Phụ Hoàng, Thỉnh Vào Ở Hậu Cung
Chương 5: TRỘM THUẬT (THƯỢNG)
Thiên Cung Tuyết Oánh
06/10/2016
'Thị tẩm' ư, Tề Lạc
nhất thời ngây dại, xem ra hôm nay sẽ phải vì tự do mà bán thân rồi, lúc trước vì sao mình lại không đi làm hái hoa tặc a! Ít nhất cũng có thể
phá thân xử nam theo ý thích. Bây giờ cũng chỉ còn nước ngoan ngoãn nghe lời, tuy rằng hiện tại hắn cũng đã ra khỏi phòng giam, nhưng nếu muốn
từ trong hoàng cung Ám vực trốn ra bên ngoài thì sợ rằng so với lên trời còn khó hơn, không nói đến ngàn vạn thị vệ cấp bậc lục giai, chỉ riêng
những Ám Ảnh cấp bậc sâu không lường được cũng đã đủ nản lòng.
Nếu không muốn ở lại trong này sống hết quãng đời còn lại, chỉ còn cách hiến thân cho nữ nhân này mà thôi, hy vọng nàng có thể nhẹ tay chút a!
Tề Lạc yên lặng nằm trên giường, mắt nhắm lại chờ đợi Mặc Sĩ Vô Tâm trừng phạt, không nghĩ đến đột nhiên lại có một dòng nước chảy vào trong miệng mình.
Kinh ngạc mở to mắt: "Ngươi vừa cho ta uống cái gì?"
"Ha ha! Đương nhiên là mị dược rồi! Ta sợ đến lúc đó ngươi không được a!" Mặc Sĩ Vô Tâm khẽ cười nói.
Tề Lạc tức đến mức mặt nổi gân xanh, nữ nhân này dám hoài nghi năng lực của hắn sao, buồn cười, nghẹn nỗi hắn bị khi dễ đến trên đầu cũng không có cách nào phản kháng lại được.
Mặc Sĩ Vô Tâm ngồi ở đầu giường, nói: "Ngươi có cảm giác được toàn thân mình đang nóng lên hay không?"
Quả nhiên, khi Mặc Sĩ Vô Tâm vừa nói dứt lời, Tề Lạc liền cảm thấy toàn cơ thể mình đều nóng lên, nàng vậy mà dám hạ loại dược này cho hắn thật. "Công chúa, cho dù người không hạ dược ta, thì ta cũng sẽ làm theo ý người."
Mặc Sĩ Vô Tâm kiều mỵ nói: "Nhưng nếu không làm thế, thì trong đầu ngươi cũng sẽ chứa ít nhiều ý niệm phản kháng không phải sao?"
Mặt Tề Lạc đỏ bừng lên, nhưng lại đột nhiên ý thức được có gì đó không đúng, hắn cảm thấy kinh mạch của mình dường như đang mở rộng ra, nội lực đang cấp tốc tăng lên, chuyện này rốt cục là sao?
Hắn ngây ngốc nhìn Mặc Sĩ Vô Tâm nói: "Ngươi rốt cục đã cho ta ăn cái gì?" Nếu lúc này hắn còn không biết thứ nàng cho hắn ăn vốn chẳng phải xuân dược gì, thì hắn chắc chắn chính là heo.
Hắn rõ ràng cảm giác được nội lực của mình đã tăng lên đến Xanh lục giai cao đoạn, cuối cùng là thứ gì có thể làm cho hắn ngay lập tức nhảy vượt lên một giai đoạn như thế.
"Không có gì, chỉ là dược làm tăng võ lực mà thôi." Lập tức lại vừa nói vừa bắn vào miệng hắn thêm một viên dược: "Đây mới là món chính."
"Thứ này lại là gì nữa?" Bây giờ hắn hoàn toàn hiểu rõ, nữ nhân uy quyền này đưa hắn đến đây chắc chắn không phải vì háo sắc, thế nhưng nàng rốt cục muốn làm gì đây! Lại còn cố ý nâng cao thực lực của hắn lên nữa.
"Thứ vừa rồi ta cho ngươi ăn là khống tâm hoàn, từ giờ ngươi sẽ phải giúp ta làm việc, làm trâu làm ngựa cho ta, nếu không loại dược này một khi phát tác, nhất định sẽ khiến ngươi cảm giác được muốn sống không được, muốn chết không xong." Bởi vì trước đó nàng tự thôi miên chính bản thân gây ra tổn hại lớn đến cơ thể, làm hại thân thể chính mình biến thành phế vật, mặc dù có sự hỗ trợ của các loại đan dược tốt nhất, công pháp võ học tốt nhất, luyện suốt mười bốn năm trời cũng chỉ có thể lết lên được vàng giai cao đoạn.
Thế nhưng điều đó cũng không mấy ảnh hưởng đến việc nàng học tập những kĩ nghệ khác, nói về kĩ thuật dùng độc của nàng, nàng nói mình đứng thứ ba, thì chắc chắn không có người nào dám xưng thứ hai, còn về thứ nhất tất nhiên không ai ngoài phụ hoàng, hắn không gì là không thể làm được, giống như thần vậy.
"Ta... " Làm trâu làm ngựa, Tề Lạc hắn luôn muốn tiếu ngạo giang hồ, đi khắp nơi trộm hết bảo vật trong thiên hạ, như thế nào lại có thể làm trâu làm ngựa cho một nữ nhân chứ.
"Ngươi có từng nghĩ đến những thứ mình trộm đi tính ra được bao nhiêu tiền không? Những đồ vật đó vốn không thể đem ra ngoài ánh sáng được, cho dù đem bán thì cũng chưa chắc sẽ có người mua, hơn nữa mua thì cũng sẽ thấp hơn nhiều so với giá trị vốn có, như vậy ngươi làm sao có thể cướp giàu chia nghèo."
Nghe được lời nói của Mặc Sĩ Vô Tâm, Tề Lạc nắm chặt bàn tay, tuy rằng hắn có thể trộm được, nhưng lại không kiếm được chỗ nào tốt để bán, cầm trong tay một tí tiền ít ỏi cũng chẳng cứu giúp được bao nhiêu người.
"Ngươi có từng nghĩ đến, ngoài việc trộm bảo vật ra, còn có những thứ khác càng đáng giá hơn."
"Là cái gì?" Tề Lạc ngơ ngác hỏi, ngoại trừ bảo vật trong nhà các quý tộc, còn có cái gì đáng giá.
"Không có thật thể như các loại châu báu bảo vật, thế nhưng lại có thể trị giá ngàn vàng, đó chính là tin tức, nếu như có thể trộm được các loại tin tức mà người khác muốn mà không có được, ngươi nghĩ xem sẽ như thế nào?"
"Sẽ có những người không từ mọi thủ đoạn, không tiếc vung tiền như nước để có được những tin tức ấy." Tề Lạc nói, trước kia hắn chưa từng nghĩ đến vấn đề này, đôi khi hắn đi trộm này nọ cũng thường nghe được một ít chuyện, thế nhưng lại hoàn toàn không nghĩ đến những chuyện này cũng có thể đem lại lợi ích, hơn nữa lợi ích còn không nhỏ chút nào.
"Nếu như ngươi giả đò đi lấy trộm bảo vật, nhưng trên thực tế là ăn trộm tin tức, lấy việc bán tin tức làm nghề nghiệp chính, bán bảo vật thành khoản thu nhập thêm, ngươi thấy như thế nào?" Nàng muốn thành lập ra một tổ chức tình báo ở thế giới này, không có gì có thể đem lại lợi nhuận kết xù hơn so với nghành này. Hơn nữa còn có thể duy trì cuộc sống cho quyết định rời đi của mình.
"Ngươi... " Tề Lạc không hiểu rõ ràng lắm ý đồ của nàng.
"Bây giờ ta sẽ giải thích ý muốn của mình, ta muốn ngươi giúp ta thành lập một tổ chức giống như vậy, bồi dưỡng ra nhân tài trộm cắp." Mặc Sĩ Vô Tâm đứng lên nhìn thẳng vào mặt Tề Lạc nói.
"Vì sao thế? Ngươi đâu cần phải làm như vậy." Nàng ở Ám vực vương triều có thể lấy thúng úp voi, cần gì phải đi tốn hết tâm tư để thành lập một tổ chức như thế ở bên ngoài để làm gì.
"Ta muốn rời khỏi nơi đây, muốn quậy cho thế giới bên ngoài trở nên hỗn loạn, thế nên... "
"Nếu đáp ứng ta, ngươi sẽ được tự do, bằng không ta nghĩ đến một lao ngục còn khủng bố hơn cả địa lao có vẻ rất thích hợp với ngươi." Ám vực vương triều có một cái phòng giam cực kỳ khủng bố, trước kia nàng cũng không có tư cách tiến vào, nhưng hiện tại thì tuyệt đối đủ tư cách.
Nếu không muốn ở lại trong này sống hết quãng đời còn lại, chỉ còn cách hiến thân cho nữ nhân này mà thôi, hy vọng nàng có thể nhẹ tay chút a!
Tề Lạc yên lặng nằm trên giường, mắt nhắm lại chờ đợi Mặc Sĩ Vô Tâm trừng phạt, không nghĩ đến đột nhiên lại có một dòng nước chảy vào trong miệng mình.
Kinh ngạc mở to mắt: "Ngươi vừa cho ta uống cái gì?"
"Ha ha! Đương nhiên là mị dược rồi! Ta sợ đến lúc đó ngươi không được a!" Mặc Sĩ Vô Tâm khẽ cười nói.
Tề Lạc tức đến mức mặt nổi gân xanh, nữ nhân này dám hoài nghi năng lực của hắn sao, buồn cười, nghẹn nỗi hắn bị khi dễ đến trên đầu cũng không có cách nào phản kháng lại được.
Mặc Sĩ Vô Tâm ngồi ở đầu giường, nói: "Ngươi có cảm giác được toàn thân mình đang nóng lên hay không?"
Quả nhiên, khi Mặc Sĩ Vô Tâm vừa nói dứt lời, Tề Lạc liền cảm thấy toàn cơ thể mình đều nóng lên, nàng vậy mà dám hạ loại dược này cho hắn thật. "Công chúa, cho dù người không hạ dược ta, thì ta cũng sẽ làm theo ý người."
Mặc Sĩ Vô Tâm kiều mỵ nói: "Nhưng nếu không làm thế, thì trong đầu ngươi cũng sẽ chứa ít nhiều ý niệm phản kháng không phải sao?"
Mặt Tề Lạc đỏ bừng lên, nhưng lại đột nhiên ý thức được có gì đó không đúng, hắn cảm thấy kinh mạch của mình dường như đang mở rộng ra, nội lực đang cấp tốc tăng lên, chuyện này rốt cục là sao?
Hắn ngây ngốc nhìn Mặc Sĩ Vô Tâm nói: "Ngươi rốt cục đã cho ta ăn cái gì?" Nếu lúc này hắn còn không biết thứ nàng cho hắn ăn vốn chẳng phải xuân dược gì, thì hắn chắc chắn chính là heo.
Hắn rõ ràng cảm giác được nội lực của mình đã tăng lên đến Xanh lục giai cao đoạn, cuối cùng là thứ gì có thể làm cho hắn ngay lập tức nhảy vượt lên một giai đoạn như thế.
"Không có gì, chỉ là dược làm tăng võ lực mà thôi." Lập tức lại vừa nói vừa bắn vào miệng hắn thêm một viên dược: "Đây mới là món chính."
"Thứ này lại là gì nữa?" Bây giờ hắn hoàn toàn hiểu rõ, nữ nhân uy quyền này đưa hắn đến đây chắc chắn không phải vì háo sắc, thế nhưng nàng rốt cục muốn làm gì đây! Lại còn cố ý nâng cao thực lực của hắn lên nữa.
"Thứ vừa rồi ta cho ngươi ăn là khống tâm hoàn, từ giờ ngươi sẽ phải giúp ta làm việc, làm trâu làm ngựa cho ta, nếu không loại dược này một khi phát tác, nhất định sẽ khiến ngươi cảm giác được muốn sống không được, muốn chết không xong." Bởi vì trước đó nàng tự thôi miên chính bản thân gây ra tổn hại lớn đến cơ thể, làm hại thân thể chính mình biến thành phế vật, mặc dù có sự hỗ trợ của các loại đan dược tốt nhất, công pháp võ học tốt nhất, luyện suốt mười bốn năm trời cũng chỉ có thể lết lên được vàng giai cao đoạn.
Thế nhưng điều đó cũng không mấy ảnh hưởng đến việc nàng học tập những kĩ nghệ khác, nói về kĩ thuật dùng độc của nàng, nàng nói mình đứng thứ ba, thì chắc chắn không có người nào dám xưng thứ hai, còn về thứ nhất tất nhiên không ai ngoài phụ hoàng, hắn không gì là không thể làm được, giống như thần vậy.
"Ta... " Làm trâu làm ngựa, Tề Lạc hắn luôn muốn tiếu ngạo giang hồ, đi khắp nơi trộm hết bảo vật trong thiên hạ, như thế nào lại có thể làm trâu làm ngựa cho một nữ nhân chứ.
"Ngươi có từng nghĩ đến những thứ mình trộm đi tính ra được bao nhiêu tiền không? Những đồ vật đó vốn không thể đem ra ngoài ánh sáng được, cho dù đem bán thì cũng chưa chắc sẽ có người mua, hơn nữa mua thì cũng sẽ thấp hơn nhiều so với giá trị vốn có, như vậy ngươi làm sao có thể cướp giàu chia nghèo."
Nghe được lời nói của Mặc Sĩ Vô Tâm, Tề Lạc nắm chặt bàn tay, tuy rằng hắn có thể trộm được, nhưng lại không kiếm được chỗ nào tốt để bán, cầm trong tay một tí tiền ít ỏi cũng chẳng cứu giúp được bao nhiêu người.
"Ngươi có từng nghĩ đến, ngoài việc trộm bảo vật ra, còn có những thứ khác càng đáng giá hơn."
"Là cái gì?" Tề Lạc ngơ ngác hỏi, ngoại trừ bảo vật trong nhà các quý tộc, còn có cái gì đáng giá.
"Không có thật thể như các loại châu báu bảo vật, thế nhưng lại có thể trị giá ngàn vàng, đó chính là tin tức, nếu như có thể trộm được các loại tin tức mà người khác muốn mà không có được, ngươi nghĩ xem sẽ như thế nào?"
"Sẽ có những người không từ mọi thủ đoạn, không tiếc vung tiền như nước để có được những tin tức ấy." Tề Lạc nói, trước kia hắn chưa từng nghĩ đến vấn đề này, đôi khi hắn đi trộm này nọ cũng thường nghe được một ít chuyện, thế nhưng lại hoàn toàn không nghĩ đến những chuyện này cũng có thể đem lại lợi ích, hơn nữa lợi ích còn không nhỏ chút nào.
"Nếu như ngươi giả đò đi lấy trộm bảo vật, nhưng trên thực tế là ăn trộm tin tức, lấy việc bán tin tức làm nghề nghiệp chính, bán bảo vật thành khoản thu nhập thêm, ngươi thấy như thế nào?" Nàng muốn thành lập ra một tổ chức tình báo ở thế giới này, không có gì có thể đem lại lợi nhuận kết xù hơn so với nghành này. Hơn nữa còn có thể duy trì cuộc sống cho quyết định rời đi của mình.
"Ngươi... " Tề Lạc không hiểu rõ ràng lắm ý đồ của nàng.
"Bây giờ ta sẽ giải thích ý muốn của mình, ta muốn ngươi giúp ta thành lập một tổ chức giống như vậy, bồi dưỡng ra nhân tài trộm cắp." Mặc Sĩ Vô Tâm đứng lên nhìn thẳng vào mặt Tề Lạc nói.
"Vì sao thế? Ngươi đâu cần phải làm như vậy." Nàng ở Ám vực vương triều có thể lấy thúng úp voi, cần gì phải đi tốn hết tâm tư để thành lập một tổ chức như thế ở bên ngoài để làm gì.
"Ta muốn rời khỏi nơi đây, muốn quậy cho thế giới bên ngoài trở nên hỗn loạn, thế nên... "
"Nếu đáp ứng ta, ngươi sẽ được tự do, bằng không ta nghĩ đến một lao ngục còn khủng bố hơn cả địa lao có vẻ rất thích hợp với ngươi." Ám vực vương triều có một cái phòng giam cực kỳ khủng bố, trước kia nàng cũng không có tư cách tiến vào, nhưng hiện tại thì tuyệt đối đủ tư cách.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.