Chương 79: Luận bàn
L Tứ X Tịch Y
03/07/2023
Ba ngày sau.
Nước E đột nhiên cảm nhận được một khí thế mạnh mẽ, khí thế xưa nay chưa từng có.
Giống như một làn sóng khổng lồ thổi quét qua từng năng lực giả trong căn cứ E, đầu tiên là họ bị sốc, sau đó là mừng như điên —— Căn cứ E có người thăng cấp? 5 Sao?!
Tuy nhiên, khi Lâu Cư An và Trần Dật Chi tra ra nguồn gốc của hơi thở đến từ phòng thực nghiệm, nơi Thuật Dung bế quan cải tiến xe bọc thép, sắc mặt trở nên rất vi diệu.
"Thực lực của nước A cần phải được đánh giá lại." Lâu Cư An dùng đầu ngón tay khẽ búng nhẹ thành ly, nhỏ giọng nói với Trần Dật Chi vừa mới chạy tới.
"Đúng vậy, đặc biệt là ở thành phố Z nước A, Thuật Dung bọn họ có năng lực không thể tưởng tượng được." Trần Dật Chi hung hăng gật đầu, "Vị 5 Sao này... Cũng là Thuật Dung đúng không? Cư An, cô nên tạo quan hệ tốt với Thuật Dung đi."
"Ồ? Tôi không nghĩ vậy..." Lâu Cư An cười khẽ, "Có lẽ người 5 Sao này không phải Thuật Dung, mà là Phù Chú Sư kia. Cô ấy là người có khả năng đáng kinh ngạc. Hơn nữa, tôi không có trở mặt với Thuật Dung."
"Phù Chú Sư? Sao có thể?"
"Anh cho rằng Thuật Dung sẽ tìm một người yêu không có tài năng gì sao? Trước mạt thế nhiều năm như vậy, đã có tin đồn gì về cô ta không? Người theo đuổi cô ta không nhiều sao? Có khi nào thấy cô ta có chút cảm xúc với người khác ngoài tiến sĩ không? Không phải sao? Càng đừng nhắc tới, lần đó cô ta bảo vệ Phù Chú Sư nhiều như vậy... Mấu chốt nhất là, ba ngày trước, khi Thuật Dung đi vào, không có chút dấu hiệu đột phá."
"Nhưng điều đó không chứng minh được..." Trần Dật Chi còn muốn giãy giụa.
"Người của chúng ta đã nghiên cứu những tấm phù chú đó, có bất kỳ kết quả nào không?" Lâu Cư An cười khẩy hỏi: "Thật không thể chấp nhận được phải không? Vậy thì, Phù Chú Sư tạo ra những tấm phù chú đó không phải là người bình thường. Thậm chí không phải là năng lực giả bình thường." Lâu Cư An cọ đầu ngón tay vào thành ly, hơi nheo mắt lại, "Tra một chút thông tin về các Phù Chú Sư, bao gồm trước mạt thế."
"Tôi sẽ cố gắng." Trần Dật Chi lau mồ hôi, cúi đầu đi ra ngoài.
...
Khi Tạ Dư Trì tỉnh dậy, nàng đang nằm trên ghế sô pha. Trên người đang đắp một cái áo, trông quen quen?... Hmmm, Thuật Dung?
Cả người nàng tràn đầy sức lực, cảm nhận được một cảm giác thoải mái khó tả, nàng làm vài tấm phù chú, nheo mắt vươn vai rồi mới xốc áo đi xuống đất. Vừa ngẩng đầu liền thấy Thuật Dung đang bận rộn với xe bọc thép cách đó không xa. Xe bọc thép có một diện mạo mới, nó được mạ một lớp kim loại đặc biệt, có lẽ có những thay đổi khác, nhưng Tạ Dư Trì không nhìn ra.
Nàng nghĩ, có thể Thuật Dung không biết nàng đã tỉnh lại? Thành thật mà nói, Tạ Dư Trì có chút thất vọng vì thứ đầu tiên nàng nhìn thấy khi mở mắt ra không phải là khuôn mặt của Thuật Dung.
Nàng đi chân trần đi tới, còn chưa đi được hai bước đã thấy Thuật Dung mở cửa xe đi tới, lập tức bế nàng lên.
"Căn cứ trưởng, em rất nhớ chị." Tạ Dư Trì vòng tay qua cổ Thuật Dung, hôn một bên má của người phụ nữ, cảm thấy rất thỏa mãn.
"Ừm." Thuật Dung đặt Tạ Dư Trì trở lại ghế sô pha, sau đó quỳ xuống lấy ra giày, kiên nhẫn xỏ vào cho Tạ Dư Trì, "Đừng đi chân trần."
Tạ Dư Trì nghĩ, trên đời này tuyệt đối không có người nào có được đãi ngộ như nàng.
"Em đã 5 Sao rồi!"
"Ừm." Trong mắt Thuật Dung mang theo ý cười, "Toàn bộ E căn cứ đều biết, khí tức vừa rồi của em quá rõ ràng."
Toàn bộ căn cứ E??? Phô trương đến vậy sao???
Tạ Dư Trì không thể tin được.
『 Đúng vậy, tại thời điểm đột phá, uy áp 5 Sao lan rộng toàn bộ căn cứ E, mọi người đều cảm nhận được. 』
"Vậy chị biết em đã tỉnh rồi? Vậy mà không tới xem em sao? Chị không nhớ em chút nào hết!" Phản ứng đầu tiên của Tạ Dư Trì chính là Thuật Dung biết nàng đã tỉnh mà vẫn ung dung làm việc trong xe! Rốt cuộc là công việc quan trọng hay là nàng quan trọng?
"Chị muốn xem phản ứng của em, hơn nữa..." Thư Dung mím môi, "Lúc em ngủ chị nhìn em thật lâu, cực kỳ đáng yêu, em vừa mới tỉnh lại không nên làm những chuyện quá kịch liệt."
"Quá kịch liệt?? —— Thuật Dung!"
"Nếu em tỉnh rồi, chúng ta đi ra ngoài đi, vũ khí đã luyện hóa như thế nào rồi?" Thuật Dung cười khẽ một tiếng, không có ý định tiếp tục trêu chọc Tạ Dư Trì, nghiêm mặt nói.
Lúc này Tạ Dư Trì mới nhớ đến vũ khí trong ba lô của mình, nàng mở ba lô ra thì thấy vũ khí yên tĩnh nằm bên trong. Nàng lấy ra dao găm của Thuật Dung ra, dao găm thoạt nhìn đơn giản không có gì nổi bật, được mạ một tầng ánh bạc, chuôi dao cũng bọc kim loại, bên trên có những hoa văn không biết, trông có vẻ... Giống như ma trận?
『 Ký chủ nhìn ra được sao? Thật hiếm thấy. Đây là pháp trận "Vĩnh Cố" đến từ hệ thống Đại lục ma huyễn, tặng ngài miễn phí. 』
『 Đương nhiên, nếu ký chủ cảm động đến rơi nước mắt, một hai phải cho bổn hệ thống tích phân, bổn hệ thống cũng sẽ vui vẻ nhận lấy! 』
Tạ Dư Trì: Ký chủ của mi nghèo rớt mồng tơi.
Vĩnh Cố sao? Tạ Dư Trì cầm dao găm, không cảm thấy bất kỳ thay đổi nào trong đó, có lẽ nó sắc bén hơn? Bất khả chiến bại hơn?
Nàng đưa nó cho Thuật Dung, Thuật Dung ước lượng, vẻ mặt kinh ngạc không thể diễn tả bằng lời.
Dao găm này không nặng mà lại là nhẹ? Phải biết rằng cho dù kim loại được tôi luyện như thế nào thì nó cũng sẽ trở nên nặng hơn.
Hệ thống...
Sự tồn tại của một chiều không gian khác, thần của chiều không gian này sao?
Lưỡi hái của Thanh Hòa cũng được mạ bạc, không còn cảm giác tươi mát trước đây, trông nặng nề và sắc bén hơn.
Tạ Dư Trì nhìn thanh trường kiếm của mình, dường như nó dễ sử dụng hơn nhiều?
"Chị cải tiến xong chưa?"
"Trực thăng vẫn còn cần chút thời gian."
"Vậy em đi ra ngoài đưa vũ khí cho hai chị ấy trước." Tạ Dư Trì nói, "Sau đó đến bồi chị!"
"Ừm." Thuật Dung dừng một chút, "Đừng nói chuyện với đám người Lâu Cư An."
"... Em biết rồi!" Tạ Dư Trì có chút không biết nên khóc hay nên cười, sao nàng lại đi nói chuyện với người của căn cứ E chứ? Tại sao trước đây nàng không phát hiện ra tính chiếm hữu của Thuật Dung mạnh đến vậy?
********
"Bé giỏi lắm, em vậy mà thăng cấp bằng cách luyện hóa vũ khí? 5 Sao? Thật không thể tin được." Thanh Hòa đấm vào vai Tạ Dư Trì, Tạ Dư Trì né theo bản năng, nắm lấy nắm đấm không dùng sức của Thanh Hòa bằng trái tay của mình.
"May mắn thôi." Tạ Dư Trì mỉm cười buông tay Thanh Hòa ra, lấy lưỡi hái ra, "Ta đa! Nhìn xem! Cái này!"
"TF? Em mạ bạc cho chị? Cái này soái thế, chị có thể tự tin đem ra ngoài được rồi!" Thanh Hòa cầm lấy lưỡi hái vung vẩy, rất hài lòng, "Cái này rèn sao? Không tệ, nếu mạ bạc hết mấy em vợ của chị thì sao?"
"Làm gì có nhiều kim loại để chị dùng đến thế!" Tạ Dư Trì bĩu môi, lấy trường đao ra đưa cho Sùng Linh đang dựa vào tường im lặng nhìn các nàng, "Đây, trường đao của chị! Uy lực của nó đã được tăng lên không ít!"
"Hoa văn này...?" Từ ánh mắt đầu tiên Sùng Linh đã nhìn thấy một hoa văn giống như trận pháp trên lưỡi đao của cô.
"Là trận pháp Vĩnh Cố." Tạ Dư Trì không biết nên giải thích như thế nào, suy nghĩ một chút, nói: "Tóm lại là cường hóa."
"Thực không tồi." Sùng Linh đã quá quen thuộc với vũ khí của mình, khi vừa cầm nó trong tay là gần như cảm nhận được sức mạnh chứa trong trường đao đã được tăng cường. Cảm giác này làm cho cô muốn thoải mái đánh một trận.
"Thuật Dung đâu? Không ra sao?" Sùng Linh có chút ngứa tay, cô nhìn thoáng qua phía sau Tạ Dư Trì, xác định mình không nhìn thấy người phụ nữ ra tay vừa nhanh vừa tàn nhẫn kia.
"Trực thăng vẫn cần phải cải tiến." Tạ Dư Trì trả lời, "Làm sao vậy? Chị muốn về căn cứ sao?"
"Tôi muốn đánh một trận với Thuật Dung." Sùng Linh búng trường đao, tiếng lanh lảnh của kim loại khiến cô vui vẻ cả thể xác lẫn tinh thần, "Đi, tôi và em đánh một trận."
Tạ Dư Trì:???
"Thanh Hòa?"
"Chị ấy không nỡ hạ thủ với chị." Thanh Hòa nhún vai với vẻ mặt vô tội.
Một nắm cẩu lương.
Tạ Dư Trì khịt mũi, giơ thanh trường kiếm của mình lên làm động tác "Mời" với Sùng Linh. "Đi đâu đây?"
"Đi hỏi xem ở đây có sân tập không." Sùng Linh vác trường đao lên vai một cách rất hào khí, lười biếng nói.
...
Trần Dật Chi đáng thương vẫn chưa hồi thần từ "Người thăng cấp lên 5 Sao là Phù Chú Sư nhu nhược yếu đuối kia chứ không phải là Thuật Dung" thì bây giờ lại biết được việc Phù Chú Sư nhu nhược yếu đuối kia muốn luận bàn với Sùng Linh dùng trường đao?
Thành thật mà nói, nếu không phải vì Tạ Dư Trì là 5 Sao, Trần Dật Chi vô cùng nghi ngờ đứa nhỏ này sẽ bị trường đao của Sùng Linh đánh bay.
Anh ta đã bị sốc, nhưng khi biết được mong muốn của Tạ Dư Trì, anh ta lập tức dọn sạch một lôi đài lớn ngoài trời, còn phát tin tức cho những người trong căn cứ, để bất cứ ai quan tâm có thể đến xem.
Dù sao thì đây cũng là 5 Sao chiến đấu a.
Tạ-nhu nhược-5 Sao-Dư Trì lên lôi đài, thấy khán phòng chật kín người? Nàng đột nhiên cảm thấy không ổn.
Bị Sùng Linh hành trong phòng tối với bị hành ở nơi công cộng là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau, nhé?
"Như vậy có mất mặt quá hay không?" Tạ Dư Trì muốn đổi ý.
"Hiện tại em là 5 Sao, không bảo vệ được Thuật Dung sao?" Sùng Linh cười nhạo một tiếng, cầm trường đao xông tới, sải bước hướng đi về phía Tạ Dư Trì, mũi đao cọ xát trên mặt đất lóe lên tia lửa, cô hung hăng vung lên đánh xuống.
Khoảnh khắc khí thế bao trùm sông núi lúc đó khiến trái tim Tạ Dư Trì chậm hai nhịp, nàng tránh sang một bên theo bản năng, giơ trường kiếm lên đỡ, khi hai vũ khí va chạm, Tạ Dư Trì dùng sức hướng sang phải, loại bỏ hầu hết các tác động mạnh, phải lui hai bước mới đứng vững được.
"Không tồi." Sùng Linh tán thưởng một câu, dù sao thì trước đây Thuật Dung cũng chưa bao giờ đánh chính diện khi chiến đấu với cô, người phụ nữ kia dùng dao găm, cô ấy nhanh nhẹn và khó nắm bắt, cô không thể chém cô ấy bằng trường đao, nhưng dao găm của cô ấy luôn xuất hiện bên cạnh tử huyệt của cô. Thật là chán muốn chết.
Đao mang màu đỏ quét qua, Tạ Dư Trì đột ngột cúi xuống, sau đó lăn sang trái tránh chiêu thức của Sùng Linh, dùng tay trái dán một tấm Phù Tăng Tốc, Tạ Dư Trì rút trường kiếm ra tiến lại sát Sùng Linh, lưỡi kiếm đâm mạnh vào sống đao của Sùng Linh.
Trong nháy mắt, tiếng "leng keng" vang lên dày đặc, Tạ Dư Trì vung trường kiếm, không ngừng múa may, nhanh đến mức khó có thể nhìn thấy lưỡi kiếm, chỉ có thể nhìn thấy hai vệt ánh sáng trắng không ngừng giao nhau, tạo thành một âm thanh chói tai của kim loại.
Sau đòn cuối cùng, Tạ Dư Trì giật mình lùi lại, cổ tay đau nhức, cổ họng tê dại vì dư chấn, nhưng Sùng Linh lại không hề hấn gì.
『 Ký chủ, ngài căn bản không biết dùng kiếm, chỉ biết chém bừa bãi, tốc độ như vậy đối với người bình thường thì được, nhưng đối với Sùng Linh làm sao có hiệu quả. 』
Vậy làm sao bây giờ? Ta không có đủ tích phân!
『 Nghèo hơn cả cá mặn thì không xứng với chiến thắng! 』
Tạ Dư Trì:??!
Nước E đột nhiên cảm nhận được một khí thế mạnh mẽ, khí thế xưa nay chưa từng có.
Giống như một làn sóng khổng lồ thổi quét qua từng năng lực giả trong căn cứ E, đầu tiên là họ bị sốc, sau đó là mừng như điên —— Căn cứ E có người thăng cấp? 5 Sao?!
Tuy nhiên, khi Lâu Cư An và Trần Dật Chi tra ra nguồn gốc của hơi thở đến từ phòng thực nghiệm, nơi Thuật Dung bế quan cải tiến xe bọc thép, sắc mặt trở nên rất vi diệu.
"Thực lực của nước A cần phải được đánh giá lại." Lâu Cư An dùng đầu ngón tay khẽ búng nhẹ thành ly, nhỏ giọng nói với Trần Dật Chi vừa mới chạy tới.
"Đúng vậy, đặc biệt là ở thành phố Z nước A, Thuật Dung bọn họ có năng lực không thể tưởng tượng được." Trần Dật Chi hung hăng gật đầu, "Vị 5 Sao này... Cũng là Thuật Dung đúng không? Cư An, cô nên tạo quan hệ tốt với Thuật Dung đi."
"Ồ? Tôi không nghĩ vậy..." Lâu Cư An cười khẽ, "Có lẽ người 5 Sao này không phải Thuật Dung, mà là Phù Chú Sư kia. Cô ấy là người có khả năng đáng kinh ngạc. Hơn nữa, tôi không có trở mặt với Thuật Dung."
"Phù Chú Sư? Sao có thể?"
"Anh cho rằng Thuật Dung sẽ tìm một người yêu không có tài năng gì sao? Trước mạt thế nhiều năm như vậy, đã có tin đồn gì về cô ta không? Người theo đuổi cô ta không nhiều sao? Có khi nào thấy cô ta có chút cảm xúc với người khác ngoài tiến sĩ không? Không phải sao? Càng đừng nhắc tới, lần đó cô ta bảo vệ Phù Chú Sư nhiều như vậy... Mấu chốt nhất là, ba ngày trước, khi Thuật Dung đi vào, không có chút dấu hiệu đột phá."
"Nhưng điều đó không chứng minh được..." Trần Dật Chi còn muốn giãy giụa.
"Người của chúng ta đã nghiên cứu những tấm phù chú đó, có bất kỳ kết quả nào không?" Lâu Cư An cười khẩy hỏi: "Thật không thể chấp nhận được phải không? Vậy thì, Phù Chú Sư tạo ra những tấm phù chú đó không phải là người bình thường. Thậm chí không phải là năng lực giả bình thường." Lâu Cư An cọ đầu ngón tay vào thành ly, hơi nheo mắt lại, "Tra một chút thông tin về các Phù Chú Sư, bao gồm trước mạt thế."
"Tôi sẽ cố gắng." Trần Dật Chi lau mồ hôi, cúi đầu đi ra ngoài.
...
Khi Tạ Dư Trì tỉnh dậy, nàng đang nằm trên ghế sô pha. Trên người đang đắp một cái áo, trông quen quen?... Hmmm, Thuật Dung?
Cả người nàng tràn đầy sức lực, cảm nhận được một cảm giác thoải mái khó tả, nàng làm vài tấm phù chú, nheo mắt vươn vai rồi mới xốc áo đi xuống đất. Vừa ngẩng đầu liền thấy Thuật Dung đang bận rộn với xe bọc thép cách đó không xa. Xe bọc thép có một diện mạo mới, nó được mạ một lớp kim loại đặc biệt, có lẽ có những thay đổi khác, nhưng Tạ Dư Trì không nhìn ra.
Nàng nghĩ, có thể Thuật Dung không biết nàng đã tỉnh lại? Thành thật mà nói, Tạ Dư Trì có chút thất vọng vì thứ đầu tiên nàng nhìn thấy khi mở mắt ra không phải là khuôn mặt của Thuật Dung.
Nàng đi chân trần đi tới, còn chưa đi được hai bước đã thấy Thuật Dung mở cửa xe đi tới, lập tức bế nàng lên.
"Căn cứ trưởng, em rất nhớ chị." Tạ Dư Trì vòng tay qua cổ Thuật Dung, hôn một bên má của người phụ nữ, cảm thấy rất thỏa mãn.
"Ừm." Thuật Dung đặt Tạ Dư Trì trở lại ghế sô pha, sau đó quỳ xuống lấy ra giày, kiên nhẫn xỏ vào cho Tạ Dư Trì, "Đừng đi chân trần."
Tạ Dư Trì nghĩ, trên đời này tuyệt đối không có người nào có được đãi ngộ như nàng.
"Em đã 5 Sao rồi!"
"Ừm." Trong mắt Thuật Dung mang theo ý cười, "Toàn bộ E căn cứ đều biết, khí tức vừa rồi của em quá rõ ràng."
Toàn bộ căn cứ E??? Phô trương đến vậy sao???
Tạ Dư Trì không thể tin được.
『 Đúng vậy, tại thời điểm đột phá, uy áp 5 Sao lan rộng toàn bộ căn cứ E, mọi người đều cảm nhận được. 』
"Vậy chị biết em đã tỉnh rồi? Vậy mà không tới xem em sao? Chị không nhớ em chút nào hết!" Phản ứng đầu tiên của Tạ Dư Trì chính là Thuật Dung biết nàng đã tỉnh mà vẫn ung dung làm việc trong xe! Rốt cuộc là công việc quan trọng hay là nàng quan trọng?
"Chị muốn xem phản ứng của em, hơn nữa..." Thư Dung mím môi, "Lúc em ngủ chị nhìn em thật lâu, cực kỳ đáng yêu, em vừa mới tỉnh lại không nên làm những chuyện quá kịch liệt."
"Quá kịch liệt?? —— Thuật Dung!"
"Nếu em tỉnh rồi, chúng ta đi ra ngoài đi, vũ khí đã luyện hóa như thế nào rồi?" Thuật Dung cười khẽ một tiếng, không có ý định tiếp tục trêu chọc Tạ Dư Trì, nghiêm mặt nói.
Lúc này Tạ Dư Trì mới nhớ đến vũ khí trong ba lô của mình, nàng mở ba lô ra thì thấy vũ khí yên tĩnh nằm bên trong. Nàng lấy ra dao găm của Thuật Dung ra, dao găm thoạt nhìn đơn giản không có gì nổi bật, được mạ một tầng ánh bạc, chuôi dao cũng bọc kim loại, bên trên có những hoa văn không biết, trông có vẻ... Giống như ma trận?
『 Ký chủ nhìn ra được sao? Thật hiếm thấy. Đây là pháp trận "Vĩnh Cố" đến từ hệ thống Đại lục ma huyễn, tặng ngài miễn phí. 』
『 Đương nhiên, nếu ký chủ cảm động đến rơi nước mắt, một hai phải cho bổn hệ thống tích phân, bổn hệ thống cũng sẽ vui vẻ nhận lấy! 』
Tạ Dư Trì: Ký chủ của mi nghèo rớt mồng tơi.
Vĩnh Cố sao? Tạ Dư Trì cầm dao găm, không cảm thấy bất kỳ thay đổi nào trong đó, có lẽ nó sắc bén hơn? Bất khả chiến bại hơn?
Nàng đưa nó cho Thuật Dung, Thuật Dung ước lượng, vẻ mặt kinh ngạc không thể diễn tả bằng lời.
Dao găm này không nặng mà lại là nhẹ? Phải biết rằng cho dù kim loại được tôi luyện như thế nào thì nó cũng sẽ trở nên nặng hơn.
Hệ thống...
Sự tồn tại của một chiều không gian khác, thần của chiều không gian này sao?
Lưỡi hái của Thanh Hòa cũng được mạ bạc, không còn cảm giác tươi mát trước đây, trông nặng nề và sắc bén hơn.
Tạ Dư Trì nhìn thanh trường kiếm của mình, dường như nó dễ sử dụng hơn nhiều?
"Chị cải tiến xong chưa?"
"Trực thăng vẫn còn cần chút thời gian."
"Vậy em đi ra ngoài đưa vũ khí cho hai chị ấy trước." Tạ Dư Trì nói, "Sau đó đến bồi chị!"
"Ừm." Thuật Dung dừng một chút, "Đừng nói chuyện với đám người Lâu Cư An."
"... Em biết rồi!" Tạ Dư Trì có chút không biết nên khóc hay nên cười, sao nàng lại đi nói chuyện với người của căn cứ E chứ? Tại sao trước đây nàng không phát hiện ra tính chiếm hữu của Thuật Dung mạnh đến vậy?
********
"Bé giỏi lắm, em vậy mà thăng cấp bằng cách luyện hóa vũ khí? 5 Sao? Thật không thể tin được." Thanh Hòa đấm vào vai Tạ Dư Trì, Tạ Dư Trì né theo bản năng, nắm lấy nắm đấm không dùng sức của Thanh Hòa bằng trái tay của mình.
"May mắn thôi." Tạ Dư Trì mỉm cười buông tay Thanh Hòa ra, lấy lưỡi hái ra, "Ta đa! Nhìn xem! Cái này!"
"TF? Em mạ bạc cho chị? Cái này soái thế, chị có thể tự tin đem ra ngoài được rồi!" Thanh Hòa cầm lấy lưỡi hái vung vẩy, rất hài lòng, "Cái này rèn sao? Không tệ, nếu mạ bạc hết mấy em vợ của chị thì sao?"
"Làm gì có nhiều kim loại để chị dùng đến thế!" Tạ Dư Trì bĩu môi, lấy trường đao ra đưa cho Sùng Linh đang dựa vào tường im lặng nhìn các nàng, "Đây, trường đao của chị! Uy lực của nó đã được tăng lên không ít!"
"Hoa văn này...?" Từ ánh mắt đầu tiên Sùng Linh đã nhìn thấy một hoa văn giống như trận pháp trên lưỡi đao của cô.
"Là trận pháp Vĩnh Cố." Tạ Dư Trì không biết nên giải thích như thế nào, suy nghĩ một chút, nói: "Tóm lại là cường hóa."
"Thực không tồi." Sùng Linh đã quá quen thuộc với vũ khí của mình, khi vừa cầm nó trong tay là gần như cảm nhận được sức mạnh chứa trong trường đao đã được tăng cường. Cảm giác này làm cho cô muốn thoải mái đánh một trận.
"Thuật Dung đâu? Không ra sao?" Sùng Linh có chút ngứa tay, cô nhìn thoáng qua phía sau Tạ Dư Trì, xác định mình không nhìn thấy người phụ nữ ra tay vừa nhanh vừa tàn nhẫn kia.
"Trực thăng vẫn cần phải cải tiến." Tạ Dư Trì trả lời, "Làm sao vậy? Chị muốn về căn cứ sao?"
"Tôi muốn đánh một trận với Thuật Dung." Sùng Linh búng trường đao, tiếng lanh lảnh của kim loại khiến cô vui vẻ cả thể xác lẫn tinh thần, "Đi, tôi và em đánh một trận."
Tạ Dư Trì:???
"Thanh Hòa?"
"Chị ấy không nỡ hạ thủ với chị." Thanh Hòa nhún vai với vẻ mặt vô tội.
Một nắm cẩu lương.
Tạ Dư Trì khịt mũi, giơ thanh trường kiếm của mình lên làm động tác "Mời" với Sùng Linh. "Đi đâu đây?"
"Đi hỏi xem ở đây có sân tập không." Sùng Linh vác trường đao lên vai một cách rất hào khí, lười biếng nói.
...
Trần Dật Chi đáng thương vẫn chưa hồi thần từ "Người thăng cấp lên 5 Sao là Phù Chú Sư nhu nhược yếu đuối kia chứ không phải là Thuật Dung" thì bây giờ lại biết được việc Phù Chú Sư nhu nhược yếu đuối kia muốn luận bàn với Sùng Linh dùng trường đao?
Thành thật mà nói, nếu không phải vì Tạ Dư Trì là 5 Sao, Trần Dật Chi vô cùng nghi ngờ đứa nhỏ này sẽ bị trường đao của Sùng Linh đánh bay.
Anh ta đã bị sốc, nhưng khi biết được mong muốn của Tạ Dư Trì, anh ta lập tức dọn sạch một lôi đài lớn ngoài trời, còn phát tin tức cho những người trong căn cứ, để bất cứ ai quan tâm có thể đến xem.
Dù sao thì đây cũng là 5 Sao chiến đấu a.
Tạ-nhu nhược-5 Sao-Dư Trì lên lôi đài, thấy khán phòng chật kín người? Nàng đột nhiên cảm thấy không ổn.
Bị Sùng Linh hành trong phòng tối với bị hành ở nơi công cộng là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau, nhé?
"Như vậy có mất mặt quá hay không?" Tạ Dư Trì muốn đổi ý.
"Hiện tại em là 5 Sao, không bảo vệ được Thuật Dung sao?" Sùng Linh cười nhạo một tiếng, cầm trường đao xông tới, sải bước hướng đi về phía Tạ Dư Trì, mũi đao cọ xát trên mặt đất lóe lên tia lửa, cô hung hăng vung lên đánh xuống.
Khoảnh khắc khí thế bao trùm sông núi lúc đó khiến trái tim Tạ Dư Trì chậm hai nhịp, nàng tránh sang một bên theo bản năng, giơ trường kiếm lên đỡ, khi hai vũ khí va chạm, Tạ Dư Trì dùng sức hướng sang phải, loại bỏ hầu hết các tác động mạnh, phải lui hai bước mới đứng vững được.
"Không tồi." Sùng Linh tán thưởng một câu, dù sao thì trước đây Thuật Dung cũng chưa bao giờ đánh chính diện khi chiến đấu với cô, người phụ nữ kia dùng dao găm, cô ấy nhanh nhẹn và khó nắm bắt, cô không thể chém cô ấy bằng trường đao, nhưng dao găm của cô ấy luôn xuất hiện bên cạnh tử huyệt của cô. Thật là chán muốn chết.
Đao mang màu đỏ quét qua, Tạ Dư Trì đột ngột cúi xuống, sau đó lăn sang trái tránh chiêu thức của Sùng Linh, dùng tay trái dán một tấm Phù Tăng Tốc, Tạ Dư Trì rút trường kiếm ra tiến lại sát Sùng Linh, lưỡi kiếm đâm mạnh vào sống đao của Sùng Linh.
Trong nháy mắt, tiếng "leng keng" vang lên dày đặc, Tạ Dư Trì vung trường kiếm, không ngừng múa may, nhanh đến mức khó có thể nhìn thấy lưỡi kiếm, chỉ có thể nhìn thấy hai vệt ánh sáng trắng không ngừng giao nhau, tạo thành một âm thanh chói tai của kim loại.
Sau đòn cuối cùng, Tạ Dư Trì giật mình lùi lại, cổ tay đau nhức, cổ họng tê dại vì dư chấn, nhưng Sùng Linh lại không hề hấn gì.
『 Ký chủ, ngài căn bản không biết dùng kiếm, chỉ biết chém bừa bãi, tốc độ như vậy đối với người bình thường thì được, nhưng đối với Sùng Linh làm sao có hiệu quả. 』
Vậy làm sao bây giờ? Ta không có đủ tích phân!
『 Nghèo hơn cả cá mặn thì không xứng với chiến thắng! 』
Tạ Dư Trì:??!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.