Chương 6
Thập Nhất Nhị
05/07/2022
Bạch Dương vốn muốn đi theo Việt Hành, ít nhất cũng có thể ở bên anh lâu thêm một chút nhưng Việt Hành lại chỉ có cậu hai lựa chọn, một là để anh đưa cậu về, hai là cậu từ gọi xe về.
Cuối cùng Bạch Dương chọn để Việt Hành đưa cậu về. Song coi như có chút thu hoạch, dù sao thì cậu cũng đã có được số điện thoại của Việt Hành.
Sau khi tốt nghiệp thì cậu cũng chẳng có chuyện gì mấy. Đi kiếm việc làm thì không thể rồi, một đống việc ở cửa tiệm của Lộ Hướng Đông làm hoài còn chẳng hết.
Vốn cậu còn chẳng định đi học đại học, cảm thấy không có tác dụng gì. Nếu không phải hai người Lộ Hướng Đông và Đường Thời khuyên nhủ đến rát cổ bỏng họng (Đương nhiên là Lộ Hướng Đông không hề rát cổ bỏng họng rồi) thì cậu tuyệt đối sẽ chẳng đi học.
Cơ mà đi học cũng có cái hay, ít nhất thì cậu được quen biết với Việt Hành.
Từ sau khi có được số điện thoại của Việt Hành, cả ngày Bạch Dương chẳng làm gì khác ngoài lấy việc quấy rầy Việt Hành làm niềm vui.
Lúc thì “Anh ăn chưa ạ?”, lúc lại “Anh ngủ chưa thế?”.
Việt Hành kêu chưa ăn là Bạch Dương sẽ lập tức gọi điện tới, “Anh Việt ơi, anh muốn ăn món gì? Món gì em cũng biết nấu.”
“Không ăn gì cả,” Giọng Việt Hành không quá lạnh lùng nhưng cũng chẳng mấy niềm nở, “Cũng không cần cậu nấu.”
Lộ Hướng Đông nói Bạch Dương phiền phức đúng không sai. Tên nhóc này một khi hứng lên thì thật sự có thể bám riết tới chết.
Việt Hành kêu không cần cậu nấu nhưng cậu vẫn cách ngày mang cơm nước chính tay mình nấu tới dưới công ty của Việt Hành chờ anh, “Anh Việt ơi, anh đi xuống một lát nhé.”
Vừa nghe cậu nói vậy là Việt Hành biết cậu đã tới. Lúc xuống tới nơi, anh thấy Bạch Dương đang tươi cười rạng rỡ, tay xách hộp cơm đứng ngoài cửa chờ mình.
“Tự em nấu đó ạ,” Bạch Dương đưa hộp cơm cho anh, “Sườn xào chua ngọt, có cả cơm trắng nữa nhé.”
Vốn Việt Hành cũng không ghét bỏ gì cậu. Anh vẫn nhận lấy hộp cơm nhưng có nói thêm, “Lần sau đừng bốc đồng như thế, tôi còn đang họp.”
Bạch Dương cười gật đầu, “Còn không phải vì em muốn gặp anh quá sao.”
Việt Hành chẳng biết nên nói sao, vươn tay vỗ lên đầu cậu, “Đừng có mà liên thiên.”
Bạch Dương tóm lấy tay anh, “Có liên thiên đâu. Em thích anh thật mà.”
Cũng không phải trước đây chưa từng có ai nhiệt tình theo đuổi Việt Hành như này. Anh tuổi tác không còn nhỏ, ngoại hình điển trai, sự nghiệp cũng coi như có chút thành tựu, nhưng giống như Bạch Dương thì quả thật là chưa từng có.
Bạch Dương nhỏ tuổi, thích ai là dồn hết tâm trí cho người đó, hay nói mấy lời tán tỉnh nhưng cũng thật lòng đối xử tốt với đối phương.
“Anh Việt ơi,” Bạch Dương thấp hơn Việt Hành một chút, khi nói chuyện với anh phải hơi ngẩng đầu, “Anh thích em đi mà.”
Việt Hành chỉ cảm thấy hộp cơm trên tay càng lúc càng nặng. Mãi một lúc sau, anh thở dài, “Tôi có gì đáng để em như thế chứ.”
Bạch Dương chưa kịp trả lời thì Việt Hành đã nói tiếp, “Em muốn kiểu người như nào chẳng được. Người lớn trong nhà mà biết em cả ngày cứ theo sau lấy lòng tôi thế này thì nhẽ nào lại không xót em?”
Anh nói lời này rất chậm, giọng cũng không lớn. Bạch Dương nghe được thì lập tức thấy có chút nghẹn ngào.
Cậu còn chưa thưa chuyện với Lộ Hướng Đông và Đường Thời cũng vì sợ việc này.
Việt Hành thấy tâm trạng cậu thoáng cái đi xuống thì cảm thấy mấy lời của mình không được thích hợp. Anh còn đang nghĩ kiếm mấy câu để bổ sung thêm thì đã thấy Bạch Dương lên tiếng.
“Chuyện đó em không kiểm soát được,” Bạch Dương nói, “Chuyện hai người họ thương em là thật. Chuyện em thích anh cũng là thật.”
“Em mang cơm đến cho anh bao lần như vậy rồi,” Bạch Dương nói, “Em cũng chẳng hào phóng đến thế. Hôm nào anh mới em bữa cơm đi. Để em ở bên anh nhiều thêm một chút, nói không chừng anh lại cảm thấy em cũng rất tốt đấy.”
Việt Hành nhìn cậu, một lúc sau gật đầu, “Thế tối nay luôn đi.”
“Dạ?” Bạch Dương còn chưa kịp phản ứng, lặp lại một cách cứng nhắc, “Tối nay?”
“Sao thế?” Việt Hành cầm hộp cơm, khẽ đung đưa tay với cậu, “Hối hận rồi à? Không muốn ăn bữa cơm với tôi?”
“Đâu có, đâu có,” Bạch Dương tỉnh táo lại thì lập tức phủ nhận, sau đó không nhịn được mỉm cười, “Anh ơi, thật ra anh không thấy em phiền đúng không?”
Việt Hành chỉ nhìn cậu, không đáp.
“Không thấy phiền tức là thích rồi,” Bạch Dương cười hì hì áp tới, “Thích thì có thể ở bên nhau, ở bên nhau là có thể nắm tay, hôn môi với lên giường rồi. Em có thể hôn anh trước không?”
Cậu nói xong là tính ngả người về trước. Việt Hành hơi sững người, vươn tay vỗ lên vai cậu, “Em nói linh tinh gì vậy?”
“Anh đừng ngại,” Bạch Dương đứng giữa đường lớn nói mấy lời này cũng không thèm nhỏ giọng, “Em chưa yêu đương bao giờ nhưng nếu anh thích đẩy nhanh tiến độ thì chúng ta nhanh hơn một chút cũng được.”
“Tôi từng nói thế sao?” Việt Hành hỏi ngược lại.
“Anh chưa từng nói thế,” Bạch Dương tiến lên một bước để lại gần anh thêm, “Nhưng hành động của anh đã thể hiện thế rồi.”
“Anh cũng không phải thật sự không có gì để ăn,” Bạch Dương vênh cằm, trông cực kỳ kiêu ngạo, “Nhưng ngày nào anh cũng xuống đây với em.”
“Cơm hôm qua còn chưa nấu chín,” Bạch Dương nói, “Em nếm cũng thấy không ăn nổi nhưng anh lại chẳng hề kêu em lần sau đừng tới nữa.”
Việt Hành thật sự không biết nên nói gì nữa, Bạch Dương nói trúng hết cả rồi.
Bạch Dương nhìn anh, “Anh Việt, muốn cười thì anh cười đi.”
Việt Hành cúi đầu cười khẽ, “Không nhìn ra em còn rất nhạy bén.”
“Còn nhiều điều anh chưa nhìn ra lắm,” Bạch Dương bảo, “Tối nay là một cơ hội. Anh muốn nhìn gì cũng được, đều là của anh hết.”
Chẳng rõ là vì người trẻ tuổi nói ra mấy lời này đều khiến người nghe cảm thấy tin tưởng lạ thường hay vì biểu cảm của Bạch Dương quá đỗi nghiêm túc, nhưng tóm lại khi cậu vừa dứt lời thì tim Việt Hành như rớt mất một nhịp.
Anh không tiếp tục nhìn cậu nữa, chuyển tầm mắt rồi đổi chủ đề, “Tối ăn gì đây?”
“Ăn gì cũng được phải không anh?” Bạch Dương hỏi.
“Ừ,” Việt Hành gật đầu, “Tôi đâu có keo kiệt như em, ba ngày liên tiếp chỉ mang đúng một món sườn xào chua ngọt.”
Bạch Dương gãi mái tóc vừa ngắn vừa cứng của mình, “Mấy món em biết đều nấu cho anh ăn cả rồi. Khả năng có hạn, lần sau em học nấu món mới rồi sẽ lại mang tới cho anh.”
Lời này nghe rất đỗi bình thường nhưng Việt Hành vẫn nghiêm túc để vào lòng.
Bạch Dương nấu nướng thật sự rất khó ăn, nhưng mỗi lần cậu hỏi “Anh ơi, anh ăn cơm chưa ạ?” thì anh đều sẽ trả lời rằng chưa ăn.
Không hiểu là vì khẩu vị của anh thực sự kỳ quặc hay đơn thuần là vì muốn nói chuyện cùng cậu như lúc này.
Dù là ai thì cũng không khó để thích Bạch Dương, Việt Hành cảm thấy với anh chắc cũng sẽ vậy.
Cuối cùng Bạch Dương chọn để Việt Hành đưa cậu về. Song coi như có chút thu hoạch, dù sao thì cậu cũng đã có được số điện thoại của Việt Hành.
Sau khi tốt nghiệp thì cậu cũng chẳng có chuyện gì mấy. Đi kiếm việc làm thì không thể rồi, một đống việc ở cửa tiệm của Lộ Hướng Đông làm hoài còn chẳng hết.
Vốn cậu còn chẳng định đi học đại học, cảm thấy không có tác dụng gì. Nếu không phải hai người Lộ Hướng Đông và Đường Thời khuyên nhủ đến rát cổ bỏng họng (Đương nhiên là Lộ Hướng Đông không hề rát cổ bỏng họng rồi) thì cậu tuyệt đối sẽ chẳng đi học.
Cơ mà đi học cũng có cái hay, ít nhất thì cậu được quen biết với Việt Hành.
Từ sau khi có được số điện thoại của Việt Hành, cả ngày Bạch Dương chẳng làm gì khác ngoài lấy việc quấy rầy Việt Hành làm niềm vui.
Lúc thì “Anh ăn chưa ạ?”, lúc lại “Anh ngủ chưa thế?”.
Việt Hành kêu chưa ăn là Bạch Dương sẽ lập tức gọi điện tới, “Anh Việt ơi, anh muốn ăn món gì? Món gì em cũng biết nấu.”
“Không ăn gì cả,” Giọng Việt Hành không quá lạnh lùng nhưng cũng chẳng mấy niềm nở, “Cũng không cần cậu nấu.”
Lộ Hướng Đông nói Bạch Dương phiền phức đúng không sai. Tên nhóc này một khi hứng lên thì thật sự có thể bám riết tới chết.
Việt Hành kêu không cần cậu nấu nhưng cậu vẫn cách ngày mang cơm nước chính tay mình nấu tới dưới công ty của Việt Hành chờ anh, “Anh Việt ơi, anh đi xuống một lát nhé.”
Vừa nghe cậu nói vậy là Việt Hành biết cậu đã tới. Lúc xuống tới nơi, anh thấy Bạch Dương đang tươi cười rạng rỡ, tay xách hộp cơm đứng ngoài cửa chờ mình.
“Tự em nấu đó ạ,” Bạch Dương đưa hộp cơm cho anh, “Sườn xào chua ngọt, có cả cơm trắng nữa nhé.”
Vốn Việt Hành cũng không ghét bỏ gì cậu. Anh vẫn nhận lấy hộp cơm nhưng có nói thêm, “Lần sau đừng bốc đồng như thế, tôi còn đang họp.”
Bạch Dương cười gật đầu, “Còn không phải vì em muốn gặp anh quá sao.”
Việt Hành chẳng biết nên nói sao, vươn tay vỗ lên đầu cậu, “Đừng có mà liên thiên.”
Bạch Dương tóm lấy tay anh, “Có liên thiên đâu. Em thích anh thật mà.”
Cũng không phải trước đây chưa từng có ai nhiệt tình theo đuổi Việt Hành như này. Anh tuổi tác không còn nhỏ, ngoại hình điển trai, sự nghiệp cũng coi như có chút thành tựu, nhưng giống như Bạch Dương thì quả thật là chưa từng có.
Bạch Dương nhỏ tuổi, thích ai là dồn hết tâm trí cho người đó, hay nói mấy lời tán tỉnh nhưng cũng thật lòng đối xử tốt với đối phương.
“Anh Việt ơi,” Bạch Dương thấp hơn Việt Hành một chút, khi nói chuyện với anh phải hơi ngẩng đầu, “Anh thích em đi mà.”
Việt Hành chỉ cảm thấy hộp cơm trên tay càng lúc càng nặng. Mãi một lúc sau, anh thở dài, “Tôi có gì đáng để em như thế chứ.”
Bạch Dương chưa kịp trả lời thì Việt Hành đã nói tiếp, “Em muốn kiểu người như nào chẳng được. Người lớn trong nhà mà biết em cả ngày cứ theo sau lấy lòng tôi thế này thì nhẽ nào lại không xót em?”
Anh nói lời này rất chậm, giọng cũng không lớn. Bạch Dương nghe được thì lập tức thấy có chút nghẹn ngào.
Cậu còn chưa thưa chuyện với Lộ Hướng Đông và Đường Thời cũng vì sợ việc này.
Việt Hành thấy tâm trạng cậu thoáng cái đi xuống thì cảm thấy mấy lời của mình không được thích hợp. Anh còn đang nghĩ kiếm mấy câu để bổ sung thêm thì đã thấy Bạch Dương lên tiếng.
“Chuyện đó em không kiểm soát được,” Bạch Dương nói, “Chuyện hai người họ thương em là thật. Chuyện em thích anh cũng là thật.”
“Em mang cơm đến cho anh bao lần như vậy rồi,” Bạch Dương nói, “Em cũng chẳng hào phóng đến thế. Hôm nào anh mới em bữa cơm đi. Để em ở bên anh nhiều thêm một chút, nói không chừng anh lại cảm thấy em cũng rất tốt đấy.”
Việt Hành nhìn cậu, một lúc sau gật đầu, “Thế tối nay luôn đi.”
“Dạ?” Bạch Dương còn chưa kịp phản ứng, lặp lại một cách cứng nhắc, “Tối nay?”
“Sao thế?” Việt Hành cầm hộp cơm, khẽ đung đưa tay với cậu, “Hối hận rồi à? Không muốn ăn bữa cơm với tôi?”
“Đâu có, đâu có,” Bạch Dương tỉnh táo lại thì lập tức phủ nhận, sau đó không nhịn được mỉm cười, “Anh ơi, thật ra anh không thấy em phiền đúng không?”
Việt Hành chỉ nhìn cậu, không đáp.
“Không thấy phiền tức là thích rồi,” Bạch Dương cười hì hì áp tới, “Thích thì có thể ở bên nhau, ở bên nhau là có thể nắm tay, hôn môi với lên giường rồi. Em có thể hôn anh trước không?”
Cậu nói xong là tính ngả người về trước. Việt Hành hơi sững người, vươn tay vỗ lên vai cậu, “Em nói linh tinh gì vậy?”
“Anh đừng ngại,” Bạch Dương đứng giữa đường lớn nói mấy lời này cũng không thèm nhỏ giọng, “Em chưa yêu đương bao giờ nhưng nếu anh thích đẩy nhanh tiến độ thì chúng ta nhanh hơn một chút cũng được.”
“Tôi từng nói thế sao?” Việt Hành hỏi ngược lại.
“Anh chưa từng nói thế,” Bạch Dương tiến lên một bước để lại gần anh thêm, “Nhưng hành động của anh đã thể hiện thế rồi.”
“Anh cũng không phải thật sự không có gì để ăn,” Bạch Dương vênh cằm, trông cực kỳ kiêu ngạo, “Nhưng ngày nào anh cũng xuống đây với em.”
“Cơm hôm qua còn chưa nấu chín,” Bạch Dương nói, “Em nếm cũng thấy không ăn nổi nhưng anh lại chẳng hề kêu em lần sau đừng tới nữa.”
Việt Hành thật sự không biết nên nói gì nữa, Bạch Dương nói trúng hết cả rồi.
Bạch Dương nhìn anh, “Anh Việt, muốn cười thì anh cười đi.”
Việt Hành cúi đầu cười khẽ, “Không nhìn ra em còn rất nhạy bén.”
“Còn nhiều điều anh chưa nhìn ra lắm,” Bạch Dương bảo, “Tối nay là một cơ hội. Anh muốn nhìn gì cũng được, đều là của anh hết.”
Chẳng rõ là vì người trẻ tuổi nói ra mấy lời này đều khiến người nghe cảm thấy tin tưởng lạ thường hay vì biểu cảm của Bạch Dương quá đỗi nghiêm túc, nhưng tóm lại khi cậu vừa dứt lời thì tim Việt Hành như rớt mất một nhịp.
Anh không tiếp tục nhìn cậu nữa, chuyển tầm mắt rồi đổi chủ đề, “Tối ăn gì đây?”
“Ăn gì cũng được phải không anh?” Bạch Dương hỏi.
“Ừ,” Việt Hành gật đầu, “Tôi đâu có keo kiệt như em, ba ngày liên tiếp chỉ mang đúng một món sườn xào chua ngọt.”
Bạch Dương gãi mái tóc vừa ngắn vừa cứng của mình, “Mấy món em biết đều nấu cho anh ăn cả rồi. Khả năng có hạn, lần sau em học nấu món mới rồi sẽ lại mang tới cho anh.”
Lời này nghe rất đỗi bình thường nhưng Việt Hành vẫn nghiêm túc để vào lòng.
Bạch Dương nấu nướng thật sự rất khó ăn, nhưng mỗi lần cậu hỏi “Anh ơi, anh ăn cơm chưa ạ?” thì anh đều sẽ trả lời rằng chưa ăn.
Không hiểu là vì khẩu vị của anh thực sự kỳ quặc hay đơn thuần là vì muốn nói chuyện cùng cậu như lúc này.
Dù là ai thì cũng không khó để thích Bạch Dương, Việt Hành cảm thấy với anh chắc cũng sẽ vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.