Chương 78
Độc Độc
26/12/2013
Một lúc lâu sau, Dương Mật run rẩy chìa hai ngón tay ra, “Hiểu, đây là mấy?”
“…” Cô không trách con bé có phản ứng này, nếu cô không phải đương sự thì chính cô cũng sẽ nghi ngờ: Làm gì có ai không ngó ngàng gì đến người đẹp tuyệt trần nọ, mà lại lặn lội hàng ngàn cây số đi hứng cơn tức của cô chứ.
“Tao biết là mày ổn, mày không cần đùa tao để chứng minh với tao là mày ổn đâu.” Thấy bạn không nói gì, Dương Mật cười gượng gạo với bạn: Đừng tròng ghẹo quả tim nho nhỏ đã vất vả suốt cả ngày của cô thế chứ.
“Tao không lừa mày.” Phù Hiểu đành nhắc lại.
Chỉ có điều, ánh mắt của Dương Mật cho cô thấy: cô có nói nữa nó cũng chả tin.
Hai người cùng im lặng, trao đổi bằng ánh mắt với nhau trong chốc lát, rồi, Phù Hiểu thở dài một hơi, rút từ trong túi xách ra hai tờ giấy chứng nhận đỏ chót, “Hôm nay đăng ký.”
Dương Mật cũng có một tờ giống thế nên trố mắt ra nhìn, cô giật phắt tờ giấy chứng nhận lại xem cho rõ thì thấy —
Ối mẹ của con ơi!
Trên bức ảnh là hai khuôn mặt tươi cười kề sát nhau, hai khuôn mặt rất dễ nhận với cô, cô gái đang cười thì cô đã quen đến không thể quen hơn, còn chàng trai đang cười thì quá đẹp trai, khuôn mặt cực kỳ không đại chúng đó của anh chàng có muốn nhận nhầm cũng khó!
Dương Mật lung lay trong gió.
“Bây giờ mày đã tin chưa?”
Bây giờ mày đã tin chưa? Bây giờ đã tin chưa? — Sao người này có thể vừa giáng cho cô một đòn sấm sét xong đã hỏi cô nhẹ bẫng: “Bây giờ mày đã tin chưa?” Dương Mật chỉ tay vào bạn, cô cực kỳ tiếc nuối vì đã không “dạy dỗ” nó đến nơi đến chốn. Rốt cuộc là thời gian rồi đã xảy ra chuyện gì, mà lại làm nên cái kết cục hết đường cứu chữa này hả giời? Ngay lúc nãy thôi, tim cô còn đập binh binh trong lồng ngực vì lo cho nó, hóa ra: người cô nên lo lắng không phải nó mà là cái cô Tiêu tiểu thư kia.
“Phù Hiểu, tốt nhất là mày có một lý do chính đáng để tao có thể tha cho mày…” Cô nghiến răng nghiến lợi rít lên.
Phù Hiểu khẽ run lên, con bé gọi cả họ cả tên cô, chứng tỏ là nó đang rất rất rất tức giận. Nhưng mà, vốn dĩ cô chỉ định tìm nó ‘thú tội’ thôi, ai ngờ lại gặp phải nhiều chuyện thế chứ? Thế là cô tỉ mỉ kể rõ đầu đuôi câu chuyện cho bạn – đương nhiên là lược bỏ tình tiết quan trọng nhất – “Vậy là: tụi tao cưới nhau luôn.” Nói xong, cô nhấp một ngụm cà phê, ngồi đợi bạn xử tội.
Dương Mật thộn ra nghe, “Thế là: tụi mày cưới luôn…” Thế là, cứ thế cưới luôn? Trong tình huống: cô hoàn toàn không biết gì cả, người chị em tốt nhất của cô đã kết hôn rồi? Đã thế, nó còn kết hôn với một người đàn ông mà không ai có thể nhìn thấu nữa chứ!
“À thì, lần tổ chức ở quê không nói cho mày là không đúng, nhưng nếu tao thông báo cho chú Dương, cô Dương và tụi mày thì nhất định cô, chú và tụi mày sẽ lại vội vội vàng vàng đi về để kịp tham dự. Tao nghĩ: dù sao lên Bắc Kinh cũng tổ chức nữa, nên mới không bảo cô tao điện cho mọi người, mày đừng giận mà.” Phù Hiểu cười nịnh nọt.
Bây giờ, cô làm gì còn sức mà giận? Dương Mật thở dài thườn thượt, ngồi phịch xuống ghế xích đu, cuối cùng đầu óc cô cũng tiếp nhận được toàn bộ sự thật, cô im lặng hồi lâu, rồi mới chậm rãi nói: “Mày đã suy nghĩ kỹ rồi chứ?” Đường thiếu không phải người đàn ông mà phụ nữ có thể dễ dàng kiểm soát, tuy điều kiện vật chất của anh ta cực tốt, tốt đến ít ai sánh bằng, nhưng hạnh phúc cả đời của một người phụ nữ không thể chỉ trông vào vật chất.
Phù Hiểu chưa từng nghĩ đến chuyện này nên thoáng ngẩn ra, cô ngẫm lại tất cả hành vi, cử chỉ và thái độ của Đường Học Chính, ánh mắt cô bỗng dịu dàng hơn bao giờ hết. Cô cười e lệ và gật đầu.
Lần đầu tiên, Dương Mật bắt gặp bộ dạng của một người đàn bà hạnh phúc vì được yêu chiều trên khuôn mặt cô bạn, cuối cùng cô cũng có thể hoàn toàn yên tâm, nụ cười tươi rói nở trên môi cô, “Thế thì… chúc mừng mày.”
“Cám ơn.” Phù Hiểu cũng mỉm cười hạnh phúc. Lời chúc phúc của Dương Mật rất quan trọng với cô, Dương Mật là người bạn thân thiết nhất của cô trong cuộc đời này.
Nói xong chuyện quan trọng, hai người bắt đầu tám chuyện trời nam đất bắc. Dương Mật không kìm nén nổi sự tò mò, hỏi thẳng: “Theo mày thì sao Đường thiếu lại chọn mày, người như Tiêu tiểu thư mà anh ta còn không thèm nữa là.” Nhất định là Tiêu tiểu thư thích Đường thiếu lắm, chứ không thì sao cô ta lại tuyên ngôn giữa đường giữa chợ? May mà Hiểu lôi cô đi, nếu không thì lần gặp sau, nhất định sẽ lúng túng đến không biết làm thế nào cho hết.
Phù Hiểu ngẫm nghĩ, ngón tay cô gõ nhịp lên bàn, cô nghiêng đầu ngắm chiếc đèn hình hoa tulip trên tường, đôi môi cô cong lên một nụ cười, “Tao cũng không biết, mày đi mà hỏi Đường Học Chính ý.”
“Mày vênh hả.” Ngắm khuôn mặt không sao giấu đi vẻ hạnh phúc của cô bạn dưới ánh đèn dịu dàng, Dương Mật mắng yêu, cô hâm mộ nó quá đi mất.
Phù Hiểu lúng túng cúi đầu, đưa tay lên che miệng.
Đang trò chuyện thì nhân vật nam chính trong câu chuyện gọi điện thoại đến, “Đường phu nhân, bây giờ là mấy giờ rồi hả, em bỏ mặc ông xã em à, có ăn tối thôi mà cũng mấy tiếng đồng hồ lận?” Đường lão gia bất mãn oán trách.
“Thì em còn trò chuyện với Dương Mật một lát mà.” Phù Hiểu giải thích, cô vẫn hơi hơi e thẹn khi nghe anh gọi cô “kiểu đó” nha.
“Sau này, hai chị em sẽ có rất nhiều dịp tám chuyện, không vội một lúc một nhát, muộn rồi, em đang ở đâu, anh đi đón hai em.”
Phù Hiểu ngẫm nghĩ thấy cũng đúng liền đọc địa chỉ cho anh.
Nửa giờ sau, hai cô gái đã ở trong chiếc Ferrari đỗ ngoài cửa quán cà phê, Dương Mật nhìn thoáng qua người đàn ông tuấn mĩ đang ngồi hút thuốc trên ghế lái, cô có hơi không được tự nhiên chào hỏi, “Đường thiếu.”
Đường Học Chính dập thuốc, lịch sự ừ một tiếng, anh nhìn sang cô vợ vừa ngồi vào ghế phụ, hỏi: “Hai em tám chuyện gì mà tám lâu thế hở?”
“Mấy chuyện linh tinh ý mà.”
“Buôn dưa lê, bán dưa leo.” Anh cúi người thắt dây an toàn cho cô.
Mắt Dương Mật cứ đảo lia lịa, chút khó tin nho nhỏ trong lòng cô cuối cùng cũng biến mất tăm, suy nghĩ duy nhất còn lại trong đầu cô chính là: Hiểu thật quá bản lĩnh!
Vì dự định ngày mai mới về nhà tổ nên sau khi đưa Dương Mật về nhà, Đường Học Chính chở vợ đến một khách sạn năm sao.
“Mình không về nhà hả anh?” Phù Hiểu phân vân.
“Chỗ này tiện hơn.” Anh đáp một cách súc tích, rồi kéo cô vào phòng tổng thống của khách sạn. Anh bảo cô đi tắm trước, còn anh thì ra dặn dò nhân viên phục vụ đôi câu. Đóng cửa phòng và quay đầu lại, anh chợt thấy một bóng trắng xẹt qua căn phòng,
Anh nhướng mày, bước đến trước cửa, khoanh hai tay trước ngực, dựa vào tường và ngắm vợ mình đang thực hiện những động tác khởi động ở thành bể bơi.
…
“Thích bơi lội?”
“Lâu rồi em không bơi.” Phù Hiểu vặn cổ, xoay chân để khởi động, cô mặc chiếc áo tắm mà khách sạn chuẩn bị cho khách, là loại hai mảnh có kiểu dáng khá là bảo thủ, nhưng dù thế vẫn lộ ra trọn vẹn cánh tay và cặp đùi thon thả, trắng ngần của cô. Người đàn ông luôn ngắm mãi cô không biết chán híp mắt lại.
Phù Hiểu bước vào bể bơi nước trong xanh, cô mê say nghịch nước như nàng tiên cá vừa được về lại biển khơi sau bao ngày xa cách, cô tỏ ra vô cùng thích thú. Nhưng, bất chợt, từ đáy bể, một bàn tay vươn lên, kéo mạnh cô xuống, cô hốt hoảng thét lên một tiếng, ngay lập tức bị kéo vào trong làn nước.
Không lâu sau, cô trồi lên mặt nước một cách chật vật, cô ho sù sụ mà vẫn không quên lườm anh chàng Đường Học Chính cũng vừa chui lên và đang cười đến là gian một cái.
“Em nhát thế cơ à?” Người đàn ông đã sắp bước sang tuổi ba mươi nào đó cứ y như cậu học sinh tiểu học, chỉ biết trêu ghẹo cô bạn gái mà mình thích. Anh cười phô hàm răng trắng bóc, trông mặt anh đến là đắc ý.
“Đáng ghét!” Làm tim cô loạn nhịp rồi nè.
“Kỹ thuật thua người ta thì chấp nhận đi.”
“Anh đánh lén em thì có.”
“Cho em thêm một cơ hội nữa, nếu lại để anh bắt được thì phải cho anh mi em từ đầu đến chân.” Đường Học Chính đưa ra một điều kiện cực kỳ không trong sáng.
“Không thèm đâu.” Ai ngốc vậy chứ.
“Sợ rồi?”
“Khích tướng cũng vô dụng thôi, không ai mắc mưu của anh đâu.” Phù Hiểu liếc xéo anh một cái, cô là cô biết tự lượng sức mình, cô có bơi giỏi mấy thì cũng không thoát được vuốt quỷ của anh.
“Thế nên em định chủ động nhận thua, ngoan ngoãn đến bên Gia.”
… Đúng là rước lưu manh về nhà mà! Phù Hiểu chợt phì cười, trước khi vuốt quỷ của anh quờ đến, cô khéo léo lách mình tránh khỏi anh, gắng sức bơi ra xa, khi đã cách anh một khoảng “an toàn,” cô nói: “Trong vòng mười giây mà không bắt được em coi như anh thua!” Dứt lời, cô ngụp hẳn xuống, ra sức bơi về phía trước để trốn anh.
“Ùm” – tiếng quẫy nước cực mạnh vang lên sau Phù Hiểu, cô cảm thấy làn nước bao quanh cô như đang đẩy cô trồi lên, bất chấp tất cả, cô gắng sức bơi về phía trước, thế nhưng cô vẫn thua người đàn ông mà thể lực đã đạt đến trình quái vật.
“Hết thời gian rồi…” Bị cánh tay cường tráng tóm được, Phù Hiểu dựa vào tấm ngực trần vạm vỡ, cứng cáp đang rỏ nước của anh, cười khanh khách, giãy giụa.
“Chưa hết, thời gian của em luôn trôi chậm hơn bình thường.” Đôi vợ chồng trẻ này á, chồng còn giỏi chơi xấu hơn vợ kìa. Đôi môi đang cười toe toét của Đường Học Chính lướt trên khuôn mặt cô, áp mạnh lên đôi môi đang nở nụ cười tươi như hoa của cô.
Hai người nô giỡn một lúc, rồi nằm ôm nhau trên chiếc ghế xếp cạnh bể bơi mà ngắm trời sao đẹp hiếm thấy ở Bắc Kinh và thỏ thẻ với nhau những lời âu yếm.
Hơn một giờ đồng hồ sau, hai nhân vật chính của chúng ta mới quay vào phòng. Phù Hiểu đi vào phòng thay đồ thay váy ngủ, khi cô trở ra ,thì cả căn phòng rộng lớn đã chìm trong bóng tối mờ ảo, cách đó không xa, những ngọn nến thơm lập lòe cháy sáng, ánh nến chiếu xuống hai ly rượu nho màu hồng ngọc, khiến chúng như tỏa sáng lấp lánh. Thấy cô bước ra, Đường Học Chính kéo ghế cho cô, “Mời em ngồi, Đường phu nhân.”
Phù Hiểu tròn mắt lên nhìn, thong thả đi đến trước mặt anh, nhìn anh rồi lại nhìn bàn rượu ngon mắt trước mặt, cô máy móc ngồi xuống.
Đường Học Chính ngồi đối diện cô, nâng ly với cô: “Vẫn chưa chúc mừng em trở thành vợ của Đường Học Chính.”
Đến lúc này, Phù Hiểu đã lĩnh ngộ được sự lãng mạn của đêm nay, cô phì cười, cũng nâng ly rượu lên, “Cũng chúc mừng anh trở thành chồng của Phù Hiểu.”
“Cách,” âm thanh giòn vang do hai chiếc ly đế cao cụng nhau, hai người nhìn nhau, một hơi uống cạn ly rượu, ly rượu này còn say lòng người hơn ly rượu giao bôi họ uống với nhau trong tiệc cưới.
“Anh không cầu hôn em hẳn hoi, em có giận anh không?” Đường Học Chính rót rượu cho cô, mỉm cười, hỏi.
“Không…” Anh đã làm rất tốt rồi.
“Em có biết vì sao anh lại không cầu hôn em không?”
Hóa ra là anh không muốn cầu hôn cô? Phù Hiểu nhướng mày.
Ngắm cái vẻ “rửa tai lắng nghe” của cô, Đường Học Chính bật cười, “Bởi vì, anh nhất định phải có em, anh không chấp nhận một đáp án nào khác, thế nên anh không cầu hôn.” Dù có thể nào, cô cũng sẽ chỉ có một lựa chọn duy nhất: gả cho anh.
“Anh thật tự phụ…” Biết chắc là cô sẽ gả cho anh đến thế cơ à.
“Anh tự phụ nhưng em vẫn gả cho anh đó thôi.” Đường Học Chính cười ha hả, cười đến là bá đạo.
Người đàn ông này thật là… Phù Hiểu thấy tình yêu như cháy bùng lên trong tim mình, khiến cô phân vân không biết phải biểu đạt nó bằng cách nào.
“Giao thừa năm nay em nhớ ước đó, linh nghiệm lắm.”
Từ phương trời xa xôi nào đó chợt bay đến một vấn đề kéo cô hồi hồn, “Cái gì cơ?”
“Chưa phát hiện?” Người đàn ông rất “tốt bụng” lấy di động ra, tìm và mở tin nhắn đầu tiên mà anh nhắn cho cô ra —
“Chúc em năm nay:
Mã đáo công thành,
Long khiêu hổ ngọa,
Giai đại hoan hỉ,
Bách thành chi phú[1].”
Lần đó, tin nhắn này đã làm cô băn khoăn hồi lâu, nhưng cô chả thấy chuyện đó liên quan gì đến chuyện này, “Tin nhắn này thì sao cơ?””
“Đọc dòng đầu và đọc chữ cuối cùng của bốn thành ngữ.”
Phù Hiểu nhìn thật kỹ tin nhắn, đọc thầm một lần, rồi hết tròn mắt lên nhìn lại tròn mắt lên nhìn, “Anh…!” Ghép theo cách anh bảo, hóa ra là: Chúc em năm nay: Thành Vợ Của Anh?!
“Thế nào, cuối cùng cũng phát hiện ra rồi chứ?” Đường Học Chính cười đến là đắc chí.
Trời! Khi đó, cô còn chưa biết gì cả mà anh ấy đã âm mưu vụ này rồi? Xã hội ngày nay hiểm ác quá, cô phải quay về Sao Hỏa đây!
“Thấy chưa, Phù Hiểu, nhất định em là vợ anh.” Không để cô kịp ngạc nhiên, anh nâng cằm cô lên, cúi người hôn lên môi cô.
[1] “祝你今年: 马到功成/ 龙跳虎卧/ 皆大欢喜/ 百城之富”: “Chúc em năm nay: Mã đáo công thành/ Long khiêu hổ ngọa/ Giai đại hoan hỉ/ Bách thành chi phú.” Lời chúc gồm bốn thành ngữ: “Mã đáo công thành” chúc thành công; “Long khiêu hổ ngọa” chúc sức khỏe, “Giai đại hoan hỉ” chúc niềm vui; “Bách thành chi phú” chúc giàu có. Đọc theo cách nam chính nói là: “祝你今年: 成卧喜富”: “Chúc em năm nay: Thành Ngọa Hỉ Phú” với “成卧喜富” – “Thành Ngọa Hỉ Phú” phiên âm là “Chéng Wò Xǐ Fù” đọc lái đi một chút sẽ thành “Chéng Wǒ Xí Fù” = “成我媳妇” – “Thành Ngã Tức Phụ” = “THÀNH VỢ CỦA ANH” một lời tỏ tình quá là độc đáo.
“…” Cô không trách con bé có phản ứng này, nếu cô không phải đương sự thì chính cô cũng sẽ nghi ngờ: Làm gì có ai không ngó ngàng gì đến người đẹp tuyệt trần nọ, mà lại lặn lội hàng ngàn cây số đi hứng cơn tức của cô chứ.
“Tao biết là mày ổn, mày không cần đùa tao để chứng minh với tao là mày ổn đâu.” Thấy bạn không nói gì, Dương Mật cười gượng gạo với bạn: Đừng tròng ghẹo quả tim nho nhỏ đã vất vả suốt cả ngày của cô thế chứ.
“Tao không lừa mày.” Phù Hiểu đành nhắc lại.
Chỉ có điều, ánh mắt của Dương Mật cho cô thấy: cô có nói nữa nó cũng chả tin.
Hai người cùng im lặng, trao đổi bằng ánh mắt với nhau trong chốc lát, rồi, Phù Hiểu thở dài một hơi, rút từ trong túi xách ra hai tờ giấy chứng nhận đỏ chót, “Hôm nay đăng ký.”
Dương Mật cũng có một tờ giống thế nên trố mắt ra nhìn, cô giật phắt tờ giấy chứng nhận lại xem cho rõ thì thấy —
Ối mẹ của con ơi!
Trên bức ảnh là hai khuôn mặt tươi cười kề sát nhau, hai khuôn mặt rất dễ nhận với cô, cô gái đang cười thì cô đã quen đến không thể quen hơn, còn chàng trai đang cười thì quá đẹp trai, khuôn mặt cực kỳ không đại chúng đó của anh chàng có muốn nhận nhầm cũng khó!
Dương Mật lung lay trong gió.
“Bây giờ mày đã tin chưa?”
Bây giờ mày đã tin chưa? Bây giờ đã tin chưa? — Sao người này có thể vừa giáng cho cô một đòn sấm sét xong đã hỏi cô nhẹ bẫng: “Bây giờ mày đã tin chưa?” Dương Mật chỉ tay vào bạn, cô cực kỳ tiếc nuối vì đã không “dạy dỗ” nó đến nơi đến chốn. Rốt cuộc là thời gian rồi đã xảy ra chuyện gì, mà lại làm nên cái kết cục hết đường cứu chữa này hả giời? Ngay lúc nãy thôi, tim cô còn đập binh binh trong lồng ngực vì lo cho nó, hóa ra: người cô nên lo lắng không phải nó mà là cái cô Tiêu tiểu thư kia.
“Phù Hiểu, tốt nhất là mày có một lý do chính đáng để tao có thể tha cho mày…” Cô nghiến răng nghiến lợi rít lên.
Phù Hiểu khẽ run lên, con bé gọi cả họ cả tên cô, chứng tỏ là nó đang rất rất rất tức giận. Nhưng mà, vốn dĩ cô chỉ định tìm nó ‘thú tội’ thôi, ai ngờ lại gặp phải nhiều chuyện thế chứ? Thế là cô tỉ mỉ kể rõ đầu đuôi câu chuyện cho bạn – đương nhiên là lược bỏ tình tiết quan trọng nhất – “Vậy là: tụi tao cưới nhau luôn.” Nói xong, cô nhấp một ngụm cà phê, ngồi đợi bạn xử tội.
Dương Mật thộn ra nghe, “Thế là: tụi mày cưới luôn…” Thế là, cứ thế cưới luôn? Trong tình huống: cô hoàn toàn không biết gì cả, người chị em tốt nhất của cô đã kết hôn rồi? Đã thế, nó còn kết hôn với một người đàn ông mà không ai có thể nhìn thấu nữa chứ!
“À thì, lần tổ chức ở quê không nói cho mày là không đúng, nhưng nếu tao thông báo cho chú Dương, cô Dương và tụi mày thì nhất định cô, chú và tụi mày sẽ lại vội vội vàng vàng đi về để kịp tham dự. Tao nghĩ: dù sao lên Bắc Kinh cũng tổ chức nữa, nên mới không bảo cô tao điện cho mọi người, mày đừng giận mà.” Phù Hiểu cười nịnh nọt.
Bây giờ, cô làm gì còn sức mà giận? Dương Mật thở dài thườn thượt, ngồi phịch xuống ghế xích đu, cuối cùng đầu óc cô cũng tiếp nhận được toàn bộ sự thật, cô im lặng hồi lâu, rồi mới chậm rãi nói: “Mày đã suy nghĩ kỹ rồi chứ?” Đường thiếu không phải người đàn ông mà phụ nữ có thể dễ dàng kiểm soát, tuy điều kiện vật chất của anh ta cực tốt, tốt đến ít ai sánh bằng, nhưng hạnh phúc cả đời của một người phụ nữ không thể chỉ trông vào vật chất.
Phù Hiểu chưa từng nghĩ đến chuyện này nên thoáng ngẩn ra, cô ngẫm lại tất cả hành vi, cử chỉ và thái độ của Đường Học Chính, ánh mắt cô bỗng dịu dàng hơn bao giờ hết. Cô cười e lệ và gật đầu.
Lần đầu tiên, Dương Mật bắt gặp bộ dạng của một người đàn bà hạnh phúc vì được yêu chiều trên khuôn mặt cô bạn, cuối cùng cô cũng có thể hoàn toàn yên tâm, nụ cười tươi rói nở trên môi cô, “Thế thì… chúc mừng mày.”
“Cám ơn.” Phù Hiểu cũng mỉm cười hạnh phúc. Lời chúc phúc của Dương Mật rất quan trọng với cô, Dương Mật là người bạn thân thiết nhất của cô trong cuộc đời này.
Nói xong chuyện quan trọng, hai người bắt đầu tám chuyện trời nam đất bắc. Dương Mật không kìm nén nổi sự tò mò, hỏi thẳng: “Theo mày thì sao Đường thiếu lại chọn mày, người như Tiêu tiểu thư mà anh ta còn không thèm nữa là.” Nhất định là Tiêu tiểu thư thích Đường thiếu lắm, chứ không thì sao cô ta lại tuyên ngôn giữa đường giữa chợ? May mà Hiểu lôi cô đi, nếu không thì lần gặp sau, nhất định sẽ lúng túng đến không biết làm thế nào cho hết.
Phù Hiểu ngẫm nghĩ, ngón tay cô gõ nhịp lên bàn, cô nghiêng đầu ngắm chiếc đèn hình hoa tulip trên tường, đôi môi cô cong lên một nụ cười, “Tao cũng không biết, mày đi mà hỏi Đường Học Chính ý.”
“Mày vênh hả.” Ngắm khuôn mặt không sao giấu đi vẻ hạnh phúc của cô bạn dưới ánh đèn dịu dàng, Dương Mật mắng yêu, cô hâm mộ nó quá đi mất.
Phù Hiểu lúng túng cúi đầu, đưa tay lên che miệng.
Đang trò chuyện thì nhân vật nam chính trong câu chuyện gọi điện thoại đến, “Đường phu nhân, bây giờ là mấy giờ rồi hả, em bỏ mặc ông xã em à, có ăn tối thôi mà cũng mấy tiếng đồng hồ lận?” Đường lão gia bất mãn oán trách.
“Thì em còn trò chuyện với Dương Mật một lát mà.” Phù Hiểu giải thích, cô vẫn hơi hơi e thẹn khi nghe anh gọi cô “kiểu đó” nha.
“Sau này, hai chị em sẽ có rất nhiều dịp tám chuyện, không vội một lúc một nhát, muộn rồi, em đang ở đâu, anh đi đón hai em.”
Phù Hiểu ngẫm nghĩ thấy cũng đúng liền đọc địa chỉ cho anh.
Nửa giờ sau, hai cô gái đã ở trong chiếc Ferrari đỗ ngoài cửa quán cà phê, Dương Mật nhìn thoáng qua người đàn ông tuấn mĩ đang ngồi hút thuốc trên ghế lái, cô có hơi không được tự nhiên chào hỏi, “Đường thiếu.”
Đường Học Chính dập thuốc, lịch sự ừ một tiếng, anh nhìn sang cô vợ vừa ngồi vào ghế phụ, hỏi: “Hai em tám chuyện gì mà tám lâu thế hở?”
“Mấy chuyện linh tinh ý mà.”
“Buôn dưa lê, bán dưa leo.” Anh cúi người thắt dây an toàn cho cô.
Mắt Dương Mật cứ đảo lia lịa, chút khó tin nho nhỏ trong lòng cô cuối cùng cũng biến mất tăm, suy nghĩ duy nhất còn lại trong đầu cô chính là: Hiểu thật quá bản lĩnh!
Vì dự định ngày mai mới về nhà tổ nên sau khi đưa Dương Mật về nhà, Đường Học Chính chở vợ đến một khách sạn năm sao.
“Mình không về nhà hả anh?” Phù Hiểu phân vân.
“Chỗ này tiện hơn.” Anh đáp một cách súc tích, rồi kéo cô vào phòng tổng thống của khách sạn. Anh bảo cô đi tắm trước, còn anh thì ra dặn dò nhân viên phục vụ đôi câu. Đóng cửa phòng và quay đầu lại, anh chợt thấy một bóng trắng xẹt qua căn phòng,
Anh nhướng mày, bước đến trước cửa, khoanh hai tay trước ngực, dựa vào tường và ngắm vợ mình đang thực hiện những động tác khởi động ở thành bể bơi.
…
“Thích bơi lội?”
“Lâu rồi em không bơi.” Phù Hiểu vặn cổ, xoay chân để khởi động, cô mặc chiếc áo tắm mà khách sạn chuẩn bị cho khách, là loại hai mảnh có kiểu dáng khá là bảo thủ, nhưng dù thế vẫn lộ ra trọn vẹn cánh tay và cặp đùi thon thả, trắng ngần của cô. Người đàn ông luôn ngắm mãi cô không biết chán híp mắt lại.
Phù Hiểu bước vào bể bơi nước trong xanh, cô mê say nghịch nước như nàng tiên cá vừa được về lại biển khơi sau bao ngày xa cách, cô tỏ ra vô cùng thích thú. Nhưng, bất chợt, từ đáy bể, một bàn tay vươn lên, kéo mạnh cô xuống, cô hốt hoảng thét lên một tiếng, ngay lập tức bị kéo vào trong làn nước.
Không lâu sau, cô trồi lên mặt nước một cách chật vật, cô ho sù sụ mà vẫn không quên lườm anh chàng Đường Học Chính cũng vừa chui lên và đang cười đến là gian một cái.
“Em nhát thế cơ à?” Người đàn ông đã sắp bước sang tuổi ba mươi nào đó cứ y như cậu học sinh tiểu học, chỉ biết trêu ghẹo cô bạn gái mà mình thích. Anh cười phô hàm răng trắng bóc, trông mặt anh đến là đắc ý.
“Đáng ghét!” Làm tim cô loạn nhịp rồi nè.
“Kỹ thuật thua người ta thì chấp nhận đi.”
“Anh đánh lén em thì có.”
“Cho em thêm một cơ hội nữa, nếu lại để anh bắt được thì phải cho anh mi em từ đầu đến chân.” Đường Học Chính đưa ra một điều kiện cực kỳ không trong sáng.
“Không thèm đâu.” Ai ngốc vậy chứ.
“Sợ rồi?”
“Khích tướng cũng vô dụng thôi, không ai mắc mưu của anh đâu.” Phù Hiểu liếc xéo anh một cái, cô là cô biết tự lượng sức mình, cô có bơi giỏi mấy thì cũng không thoát được vuốt quỷ của anh.
“Thế nên em định chủ động nhận thua, ngoan ngoãn đến bên Gia.”
… Đúng là rước lưu manh về nhà mà! Phù Hiểu chợt phì cười, trước khi vuốt quỷ của anh quờ đến, cô khéo léo lách mình tránh khỏi anh, gắng sức bơi ra xa, khi đã cách anh một khoảng “an toàn,” cô nói: “Trong vòng mười giây mà không bắt được em coi như anh thua!” Dứt lời, cô ngụp hẳn xuống, ra sức bơi về phía trước để trốn anh.
“Ùm” – tiếng quẫy nước cực mạnh vang lên sau Phù Hiểu, cô cảm thấy làn nước bao quanh cô như đang đẩy cô trồi lên, bất chấp tất cả, cô gắng sức bơi về phía trước, thế nhưng cô vẫn thua người đàn ông mà thể lực đã đạt đến trình quái vật.
“Hết thời gian rồi…” Bị cánh tay cường tráng tóm được, Phù Hiểu dựa vào tấm ngực trần vạm vỡ, cứng cáp đang rỏ nước của anh, cười khanh khách, giãy giụa.
“Chưa hết, thời gian của em luôn trôi chậm hơn bình thường.” Đôi vợ chồng trẻ này á, chồng còn giỏi chơi xấu hơn vợ kìa. Đôi môi đang cười toe toét của Đường Học Chính lướt trên khuôn mặt cô, áp mạnh lên đôi môi đang nở nụ cười tươi như hoa của cô.
Hai người nô giỡn một lúc, rồi nằm ôm nhau trên chiếc ghế xếp cạnh bể bơi mà ngắm trời sao đẹp hiếm thấy ở Bắc Kinh và thỏ thẻ với nhau những lời âu yếm.
Hơn một giờ đồng hồ sau, hai nhân vật chính của chúng ta mới quay vào phòng. Phù Hiểu đi vào phòng thay đồ thay váy ngủ, khi cô trở ra ,thì cả căn phòng rộng lớn đã chìm trong bóng tối mờ ảo, cách đó không xa, những ngọn nến thơm lập lòe cháy sáng, ánh nến chiếu xuống hai ly rượu nho màu hồng ngọc, khiến chúng như tỏa sáng lấp lánh. Thấy cô bước ra, Đường Học Chính kéo ghế cho cô, “Mời em ngồi, Đường phu nhân.”
Phù Hiểu tròn mắt lên nhìn, thong thả đi đến trước mặt anh, nhìn anh rồi lại nhìn bàn rượu ngon mắt trước mặt, cô máy móc ngồi xuống.
Đường Học Chính ngồi đối diện cô, nâng ly với cô: “Vẫn chưa chúc mừng em trở thành vợ của Đường Học Chính.”
Đến lúc này, Phù Hiểu đã lĩnh ngộ được sự lãng mạn của đêm nay, cô phì cười, cũng nâng ly rượu lên, “Cũng chúc mừng anh trở thành chồng của Phù Hiểu.”
“Cách,” âm thanh giòn vang do hai chiếc ly đế cao cụng nhau, hai người nhìn nhau, một hơi uống cạn ly rượu, ly rượu này còn say lòng người hơn ly rượu giao bôi họ uống với nhau trong tiệc cưới.
“Anh không cầu hôn em hẳn hoi, em có giận anh không?” Đường Học Chính rót rượu cho cô, mỉm cười, hỏi.
“Không…” Anh đã làm rất tốt rồi.
“Em có biết vì sao anh lại không cầu hôn em không?”
Hóa ra là anh không muốn cầu hôn cô? Phù Hiểu nhướng mày.
Ngắm cái vẻ “rửa tai lắng nghe” của cô, Đường Học Chính bật cười, “Bởi vì, anh nhất định phải có em, anh không chấp nhận một đáp án nào khác, thế nên anh không cầu hôn.” Dù có thể nào, cô cũng sẽ chỉ có một lựa chọn duy nhất: gả cho anh.
“Anh thật tự phụ…” Biết chắc là cô sẽ gả cho anh đến thế cơ à.
“Anh tự phụ nhưng em vẫn gả cho anh đó thôi.” Đường Học Chính cười ha hả, cười đến là bá đạo.
Người đàn ông này thật là… Phù Hiểu thấy tình yêu như cháy bùng lên trong tim mình, khiến cô phân vân không biết phải biểu đạt nó bằng cách nào.
“Giao thừa năm nay em nhớ ước đó, linh nghiệm lắm.”
Từ phương trời xa xôi nào đó chợt bay đến một vấn đề kéo cô hồi hồn, “Cái gì cơ?”
“Chưa phát hiện?” Người đàn ông rất “tốt bụng” lấy di động ra, tìm và mở tin nhắn đầu tiên mà anh nhắn cho cô ra —
“Chúc em năm nay:
Mã đáo công thành,
Long khiêu hổ ngọa,
Giai đại hoan hỉ,
Bách thành chi phú[1].”
Lần đó, tin nhắn này đã làm cô băn khoăn hồi lâu, nhưng cô chả thấy chuyện đó liên quan gì đến chuyện này, “Tin nhắn này thì sao cơ?””
“Đọc dòng đầu và đọc chữ cuối cùng của bốn thành ngữ.”
Phù Hiểu nhìn thật kỹ tin nhắn, đọc thầm một lần, rồi hết tròn mắt lên nhìn lại tròn mắt lên nhìn, “Anh…!” Ghép theo cách anh bảo, hóa ra là: Chúc em năm nay: Thành Vợ Của Anh?!
“Thế nào, cuối cùng cũng phát hiện ra rồi chứ?” Đường Học Chính cười đến là đắc chí.
Trời! Khi đó, cô còn chưa biết gì cả mà anh ấy đã âm mưu vụ này rồi? Xã hội ngày nay hiểm ác quá, cô phải quay về Sao Hỏa đây!
“Thấy chưa, Phù Hiểu, nhất định em là vợ anh.” Không để cô kịp ngạc nhiên, anh nâng cằm cô lên, cúi người hôn lên môi cô.
[1] “祝你今年: 马到功成/ 龙跳虎卧/ 皆大欢喜/ 百城之富”: “Chúc em năm nay: Mã đáo công thành/ Long khiêu hổ ngọa/ Giai đại hoan hỉ/ Bách thành chi phú.” Lời chúc gồm bốn thành ngữ: “Mã đáo công thành” chúc thành công; “Long khiêu hổ ngọa” chúc sức khỏe, “Giai đại hoan hỉ” chúc niềm vui; “Bách thành chi phú” chúc giàu có. Đọc theo cách nam chính nói là: “祝你今年: 成卧喜富”: “Chúc em năm nay: Thành Ngọa Hỉ Phú” với “成卧喜富” – “Thành Ngọa Hỉ Phú” phiên âm là “Chéng Wò Xǐ Fù” đọc lái đi một chút sẽ thành “Chéng Wǒ Xí Fù” = “成我媳妇” – “Thành Ngã Tức Phụ” = “THÀNH VỢ CỦA ANH” một lời tỏ tình quá là độc đáo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.