Chương 80
Giá Oản Chúc
08/10/2018
Mấy năm nay, trấn Tây Tịnh càng ngày càng có nhiều thanh niên đi về
thành phố lớn, những người còn lại trên trấn đa phần đều là những người
già cao tuổi.
Thôn dân cảm thấy kỳ quái chính là, mấy thanh niên ở Hoành Quán, vẫn cứ coi giữ cái võ quán đã bị thời gian vứt bỏ, cố chấp và lạc hậu.
Càng quái lạ hơn là, con gái của Doãn gia, còn có thể đưa từ thành thị về đây một cậu trai tuấn tú. Đôi mắt màu lam đó y chang như mấy người ngoại quốc trên tivi.
Cậu trai tuấn tú kia nhỏ hơn con gái của Doãn Gia hai tuổi, nói là đến cửa cầu thân.
Thôn dân tưởng là, sau khi cầu thân, cậu trai tuấn tú sẽ trở về thành phố. Ai ngờ, cậu ta lại ở lại Hoành Quán, hơn nữa còn mãi không đi.
Tháng thứ ba sau khi cậu trai tuấn tú kia đến, Doãn Gia cử hành một buổi hôn lễ.
Đứa con gái có vẻ mặt cứng đờ của Doãn Gia kia, lấy chồng rồi.
Toàn thôn nhoáng cái náo nhiệt hẳn lên.
Thím Chu đầu thôn nói rằng, “Ôi chao, Doãn nha đầu hóa ra là biết cười.”
Mẹ của chú Trương giết mổ nói, “Chỉ là khi cười thì không tự nhiên.”
Tây Thi bán đậu hũ nói, “Chú rể thật là đẹp trai.”
Chu Xương sửa xe đạp nói, “Cô dâu ăn vận ngầu thật.”
Tuy rằng thôn Tây Tịnh có rất nhiều phong tục, nhưng hôn lễ ở Hoành Quán không theo phong cách cổ điển, mà là kiểu cách phương Tây giản lược, để cho đám người già đó mở rộng tầm mắt.
Chú rể mặc đồ vest.
Cô dâu cũng mặc đồ vest.
Chỉ là màu sắc khác biệt.
Chú rể tuyền một thân đen, cô dâu thì toàn thân sắc trắng. Chủ rể cao ngất rắn rỏi, cô dâu cao gầy mảnh khảnh, đứng cùng một chỗ, độ ngầu đạt đến một tầm cao mới.
Lúc đối điện với Lam Diệm, thỉnh thoảng Doãn Tiểu Đao sẽ cười. Đa số thời gian, cô vẫn không có biểu cảm gì.
Khóe mắt đuôi mày của chú rể Lam Diệm toàn là ý cười.
Trong một thoáng, Lam Diệm nhìn thấy một thanh niên ở kế bên đang ngậm điếu thuốc. Giây phút ấy, cơ thể hắn đột nhiên nhớ đến sự lâng lâng khi hút thuốc phiện, thế là động tác của hắn khựng lại.
Gần như giây tiếp theo Doãn Tiểu Đao đã phát hiện ra sự bất thường của hắn, cô thuận theo ánh nhìn của hắn nhìn qua, cô gọi, “Tứ Lang?”
Lam Diệm quay đầu lại.
Trong mắt cô là một mảng trong trẻo lạnh lùng.
Hắn cười cười, kéo lấy tay cô.
Đây chính là cơn nghiện trong tâm trí cả một đời người hút thuốc phiện, đến từ phản xạ có điều kiện của cơ thể. Tuy hắn đã cai nghiện, nhưng trong khoảng thời gian này, cái ngứa ngáy mèo cào trong lòng kia, tập kích hắn vô số lần. Mỗi khi hắn thèm nhỏ dãi cái sung sướng đã từng ấy, thì sẽ có một cô ngốc xuất hiện trước mặt hắn, khiến hắn yên ổn vượt qua.
Lam Diệm cúi đầu, khẽ nói bên tai cô, “Đao thị vệ, em nhất định phải sống lâu trăm tuổi.” Một khi cô không còn, hắn cũng coi như đã chết.
“Được.” Doãn Tiểu Đao sảng khoái đáp lại, “Tứ Lang cũng phải sống lâu trăm tuổi.”
“Được.” Tuy rằng miệng Lam Diệm thì nói được, nhưng hắn biết, hắn sẽ không sống lâu được bằng cô. Những năm hút thuốc phiện kia, đã làm hắn tổn thọ.
Chuyện hắn có thể làm, là nỗ lực kéo dài sinh mạng của mình, bầu bạn cùng cô đi được quãng tháng ngày dài hơn.
—-
Lam Diệm an cư ở trấn Tây Tịnh.
Đám người ở Hoành Quán rất thích, cuối cùng cũng có thể ngẩng cao đầu trước sư phụ làm bếp, hò hét khắp nơi, “Sau này ngày nào chúng tôi cũng có thể ăn no cơm.” Trên mặt là nụ cười của nông nô vùng lên hát mừng.
Ngũ, Lục sư đệ nhảy tưng tưng, chạy từ đầu thôn đến cuối thôn.
“Cơm chiên của sư tỷ phu của chúng ta làm là ngon nhất.”
“Sư tỷ phu không chỉ biết chiên cơm, còn biết xào rau nữa.”
Doãn Tiểu Nhuệ cảm thấy mình thân là người của Doãn gia, cần phải giữ sự tế nhị, nhưng cũng tiến cử với Tây Thi đậu phụ rằng, “Chỉ dùng một nguyên liệu là đậu phụ thôi mà anh rể em cũng có thể làm ra 18 món ăn không giống nhau.” Trong lời nói, đầy niềm tự hào.
Dần dà, dưới tình huống cả thôn dân đại đa phần đều chưa được nếm qua tay nghề của Lam Diệm, lại vang lên cái danh xưng “Đầu bếp nổi danh của Tây Tịnh.”
Đối với chuyện này, Lam Diệm chỉ muốn trợn trắng mắt.
Nhà này đều là một đám đầu đất! Không một ai ngoại lệ.
Lam Diệm vốn chỉ dự tính là lo việc bếp núc thôi, ai ngờ, ngay cả sổ sách cũng phải lo.
Hắn vốn tưởng rằng, một đám người thế này, có thể sống đến hiện tại, thế nào cũng phải có một người quản lý gia đình lợi hại mới phải.
Sau đó, hắn đã hiểu, Hoành Quán có thể đứng vững không đổ, là bởi vì kỳ tích. Ngoại trừ điều đó ra, không cách nào giải thích được đám đầu đất trong nhà này làm sao có thể vô tư vô lự nhiều năm thế này.
Ngày đó là ngày nóng bức nhất của mùa hè, vừa gặp ngay mùa vải chín. Doãn gia gia kêu Đại sư huynh và Tam sư huynh hái vải đưa lên huyện thành bán. Đại sư huynh và Tam sư huynh hành sự mau lẹ, một buổi sáng là đã làm xong.
Lúc ra cửa, gặp được Lam Diệm.
Lam Diệm nhìn thấy là vải, tùy ý hỏi một câu là có nấm mối hay không. (*)
(* Nấm mối tiếng Trung là [荔枝菌] – Lệ Chi Khuẩn, từ lệ chi [荔枝] nghĩa là trái vải, cây vải.)
“Có chứ, Nhị sư huynh chịu trách nhiệm gác đêm hái nấm, ngày mai lại đem đi bán.” Tam sư huynh cười hì hì, “Nhị sư huynh sở trường nhất là hành động giữa đêm.”
Lam Diệm nhàn nhạt, “Ừm. Với thời tiết năm nay, đoán rằng có thể bán được hơn 200 tệ 1 cân.”
“Hai trăm!” Đại sư huynh kinh ngạc.
“Đúng thế, năm nay mưa suốt, vải chẳng đậu trái bao nhiêu.”
“Vậy cũng không thể tăng đến 200 chứ.” Tam sư huynh khiêng một sọt lớn, “Nấm mối lúc trước bọn ta đều bán giá 30 tệ, không phải thứ hiếm quý gì.”
“… Ba chục?” Lam Diệm nghi ngờ mình nghe nhầm.
“Ba chục.” Đại sư huynh trả lời.
“…” Lam Diệm câm nín. Hoành Quán chính là một đám đầu bò như thế đấy. Còn không phải thứ hiếm quý gì cơ đấy. Giá của nấm mối ở Thương Thành chưa từng dưới 200 một cân. Cuối cùng, Lam Diệm cũng lười giải thích nữa, thở dài nói, “Để em đi bán cho.”
Từ đó về sau, mỗi ngày Lam Diệm đều vì kế sinh nhai của Hoành Quán mà hao tâm tốn lực, cũng chẳng tâm trí để nghĩ đến thuốc phiện nữa.
Sau đó, Hoành Quán dần dần trở nên giàu có.
Doãn gia gia bắt đầu lo lắng, lúc rảnh ông liền dạy dỗ Ngũ, Lục sư đệ, “Tiền bạc là ngọn nguồn của vạn điều ác.”
Ngũ, Lục sư đệ đồng thanh lặp lại, “Tiền bạc là ngọn nguồn của vạn điều ác.” Nói xong còn học cái vẻ mặt nghiêm trọng của Doãn gia gia.
“Tiểu Ngũ Tiều Lục à.” Doãn gia gia giãn mày, các con phải nhớ kỹ, tiền bạc là ngọn nguồn của vạn điều ác đấy.”
Miệng tuy nói như thế, nhưng con đường làm giàu của Lam Diệm lại vô cùng rộng mở.
Thí dụ: Đầu bếp nổi danh của Tây Tịnh xuất sơn mở quán rồi.
Ở cái chốn Tây Tịnh này, mở quán chẳng buôn bán gì được, bởi vì đều là trong thôn mình cả.
Bởi sự rối ren của Lam thị, hạng mục du lịch trên trấn bị gác lại rất lâu, sau này chuyển nhượng cho một công ty khác khai thác.
Lần khai thác này, đầu bếp nổi danh của Tây Tịnh cũng trở nên uy phong.
Rất nhiều người trong thôn cũng mở nông trang. Nguyên liệu nấu ăn nuôi trồng tự nhiên, thật sự hấp dẫn rất nhiều du khách vùng ngoài.
Quán ăn của Lam Diệm gần sát với ba cửa hàng bên này của Hoành Quán.
Trước lúc khai trương, hắn kéo Doãn Tiểu Đao đến xem, chỉ chỉ tay, vô cùng hăng hái mà rằng, “Đao thị vệ, đây là giang sơn trẫm vì nàng mà gầy dựng nên.”
“Được.” Trên đời này, chỉ có Doãn Tiểu Đao mới phối hợp vô điều kiện với mấy lời nhảm nhí của hắn, “Tứ Lang, anh thật tốt.”
Lam Diệm đắc ý cười.
Quán ăn sửa sang rất đơn sơ, lúc mới bắt đầu, cực kỳ vắng vẻ. Những người đến ăn toàn là dân trong thôn.
Lam Diệm cảm thấy xuống tinh thần, thế là mỗi ngày chỉ phục vụ một bàn, sau đó thì nghỉ ngơi.
Ngày nào quán ăn cũng mở rộng cửa, đại đầu bếp lại chạy đến gian bếp của Hoành Quán bận rộn nấu cơm nước cho một nhà đầu đất. Quán mở được hai tháng, chẳng kiếm được đồng xu teng nào.
Lam Diệm không để ý.
Doãn Tiểu Đao cũng không để ý.
Đám người của Hoành Quán ngày nào cũng được ăn no uống đủ thì lại càng không để ý.
Đến mùa du lịch, du khách đến trấn Tây Tịnh đột nhiên tăng mạnh.
Quán ăn cuối cùng cũng có thể kiếm tiền.
Không giống với những quán ăn nhà nông khác, Lam Diệm thường hay có những món ăn mới. Hôm nay nấu món gì, hoàn toàn dựa vào tâm tình của hắn.
Mỗi ngày Doãn Tiểu Đao chịu trách nhiệm viết tên món ăn của hôm đó, thỉnh thoảng lại nói, “Tứ Lang, em muốn ăn cái này.”
Lam Diệm liếc nhìn thực đơn, “Đợi khi những người vô phận sự đi rồi, anh sẽ vào bếp nấu cho em.”
“Được.” Doãn Tiểu Đao gật đầu.
Tuy thực đơn rất tùy hứng, nhưng do tài nấu nướng khéo léo, khách đến không hề ít.
Sau hai năm kinh doanh quán ăn, danh tiếng vang dội khắp nơi.
Một ngày nào đó, có một khách tới. Thời gian đến quán dở dở ương ương, vào 3 giờ chiều.
Quán không có khách nào khác. Vị khách này nói là mình do hâm mộ tiếng tăm nên tới.
Mí mắt của Lam Diệm giật một cái, xa cách khó gần, “Ờ, chưa tới giờ cơm.” Hơn nữa muốn nấu món gì, hắn còn chưa suy nghĩ kỹ.
Vị khách cười cười, “Vậy tôi uống miếng trà là được.”
“Tự nhiên.” Lam Diệm ngáp dài một cái, chuẩn bị đi vào nhà bếp.
Vị khách tỉ mỉ đánh giá hắn, đột nhiên nhíu mày, “Ông chủ, năm nay anh mấy tuổi vậy?”
Lam Diệm quay đầu lại, ngoài cười nhưng trong không cười, “Trẻ hơn anh.”
“Đó là tất nhiên.” Nét mặt của vị khách trở nên nghiêm túc, “Thật sự không giấu giếm gì, tôi biết một chút về xem tướng.”
Lam Diệm lười để ý, “Thật sự không giấu giếm gì, tôi là người theo chủ nghĩa duy vật.”
Vị khách lắc lắc đầu, thở dài một hơi.
Lúc này, Doãn Tiểu Đao bước ra từ nhà bếp. Cô vác cái bụng lớn, vẻ mặt thì vẫn bình tĩnh như vậy. Ngoại trừ cái bụng nhô lên, những chỗ khác thì vẫn gầy nhưng khỏe mạnh.
Vị khách liếc nhìn qua, có chút kinh ngạc.
“Tứ Lang, em ăn xong rồi.” Doãn Tiểu Đao bụng bầu nói, “Ngon lắm.” Trước nay cô chưa hề keo kiệt trong việc khen ngợi Tứ Lang của cô.
Lam Diệm cười, con ngươi xanh thẳm lóe sáng, “Ăn no rồi thì đi ngủ đi, để anh rửa chén.”
“Được.” Cô gật đầu, “Tứ Lang, anh thật tốt.”
Doãn Tiểu Đao có thai, đến thật bất ngờ.
Lam Diệm không khỏi nghi ngờ, chất lượng của dụng cụ phòng ngừa chuyện ngoài ý muốn hắn mới mua có vấn đề. Đối với chuyện nối dõi tông đường, hắn luôn tính toán thời gian, dù sao cũng đã từng hút thuốc phiện. Hắn còn nửa đùa nửa thật nói với Doãn Tiểu Đao, “Đao thị vệ, em nói con của anh liệu có bị dị tật không?”
“Không đâu.” Cô lành lạnh trả lời, “Em và Tứ Lang nhất định sẽ hạnh phúc mỹ mãn.”
Lam Diệm hy vọng thật sự như thế. Hắn lo lắng đề phòng rất lâu, sau khi biết Doãn Tiểu Đao có bầu song thai, hắn càng lo lắng. Thậm chí hắn còn mơ thấy con mình vừa ra đời đã tìm thuốc hút.
Vị khách nhìn nhìn Lam Diệm, lại nhìn nhìn Doãn Tiểu Đao, lắc lắc đầu, “Khó hiểu, khó hiểu quá.” Trông tướng mặt, ông chủ và bà chủ đều là mệnh mất sớm, chỉ là không thể hiểu nổi, hai người ở cùng nhau liệu có phải là trừ với trừ thành cộng hay không.
Vị khách thật sự nhịn không được, hỏi một câu, “Ông chủ, có phải là từng có cao nhân chỉ điểm cho anh?”
“Cao nhân?” Lam Diệm cười cười, “Ngày trước tôi cao 1,825 m, hai năm nay cao thêm được 1,5cm, lên được 1,84 m rồi. Tính là người cao rồi.”
“…” Cuối cùng vị khách thở dài một tiếng, “Học nghệ chưa tinh thông.”
Vị khách ngồi suốt đến tối, nghiên cứu tướng mặt của Lam Diệm rất lâu, cuối cùng cũng không có kết quả. Thế là ông ta khen món ăn mấy câu, lại tiếc cho tài hoa của Lam Diệm bị mai một, “Ông chủ, tài nghệ này của anh đi đến thành phố lớn phát triển, một ngày kiếm cả đấu vàng cũng không thành vấn đề. Anh chưa từng nghĩ đến việc rời khỏi chỗ này sao?”
Lam Diệm hừ một tiếng, “Tôi là người dung tục, chỉ thích hợp ở núi thẳm rừng sâu thôi.”
“Đúng thế.” Doãn Tiểu Đao ở bên cạnh chen một câu, “Tôi và Tứ Lang chỉ thích hợp ở nơi núi thẳm rừng sâu.”
—-
Lam Diệm và Doãn Tiểu Đao ở nơi núi thẳm rừng sâu này, sống cả một đời.
Sinh được hai đứa con trai, ba đứa con gái, tất cả đều khỏe mạnh bình an. Ngoài ra còn nhận nuôi hai đứa bé không cha không mẹ bị vứt bỏ.
Đúng như tờ xăm đã nói, kéo dài mấy đời, con cháu đầy đàn.
Đời này của Lam Diệm, không hề đụng đến ma túy nữa.
Đây là một kỳ tích.
,
HẾT
Thôn dân cảm thấy kỳ quái chính là, mấy thanh niên ở Hoành Quán, vẫn cứ coi giữ cái võ quán đã bị thời gian vứt bỏ, cố chấp và lạc hậu.
Càng quái lạ hơn là, con gái của Doãn gia, còn có thể đưa từ thành thị về đây một cậu trai tuấn tú. Đôi mắt màu lam đó y chang như mấy người ngoại quốc trên tivi.
Cậu trai tuấn tú kia nhỏ hơn con gái của Doãn Gia hai tuổi, nói là đến cửa cầu thân.
Thôn dân tưởng là, sau khi cầu thân, cậu trai tuấn tú sẽ trở về thành phố. Ai ngờ, cậu ta lại ở lại Hoành Quán, hơn nữa còn mãi không đi.
Tháng thứ ba sau khi cậu trai tuấn tú kia đến, Doãn Gia cử hành một buổi hôn lễ.
Đứa con gái có vẻ mặt cứng đờ của Doãn Gia kia, lấy chồng rồi.
Toàn thôn nhoáng cái náo nhiệt hẳn lên.
Thím Chu đầu thôn nói rằng, “Ôi chao, Doãn nha đầu hóa ra là biết cười.”
Mẹ của chú Trương giết mổ nói, “Chỉ là khi cười thì không tự nhiên.”
Tây Thi bán đậu hũ nói, “Chú rể thật là đẹp trai.”
Chu Xương sửa xe đạp nói, “Cô dâu ăn vận ngầu thật.”
Tuy rằng thôn Tây Tịnh có rất nhiều phong tục, nhưng hôn lễ ở Hoành Quán không theo phong cách cổ điển, mà là kiểu cách phương Tây giản lược, để cho đám người già đó mở rộng tầm mắt.
Chú rể mặc đồ vest.
Cô dâu cũng mặc đồ vest.
Chỉ là màu sắc khác biệt.
Chú rể tuyền một thân đen, cô dâu thì toàn thân sắc trắng. Chủ rể cao ngất rắn rỏi, cô dâu cao gầy mảnh khảnh, đứng cùng một chỗ, độ ngầu đạt đến một tầm cao mới.
Lúc đối điện với Lam Diệm, thỉnh thoảng Doãn Tiểu Đao sẽ cười. Đa số thời gian, cô vẫn không có biểu cảm gì.
Khóe mắt đuôi mày của chú rể Lam Diệm toàn là ý cười.
Trong một thoáng, Lam Diệm nhìn thấy một thanh niên ở kế bên đang ngậm điếu thuốc. Giây phút ấy, cơ thể hắn đột nhiên nhớ đến sự lâng lâng khi hút thuốc phiện, thế là động tác của hắn khựng lại.
Gần như giây tiếp theo Doãn Tiểu Đao đã phát hiện ra sự bất thường của hắn, cô thuận theo ánh nhìn của hắn nhìn qua, cô gọi, “Tứ Lang?”
Lam Diệm quay đầu lại.
Trong mắt cô là một mảng trong trẻo lạnh lùng.
Hắn cười cười, kéo lấy tay cô.
Đây chính là cơn nghiện trong tâm trí cả một đời người hút thuốc phiện, đến từ phản xạ có điều kiện của cơ thể. Tuy hắn đã cai nghiện, nhưng trong khoảng thời gian này, cái ngứa ngáy mèo cào trong lòng kia, tập kích hắn vô số lần. Mỗi khi hắn thèm nhỏ dãi cái sung sướng đã từng ấy, thì sẽ có một cô ngốc xuất hiện trước mặt hắn, khiến hắn yên ổn vượt qua.
Lam Diệm cúi đầu, khẽ nói bên tai cô, “Đao thị vệ, em nhất định phải sống lâu trăm tuổi.” Một khi cô không còn, hắn cũng coi như đã chết.
“Được.” Doãn Tiểu Đao sảng khoái đáp lại, “Tứ Lang cũng phải sống lâu trăm tuổi.”
“Được.” Tuy rằng miệng Lam Diệm thì nói được, nhưng hắn biết, hắn sẽ không sống lâu được bằng cô. Những năm hút thuốc phiện kia, đã làm hắn tổn thọ.
Chuyện hắn có thể làm, là nỗ lực kéo dài sinh mạng của mình, bầu bạn cùng cô đi được quãng tháng ngày dài hơn.
—-
Lam Diệm an cư ở trấn Tây Tịnh.
Đám người ở Hoành Quán rất thích, cuối cùng cũng có thể ngẩng cao đầu trước sư phụ làm bếp, hò hét khắp nơi, “Sau này ngày nào chúng tôi cũng có thể ăn no cơm.” Trên mặt là nụ cười của nông nô vùng lên hát mừng.
Ngũ, Lục sư đệ nhảy tưng tưng, chạy từ đầu thôn đến cuối thôn.
“Cơm chiên của sư tỷ phu của chúng ta làm là ngon nhất.”
“Sư tỷ phu không chỉ biết chiên cơm, còn biết xào rau nữa.”
Doãn Tiểu Nhuệ cảm thấy mình thân là người của Doãn gia, cần phải giữ sự tế nhị, nhưng cũng tiến cử với Tây Thi đậu phụ rằng, “Chỉ dùng một nguyên liệu là đậu phụ thôi mà anh rể em cũng có thể làm ra 18 món ăn không giống nhau.” Trong lời nói, đầy niềm tự hào.
Dần dà, dưới tình huống cả thôn dân đại đa phần đều chưa được nếm qua tay nghề của Lam Diệm, lại vang lên cái danh xưng “Đầu bếp nổi danh của Tây Tịnh.”
Đối với chuyện này, Lam Diệm chỉ muốn trợn trắng mắt.
Nhà này đều là một đám đầu đất! Không một ai ngoại lệ.
Lam Diệm vốn chỉ dự tính là lo việc bếp núc thôi, ai ngờ, ngay cả sổ sách cũng phải lo.
Hắn vốn tưởng rằng, một đám người thế này, có thể sống đến hiện tại, thế nào cũng phải có một người quản lý gia đình lợi hại mới phải.
Sau đó, hắn đã hiểu, Hoành Quán có thể đứng vững không đổ, là bởi vì kỳ tích. Ngoại trừ điều đó ra, không cách nào giải thích được đám đầu đất trong nhà này làm sao có thể vô tư vô lự nhiều năm thế này.
Ngày đó là ngày nóng bức nhất của mùa hè, vừa gặp ngay mùa vải chín. Doãn gia gia kêu Đại sư huynh và Tam sư huynh hái vải đưa lên huyện thành bán. Đại sư huynh và Tam sư huynh hành sự mau lẹ, một buổi sáng là đã làm xong.
Lúc ra cửa, gặp được Lam Diệm.
Lam Diệm nhìn thấy là vải, tùy ý hỏi một câu là có nấm mối hay không. (*)
(* Nấm mối tiếng Trung là [荔枝菌] – Lệ Chi Khuẩn, từ lệ chi [荔枝] nghĩa là trái vải, cây vải.)
“Có chứ, Nhị sư huynh chịu trách nhiệm gác đêm hái nấm, ngày mai lại đem đi bán.” Tam sư huynh cười hì hì, “Nhị sư huynh sở trường nhất là hành động giữa đêm.”
Lam Diệm nhàn nhạt, “Ừm. Với thời tiết năm nay, đoán rằng có thể bán được hơn 200 tệ 1 cân.”
“Hai trăm!” Đại sư huynh kinh ngạc.
“Đúng thế, năm nay mưa suốt, vải chẳng đậu trái bao nhiêu.”
“Vậy cũng không thể tăng đến 200 chứ.” Tam sư huynh khiêng một sọt lớn, “Nấm mối lúc trước bọn ta đều bán giá 30 tệ, không phải thứ hiếm quý gì.”
“… Ba chục?” Lam Diệm nghi ngờ mình nghe nhầm.
“Ba chục.” Đại sư huynh trả lời.
“…” Lam Diệm câm nín. Hoành Quán chính là một đám đầu bò như thế đấy. Còn không phải thứ hiếm quý gì cơ đấy. Giá của nấm mối ở Thương Thành chưa từng dưới 200 một cân. Cuối cùng, Lam Diệm cũng lười giải thích nữa, thở dài nói, “Để em đi bán cho.”
Từ đó về sau, mỗi ngày Lam Diệm đều vì kế sinh nhai của Hoành Quán mà hao tâm tốn lực, cũng chẳng tâm trí để nghĩ đến thuốc phiện nữa.
Sau đó, Hoành Quán dần dần trở nên giàu có.
Doãn gia gia bắt đầu lo lắng, lúc rảnh ông liền dạy dỗ Ngũ, Lục sư đệ, “Tiền bạc là ngọn nguồn của vạn điều ác.”
Ngũ, Lục sư đệ đồng thanh lặp lại, “Tiền bạc là ngọn nguồn của vạn điều ác.” Nói xong còn học cái vẻ mặt nghiêm trọng của Doãn gia gia.
“Tiểu Ngũ Tiều Lục à.” Doãn gia gia giãn mày, các con phải nhớ kỹ, tiền bạc là ngọn nguồn của vạn điều ác đấy.”
Miệng tuy nói như thế, nhưng con đường làm giàu của Lam Diệm lại vô cùng rộng mở.
Thí dụ: Đầu bếp nổi danh của Tây Tịnh xuất sơn mở quán rồi.
Ở cái chốn Tây Tịnh này, mở quán chẳng buôn bán gì được, bởi vì đều là trong thôn mình cả.
Bởi sự rối ren của Lam thị, hạng mục du lịch trên trấn bị gác lại rất lâu, sau này chuyển nhượng cho một công ty khác khai thác.
Lần khai thác này, đầu bếp nổi danh của Tây Tịnh cũng trở nên uy phong.
Rất nhiều người trong thôn cũng mở nông trang. Nguyên liệu nấu ăn nuôi trồng tự nhiên, thật sự hấp dẫn rất nhiều du khách vùng ngoài.
Quán ăn của Lam Diệm gần sát với ba cửa hàng bên này của Hoành Quán.
Trước lúc khai trương, hắn kéo Doãn Tiểu Đao đến xem, chỉ chỉ tay, vô cùng hăng hái mà rằng, “Đao thị vệ, đây là giang sơn trẫm vì nàng mà gầy dựng nên.”
“Được.” Trên đời này, chỉ có Doãn Tiểu Đao mới phối hợp vô điều kiện với mấy lời nhảm nhí của hắn, “Tứ Lang, anh thật tốt.”
Lam Diệm đắc ý cười.
Quán ăn sửa sang rất đơn sơ, lúc mới bắt đầu, cực kỳ vắng vẻ. Những người đến ăn toàn là dân trong thôn.
Lam Diệm cảm thấy xuống tinh thần, thế là mỗi ngày chỉ phục vụ một bàn, sau đó thì nghỉ ngơi.
Ngày nào quán ăn cũng mở rộng cửa, đại đầu bếp lại chạy đến gian bếp của Hoành Quán bận rộn nấu cơm nước cho một nhà đầu đất. Quán mở được hai tháng, chẳng kiếm được đồng xu teng nào.
Lam Diệm không để ý.
Doãn Tiểu Đao cũng không để ý.
Đám người của Hoành Quán ngày nào cũng được ăn no uống đủ thì lại càng không để ý.
Đến mùa du lịch, du khách đến trấn Tây Tịnh đột nhiên tăng mạnh.
Quán ăn cuối cùng cũng có thể kiếm tiền.
Không giống với những quán ăn nhà nông khác, Lam Diệm thường hay có những món ăn mới. Hôm nay nấu món gì, hoàn toàn dựa vào tâm tình của hắn.
Mỗi ngày Doãn Tiểu Đao chịu trách nhiệm viết tên món ăn của hôm đó, thỉnh thoảng lại nói, “Tứ Lang, em muốn ăn cái này.”
Lam Diệm liếc nhìn thực đơn, “Đợi khi những người vô phận sự đi rồi, anh sẽ vào bếp nấu cho em.”
“Được.” Doãn Tiểu Đao gật đầu.
Tuy thực đơn rất tùy hứng, nhưng do tài nấu nướng khéo léo, khách đến không hề ít.
Sau hai năm kinh doanh quán ăn, danh tiếng vang dội khắp nơi.
Một ngày nào đó, có một khách tới. Thời gian đến quán dở dở ương ương, vào 3 giờ chiều.
Quán không có khách nào khác. Vị khách này nói là mình do hâm mộ tiếng tăm nên tới.
Mí mắt của Lam Diệm giật một cái, xa cách khó gần, “Ờ, chưa tới giờ cơm.” Hơn nữa muốn nấu món gì, hắn còn chưa suy nghĩ kỹ.
Vị khách cười cười, “Vậy tôi uống miếng trà là được.”
“Tự nhiên.” Lam Diệm ngáp dài một cái, chuẩn bị đi vào nhà bếp.
Vị khách tỉ mỉ đánh giá hắn, đột nhiên nhíu mày, “Ông chủ, năm nay anh mấy tuổi vậy?”
Lam Diệm quay đầu lại, ngoài cười nhưng trong không cười, “Trẻ hơn anh.”
“Đó là tất nhiên.” Nét mặt của vị khách trở nên nghiêm túc, “Thật sự không giấu giếm gì, tôi biết một chút về xem tướng.”
Lam Diệm lười để ý, “Thật sự không giấu giếm gì, tôi là người theo chủ nghĩa duy vật.”
Vị khách lắc lắc đầu, thở dài một hơi.
Lúc này, Doãn Tiểu Đao bước ra từ nhà bếp. Cô vác cái bụng lớn, vẻ mặt thì vẫn bình tĩnh như vậy. Ngoại trừ cái bụng nhô lên, những chỗ khác thì vẫn gầy nhưng khỏe mạnh.
Vị khách liếc nhìn qua, có chút kinh ngạc.
“Tứ Lang, em ăn xong rồi.” Doãn Tiểu Đao bụng bầu nói, “Ngon lắm.” Trước nay cô chưa hề keo kiệt trong việc khen ngợi Tứ Lang của cô.
Lam Diệm cười, con ngươi xanh thẳm lóe sáng, “Ăn no rồi thì đi ngủ đi, để anh rửa chén.”
“Được.” Cô gật đầu, “Tứ Lang, anh thật tốt.”
Doãn Tiểu Đao có thai, đến thật bất ngờ.
Lam Diệm không khỏi nghi ngờ, chất lượng của dụng cụ phòng ngừa chuyện ngoài ý muốn hắn mới mua có vấn đề. Đối với chuyện nối dõi tông đường, hắn luôn tính toán thời gian, dù sao cũng đã từng hút thuốc phiện. Hắn còn nửa đùa nửa thật nói với Doãn Tiểu Đao, “Đao thị vệ, em nói con của anh liệu có bị dị tật không?”
“Không đâu.” Cô lành lạnh trả lời, “Em và Tứ Lang nhất định sẽ hạnh phúc mỹ mãn.”
Lam Diệm hy vọng thật sự như thế. Hắn lo lắng đề phòng rất lâu, sau khi biết Doãn Tiểu Đao có bầu song thai, hắn càng lo lắng. Thậm chí hắn còn mơ thấy con mình vừa ra đời đã tìm thuốc hút.
Vị khách nhìn nhìn Lam Diệm, lại nhìn nhìn Doãn Tiểu Đao, lắc lắc đầu, “Khó hiểu, khó hiểu quá.” Trông tướng mặt, ông chủ và bà chủ đều là mệnh mất sớm, chỉ là không thể hiểu nổi, hai người ở cùng nhau liệu có phải là trừ với trừ thành cộng hay không.
Vị khách thật sự nhịn không được, hỏi một câu, “Ông chủ, có phải là từng có cao nhân chỉ điểm cho anh?”
“Cao nhân?” Lam Diệm cười cười, “Ngày trước tôi cao 1,825 m, hai năm nay cao thêm được 1,5cm, lên được 1,84 m rồi. Tính là người cao rồi.”
“…” Cuối cùng vị khách thở dài một tiếng, “Học nghệ chưa tinh thông.”
Vị khách ngồi suốt đến tối, nghiên cứu tướng mặt của Lam Diệm rất lâu, cuối cùng cũng không có kết quả. Thế là ông ta khen món ăn mấy câu, lại tiếc cho tài hoa của Lam Diệm bị mai một, “Ông chủ, tài nghệ này của anh đi đến thành phố lớn phát triển, một ngày kiếm cả đấu vàng cũng không thành vấn đề. Anh chưa từng nghĩ đến việc rời khỏi chỗ này sao?”
Lam Diệm hừ một tiếng, “Tôi là người dung tục, chỉ thích hợp ở núi thẳm rừng sâu thôi.”
“Đúng thế.” Doãn Tiểu Đao ở bên cạnh chen một câu, “Tôi và Tứ Lang chỉ thích hợp ở nơi núi thẳm rừng sâu.”
—-
Lam Diệm và Doãn Tiểu Đao ở nơi núi thẳm rừng sâu này, sống cả một đời.
Sinh được hai đứa con trai, ba đứa con gái, tất cả đều khỏe mạnh bình an. Ngoài ra còn nhận nuôi hai đứa bé không cha không mẹ bị vứt bỏ.
Đúng như tờ xăm đã nói, kéo dài mấy đời, con cháu đầy đàn.
Đời này của Lam Diệm, không hề đụng đến ma túy nữa.
Đây là một kỳ tích.
,
HẾT
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.