Chương 12
Song Bích
05/01/2021
" Cho dù nói là không còn cách nào khác, nhưng cũng không thể phủ nhận lão đã tự ý làm thay đổi vòng luân hồi của người. Ngay cả tương lai của Vinh Bích quốc đến tương lai 600 năm sau còn có những thay đổi gì chính lão cũng chưa thể đoán trước. Chính vì vậy lão đạo nguyện ở lại phò trợ người cho đến khi mọi việc đi đúng vào quy luật của nó."
" Nếu cảm thấy khó có thể chấp nhận được thân phận mới này của mình, lão có thể giúp thập hoàng tử xóa đi những ký ức tiền kiếp của mình, không cần bận tâm về một người có tên Huyền Kỳ trong quá khứ."
"Cái gì?"
" Như vậy đối với người vẫn là tốt hơn."
" Oe e... a." Thấy tay lão ta muốn chạm đến trên đầu mình, Ân Ly liền quyết liệt ngọ nguậy, miệng lại phát ra tiếng phản đối.
" Thập hoàng tử, cho dù người không muốn nhưng giữ ký ức về Huyền Kỳ không tốt cho người, có thể làm thay đổi cả vận mệnh của hoàng tử. Người tên Huyền Kỳ đã chết từ mười năm trước, mà người bây giờ là Cung Ân Ly, thập hoàng tử Vinh Bích quốc."
" Ư..."
Đặt bàn tay mình lên trán Huyền Kỳ, lão Khang Dương lại tiếp: " Duyên mệnh nối hoàng tử thay vì người của 600 năm sau hiện đã được gắn kết cả máu và linh hồn cùng hoàng đế Minh Hạo. Vì vậy đừng tiếc nuối gì cả, hoàn hảo quên đi một đời khi đầu thai chuyển thế."
" Máu và linh hồn?... Nhưng có nghĩa lý gì nếu ta không còn nhớ hắn, không còn biết hắn đã luôn chờ đợi mình..." Chết đi cũng có nghĩa tất cả đã kết thúc, nhưng nếu có một cơ hội y không hề muốn quên đi: " Oa... oa.."
" Thập hoàng tử?" Đột nhiên oa nhi khóc thét làm lão Khang Dương ngạc nhiên, vừa lúc này đã nghe tiếng hoàng đế bên ngoài. Hiểu ra Ân Ly khóc lớn muốn gọi người lão liền nhanh miệng: " Được rồi, lão sẽ không xóa ký ức của người nữa."
" Oa oa..."
" Thập hoàng tử chỉ cần hứa với lão cho đến lúc cần thiết tuyệt đối không được nói ra chuyện này, ngay cả với hoàng thượng. Lão nhất định cũng sẽ không làm gì mà người không muốn."
" Có chuyện gì?"
" Hoàng thượng."
" Ngươi đã làm gì?" Minh Hạo vào đến nhanh tay tranh lại oa nhi trong tay lão đạo nhân, y không ngừng khóc lớn khiến lòng hắn cũng nóng như lửa đốt. Đồ vật trong Thừa Tri Điện theo cơn giận của hắn rung chuyển mạnh va chạm vào nhau kêu lên: " Ngươi làm y khóc?"
" Lão đạo không dám."
" Hoàng thượng bớt giận." Tôn Qùy lo sợ quỳ xuống. Minh Hạo hoàng đế sở hữu Vân Ân, nhưng từ lần đầu tiên khi hắn 5 tuổi vô tình giết chết một cung nữ của Lan Thi quý phi thì đã không còn dùng đến, không ngờ hắn lại không kiềm chế được Vân Ấn của mình chỉ khi mới thấy thập hoàng tử Cung Ân Ly khóc.
" Ân Nhi sao lại khóc rồi, có phụ hoàng ở đây không ai dám hại đến ngươi."
" Ư..."
" Đừng sợ, phụ hoàng ở đây rồi."
"...!" Nghe tiếng Minh Hạo, Ân Ly ngừng lại tiếng la khóc của mình. Nhìn thấy bản thân đã an toàn nằm trong vòng tay hắn y mới im lặng không quấy nữa. Y mở to đôi mắt còn ướt nước của mình nhìn hắn ra vẻ ủy khuất.
Nhận ra Ân Ly đang tìm cách để Minh Hạo đuổi mình đi, lão Khang Dương vội lên tiếng: " Thập hoàng tử chắc rằng muốn gặp hoàng thượng mới như vậy, nên vừa nhận ra người thì đã ngừng khóc."
" Ngươi nói dối, ta rõ ràng là do ngươi..."
" Ân nhi nhớ phụ hoàng sao?"
Nghe giọng nói ấm áp của Minh Hạo, Ân Ly dù đang muốn tức giận với lão ta cũng thôi. Không thể từ chối sự chờ đợi của hoàng đế, y hé môi cười đáp lại hắn. Những tiếng động khó chịu do đồ vật va lại với nhau cũng lắng xuống, lúc này Tôn Qùy mới dám thở ra " Cho dù có thật sự là Huyền Kỳ công tử hay không, nhưng chỉ cần hoàng đế tin thập hoàng tử là y, thì ngày tháng về sau tất cả mọi sự đều phải phụ thuộc vào vị hoàng tử này rồi."
" Ngươi không thích, sau này phụ hoàng sẽ không đi xa khỏi ngươi nữa được không?"
Hoàng đế lên tiếng gọi: " Tôn Qùy."
" Vâng hoàng thượng."
" Trẫm hôm nay vẫn sẽ ở Hòa Ninh cung, ngươi cho người mang tất cả tấu sớ cần phê đến đó."
" Nô tài tuân lệnh."
" Hoàng thượng."
Vừa định xoay lưng đã bị lão đạo nhân ngăn lại, hoàng đế không vui đưa mắt nhìn: " Lại còn có chuyện gì?"
" Số mệnh của thập hoàng tử năm 15 tuổi sẽ có mạng kiếp."
" Ngươi nói cái gì?"
" Để đánh đổi một thứ gì đó mỗi người đều phải trả một cái giá tương xứng, hoàng thượng muốn trái mệnh mà trói buộc linh hồn một người, cái giá cần đổi lại là thứ quý giá nhất của mình."
Liếc nhìn Ân Ly trong tay mình, Minh Hạo nhăn mày gắt giọng: " Ý ngươi nói để trói buộc linh hồn y trở về bên cạnh ta, nhưng sau mười lăm năm vẫn phải trao trả?"
" Chính là như vậy."
" Ngươi cho rằng ta sẽ để yên nếu chuyện đó xảy ra?"
" Chính vì vậy nên lão đạo sẽ tiếp tục ở lại đây."
" Ngươi ở lại?"
Lão Khang Dương cúi người: " Lão sẽ ở lại Vinh Bích quốc, nhận thập hoàng tử làm đệ tử. Sau mười lăm năm giúp hoàng tử có thể vượt qua được, lão nhất định sẽ rời khỏi."
" Mười lăm năm." Chờ mười năm để thấy y ra đời, lại phải đợi mười lăm năm trong lo lắng y cái gì gọi là mạng kiếp, hắn đến bây giờ lý nào cũng không thể tự mình bảo hộ y, vẫn phải nhờ vào kẻ khác để đảm bảo y được an toàn.
" Hoàng thượng."
" Lấy gì để có thể tin lời ngươi nói."
" Hoàng thượng có thể không tin lời của lão, nhưng người đảm bảo mười lăm năm sau thập hoàng tử sẽ bình an vượt qua mạng kiếp của mình khi không có lão giúp đỡ?"
" Ngươi đang thách thức ta?"
" Lão đạo không dám."
" Oe...!"
Cúi nhìn Ân Ly đang dùng bàn tay nhỏ xíu túm lấy một lọn tóc của hắn kéo kéo, Minh Hạo suy nghĩ cho dù để lão ta ở lại cũng không vấn đề gì, ít nhất hắn vẫn phần nào an tâm hơn về Ân Ly. Nếu lão ta đã có cách khiến y chuyển thế, tin rằng mạng kiếp mà lão nói cũng không sai: " Được rồi."
" Tạ hoàng thượng đồng ý."
" Nhưng cho dù y nhận ngươi làm sư, thân phận cũng không thể thay đổi, nếu về sau y từ chối ngươi cũng không được phép phản đối."
" Lão đã hiểu."
Hoàng đế trẻ nhất lịch sử Vinh Bích quốc Minh Hạo lên ngôi năm mười bảy tuổi, mười năm cai trị anh mình được toàn dân ca tụng, tuy đã có bảy vị hoàng tử và ba công chúa nhưng ngôi vị hoàng hậu vẫn được bỏ trống. Hậu cung hai vị phi tử An, Lâm như lửa với nước không ai nhượng bộ, người người đều nói khó lòng chọn ra một quốc mẫu. Ngay cả trong dân chúng cũng có nhiều lời đoán trước sau cho hai vị nương nương, chỉ có gần đây truyền ra tin đồn hoàng thượng buổi sớm thượng triều, hạ triều đều sẽ an vị tại Hòa Ninh cung, qua hết hai tháng chưa từng lâm hạnh vị phi tần nào ngoài Lâm phi nương nương, ngôi vị hoàng hậu xem sớm đã định. Nhưng ngoài việc đó quan trọng hơn vẫn là địa vị của thập hoàng tử do Thanh phi hạ sinh, hiện là hoàng tử thừa tự của Lâm Phi nương nương. Hoàng thượng ngay cả khi lên triều cũng bồng theo thập hoàng tử Cung Ân Ly, khiến người người không thể không chú ý.
Đại tiệc trăm ngày của hoàng tử đã cận kề, trên dưới quan thần lại một phen nhốn nháo về quà mừng nên được chuẩn bị ra sao để hợp ý hoàng đế. Hoàng đế trước nay chưa từng quan tâm đặc biệt đến hoàng tử nào, bây giờ lại sủng ái thập hoàng tử như vậy, ai biết được là muốn thử lòng quan thần hay thật ý yêu thích hoàng tử. Qúy quá cũng không tốt, mà quá qua loa cũng không được, mọi người không dám chỉ nhìn bằng mắt, nghe bằng tai mà suy đoán ý hoàng đế. Đành rằng phải tùy cơ ứng biến...
" Nếu cảm thấy khó có thể chấp nhận được thân phận mới này của mình, lão có thể giúp thập hoàng tử xóa đi những ký ức tiền kiếp của mình, không cần bận tâm về một người có tên Huyền Kỳ trong quá khứ."
"Cái gì?"
" Như vậy đối với người vẫn là tốt hơn."
" Oe e... a." Thấy tay lão ta muốn chạm đến trên đầu mình, Ân Ly liền quyết liệt ngọ nguậy, miệng lại phát ra tiếng phản đối.
" Thập hoàng tử, cho dù người không muốn nhưng giữ ký ức về Huyền Kỳ không tốt cho người, có thể làm thay đổi cả vận mệnh của hoàng tử. Người tên Huyền Kỳ đã chết từ mười năm trước, mà người bây giờ là Cung Ân Ly, thập hoàng tử Vinh Bích quốc."
" Ư..."
Đặt bàn tay mình lên trán Huyền Kỳ, lão Khang Dương lại tiếp: " Duyên mệnh nối hoàng tử thay vì người của 600 năm sau hiện đã được gắn kết cả máu và linh hồn cùng hoàng đế Minh Hạo. Vì vậy đừng tiếc nuối gì cả, hoàn hảo quên đi một đời khi đầu thai chuyển thế."
" Máu và linh hồn?... Nhưng có nghĩa lý gì nếu ta không còn nhớ hắn, không còn biết hắn đã luôn chờ đợi mình..." Chết đi cũng có nghĩa tất cả đã kết thúc, nhưng nếu có một cơ hội y không hề muốn quên đi: " Oa... oa.."
" Thập hoàng tử?" Đột nhiên oa nhi khóc thét làm lão Khang Dương ngạc nhiên, vừa lúc này đã nghe tiếng hoàng đế bên ngoài. Hiểu ra Ân Ly khóc lớn muốn gọi người lão liền nhanh miệng: " Được rồi, lão sẽ không xóa ký ức của người nữa."
" Oa oa..."
" Thập hoàng tử chỉ cần hứa với lão cho đến lúc cần thiết tuyệt đối không được nói ra chuyện này, ngay cả với hoàng thượng. Lão nhất định cũng sẽ không làm gì mà người không muốn."
" Có chuyện gì?"
" Hoàng thượng."
" Ngươi đã làm gì?" Minh Hạo vào đến nhanh tay tranh lại oa nhi trong tay lão đạo nhân, y không ngừng khóc lớn khiến lòng hắn cũng nóng như lửa đốt. Đồ vật trong Thừa Tri Điện theo cơn giận của hắn rung chuyển mạnh va chạm vào nhau kêu lên: " Ngươi làm y khóc?"
" Lão đạo không dám."
" Hoàng thượng bớt giận." Tôn Qùy lo sợ quỳ xuống. Minh Hạo hoàng đế sở hữu Vân Ân, nhưng từ lần đầu tiên khi hắn 5 tuổi vô tình giết chết một cung nữ của Lan Thi quý phi thì đã không còn dùng đến, không ngờ hắn lại không kiềm chế được Vân Ấn của mình chỉ khi mới thấy thập hoàng tử Cung Ân Ly khóc.
" Ân Nhi sao lại khóc rồi, có phụ hoàng ở đây không ai dám hại đến ngươi."
" Ư..."
" Đừng sợ, phụ hoàng ở đây rồi."
"...!" Nghe tiếng Minh Hạo, Ân Ly ngừng lại tiếng la khóc của mình. Nhìn thấy bản thân đã an toàn nằm trong vòng tay hắn y mới im lặng không quấy nữa. Y mở to đôi mắt còn ướt nước của mình nhìn hắn ra vẻ ủy khuất.
Nhận ra Ân Ly đang tìm cách để Minh Hạo đuổi mình đi, lão Khang Dương vội lên tiếng: " Thập hoàng tử chắc rằng muốn gặp hoàng thượng mới như vậy, nên vừa nhận ra người thì đã ngừng khóc."
" Ngươi nói dối, ta rõ ràng là do ngươi..."
" Ân nhi nhớ phụ hoàng sao?"
Nghe giọng nói ấm áp của Minh Hạo, Ân Ly dù đang muốn tức giận với lão ta cũng thôi. Không thể từ chối sự chờ đợi của hoàng đế, y hé môi cười đáp lại hắn. Những tiếng động khó chịu do đồ vật va lại với nhau cũng lắng xuống, lúc này Tôn Qùy mới dám thở ra " Cho dù có thật sự là Huyền Kỳ công tử hay không, nhưng chỉ cần hoàng đế tin thập hoàng tử là y, thì ngày tháng về sau tất cả mọi sự đều phải phụ thuộc vào vị hoàng tử này rồi."
" Ngươi không thích, sau này phụ hoàng sẽ không đi xa khỏi ngươi nữa được không?"
Hoàng đế lên tiếng gọi: " Tôn Qùy."
" Vâng hoàng thượng."
" Trẫm hôm nay vẫn sẽ ở Hòa Ninh cung, ngươi cho người mang tất cả tấu sớ cần phê đến đó."
" Nô tài tuân lệnh."
" Hoàng thượng."
Vừa định xoay lưng đã bị lão đạo nhân ngăn lại, hoàng đế không vui đưa mắt nhìn: " Lại còn có chuyện gì?"
" Số mệnh của thập hoàng tử năm 15 tuổi sẽ có mạng kiếp."
" Ngươi nói cái gì?"
" Để đánh đổi một thứ gì đó mỗi người đều phải trả một cái giá tương xứng, hoàng thượng muốn trái mệnh mà trói buộc linh hồn một người, cái giá cần đổi lại là thứ quý giá nhất của mình."
Liếc nhìn Ân Ly trong tay mình, Minh Hạo nhăn mày gắt giọng: " Ý ngươi nói để trói buộc linh hồn y trở về bên cạnh ta, nhưng sau mười lăm năm vẫn phải trao trả?"
" Chính là như vậy."
" Ngươi cho rằng ta sẽ để yên nếu chuyện đó xảy ra?"
" Chính vì vậy nên lão đạo sẽ tiếp tục ở lại đây."
" Ngươi ở lại?"
Lão Khang Dương cúi người: " Lão sẽ ở lại Vinh Bích quốc, nhận thập hoàng tử làm đệ tử. Sau mười lăm năm giúp hoàng tử có thể vượt qua được, lão nhất định sẽ rời khỏi."
" Mười lăm năm." Chờ mười năm để thấy y ra đời, lại phải đợi mười lăm năm trong lo lắng y cái gì gọi là mạng kiếp, hắn đến bây giờ lý nào cũng không thể tự mình bảo hộ y, vẫn phải nhờ vào kẻ khác để đảm bảo y được an toàn.
" Hoàng thượng."
" Lấy gì để có thể tin lời ngươi nói."
" Hoàng thượng có thể không tin lời của lão, nhưng người đảm bảo mười lăm năm sau thập hoàng tử sẽ bình an vượt qua mạng kiếp của mình khi không có lão giúp đỡ?"
" Ngươi đang thách thức ta?"
" Lão đạo không dám."
" Oe...!"
Cúi nhìn Ân Ly đang dùng bàn tay nhỏ xíu túm lấy một lọn tóc của hắn kéo kéo, Minh Hạo suy nghĩ cho dù để lão ta ở lại cũng không vấn đề gì, ít nhất hắn vẫn phần nào an tâm hơn về Ân Ly. Nếu lão ta đã có cách khiến y chuyển thế, tin rằng mạng kiếp mà lão nói cũng không sai: " Được rồi."
" Tạ hoàng thượng đồng ý."
" Nhưng cho dù y nhận ngươi làm sư, thân phận cũng không thể thay đổi, nếu về sau y từ chối ngươi cũng không được phép phản đối."
" Lão đã hiểu."
Hoàng đế trẻ nhất lịch sử Vinh Bích quốc Minh Hạo lên ngôi năm mười bảy tuổi, mười năm cai trị anh mình được toàn dân ca tụng, tuy đã có bảy vị hoàng tử và ba công chúa nhưng ngôi vị hoàng hậu vẫn được bỏ trống. Hậu cung hai vị phi tử An, Lâm như lửa với nước không ai nhượng bộ, người người đều nói khó lòng chọn ra một quốc mẫu. Ngay cả trong dân chúng cũng có nhiều lời đoán trước sau cho hai vị nương nương, chỉ có gần đây truyền ra tin đồn hoàng thượng buổi sớm thượng triều, hạ triều đều sẽ an vị tại Hòa Ninh cung, qua hết hai tháng chưa từng lâm hạnh vị phi tần nào ngoài Lâm phi nương nương, ngôi vị hoàng hậu xem sớm đã định. Nhưng ngoài việc đó quan trọng hơn vẫn là địa vị của thập hoàng tử do Thanh phi hạ sinh, hiện là hoàng tử thừa tự của Lâm Phi nương nương. Hoàng thượng ngay cả khi lên triều cũng bồng theo thập hoàng tử Cung Ân Ly, khiến người người không thể không chú ý.
Đại tiệc trăm ngày của hoàng tử đã cận kề, trên dưới quan thần lại một phen nhốn nháo về quà mừng nên được chuẩn bị ra sao để hợp ý hoàng đế. Hoàng đế trước nay chưa từng quan tâm đặc biệt đến hoàng tử nào, bây giờ lại sủng ái thập hoàng tử như vậy, ai biết được là muốn thử lòng quan thần hay thật ý yêu thích hoàng tử. Qúy quá cũng không tốt, mà quá qua loa cũng không được, mọi người không dám chỉ nhìn bằng mắt, nghe bằng tai mà suy đoán ý hoàng đế. Đành rằng phải tùy cơ ứng biến...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.