Chương 16
Thủy Thiên Thừa
16/09/2020
Buổi tối, Lạc Nghệ gọi điện thoại qua, Ôn Tiểu Huy hỏi hắn vừa rồi bận gì, hắn chỉ qua loa vài câu, vì thế hai người tán
gẫu nhắc đến chuyện Thiệu Quần.
Lạc Nghệ nói: “Như vậy đi, anh chờ Thiệu Quần lại chủ động hẹn anh tiếp, nhớ rõ nhất định phải là hắn chủ động hẹn anh, sau đó tìm nơi yên tĩnh để gặp, anh đưa em theo.”
“A, anh đưa em theo, anh nói như thế nào đây.”
“Nói là cháu ngoại trai của anh, hai người nói chuyện, em ở bên cạnh nghịch di động, hắn sẽ không chú ý đến em.”
“Anh đây nói với hắn cái gì?”
“Anh nói với hắn cái gì cũng được, nhưng là nhớ kỹ hai điểm, thứ nhất, tuyệt đối không thu tiền của hắn, thứ hai, tuyệt đối không nói bậy câu nào về ông chủ anh.”
“Anh dứt khoát không gặp hắn không phải ổn sao, vì cái gì cứ phải gặp hắn.”
“Nếu về sau Thiệu Quần không trở thành đại cổ đông của Tụ Tinh, thì không sao cả, nhưng vạn nhất là có, đến lúc đó hắn nhìn anh có thể thuận mắt sao?”
Ôn Tiểu Huy nghẹn lời.
“Anh không thể đắc tội hắn, dù có cự tuyệt, cũng cần kỹ xảo.”
Ôn Tiểu Huy thở dài: “Phức tạp muốn chết, hảo nhàm chán a, anh chẳng muốn đi.”
“Đừng lo, em sẽ giúp anh.”
Ôn Tiểu Huy ở trên giường xoay người, làm nũng nói: “Anh thật sự không muốn đi.”
“Đi thôi, đây là tốt cho anh, Thiệu Quần tính tình rất bá đạo, không thể đắc tội, hắn hẹn gặp anh không chịu đi, chẳng phải là không để cho hắn mặt mũi sao.”
Ôn Tiểu Huy ngạc nhiên nói: “Em có biết hắn?”
“Biết một chút.”
“Em như thế nào sẽ biết hắn a, hai người giống như không cùng một giới, nếu Raven không nói cho anh, anh cũng không biết Thiệu Quần, những người như thế khá bảo mật chuyện riêng.”
“Sau khi anh nói, em tìm Tào luật sư hỏi thăm một chút, Tào luật sư có lui tới trong giới thương nhân.”
“À, Thiệu Quần người này nhìn qua đã biết không dễ chọc, nói thật anh có điểm sợ hắn, chậc.”
“Không cần lo lắng, cùng lắm thì đổi chỗ làm.”
“Đúng, cùng lắm thì đổi.”
“Đúng rồi, Tuyết Lê có liên lạc với anh không?”
“Không có, anh nghĩ chị ấy cần bình tĩnh vài ngày.”
“Nếu chị ấy liên lạc với anh, anh an ủi là được, còn chuyện chồng trước của chị ấy, không cần đưa chủ ý gì, nói thẳng là đừng xen vào việc của người khác.”
“Nhưng là. . . . . .”
“Không nhưng, tình trạng hai người bọn họ lúc này rất nguy hiểm, anh đừng trộn lẫn vào, nói nhiều sai nhiều, chị ấy là người trưởng thành rồi, để chị ấy tự giải quyết.”
“Được rồi, nhưng khi nghĩ đến chồng trước của chị ấy xấu xa lại không gặp báo ứng, mẹ nó anh lại thấy tức.”
Lạc Nghệ thâm trầm nói: “Kẻ như vậy, sớm muộn gì sẽ gặp báo ứng.”
“Đúng, mẹ nó, anh chờ.”
“Nghỉ ngơi sớm đi.”
“À, em cũng vậy.”
Lạc Nghệ cười nói: “Anh không có nhà em đều ngủ rất sớm, nếu có thể, em vẫn muốn được tán gẫu thêm với anh.”
Ôn Tiểu Huy không tránh khỏi run rẩy, có lẽ là nhờ mẹ bóng gió vài câu, hắn hiện tại nghe lời này càng thấy mờ ám, hắn cười ha ha: “Nên ngủ sớm dậy sớm, ngủ ngon.”
Tự ngày ấy không thấy Thiệu Quần tới phòng làm việc, thái độ của Raven đối Ôn Tiểu Huy lại có chuyển biến, trở nên niềm nở hơn, cũng không tiếp tục minh trào ám phúng chuyện La tổng, Ôn Tiểu Huy tuy rằng đã quen với kiểu đối xử mới của Raven, nhưng vẫn vui vẻ mà đón nhận. Có một ngày hắn thừa dịp Raven tâm tình tốt, muốn xin nghỉ, bởi vì Lạc Nghệ muốn đưa hắn đi Nhật Bản du lịch, kết quả mặt Raven ngay lập tức trầm xuống, kiên quyết không cho hắn xin nghỉ.
Ôn Tiểu Huy buồn bực cực kỳ, bất quá sau lại ngẫm lại, nếu hắn xuất ngoại du lịch, căn bản không có cách nào xin mẹ, không đi cũng thế.
Hai tháng hè, Tuyết Lê không có liên lạc với hắn, Thiệu Quần cũng im bặt, nếu không phải Lạc Nghệ có hỏi hắn hai lần, hắn đã quên luôn chuyện đàn chuyện, hắn cảm giác Lạc Nghệ so với hắn còn vội gặp Thiệu Quần hơn.
Chớp mắt đã tới thời điểm Lạc Nghệ báo danh ở trường đại học. Ôn Tiểu Huy xung phong nhận nhiệm vụ của cha mẹ, đưa Lạc Nghệ đi đến trường, cho dù trường học cách nhà Lạc Nghệ rất gần.
Ôn Tiểu Huy cố ý đổi ca làm, sáng sớm bắt taxi, đến biệt thự đón Lạc Nghệ.
Lạc Nghệ nhìn đến xe taxi, có chút kinh ngạc: “Anh gọi xe làm gì?”
“Đưa em tới trường học.”
“Từ nhà em tới trường học đạp xe có tí.”
“Tân sinh khai giảng mà, lẽ nào em không có yêu cầu gì sao?”
Lạc Nghệ vỗ vỗ hai vai hắn: “Không sao, em chỉ là mang giấy chứng nhận đến trường, chúng ta đi xe đạp thôi.”
Ôn Tiểu Huy đành phải thanh toán tiền: “Sư phó anh đi đi.”
Sư phó lái xe vẻ mặt “Ở biệt thự còn tiếc tiền taxi” biểu tình khinh khỉnh, lái xe rời đi.
Ôn Tiểu Huy ngồi vào yên sau: “Anh phát hiện ra em đặc biệt thích đi xe đạp.”
“Không tốt sao? Vừa khỏe mạnh vừa bảo vệ môi trường.”
“Chẳng lẽ em không thích ô tô?”
Lạc Nghệ dừng một chút: “Ô tô không an toàn, em thích xe đạp hơn.”
Ôn Tiểu Huy bất đắc dĩ mà cười nói: “Thực chưa thấy qua phú nhị đại nào lại như em, người nào có tiền mà không thích khoe khoang chứ.”
Lạc Nghệ bình thản nói: “Em không phải phú nhị đại.”
“Em mà không phải phú nhị đại, thì nhà anh đây là khu ổ chuột chắc.”
“Anh lớn lên trong gia đình tốt lắm, đầy ắp tình cảm, được che chở mà lớn dần, từ đấy mà nói, anh mới là phú nhị đại.”
Ôn Tiểu Huy vừa định chê cười hắn lại dùng giọng các cụ nói chuyện nhân sinh, nhưng lời đến bên miệng, nhớ tới gia đình Lạc Nghệ, lại không nói được, mỗi lần nghĩ đến thân thế của thiếu niên này, hắn đều đặc biệt đau lòng. Hắn thở dài: “Thật may, cha mẹ em tuy rằng không được gương mẫu, nhưng em lớn lên là một đứa trẻ ngoan, nhiều gia đình cũng hoàn cảnh phức tạp, con cái thường tâm lý vặn vẹo.”
Lạc Nghệ cười cười: “Anh thấy tâm lý vặn vẹo là trông thế nào?”
“Ừ thì. . . . . . nhạy cảm này, ghen tị, hay mang hận, lãnh khốc, thiếu hụt sự tin tưởng với người khác, dễ căm thù xã hội, suy nghĩ cực đoan, chắc là thế đi.”
“Thì ra là thế. . . . . .”
“Làm sao vậy?”
“Anh gặp người như vậy rồi?”
“Có gặp qua vài người, tất cả đều giống thế kia, thực sự quá dọa người, anh đã sớm tránh xa.”
Lạc Nghệ cười nhẹ.
Mắt thấy tiến vào phạm vi đại học, chung quanh tất cả đều là tân sinh các trường đại học cao đẳng, vẻ mặt ngây thơ, thanh xuân chói lòa, tràn ngập sức sống tuổi trẻ.
Ôn Tiểu Huy nói: “Kỳ thật có thời điểm anh nghĩ cũng muốn trải nghiệm đời học sinh.”
“Vậy thì đến, em phụ đạo cho anh, cam đoan anh thi được vào trường không tồi.”
Ôn Tiểu Huy lắc đầu: “Không cần, anh ghét nhất học hành thi cử, anh chỉ là cảm khái một chút.”
Lạc Nghệ đạp xe vào sân trường đại học nổi danh trong nước, Ôn Tiểu Huy ngẩng đầu nhìn biển tên trường thật to treo trên cao: “Oa, thật không nghĩ tới có một ngày anh sẽ đến đại học X, nơi này với anh xa như sao trên trời.”
“Anh cũng quá khoa trương rồi.”
“Em đương nhiên nghĩ là khoa trương, mà nghe nói kiểu thần đồng như em, nơi này có không ít.”
“Vâng, có kha khá, còn có người nhỏ hơn em.”
“So với em còn nhỏ hơn?”
“Hệ vật lý có một người mười ba tuổi.”
Ôn Tiểu Huy chậc lưỡi: “Quả thực là quái vật.”
Lạc Nghệ dựng xe ở dưới lầu, hai người hướng chỗ báo danh tân sinh đi đến.
Ôn Tiểu Huy nhìn chung quanh, có chút thất vọng mà nói: “Chưa thấy trai đẹp, nữ cũng quá ít, thế này thì em không dễ tìm bạn gái rồi.”
Lạc Nghệ cười mà không nói.
Chỗ báo danh vây quanh không ít tân sinh, đương lúc hai người xuất hiện, lập tức khiến cho một chút xôn xao, dù sao ở đây là nơi hội tụ của học bá, diện mạo của Ôn Tiểu Huy liền xuống cấp thành dạng cây cỏ đầy đường, mà khi bọn họ thấy người nộp giấy là Lạc Nghệ, lại nổi lên một trận cao trào, thiếu niên thiên tài ở trong này không có gì hiếm lạ, nhưng thiếu niên bộ dạng so với nữ hài tử còn xinh đẹp hơn chính là việc khó gặp.
Ôn Tiểu Huy hưởng thụ cảm giác có người thân tỏa hào quang, vẻ mặt kiêu ngạo đi bên cạnh Lạc Nghệ, thật giống như Lạc Nghệ là hắn nuôi lớn lên người, tràn ngập vui sướng, cảm giác vô cùng hãnh diện.
Báo danh xong, Lạc Nghệ cũng triệt để nổi danh, hắn cự tuyệt một đống lời mời từ các xã đoàn, mang theo Ôn Tiểu Huy chạy mất.
Hai người đang chuẩn bị tìm một chỗ ăn uống tí, Ôn Tiểu Huy lại ngoài ý muốn nhận được điện thoại của Thiệu Quần.
“Chậc, là Thiệu Quần, anh còn tưởng hắn đã buông tha anh rồi.” Ôn Tiểu Huy cất điện thoại, có chút khẩn trương.
Lạc Nghệ nhíu mày: “Vừa lúc, đi cọ cơm của hắn luôn.”
“Chuẩn, còn phải cọ chỗ đắt tiền sang chảnh.” Ôn Tiểu Huy đột nhiên nhỏ giọng nói, “Đúng rồi, anh lấy phí sinh hoạt của em mua một bộ phấn mắt CPB limited.”
Lạc Nghệ cười nói: “Anh không cần báo lại với em, em đã nói, phí sinh hoạt do anh tự chi phối là được.”
“Không báo lại là không tốt. . . . . . Anh cũng mua cho em dầu gội đấy, có gì trở về gội cho em.”
“Được. Tiểu Huy ca, chúng ta là người một nhà, anh không cần quá bận tâm mấy thứ này, bằng không có vẻ xa lạ lắm.”
Ôn Tiểu Huy hì hì cười nói: “Anh phải bận tâm một chút, bằng không anh sợ anh khống chế không được.” Hắn leo lên yên sau, “Đi thôi, chỗ cọ cơm cũng không gần đây lắm, thiếu niên, thời điểm khảo nghiệm thể lực của em tới rồi.”
“Yên tâm đi, em thể lực tốt lắm.”
Ôn Tiểu Huy nhìn Lạc Nghệ theo động tác đạp xe mà chân dài không ngừng lên xuống, đường cong cơ đùi dưới quần bò như ẩn như hiện, rõ ràng là thân thể thiếu niên chưa trưởng thành hết, nhưng cũng khiến người ta miên man bất định.
Ôn Tiểu Huy vỗ mặt cho mình cái tát nhẹ, con mẹ nó hắn cảm thấy càng nghĩ càng nguy hiểm!
Chỗ ăn là một nhà hàng cao cấp, lúc Lạc Nghệ dừng xe trước cửa, bảo vệ ánh mắt thẳng đơ, hắn làm ở đây lâu như vậy, lần đầu tiên thấy có khách đạp xe tới.
Ôn Tiểu Huy cảm thấy có chút ngượng ngùng, Lạc Nghệ lại thần sắc như thường hỏi bảo vệ: “Xe để ở đâu?”
Bảo vệ chớp chớp mắt: “Để, để chỗ kia đi.”
Lạc Nghệ cất xe: “Đi thôi.”
Hai người tiếp nhận đồ chuyên dụng phục vụ bữa ăn nhân viên đưa tới, Thiệu Quần một mình ngồi bên trong đang xem di động, hắn ngẩng đầu nhìn Ôn Tiểu Huy: “Đến đây.” Lúc ánh mắt rơi đến trên người Lạc Nghệ, hắn run một cái.
Ôn Tiểu Huy gật gật đầu: “Thiệu thiếu gia.”
“Đây là ai.” Thiệu Quần mặt đầy vẻ thích thú ngắm Lạc Nghệ.
Ôn Tiểu Huy tức thì nhận ra ánh mắt Thiệu Quần vẻ thâm ý trắng trợn, hắn lập tức nói: “Nó là ngoại sanh của tôi, mười lăm tuổi.” Hắn cố ý nhấn mạnh tuổi.
Thiệu Quần “À” một tiếng: “Ngồi đi.”
Lạc Nghệ từ lúc vào cửa đã giống như lơ đãng mà đánh giá Thiệu Quần, ánh mắt xấu xa của Thiệu Quần nhìn hắn, hắn tự nhiên cũng thu vào đáy mắt.
Sau khi hai người ngồi xuống, Thiệu Quần cầm lên thực đơn: “Có kén ăn cái gì không?”
“Không có.”
“Ngoại sanh cậu thì sao?”
Lạc Nghệ nói: “Không có.”
Thiệu Quần liếc Lạc Nghệ một cái: “Ôn Tiểu Huy, cậu mang cháu cậu đến làm gì? Hôm nay tôi gặp để nói chính sự với cậu.”
“Hôm nay nó khai giảng, tôi dẫn nó đi báo danh xong, chuẩn bị đi ăn cơm, đúng lúc điện thoại của ngài tới. Không có việc gì, nó rất yên lặng.”
Thiệu Quần cũng không để ý, sau khi đồ ăn lên hết, mới hỏi thẳng: “Chuyện lần trước nói, cậu cân nhắc thế nào rồi?”
Lạc Nghệ nói: “Như vậy đi, anh chờ Thiệu Quần lại chủ động hẹn anh tiếp, nhớ rõ nhất định phải là hắn chủ động hẹn anh, sau đó tìm nơi yên tĩnh để gặp, anh đưa em theo.”
“A, anh đưa em theo, anh nói như thế nào đây.”
“Nói là cháu ngoại trai của anh, hai người nói chuyện, em ở bên cạnh nghịch di động, hắn sẽ không chú ý đến em.”
“Anh đây nói với hắn cái gì?”
“Anh nói với hắn cái gì cũng được, nhưng là nhớ kỹ hai điểm, thứ nhất, tuyệt đối không thu tiền của hắn, thứ hai, tuyệt đối không nói bậy câu nào về ông chủ anh.”
“Anh dứt khoát không gặp hắn không phải ổn sao, vì cái gì cứ phải gặp hắn.”
“Nếu về sau Thiệu Quần không trở thành đại cổ đông của Tụ Tinh, thì không sao cả, nhưng vạn nhất là có, đến lúc đó hắn nhìn anh có thể thuận mắt sao?”
Ôn Tiểu Huy nghẹn lời.
“Anh không thể đắc tội hắn, dù có cự tuyệt, cũng cần kỹ xảo.”
Ôn Tiểu Huy thở dài: “Phức tạp muốn chết, hảo nhàm chán a, anh chẳng muốn đi.”
“Đừng lo, em sẽ giúp anh.”
Ôn Tiểu Huy ở trên giường xoay người, làm nũng nói: “Anh thật sự không muốn đi.”
“Đi thôi, đây là tốt cho anh, Thiệu Quần tính tình rất bá đạo, không thể đắc tội, hắn hẹn gặp anh không chịu đi, chẳng phải là không để cho hắn mặt mũi sao.”
Ôn Tiểu Huy ngạc nhiên nói: “Em có biết hắn?”
“Biết một chút.”
“Em như thế nào sẽ biết hắn a, hai người giống như không cùng một giới, nếu Raven không nói cho anh, anh cũng không biết Thiệu Quần, những người như thế khá bảo mật chuyện riêng.”
“Sau khi anh nói, em tìm Tào luật sư hỏi thăm một chút, Tào luật sư có lui tới trong giới thương nhân.”
“À, Thiệu Quần người này nhìn qua đã biết không dễ chọc, nói thật anh có điểm sợ hắn, chậc.”
“Không cần lo lắng, cùng lắm thì đổi chỗ làm.”
“Đúng, cùng lắm thì đổi.”
“Đúng rồi, Tuyết Lê có liên lạc với anh không?”
“Không có, anh nghĩ chị ấy cần bình tĩnh vài ngày.”
“Nếu chị ấy liên lạc với anh, anh an ủi là được, còn chuyện chồng trước của chị ấy, không cần đưa chủ ý gì, nói thẳng là đừng xen vào việc của người khác.”
“Nhưng là. . . . . .”
“Không nhưng, tình trạng hai người bọn họ lúc này rất nguy hiểm, anh đừng trộn lẫn vào, nói nhiều sai nhiều, chị ấy là người trưởng thành rồi, để chị ấy tự giải quyết.”
“Được rồi, nhưng khi nghĩ đến chồng trước của chị ấy xấu xa lại không gặp báo ứng, mẹ nó anh lại thấy tức.”
Lạc Nghệ thâm trầm nói: “Kẻ như vậy, sớm muộn gì sẽ gặp báo ứng.”
“Đúng, mẹ nó, anh chờ.”
“Nghỉ ngơi sớm đi.”
“À, em cũng vậy.”
Lạc Nghệ cười nói: “Anh không có nhà em đều ngủ rất sớm, nếu có thể, em vẫn muốn được tán gẫu thêm với anh.”
Ôn Tiểu Huy không tránh khỏi run rẩy, có lẽ là nhờ mẹ bóng gió vài câu, hắn hiện tại nghe lời này càng thấy mờ ám, hắn cười ha ha: “Nên ngủ sớm dậy sớm, ngủ ngon.”
Tự ngày ấy không thấy Thiệu Quần tới phòng làm việc, thái độ của Raven đối Ôn Tiểu Huy lại có chuyển biến, trở nên niềm nở hơn, cũng không tiếp tục minh trào ám phúng chuyện La tổng, Ôn Tiểu Huy tuy rằng đã quen với kiểu đối xử mới của Raven, nhưng vẫn vui vẻ mà đón nhận. Có một ngày hắn thừa dịp Raven tâm tình tốt, muốn xin nghỉ, bởi vì Lạc Nghệ muốn đưa hắn đi Nhật Bản du lịch, kết quả mặt Raven ngay lập tức trầm xuống, kiên quyết không cho hắn xin nghỉ.
Ôn Tiểu Huy buồn bực cực kỳ, bất quá sau lại ngẫm lại, nếu hắn xuất ngoại du lịch, căn bản không có cách nào xin mẹ, không đi cũng thế.
Hai tháng hè, Tuyết Lê không có liên lạc với hắn, Thiệu Quần cũng im bặt, nếu không phải Lạc Nghệ có hỏi hắn hai lần, hắn đã quên luôn chuyện đàn chuyện, hắn cảm giác Lạc Nghệ so với hắn còn vội gặp Thiệu Quần hơn.
Chớp mắt đã tới thời điểm Lạc Nghệ báo danh ở trường đại học. Ôn Tiểu Huy xung phong nhận nhiệm vụ của cha mẹ, đưa Lạc Nghệ đi đến trường, cho dù trường học cách nhà Lạc Nghệ rất gần.
Ôn Tiểu Huy cố ý đổi ca làm, sáng sớm bắt taxi, đến biệt thự đón Lạc Nghệ.
Lạc Nghệ nhìn đến xe taxi, có chút kinh ngạc: “Anh gọi xe làm gì?”
“Đưa em tới trường học.”
“Từ nhà em tới trường học đạp xe có tí.”
“Tân sinh khai giảng mà, lẽ nào em không có yêu cầu gì sao?”
Lạc Nghệ vỗ vỗ hai vai hắn: “Không sao, em chỉ là mang giấy chứng nhận đến trường, chúng ta đi xe đạp thôi.”
Ôn Tiểu Huy đành phải thanh toán tiền: “Sư phó anh đi đi.”
Sư phó lái xe vẻ mặt “Ở biệt thự còn tiếc tiền taxi” biểu tình khinh khỉnh, lái xe rời đi.
Ôn Tiểu Huy ngồi vào yên sau: “Anh phát hiện ra em đặc biệt thích đi xe đạp.”
“Không tốt sao? Vừa khỏe mạnh vừa bảo vệ môi trường.”
“Chẳng lẽ em không thích ô tô?”
Lạc Nghệ dừng một chút: “Ô tô không an toàn, em thích xe đạp hơn.”
Ôn Tiểu Huy bất đắc dĩ mà cười nói: “Thực chưa thấy qua phú nhị đại nào lại như em, người nào có tiền mà không thích khoe khoang chứ.”
Lạc Nghệ bình thản nói: “Em không phải phú nhị đại.”
“Em mà không phải phú nhị đại, thì nhà anh đây là khu ổ chuột chắc.”
“Anh lớn lên trong gia đình tốt lắm, đầy ắp tình cảm, được che chở mà lớn dần, từ đấy mà nói, anh mới là phú nhị đại.”
Ôn Tiểu Huy vừa định chê cười hắn lại dùng giọng các cụ nói chuyện nhân sinh, nhưng lời đến bên miệng, nhớ tới gia đình Lạc Nghệ, lại không nói được, mỗi lần nghĩ đến thân thế của thiếu niên này, hắn đều đặc biệt đau lòng. Hắn thở dài: “Thật may, cha mẹ em tuy rằng không được gương mẫu, nhưng em lớn lên là một đứa trẻ ngoan, nhiều gia đình cũng hoàn cảnh phức tạp, con cái thường tâm lý vặn vẹo.”
Lạc Nghệ cười cười: “Anh thấy tâm lý vặn vẹo là trông thế nào?”
“Ừ thì. . . . . . nhạy cảm này, ghen tị, hay mang hận, lãnh khốc, thiếu hụt sự tin tưởng với người khác, dễ căm thù xã hội, suy nghĩ cực đoan, chắc là thế đi.”
“Thì ra là thế. . . . . .”
“Làm sao vậy?”
“Anh gặp người như vậy rồi?”
“Có gặp qua vài người, tất cả đều giống thế kia, thực sự quá dọa người, anh đã sớm tránh xa.”
Lạc Nghệ cười nhẹ.
Mắt thấy tiến vào phạm vi đại học, chung quanh tất cả đều là tân sinh các trường đại học cao đẳng, vẻ mặt ngây thơ, thanh xuân chói lòa, tràn ngập sức sống tuổi trẻ.
Ôn Tiểu Huy nói: “Kỳ thật có thời điểm anh nghĩ cũng muốn trải nghiệm đời học sinh.”
“Vậy thì đến, em phụ đạo cho anh, cam đoan anh thi được vào trường không tồi.”
Ôn Tiểu Huy lắc đầu: “Không cần, anh ghét nhất học hành thi cử, anh chỉ là cảm khái một chút.”
Lạc Nghệ đạp xe vào sân trường đại học nổi danh trong nước, Ôn Tiểu Huy ngẩng đầu nhìn biển tên trường thật to treo trên cao: “Oa, thật không nghĩ tới có một ngày anh sẽ đến đại học X, nơi này với anh xa như sao trên trời.”
“Anh cũng quá khoa trương rồi.”
“Em đương nhiên nghĩ là khoa trương, mà nghe nói kiểu thần đồng như em, nơi này có không ít.”
“Vâng, có kha khá, còn có người nhỏ hơn em.”
“So với em còn nhỏ hơn?”
“Hệ vật lý có một người mười ba tuổi.”
Ôn Tiểu Huy chậc lưỡi: “Quả thực là quái vật.”
Lạc Nghệ dựng xe ở dưới lầu, hai người hướng chỗ báo danh tân sinh đi đến.
Ôn Tiểu Huy nhìn chung quanh, có chút thất vọng mà nói: “Chưa thấy trai đẹp, nữ cũng quá ít, thế này thì em không dễ tìm bạn gái rồi.”
Lạc Nghệ cười mà không nói.
Chỗ báo danh vây quanh không ít tân sinh, đương lúc hai người xuất hiện, lập tức khiến cho một chút xôn xao, dù sao ở đây là nơi hội tụ của học bá, diện mạo của Ôn Tiểu Huy liền xuống cấp thành dạng cây cỏ đầy đường, mà khi bọn họ thấy người nộp giấy là Lạc Nghệ, lại nổi lên một trận cao trào, thiếu niên thiên tài ở trong này không có gì hiếm lạ, nhưng thiếu niên bộ dạng so với nữ hài tử còn xinh đẹp hơn chính là việc khó gặp.
Ôn Tiểu Huy hưởng thụ cảm giác có người thân tỏa hào quang, vẻ mặt kiêu ngạo đi bên cạnh Lạc Nghệ, thật giống như Lạc Nghệ là hắn nuôi lớn lên người, tràn ngập vui sướng, cảm giác vô cùng hãnh diện.
Báo danh xong, Lạc Nghệ cũng triệt để nổi danh, hắn cự tuyệt một đống lời mời từ các xã đoàn, mang theo Ôn Tiểu Huy chạy mất.
Hai người đang chuẩn bị tìm một chỗ ăn uống tí, Ôn Tiểu Huy lại ngoài ý muốn nhận được điện thoại của Thiệu Quần.
“Chậc, là Thiệu Quần, anh còn tưởng hắn đã buông tha anh rồi.” Ôn Tiểu Huy cất điện thoại, có chút khẩn trương.
Lạc Nghệ nhíu mày: “Vừa lúc, đi cọ cơm của hắn luôn.”
“Chuẩn, còn phải cọ chỗ đắt tiền sang chảnh.” Ôn Tiểu Huy đột nhiên nhỏ giọng nói, “Đúng rồi, anh lấy phí sinh hoạt của em mua một bộ phấn mắt CPB limited.”
Lạc Nghệ cười nói: “Anh không cần báo lại với em, em đã nói, phí sinh hoạt do anh tự chi phối là được.”
“Không báo lại là không tốt. . . . . . Anh cũng mua cho em dầu gội đấy, có gì trở về gội cho em.”
“Được. Tiểu Huy ca, chúng ta là người một nhà, anh không cần quá bận tâm mấy thứ này, bằng không có vẻ xa lạ lắm.”
Ôn Tiểu Huy hì hì cười nói: “Anh phải bận tâm một chút, bằng không anh sợ anh khống chế không được.” Hắn leo lên yên sau, “Đi thôi, chỗ cọ cơm cũng không gần đây lắm, thiếu niên, thời điểm khảo nghiệm thể lực của em tới rồi.”
“Yên tâm đi, em thể lực tốt lắm.”
Ôn Tiểu Huy nhìn Lạc Nghệ theo động tác đạp xe mà chân dài không ngừng lên xuống, đường cong cơ đùi dưới quần bò như ẩn như hiện, rõ ràng là thân thể thiếu niên chưa trưởng thành hết, nhưng cũng khiến người ta miên man bất định.
Ôn Tiểu Huy vỗ mặt cho mình cái tát nhẹ, con mẹ nó hắn cảm thấy càng nghĩ càng nguy hiểm!
Chỗ ăn là một nhà hàng cao cấp, lúc Lạc Nghệ dừng xe trước cửa, bảo vệ ánh mắt thẳng đơ, hắn làm ở đây lâu như vậy, lần đầu tiên thấy có khách đạp xe tới.
Ôn Tiểu Huy cảm thấy có chút ngượng ngùng, Lạc Nghệ lại thần sắc như thường hỏi bảo vệ: “Xe để ở đâu?”
Bảo vệ chớp chớp mắt: “Để, để chỗ kia đi.”
Lạc Nghệ cất xe: “Đi thôi.”
Hai người tiếp nhận đồ chuyên dụng phục vụ bữa ăn nhân viên đưa tới, Thiệu Quần một mình ngồi bên trong đang xem di động, hắn ngẩng đầu nhìn Ôn Tiểu Huy: “Đến đây.” Lúc ánh mắt rơi đến trên người Lạc Nghệ, hắn run một cái.
Ôn Tiểu Huy gật gật đầu: “Thiệu thiếu gia.”
“Đây là ai.” Thiệu Quần mặt đầy vẻ thích thú ngắm Lạc Nghệ.
Ôn Tiểu Huy tức thì nhận ra ánh mắt Thiệu Quần vẻ thâm ý trắng trợn, hắn lập tức nói: “Nó là ngoại sanh của tôi, mười lăm tuổi.” Hắn cố ý nhấn mạnh tuổi.
Thiệu Quần “À” một tiếng: “Ngồi đi.”
Lạc Nghệ từ lúc vào cửa đã giống như lơ đãng mà đánh giá Thiệu Quần, ánh mắt xấu xa của Thiệu Quần nhìn hắn, hắn tự nhiên cũng thu vào đáy mắt.
Sau khi hai người ngồi xuống, Thiệu Quần cầm lên thực đơn: “Có kén ăn cái gì không?”
“Không có.”
“Ngoại sanh cậu thì sao?”
Lạc Nghệ nói: “Không có.”
Thiệu Quần liếc Lạc Nghệ một cái: “Ôn Tiểu Huy, cậu mang cháu cậu đến làm gì? Hôm nay tôi gặp để nói chính sự với cậu.”
“Hôm nay nó khai giảng, tôi dẫn nó đi báo danh xong, chuẩn bị đi ăn cơm, đúng lúc điện thoại của ngài tới. Không có việc gì, nó rất yên lặng.”
Thiệu Quần cũng không để ý, sau khi đồ ăn lên hết, mới hỏi thẳng: “Chuyện lần trước nói, cậu cân nhắc thế nào rồi?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.