Phụ Hoàng, Thỉnh Vào Ở Hậu Cung

Chương 16: 13: Mơ mộng thảo và Lam hải hoa

Thiên Cung Tuyết Oánh

19/08/2017

Editor: La Mạn Vân Linh

Sau khi nghe Mục Lưu Phong hét thảm một tiếng, Mặc Sĩ Vô Tâm cũng không tính giả vờ ngất, bảo Sát buông nàng ra rồi đứng dậy vỗ vỗ tro bụi trên quần áo, lập tức có người mặc áo quần màu vàng phác lên.

Mục Lưu Phong hoảng sợ bổ nhào vào người Mặc Sĩ Vô Tâm, đôi chân thon dài gắt gao kẹp ở thắt lưng nàng, tay cũng ôm chặt cổ Mặc Sĩ Vô Tâm, cả thân hình hắn đều dán lên người nàng.

"Vô Tâm, người ta rất sợ a!" Thanh âm thực êm tai nhưng lời nói ra lại làm cho người ta tức hộc máu.

Phản ứng đầu tiên của Mặc Sĩ Vô Tâm là đem nam nhân trên người vứt xuống nhưng Mục Lưu Phong giống như sử dụng tất cả sức lực khiến Mặc Sĩ Vô Tâm nhất thời không đẩy hắn ra được.

"Sát......" Mặc Sĩ Vô Tâm hìn về phía nam nhân trầm mặc không lên tiếng nãy giờ ở bên kia.

Sát liếc Mục Lưu Phong quấn quít lấy Mặc Sĩ Vô Tâm, vươn tay tới đẩy Mục Lưu Phong ra.

Mục Lưu Phong giận trừng mắt Sát, đúng là tên chuyên phá đám chuyện tốt của hắn, nhớ đến cảm giác vừa rồi, eo Vô Tâm thật nhỏ thật nhuyễn, hơi thở trong veo của hắn (MSVT) cũng không làm hắn (MLP) chán ghét, nghĩ tới đây, trên người Mục Lưu Phong toát ra một thân mồ hôi lạnh, hắn đang nghĩ cái gì, sẽ không là thật......

Con ngươi sắc ngọc lưu ly hiện lên một vệt xấu hổ, không dám nhìn Mặc Sĩ Vô Tâm, quay đầu ngắm nghía chỗ khác.

Không nhìn thì thôi chứ vừa nhìn lại bị dọa choáng váng.

Bọn họ bị một đám người hung thần ác sát vây quanh, mà bên cạnh là một ít người lộ vẻ quần áo không chỉnh, còn có vài nữ nhân và tiểu hài tử tóc tai lộn xộn đang gào khóc, ánh mắt một mảnh trống rỗng.

Mục Lưu Phong thấy được thì đương nhiên Mặc Sĩ Vô Tâm cũng thấy được cảnh tượng này, khách sạn kia tuyệt đối là hắc điếm, mà nơi này chính là băng thổ phỉ.

Mà khi Sát nhìn đến này hết thảy, trong mắt hiện lên một đạo tức giận.

Trong đám người vây quanh bọn họ có một nam nhân lưng hùm vai gấu chậm rãi đi ra, còn phao một cái mị nhãn (đá lông nheo) cho Mục Lưu Phong, mê đắm nói: "Mỹ nhân, đừng sợ, gia sẽ hảo hảo thương ngươi."

"Oẹ......" Mục Lưu Phong nghe xong lập tức nôn ra một trận, trong lòng sởn da gà, từ từ nhích tới gần Mặc Sĩ Vô Tâm, thật cẩn thận hỏi: "Vô Tâm, làm sao bây giờ?"

Nếu như bị nam nhân như thế đụng một chút, trong sạch của hắn ở đâu? Hắn còn chưa thành thân a!

"Các ngươi là ai? Thả bọn ta rời đi, ngươi biết chúng ta là ai không?" Mặc Sĩ Vô Tâm nhịn xuống ác hàn trong lòng, nam nhân này chỉ sợ thông ăn nam nữ (ý ns là lưỡng tính, cả 2 đều ăn hắc hắc).

"Đúng, các ngươi biết ta là ai sao?"

Nghe Mặc Sĩ Vô Tâm nói chuyện, Mục Lưu Phong cũng hưng phấn lên, nhớ tác phong (cách làm việc) trước kia của hắn, vênh váo đứng ở trước người Mặc Sĩ Vô Tâm nói: "Ta là con trai trưởng của Thừa tướng Ly quốc."

Mục Lưu Phong thấy bọn kia không lộ ra sợ hãi gì, trong lòng có chút hơi sợ, dù sao lão cha hắn (MLP) là quan văn a! Bọn chúng khả năng không sợ, sau đó chỉ Mặc Sĩ Vô Tâm giới thiệu: "Hắn là Thái tử Ly quốc, các ngươi nếu dám động vào chúng ta thì hãy chờ quân đội Ly quốc tới san bằng nơi này đi!"



Tuy rằng bên cạnh người là giả mạo nhưng nơi này ai có thể biết được! Hy vọng có thể lừa bọn họ.

Sát đứng một bên nghe Mục Lưu Phong nói ra thân phận của Vô Tâm, cặp con ngươi trầm tĩnh kia hơi hơi chớp động một chút, nghe nói Thái tử Ly quốc kinh tài tuyệt diễm, võ công cao cường, tuy võ công nam nhân (MSVT) này không kém, nhưng không đến mức dùng từ cao cường để hình dung, vậy thì hắn sao có thể là Thái tử Ly quốc?!

Nhìn bọn họ không có phản ứng, Mục Lưu Phong vội vàng chỉ vào Sát nói: "Hắn là Đại nguyên soái uy vũ của Ly quốc, võ công thâm hậu, các ngươi thử bước lên phía trước thử xem."

Nghe nói như thế, khóe miệng Sát run rẩy, hình như Đại nguyên soái Ly quốc mới qua tuổi sáu mươi, nam nhân này gạt người cũng không biết cắt cỏ sao, nhất thời cũng đoán được thân phận Vô Tâm không phải thật.

"Tiểu tử, cho dù thân phận các ngươi cao quý, đã tới đây thì vĩnh viễn đừng nghĩ đi ra ngoài, chúng ta ở trong này làm vương hơn mười năm, không biết bắt bao nhiêu người, nơi này xa xôi, dễ thủ khó công, tuyệt đối không ai tìm đến, các ngươi chuẩn bị chết đi!" Nghe được mình bị uy hiếp, tên đầu lĩnh thổ phỉ cả giận nói.

Mục Lưu Phong thấy bọn thổ phỉ càng bước tới gần thì hoảng, lạnh run tránh ở sau Mặc Sĩ Vô Tâm.

Khi Sát nghe bọn thổ phí nói đã làm vương ở đây hơn mười năm, không biết giết bao nhiêu người, đôi con ngươi den bình tĩnh vô tình rốt cục có gợn sóng, cất tiếng lạnh như băng: "Các ngươi thật sự là quá càn rỡ." Chiếm núi làm vương, dùng khách sạn làm chỗ dẫn, kê đơn (bỏ thuốc) đem người bắt đến lên núi.

"Càn rỡ sao? Hôm nay ta liền càn rỡ cho các ngươi xem." Dứt lời, còn có người xông lêm bắt bọn Mặc Sĩ Vô Tâm.

Mặc Sĩ Vô Tâm cầm lấy tay Sát chỉ lên nóc nhà nói: "Sát, chúng ta lên đó đi."

Nhìn hai người bọn họ bay lên, Mục Lưu Phong vội vàng vồ theo nhưng lại vồ hụt.

Mặc Sĩ Vô Tâm ở mặt trên xem kịch vui, một đám người vây quanh Mục Lưu Phong,"Vô Tâm, sao ngươi có thể đối xử với ta như vậy?" Mục Lưu Phong ủy khuất lên án.Mặc Sĩ Vô Tâm trêu tức nhìn hắn, ai bảo hắn vừa rồi ăn đậu hủ của nàng nên bây giờ chỉnh hắn đã xem như là tốt rồi.

"Mục thiếu gia, ngươi là cao thủ lục giai, chẳng lẽ liền ngay cả mấy tên mãng phu không có võ công cũng đánh không lại." Nàng thật sự là phục nam nhân (MLP) này sát đất, hôm nay cho dù không có Sát ở, những người này cũng không làm gì được hai bọn họ (MSVT + MLP) a.

Hơn nữa nàng đã giải độc cho hắn, hắn hiện tại hoàn toàn có năng lực giết chết những người này.

Mục Lưu Phong nghe xong cũng hiểu được ý tứ của Mặc Sĩ Vô Tâm, sau đó phóng ra nội lực trên người mình, tránh né công kích của những người đó.

"Bên phải......" Mặc Sĩ Vô Tâm nhìn tình hình bên dưới nói.

"Dùng sức......"

"Đằng sau......"

"Chân......"

Mặc Sĩ Vô Tâm chậm rãi chỉ đạo, mà Mục Lưu Phong đánh càng ngày càng hăng, đánh nguyên đám thổ phỉ không võ công này cũng thành thạo lên.

Mặc Sĩ Vô Tâm nhìn động tác của hắn, cặp con ngươi thâm thúy hiện lên một đạo ánh sáng, thiên phú luyện võ không sai nhưng đầu óc có vấn đề, hơn nữa từ nhỏ đã ăn sung mặc sướng nên hắn mới trở nên như bây giờ.



Thổ phỉ chỉ hơn năm mươi người, Mục Lưu Phong nghe Mặc Sĩ Vô Tâm chỉ đạo, tuy rằng đánh đến mệt thở hổn hển nhưng cũng không có nguy hiểm.

La Mạn Vân Linh chymte

"Sát, ngươi không đủ tư cách làm một sát thủ." Lúc này Mặc Sĩ Vô Tâm đột nhiên nói một câu như vậy, vừa rồi từ trong mắt hắn nàng thấy được sự tức giận, bởi vì này việc làm sở tác sở vi của những người này mà tức giận, hơn nữa trong cơn tức giận còn có một tia cảm xúc không rõ, sát thủ hẳn không nên có cảm xúc.

Sát nghe xong sửng sốt, đang muốn nói chút gì đó thì Mặc Sĩ Vô Tâm kêu to không tốt, vội vọt qua.

Sát nhìn bóng dáng như cung tên rời đi, nỉ non nói: "Ngươi là người thứ hai nói ta không đủ tư cách làm sát thủ, nhưng ngươi cũng không có nói câu tiếp theo..."

Mặc Sĩ Vô Tâm đột nhiên nhìn tên đầu lĩnh thủ phỉ, là cao thủ hoàng giai, vội vàng phóng con dao đánh hắn hôn mê.

Lúc này Mục Lưu Phong nhìn người té xỉu phía sau, vui vẻ cười nói: "Vô Tâm, ta biết ngươi sẽ không thấy chết mà không cứu."

Khi hắn thấy nàng và Sát rời đi, bỏ lại hắn, mặc kệ hắn, hắn thực sinh khí, thiếu chút nữa đã......

Nhưng lúc nghe được hắn (MSVT) chỉ đạo, hắn (MLP) rốt cục hiểu được ý tứ của hắn (MSVT), mà cuối cùng khi hắn (MLP) gặp nguy hiểm hắn (MSVT) đã nhảy xuống cứu hắn (MLP), dùng ánh mắt cực nóng nhìn Mặc Sĩ Vô Tâm.

"Ngô......" Mặc Sĩ Vô Tâm không dùng sức nhiều, tên đầu lĩnh thổ phỉ đã tỉnh lại, Mặc Sĩ Vô Tâm lập tức lại ném một nắm độc phấn qua, nam nhân kia liền không nhúc nhích được.

Mặc Sĩ Vô Tâm cầm một cái chủy thủ tinh xảo để ở cổ đầu lĩnh thổ phỉ: "Nói, Mơ mộng thảo ở đâu?" Nàng sở dĩ buông tay chịu trói là vì ngửi được mùi hương Mơ mộng thảo, Mơ mộng thảo là loại cỏ chế tạo mê dược tốt nhất, hơn nữa nàng cũng không có nhiều cỏ này lắm, không ngờ nơi này lại có.

La Mạn Vân Linh.

Nghe Mặc Sĩ Vô Tâm hỏi Mơ mộng thảo, trong mắt tên đầu lĩnh thổ phỉ hiện lên một đạo ánh sáng, ai biết Mặc Sĩ Vô Tâm ghì dao vào cổ hắn sâu hơn, cất giọng lạnh như băng: "Ta không có kiên nhẫn, đừng bàn điều kiện với ta."

Thân mình nam nhân kia run lên, nói: "Ta biết, ta mang bọn ngươi đi." Nhìn thổ phỉ đã bị đánh bại, những người bị bắt giữ đều hưng phấn chạy đi, một ổ thổ phỉ tà ác như thế rốt cục biến mất trên thế giới này. Sát mang theo đầu lĩnh thổ phỉ đầu, dựa theo hắn chỉ dẫn, đi tới hậu viện (vườn sau) của ổ thổ phỉ, khi nhìn đến một mảng lớn cỏ nhỏ lục sắc, gương mặt Mặc Sĩ Vô Tâm ánh lên vui vẻ, thật là Mơ mộng thảo, một vườn Mơ mộng thảo.

Sát chém một đao giết đầu lĩnh thổ phỉ, dù sao đã tìm được thứ mình muốn, giữ lại nam nhân này cũng không ích gì.

"Lại đây, hái nó giúp ta." Mặc Sĩ Vô Tâm bước vào trong vườn Mơ mộng thảo nói.

Mục Lưu Phong rất ngạc nhiên chạy qua, mà Sát trầm mặc không nói chậm rãi đi tới, hắn (MSVT) lại dám sai bảo con trai trưởng Thừa tướng và thứ nhất sát thủ đến gặt cỏ sao?!

Đột nhiên ánh mắt Mặc Sĩ Vô Tâm trừng lớn nhìn một đoá hoa màu lam cách đó không xa hoảng sợ kêu: "Lưu Phong, Sát, chạy mau."

Nhưng nàng chưa nói xong liền rơi vào rồi một cái ôm ấp cực nóng, mà một bóng dáng màu tím cũng vồ đến.

Mặc Sĩ Vô Tâm kêu to không tốt, mọc xen với Mơ mộng thảo có một loại Lam hải hoa, loại hoa này mười năm mới nở một lần, lúc nở kết hợp cùng mùi tạp nhu của Mơ mộng thảo có tác dụng thúc giục tình (hay còn gọi là xuân dược), mà cơ hội mười năm mới xuất hiện thế nhưng bị nàng gặp, Mặc Sĩ Vô Tâm khóc không ra nước mắt a!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Phụ Hoàng, Thỉnh Vào Ở Hậu Cung

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook