Chương 83: Khẩu Vị Nặng
Nương Nương Tuý Tửu
25/12/2022
Vốn dĩ việc Bạch Yên chạy đến nhà Vu Duệ ở mấy hôm hoàn toàn là hành
động bột phát, thế nên quần áo và đồ dùng cá nhân đều không mang theo.
Đợi cô nàng ăn trưa xong, Vu Duệ liền lái xe đến trung tâm thương mại
gần nhất.
Cuối năm gần Tết, toàn bộ trung tâm thương mại bao trùm trong cảnh tượng đông vui náo nhiệt, từng tốp người nối đuôi nhau đi mua sắm, tiếng nhạc mừng năm mới vang lên khắp muôn nơi.
Bởi vì Bạch Yên có một thói quen xấu là sính ngoại nên hai người ghé qua siêu thị chuyên bán hàng nhập khẩu, giá sản phẩm ngoại nhập luôn cao hơn sản phẩm nội địa thành ra người đi mua sắm cũng không nhiều, ngược lại có thể thảnh thơi chọn lựa mà không phải chịu cảnh nào là chen lấn xô đẩy, nào là xếp hàng dài thanh toán.
Đi ngang qua khu vực bán đồ dùng sinh hoạt hàng ngày, trong lúc Bạch Yên bận rộn tìm bàn chải và kem đánh răng, Vu Duệ vô tình nhìn thấy một dãy kệ bày quần lót nam giới đủ màu sắc, đủ kiểu dáng.
Vu Duệ cũng không có ý định mua, đang chuẩn bị đẩy xe đi lướt qua thì Bạch Yên đã vòng qua kệ hàng đến bên cạnh cô. Cô nàng nhìn theo tầm mắt của cô, lập tức bắt gặp mấy thứ đặt trên kệ, lại thấy biểu cảm trên mặt Vu Duệ thay đổi có chút phong phú, mồm mép bắt đầu không phun ra được lời nào tử tế: “Size lớn nhất cơ à, hàng họ cũng ra gì đấy. Nhìn thân hình mảnh mai của mày rồi lại nghĩ đến anh ta, há há há, không lỗ vốn, không lỗ vốn.”
Vu Duệ hung dữ trừng mắt. “Biến!”
Mặc dù Bạch Yên không biết Vu Duệ đang nghĩ gì, nhưng trong lòng cô nàng đã tự động bật chế độ đoán bừa, liền bĩu môi nói: “Phó đại gia nhà mày đúng là keo kiệt thật mà, quần lót cũng bắt mày mua, lăn lộn khắp nhà mà chỉ đóng góp một quả chuối thôi hả?”
“Con mắt nào của mày thấy tao mua?” Vu Duệ nghiến răng nghiến lợi nói.
Thấy khuôn mặt Vu Duệ thoắt cái xanh xanh trắng trắng, cô nàng mới bày ra bộ dạng giảng giải vô cùng nghiêm túc. “Cô nương, bây giờ là thế kỉ 21 rồi, phụ nữ mua đồ lót cho đàn ông là chuyện rất bình thường, không việc gì phải xấu hổ.”
Vu Duệ: “…”
Mẹ nó, tôi đây xấu hổ sao? Tôi đây tức giận có được không hả???
Miệng lưỡi Bạch Yên khuyết tật không kém gì Phó Uyên, chuyện này Vu Duệ đương nhiên nhận thức rõ. Để đề phòng cô nàng phun thêm vài lời hay ý đẹp, Vu Duệ vội vội vàng vàng kéo bạn tốt đi thanh toán, nhưng vẫn không ngăn được động tác nhanh như chớp của Bạch Yên. Cô nàng vơ lấy hai ba hộp vứt thẳng vào xe đẩy, trên môi nở một nụ cười thần bí. “Mấy cái này, tao tặng mày.”
Mua xong một ít quần áo, Vu Duệ lại cùng Bạch Yên đi xem trang sức, cuối năm các hãng đều không ra mẫu mới mà đồng loạt xả hàng tồn kho. Bạch Yên không mua được gì, trong khi Vu Duệ lại có thu hoạch.
Một cặp dây chuyền đôi bằng vàng trắng, mỗi bên treo một nửa trái tim, một nửa có lỗ hổng hình ổ khoá, nửa còn lại gắn chìa khoá với các đường răng cưa vừa khít. Khi hợp lại sẽ tạo thành một hình trái tim hoàn hảo, giống như một sợi dây vô hình gắn kết tình yêu, khiến hai người không thể tách rời nhau.
Bạch Yên nhìn chị em tốt, tức giận mắng: “Vu Duệ, mày đừng có quá đáng!”
Vu Duệ chớp mắt tỏ vẻ vô tội. “Hả, tao làm gì mày?”
“Rõ ràng tao đã nói tao thất tình, mấy ngày này tao muốn mày đi theo giúp tao giải sầu, rồi sao? Mày xem đi, cả một buổi chiều mày mua cho anh ta hết cái này đến cái khác. Tao biết mày đang ở trong giai đoạn yêu đương hạnh phúc rồi, nhưng cũng không cần phải lúc nào cũng biểu hiện ra, cố ý nhét cơm chó vào họng tao!”
“Nhìn bộ dạng hăng hái quẹt thẻ của mày, thực sự giống người thất tình cần an ủi sao?” Vu Duệ tỉnh bơ đáp.
Bạch Yên trợn mắt, khinh bỉ hừ mũi. “Tao thấy mày bị Phó Uyên dạy hư rồi!”
Vu Duệ cười ha ha, kéo tay cô nàng lấy lòng. “Được rồi, được rồi, đừng tức giận. Đầu năm nay ai thất tình đều là đại gia, hôm nay mày to nhất. Mua sắm xong còn muốn đi đâu nữa, tao toàn tâm toàn ý đi theo hầu hạ mày.”
“Nhớ cái mồm đấy, hôm nay đồng hồ chưa chỉ 12 giờ thì tao chưa thả mày về!”
Hai người phụ nữ dạo đông ngắm tây, bất giác đã xách theo một đống túi lớn túi nhỏ, nhìn không khác gì dân tị nạn.
Lúc hai người chuẩn bị bước xuống thang cuốn, đột nhiên có một thân hình nho nhỏ chạy về phía Vu Duệ, đâm sầm vào người cô. Thân thể bất ngờ bị xô đẩy, dưới chân chênh vênh, Vu Duệ bước hụt, loạng choạng lùi về sau mấy bước.
Bạch Yên không suy nghĩ nhiều, vội vã ném đống đồ trên tay xuống đỡ cô, lo lắng hỏi: “Không sao chứ?”
Vu Duệ lắc đầu. “May là hôm nay đi giày bệt, không vấn đề gì.”
Bạch Yên có chút tức giận quay đầu nhìn kẻ gây hoạ trước mặt, nghiêm mặt nói: “Bạn nhỏ, cháu là con cái nhà ai vậy? Đây là nơi công cộng, đã chạy nhảy lung tung đụng phải người khác lại còn không biết nói câu xin lỗi. Người lớn trong nhà dạy cháu thế nào hả?”
Đứa bé va phải Vu Duệ có vẻ ngoài rất xinh trai, gương mặt bụ bẫm trắng nõn, đôi mắt tròn xoe long lanh ầng ậng nước. Bị Bạch Yên hỏi tội, thằng bé méo méo miệng, nhìn các cô bằng ánh mắt đầy uỷ khuất.
“Bạn nhỏ, bố mẹ cháu đâu?” Vu Duệ ngồi xổm xuống đối diện với đứa nhóc.
Thằng bé so vai, lén nhìn cô, lúc này mới lí nhí mở miệng: “Bân Bân đi lạc nên rất sợ, Bân Bân không cố ý đẩy ngã dì. Bân Bân xin lỗi dì.”
Thằng bé vừa mở miệng, Bạch Yên mới nhìn thấy môi dưới bị nó cắn chảy cả máu, nhìn là biết nó đã sợ hãi đến mức nào. Cảnh tượng khiến người ta đau lòng như thế khiến cô cũng không nỡ trách mắng thêm.
Vu Duệ hỏi thằng bé thông tin của bố mẹ nó thì chỉ nhận được kết quả vô cùng mơ hồ, Bạch Yên nghe vậy buồn bực lên án: “Thanh niên thời nay làm cha mẹ kiểu gì vậy, sao lại không dạy con cái học thuộc số điện thoại! Nếu thằng bé đã không nhớ cách thức liên lạc, hay là đưa nó đến đồn cảnh sát?”
Vu Duệ cắn môi nghĩ ngợi mấy giây rồi nói: “Tạm thời chưa cần làm phiền cảnh sát, đến phòng phát thanh của siêu thị trước, nhờ bọn họ gọi loa thông báo thử xem có tìm được bố mẹ thằng bé không.”
Sau khoảng 15 phút chờ đợi, nhóc con bị một người đàn ông thô lỗ túm lấy, anh ta trầm giọng hỏi: “Tại sao lại tách khỏi bố mẹ?”
Thằng bé sợ sệt ngẩng đầu nhìn anh ta, cắn chặt răng không nói, đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm xuống đất.
Người bố thấy con không trả lời, giận dữ quát lớn: “Trả lời bố, bố đang hỏi con đấy!”
Thằng bé giật mình, nước mắt tích tụ quanh vành mắt bắt đầu rơi xuống, nhưng miệng vẫn ngậm chặt, không để mình khóc thành tiếng.
Đừng nói là trẻ con, tiếng quát này đến người lớn như Vu Duệ lẫn Bạch Yên còn phải sợ hết hồn.
Người bố không mảy may mủi lòng trước nước mắt trẻ thơ, sắc mặt anh ta còn nghiêm nghị hơn cả lúc nãy. “Trương Gia Bân, bố hỏi con một lần nữa, tại sao lại cố tình tách khỏi bố mẹ?”
Thằng bé sợ sệt co rúm lại, đến tận bây giờ mới hé miệng giải thích: “Là vì, là vì bố đã hứa mua cho Bân Bân bộ đồ chơi xếp hình, nhưng bố lại không mua. Bân Bân chỉ muốn quay lại cửa hàng ngắm thêm một tí thôi.”
Người bố nắm chặt hai bàn tay như đang tìm cách kìm nén tâm trạng xúc động. Một lúc lâu sau anh ta mới buông lỏng hai tay, nhìn đứa con trai trước mặt, mở miệng gọi: “Qua đây.” Mặc dù giọng nói của anh ta đã hòa hoãn hơn vừa rồi, nhưng ít nhiều vẫn khiến người nghe phải phòng bị.
Thằng bé hiển nhiên vẫn rất sợ, không những không tiến lên bước nào mà còn lùi ra sau.
Thấy thế, anh ta mất kiên nhẫn tiến lên đưa tay muốn kéo nó, lại bị Vu Duệ vọt lên trước một bước, hiên ngang đứng chắn trước mặt.
Vu Duệ tưởng anh ta muốn đánh thằng bé, liền dùng thân thể che chở cho nó, nhíu mày nói: “Tiên sinh, con cái làm sai là phải dạy, nhưng không được dùng vũ lực. Anh không biết bạo lực gia đình là phạm pháp sao?”
Người kia biết cô hiểu lầm, vừa định mở miệng thanh minh thì mẹ đứa bé hớt hải chạy vào. Thằng bé thấy mẹ thì chạy tót đến, sà vào lòng mẹ nức nở.
Người bố cười gượng, nói với Vu Duệ: “Thật ngại quá, cô hiểu lầm rồi. Tôi tiến lên là muốn ôm con để xin lỗi chứ không phải để đánh nó đâu.” Nói xong anh ta cúi đầu rối rít cảm ơn hai người vì đã đưa thằng bé đến phòng phát thanh, sau đó ôm chặt con trai vào lòng, thủ thỉ. “Bân Bân, bố xin lỗi, bố đãng trí quá. Lát nữa bố mẹ đưa con quay lại cửa hàng mua bộ đồ chơi xếp hình con thích nhé.”
Vu Duệ xấu hổ gãi mũi. “Thì ra là vậy. Thật xin lỗi anh, là do tôi nhiều chuyện rồi. Nhưng nói gì thì nói, anh chị vẫn nên dạy con cách ghi nhớ số điện thoại và địa chỉ, phòng trường hợp con đi lạc còn có người tốt bụng liên hệ.”
“Là do chúng tôi thất trách, một lần nữa cảm ơn hai người rất nhiều. Bân Bân, cảm ơn hai dì đi con.” Người mẹ vỗ nhẹ lên vai con trai.
Thằng bé biết mình không bị bố mắng nữa mới dám xoay người chạy vào chỗ trống giữa bố và mẹ, cất giọng nói trong trẻo: “Bân Bân cảm ơn hai dì xinh đẹp!”
Vu Duệ nhịn không được cúi người nhéo hai cái má bánh bao trên gương mặt hồn nhiên của nó. “Còn nhỏ mà miệng đã ngọt như vậy rồi, lớn lên không biết trộm mất trái tim bao nhiêu bạn nữ đây.”
Bạch Yên nhặt một đống túi mua hàng dưới đất lên, cười góp vui: “Tiểu soái ca, từ giờ không được chạy nhanh như vậy nữa, nghe chưa?”
Thằng bé ngoan ngoãn gật đầu một cái rồi nắm tay bố mẹ. Ba bóng lưng kề sát nhau, mỗi người nắm một bên tay của nhóc con. Bầu không khí ấm áp hạnh phúc bao trùm một nhà ba người.
“Tiểu Vu Tử, tao cũng già rồi, tao hiểu cảm giác thiếu an toàn của mày. Hoá ra con người ta thực sự không thể nào sống tuỳ ý đến khi chết đi. Lúc còn trẻ tao đã từng mạnh miệng nói tuyệt đối không sinh con, bởi vì quá trình mang nặng đẻ đau quá khổ sở, tao không nghĩ bản thân có thể hi sinh vì một người đàn ông đến như vậy. Từ khi gặp Tống Vũ Minh, suy nghĩ của tao đã thay đổi, tao nguyện ý sinh con cho anh ấy. Thế nhưng ngay cả ước mơ đơn giản nhất của một người phụ nữ cũng bị ông trời tước mất. Cứ nhìn cảnh gia đình người ta sum vầy rồi nghĩ đến tương lai không thể có con với chồng, tao lại sợ.” Chờ ba bóng lưng kia đi khuất, Bạch Yên mới thở dài cảm thán.
“Nếu Tống Vũ Minh thật lòng yêu mày, lão ấy sẽ không ép mày mang thai, cũng sẽ không để ý chuyện có con hay không. Vả lại nhà họ Tống có tận ba đứa con trai, lão ấy không phải là hương khói duy nhất, mày đừng nghĩ nhiều hại thân.”
Bạch Yên cười rầu rĩ, trong mắt có chút khổ sở không nói nên lời. “Ai nói không để ý đều là nói dối! Kể cả Tống Vũ Minh thực sự không để ý, tao cũng không thể để anh ấy lúc sống bị người đời đàm tiếu sau lưng là tên đàn ông tuyệt hậu. Hơn nữa tao biết anh ấy rất muốn có con, tao không muốn tương lai anh ấy phải hối hận. Nhiều lúc tao đã nghĩ đến chuyện li hôn để giải thoát cho anh ấy, nhưng vì quá yêu, tao lại không làm được. Tiểu Vu Tử, thực ra tao rất khâm phục mày, mày sống lí trí hơn tao.”
Vu Duệ cảm thấy hiện tại không biết nên khóc hay nên cười.
Lí trí? Phía sau sự lí trí của cô là cái giá lớn thế nào, chỉ có một mình cô biết.
Đã nhiều năm trôi qua, cô từ một cô nhóc vừa mới tốt nghiệp nằm khóc tu tu vì mối tình đầu bay sang nước ngoài, từng mất hồn mất vía cả tháng trời vì chồng sắp cưới có tiểu tam, bây giờ đã biến thành một người phụ nữ kiên cường. Trải qua thương hải tang điền (*), thời gian và nỗi đau đã rèn giũa cô thành nữ cường nhân không gì có thể cản bước, nhờ vậy mới vượt qua được rất nhiều thương xuân bi thu (*), nhưng nỗi thống khổ trong quá trình trưởng thành đó có bao nhiêu người thấu?
(*) thương hải tang điền: cuộc đời bể dâu, chỉ những biến đổi lớn lao trong cuộc đời.
(*) thương xuân bi thu: tâm tình ưu tư, bi thương khi nhìn thấy thời gian, cảnh vật thay đổi.
…
Lúc vừa ra khỏi hầm gửi xe, Bạch Yên phát hiện ra điều gì đó, liền chỉ chỉ về phía bên đường đối diện.
“Tiểu Vu Tử, kia có phải là cái Audi cùi của đại gia nhà mày không? Chậc chậc, anh ta lắm tiền nhiều của như thế, sao lại lái một cái xe bình thường vậy nhỉ? Tao tưởng thổ hào như anh ta mỗi lần gặp phải lái một cái khác nhau chứ!”
Vu Duệ nhìn theo tay cô nàng, quả nhiên là Audi của Phó Uyên. Bạch Yên đột nhiên mở cửa sổ xe, thò đầu ra ngoài ngả ngớn huýt sáo, lại còn nhiệt tình vẫy tay, nhưng Phó Uyên vờ như không thấy, lái xe theo hướng ngược lại rồi nhanh chóng vọt qua.
Bạch Yên nhìn xe đã đi xa mới lui vào trong, cười nói: “Vị kia nhà mày đúng là quỷ hẹp hòi!”
“Bớt nói nhảm, muốn ăn ở đâu thì ho một tiếng cho lão nương.” Vu Duệ khẽ gắt, trong lòng cô đang nghĩ tới người đàn ông kia, về nhà kiểu gì cũng ăn uống linh tinh cho qua bữa, thật tội nghiệp!
Cơm no rượu say, hai người phụ nữ ôm đồm một đống túi lớn túi nhỏ về nhà, vừa mở cửa ra đã bắt gặp người đàn ông ngồi trên sofa phòng khách xem TV, khuôn mặt u ám không khác gì oán phụ.
Phó Uyên nhìn Bạch Yên không vừa mắt, một cái liếc mắt cũng không chịu cho, tiếp tục xem TV.
Nhưng đến khi thấy cô nàng ung dung đi vào phòng ngủ của Vu Duệ, Phó Uyên nhịn không được trừng mắt nhìn tay cầm cửa, quay đầu hỏi Bạch Yên: “Tối nay cô muốn ở lại đây?”
“Đúng nha, tôi còn định ngủ chung với Tiểu Vu Tử cơ.” Bạch Yên cũng không quản người ta có hoan nghênh hay không, vừa cười vừa mở toang cửa phòng, quả là đưa ba từ “không biết ngại” phát huy đến cực đỉnh.
“Cô có thể ở khách sạn, chi phí tôi trả.”
Bạch Yên nhướng mày, giọng nói âm hiểm phát ra: “Tôi không quen ở khách sạn nha.”
“Phòng tổng thống. Ở Grand Hyatt Phố Đông tôi có một phòng tổng thống.” Phó Uyên cắn răng mặc cả.
Bạch Yên cười khà khà, chẳng thèm xấu hổ mà nói: “Vậy được, trả vợ cho anh đấy.” Nghĩ ngợi mấy giây lại hỏi. “Nhưng mà anh Phó này, vì sao tôi cứ có cảm giác anh rất không có thiện cảm với tôi.”
Phó Uyên thờ ơ đáp: “Cô ở đây khác gì tu hú chiếm tổ, gây trở ngại đến cuộc sống sinh hoạt của chúng tôi.”
Bạch Yên tức mà không làm gì được, trong khi Vu Duệ từ đầu đến cuối vẫn luôn đứng ở thế trung lập cũng phải bật cười.
Hay cho câu “tu hú chiếm tổ” nha!
Tiễn vị Bạch đại tiểu thư kia đi rồi, Vu Duệ mới có thời gian cất đồ mới mua vào phòng, Phó Uyên chẳng nói chẳng rằng, rất tự nhiên đi đến bên cạnh Vu Duệ, cầm lấy túi xách và túi hàng hoá trong tay cô, quan tâm hỏi: “Có mệt lắm không?”
Vu Duệ phì cười. “Phụ nữ đi shopping làm sao có thể không mệt, nhưng hôm nay em có chiến lợi phẩm, cho nên không biết mệt nha. À đúng rồi, buổi tối anh với Tiểu Hân ăn gì?”
Phó Uyên nhíu mày nói: “Anh nấu bún ốc nhưng con bé không ăn, trong bếp vẫn còn, anh để phần cho em một ít.”
Vu Duệ cứ tưởng mình nghe nhầm, hai người đã quen nhau lâu như vậy, so với việc Phó Uyên kí được hợp đồng vài chục triệu, việc anh chủ động lăn vào bếp còn đáng kinh ngạc hơn vài lần.
Vu Duệ mở bát bún ra, cả hai cùng ngây người, một lúc lâu sau mới nghe tiếng người nào đó thì thào: “Thật kinh khủng…”
Vu Duệ lập tức an ủi xoa dịu tâm hồn anh: “Món có nước để lâu đều bị trương lên, không sao đâu.” Nói xong liền cầm đũa gắp một miếng ăn thử, nước dùng nhạt nhẽo, thịt bò dai nhách, hơn nữa sợi bún để lâu bên ngoài còn có mùi chua chua thiu thiu, cực kì khó nuốt. Nhưng trong lòng cô lại cảm động cực kì, bởi vì đây là bát bún ốc Phó Uyên vì cô mà làm. Ăn xong một miếng, không khỏi muốn ăn miếng nữa, lại bị anh ngăn cản.
“Hỏng rồi, đổ đi.”
“Em ăn vẫn thấy ngon.”
Dứt lời, Vu Duệ nhìn thấy khuôn mặt người kia nhanh chóng phóng đại trước mắt, cúi đầu hôn cô thật sâu.
Chờ hai người kết thúc nụ hôn say đắm, Vu Duệ mới lấy hộp quà từ trong túi xách ra đưa cho Phó Uyên. “Lần trước anh tặng dây chuyền, em vẫn luôn muốn đáp lễ nhưng chưa tìm được cơ hội thích hợp. Lúc chiều đi dạo phố mua được cái này, tặng anh.”
Phó Uyên chau mày. “Anh tặng quà cho em cũng không muốn em đáp lễ cái gì hết, đây không phải giao dịch.”
Vu Duệ nghĩ có lẽ anh hiểu lầm rồi, vì vậy chủ động nũng nịu kéo tay anh. “Ý của em không phải vậy, anh cứ nhận trước đi đã.”
Hộp quà được gói đơn giản nhưng sang trọng, Phó Uyên thấy hộp hình vuông thì hỏi: “Kẹp cravat à?”
Vu Duệ bày ra vẻ mặt hào hứng. “Anh mở ra thì biết, có tâm hơn kẹp cravat nhiều.”
Phó Uyên mở hộp ra, thấy vật bên trong, sắc mặt hơi thay đổi.
Lúc này Vu Duệ mới cầm dây chuyền gắn ổ khoá trên cổ mình lên, cười tít mắt. “Đẹp không? Ghép hai cái vào với nhau là thành hình trái tim đấy.”
“Em mấy tuổi rồi, sao lại mua đồ trẻ trâu thế này? Em có thể bớt làm những việc ấu trĩ lại được không hả?” Phản ứng của Phó Uyên trái ngược hoàn toàn so với mong đợi của cô.
“Chê chứ gì? Chê thì trả đây.” Vu Duệ tức mình vươn tay muốn đoạt về, lại bị Phó Uyên né nhanh như chớp, bàn tay của cô liền nắm hụt vào không trung.
“Mấy thứ đồ chơi trẻ trâu thế này, anh phải mang đi tiêu hủy, tránh đau mắt người khác.”
Trong lúc Vu Duệ vẫn còn đang giận dỗi, Phó Uyên đã bị mấy hộp giấy trong túi mua hàng gây chú ý, tay dài không hề do dự duỗi ra.
“Em mua mấy cái này hả?” Tiếng cười trầm thấp của anh từ phía sau truyền tới. “Rất thú vị, không ngờ khẩu vị của em lại nặng như thế.”
Giây phút nhìn thấy đồ vật trên tay Phó Uyên, toàn thân Vu Duệ gần như hoá đá, mặt mũi tối sầm lại, đầu óc choáng váng xây xẩm, ngón chân cũng khó khăn lắm mới cử động được, thiếu điều ngất ngay tại chỗ.
Quần lót nam da báo trong suốt bó sát, phô ra toàn bộ vật đàn ông lồ lộ. Quần lót nam màu đỏ lửa mỏng như cánh ve, đỏ hơn cả màu đỏ trong năm bản mệnh của con người ta. Quần lót nam lọt khe thủng lỗ chỗ nhạy cảm, chất liệu da bóng vừa mạnh mẽ vừa quyến rũ.
Bạch Yên không hổ là kẻ biết chơi, chỉ vơ đại mấy cái quần lót cũng đủ chọc mù mắt chó của Vu Duệ, làm cái mặt mo của cô đỏ lựng cả lên.
Vu Duệ trực tiếp hỏi thăm tổ tông 18 đời nhà Bạch Yên, bản thân cô không biết đã làm gì có lỗi với con nhỏ này, thế mà nó lại chỉnh cô thê thảm hết lần này đến lần khác như vậy, mệt cô hôm nay còn đưa nó đi mua sắm ăn uống thả phanh, lại còn đưa về nhà. Đây thực sự là hành vi lấy oán báo ân mà!
Sau một hồi để mặc cho sự im lặng bao trùm lên bầu không khí, Vu Duệ bắt đầu ra sức giải thích: “Cái này là Bạch Yên mua, không phải em!”
Phó Uyên đột ngột nhào đến ôm cô, hai người cùng ngã xuống giường.
Sau đó? Sau đó, Vu Duệ không còn cơ hội mở miệng nữa.
Cuối năm gần Tết, toàn bộ trung tâm thương mại bao trùm trong cảnh tượng đông vui náo nhiệt, từng tốp người nối đuôi nhau đi mua sắm, tiếng nhạc mừng năm mới vang lên khắp muôn nơi.
Bởi vì Bạch Yên có một thói quen xấu là sính ngoại nên hai người ghé qua siêu thị chuyên bán hàng nhập khẩu, giá sản phẩm ngoại nhập luôn cao hơn sản phẩm nội địa thành ra người đi mua sắm cũng không nhiều, ngược lại có thể thảnh thơi chọn lựa mà không phải chịu cảnh nào là chen lấn xô đẩy, nào là xếp hàng dài thanh toán.
Đi ngang qua khu vực bán đồ dùng sinh hoạt hàng ngày, trong lúc Bạch Yên bận rộn tìm bàn chải và kem đánh răng, Vu Duệ vô tình nhìn thấy một dãy kệ bày quần lót nam giới đủ màu sắc, đủ kiểu dáng.
Vu Duệ cũng không có ý định mua, đang chuẩn bị đẩy xe đi lướt qua thì Bạch Yên đã vòng qua kệ hàng đến bên cạnh cô. Cô nàng nhìn theo tầm mắt của cô, lập tức bắt gặp mấy thứ đặt trên kệ, lại thấy biểu cảm trên mặt Vu Duệ thay đổi có chút phong phú, mồm mép bắt đầu không phun ra được lời nào tử tế: “Size lớn nhất cơ à, hàng họ cũng ra gì đấy. Nhìn thân hình mảnh mai của mày rồi lại nghĩ đến anh ta, há há há, không lỗ vốn, không lỗ vốn.”
Vu Duệ hung dữ trừng mắt. “Biến!”
Mặc dù Bạch Yên không biết Vu Duệ đang nghĩ gì, nhưng trong lòng cô nàng đã tự động bật chế độ đoán bừa, liền bĩu môi nói: “Phó đại gia nhà mày đúng là keo kiệt thật mà, quần lót cũng bắt mày mua, lăn lộn khắp nhà mà chỉ đóng góp một quả chuối thôi hả?”
“Con mắt nào của mày thấy tao mua?” Vu Duệ nghiến răng nghiến lợi nói.
Thấy khuôn mặt Vu Duệ thoắt cái xanh xanh trắng trắng, cô nàng mới bày ra bộ dạng giảng giải vô cùng nghiêm túc. “Cô nương, bây giờ là thế kỉ 21 rồi, phụ nữ mua đồ lót cho đàn ông là chuyện rất bình thường, không việc gì phải xấu hổ.”
Vu Duệ: “…”
Mẹ nó, tôi đây xấu hổ sao? Tôi đây tức giận có được không hả???
Miệng lưỡi Bạch Yên khuyết tật không kém gì Phó Uyên, chuyện này Vu Duệ đương nhiên nhận thức rõ. Để đề phòng cô nàng phun thêm vài lời hay ý đẹp, Vu Duệ vội vội vàng vàng kéo bạn tốt đi thanh toán, nhưng vẫn không ngăn được động tác nhanh như chớp của Bạch Yên. Cô nàng vơ lấy hai ba hộp vứt thẳng vào xe đẩy, trên môi nở một nụ cười thần bí. “Mấy cái này, tao tặng mày.”
Mua xong một ít quần áo, Vu Duệ lại cùng Bạch Yên đi xem trang sức, cuối năm các hãng đều không ra mẫu mới mà đồng loạt xả hàng tồn kho. Bạch Yên không mua được gì, trong khi Vu Duệ lại có thu hoạch.
Một cặp dây chuyền đôi bằng vàng trắng, mỗi bên treo một nửa trái tim, một nửa có lỗ hổng hình ổ khoá, nửa còn lại gắn chìa khoá với các đường răng cưa vừa khít. Khi hợp lại sẽ tạo thành một hình trái tim hoàn hảo, giống như một sợi dây vô hình gắn kết tình yêu, khiến hai người không thể tách rời nhau.
Bạch Yên nhìn chị em tốt, tức giận mắng: “Vu Duệ, mày đừng có quá đáng!”
Vu Duệ chớp mắt tỏ vẻ vô tội. “Hả, tao làm gì mày?”
“Rõ ràng tao đã nói tao thất tình, mấy ngày này tao muốn mày đi theo giúp tao giải sầu, rồi sao? Mày xem đi, cả một buổi chiều mày mua cho anh ta hết cái này đến cái khác. Tao biết mày đang ở trong giai đoạn yêu đương hạnh phúc rồi, nhưng cũng không cần phải lúc nào cũng biểu hiện ra, cố ý nhét cơm chó vào họng tao!”
“Nhìn bộ dạng hăng hái quẹt thẻ của mày, thực sự giống người thất tình cần an ủi sao?” Vu Duệ tỉnh bơ đáp.
Bạch Yên trợn mắt, khinh bỉ hừ mũi. “Tao thấy mày bị Phó Uyên dạy hư rồi!”
Vu Duệ cười ha ha, kéo tay cô nàng lấy lòng. “Được rồi, được rồi, đừng tức giận. Đầu năm nay ai thất tình đều là đại gia, hôm nay mày to nhất. Mua sắm xong còn muốn đi đâu nữa, tao toàn tâm toàn ý đi theo hầu hạ mày.”
“Nhớ cái mồm đấy, hôm nay đồng hồ chưa chỉ 12 giờ thì tao chưa thả mày về!”
Hai người phụ nữ dạo đông ngắm tây, bất giác đã xách theo một đống túi lớn túi nhỏ, nhìn không khác gì dân tị nạn.
Lúc hai người chuẩn bị bước xuống thang cuốn, đột nhiên có một thân hình nho nhỏ chạy về phía Vu Duệ, đâm sầm vào người cô. Thân thể bất ngờ bị xô đẩy, dưới chân chênh vênh, Vu Duệ bước hụt, loạng choạng lùi về sau mấy bước.
Bạch Yên không suy nghĩ nhiều, vội vã ném đống đồ trên tay xuống đỡ cô, lo lắng hỏi: “Không sao chứ?”
Vu Duệ lắc đầu. “May là hôm nay đi giày bệt, không vấn đề gì.”
Bạch Yên có chút tức giận quay đầu nhìn kẻ gây hoạ trước mặt, nghiêm mặt nói: “Bạn nhỏ, cháu là con cái nhà ai vậy? Đây là nơi công cộng, đã chạy nhảy lung tung đụng phải người khác lại còn không biết nói câu xin lỗi. Người lớn trong nhà dạy cháu thế nào hả?”
Đứa bé va phải Vu Duệ có vẻ ngoài rất xinh trai, gương mặt bụ bẫm trắng nõn, đôi mắt tròn xoe long lanh ầng ậng nước. Bị Bạch Yên hỏi tội, thằng bé méo méo miệng, nhìn các cô bằng ánh mắt đầy uỷ khuất.
“Bạn nhỏ, bố mẹ cháu đâu?” Vu Duệ ngồi xổm xuống đối diện với đứa nhóc.
Thằng bé so vai, lén nhìn cô, lúc này mới lí nhí mở miệng: “Bân Bân đi lạc nên rất sợ, Bân Bân không cố ý đẩy ngã dì. Bân Bân xin lỗi dì.”
Thằng bé vừa mở miệng, Bạch Yên mới nhìn thấy môi dưới bị nó cắn chảy cả máu, nhìn là biết nó đã sợ hãi đến mức nào. Cảnh tượng khiến người ta đau lòng như thế khiến cô cũng không nỡ trách mắng thêm.
Vu Duệ hỏi thằng bé thông tin của bố mẹ nó thì chỉ nhận được kết quả vô cùng mơ hồ, Bạch Yên nghe vậy buồn bực lên án: “Thanh niên thời nay làm cha mẹ kiểu gì vậy, sao lại không dạy con cái học thuộc số điện thoại! Nếu thằng bé đã không nhớ cách thức liên lạc, hay là đưa nó đến đồn cảnh sát?”
Vu Duệ cắn môi nghĩ ngợi mấy giây rồi nói: “Tạm thời chưa cần làm phiền cảnh sát, đến phòng phát thanh của siêu thị trước, nhờ bọn họ gọi loa thông báo thử xem có tìm được bố mẹ thằng bé không.”
Sau khoảng 15 phút chờ đợi, nhóc con bị một người đàn ông thô lỗ túm lấy, anh ta trầm giọng hỏi: “Tại sao lại tách khỏi bố mẹ?”
Thằng bé sợ sệt ngẩng đầu nhìn anh ta, cắn chặt răng không nói, đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm xuống đất.
Người bố thấy con không trả lời, giận dữ quát lớn: “Trả lời bố, bố đang hỏi con đấy!”
Thằng bé giật mình, nước mắt tích tụ quanh vành mắt bắt đầu rơi xuống, nhưng miệng vẫn ngậm chặt, không để mình khóc thành tiếng.
Đừng nói là trẻ con, tiếng quát này đến người lớn như Vu Duệ lẫn Bạch Yên còn phải sợ hết hồn.
Người bố không mảy may mủi lòng trước nước mắt trẻ thơ, sắc mặt anh ta còn nghiêm nghị hơn cả lúc nãy. “Trương Gia Bân, bố hỏi con một lần nữa, tại sao lại cố tình tách khỏi bố mẹ?”
Thằng bé sợ sệt co rúm lại, đến tận bây giờ mới hé miệng giải thích: “Là vì, là vì bố đã hứa mua cho Bân Bân bộ đồ chơi xếp hình, nhưng bố lại không mua. Bân Bân chỉ muốn quay lại cửa hàng ngắm thêm một tí thôi.”
Người bố nắm chặt hai bàn tay như đang tìm cách kìm nén tâm trạng xúc động. Một lúc lâu sau anh ta mới buông lỏng hai tay, nhìn đứa con trai trước mặt, mở miệng gọi: “Qua đây.” Mặc dù giọng nói của anh ta đã hòa hoãn hơn vừa rồi, nhưng ít nhiều vẫn khiến người nghe phải phòng bị.
Thằng bé hiển nhiên vẫn rất sợ, không những không tiến lên bước nào mà còn lùi ra sau.
Thấy thế, anh ta mất kiên nhẫn tiến lên đưa tay muốn kéo nó, lại bị Vu Duệ vọt lên trước một bước, hiên ngang đứng chắn trước mặt.
Vu Duệ tưởng anh ta muốn đánh thằng bé, liền dùng thân thể che chở cho nó, nhíu mày nói: “Tiên sinh, con cái làm sai là phải dạy, nhưng không được dùng vũ lực. Anh không biết bạo lực gia đình là phạm pháp sao?”
Người kia biết cô hiểu lầm, vừa định mở miệng thanh minh thì mẹ đứa bé hớt hải chạy vào. Thằng bé thấy mẹ thì chạy tót đến, sà vào lòng mẹ nức nở.
Người bố cười gượng, nói với Vu Duệ: “Thật ngại quá, cô hiểu lầm rồi. Tôi tiến lên là muốn ôm con để xin lỗi chứ không phải để đánh nó đâu.” Nói xong anh ta cúi đầu rối rít cảm ơn hai người vì đã đưa thằng bé đến phòng phát thanh, sau đó ôm chặt con trai vào lòng, thủ thỉ. “Bân Bân, bố xin lỗi, bố đãng trí quá. Lát nữa bố mẹ đưa con quay lại cửa hàng mua bộ đồ chơi xếp hình con thích nhé.”
Vu Duệ xấu hổ gãi mũi. “Thì ra là vậy. Thật xin lỗi anh, là do tôi nhiều chuyện rồi. Nhưng nói gì thì nói, anh chị vẫn nên dạy con cách ghi nhớ số điện thoại và địa chỉ, phòng trường hợp con đi lạc còn có người tốt bụng liên hệ.”
“Là do chúng tôi thất trách, một lần nữa cảm ơn hai người rất nhiều. Bân Bân, cảm ơn hai dì đi con.” Người mẹ vỗ nhẹ lên vai con trai.
Thằng bé biết mình không bị bố mắng nữa mới dám xoay người chạy vào chỗ trống giữa bố và mẹ, cất giọng nói trong trẻo: “Bân Bân cảm ơn hai dì xinh đẹp!”
Vu Duệ nhịn không được cúi người nhéo hai cái má bánh bao trên gương mặt hồn nhiên của nó. “Còn nhỏ mà miệng đã ngọt như vậy rồi, lớn lên không biết trộm mất trái tim bao nhiêu bạn nữ đây.”
Bạch Yên nhặt một đống túi mua hàng dưới đất lên, cười góp vui: “Tiểu soái ca, từ giờ không được chạy nhanh như vậy nữa, nghe chưa?”
Thằng bé ngoan ngoãn gật đầu một cái rồi nắm tay bố mẹ. Ba bóng lưng kề sát nhau, mỗi người nắm một bên tay của nhóc con. Bầu không khí ấm áp hạnh phúc bao trùm một nhà ba người.
“Tiểu Vu Tử, tao cũng già rồi, tao hiểu cảm giác thiếu an toàn của mày. Hoá ra con người ta thực sự không thể nào sống tuỳ ý đến khi chết đi. Lúc còn trẻ tao đã từng mạnh miệng nói tuyệt đối không sinh con, bởi vì quá trình mang nặng đẻ đau quá khổ sở, tao không nghĩ bản thân có thể hi sinh vì một người đàn ông đến như vậy. Từ khi gặp Tống Vũ Minh, suy nghĩ của tao đã thay đổi, tao nguyện ý sinh con cho anh ấy. Thế nhưng ngay cả ước mơ đơn giản nhất của một người phụ nữ cũng bị ông trời tước mất. Cứ nhìn cảnh gia đình người ta sum vầy rồi nghĩ đến tương lai không thể có con với chồng, tao lại sợ.” Chờ ba bóng lưng kia đi khuất, Bạch Yên mới thở dài cảm thán.
“Nếu Tống Vũ Minh thật lòng yêu mày, lão ấy sẽ không ép mày mang thai, cũng sẽ không để ý chuyện có con hay không. Vả lại nhà họ Tống có tận ba đứa con trai, lão ấy không phải là hương khói duy nhất, mày đừng nghĩ nhiều hại thân.”
Bạch Yên cười rầu rĩ, trong mắt có chút khổ sở không nói nên lời. “Ai nói không để ý đều là nói dối! Kể cả Tống Vũ Minh thực sự không để ý, tao cũng không thể để anh ấy lúc sống bị người đời đàm tiếu sau lưng là tên đàn ông tuyệt hậu. Hơn nữa tao biết anh ấy rất muốn có con, tao không muốn tương lai anh ấy phải hối hận. Nhiều lúc tao đã nghĩ đến chuyện li hôn để giải thoát cho anh ấy, nhưng vì quá yêu, tao lại không làm được. Tiểu Vu Tử, thực ra tao rất khâm phục mày, mày sống lí trí hơn tao.”
Vu Duệ cảm thấy hiện tại không biết nên khóc hay nên cười.
Lí trí? Phía sau sự lí trí của cô là cái giá lớn thế nào, chỉ có một mình cô biết.
Đã nhiều năm trôi qua, cô từ một cô nhóc vừa mới tốt nghiệp nằm khóc tu tu vì mối tình đầu bay sang nước ngoài, từng mất hồn mất vía cả tháng trời vì chồng sắp cưới có tiểu tam, bây giờ đã biến thành một người phụ nữ kiên cường. Trải qua thương hải tang điền (*), thời gian và nỗi đau đã rèn giũa cô thành nữ cường nhân không gì có thể cản bước, nhờ vậy mới vượt qua được rất nhiều thương xuân bi thu (*), nhưng nỗi thống khổ trong quá trình trưởng thành đó có bao nhiêu người thấu?
(*) thương hải tang điền: cuộc đời bể dâu, chỉ những biến đổi lớn lao trong cuộc đời.
(*) thương xuân bi thu: tâm tình ưu tư, bi thương khi nhìn thấy thời gian, cảnh vật thay đổi.
…
Lúc vừa ra khỏi hầm gửi xe, Bạch Yên phát hiện ra điều gì đó, liền chỉ chỉ về phía bên đường đối diện.
“Tiểu Vu Tử, kia có phải là cái Audi cùi của đại gia nhà mày không? Chậc chậc, anh ta lắm tiền nhiều của như thế, sao lại lái một cái xe bình thường vậy nhỉ? Tao tưởng thổ hào như anh ta mỗi lần gặp phải lái một cái khác nhau chứ!”
Vu Duệ nhìn theo tay cô nàng, quả nhiên là Audi của Phó Uyên. Bạch Yên đột nhiên mở cửa sổ xe, thò đầu ra ngoài ngả ngớn huýt sáo, lại còn nhiệt tình vẫy tay, nhưng Phó Uyên vờ như không thấy, lái xe theo hướng ngược lại rồi nhanh chóng vọt qua.
Bạch Yên nhìn xe đã đi xa mới lui vào trong, cười nói: “Vị kia nhà mày đúng là quỷ hẹp hòi!”
“Bớt nói nhảm, muốn ăn ở đâu thì ho một tiếng cho lão nương.” Vu Duệ khẽ gắt, trong lòng cô đang nghĩ tới người đàn ông kia, về nhà kiểu gì cũng ăn uống linh tinh cho qua bữa, thật tội nghiệp!
Cơm no rượu say, hai người phụ nữ ôm đồm một đống túi lớn túi nhỏ về nhà, vừa mở cửa ra đã bắt gặp người đàn ông ngồi trên sofa phòng khách xem TV, khuôn mặt u ám không khác gì oán phụ.
Phó Uyên nhìn Bạch Yên không vừa mắt, một cái liếc mắt cũng không chịu cho, tiếp tục xem TV.
Nhưng đến khi thấy cô nàng ung dung đi vào phòng ngủ của Vu Duệ, Phó Uyên nhịn không được trừng mắt nhìn tay cầm cửa, quay đầu hỏi Bạch Yên: “Tối nay cô muốn ở lại đây?”
“Đúng nha, tôi còn định ngủ chung với Tiểu Vu Tử cơ.” Bạch Yên cũng không quản người ta có hoan nghênh hay không, vừa cười vừa mở toang cửa phòng, quả là đưa ba từ “không biết ngại” phát huy đến cực đỉnh.
“Cô có thể ở khách sạn, chi phí tôi trả.”
Bạch Yên nhướng mày, giọng nói âm hiểm phát ra: “Tôi không quen ở khách sạn nha.”
“Phòng tổng thống. Ở Grand Hyatt Phố Đông tôi có một phòng tổng thống.” Phó Uyên cắn răng mặc cả.
Bạch Yên cười khà khà, chẳng thèm xấu hổ mà nói: “Vậy được, trả vợ cho anh đấy.” Nghĩ ngợi mấy giây lại hỏi. “Nhưng mà anh Phó này, vì sao tôi cứ có cảm giác anh rất không có thiện cảm với tôi.”
Phó Uyên thờ ơ đáp: “Cô ở đây khác gì tu hú chiếm tổ, gây trở ngại đến cuộc sống sinh hoạt của chúng tôi.”
Bạch Yên tức mà không làm gì được, trong khi Vu Duệ từ đầu đến cuối vẫn luôn đứng ở thế trung lập cũng phải bật cười.
Hay cho câu “tu hú chiếm tổ” nha!
Tiễn vị Bạch đại tiểu thư kia đi rồi, Vu Duệ mới có thời gian cất đồ mới mua vào phòng, Phó Uyên chẳng nói chẳng rằng, rất tự nhiên đi đến bên cạnh Vu Duệ, cầm lấy túi xách và túi hàng hoá trong tay cô, quan tâm hỏi: “Có mệt lắm không?”
Vu Duệ phì cười. “Phụ nữ đi shopping làm sao có thể không mệt, nhưng hôm nay em có chiến lợi phẩm, cho nên không biết mệt nha. À đúng rồi, buổi tối anh với Tiểu Hân ăn gì?”
Phó Uyên nhíu mày nói: “Anh nấu bún ốc nhưng con bé không ăn, trong bếp vẫn còn, anh để phần cho em một ít.”
Vu Duệ cứ tưởng mình nghe nhầm, hai người đã quen nhau lâu như vậy, so với việc Phó Uyên kí được hợp đồng vài chục triệu, việc anh chủ động lăn vào bếp còn đáng kinh ngạc hơn vài lần.
Vu Duệ mở bát bún ra, cả hai cùng ngây người, một lúc lâu sau mới nghe tiếng người nào đó thì thào: “Thật kinh khủng…”
Vu Duệ lập tức an ủi xoa dịu tâm hồn anh: “Món có nước để lâu đều bị trương lên, không sao đâu.” Nói xong liền cầm đũa gắp một miếng ăn thử, nước dùng nhạt nhẽo, thịt bò dai nhách, hơn nữa sợi bún để lâu bên ngoài còn có mùi chua chua thiu thiu, cực kì khó nuốt. Nhưng trong lòng cô lại cảm động cực kì, bởi vì đây là bát bún ốc Phó Uyên vì cô mà làm. Ăn xong một miếng, không khỏi muốn ăn miếng nữa, lại bị anh ngăn cản.
“Hỏng rồi, đổ đi.”
“Em ăn vẫn thấy ngon.”
Dứt lời, Vu Duệ nhìn thấy khuôn mặt người kia nhanh chóng phóng đại trước mắt, cúi đầu hôn cô thật sâu.
Chờ hai người kết thúc nụ hôn say đắm, Vu Duệ mới lấy hộp quà từ trong túi xách ra đưa cho Phó Uyên. “Lần trước anh tặng dây chuyền, em vẫn luôn muốn đáp lễ nhưng chưa tìm được cơ hội thích hợp. Lúc chiều đi dạo phố mua được cái này, tặng anh.”
Phó Uyên chau mày. “Anh tặng quà cho em cũng không muốn em đáp lễ cái gì hết, đây không phải giao dịch.”
Vu Duệ nghĩ có lẽ anh hiểu lầm rồi, vì vậy chủ động nũng nịu kéo tay anh. “Ý của em không phải vậy, anh cứ nhận trước đi đã.”
Hộp quà được gói đơn giản nhưng sang trọng, Phó Uyên thấy hộp hình vuông thì hỏi: “Kẹp cravat à?”
Vu Duệ bày ra vẻ mặt hào hứng. “Anh mở ra thì biết, có tâm hơn kẹp cravat nhiều.”
Phó Uyên mở hộp ra, thấy vật bên trong, sắc mặt hơi thay đổi.
Lúc này Vu Duệ mới cầm dây chuyền gắn ổ khoá trên cổ mình lên, cười tít mắt. “Đẹp không? Ghép hai cái vào với nhau là thành hình trái tim đấy.”
“Em mấy tuổi rồi, sao lại mua đồ trẻ trâu thế này? Em có thể bớt làm những việc ấu trĩ lại được không hả?” Phản ứng của Phó Uyên trái ngược hoàn toàn so với mong đợi của cô.
“Chê chứ gì? Chê thì trả đây.” Vu Duệ tức mình vươn tay muốn đoạt về, lại bị Phó Uyên né nhanh như chớp, bàn tay của cô liền nắm hụt vào không trung.
“Mấy thứ đồ chơi trẻ trâu thế này, anh phải mang đi tiêu hủy, tránh đau mắt người khác.”
Trong lúc Vu Duệ vẫn còn đang giận dỗi, Phó Uyên đã bị mấy hộp giấy trong túi mua hàng gây chú ý, tay dài không hề do dự duỗi ra.
“Em mua mấy cái này hả?” Tiếng cười trầm thấp của anh từ phía sau truyền tới. “Rất thú vị, không ngờ khẩu vị của em lại nặng như thế.”
Giây phút nhìn thấy đồ vật trên tay Phó Uyên, toàn thân Vu Duệ gần như hoá đá, mặt mũi tối sầm lại, đầu óc choáng váng xây xẩm, ngón chân cũng khó khăn lắm mới cử động được, thiếu điều ngất ngay tại chỗ.
Quần lót nam da báo trong suốt bó sát, phô ra toàn bộ vật đàn ông lồ lộ. Quần lót nam màu đỏ lửa mỏng như cánh ve, đỏ hơn cả màu đỏ trong năm bản mệnh của con người ta. Quần lót nam lọt khe thủng lỗ chỗ nhạy cảm, chất liệu da bóng vừa mạnh mẽ vừa quyến rũ.
Bạch Yên không hổ là kẻ biết chơi, chỉ vơ đại mấy cái quần lót cũng đủ chọc mù mắt chó của Vu Duệ, làm cái mặt mo của cô đỏ lựng cả lên.
Vu Duệ trực tiếp hỏi thăm tổ tông 18 đời nhà Bạch Yên, bản thân cô không biết đã làm gì có lỗi với con nhỏ này, thế mà nó lại chỉnh cô thê thảm hết lần này đến lần khác như vậy, mệt cô hôm nay còn đưa nó đi mua sắm ăn uống thả phanh, lại còn đưa về nhà. Đây thực sự là hành vi lấy oán báo ân mà!
Sau một hồi để mặc cho sự im lặng bao trùm lên bầu không khí, Vu Duệ bắt đầu ra sức giải thích: “Cái này là Bạch Yên mua, không phải em!”
Phó Uyên đột ngột nhào đến ôm cô, hai người cùng ngã xuống giường.
Sau đó? Sau đó, Vu Duệ không còn cơ hội mở miệng nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.