Chương 7
Song Bích
05/01/2021
Tuệ phi sợ sệt không dám nói gì, nàng đối diện với Lâm phi cũng giống như một con mèo đang run rẩy vậy. Các phi tần khác còn như đang xem kịch hay thì thầm to nhỏ với nhau, Tuệ phi cứ thích nịnh bợ lấy lòng ra mặt vậy bây giờ đáng đời rồi: " Nói lại xem ai là người có thể nhận ngôi thái tử đây?"
" Muội không phải ý như thế."
" Vậy ý ngươi là thế nào ta đây cũng muốn nghe thử."
" Muội..."
An Mỹ Chi chợt cười rồi ra ý cho Tuệ phi lui ra sau: " Lâm phi đâu cần phải làm sự việc trở nên nghiêm trọng như vậy, Tuệ phi chỉ là thấy Hòa nhi có tư chất thông minh khen vài tiếng thì đâu có gì lớn."
" Cũng chỉ là nói Hòa nhi rất giống hoàng thượng có khí chất đế vương, muội ấy cũng không có nói đến việc thái tử. Lâm phi có phải đã suy nghĩ qua nhiều đến ngôi vị thái tử đó cho nên mới nghe đã hiểu sai ý của Tuệ phi hay không?"
" Gì mà khí chất đế vương?" Lâm ninh cười phì một tiếng như vừa nghe chuyện tấu hài, nàng trao lại oa nhi đang bồng cho Đại hoàng tử Cung Mình Luân rồi uyển chuyển đi đến đối diện An Phi, đưa mắt nhận xét thất hoàng tử mới ba tuổi mà " chậc" một tiếng: " Ta thì lại không thế nào nhìn ra được một chút nào khí chất đế vương ở thất hoàng tử cả."
" Ngươi...!"
" Ngươi nói thất hoàng tử rất giống hoàng thượng, thật lạ ta cũng không thấy giống ở đâu." Lâm phi thở dài: " Có phải là do mắt của bản cung không tốt bằng Tuệ phi hay không, hay là do ngươi nhìn lầm rồi?"
" Muội...!"
" Nhìn thế nào cũng thấy không phải Tiểu Luân của ta giống hoàng thượng nhất hay là sao đây? Nhắc cho muội muội nhớ, ta đây rất là ghét những người hay nhìn lầm nói sai đấy."
Tuệ Lan giật thót mình: " Lâm phi nói không sai, là mắt của muội muội gần đây không tốt, thật sự đã nhìn lầm rồi."
An Mỹ Chi phi tức đến đỉnh đầu nhưng vẫn giữ thể diện mà mỉm cười: " Lâm phi hôm nay đến không phải chỉ là muốn làm hỏng yến tiệc của ta đấy chứ?"
" Nào có, An phi đã cho người đến tận cửa mời nên ta lý nào lại muốn từ chối."
" Lâm phi lại quá lời rồi, cũng không phải là chưa từng từ chối qua lời mời của ta đi."
Lâm Ninh che miệng cười: " An phi đã nói vậy thì ta cũng chẳng giấu làm gì, yến tiệc đúng là trước nay ta không có hứng thú vì vậy nhiều lần thất lễ đã không đến, ngươi chắc là không để bụng chứ?"
" Đương... đương nhiên là không rồi, vậy thì lý do nào khiến Lâm phi đột nhiên lại muốn đến dự yến tiệc của ta hôm nay vậy? Không lý nào là do nghe nói thái hậu cũng sẽ đến chúc mừng Hòa nhi và Lung nhi mà cảm thấy không vui đi."
" Ồ chuyện đó thì không phải, chẳng là nghe nói An phi muốn thuận tiện sinh thần của thất hoàng tử để mừng trăm ngày của cửu hoàng tử, ta cho rằng thập hoàng tử mới ra đời cũng nên đến để nhận phúc lành từ các ca ca của mình nha."
" Thập hoàng tử? Không phải là do Thanh phi hạ sinh hay sao?" An phi nhìn đến Minh Luân và Ân Ly: " Thật là đáng buồn, chỉ vừa ra đời đã mất mẫu phi. May mắn hoàng thượng lại để Lâm phi nuôi dưỡng, có lẽ là do ngươi không thể hạ sinh hoàng tử nên hoàng thượng muốn xem như là một chút an ủi đi."
" Ngươi...!"
" Hoàng thượng, Hoàng thái hậu đến."
Không khí vẫn đang bình lặng, chỉ có cuộc đấu khẩu giữa hai vị nương nương, sau tiếng thông báo thì chợt cả đám phi tần xôn xao: " Hoàng thượng cũng đến?"
" Sao hoàng thượng lại đến?"
" Không phải trước nay hoàng thượng chưa từng quan tâm đến những yến tiệc như thế này hay sao?"
" Không lý nào là vì sinh thần của thất hoàng tử đi."
" Không, ta thấy là do cửu hoàng tử mới đúng. Hai lần sinh thần trước của thất hoàng tử hoàng thượng cũng đâu hề quan tâm đến."
" Đúng đúng, thái hậu cũng là vì mừng trăm ngày của cửu hoàng tử nên mới đến mà."
" Thật đáng ghen tị, An phi hôm nay xem ra đã không còn đối thủ trong hậu cung nữa rồi."
" Ngươi không sợ Lâm phi nghe thấy hay sao?"
An Mỹ Chi đắc ý cao giọng một câu rồi đi trước để nghênh giá: " Lâm phi thấy rồi đó, hoàng thượng là vì hoàng nhi của ta lại đích thân đến đây. Xem ra phải khiến Lâm phi mất mặt rồi."
" Ngươi... ngươi..." Lâm Phi đúng là không thể nói lại cô ta trong tình hình này. Hoàng thượng làm sao vậy chứ, không lý nào để ý đến hài tử của cô ta thật đi. Tức chết ta mà!
" Thái hậu vạn an, Hoàng thượng vạn an."
Đi qua cả đám người quỳ dưới đất Thái hậu và hoàng đế đã an vị ở chỗ ngồi cao nhất mới có tiếng hô vang của thái giám: " Tất cả bình thân."
Lệ Kha thái hậu tuổi đã ngoài tứ tuần nhưng vẻ đẹp vẫn sắc nét, nàng không nghĩ rằng khi đến Yên Mai cung thì lại gặp phải Minh Hạo. Tính tình hoàng đế nàng đương nhiên biết rõ hơn ai hết, hắn đời nào để tâm đến phi tử hay hoàng tử của mình. Hay nói cho đúng hơn hắn chỉ xem họ như công cụ để đạt được điều mình muốn. Ban đầu chỉ cho rằng nếu những lời hoang đường của lão đạo nhân kia có thể khiến hắn có lại ý niệm sống, vậy thì chỉ cần một thời sau khi đã nguôi ngoai vì cái chết của Huyền Kỳ, cho dù phát hiện ra việc mang y trở về là không thể đi nữa thì cũng không đến nổi muốn chết theo y như lúc đó.
Nhưng đáng tiếc nàng không nghĩ được rằng thời gian trôi đi cũng không làm hắn thay đổi, mười năm qua đã chứng minh không thể nào có chuyện Huyền Kỳ lại xuất hiện nhưng hắn vẫn chờ đợi. Nàng chứng kiến hoàng đế ngày một lạnh lùng hơn, tàn nhẫn hơn, hắn xem phi tử và nhi tử của mình chỉ như một thứ để đáp trả cho yêu cầu của lão đạo nhân kia để mang Huyền Kỳ trở lại. Năm đó nàng là người để Minh Hạo gặp lão ta nên nàng lại càng đau lòng không thôi.
Không thấy hoàng đế lên tiếng, cũng không thể đoán được hắn muốn làm gì khi đến đây. Lệ Kha đành phải chủ động mở lời: " An phi."
" Vâng thưa thái hậu."
" Hôm nay ai gia và hoàng thượng đến cũng chỉ là cùng muốn chúc mừng đến Hòa nhi và Lung nhi, các ngươi cũng không cần vì vậy mà quá xem trọng đến các quy củ làm gì."
" Nhận được sự yêu thương của thái hậu, quan tâm của hoàng thượng đã không có phúc khí nào hơn được nữa. Chỉ mong thái hậu gửi đến lời chúc phúc cho Hòa nhi và Lung nhi, thần thiếp đã không mong gì hơn."
" Đó là điều đương nhiên rồi. Nào, đưa chúng đến đây! Ai gia muốn tặng hoàng tôn của mình ngọc như ý bình an."
" Vâng thưa thái hậu." An Mỹ Chi cười thật tươi, nàng bồng Cung Ly Lung và dẫn theo Cung Minh Hòa đến để thái hậu đích thân đeo ngọc như ý cho chúng, trước mắt bao nhiêu phi tần ai nấy cũng đều ganh tị không thôi.
Minh Cung Luân thì có vẻ không quan tâm đến hành động của thái hậu chỉ im lặng quỳ ở một góc, hắn trước nay không có tiếp xúc nhiều với thái hậu, đối với hoàng đế lại khác. Cung Minh Luân thấy phụ hoàng vô cùng nghiêm khắc lại cũng rất uy nghiêm, mỗi lần gặp mặt không nói quá mười câu nhưng hắn lại vô cùng kính trọng hoàng đế, đối với việc mình rất giống với phụ hoàng không khiến hắn thấy cao ngạo mà lại thấy tự hào. Nhìn phụ hoàng lại nhìn đệ đệ mình đang ôm hắn tự thầm cười, Minh Luân không hề để ý thấy rằng đôi mắt to tròn kia lại hướng về nơi mà hoàng đế đang ngồi.
" Lâm phi cũng ở đây hay sao?"
Bị câu nói của thái hậu phá tan sự cao ngạo của An phi, Lâm Ninh bước lên phía trước: " Thần thiếp thỉnh an thái hậu, thỉnh an hoàng thượng."
" Cũng đã rất lâu rồi mới thấy ngươi đi, đừng chỉ mãi ở Hòa Ninh cung, đôi khi cũng phải đến bầu bạn với ai gia."
" Thần thiếp bất cẩn rồi, về sau nhất định sẽ thường xuyên đến trò chuyện cùng thái hậu."
" Vậy thì tốt." Phi tần khác ai cũng làm lạ vì thái hậu không một chút tức giận với việc Lâm phi không bao giờ đến thỉnh an, chỉ là Lệ Kha biết rõ nàng ta không phải không tôn trọng mình mà chẳng qua trong hậu cung chỉ có Lâm Ninh là chẳng biết nịnh bợ ai, nên nàng tự nhiên cả việc đến thỉnh an cũng quên mất đi: " Đại hoàng tử cũng có đến chứ hả?"
" Vâng thưa thái hậu."
Cung Minh Luân nghe vậy mới tự đi đến quỳ xuống: " Minh Luân thỉnh an hoàng tổ mẫu, thỉnh an phụ hoàng."
Lệ Kha cười hiền, nàng thật thích đứa nhỏ này khi hắn giống y như Hoàng đế lúc nhỏ, nhưng vì vậy nên nó cũng rất xa cách với người khác giống phụ hoàng nó vậy: " Luân nhi đứng lên đi."
" Tạ ơn hoàng tổ mẫu."
" Hắn đang bồng đó có phải là thập hoàng tử hay không?"
Lâm Ninh nghe hỏi lập tức trả lời: " Vâng thưa thái hậu."
" Đúng là chuyện vui đến cùng một lúc, thập hoàng tử sinh cũng đã tròn một tháng. Trăm ngày của y Lâm phi cũng nên học hỏi An phi tổ chức yến tiệc đi, ai gia cũng muốn chúc bình an cho thập hoàng tử."
An phi tức giận siết chặt nắm tay, tuy nói là học hỏi nàng nhưng còn không phải thái hậu đang giúp Lâm Ninh có thêm mấy phần khí thế hay sao.
Lâm Ninh không ngờ là Thái hậu chủ động muốn lấy mặt mũi cho mình nha: " Thần thiếp nhất định sẽ..."
" Không cần nữa."
" A..."
Hoàng đế bất ngờ lên tiếng khiến ai cũng muốn chết điếng, hắn hình như không muốn để Lâm Ninh làm yến tiệc trăm ngày cho Thập hoàng tử, người thì lo lắng kẻ thì cười thầm đắc ý.
Không nghĩ đến hoàng để lại không đồng ý, hắn còn chưa nhìn mặt thập hoàng tử lần nào đã ném cho nàng sống chết không lo, bây giờ còn tỏ ý chán ghét như vậy khiến Lâm Ninh cũng cảm thấy bất công: " Hoàng thượng?"
" Phụ hoàng?" Hoàng đế đứng lên rời khỏi chỗ ngồi của mình, hắn bước đến ngay trước mặt Minh Luân rồi ngừng lại.
Không để tâm đến đại hoàng tử, hoàng đế đưa tay bế đi oa nhi trên tay Minh Luân: " Đại tiệc trăm ngày của thập hoàng tử sẽ do đích thân trẫm làm chủ."
" Muội không phải ý như thế."
" Vậy ý ngươi là thế nào ta đây cũng muốn nghe thử."
" Muội..."
An Mỹ Chi chợt cười rồi ra ý cho Tuệ phi lui ra sau: " Lâm phi đâu cần phải làm sự việc trở nên nghiêm trọng như vậy, Tuệ phi chỉ là thấy Hòa nhi có tư chất thông minh khen vài tiếng thì đâu có gì lớn."
" Cũng chỉ là nói Hòa nhi rất giống hoàng thượng có khí chất đế vương, muội ấy cũng không có nói đến việc thái tử. Lâm phi có phải đã suy nghĩ qua nhiều đến ngôi vị thái tử đó cho nên mới nghe đã hiểu sai ý của Tuệ phi hay không?"
" Gì mà khí chất đế vương?" Lâm ninh cười phì một tiếng như vừa nghe chuyện tấu hài, nàng trao lại oa nhi đang bồng cho Đại hoàng tử Cung Mình Luân rồi uyển chuyển đi đến đối diện An Phi, đưa mắt nhận xét thất hoàng tử mới ba tuổi mà " chậc" một tiếng: " Ta thì lại không thế nào nhìn ra được một chút nào khí chất đế vương ở thất hoàng tử cả."
" Ngươi...!"
" Ngươi nói thất hoàng tử rất giống hoàng thượng, thật lạ ta cũng không thấy giống ở đâu." Lâm phi thở dài: " Có phải là do mắt của bản cung không tốt bằng Tuệ phi hay không, hay là do ngươi nhìn lầm rồi?"
" Muội...!"
" Nhìn thế nào cũng thấy không phải Tiểu Luân của ta giống hoàng thượng nhất hay là sao đây? Nhắc cho muội muội nhớ, ta đây rất là ghét những người hay nhìn lầm nói sai đấy."
Tuệ Lan giật thót mình: " Lâm phi nói không sai, là mắt của muội muội gần đây không tốt, thật sự đã nhìn lầm rồi."
An Mỹ Chi phi tức đến đỉnh đầu nhưng vẫn giữ thể diện mà mỉm cười: " Lâm phi hôm nay đến không phải chỉ là muốn làm hỏng yến tiệc của ta đấy chứ?"
" Nào có, An phi đã cho người đến tận cửa mời nên ta lý nào lại muốn từ chối."
" Lâm phi lại quá lời rồi, cũng không phải là chưa từng từ chối qua lời mời của ta đi."
Lâm Ninh che miệng cười: " An phi đã nói vậy thì ta cũng chẳng giấu làm gì, yến tiệc đúng là trước nay ta không có hứng thú vì vậy nhiều lần thất lễ đã không đến, ngươi chắc là không để bụng chứ?"
" Đương... đương nhiên là không rồi, vậy thì lý do nào khiến Lâm phi đột nhiên lại muốn đến dự yến tiệc của ta hôm nay vậy? Không lý nào là do nghe nói thái hậu cũng sẽ đến chúc mừng Hòa nhi và Lung nhi mà cảm thấy không vui đi."
" Ồ chuyện đó thì không phải, chẳng là nghe nói An phi muốn thuận tiện sinh thần của thất hoàng tử để mừng trăm ngày của cửu hoàng tử, ta cho rằng thập hoàng tử mới ra đời cũng nên đến để nhận phúc lành từ các ca ca của mình nha."
" Thập hoàng tử? Không phải là do Thanh phi hạ sinh hay sao?" An phi nhìn đến Minh Luân và Ân Ly: " Thật là đáng buồn, chỉ vừa ra đời đã mất mẫu phi. May mắn hoàng thượng lại để Lâm phi nuôi dưỡng, có lẽ là do ngươi không thể hạ sinh hoàng tử nên hoàng thượng muốn xem như là một chút an ủi đi."
" Ngươi...!"
" Hoàng thượng, Hoàng thái hậu đến."
Không khí vẫn đang bình lặng, chỉ có cuộc đấu khẩu giữa hai vị nương nương, sau tiếng thông báo thì chợt cả đám phi tần xôn xao: " Hoàng thượng cũng đến?"
" Sao hoàng thượng lại đến?"
" Không phải trước nay hoàng thượng chưa từng quan tâm đến những yến tiệc như thế này hay sao?"
" Không lý nào là vì sinh thần của thất hoàng tử đi."
" Không, ta thấy là do cửu hoàng tử mới đúng. Hai lần sinh thần trước của thất hoàng tử hoàng thượng cũng đâu hề quan tâm đến."
" Đúng đúng, thái hậu cũng là vì mừng trăm ngày của cửu hoàng tử nên mới đến mà."
" Thật đáng ghen tị, An phi hôm nay xem ra đã không còn đối thủ trong hậu cung nữa rồi."
" Ngươi không sợ Lâm phi nghe thấy hay sao?"
An Mỹ Chi đắc ý cao giọng một câu rồi đi trước để nghênh giá: " Lâm phi thấy rồi đó, hoàng thượng là vì hoàng nhi của ta lại đích thân đến đây. Xem ra phải khiến Lâm phi mất mặt rồi."
" Ngươi... ngươi..." Lâm Phi đúng là không thể nói lại cô ta trong tình hình này. Hoàng thượng làm sao vậy chứ, không lý nào để ý đến hài tử của cô ta thật đi. Tức chết ta mà!
" Thái hậu vạn an, Hoàng thượng vạn an."
Đi qua cả đám người quỳ dưới đất Thái hậu và hoàng đế đã an vị ở chỗ ngồi cao nhất mới có tiếng hô vang của thái giám: " Tất cả bình thân."
Lệ Kha thái hậu tuổi đã ngoài tứ tuần nhưng vẻ đẹp vẫn sắc nét, nàng không nghĩ rằng khi đến Yên Mai cung thì lại gặp phải Minh Hạo. Tính tình hoàng đế nàng đương nhiên biết rõ hơn ai hết, hắn đời nào để tâm đến phi tử hay hoàng tử của mình. Hay nói cho đúng hơn hắn chỉ xem họ như công cụ để đạt được điều mình muốn. Ban đầu chỉ cho rằng nếu những lời hoang đường của lão đạo nhân kia có thể khiến hắn có lại ý niệm sống, vậy thì chỉ cần một thời sau khi đã nguôi ngoai vì cái chết của Huyền Kỳ, cho dù phát hiện ra việc mang y trở về là không thể đi nữa thì cũng không đến nổi muốn chết theo y như lúc đó.
Nhưng đáng tiếc nàng không nghĩ được rằng thời gian trôi đi cũng không làm hắn thay đổi, mười năm qua đã chứng minh không thể nào có chuyện Huyền Kỳ lại xuất hiện nhưng hắn vẫn chờ đợi. Nàng chứng kiến hoàng đế ngày một lạnh lùng hơn, tàn nhẫn hơn, hắn xem phi tử và nhi tử của mình chỉ như một thứ để đáp trả cho yêu cầu của lão đạo nhân kia để mang Huyền Kỳ trở lại. Năm đó nàng là người để Minh Hạo gặp lão ta nên nàng lại càng đau lòng không thôi.
Không thấy hoàng đế lên tiếng, cũng không thể đoán được hắn muốn làm gì khi đến đây. Lệ Kha đành phải chủ động mở lời: " An phi."
" Vâng thưa thái hậu."
" Hôm nay ai gia và hoàng thượng đến cũng chỉ là cùng muốn chúc mừng đến Hòa nhi và Lung nhi, các ngươi cũng không cần vì vậy mà quá xem trọng đến các quy củ làm gì."
" Nhận được sự yêu thương của thái hậu, quan tâm của hoàng thượng đã không có phúc khí nào hơn được nữa. Chỉ mong thái hậu gửi đến lời chúc phúc cho Hòa nhi và Lung nhi, thần thiếp đã không mong gì hơn."
" Đó là điều đương nhiên rồi. Nào, đưa chúng đến đây! Ai gia muốn tặng hoàng tôn của mình ngọc như ý bình an."
" Vâng thưa thái hậu." An Mỹ Chi cười thật tươi, nàng bồng Cung Ly Lung và dẫn theo Cung Minh Hòa đến để thái hậu đích thân đeo ngọc như ý cho chúng, trước mắt bao nhiêu phi tần ai nấy cũng đều ganh tị không thôi.
Minh Cung Luân thì có vẻ không quan tâm đến hành động của thái hậu chỉ im lặng quỳ ở một góc, hắn trước nay không có tiếp xúc nhiều với thái hậu, đối với hoàng đế lại khác. Cung Minh Luân thấy phụ hoàng vô cùng nghiêm khắc lại cũng rất uy nghiêm, mỗi lần gặp mặt không nói quá mười câu nhưng hắn lại vô cùng kính trọng hoàng đế, đối với việc mình rất giống với phụ hoàng không khiến hắn thấy cao ngạo mà lại thấy tự hào. Nhìn phụ hoàng lại nhìn đệ đệ mình đang ôm hắn tự thầm cười, Minh Luân không hề để ý thấy rằng đôi mắt to tròn kia lại hướng về nơi mà hoàng đế đang ngồi.
" Lâm phi cũng ở đây hay sao?"
Bị câu nói của thái hậu phá tan sự cao ngạo của An phi, Lâm Ninh bước lên phía trước: " Thần thiếp thỉnh an thái hậu, thỉnh an hoàng thượng."
" Cũng đã rất lâu rồi mới thấy ngươi đi, đừng chỉ mãi ở Hòa Ninh cung, đôi khi cũng phải đến bầu bạn với ai gia."
" Thần thiếp bất cẩn rồi, về sau nhất định sẽ thường xuyên đến trò chuyện cùng thái hậu."
" Vậy thì tốt." Phi tần khác ai cũng làm lạ vì thái hậu không một chút tức giận với việc Lâm phi không bao giờ đến thỉnh an, chỉ là Lệ Kha biết rõ nàng ta không phải không tôn trọng mình mà chẳng qua trong hậu cung chỉ có Lâm Ninh là chẳng biết nịnh bợ ai, nên nàng tự nhiên cả việc đến thỉnh an cũng quên mất đi: " Đại hoàng tử cũng có đến chứ hả?"
" Vâng thưa thái hậu."
Cung Minh Luân nghe vậy mới tự đi đến quỳ xuống: " Minh Luân thỉnh an hoàng tổ mẫu, thỉnh an phụ hoàng."
Lệ Kha cười hiền, nàng thật thích đứa nhỏ này khi hắn giống y như Hoàng đế lúc nhỏ, nhưng vì vậy nên nó cũng rất xa cách với người khác giống phụ hoàng nó vậy: " Luân nhi đứng lên đi."
" Tạ ơn hoàng tổ mẫu."
" Hắn đang bồng đó có phải là thập hoàng tử hay không?"
Lâm Ninh nghe hỏi lập tức trả lời: " Vâng thưa thái hậu."
" Đúng là chuyện vui đến cùng một lúc, thập hoàng tử sinh cũng đã tròn một tháng. Trăm ngày của y Lâm phi cũng nên học hỏi An phi tổ chức yến tiệc đi, ai gia cũng muốn chúc bình an cho thập hoàng tử."
An phi tức giận siết chặt nắm tay, tuy nói là học hỏi nàng nhưng còn không phải thái hậu đang giúp Lâm Ninh có thêm mấy phần khí thế hay sao.
Lâm Ninh không ngờ là Thái hậu chủ động muốn lấy mặt mũi cho mình nha: " Thần thiếp nhất định sẽ..."
" Không cần nữa."
" A..."
Hoàng đế bất ngờ lên tiếng khiến ai cũng muốn chết điếng, hắn hình như không muốn để Lâm Ninh làm yến tiệc trăm ngày cho Thập hoàng tử, người thì lo lắng kẻ thì cười thầm đắc ý.
Không nghĩ đến hoàng để lại không đồng ý, hắn còn chưa nhìn mặt thập hoàng tử lần nào đã ném cho nàng sống chết không lo, bây giờ còn tỏ ý chán ghét như vậy khiến Lâm Ninh cũng cảm thấy bất công: " Hoàng thượng?"
" Phụ hoàng?" Hoàng đế đứng lên rời khỏi chỗ ngồi của mình, hắn bước đến ngay trước mặt Minh Luân rồi ngừng lại.
Không để tâm đến đại hoàng tử, hoàng đế đưa tay bế đi oa nhi trên tay Minh Luân: " Đại tiệc trăm ngày của thập hoàng tử sẽ do đích thân trẫm làm chủ."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.