Chương 22: Cao thủ
L Tứ X Tịch Y
10/04/2023
Thanh Hòa ở một bên phụt cười, "Cho nên là do Tạ Dư Trì em có khuôn mặt đẹp không? À không, và cả chiều cao thế này nữa?"
Tạ Dư Trì có chút bực bội, nàng quay đầu lại không nói chuyện, Thanh Hòa đứng dậy tắt TV, "Đi ngủ đi."
"Hạc Niên bọn họ đã trở lại nhưng họ lại ra ngoài rồi." Thuật Dung nói, "Bên ngoài có nhiều sinh vật phát sinh biến dị, trên đường em có gặp qua không?"
"Lùn Ma Nhân?" Tạ Dư Trì ngẩn ra, đại khái nói Lùn Ma Nhân kia trông như thế nào, "Phải không?"
"Ừm." Thuật Dung xoay người đi lên lầu, Tạ Dư Trì theo sau cô, thấy Thuật Dung lấy ra một trong những tập tài liệu trong thư phòng, mở nó ra.
Bên trong thế mà đều là hình vẽ? Thuật Dung tìm kiếm một hồi, lấy ra một tờ giấy, trên hình vẽ chính là Lùn Ma Nhân!
Mặt trái chỉ đơn giản là một vài từ: Linh hoạt nhanh nhẹn, tấn công vào cổ nhân loại, một kích trí mạng.
"Thật là lợi hại..."
"Hạc Niên bọn họ cũng gặp, tôi vẽ theo mô tả của họ." Thuật Dung bỏ tờ giấy vào trong tập tài liệu, "Đây đều là những con quái vật tôi gặp qua, em muốn xem không?"
Thật là lợi hại...
Sách tranh quái vật do người làm ra sao?! Tạ Dư Trì nhìn tập tài liệu. Trên tờ giấy thứ nhất là những tang thi bình thường, mặt sau là những tang thi 2 Sao khác nhau, Tạ Dư Trì còn thấy tang thi màu xanh biếc nàng đã giết và tang thi màu trắng biết tàng hình.
Mặt sau có mấy tờ giấy trắng, lật qua lật lại chính là Ma Nhân. Ma Nhân bình thường, Lùn Ma Nhân, Ma Nhân Tế Ti... Tùy theo màu mắt mà Ma Nhân Tế Ti phát ra các loại năng lượng khác nhau?!
Tạ Dư Trì thấy Thuật Dung đơn giản viết hai cái, màu đỏ là bùng lửa, màu lam là đóng băng... Nguồn gốc: Không biết.
Có lẽ Thuật Dung rất muốn bắt lấy một con để nghiên cứu...
Sau khi xem xong, sự sùng bái dành cho đại lão gần như vỡ òa.
Cao thủ a cao thủ...
Nhìn Thuật Dung sắp xếp các tập tài liệu, đặt chúng trở lại vị trí cũ, sau đó trải chăn bông chuẩn bị đi ngủ...
"Em thì sao?"
Thuật Dung trải chăn bông của Tạ Dư Trì ra bên cạnh cô.
Thực lòng mà nói, giường của Thuật Dung không lớn lắm, hai người nằm có hơi chật. Nhìn trải hai cái chăn ra không còn khoảng cách là biết. —— Từ từ, Thuật Dung muốn ngủ cùng một giường với nàng?
Quả nhiên Thanh Hòa là một kẻ gạt người, cái gì mà ngủ thư phòng chứ!!!
Tạ Dư Trì yên lặng chui vào chăn bông, nghiêng người lui ở mép giường, không dám lộn xộn. Thứ nhất là lộn xộn sẽ ngã xuống, thứ hai... Lộn xộn đụng tới Thuật Dung sẽ rất xấu hổ.
Thuật Dung trở mình quay lưng về phía Tạ Dư Trì, nàng nhìn mái tóc đen của cô, đoán xem khi nào người này sẽ ngủ. Nàng thực sự rất căng thẳng... Cho nên không buồn ngủ chút nào!
À, không đúng.
Tạ Dư Trì đột nhiên nghĩ đến việc chế tác phù chú, vì thế nàng làm 2 tấm phù chú 2 Sao, cảm giác mệt mỏi quen thuộc, mơ màng chìm vào giấc ngủ.
Khi Tạ Dư Trì ngủ say thực thả lỏng, thả lỏng đến mức cọ vào lưng Thuật Dung thì thôi đi, còn choàng qua eo Thuật Dung, ôm Thuật Dung cách chăn bông như một con bạch tuộc.
Thuật Dung:...
Thuật Dung đứng dậy đặt tay chân Tạ Dư Trì trở về vị trí cũ, nhìn cái người nhanh như vậy đã ngủ say, căn bản không thể ngờ nửa tiếng trước người này vẫn còn nằm co ro trong góc không dám nhúc nhích. Cô nhìn chiếc cổ trắng nõn non mềm của Tạ Dư Trì, nghĩ nghĩ gì đó, xuống giường lấy ra một hộp y tế nhỏ, vén chăn bông lên để lộ cánh tay của Tạ Dư Trì, rút một ống máu của nàng.
Đơn giản cầm máu cho Tạ Dư Trì, cất đồ, tùy ý ném dụng cụ đã qua sử dụng vào thùng rác, Thuật Dung rửa sạch tay, trở về thấy Tạ Dư Trì vẫn ngủ ngon lành.
Ngay khi Thuật Dung vừa nằm xuống, Tạ Dư Trì liền nhắm thẳng cọ đến bên cô.
... Dù sao cũng thu lợi tức rồi, cọ cọ thì cọ cọ đi. Lần này Thuật Dung không sửa dáng ngủ cho Tạ Dư Trì nữa, chỉ nhắm mắt ngủ nông.
Sáng hôm sau, Tạ Dư Trì tỉnh dậy thấy tay chân mình đang ở trên người Thuật Dung, trong lúc mơ màng nàng vô cùng kinh hãi, lúng túng dịch người ra, lại thấy chăn bông của nàng đã bị đá xuống giường, nàng thế mà chui vào chăn của Thuật Dung?!. W????b đọc ????ha????h tại _ T????????????T ????UYEN.v???? _
Nàng nàng nàng tối hôm qua nàng đã làm cái gì?! Có đánh chết Tạ Dư Trì cũng không muốn thừa nhận tư thế ngủ của mình kém sang!
『 Ai là người vừa tỉnh lại đã lăn xuống giường? 』
Đó... Đại khái là ngoài ý muốn...
Tạ Dư Trì thật sự chột dạ, hình như Thuật Dung vẫn chưa tỉnh? Tạ Dư Trì cẩn thận muốn xuống giường đã nghe thấy giọng nói lạnh lùng mang theo chút khàn khàn, có lẽ là bởi vì mới tỉnh ngủ? Hay là... Tối hôm qua mình quấy rầy Thuật Dung khiến cô ngủ không ngon giấc? "Trước kia em đều ôm chăn ngủ?"
"... Có lẽ... Đúng vậy?" Tạ Dư Trì cứng đờ đến không biết nên trả lời như thế nào. Cũng may Thuật Dung không truy cứu gì, chỉ lẳng lặng đứng dậy xuống lầu rửa mặt.
Tạ Dư Trì nhìn thoáng đồng hồ trên đầu giường, mới 5:40... Thật sớm.
Trời còn chưa sáng.
Tạ Dư Trì trở mình nhưng không ngủ tiếp, làm 1 tấm phù chú 2 Sao, Tạ Dư Trì sửa sang quần áo rồi xuống giường rửa mặt. Hừm... Cánh tay hơi khó chịu...
Tạ Dư Trì vén tay áo lên, thấy tay mình thế mà xanh một mảng?!!! Hôm qua nàng bị Thuật Dung bạo hành sao?! Hay là mình không cẩn thận đụng tới.
Nghĩ không ra, Tạ Dư Trì thở dài, xuống lầu rửa mặt.
Thời tiết càng ngày càng nóng, lúc trời sáng cũng càng ngày càng sớm. Lúc rửa mặt, sắc trời cũng đã hửng sáng. Cháo trắng vẫn đang nấu, Tạ Dư Trì thấy Thuật Dung đang hấp thêm bốn cái màn thầu, thấy Thuật Dung nhìn sang, Tạ Dư Trì đứng thẳng người theo bản năng, "Cần... Kêu hai chị ấy dậy không?"
"Ừm."
Tạ Dư Trì nhẹ nhàng đi lên lầu, đẩy cửa phòng Sùng Linh ra, trong phòng vẫn quen thuộc như vậy a...
Sùng Linh trùm chăn, chỉ để lộ mái tóc vàng óng bên ngoài. Tạ Dư Trì do dự một hồi, tiến lại gần cô.
"Làm gì?"
Tạ Dư Trì giật mình, lùi lại hai bước bình tĩnh lại mới nói, "Kêu, kêu chị rời giường... Rửa mặt, rồi rồi ăn cơm sáng..."
"Hừ..." Sùng Linh lười biếng đáp lại, chống giường đứng dậy, hất tóc một chút, sau đó mò mẫm tìm quần áo.
"Vậy, em ra ngoài trước."
Sau khi trấn tĩnh lại, Tạ Dư Trì ngập ngừng gõ cửa phòng Thanh Hòa, một lúc lâu sau vẫn không có phản ứng gì, nàng mới cẩn thận mở ra một cái khe...
Thật sợ Thanh Hòa đại lão ngủ khỏa thân a...
Tạ Dư Trì còn chưa phản ứng lại, đèn trong phòng lập tức được bật lên, là cái loại ánh sáng màu cam mơ hồ, thoạt nhìn cảm thấy rất là ấm áp...
Phòng của Thanh Hòa sạch sẽ và ngăn nắp một cách đáng ngạc nhiên, cách bài trí cũng rất đơn giản. Thanh Hòa khoác một chiếc áo ngoài mỏng màu trắng, mở cửa phòng, "Kêu chị rời giường sao bảo bối?"
Tạ Dư Trì đỏ mặt, Thanh Hòa mặc nội y màu đen này thực sự là... Quá, quá gợi cảm?! Áo ngoài cũng rất mỏng, hơn nữa, Thanh Hòa chỉ khoác như vậy, nói là che lại nhưng thực tế là không che được gì cả.
"Đúng, đúng vậy, xin hãy mặc quần áo trước... Sau đó rửa mặt... Rồi ăn sáng."
"Ara ara, thật là một tiểu cô nương ngây thơ a, đêm qua ngủ với Thuật Dung có ngon không?" Thanh Hòa cười bỡn cợt, trêu ghẹo nói. Giương mắt lại thấy cửa phòng Sùng Linh mở ra, hai mắt người nọ quét qua nàng, sau đó "Xì" một tiếng, xoay người đi xuống lầu.
"Này, tiếng 'Xì' vừa rồi của cô là có ý gì? Có ý gì a!" Thanh Hòa cảm thấy mình bị khinh thường, "Ghen tị với dáng người của tôi?"
Đáp lại cô là, Sùng Linh từ từ đóng cửa phòng tắm.
Bữa sáng diễn ra một cách yên bình dưới sự chủ trì của Thuật Dung, sau đó Thuật Dung muốn Tạ Dư Trì đi đến tòa nhà nghiên cứu với cô, còn Thanh Hòa thì hẹn đối chiến với Sùng Linh.
Trong khoảng thời gian Tạ Dư Trì rời đi này, Thuật Dung đã xây một sân đối chiến ngoài trời cỡ lớn, còn lắp thêm một vòng khán phòng nhỏ, có vẻ như tương lai sẽ có tổ chức tranh tài gì đó.
Mặc dù rất tò mò về đối chiến giữa các đại lão, Tạ Dư Trì vẫn nhận mệnh đi theo Thuật Dung vào phòng kín lần trước Tạ Dư Trì ăn tinh hạch.
Dưới cái nhìn chăm chú của Thuật Dung đại lão, Tạ Dư Trì dùng tàng hình.
"Tàng hình chỉ có 5 phút." Tạ Dư Trì nói.
Thuật Dung đẩy đẩy kính, ngồi nhìn Tạ Dư Trì đột nhiên biến mất.
Cô đưa tay ra chạm vào vị trí Tạ Dư Trì vừa đứng, ngón tay đột nhiên bị giữ lại. "Đụng vào được."
"Đúng..." Tạ Dư Trì đỏ mặt nắm ngón tay Thuật Dung, nhìn Thuật Dung đưa một tay khác chạm vào mặt mình, "Thuật Dung chị ——" Ngón tay đột nhiên chạm vào môi nàng, Tạ Dư Trì xấu hổ đến mức không nói chuyện nữa, hơi thở khẩn trương và hỗn loạn phun trên đầu ngón tay Thuật Dung.
"Xin lỗi." Thuật Dung thu tay lại, lấy ra một tờ giấy ghi chép gì đó như thường lệ, Tạ Dư Trì mới thò lại gần xem, Thuật Dung liền thu lại.
"Còn 13 giây." Nhìn thoáng qua thời gian, Thuật Dung lạnh lùng nói.
"Ừm..." Tạ Dư Trì nhìn cô, làm mặt quỷ, dù sao thì lúc tàng hình cô cũng không thể nhìn thấy mặt nàng.
Cho đến khi đột nhiên một cảm giác vô lực cùng trống rỗng thổi đến, Tạ Dư Trì mềm nhũn ngã trên giường, khó chịu đến hừ hừ, "Tác dụng phụ, suy yếu, 10 phút."
Thuật Dung gật gật đầu, cúi người nhìn Tạ Dư Trì, đầu ngón tay từ giữa lông mày trượt xuống, rồi chạm vào chỗ trái tim nàng. "Nếu em chết, tôi sẽ giải phẫu em."
"Em, em, em sẽ không!" Vốn dĩ Tạ Dư Trì bị sờ như vậy có chút thẹn thùng, nghe Thuật Dung nói thiếu chút nữa bị dọa mất hồn, "Cho dù có giải phẫu em cũng không có tác dụng gì, em giống hệt người thường!"
"Ừm, từ việc phân tích máu thì đúng là vậy. Nhưng trong cùng một nhóm máu, tang thi mẫn cảm và khát vọng với máu em hơn." Thuật Dung thấp giọng nói, "Không rõ nguyên nhân... Rõ ràng số liệu đều là tương đồng, là cái gì khiến cho tang thi hứng thú?"
"Chị, chị hỏi em em cũng không biết a! Có lẽ em còn quá nhỏ? Cho nên máu tương đối... Tươi hơn?!"
"Cũng có thể... Vậy chúng ta nên lấy máu của trẻ em đi nghiên cứu... Trẻ em trong căn cứ..." Thuật Dung lấy ra một tờ giấy ghi chú ghi lại những từ khóa, "Dán Phù Tăng Tốc lên, cho dù là nhân loại hay là động vật thì tốc độ đều sẽ được tăng lên, không biết nguyên lý trong đó."
"Phù chú... Vốn dĩ phù chú không thể dùng nguyên lý giải thích a, có lẽ giống như Thiên Sư bắt quỷ trong tiểu thuyết? Trên thế giới này làm gì có quỷ chứ? A, không đúng, ý em là, nếu mạt thế đã xuất hiện, không có cách nào giải thích mạt thế, vậy nguyên lý của Phù Chú Sư cũng không thể giải thích rõ ràng a!" Tạ Dư Trì thiếu chút nữa đã hố mình, nàng cứng đờ giải thích, nhưng nhận ra mình thậm chí còn không thể thuyết phục chính mình, "Dù sao, dù sao thì không có khả năng dùng khoa học giải thích!"
"Mạt thế, có thể giải thích." Thuật Dung cười nhẹ một tiếng, "Biết tại sao tôi có thể nhận được tin tức mạt thế không?"
Tạ Dư Trì có chút bực bội, nàng quay đầu lại không nói chuyện, Thanh Hòa đứng dậy tắt TV, "Đi ngủ đi."
"Hạc Niên bọn họ đã trở lại nhưng họ lại ra ngoài rồi." Thuật Dung nói, "Bên ngoài có nhiều sinh vật phát sinh biến dị, trên đường em có gặp qua không?"
"Lùn Ma Nhân?" Tạ Dư Trì ngẩn ra, đại khái nói Lùn Ma Nhân kia trông như thế nào, "Phải không?"
"Ừm." Thuật Dung xoay người đi lên lầu, Tạ Dư Trì theo sau cô, thấy Thuật Dung lấy ra một trong những tập tài liệu trong thư phòng, mở nó ra.
Bên trong thế mà đều là hình vẽ? Thuật Dung tìm kiếm một hồi, lấy ra một tờ giấy, trên hình vẽ chính là Lùn Ma Nhân!
Mặt trái chỉ đơn giản là một vài từ: Linh hoạt nhanh nhẹn, tấn công vào cổ nhân loại, một kích trí mạng.
"Thật là lợi hại..."
"Hạc Niên bọn họ cũng gặp, tôi vẽ theo mô tả của họ." Thuật Dung bỏ tờ giấy vào trong tập tài liệu, "Đây đều là những con quái vật tôi gặp qua, em muốn xem không?"
Thật là lợi hại...
Sách tranh quái vật do người làm ra sao?! Tạ Dư Trì nhìn tập tài liệu. Trên tờ giấy thứ nhất là những tang thi bình thường, mặt sau là những tang thi 2 Sao khác nhau, Tạ Dư Trì còn thấy tang thi màu xanh biếc nàng đã giết và tang thi màu trắng biết tàng hình.
Mặt sau có mấy tờ giấy trắng, lật qua lật lại chính là Ma Nhân. Ma Nhân bình thường, Lùn Ma Nhân, Ma Nhân Tế Ti... Tùy theo màu mắt mà Ma Nhân Tế Ti phát ra các loại năng lượng khác nhau?!
Tạ Dư Trì thấy Thuật Dung đơn giản viết hai cái, màu đỏ là bùng lửa, màu lam là đóng băng... Nguồn gốc: Không biết.
Có lẽ Thuật Dung rất muốn bắt lấy một con để nghiên cứu...
Sau khi xem xong, sự sùng bái dành cho đại lão gần như vỡ òa.
Cao thủ a cao thủ...
Nhìn Thuật Dung sắp xếp các tập tài liệu, đặt chúng trở lại vị trí cũ, sau đó trải chăn bông chuẩn bị đi ngủ...
"Em thì sao?"
Thuật Dung trải chăn bông của Tạ Dư Trì ra bên cạnh cô.
Thực lòng mà nói, giường của Thuật Dung không lớn lắm, hai người nằm có hơi chật. Nhìn trải hai cái chăn ra không còn khoảng cách là biết. —— Từ từ, Thuật Dung muốn ngủ cùng một giường với nàng?
Quả nhiên Thanh Hòa là một kẻ gạt người, cái gì mà ngủ thư phòng chứ!!!
Tạ Dư Trì yên lặng chui vào chăn bông, nghiêng người lui ở mép giường, không dám lộn xộn. Thứ nhất là lộn xộn sẽ ngã xuống, thứ hai... Lộn xộn đụng tới Thuật Dung sẽ rất xấu hổ.
Thuật Dung trở mình quay lưng về phía Tạ Dư Trì, nàng nhìn mái tóc đen của cô, đoán xem khi nào người này sẽ ngủ. Nàng thực sự rất căng thẳng... Cho nên không buồn ngủ chút nào!
À, không đúng.
Tạ Dư Trì đột nhiên nghĩ đến việc chế tác phù chú, vì thế nàng làm 2 tấm phù chú 2 Sao, cảm giác mệt mỏi quen thuộc, mơ màng chìm vào giấc ngủ.
Khi Tạ Dư Trì ngủ say thực thả lỏng, thả lỏng đến mức cọ vào lưng Thuật Dung thì thôi đi, còn choàng qua eo Thuật Dung, ôm Thuật Dung cách chăn bông như một con bạch tuộc.
Thuật Dung:...
Thuật Dung đứng dậy đặt tay chân Tạ Dư Trì trở về vị trí cũ, nhìn cái người nhanh như vậy đã ngủ say, căn bản không thể ngờ nửa tiếng trước người này vẫn còn nằm co ro trong góc không dám nhúc nhích. Cô nhìn chiếc cổ trắng nõn non mềm của Tạ Dư Trì, nghĩ nghĩ gì đó, xuống giường lấy ra một hộp y tế nhỏ, vén chăn bông lên để lộ cánh tay của Tạ Dư Trì, rút một ống máu của nàng.
Đơn giản cầm máu cho Tạ Dư Trì, cất đồ, tùy ý ném dụng cụ đã qua sử dụng vào thùng rác, Thuật Dung rửa sạch tay, trở về thấy Tạ Dư Trì vẫn ngủ ngon lành.
Ngay khi Thuật Dung vừa nằm xuống, Tạ Dư Trì liền nhắm thẳng cọ đến bên cô.
... Dù sao cũng thu lợi tức rồi, cọ cọ thì cọ cọ đi. Lần này Thuật Dung không sửa dáng ngủ cho Tạ Dư Trì nữa, chỉ nhắm mắt ngủ nông.
Sáng hôm sau, Tạ Dư Trì tỉnh dậy thấy tay chân mình đang ở trên người Thuật Dung, trong lúc mơ màng nàng vô cùng kinh hãi, lúng túng dịch người ra, lại thấy chăn bông của nàng đã bị đá xuống giường, nàng thế mà chui vào chăn của Thuật Dung?!. W????b đọc ????ha????h tại _ T????????????T ????UYEN.v???? _
Nàng nàng nàng tối hôm qua nàng đã làm cái gì?! Có đánh chết Tạ Dư Trì cũng không muốn thừa nhận tư thế ngủ của mình kém sang!
『 Ai là người vừa tỉnh lại đã lăn xuống giường? 』
Đó... Đại khái là ngoài ý muốn...
Tạ Dư Trì thật sự chột dạ, hình như Thuật Dung vẫn chưa tỉnh? Tạ Dư Trì cẩn thận muốn xuống giường đã nghe thấy giọng nói lạnh lùng mang theo chút khàn khàn, có lẽ là bởi vì mới tỉnh ngủ? Hay là... Tối hôm qua mình quấy rầy Thuật Dung khiến cô ngủ không ngon giấc? "Trước kia em đều ôm chăn ngủ?"
"... Có lẽ... Đúng vậy?" Tạ Dư Trì cứng đờ đến không biết nên trả lời như thế nào. Cũng may Thuật Dung không truy cứu gì, chỉ lẳng lặng đứng dậy xuống lầu rửa mặt.
Tạ Dư Trì nhìn thoáng đồng hồ trên đầu giường, mới 5:40... Thật sớm.
Trời còn chưa sáng.
Tạ Dư Trì trở mình nhưng không ngủ tiếp, làm 1 tấm phù chú 2 Sao, Tạ Dư Trì sửa sang quần áo rồi xuống giường rửa mặt. Hừm... Cánh tay hơi khó chịu...
Tạ Dư Trì vén tay áo lên, thấy tay mình thế mà xanh một mảng?!!! Hôm qua nàng bị Thuật Dung bạo hành sao?! Hay là mình không cẩn thận đụng tới.
Nghĩ không ra, Tạ Dư Trì thở dài, xuống lầu rửa mặt.
Thời tiết càng ngày càng nóng, lúc trời sáng cũng càng ngày càng sớm. Lúc rửa mặt, sắc trời cũng đã hửng sáng. Cháo trắng vẫn đang nấu, Tạ Dư Trì thấy Thuật Dung đang hấp thêm bốn cái màn thầu, thấy Thuật Dung nhìn sang, Tạ Dư Trì đứng thẳng người theo bản năng, "Cần... Kêu hai chị ấy dậy không?"
"Ừm."
Tạ Dư Trì nhẹ nhàng đi lên lầu, đẩy cửa phòng Sùng Linh ra, trong phòng vẫn quen thuộc như vậy a...
Sùng Linh trùm chăn, chỉ để lộ mái tóc vàng óng bên ngoài. Tạ Dư Trì do dự một hồi, tiến lại gần cô.
"Làm gì?"
Tạ Dư Trì giật mình, lùi lại hai bước bình tĩnh lại mới nói, "Kêu, kêu chị rời giường... Rửa mặt, rồi rồi ăn cơm sáng..."
"Hừ..." Sùng Linh lười biếng đáp lại, chống giường đứng dậy, hất tóc một chút, sau đó mò mẫm tìm quần áo.
"Vậy, em ra ngoài trước."
Sau khi trấn tĩnh lại, Tạ Dư Trì ngập ngừng gõ cửa phòng Thanh Hòa, một lúc lâu sau vẫn không có phản ứng gì, nàng mới cẩn thận mở ra một cái khe...
Thật sợ Thanh Hòa đại lão ngủ khỏa thân a...
Tạ Dư Trì còn chưa phản ứng lại, đèn trong phòng lập tức được bật lên, là cái loại ánh sáng màu cam mơ hồ, thoạt nhìn cảm thấy rất là ấm áp...
Phòng của Thanh Hòa sạch sẽ và ngăn nắp một cách đáng ngạc nhiên, cách bài trí cũng rất đơn giản. Thanh Hòa khoác một chiếc áo ngoài mỏng màu trắng, mở cửa phòng, "Kêu chị rời giường sao bảo bối?"
Tạ Dư Trì đỏ mặt, Thanh Hòa mặc nội y màu đen này thực sự là... Quá, quá gợi cảm?! Áo ngoài cũng rất mỏng, hơn nữa, Thanh Hòa chỉ khoác như vậy, nói là che lại nhưng thực tế là không che được gì cả.
"Đúng, đúng vậy, xin hãy mặc quần áo trước... Sau đó rửa mặt... Rồi ăn sáng."
"Ara ara, thật là một tiểu cô nương ngây thơ a, đêm qua ngủ với Thuật Dung có ngon không?" Thanh Hòa cười bỡn cợt, trêu ghẹo nói. Giương mắt lại thấy cửa phòng Sùng Linh mở ra, hai mắt người nọ quét qua nàng, sau đó "Xì" một tiếng, xoay người đi xuống lầu.
"Này, tiếng 'Xì' vừa rồi của cô là có ý gì? Có ý gì a!" Thanh Hòa cảm thấy mình bị khinh thường, "Ghen tị với dáng người của tôi?"
Đáp lại cô là, Sùng Linh từ từ đóng cửa phòng tắm.
Bữa sáng diễn ra một cách yên bình dưới sự chủ trì của Thuật Dung, sau đó Thuật Dung muốn Tạ Dư Trì đi đến tòa nhà nghiên cứu với cô, còn Thanh Hòa thì hẹn đối chiến với Sùng Linh.
Trong khoảng thời gian Tạ Dư Trì rời đi này, Thuật Dung đã xây một sân đối chiến ngoài trời cỡ lớn, còn lắp thêm một vòng khán phòng nhỏ, có vẻ như tương lai sẽ có tổ chức tranh tài gì đó.
Mặc dù rất tò mò về đối chiến giữa các đại lão, Tạ Dư Trì vẫn nhận mệnh đi theo Thuật Dung vào phòng kín lần trước Tạ Dư Trì ăn tinh hạch.
Dưới cái nhìn chăm chú của Thuật Dung đại lão, Tạ Dư Trì dùng tàng hình.
"Tàng hình chỉ có 5 phút." Tạ Dư Trì nói.
Thuật Dung đẩy đẩy kính, ngồi nhìn Tạ Dư Trì đột nhiên biến mất.
Cô đưa tay ra chạm vào vị trí Tạ Dư Trì vừa đứng, ngón tay đột nhiên bị giữ lại. "Đụng vào được."
"Đúng..." Tạ Dư Trì đỏ mặt nắm ngón tay Thuật Dung, nhìn Thuật Dung đưa một tay khác chạm vào mặt mình, "Thuật Dung chị ——" Ngón tay đột nhiên chạm vào môi nàng, Tạ Dư Trì xấu hổ đến mức không nói chuyện nữa, hơi thở khẩn trương và hỗn loạn phun trên đầu ngón tay Thuật Dung.
"Xin lỗi." Thuật Dung thu tay lại, lấy ra một tờ giấy ghi chép gì đó như thường lệ, Tạ Dư Trì mới thò lại gần xem, Thuật Dung liền thu lại.
"Còn 13 giây." Nhìn thoáng qua thời gian, Thuật Dung lạnh lùng nói.
"Ừm..." Tạ Dư Trì nhìn cô, làm mặt quỷ, dù sao thì lúc tàng hình cô cũng không thể nhìn thấy mặt nàng.
Cho đến khi đột nhiên một cảm giác vô lực cùng trống rỗng thổi đến, Tạ Dư Trì mềm nhũn ngã trên giường, khó chịu đến hừ hừ, "Tác dụng phụ, suy yếu, 10 phút."
Thuật Dung gật gật đầu, cúi người nhìn Tạ Dư Trì, đầu ngón tay từ giữa lông mày trượt xuống, rồi chạm vào chỗ trái tim nàng. "Nếu em chết, tôi sẽ giải phẫu em."
"Em, em, em sẽ không!" Vốn dĩ Tạ Dư Trì bị sờ như vậy có chút thẹn thùng, nghe Thuật Dung nói thiếu chút nữa bị dọa mất hồn, "Cho dù có giải phẫu em cũng không có tác dụng gì, em giống hệt người thường!"
"Ừm, từ việc phân tích máu thì đúng là vậy. Nhưng trong cùng một nhóm máu, tang thi mẫn cảm và khát vọng với máu em hơn." Thuật Dung thấp giọng nói, "Không rõ nguyên nhân... Rõ ràng số liệu đều là tương đồng, là cái gì khiến cho tang thi hứng thú?"
"Chị, chị hỏi em em cũng không biết a! Có lẽ em còn quá nhỏ? Cho nên máu tương đối... Tươi hơn?!"
"Cũng có thể... Vậy chúng ta nên lấy máu của trẻ em đi nghiên cứu... Trẻ em trong căn cứ..." Thuật Dung lấy ra một tờ giấy ghi chú ghi lại những từ khóa, "Dán Phù Tăng Tốc lên, cho dù là nhân loại hay là động vật thì tốc độ đều sẽ được tăng lên, không biết nguyên lý trong đó."
"Phù chú... Vốn dĩ phù chú không thể dùng nguyên lý giải thích a, có lẽ giống như Thiên Sư bắt quỷ trong tiểu thuyết? Trên thế giới này làm gì có quỷ chứ? A, không đúng, ý em là, nếu mạt thế đã xuất hiện, không có cách nào giải thích mạt thế, vậy nguyên lý của Phù Chú Sư cũng không thể giải thích rõ ràng a!" Tạ Dư Trì thiếu chút nữa đã hố mình, nàng cứng đờ giải thích, nhưng nhận ra mình thậm chí còn không thể thuyết phục chính mình, "Dù sao, dù sao thì không có khả năng dùng khoa học giải thích!"
"Mạt thế, có thể giải thích." Thuật Dung cười nhẹ một tiếng, "Biết tại sao tôi có thể nhận được tin tức mạt thế không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.