Chương 71
Độc Độc
26/12/2013
Người bà ngắm cháu gái, ngắm vẻ đau xót thoáng lộ ra trên khuôn mặt cô, cụ khẽ thở dài, “Lệ Hoa, mẹ muốn ăn táo, chị đi mua cho mẹ đi.”
“Mẹ…” Bà Phù Lệ Hoa nghe mẹ nói vậy là hiểu cụ muốn mình tạm tránh đi, không khỏi gọi một tiếng.
Bà cụ nhìn bà một cái.
Dù không muốn nhưng bà Phù em vẫn đi ra ngoài, Phù Hiểu biết bà nội có lời muốn nói với mình nên cũng thấp thỏm lắm, mười ngón tay cô đan chặt vào nhau.
Bàn tay nhăn nheo dịu dàng vuốt tóc cô, “Con à, khổ thân con quá.”
Phù Hiểu khẽ lắc đầu, “Nội, con biết con sai rồi, con không nên chủ quan để chuyện đi đến nước này, cuối cùng còn khiến nội phải nhớ lại chuyện đau lòng đó.” Năm đó, nỗi đau mà người bà đang ngồi bên cô phải chịu cũng đâu có kém cô, người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh mà!
Bà cụ yêu thương vén tóc mai cho cô, “Nội già rồi, cũng đã trải qua rất nhiều chuyện, giờ nghĩ lại mới thấy tất cả giống như một giấc mộng, chớp mắt là trôi qua.” Năm đó, đột ngột nhận được tin dữ, cụ cứ ngỡ rằng mình sẽ theo con trai và con dâu đi, nhưng cuộc đời dâu bể, cháu ngoại, cháu nội lớn hết cả rồi mà cụ vẫn chưa xuống cửu tuyền.
Phù Hiểu lặng đi.
“Con đừng nghĩ là nội an ủi con, khi con sống đến tuổi này của nội, thấy mình đã sống đủ, thì con sẽ phát hiện: chuyện trước kia con so đo, con để bụng thì giờ đều là những chuyện nhỏ nhặt, người trước kia con ghét, con hận thì giờ cái hận, cái ghét ấy cũng nhạt rồi. Ngày trước, nội không ưng ông nội con, hồi ấy nội nghĩ: tốt xấu gì mình cũng là con gái nhà phú nông, sao ba mẹ mình lại mù quáng mà gả mình cho một gã nông dân nghèo, một chữ bẻ đôi không biết. Thế nên nội hận, mối hận ấy theo nội cả đời, đến tận khi ông nội con mất, nội mới nghĩ thoáng ra. Nhưng mấy năm nay, mỗi khi nhớ lại, nội chỉ còn nhớ được: ngày trước, ông nội con đã tốt với nội thế nào, nội bắt đầu ân hận, nếu lúc trước, nội không so đo mấy chuyện vặt vãnh ấy, thì có lẽ, nội với ông ấy đã hạnh phúc hơn. Song bây giờ, muốn nói gì thì cũng đã quá muộn.”
Phù Hiểu hiểu ý bà cụ, mũi cô nghẹt đi, “Hai chuyện này không giống nhau đâu, nội à, không giống nhau đâu…”
Thấy giọng cô run run thì bà cụ xót xa lắm, cụ hiểu rất rõ đứa cháu gái bề ngoài nhu mì, yếu đuối nhưng tính cách mạnh mẽ, kiên cường này của cụ, mấy năm nay, con bé gần như không khóc bao giờ, “Hiểu Hiểu, bé ngoan của nội, nội vẫn chưa nói cho con, năm đó, con xử sự khoan dung như vậy, nội rất tán thành cách làm của con.” Thật ra, ban đầu, cụ cũng thầm chê trách cháu, nhưng sau này, khi theo đạo Phật, cụ dần thấu hiểu tấm lòng từ bi của cháu gái mình. “Bây giờ, Tiểu Đường, cậu ấy có cải tà quy chính, như sự kỳ vọng của con năm đó hay chưa?”
Đầu ngón tay bấm chặt vào lòng bàn tay khiến những móng tay trắng nhợt, Phù Hiểu không gật đầu, cũng không lắc đầu.
Không đợi cô trả lời, bà cụ nhẹ giọng hỏi tiếp: “Bây giờ cậu ấy… làm công tác gì?”
“… Anh ấy là bộ đội.” Phù Hiểu đáp, giọng khản đặc.
“À… Thế cậu ấy có lập được chiến công nào không?”
Lần này, Phù Hiểu chậm rãi gật đầu.
“Vậy là tốt rồi, con hư biết hối cải còn quý hơn vàng…”
“Nội, xin nội đừng nói nữa,” Phù Hiểu chợt ngẩng lên, đôi mắt cô chứa đựng nỗi đau tê tái, cô nhìn bà nội, khẩn khoản, “Con tồi tệ lắm nội ơi, nếu nội còn nói vậy, con sẽ dao động mất, ba mẹ sẽ không tha thứ cho con đâu!”
Con bé ngốc nghếch này… “Hiểu Hiểu, tất cả các bậc ba mẹ trên đời này đều mong cho con cái mình được vui vẻ, hạnh phúc. Nếu con có thể gả cho một người đàn ông tốt, rồi sống hạnh phúc suốt đời thì hai đứa nó sẽ mừng lắm.”
“Đường Học Chính không phải người lương thiện.” Phù Hiểu đau xót lắc đầu.
“Trước kia thì cậu ấy quả thật không phải.” Bà nội tiếp lời cô, “Nhưng mà, nếu bây giờ cậu ấy còn giống lúc xưa thì sao con có thể thích cậu ấy được chứ?”
“Nhưng mà anh ấy vẫn là kẻ đó…”
“Hiểu Hiểu, đừng để khuôn phép thế tục che mắt, con có một trái tim Bồ Tát, con vốn là người hiểu rõ về hai chữ ‘bỏ xuống’. Phật tổ dạy các đệ tử rằng: thế giới này là một thế giới hỗn loạn, chưa từng tiếc nuối, thì con sẽ không cảm nhận được hạnh phúc; Chỉ khi con học được cách bao dung khiếm khuyết, con mới có thể trở nên hoàn hảo.”
Sao Phù Hiểu có thể không biết đến đạo lý này cơ chứ? Chỉ có điều, cô không dám nghĩ về nó, “Con…” Cổ họng như tắc nghẹn, cô không sao thốt nên lời. Cô thật sự có thể ‘bỏ xuống’ ư?
Hai bà cháu cùng lặng im.
Người bà xót xa nhìn vẻ dằn vặt, hoang mang trên khuôn mặt cô, thầm nghĩ: vì sao Bồ Tát lại để đứa bé ngoan ngoãn, lương thiện này phải chịu nhiều kiếp nạn đến vậy.
“Nội…” Phù Hiểu đã rất khó khăn khi phải nói ra nỗi lòng cô, đây là lần đầu tiên cô kể cho một người khác sự dằn vặt trong nội tâm cô, “Con cũng hết cách rồi, rõ ràng con biết con với anh ấy sẽ không bao giờ có kết quả, nhưng con vẫn không cách nào gạt anh ấy ra khỏi suy nghĩ của con cho được, con cũng không biết là con bị làm sao nữa, gặp anh ấy, trái tim con sẽ vừa vui sướng vừa đau xót, con cũng sắp điên rồi…” Bây giờ, cô thầm mong có một người ngoài cuộc – một người xem giúp cô tháo gỡ những nút buộc này thật nhanh.
“Con à, đó là vì con thương cậu ấy đấy.”
“Con thương anh ấy, con thương anh ấy nhiều lắm.” Phù Hiểu úp mặt vào hai lòng bàn tay, đôi môi khẽ run, “Nhưng mà con cũng thương ba mẹ con…”
Bé ngoan của nội, nội thương con quá, “Hiểu Hiểu, con nghe nội nói này,” bà cụ Phù chậm rãi nói, “Ba mẹ con là con trai, con dâu nội, là khúc ruột trong lòng nội. Khi nghe Lệ Hoa nói chuyện này, nội cũng muốn hai con chia tay, nhưng sau đó, trong lúc chờ con đến, nội ngồi đây một mình, tĩnh tâm, suy nghĩ rất nhiều điều. Nội nghĩ: bây giờ, ba mẹ con đang ở trên trời dõi theo chúng ta, tâm nguyện lớn nhất của hai đứa nó là mong cho con được bình an, hạnh phúc suốt đời, nếu người con trai đó có thể cho con hạnh phúc, nhất định ba mẹ con cũng sẽ tha thứ cho cậu ấy.”
Phù Hiểu nghẹn ngào lắc đầu.
“Ba mẹ con là người thế nào con còn không biết ư? Hai đứa nó tốt bụng lắm. Với hai đứa nó, cô thiên kim là con đây còn quan trọng hơn tính mạng. Nếu con mà vui vẻ, hạnh phúc thì nhất định hai đứa nó sẽ không phản đối đâu. Điểm này thì nội cam đoan.” Bà cụ Phù nhận ra rằng: Phù Hiểu đã yêu Đường Học Chính rồi, nếu rời xa cậu ấy, cả cuộc đời này con bé sẽ sống trong buồn đau và tiếc nuối; Nếu buộc phải chấp nhận tương lai ấy, không bằng đặt niềm tin vào Đường Học Chính, đặt niềm tin vào Phù Hiểu, vì tương lai của hai đứa mà đánh cược một lần; Cược rằng: Không có vết thương nào là không thể lành theo thời gian, chỉ cần đôi trẻ luôn bên nhau, thì một ngày nào đó, nỗi đau rồi cũng sẽ nguôi ngoai.
“Ba mẹ là người tốt, nhưng mà, con không thể tha thứ cho chính mình…”
“Hiểu Hiểu, con nói thật cho nội biết, con yêu cậu ấy rồi phải không?”
Cơ thể Phù Hiểu run rẩy, đôi môi cô mím chặt, phải một lúc lâu sau, cô mới gật đầu một cách nặng nề.
“Vậy thì vì tấm tình này, con hãy dũng cảm lên nào,” bà cụ Phù cầm tay cô, “Con người sống ở trên đời, không ai có thể trốn được kiếp mà ông trời an bài cho mình. Con gặp phải cậu ấy, đó là kiếp của con. Tình yêu và tình thương chân chính có thể bao dung tất cả. Nếu con yêu cậu ấy, thì con cũng phải cố lên. Gieo nhân nào gặt quả ấy, có lẽ, ông trời để cậu ấy xuất hiện trước mặt con là vì ông trời muốn bù đắp cho con đấy.”
Tạm biệt bà nội, Phù Hiểu không về nhà mà đến một ngọn núi ở ngoại ô, nơi chôn cất tro cốt ba mẹ cô. Đứng trước mộ ba mẹ, cô suy nghĩ rất nhiều, rất nhiều điều.
Bà nội cô có nói một câu, một câu khiến cô triệt để giác ngộ: Cô yêu Đường Học Chính, điều đó là hiển nhiên. Dù cô có phủ nhận thế nào, kháng cự ra sao, thì hình bóng anh cũng đã hằn sâu trong trái tim cô rồi. Ngày trước, tuy anh từng phạm phải lỗi lầm lớn, nhưng bây giờ, anh đã hy sinh cho cô nhiều như vậy, tình yêu anh dành cho cô có thể giúp cô dũng cảm đối mặt với chuyện này hay không? Dù cô chưa từng nghĩ đến vấn đề này, thì từng cử chỉ, từng hành động của anh cũng đã hiện rõ trong tâm trí cô, những vết thương chằng chịt trên lưng anh, câu nói: “Anh phải sống hạnh phúc bên em” của anh… Trong tình yêu, anh đã nỗ lực nhiều đến vậy, cô lại không chịu cố gắng gì, chỉ lo đòi hỏi.
Vết thương lòng còn chưa kết vảy, cô có nên mượn danh nghĩa tình yêu để lựa chọn nhìn thẳng vào vấn đề và cùng anh đối mặt hay không? Và rồi, cùng anh đi tiếp hay không?
“Ba… Mẹ…” Tiếng gọi của cô tản vào trong gió.
“Mẹ…” Bà Phù Lệ Hoa nghe mẹ nói vậy là hiểu cụ muốn mình tạm tránh đi, không khỏi gọi một tiếng.
Bà cụ nhìn bà một cái.
Dù không muốn nhưng bà Phù em vẫn đi ra ngoài, Phù Hiểu biết bà nội có lời muốn nói với mình nên cũng thấp thỏm lắm, mười ngón tay cô đan chặt vào nhau.
Bàn tay nhăn nheo dịu dàng vuốt tóc cô, “Con à, khổ thân con quá.”
Phù Hiểu khẽ lắc đầu, “Nội, con biết con sai rồi, con không nên chủ quan để chuyện đi đến nước này, cuối cùng còn khiến nội phải nhớ lại chuyện đau lòng đó.” Năm đó, nỗi đau mà người bà đang ngồi bên cô phải chịu cũng đâu có kém cô, người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh mà!
Bà cụ yêu thương vén tóc mai cho cô, “Nội già rồi, cũng đã trải qua rất nhiều chuyện, giờ nghĩ lại mới thấy tất cả giống như một giấc mộng, chớp mắt là trôi qua.” Năm đó, đột ngột nhận được tin dữ, cụ cứ ngỡ rằng mình sẽ theo con trai và con dâu đi, nhưng cuộc đời dâu bể, cháu ngoại, cháu nội lớn hết cả rồi mà cụ vẫn chưa xuống cửu tuyền.
Phù Hiểu lặng đi.
“Con đừng nghĩ là nội an ủi con, khi con sống đến tuổi này của nội, thấy mình đã sống đủ, thì con sẽ phát hiện: chuyện trước kia con so đo, con để bụng thì giờ đều là những chuyện nhỏ nhặt, người trước kia con ghét, con hận thì giờ cái hận, cái ghét ấy cũng nhạt rồi. Ngày trước, nội không ưng ông nội con, hồi ấy nội nghĩ: tốt xấu gì mình cũng là con gái nhà phú nông, sao ba mẹ mình lại mù quáng mà gả mình cho một gã nông dân nghèo, một chữ bẻ đôi không biết. Thế nên nội hận, mối hận ấy theo nội cả đời, đến tận khi ông nội con mất, nội mới nghĩ thoáng ra. Nhưng mấy năm nay, mỗi khi nhớ lại, nội chỉ còn nhớ được: ngày trước, ông nội con đã tốt với nội thế nào, nội bắt đầu ân hận, nếu lúc trước, nội không so đo mấy chuyện vặt vãnh ấy, thì có lẽ, nội với ông ấy đã hạnh phúc hơn. Song bây giờ, muốn nói gì thì cũng đã quá muộn.”
Phù Hiểu hiểu ý bà cụ, mũi cô nghẹt đi, “Hai chuyện này không giống nhau đâu, nội à, không giống nhau đâu…”
Thấy giọng cô run run thì bà cụ xót xa lắm, cụ hiểu rất rõ đứa cháu gái bề ngoài nhu mì, yếu đuối nhưng tính cách mạnh mẽ, kiên cường này của cụ, mấy năm nay, con bé gần như không khóc bao giờ, “Hiểu Hiểu, bé ngoan của nội, nội vẫn chưa nói cho con, năm đó, con xử sự khoan dung như vậy, nội rất tán thành cách làm của con.” Thật ra, ban đầu, cụ cũng thầm chê trách cháu, nhưng sau này, khi theo đạo Phật, cụ dần thấu hiểu tấm lòng từ bi của cháu gái mình. “Bây giờ, Tiểu Đường, cậu ấy có cải tà quy chính, như sự kỳ vọng của con năm đó hay chưa?”
Đầu ngón tay bấm chặt vào lòng bàn tay khiến những móng tay trắng nhợt, Phù Hiểu không gật đầu, cũng không lắc đầu.
Không đợi cô trả lời, bà cụ nhẹ giọng hỏi tiếp: “Bây giờ cậu ấy… làm công tác gì?”
“… Anh ấy là bộ đội.” Phù Hiểu đáp, giọng khản đặc.
“À… Thế cậu ấy có lập được chiến công nào không?”
Lần này, Phù Hiểu chậm rãi gật đầu.
“Vậy là tốt rồi, con hư biết hối cải còn quý hơn vàng…”
“Nội, xin nội đừng nói nữa,” Phù Hiểu chợt ngẩng lên, đôi mắt cô chứa đựng nỗi đau tê tái, cô nhìn bà nội, khẩn khoản, “Con tồi tệ lắm nội ơi, nếu nội còn nói vậy, con sẽ dao động mất, ba mẹ sẽ không tha thứ cho con đâu!”
Con bé ngốc nghếch này… “Hiểu Hiểu, tất cả các bậc ba mẹ trên đời này đều mong cho con cái mình được vui vẻ, hạnh phúc. Nếu con có thể gả cho một người đàn ông tốt, rồi sống hạnh phúc suốt đời thì hai đứa nó sẽ mừng lắm.”
“Đường Học Chính không phải người lương thiện.” Phù Hiểu đau xót lắc đầu.
“Trước kia thì cậu ấy quả thật không phải.” Bà nội tiếp lời cô, “Nhưng mà, nếu bây giờ cậu ấy còn giống lúc xưa thì sao con có thể thích cậu ấy được chứ?”
“Nhưng mà anh ấy vẫn là kẻ đó…”
“Hiểu Hiểu, đừng để khuôn phép thế tục che mắt, con có một trái tim Bồ Tát, con vốn là người hiểu rõ về hai chữ ‘bỏ xuống’. Phật tổ dạy các đệ tử rằng: thế giới này là một thế giới hỗn loạn, chưa từng tiếc nuối, thì con sẽ không cảm nhận được hạnh phúc; Chỉ khi con học được cách bao dung khiếm khuyết, con mới có thể trở nên hoàn hảo.”
Sao Phù Hiểu có thể không biết đến đạo lý này cơ chứ? Chỉ có điều, cô không dám nghĩ về nó, “Con…” Cổ họng như tắc nghẹn, cô không sao thốt nên lời. Cô thật sự có thể ‘bỏ xuống’ ư?
Hai bà cháu cùng lặng im.
Người bà xót xa nhìn vẻ dằn vặt, hoang mang trên khuôn mặt cô, thầm nghĩ: vì sao Bồ Tát lại để đứa bé ngoan ngoãn, lương thiện này phải chịu nhiều kiếp nạn đến vậy.
“Nội…” Phù Hiểu đã rất khó khăn khi phải nói ra nỗi lòng cô, đây là lần đầu tiên cô kể cho một người khác sự dằn vặt trong nội tâm cô, “Con cũng hết cách rồi, rõ ràng con biết con với anh ấy sẽ không bao giờ có kết quả, nhưng con vẫn không cách nào gạt anh ấy ra khỏi suy nghĩ của con cho được, con cũng không biết là con bị làm sao nữa, gặp anh ấy, trái tim con sẽ vừa vui sướng vừa đau xót, con cũng sắp điên rồi…” Bây giờ, cô thầm mong có một người ngoài cuộc – một người xem giúp cô tháo gỡ những nút buộc này thật nhanh.
“Con à, đó là vì con thương cậu ấy đấy.”
“Con thương anh ấy, con thương anh ấy nhiều lắm.” Phù Hiểu úp mặt vào hai lòng bàn tay, đôi môi khẽ run, “Nhưng mà con cũng thương ba mẹ con…”
Bé ngoan của nội, nội thương con quá, “Hiểu Hiểu, con nghe nội nói này,” bà cụ Phù chậm rãi nói, “Ba mẹ con là con trai, con dâu nội, là khúc ruột trong lòng nội. Khi nghe Lệ Hoa nói chuyện này, nội cũng muốn hai con chia tay, nhưng sau đó, trong lúc chờ con đến, nội ngồi đây một mình, tĩnh tâm, suy nghĩ rất nhiều điều. Nội nghĩ: bây giờ, ba mẹ con đang ở trên trời dõi theo chúng ta, tâm nguyện lớn nhất của hai đứa nó là mong cho con được bình an, hạnh phúc suốt đời, nếu người con trai đó có thể cho con hạnh phúc, nhất định ba mẹ con cũng sẽ tha thứ cho cậu ấy.”
Phù Hiểu nghẹn ngào lắc đầu.
“Ba mẹ con là người thế nào con còn không biết ư? Hai đứa nó tốt bụng lắm. Với hai đứa nó, cô thiên kim là con đây còn quan trọng hơn tính mạng. Nếu con mà vui vẻ, hạnh phúc thì nhất định hai đứa nó sẽ không phản đối đâu. Điểm này thì nội cam đoan.” Bà cụ Phù nhận ra rằng: Phù Hiểu đã yêu Đường Học Chính rồi, nếu rời xa cậu ấy, cả cuộc đời này con bé sẽ sống trong buồn đau và tiếc nuối; Nếu buộc phải chấp nhận tương lai ấy, không bằng đặt niềm tin vào Đường Học Chính, đặt niềm tin vào Phù Hiểu, vì tương lai của hai đứa mà đánh cược một lần; Cược rằng: Không có vết thương nào là không thể lành theo thời gian, chỉ cần đôi trẻ luôn bên nhau, thì một ngày nào đó, nỗi đau rồi cũng sẽ nguôi ngoai.
“Ba mẹ là người tốt, nhưng mà, con không thể tha thứ cho chính mình…”
“Hiểu Hiểu, con nói thật cho nội biết, con yêu cậu ấy rồi phải không?”
Cơ thể Phù Hiểu run rẩy, đôi môi cô mím chặt, phải một lúc lâu sau, cô mới gật đầu một cách nặng nề.
“Vậy thì vì tấm tình này, con hãy dũng cảm lên nào,” bà cụ Phù cầm tay cô, “Con người sống ở trên đời, không ai có thể trốn được kiếp mà ông trời an bài cho mình. Con gặp phải cậu ấy, đó là kiếp của con. Tình yêu và tình thương chân chính có thể bao dung tất cả. Nếu con yêu cậu ấy, thì con cũng phải cố lên. Gieo nhân nào gặt quả ấy, có lẽ, ông trời để cậu ấy xuất hiện trước mặt con là vì ông trời muốn bù đắp cho con đấy.”
Tạm biệt bà nội, Phù Hiểu không về nhà mà đến một ngọn núi ở ngoại ô, nơi chôn cất tro cốt ba mẹ cô. Đứng trước mộ ba mẹ, cô suy nghĩ rất nhiều, rất nhiều điều.
Bà nội cô có nói một câu, một câu khiến cô triệt để giác ngộ: Cô yêu Đường Học Chính, điều đó là hiển nhiên. Dù cô có phủ nhận thế nào, kháng cự ra sao, thì hình bóng anh cũng đã hằn sâu trong trái tim cô rồi. Ngày trước, tuy anh từng phạm phải lỗi lầm lớn, nhưng bây giờ, anh đã hy sinh cho cô nhiều như vậy, tình yêu anh dành cho cô có thể giúp cô dũng cảm đối mặt với chuyện này hay không? Dù cô chưa từng nghĩ đến vấn đề này, thì từng cử chỉ, từng hành động của anh cũng đã hiện rõ trong tâm trí cô, những vết thương chằng chịt trên lưng anh, câu nói: “Anh phải sống hạnh phúc bên em” của anh… Trong tình yêu, anh đã nỗ lực nhiều đến vậy, cô lại không chịu cố gắng gì, chỉ lo đòi hỏi.
Vết thương lòng còn chưa kết vảy, cô có nên mượn danh nghĩa tình yêu để lựa chọn nhìn thẳng vào vấn đề và cùng anh đối mặt hay không? Và rồi, cùng anh đi tiếp hay không?
“Ba… Mẹ…” Tiếng gọi của cô tản vào trong gió.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.