng sao?
– Nói đi, ngươi muốn gì?
Giọng Lạc Quân Đế trầm xuống đầy nguy hiểm. Dù hai kiếp Lý Phù Dung tránh né vương quyền nhưng không chắc kiếp này nàng cũng sẽ chọn như vậy. Lòng tham của con người vốn vô đáy, Lạc Quân Đế không tin nàng có thể mãi mãi giữ vững bản tâm của mình. Nhưng nếu như, Lý Phù Dung dám có một tia ý nghĩ tổn thương Tô Tuyết, Lạc Quân Đế sẽ không ngần ngại mà cho nàng kết thúc ngay lập tức.
Lý Phù Dung nói:
– Sau khi Hoàng hậu thượng vị, ngài sẽ giải tán hậu cung như kiếp xưa?
Hậu cung? Hậu cung này vốn dĩ hắn không muốn nên hắn chẳng nguyện ý giữ các nàng ở lại làm bẩn mắt. Vì tiếng tăm, hắn không thể giết hết các nàng, chỉ có thể chọn cách thả các nàng đi càng xa càng tốt!
Nhưng Lý Phù Dung chẳng phải đã chọn ở lại sao?
Chẳng lẽ nàng muốn… tranh giành với Tô Tuyết?
Không đợi hắn phán đoán, Lý Phù Dung đã nói:
– Nếu ngày đó đến, thần thiếp chỉ xin Hoàng thượng cho thiếp được rời khỏi Hoàng cung này!
– Hòa Phi thật sự muốn rời khỏi? Nhưng trước kia không phải nàng chọn ở lại sao?
Lý Phù Dung thành thật nói:
– Thiên hạ bao la bên ngoài, nếu có cơ hội, thần thiếp muốn nhìn qua. Lúc xưa, thần thiếp không có lòng tin gia tộc sẽ được bao dung nên thần thiếp mới chọn ở lại, trải qua một kiếp cô độc lạnh lẽo…
– Hòa Phi trách trẫm sao?
Lý Phù Dung lắc đầu, nói:
– Thần thiếp mang ơn Bệ hạ còn không hết nữa là. Kiếp đó, giữa thần thiếp và gia đình có ngăn cách, nếu bị bắt ra ngoài, họ nhất định sẽ không dung thứ cho thần thiếp, kết quả thế nào, thật không dám nghĩ tới nên được Bệ hạ cho ở lại, cho chỗ ăn ở, có kẻ hầu người hạ, thần thiếp còn dám tham lam gì. Nhưng bây giờ đã khác rồi! Như ngài nói: Lý gia thay đổi rồi! Thiếp tin rằng lúc này, dù có bị cho ra cung, gia đình vẫn sẽ che chở cho thiếp một đời còn lại…
Lạc Quân Đế những ngày vừa qua cũng đã thấy rõ trong mắt, không khỏi nói kiếp này Lý Phù Dung thật sự rất được, thật sự biến chuyển tương lai của cả một gia tộc!
– Được! Trẫm hứa với nàng! Chỉ cần nàng có thể hoàn thành nhiệm vụ, trẫm sẽ cho nàng được nguyện ý!
Lý Phù Dung dập đầu lạy tạ:
– Tạ thánh ân của Hoàng thượng! Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế…
Trong thời gian ngắn ngủi, việc Lạc Quân Đế độc sủng Lý Phù Dung đã truyền khắp nơi, ai cũng biết rằng Lý Phù Dung đã trở thành tân sủng của Lạc Quân Đế.
Lý Phù Dung như đã đoán thế nào cũng sẽ có cuộc gặp này nên không mấy ngạc nhiên, chỉ là nó diễn ra sớm hơn nàng nghĩ.
Lạc Quân Đế nhìn Hòa Phi đang quỳ ngay ngắn rất lâu không lên tiếng cho đứng dậy. Hòa Phi trong trí nhớ của hắn là một người rất kỳ lạ, không màng quyền thế, vì lợi ích “tốt nhất” mà nàng muốn, ngay cả bản thân mình cũng không màng tới. Bằng chứng là việc nàng tự giam mình trong suốt hai mươi năm dài đằng đẳng để đổi lấy đường lui cho Lý gia.
Trái với Lý Phù Dung và Tô Tuyết, thời gian trở về của Lạc Quân Đế chậm hơn rất nhiều, hắn chỉ mới bừng tỉnh cách đây hơn một tháng thôi. Việc đầu tiên khi hắn tỉnh lại là đi tìm Tô Tuyết, sau khi mang Tô Tuyết trở về bên cạnh mình, hắn mới cảm thấy an tâm.
Sau đó, nghe hồi báo Tô Tuyết tìm gặp Lý Phù Dung, Lạc Quân Đế mới chợt nhớ ra có người như thế tồn tại. Nhưng cũng từ đó, hắn phát hiện ra rất nhiều chuyện lạ kỳ! Lý gia đã thay đổi rồi! Đã hoàn toàn thay đổi so với những kiếp trước!
Từ ngày Lý Phù Dung quyết định mở lòng mình, giúp Lý gia đi đúng đường, xóa bỏ những nguy hiểm ẩn tàng, Lý Phù Dung tự biết bản thân sẽ đã bị lộ dưới mắt Lạc Quân Đế. Nhưng nàng không hối hận! Chỉ cần Lý gia không có yếu điểm, Lạc Quân Đế dù sao cũng sẽ không động tới Lý gia, còn về phần bản thân nàng như thế nào thì nàng đã không suy nghĩ nhiều đến như vậy. Nàng đúng là kẻ trùng sinh, nhưng mục đích duy nhất chỉ là bảo vệ gia đình của mình mà thôi, nàng không có nguy hiểm tới Lạc Quân Đế, lúc này chỉ còn xem lòng Lạc Quân Đế nặng đến mức nào, có đủ vị tha bỏ qua cho nàng không?
– Hòa Phi có lời nào muốn nói với trẫm không?
Lý Phù Dung trầm ngâm một lúc rồi nói:
– Lý gia một lòng trung với Hoàng thượng!
– Ngươi không sợ tương lai kia tái diễn?
Nàng bị Lý gia bỏ qua, Lý Vĩnh Trường phò tá Lạc Chiến âm mưu soán vị!
Lý Phù Dung lại nói:
– Thần thiếp cam đoan với Hoàng thượng, tương lai đó sẽ không có! Như Hoàng thượng đã nói: Lý gia thay đổi rồi!
Ngẫm nghĩ, Lạc Quân Đế cảm thấy mình bị Lý Phù Dung qua mặt rồi! Kiếp trước, rõ ràng là nàng cũng là kẻ trùng sinh! Chính vì vậy, nàng và Tô Tuyết mới thân cận với nhau, bởi vì nàng biết rõ Tô Tuyết chính là Hoàng hậu sau này. Cũng vì vậy, sau khi Tô Tuyết chết, nàng mới quyết định xin hắn được tu hành tại gia, vì nàng biết rõ hắn sẽ không mở lòng với nàng! Cũng kiên quyết không ly khai Hoàng cung, giữ lại đặc ân hắn cho nàng dành cho Lý gia, giúp Lý gia thoát tử nạn.
Tô Tuyết chắc chắn cũng biết Lý Phù Dung cũng là kẻ trùng sinh, thế mà, lại giúp Lý Phù Dung che giấu?
Lạc Quân Đế thấy đắng nghét trong cổ họng. Lý Phù Dung cảm thấy không khí không đúng liền nhanh miệng nói:
– Thần thiếp thật sự chỉ mong một cuộc sống bình dị không hơn thua, cùng với cả nhà được bình bình an an trôi qua một kiếp! Xin Hoàng thượng minh xét!
Lý Phù Dung lại dập đầu.
Lạc Quân Đế cay nghiến nói:
– Ngươi nghĩ trẫm không quan tâm lý lẽ tới như vậy sao?
Lý Phù Dung không nói, nhưng trong lòng thừa nhận như vậy.
Lạc Quân Đế gật gật đầu nói:
– Hòa Phi thật sự rất nhẫn nại, rất biết suy tính.
Lý Phù Dung lại đáp:
– Vì vậy, thần thiếp hiểu rõ muốn cuộc sống bình an sau này chỉ có thể dựa vào thánh ân của Hoàng thượng, nguyện lòng trung thành với ngài mãi mãi.
Lý Phù Dung thông minh như thế, lại sớm trùng sinh như vậy, trong thời gian mười năm kia, chắc chắn nàng đã chặt đứt triệt để tư tưởng không nên trong tâm của Lý gia, tuyệt đối không để tương lai oan nghiệt kia lại phát sinh.
Nghĩ thế, Lạc Quân Đế lại căm căm hận, tại sao cả Lý Phù Dung và Tô Tuyết đều được trở về sớm như thế còn hắn lại là thời điểm bất đắc dĩ này? Một lần nữa lâm vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, trước mặt là cọp sau lưng là sói, tứ bề thọ địch? Nếu như hắn cũng có thể trở về sớm một chút, chỉ cần sớm hơn một chút thì…
Tâm tư đa nghi của Lạc Quân Đế rất nặng, đến bây giờ vẫn như thế. Hắn không tin có người hoàn toàn thật lòng với hắn, mãi mãi trung thành với hắn. Chỉ có nắm trong tay yếu điểm của đối phương, hắn mới an tâm dùng người. Chính vì vậy, có rất nhiều chuyện, hắn tự ém trong lòng, dù là người thân cận nhất cũng phân chia. Việc hắn là kẻ trùng sinh, lại càng bí mật to lớn của hắn!
Nhưng hôm nay, hắn đã phát hiện ra Lý Phù Dung có chung một bí mật với hắn, vậy thì có nhiều chuyện dễ giải quyết rồi. Hắn sẽ thử sử dụng Lý Phù Dung! Không phải vì hắn tin tưởng nàng, mà vì hắn biết rõ điều quan trọng nhất đối với Lý Phù Dung chính là Lý gia, vậy chỉ cần nắm được Lý gia, hắn không tin Lý Phù Dung dám phản bội hắn!
– Từ bây giờ, trẫm muốn ngươi bảo vệ chu toàn cho Hoàng hậu!
Lý Phù Dung ngước mặt nhìn Lạc Quân Đế, biết rõ Hoàng hậu trong lời của hắn chỉ có duy nhất một người: Tô Tuyết!
Kiếp trước, vì bảo toàn thân phận của Tô Tuyết, hắn mới lợi dụng Chiêm Phi, bắt Chiêm Phi đứng mũi chịu sào. Lại không ngờ, Chiêm Phi lòng tham quá lớn, cuối cùng đảo ngược khiến Tô Tuyết bị thương tổn. Hắn tuyệt đối không để sai lầm đó lặp lại!
Lý Phù Dung hoàn toàn thích hợp!
Lý Phù Dung nhất thời không hiểu dụng ý của Lạc Quân Đế, ngước mặt lên liền bắt gặp ánh mắt suy tính của Lạc Quân Đế.
– Ngươi… sẽ thay thế vị trí của Chiêm Phi!
Lý Phù Dung bừng tỉnh ngộ. Chiêm Phi? Ý của Lạc Quân Đế là khiến nàng trở thành sủng phi sao?
Lý Phù Dung chưa kịp nói gì thì Lạc Quân Đế đã nói tiếp:
– Chỉ cần ngươi bảo vệ chu toàn đến lúc Hoàng hậu thượng vị, trẫm sẽ thành toàn ước muốn của ngươi!
Ước muốn của nàng sao?
– Nói đi, ngươi muốn gì?
Giọng Lạc Quân Đế trầm xuống đầy nguy hiểm. Dù hai kiếp Lý Phù Dung tránh né vương quyền nhưng không chắc kiếp này nàng cũng sẽ chọn như vậy. Lòng tham của con người vốn vô đáy, Lạc Quân Đế không tin nàng có thể mãi mãi giữ vững bản tâm của mình. Nhưng nếu như, Lý Phù Dung dám có một tia ý nghĩ tổn thương Tô Tuyết, Lạc Quân Đế sẽ không ngần ngại mà cho nàng kết thúc ngay lập tức.
Lý Phù Dung nói:
– Sau khi Hoàng hậu thượng vị, ngài sẽ giải tán hậu cung như kiếp xưa?
Hậu cung? Hậu cung này vốn dĩ hắn không muốn nên hắn chẳng nguyện ý giữ các nàng ở lại làm bẩn mắt. Vì tiếng tăm, hắn không thể giết hết các nàng, chỉ có thể chọn cách thả các nàng đi càng xa càng tốt!
Nhưng Lý Phù Dung chẳng phải đã chọn ở lại sao?
Chẳng lẽ nàng muốn… tranh giành với Tô Tuyết?
Không đợi hắn phán đoán, Lý Phù Dung đã nói:
– Nếu ngày đó đến, thần thiếp chỉ xin Hoàng thượng cho thiếp được rời khỏi Hoàng cung này!
– Hòa Phi thật sự muốn rời khỏi? Nhưng trước kia không phải nàng chọn ở lại sao?
Lý Phù Dung thành thật nói:
– Thiên hạ bao la bên ngoài, nếu có cơ hội, thần thiếp muốn nhìn qua. Lúc xưa, thần thiếp không có lòng tin gia tộc sẽ được bao dung nên thần thiếp mới chọn ở lại, trải qua một kiếp cô độc lạnh lẽo…
– Hòa Phi trách trẫm sao?
Lý Phù Dung lắc đầu, nói:
– Thần thiếp mang ơn Bệ hạ còn không hết nữa là. Kiếp đó, giữa thần thiếp và gia đình có ngăn cách, nếu bị bắt ra ngoài, họ nhất định sẽ không dung thứ cho thần thiếp, kết quả thế nào, thật không dám nghĩ tới nên được Bệ hạ cho ở lại, cho chỗ ăn ở, có kẻ hầu người hạ, thần thiếp còn dám tham lam gì. Nhưng bây giờ đã khác rồi! Như ngài nói: Lý gia thay đổi rồi! Thiếp tin rằng lúc này, dù có bị cho ra cung, gia đình vẫn sẽ che chở cho thiếp một đời còn lại…
Lạc Quân Đế những ngày vừa qua cũng đã thấy rõ trong mắt, không khỏi nói kiếp này Lý Phù Dung thật sự rất được, thật sự biến chuyển tương lai của cả một gia tộc!
– Được! Trẫm hứa với nàng! Chỉ cần nàng có thể hoàn thành nhiệm vụ, trẫm sẽ cho nàng được nguyện ý!
Lý Phù Dung dập đầu lạy tạ:
– Tạ thánh ân của Hoàng thượng! Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế…
Trong thời gian ngắn ngủi, việc Lạc Quân Đế độc sủng Lý Phù Dung đã truyền khắp nơi, ai cũng biết rằng Lý Phù Dung đã trở thành tân sủng của Lạc Quân Đế.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.