Phu Lang Gọi Ta Về Nhà Ăn Bám Rồi!
Chương 111
Đảo Lý Thiên Hạ
02/12/2024
Cuối năm, Đỗ Hành cất số hạt giống vận chuyển về vào kho khô ráo, chuẩn bị đóng cửa nha môn nghỉ tết.
Năm ngoái vào thời điểm này còn đang bận rộn thay phiên nhau trực công trình thủy lợi, năm nay thì nhàn hạ hơn nhiều, đất hoang đã phân chia xong, nông dân tự lo liệu, huyện nha không cần phải cử người giám sát.
Đỗ Hành từ nha môn trở về, đi ngang qua thư phòng nhỏ thì thấy hai đứa nhỏ hiếm khi lại đang ngồi viết chữ trong thư phòng.
Mấy hôm trước, hắn đã hứa với hai đứa nhỏ, đến tết, huyện nha được nghỉ sẽ dẫn chúng đi xem pháo hoa và đèn lồng, mấy ngày nay chúng thật sự rất ngoan ngoãn.
“A Sách, viết nhanh lên!”
Thừa Ý đặt bút lông xuống, tức giận quay sang trừng mắt nhìn Đạm Sách.
Cậu đang chăm chú viết chữ, đệ đệ lại không hề nghiêm túc, cứ viết được hai nét lại chọc vào mặt cậu, hoặc véo tai cậu.
Bản thân không chịu khó học mà còn làm phiền cậu.
Đạm Sách thấy ca ca giận, rụt tay lại, vội vàng đẩy quyển vở ra: “Đệ viết xong rồi.”
Thừa Ý nhìn thấy mấy hàng chữ ngay ngắn trên giấy, mím môi.
“Tam Tự Kinh mà ca ca bảo viết đệ đều viết được rồi.”
Đạm Sách chống cằm, nhìn ca ca vốn trắng trẻo mà giờ hai má lại ửng hồng vì giận dỗi, càng muốn véo má cậu.
“Không biết Vân Đoạt viết được tên đệ chưa nữa.”
Thừa Ý nói: “Sao cứ phải so sánh với Vân Đoạt?”
“Vì Tiểu Hổ ngốc lắm, giờ còn chưa viết được tên mình. Lại còn cứ muốn chơi với ca ca, đệ nói ca ca không chơi với trẻ con không biết viết chữ, nó lại còn khóc nhè.”
Thừa Ý mở to mắt: “Đệ đừng có bắt nạt Tiểu Hổ nữa.”
“Ai bắt nạt nó chứ, Phùng thúc thúc dạy đệ múa thương, nói sau này cho Tiểu Hổ cùng đệ đi học, đệ đã đồng ý rồi. Tiểu Hổ còn làm loạn nói không muốn đi học, lại bị đánh một trận, đâu cần đệ phải bắt nạt nó.”
Thừa Ý thấy hơi buồn cười, cậu mím môi, đưa tay véo mũi đệ đệ, rồi lại xoa xoa má đệ đệ.
Mặt Đạm Sách bị xoa đến biến dạng mà cũng không giận, để mặc Thừa Ý véo, cậu chỉ muốn Thừa Ý nói chuyện với mình.
“Phùng thúc thúc tuy không thích người đọc sách, nhưng vẫn hy vọng Tiểu Hổ học hành đàng hoàng. Đệ đệ cũng phải học hành cho giỏi, sau này thi đỗ tiến sĩ về nhà là được rồi.”
“Sao phải thi tiến sĩ? Đệ muốn múa đao đánh quyền, sau này mới có thể bảo vệ ca ca.”
Thừa Ý phồng má: “Ca ca ngoan lắm, không gây chuyện đâu.”
Đạm Sách lại chọc vào má Thừa Ý.
“Cha nhỏ nói cha ngày xưa cũng định thi tiến sĩ, nhưng vì một số lý do mà không thi đậu, nếu đệ đệ thi đậu tiến sĩ, cha chắc chắn sẽ vui lắm.”
Đạm Sách lè lưỡi: “Cha ngốc, tiến sĩ cũng không thi đậu.”
Đỗ Hành đứng bên cửa sổ nhìn hai đứa nhỏ, không thấy viết chữ, chỉ thấy chúng véo véo, chọc chọc nhau, lẩm bẩm không biết đang nói gì.
Những câu khác không nghe rõ, nhưng câu cuối cùng của “nghịch tử” thì nghe rõ mồn một.
Đỗ Hành gõ cửa sổ: “Tần Đạm Sách, con còn dám chê cha con ngốc, thi không đậu tiến sĩ à? Còn con, ngày nào cũng ăn ba bát cơm, ăn xong thì nghịch ngợm, nghịch xong thì ngủ nướng. Bảo ca ca sờ xem da mặt con dày hơn hay cửa nha môn dày hơn.”
Hai đứa nhỏ thấy người ngoài cửa sổ, đồng loạt bịt miệng.
Đỗ Hành thấy hành động giống nhau của hai đứa nhỏ, bật cười: “Cha nhỏ đâu?”
“Cha nhỏ ra khỏi thành rồi.”
Đỗ Hành hơi nhíu mày: “Lại xuống ruộng rồi?”
Thừa Ý gật đầu.
“Vậy hai đứa ngoan ngoãn ở nhà, ta đi đón Cha nhỏ về.”
“Con biết rồi!”
Sắp đến tết, trong huyện đã treo đèn lồng đỏ, năm nay có thể thấy rõ ràng huyện náo nhiệt hơn, người mua sắm tết đi lại tấp nập, thật là vui vẻ.
Ra khỏi thành, chỉ một lúc là có thể thấy người dân vẫn đang khai hoang.
“Tay trắng nõn khéo léo, thoi đưa tiếng rộn ràng… Ngân Hà trong mà cạn, xa nhau mấy dặm đường! Sóng nước long lanh, đôi ta ngóng trông mà chẳng thốt nên lời”①
Tần Tiểu Mãn đang sàng đất, thấy công việc sắp hoàn thành, có thể yên tâm về nhà ăn tết, bỗng nghe thấy tiếng động ngẩng lên thì thấy một nam nhân mặc trường sam.
Để râu quai nón, hơi ngẩng cằm, híp mắt say sưa ngâm nga.
Ngâm xong, đúng lúc nhìn về phía người đã bị giọng ngâm của y thu hút.
Tần Tiểu Mãn đặt chậu cát xuống, lặng lẽ nhặt cái cuốc lên.
Nam nhân mỉm cười: “Tiểu lang quân đang khai hoang à?”
Tần Tiểu Mãn cười đáp: “Không thì ta đang cày ruộng à?”
“Tiểu lang quân thật thú vị.”
Tần Tiểu Mãn nói: “Vừa nãy ngươi lẩm bẩm cái gì vậy?”
Nam nhân thấy vậy càng thêm tự tin: “Là bài thơ ca ngợi những người cần cù như tiểu lang quân, tiểu lang quân có thích không?”
Tần Tiểu Mãn nhìn bộ dạng lả lơi của tên này, chỉ cười không nói.
Nam nhân thấy vậy còn tưởng Tần Tiểu Mãn xấu hổ, lại nói: “Không biết tiểu lang quân bao nhiêu tuổi, nhà ở đâu?”
Tần Tiểu Mãn nhướn mày: “Đây là chuyện riêng tư, làm sao ta có thể trả lời. Hay là ngươi hỏi vị huynh đệ kia đi?”
Nam nhân khó hiểu, quay đầu lại nhìn thì thấy đằng sau không biết từ lúc nào đã có một người đứng đó.
Thấy người đến không chỉ tướng mạo hơn người mà khí chất cũng phi phàm, rất có phong thái của người đọc sách, hắn ta nghĩ hai người đều là người đọc sách nên cười nói: “Không biết vị huynh đài này có phải là huynh trưởng của tiểu lang quân không?”
Sắc mặt Đỗ Hành càng thêm u ám, xưng huynh gọi đệ cái gì chứ, không trả lời hắn ta mà hỏi: “Ngươi là ai?”
“Tại hạ là người làng Khương Uyển.” Nghĩ chỉ nói là người dân trong làng thì không có gì nổi bật, nam nhân vội vàng nói thêm: “Dạy học cho trẻ em trong làng, vừa học vừa thi, hiện tại đã có công danh tú tài.”
“Vậy ra cũng là người đọc sách. Vậy mà không lo học hành lại chạy đến đây ngâm thơ vịnh cúc với người ta là đạo lý gì?”
Nam nhân cười nịnh nói: “Chỉ vì trên đường đi bị dáng vẻ cần cù lao động của tiểu lang quân thu hút, nên mới dừng chân lại xem. Nếu cả đời này có thể cưới được người hiền lành như vậy, thật là phúc phận.”
Đỗ Hành cười lớn, nhưng nụ cười không hề ấm áp, ngược lại có phần đáng sợ: “Đa tạ đã khen ngợi, phúc phận này ta xin nhận. Người đâu, đưa vị tú tài thích ngâm thơ này đến huyện học để các nho sư dạy dỗ cho đàng hoàng.”
“Này, này! Ngươi là ai mà dám vô lễ như vậy!”
Thấy có người đến bắt mình, nam nhân hoảng hốt kêu lên: “Giữa ban ngày ban mặt, sao có thể tùy tiện bắt người!”
“Còn dám kêu la, huyện lão gia đưa ngươi đến huyện học đó là phúc phận của ngươi đấy!”
Nói xong, nam nhân lập tức im bặt, mặt đỏ bừng, định giải thích vài câu, nhưng bị tiểu đồng nhanh tay bịt miệng lại, tránh làm phiền huyện lão gia.
Tần Tiểu Mãn nhìn người bị lôi đi, bỏ cuốc xuống tiếp tục sàng đất.
“Ta đuổi người ta đi rồi, đệ không vui sao?”
Đỗ Hành bước tới ngồi xổm trước mặt Tần Tiểu Mãn: “Hắn ta đến mấy lần rồi?”
“Chàng còn muốn hắn ta đến mấy lần nữa.”
Tần Tiểu Mãn véo Đỗ Hành một cái.
Đỗ Hành nhìn chằm chằm vào Tần Tiểu Mãn, nhìn bên trái rồi lại nhìn bên phải, Tần Tiểu Mãn liền tăng thêm lực tay.
“Ui da~”
“Nhìn loạn gì vậy?”
“Ta đang xem chỗ nào không giống người đã có gia đình, mà lại có người mặt dày đến ve vãn.”
Tần Tiểu Mãn liếc xéo Đỗ Hành.
Đỗ Hành bật cười, đột nhiên đưa tay nắm lấy bàn tay lấm lem bụi đất của Tần Tiểu Mãn, cau mày.
Vừa rồi mới phát hiện trên lòng bàn tay và ngón tay của tiểu ca nhi có thêm nhiều vết thương do cỏ tranh cứa vào, sau khi sàng đất thì bụi bẩn bám vào vết thương, hơi sưng đỏ lên.
“Cũng không biết giữ gìn bản thân, tay thành ra như vậy rồi mà còn xuống ruộng!”
Tần Tiểu Mãn thản nhiên vung tay: “Mấy năm không xuống ruộng, đột nhiên khai hoang nên hơi vụng về. Tay cũng không còn nhanh nhẹn như trước, chắc là bị bỏ bê rồi.”
“Bỏ bê cái gì! Lúc trước không nên đồng ý cho đệ đất.”
Đỗ Hành lấy từ trong người ra một chiếc khăn, nhẹ nhàng lau bụi đất trên tay Tần Tiểu Mãn. Cũng tại hắn mấy hôm nay bận rộn công việc cuối năm của huyện nha, vậy mà không hề chú ý đến tiểu phu lang của mình lại hay làm bậy như vậy.
“Ta có làm sao đâu, chỉ là mấy năm không làm ruộng, bây giờ làm lại thôi, ngày trước chàng không biết làm ruộng, chẳng phải cũng làm được mọi việc sao.”
Đỗ Hành lắc đầu, thật sự bó tay với y, chỉ đành dỗ dành: “Gần xong rồi, về nhà thôi.”
Tần Tiểu Mãn đáp.
Về đến nhà, Đỗ Hành đi lấy thuốc trị thương, nói là bôi thuốc lên những vết thương nhỏ trên tay Tần Tiểu Mãn cho đỡ viêm, tuy vết thương không lớn, nhưng cũng có thể mau lành hơn.
Thừa Ý lại còn tích cực hơn hắn, nghe nói Cha nhỏ bị thương ở tay, liền ôm lấy hộp thuốc trị thương của cậu, chủ động xin được bôi thuốc cho Cha nhỏ.
Vừa nhẹ nhàng bôi thuốc lên vết thương trên tay Tần Tiểu Mãn, vừa sợ Cha nhỏ đau, còn thổi thổi.
Đúng là được cưng chiều.
Đạm Sách cũng lẽo đẽo theo sau, bảo Tần Tiểu Mãn đừng đi khai hoang nữa, đợi cậu lớn lên sẽ nuôi y.
Tần Tiểu Mãn vừa khóc vừa cười.
Mấy ngày tết, Đỗ Hành nhận được thư nhà từ huyện Lạc Hà, trong thư báo tin bình an của người thân trong nhà, và tình hình của họ.
Đầu năm, kỳ thi Hương ba năm một lần lại được tổ chức, Tần Chi Phong năm nay đã chuẩn bị từ sớm, dự định sẽ đi thi.
Đỗ Hành hơi cảm khái, thời gian trôi nhanh thật, hắn từ bỏ việc thi cử đã gần ba năm rồi, bận rộn với công việc của huyện Thu Dương, suýt nữa thì quên mất năm nay là năm tổ chức kỳ thi Hương.
Giờ đây Tần Chi Phong lại chuẩn bị ba năm, hắn cũng viết thư hồi âm, chúc y mọi việc thuận lợi.
Ngoài ra, Đỗ Hành còn viết thư cho những người bạn học cũ, chúc mừng năm mới, và chúc thi cử thuận lợi.
Kỳ thi Hương lần này là kỳ thi hội đầu tiên sau khi tân đế đăng cơ, lại trải qua sự cố kỳ thi Hương lần trước, không cần nói cũng biết kỳ thi Hương lần này nghiêm ngặt như thế nào.
Hắn cũng mong những người bạn học cũ của mình, sau nhiều năm đèn sách, có thể sớm đỗ đạt.
Sau này gặp nhau trên quan trường cũng thêm phần thân thiết.
Huyện Thu Dương không có nhiều tú tài đi thi, để khuyến khích nhân tài, Đỗ Hành đã chi một ít tiền làm lộ phí cho những tú tài chuẩn bị lên kinh dự thi vào tháng Giêng, cũng để những tú tài nghèo có thể yên tâm đi thi.
Kỳ thi Hương không gây ra sóng gió gì lớn trong huyện, dù sao tú tài cũng không nhiều, việc đi thi cũng lặng lẽ, không giống kỳ thi huyện có rất nhiều sĩ tử đổ về huyện thành, thu hút sự chú ý của mọi người.
Sau khi vào xuân, làn sóng gieo trồng vụ xuân trong huyện mới thực sự sôi nổi.
Tháng Hai trồng dưa hấu, tháng Tư trồng mè và bông vải.
Mùa xuân ở huyện Thu Dương đến sớm, nhiệt độ cao, thời gian gieo trồng hạt giống cũng sớm hơn nơi khác mười ngày nửa tháng.
Nông dân gieo trồng hoa màu đúng thời vụ trên ruộng của mình, cử người ra đất hoang mới khai khẩn vào cuối mùa thu để học trồng cây trồng mới.
Đỗ Hành tự tay vác cuốc xuống ruộng, làm luống cho ruộng mè, trộn hạt giống với tro ẩm rồi gieo.
Ruộng bông thì xử lý đất sao cho mặt trên tơi xốp, mặt dưới chắc chắn, bằng phẳng và tơi xốp.
Đất hoang mới được khai khẩn vào cuối năm, đã được sàng lọc nên không bị vón cục, gieo hạt trừ việc thiếu phân bón ra thì độ tơi xốp khá phù hợp.
Cảnh xuân tươi đẹp, mỗi lần Đỗ Hành xuống ruộng làm mẫu, ruộng đồng nhộn nhịp như huyện thành.
“Sao ở đó có nhiều nông dân vậy? Có chuyện gì sao?”
Trên quan đạo, một đoàn xe ngựa chậm rãi di chuyển, thấy xa xa trên núi có một đám người cầm liềm, cuốc đang cúi đầu, không khỏi nhìn thêm vài lần.
“Bẩm Vương gia, đây là mùa gieo trồng, người dân đang làm ruộng.”
Nghe vậy, nam nhân oai vệ trên lưng ngựa liếc nhìn người trả lời: “Tuy bổn vương là thân vương, nhưng cũng không phải người chỉ biết hưởng thụ mà không biết thời tiết và ngũ cốc.”
Phùng Vạn Hà vội vàng tự vỗ đầu đội mũ sắt ngốc nghếch: “Nghe nói huyện năm nay có nhập một số hạt giống mới, tri huyện dẫn theo những lão nông giàu kinh nghiệm dạy nông dân mới cách trồng trọt gieo hạt.”
Yến Trình Quyết nhíu mày, hỏi lại: “Tri huyện xuống ruộng dạy nông dân trồng trọt?”
Lần này y rời kinh thành đi tuần tra tình hình tích trữ lương thực ở các địa phương, không hề phô trương, để tránh việc các địa phương làm cho có lệ, khi đó sẽ không nắm được tình hình thực tế.
Vì vậy, phải đến tận nơi mới thông báo cho tướng quân địa phương đến nghênh tiếp.
Nghe câu trả lời hơi khó tin này, ý nghĩ đầu tiên của y là tri huyện ở đây đang làm ra vẻ thân dân cần chính cho y xem.
Nhưng nghĩ đến việc sắp xếp hành trình, chắc hẳn là không thể biết trước được.
Nhưng không có gì là tuyệt đối, ví dụ như trước khi đến huyện Thu Dương, y đã cho người báo tin trước.
Phùng Vạn Hà thấy Yến Trình Quyết hơi nheo mắt, tuy là một võ tướng thô kệch, nhưng cũng đã theo Yến Trình Quyết nhiều năm, cũng đoán được đôi chút suy nghĩ của chủ nhân.
Hắn ta vội vàng nói: “Vị tri huyện này tuyệt đối không phải là họ hàng thân thích của thuộc hạ, chỉ là quen biết sau khi đến huyện. Thuộc hạ cũng thấy kỳ lạ, là tri huyện, là văn nhân đọc sách viết chữ, vậy mà lại dạy nông dân cuốc đất cách cuốc đất!”
Nghĩ đến những việc làm của Đỗ Hành trong huyện hai năm nay, và sự quan tâm chăm sóc gia đình mình, nếu Yến Trình Quyết đã hỏi đến, hắn ta cũng thay Đỗ Hành nói tốt vài câu: “Không biết Vương gia còn nhớ không, tri huyện huyện Thu Dương là người mà Vương gia đã đề bạt.”
Yến Trình Quyết nghe vậy thì khó hiểu: “Bổn vương khi nào đã đề bạt?”
“Khi bệ hạ đăng cơ, tuyển chọn quan lại địa phương, bệ hạ đã cử Vương gia làm người chấm thi chính, tri huyện huyện Thu Dương chính là một trong những người mà Vương gia đã chọn lúc đó.”
Yến Trình Quyết nhớ việc tuyển chọn, nhưng lúc đó y đi tuần tra khắp các phủ, nói chính xác đã chọn những ai, nhậm chức ở đâu thì y sao nhớ rõ được.
Nhưng đã nhắc đến là người y đã chọn, Yến Trình Quyết liền nảy sinh hứng thú, ra lệnh dừng đoàn xe, y xuống ngựa.
“Cha đi đâu, con cũng muốn đi!”
Thấy đoàn xe đột nhiên dừng lại, trong xe ngựa thò ra một cái đầu nhỏ.
“Đi tiểu ngươi cũng đi à?!”
Nghe cha mình nói câu thô lỗ, rèm xe ngựa lại lặng lẽ buông xuống.
“Mỗi hốc gieo ba đến năm hạt, vùi sâu xuống đất một tấc là được.”
“Sau khi gieo hạt, phải thường xuyên xới đất để giữ cho bề mặt đất tơi xốp, tránh vón cục, nếu vón cục sẽ ảnh hưởng đến tỷ lệ nảy mầm của hạt giống.”
Yến Trình Quyết cao lớn, tuy xung quanh có rất nhiều nông dân vây quanh, nhưng y vẫn thấy được người đang ngồi xổm dưới đất hướng dẫn nông dân gieo hạt.
Nam nhân ở giữa mặc thường phục, trông rất lạ mặt, nhưng khi Yến Trình Quyết nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú đó, bỗng nhiên nhớ ra điều gì đó.
Y nhớ khi xưa đi chấm thi ở phủ Cẩm Đoàn, quả thật có một vị tú tài tướng mạo hơn người, học thức tốt, ăn nói lưu loát, y còn đặc biệt ra đề hỏi.
Lúc này gặp lại, có phần chấn động, người này có phong thái của công tử nhà giàu, không ngờ lại có thể tự tay vác cuốc cuốc đất, giảng giải cũng khá ra dáng.
Vừa rồi nghe Phùng Vạn Hà nói, y còn tưởng chỉ là dẫn theo những lão nông giàu kinh nghiệm xuống làng, để lão nông hướng dẫn, còn mình thì đứng giám sát, không ngờ lại đích thân làm mẫu.
Phùng Vạn Hà đang định bảo mọi người hành lễ, Yến Trình Quyết liền đưa tay ngăn lại.
“Không cần làm phiền, mùa vụ không chờ người, cần gì phải vì những nghi lễ này mà làm chậm trễ thời gian của người dân.”
Yến Trình Quyết thấy an ủi, nếu quan lại địa phương đều như vậy, đích thân làm mẫu, chắc hẳn triều đại của ta sẽ thịnh vượng.
Y nhẹ nhàng rút chân ra khỏi đám đông: “Đi thôi.”
Sau khi gieo hạt xong đã là cuối tháng Tư.
Đỗ Hành không cần phải xuống làng thường xuyên để xem xét tình hình canh tác của nông dân nữa.
Lâu rồi không lao động, làm việc mấy hôm cũng đau lưng mỏi gối.
Hôm nay khó khăn lắm mới được nghỉ, hạt giống đã được gieo xuống, Đỗ Hành liền thoải mái ngủ một giấc thật ngon, tỉnh dậy lại bị tiếng trẻ con ngoài nhà làm ồn.
“Sao hôm nay vườn nhà lại nhộn nhịp thế này?”
Đỗ Hành vừa rửa mặt vừa hỏi.
“Tiểu công tử nhà tướng quân Phùng sáng nay đã dẫn một đứa trẻ đến vườn nhà chơi rồi.”
Đỗ Hành đáp, rửa mặt xong đi ra ngoài, quả nhiên thấy ba đứa trẻ đang đá cầu trong vườn, Thừa Ý đang ngồi bên cạnh ghi điểm.
Trẻ con đến vườn nhà chơi cũng không phải là lần đầu, Đỗ Hành không quản những chuyện này, trẻ nhỏ phải chạy nhảy nhiều thì cơ thể mới khỏe mạnh, suốt ngày ru rú trong nhà thì người cũng uể oải.
Hắn đang định đi tìm Tần Tiểu Mãn ăn sáng thì bỗng nghe thấy tiếng trẻ con vui vẻ gọi “thế tử”.
Đỗ Hành đột nhiên dừng bước.
“Thế tử có khát không? Nước mơ nhà Đạm Sách rất ngon đó.”
Xác nhận mình không nghe nhầm, Đỗ Hành liền bước tới.
Mấy đứa trẻ thấy hắn, dừng đá cầu, gọi cha, Đỗ thúc thúc rồi chạy tới.
Đỗ Hành lau mồ hôi cho mấy đứa nhỏ, nhìn đứa trẻ lạ mặt cao lớn chừng năm sáu tuổi, hắn hỏi Phùng Tiểu Hổ: “Tiểu Hổ, đây là?”
“Là tiểu thế tử! Từ kinh thành đến!”
Đỗ Hành hơi nhíu mày, mỉm cười trìu mến, gọi người hầu chuẩn bị đồ ăn thức uống cho bọn trẻ.
…
“Vương gia đến rồi?”
Phùng Vạn Hà đang huấn luyện tân binh, thấy Đỗ Hành đến, hắn ta nhướn mày rậm: “Tri huyện đại nhân bận trăm công nghìn việc, thật là hiếm thấy.”
Đỗ Hành biết Phùng Vạn Hà đang nói móc mình, cũng không tức giận: “Tiểu quan thường xuyên đến đây, chỉ là tướng quân không có ở doanh trại thôi.”
Phùng Vạn Hà không trả lời, chỉ lau súng nói: “Vương gia đã đi rồi.”
“Đi rồi?” Đỗ Hành ngạc nhiên: “Sao lại đi rồi?”
Phùng Vạn Hà như đang hả hê, ngẩng đầu nhìn Đỗ Hành: “Sao vậy, trách ta không báo trước cho ngươi biết Vương gia đến, bỏ lỡ cơ hội nịnh bợ à?”
“Ta không phải là người thích nịnh nọt, tướng quân Phùng không biết sao?”
Cuộc trò chuyện của hai người nghe qua có vẻ như đang đấu khẩu, nhưng thực ra đã quá quen thuộc với nhau rồi.
Phùng Vạn Hà nói: “Vương gia hôm trước đến doanh trại tuần tra, kiểm tra xong thì đi rồi, ta định bảo ngươi đến bái kiến, dù sao trước đây ngươi cũng mặt dày nói Vương gia có ân với ngươi, nhưng Vương gia không muốn làm phiền quan lại địa phương đến nghênh tiếp, nên không gọi ngươi đến.”
Đỗ Hành đáp, cũng tốt, hắn vốn không thích nghênh tiếp kiểm tra của cấp trên, mùa xuân gieo trồng bận rộn, đâu có thời gian rảnh.
Nhưng Lục vương gia trước đây đúng là có ân với hắn, hơn nữa để dễ bề làm việc ở địa phương, hắn còn mượn danh y, một tiểu quan địa phương cả đời được mấy lần gặp quý nhân như Lục vương gia, nghĩ đến duyên phận đưa y đến huyện Thu Dương, đáng lẽ phải tiếp đãi tử tế, không ngờ lại không có diễm phúc này.
Phùng Vạn Hà nghe ý hắn, lại tiếp tục lau thương: “Ngày dài tháng rộng, sau này sẽ có cơ hội gặp lại.”
Đỗ Hành không suy nghĩ nhiều về câu nói ẩn ý của Phùng Vạn Hà, chỉ cho là hắn ta thay đổi tâm tính an ủi mình.
“Vương gia đã rời đi rồi, sao tiểu thế tử còn ở lại huyện?”
“Lục gia đi tuần tra có dẫn theo tiểu thế tử để thấy rõ tình hình dân sinh, nhưng đi đường xa khiến thân thể đứa trẻ không chịu nổi, nên để thế tử ở lại huyện nghỉ ngơi vài ngày rồi mới quay về.”
Đỗ Hành hiểu ra, Phùng Vạn Hà là người thân tín của Yến Trình Quyết, gửi con ở chỗ hắn ta vài ngày cũng không có gì lạ.
Hắn thở dài: “Ây da, đã không có diễm phúc tiếp đãi Vương gia, vậy thì tiếp đãi tiểu thế tử coi như là bày tỏ chút lòng thành của tiểu quan.”
Phùng Vạn Hà khịt mũi: “Nịnh nọt!”
Tháng Năm, cây trồng trên đất mới bắt đầu nảy mầm, năm nay huyện Thu Dương khai hoang rất nhiều đất, ra khỏi thành là cả một vùng xanh tươi, ruộng đồng bát ngát nhiều hơn trước đây, đến mùa hè, cây trồng trên đồng ruộng phát triển càng thêm xanh tươi tràn đầy sức sống.
Người dân nhìn thấy cảnh tượng này, ai nấy đều vui mừng.
Vì vậy, tết Đoan ngọ mùng Năm tháng Năm năm nay càng thêm náo nhiệt.
Ban ngày trong huyện có đua thuyền rồng, ban đêm có thả đèn hoa cầu nguyện.
Đỗ Hành và Tần Tiểu Mãn cũng cùng nhau đi xem náo nhiệt, trong huyện hiếm khi có ngày lễ nào tưng bừng như vậy.
Bọn trẻ con xem đèn lồng xong vẫn còn luyến tiếc, về đến nhà cũng cầm đèn lồng xinh xắn chạy khắp nơi.
Phùng Tiểu Hổ và Yến Viễn cũng đang chơi ở hậu viện chưa muốn về, nghĩ là ngày lễ, Đỗ Hành cũng để cho bọn trẻ vui chơi.
Ban ngày có người đưa thư đến, Đỗ Hành đi xem đua thuyền rồng nên chưa có thời gian xem.
Về đến nhà, hắn mới lấy thư ra chuẩn bị xem.
Tuy chưa đọc nội dung thư, nhưng hắn cũng đoán được là thư về việc gì.
Cuối năm ngoái, hắn đã gửi thư chúc mừng kỳ thi Hương, bây giờ chắc chắn là thư báo kết quả.
“Ôi chao! Đường ca lại không đậu.”
Tần Tiểu Mãn xem thư nhà gửi đến trước, đọc được một nửa thì thở dài: “Tiếc quá, trước đây trì hoãn ba năm, lại chuẩn bị ba năm, không ngờ vẫn trượt.”
Đỗ Hành lại gần nhìn, trong thư nói Tần Chi Phong thiếu ba mươi điểm là đỗ.
“Kỳ thi hội vốn đã khó, rất nhiều người đến bốn mươi tuổi vẫn chưa thi đậu, đường ca Chi Phong lần này coi như là lần đầu tiên đi thi, không đậu cũng không sao. Đây là kỳ thi Hương đầu tiên sau khi bệ hạ đăng cơ, đường ca đạt được thành tích này đã rất tốt rồi, nếu lần sau thi lại, cơ hội chắc chắn sẽ lớn hơn.”
Đỗ Hành lại mở hai bức thư khác, một bức là của Du Khoát, một bức là của Mục Tiệp, kỳ thi Hương lần trước hai người đều đỗ, chỉ tiếc là triều đình xảy ra biến cố khiến bọn họ phải chờ thêm ba năm.
Nhưng công sức bỏ ra không uổng phí, lần này hai người đều đỗ đạt.
“Trong thư nói Mục sư huynh được bổ nhiệm làm huyện thừa ở huyện Hoài Tuyên, phủ Huy Châu, Du sư huynh ở lại kinh thành, nhậm chức ở bộ Binh.”
Tần Tiểu Mãn nhướn mày: “Huyện thừa? Đó không phải là chức quan thấp hơn chàng một bậc sao!”
Đỗ Hành gấp thư lại cất đi: “Tiểu ca nhi ngốc nghếch, phủ Huy Châu là nơi nào, đó là vùng đất phồn hoa bậc nhất thiên hạ, một huyện thành cũng sắp bằng một phủ thành nghèo khó rồi. Huyện Hoài Tuyên là một huyện lớn phồn vinh, các làng xóm hợp thành trấn cũng lớn bằng huyện Thu Dương, tuy là quan bát phẩm, nhưng chức vụ ở đó là người khác cầu cũng không được.”
“Làm ba năm năm là có thể dễ dàng được điều về kinh.”
Tần Tiểu Mãn hít một hơi, quả nhiên là kiến thức của mình hạn hẹp.
“Trong thư nói Mục sư huynh chỉ là nhị giáp bảng, không ngờ tiến sĩ lại tốt như vậy.”
“Cũng không phải ai cũng tốt, còn phải xem quan hệ. Năm ngoái Mục sư huynh viết thư nói đã thành thân rồi mà, nhạc phụ là hàn lâm học sĩ, lần này hắn không phụ sự kỳ vọng đỗ đạt, nhà vợ nhất định sẽ giúp đỡ hắn ta.”
Còn Du Khoát, hắn ta có thể ở lại kinh thành nhậm chức, cũng là nhờ gia thế hiển hách.
Tần Tiểu Mãn nghe nói các bạn học cũ của phu quân đều có chỗ làm tốt như vậy, y gục xuống bàn nhìn Đỗ Hành: “Nếu chàng đợi thêm ba năm, cũng đi thi Hương lần này, có lẽ sẽ không đến huyện nghèo khó này rồi.”
“Nơi các sư huynh làm việc đúng là khiến người ta ghen tị, nhưng mỗi người đều có cơ hội của riêng mình, ta không hề hối hận về quyết định lúc trước. Nếu thực sự đỗ tiến sĩ, chưa chắc đã có chỗ làm tốt hơn bây giờ, làm quan nếu không có gia thế, có thể đi được bao xa bao cao còn phải xem năng lực của mình. Ta sớm ra làm quan, giờ chẳng phải cũng đã có chút thành tích sao.”
Đỗ Hành cười nói: “Đã hai năm được đánh giá xuất sắc rồi, nếu liên tục ba năm được đánh giá xuất sắc, dù không được thăng chức ngay lập tức, thì chức quan cũng có thể lên một hoặc hai bậc. Nơi nghèo khó cũng có cái lợi của nó, đó là dễ làm việc lớn, triều đình cũng dễ dàng nhìn thấy năng lực của quan lại.”
“Năm nay ta sẽ cố gắng hết sức, năm sau việc đánh giá sẽ nghiêm ngặt hơn nhiều, cố gắng đạt được ba năm xuất sắc liên tiếp, thăng quan tiến chức.”
Tần Tiểu Mãn nghe vậy rất kỳ vọng, đang định nói gì đó thì cửa thư phòng bị gõ ầm ầm, tiếng trẻ con khóc lóc vì lo lắng vọng vào từ bên ngoài.
“Cha, cha ơi! Mở cửa nhanh lên!”
Năm ngoái vào thời điểm này còn đang bận rộn thay phiên nhau trực công trình thủy lợi, năm nay thì nhàn hạ hơn nhiều, đất hoang đã phân chia xong, nông dân tự lo liệu, huyện nha không cần phải cử người giám sát.
Đỗ Hành từ nha môn trở về, đi ngang qua thư phòng nhỏ thì thấy hai đứa nhỏ hiếm khi lại đang ngồi viết chữ trong thư phòng.
Mấy hôm trước, hắn đã hứa với hai đứa nhỏ, đến tết, huyện nha được nghỉ sẽ dẫn chúng đi xem pháo hoa và đèn lồng, mấy ngày nay chúng thật sự rất ngoan ngoãn.
“A Sách, viết nhanh lên!”
Thừa Ý đặt bút lông xuống, tức giận quay sang trừng mắt nhìn Đạm Sách.
Cậu đang chăm chú viết chữ, đệ đệ lại không hề nghiêm túc, cứ viết được hai nét lại chọc vào mặt cậu, hoặc véo tai cậu.
Bản thân không chịu khó học mà còn làm phiền cậu.
Đạm Sách thấy ca ca giận, rụt tay lại, vội vàng đẩy quyển vở ra: “Đệ viết xong rồi.”
Thừa Ý nhìn thấy mấy hàng chữ ngay ngắn trên giấy, mím môi.
“Tam Tự Kinh mà ca ca bảo viết đệ đều viết được rồi.”
Đạm Sách chống cằm, nhìn ca ca vốn trắng trẻo mà giờ hai má lại ửng hồng vì giận dỗi, càng muốn véo má cậu.
“Không biết Vân Đoạt viết được tên đệ chưa nữa.”
Thừa Ý nói: “Sao cứ phải so sánh với Vân Đoạt?”
“Vì Tiểu Hổ ngốc lắm, giờ còn chưa viết được tên mình. Lại còn cứ muốn chơi với ca ca, đệ nói ca ca không chơi với trẻ con không biết viết chữ, nó lại còn khóc nhè.”
Thừa Ý mở to mắt: “Đệ đừng có bắt nạt Tiểu Hổ nữa.”
“Ai bắt nạt nó chứ, Phùng thúc thúc dạy đệ múa thương, nói sau này cho Tiểu Hổ cùng đệ đi học, đệ đã đồng ý rồi. Tiểu Hổ còn làm loạn nói không muốn đi học, lại bị đánh một trận, đâu cần đệ phải bắt nạt nó.”
Thừa Ý thấy hơi buồn cười, cậu mím môi, đưa tay véo mũi đệ đệ, rồi lại xoa xoa má đệ đệ.
Mặt Đạm Sách bị xoa đến biến dạng mà cũng không giận, để mặc Thừa Ý véo, cậu chỉ muốn Thừa Ý nói chuyện với mình.
“Phùng thúc thúc tuy không thích người đọc sách, nhưng vẫn hy vọng Tiểu Hổ học hành đàng hoàng. Đệ đệ cũng phải học hành cho giỏi, sau này thi đỗ tiến sĩ về nhà là được rồi.”
“Sao phải thi tiến sĩ? Đệ muốn múa đao đánh quyền, sau này mới có thể bảo vệ ca ca.”
Thừa Ý phồng má: “Ca ca ngoan lắm, không gây chuyện đâu.”
Đạm Sách lại chọc vào má Thừa Ý.
“Cha nhỏ nói cha ngày xưa cũng định thi tiến sĩ, nhưng vì một số lý do mà không thi đậu, nếu đệ đệ thi đậu tiến sĩ, cha chắc chắn sẽ vui lắm.”
Đạm Sách lè lưỡi: “Cha ngốc, tiến sĩ cũng không thi đậu.”
Đỗ Hành đứng bên cửa sổ nhìn hai đứa nhỏ, không thấy viết chữ, chỉ thấy chúng véo véo, chọc chọc nhau, lẩm bẩm không biết đang nói gì.
Những câu khác không nghe rõ, nhưng câu cuối cùng của “nghịch tử” thì nghe rõ mồn một.
Đỗ Hành gõ cửa sổ: “Tần Đạm Sách, con còn dám chê cha con ngốc, thi không đậu tiến sĩ à? Còn con, ngày nào cũng ăn ba bát cơm, ăn xong thì nghịch ngợm, nghịch xong thì ngủ nướng. Bảo ca ca sờ xem da mặt con dày hơn hay cửa nha môn dày hơn.”
Hai đứa nhỏ thấy người ngoài cửa sổ, đồng loạt bịt miệng.
Đỗ Hành thấy hành động giống nhau của hai đứa nhỏ, bật cười: “Cha nhỏ đâu?”
“Cha nhỏ ra khỏi thành rồi.”
Đỗ Hành hơi nhíu mày: “Lại xuống ruộng rồi?”
Thừa Ý gật đầu.
“Vậy hai đứa ngoan ngoãn ở nhà, ta đi đón Cha nhỏ về.”
“Con biết rồi!”
Sắp đến tết, trong huyện đã treo đèn lồng đỏ, năm nay có thể thấy rõ ràng huyện náo nhiệt hơn, người mua sắm tết đi lại tấp nập, thật là vui vẻ.
Ra khỏi thành, chỉ một lúc là có thể thấy người dân vẫn đang khai hoang.
“Tay trắng nõn khéo léo, thoi đưa tiếng rộn ràng… Ngân Hà trong mà cạn, xa nhau mấy dặm đường! Sóng nước long lanh, đôi ta ngóng trông mà chẳng thốt nên lời”①
Tần Tiểu Mãn đang sàng đất, thấy công việc sắp hoàn thành, có thể yên tâm về nhà ăn tết, bỗng nghe thấy tiếng động ngẩng lên thì thấy một nam nhân mặc trường sam.
Để râu quai nón, hơi ngẩng cằm, híp mắt say sưa ngâm nga.
Ngâm xong, đúng lúc nhìn về phía người đã bị giọng ngâm của y thu hút.
Tần Tiểu Mãn đặt chậu cát xuống, lặng lẽ nhặt cái cuốc lên.
Nam nhân mỉm cười: “Tiểu lang quân đang khai hoang à?”
Tần Tiểu Mãn cười đáp: “Không thì ta đang cày ruộng à?”
“Tiểu lang quân thật thú vị.”
Tần Tiểu Mãn nói: “Vừa nãy ngươi lẩm bẩm cái gì vậy?”
Nam nhân thấy vậy càng thêm tự tin: “Là bài thơ ca ngợi những người cần cù như tiểu lang quân, tiểu lang quân có thích không?”
Tần Tiểu Mãn nhìn bộ dạng lả lơi của tên này, chỉ cười không nói.
Nam nhân thấy vậy còn tưởng Tần Tiểu Mãn xấu hổ, lại nói: “Không biết tiểu lang quân bao nhiêu tuổi, nhà ở đâu?”
Tần Tiểu Mãn nhướn mày: “Đây là chuyện riêng tư, làm sao ta có thể trả lời. Hay là ngươi hỏi vị huynh đệ kia đi?”
Nam nhân khó hiểu, quay đầu lại nhìn thì thấy đằng sau không biết từ lúc nào đã có một người đứng đó.
Thấy người đến không chỉ tướng mạo hơn người mà khí chất cũng phi phàm, rất có phong thái của người đọc sách, hắn ta nghĩ hai người đều là người đọc sách nên cười nói: “Không biết vị huynh đài này có phải là huynh trưởng của tiểu lang quân không?”
Sắc mặt Đỗ Hành càng thêm u ám, xưng huynh gọi đệ cái gì chứ, không trả lời hắn ta mà hỏi: “Ngươi là ai?”
“Tại hạ là người làng Khương Uyển.” Nghĩ chỉ nói là người dân trong làng thì không có gì nổi bật, nam nhân vội vàng nói thêm: “Dạy học cho trẻ em trong làng, vừa học vừa thi, hiện tại đã có công danh tú tài.”
“Vậy ra cũng là người đọc sách. Vậy mà không lo học hành lại chạy đến đây ngâm thơ vịnh cúc với người ta là đạo lý gì?”
Nam nhân cười nịnh nói: “Chỉ vì trên đường đi bị dáng vẻ cần cù lao động của tiểu lang quân thu hút, nên mới dừng chân lại xem. Nếu cả đời này có thể cưới được người hiền lành như vậy, thật là phúc phận.”
Đỗ Hành cười lớn, nhưng nụ cười không hề ấm áp, ngược lại có phần đáng sợ: “Đa tạ đã khen ngợi, phúc phận này ta xin nhận. Người đâu, đưa vị tú tài thích ngâm thơ này đến huyện học để các nho sư dạy dỗ cho đàng hoàng.”
“Này, này! Ngươi là ai mà dám vô lễ như vậy!”
Thấy có người đến bắt mình, nam nhân hoảng hốt kêu lên: “Giữa ban ngày ban mặt, sao có thể tùy tiện bắt người!”
“Còn dám kêu la, huyện lão gia đưa ngươi đến huyện học đó là phúc phận của ngươi đấy!”
Nói xong, nam nhân lập tức im bặt, mặt đỏ bừng, định giải thích vài câu, nhưng bị tiểu đồng nhanh tay bịt miệng lại, tránh làm phiền huyện lão gia.
Tần Tiểu Mãn nhìn người bị lôi đi, bỏ cuốc xuống tiếp tục sàng đất.
“Ta đuổi người ta đi rồi, đệ không vui sao?”
Đỗ Hành bước tới ngồi xổm trước mặt Tần Tiểu Mãn: “Hắn ta đến mấy lần rồi?”
“Chàng còn muốn hắn ta đến mấy lần nữa.”
Tần Tiểu Mãn véo Đỗ Hành một cái.
Đỗ Hành nhìn chằm chằm vào Tần Tiểu Mãn, nhìn bên trái rồi lại nhìn bên phải, Tần Tiểu Mãn liền tăng thêm lực tay.
“Ui da~”
“Nhìn loạn gì vậy?”
“Ta đang xem chỗ nào không giống người đã có gia đình, mà lại có người mặt dày đến ve vãn.”
Tần Tiểu Mãn liếc xéo Đỗ Hành.
Đỗ Hành bật cười, đột nhiên đưa tay nắm lấy bàn tay lấm lem bụi đất của Tần Tiểu Mãn, cau mày.
Vừa rồi mới phát hiện trên lòng bàn tay và ngón tay của tiểu ca nhi có thêm nhiều vết thương do cỏ tranh cứa vào, sau khi sàng đất thì bụi bẩn bám vào vết thương, hơi sưng đỏ lên.
“Cũng không biết giữ gìn bản thân, tay thành ra như vậy rồi mà còn xuống ruộng!”
Tần Tiểu Mãn thản nhiên vung tay: “Mấy năm không xuống ruộng, đột nhiên khai hoang nên hơi vụng về. Tay cũng không còn nhanh nhẹn như trước, chắc là bị bỏ bê rồi.”
“Bỏ bê cái gì! Lúc trước không nên đồng ý cho đệ đất.”
Đỗ Hành lấy từ trong người ra một chiếc khăn, nhẹ nhàng lau bụi đất trên tay Tần Tiểu Mãn. Cũng tại hắn mấy hôm nay bận rộn công việc cuối năm của huyện nha, vậy mà không hề chú ý đến tiểu phu lang của mình lại hay làm bậy như vậy.
“Ta có làm sao đâu, chỉ là mấy năm không làm ruộng, bây giờ làm lại thôi, ngày trước chàng không biết làm ruộng, chẳng phải cũng làm được mọi việc sao.”
Đỗ Hành lắc đầu, thật sự bó tay với y, chỉ đành dỗ dành: “Gần xong rồi, về nhà thôi.”
Tần Tiểu Mãn đáp.
Về đến nhà, Đỗ Hành đi lấy thuốc trị thương, nói là bôi thuốc lên những vết thương nhỏ trên tay Tần Tiểu Mãn cho đỡ viêm, tuy vết thương không lớn, nhưng cũng có thể mau lành hơn.
Thừa Ý lại còn tích cực hơn hắn, nghe nói Cha nhỏ bị thương ở tay, liền ôm lấy hộp thuốc trị thương của cậu, chủ động xin được bôi thuốc cho Cha nhỏ.
Vừa nhẹ nhàng bôi thuốc lên vết thương trên tay Tần Tiểu Mãn, vừa sợ Cha nhỏ đau, còn thổi thổi.
Đúng là được cưng chiều.
Đạm Sách cũng lẽo đẽo theo sau, bảo Tần Tiểu Mãn đừng đi khai hoang nữa, đợi cậu lớn lên sẽ nuôi y.
Tần Tiểu Mãn vừa khóc vừa cười.
Mấy ngày tết, Đỗ Hành nhận được thư nhà từ huyện Lạc Hà, trong thư báo tin bình an của người thân trong nhà, và tình hình của họ.
Đầu năm, kỳ thi Hương ba năm một lần lại được tổ chức, Tần Chi Phong năm nay đã chuẩn bị từ sớm, dự định sẽ đi thi.
Đỗ Hành hơi cảm khái, thời gian trôi nhanh thật, hắn từ bỏ việc thi cử đã gần ba năm rồi, bận rộn với công việc của huyện Thu Dương, suýt nữa thì quên mất năm nay là năm tổ chức kỳ thi Hương.
Giờ đây Tần Chi Phong lại chuẩn bị ba năm, hắn cũng viết thư hồi âm, chúc y mọi việc thuận lợi.
Ngoài ra, Đỗ Hành còn viết thư cho những người bạn học cũ, chúc mừng năm mới, và chúc thi cử thuận lợi.
Kỳ thi Hương lần này là kỳ thi hội đầu tiên sau khi tân đế đăng cơ, lại trải qua sự cố kỳ thi Hương lần trước, không cần nói cũng biết kỳ thi Hương lần này nghiêm ngặt như thế nào.
Hắn cũng mong những người bạn học cũ của mình, sau nhiều năm đèn sách, có thể sớm đỗ đạt.
Sau này gặp nhau trên quan trường cũng thêm phần thân thiết.
Huyện Thu Dương không có nhiều tú tài đi thi, để khuyến khích nhân tài, Đỗ Hành đã chi một ít tiền làm lộ phí cho những tú tài chuẩn bị lên kinh dự thi vào tháng Giêng, cũng để những tú tài nghèo có thể yên tâm đi thi.
Kỳ thi Hương không gây ra sóng gió gì lớn trong huyện, dù sao tú tài cũng không nhiều, việc đi thi cũng lặng lẽ, không giống kỳ thi huyện có rất nhiều sĩ tử đổ về huyện thành, thu hút sự chú ý của mọi người.
Sau khi vào xuân, làn sóng gieo trồng vụ xuân trong huyện mới thực sự sôi nổi.
Tháng Hai trồng dưa hấu, tháng Tư trồng mè và bông vải.
Mùa xuân ở huyện Thu Dương đến sớm, nhiệt độ cao, thời gian gieo trồng hạt giống cũng sớm hơn nơi khác mười ngày nửa tháng.
Nông dân gieo trồng hoa màu đúng thời vụ trên ruộng của mình, cử người ra đất hoang mới khai khẩn vào cuối mùa thu để học trồng cây trồng mới.
Đỗ Hành tự tay vác cuốc xuống ruộng, làm luống cho ruộng mè, trộn hạt giống với tro ẩm rồi gieo.
Ruộng bông thì xử lý đất sao cho mặt trên tơi xốp, mặt dưới chắc chắn, bằng phẳng và tơi xốp.
Đất hoang mới được khai khẩn vào cuối năm, đã được sàng lọc nên không bị vón cục, gieo hạt trừ việc thiếu phân bón ra thì độ tơi xốp khá phù hợp.
Cảnh xuân tươi đẹp, mỗi lần Đỗ Hành xuống ruộng làm mẫu, ruộng đồng nhộn nhịp như huyện thành.
“Sao ở đó có nhiều nông dân vậy? Có chuyện gì sao?”
Trên quan đạo, một đoàn xe ngựa chậm rãi di chuyển, thấy xa xa trên núi có một đám người cầm liềm, cuốc đang cúi đầu, không khỏi nhìn thêm vài lần.
“Bẩm Vương gia, đây là mùa gieo trồng, người dân đang làm ruộng.”
Nghe vậy, nam nhân oai vệ trên lưng ngựa liếc nhìn người trả lời: “Tuy bổn vương là thân vương, nhưng cũng không phải người chỉ biết hưởng thụ mà không biết thời tiết và ngũ cốc.”
Phùng Vạn Hà vội vàng tự vỗ đầu đội mũ sắt ngốc nghếch: “Nghe nói huyện năm nay có nhập một số hạt giống mới, tri huyện dẫn theo những lão nông giàu kinh nghiệm dạy nông dân mới cách trồng trọt gieo hạt.”
Yến Trình Quyết nhíu mày, hỏi lại: “Tri huyện xuống ruộng dạy nông dân trồng trọt?”
Lần này y rời kinh thành đi tuần tra tình hình tích trữ lương thực ở các địa phương, không hề phô trương, để tránh việc các địa phương làm cho có lệ, khi đó sẽ không nắm được tình hình thực tế.
Vì vậy, phải đến tận nơi mới thông báo cho tướng quân địa phương đến nghênh tiếp.
Nghe câu trả lời hơi khó tin này, ý nghĩ đầu tiên của y là tri huyện ở đây đang làm ra vẻ thân dân cần chính cho y xem.
Nhưng nghĩ đến việc sắp xếp hành trình, chắc hẳn là không thể biết trước được.
Nhưng không có gì là tuyệt đối, ví dụ như trước khi đến huyện Thu Dương, y đã cho người báo tin trước.
Phùng Vạn Hà thấy Yến Trình Quyết hơi nheo mắt, tuy là một võ tướng thô kệch, nhưng cũng đã theo Yến Trình Quyết nhiều năm, cũng đoán được đôi chút suy nghĩ của chủ nhân.
Hắn ta vội vàng nói: “Vị tri huyện này tuyệt đối không phải là họ hàng thân thích của thuộc hạ, chỉ là quen biết sau khi đến huyện. Thuộc hạ cũng thấy kỳ lạ, là tri huyện, là văn nhân đọc sách viết chữ, vậy mà lại dạy nông dân cuốc đất cách cuốc đất!”
Nghĩ đến những việc làm của Đỗ Hành trong huyện hai năm nay, và sự quan tâm chăm sóc gia đình mình, nếu Yến Trình Quyết đã hỏi đến, hắn ta cũng thay Đỗ Hành nói tốt vài câu: “Không biết Vương gia còn nhớ không, tri huyện huyện Thu Dương là người mà Vương gia đã đề bạt.”
Yến Trình Quyết nghe vậy thì khó hiểu: “Bổn vương khi nào đã đề bạt?”
“Khi bệ hạ đăng cơ, tuyển chọn quan lại địa phương, bệ hạ đã cử Vương gia làm người chấm thi chính, tri huyện huyện Thu Dương chính là một trong những người mà Vương gia đã chọn lúc đó.”
Yến Trình Quyết nhớ việc tuyển chọn, nhưng lúc đó y đi tuần tra khắp các phủ, nói chính xác đã chọn những ai, nhậm chức ở đâu thì y sao nhớ rõ được.
Nhưng đã nhắc đến là người y đã chọn, Yến Trình Quyết liền nảy sinh hứng thú, ra lệnh dừng đoàn xe, y xuống ngựa.
“Cha đi đâu, con cũng muốn đi!”
Thấy đoàn xe đột nhiên dừng lại, trong xe ngựa thò ra một cái đầu nhỏ.
“Đi tiểu ngươi cũng đi à?!”
Nghe cha mình nói câu thô lỗ, rèm xe ngựa lại lặng lẽ buông xuống.
“Mỗi hốc gieo ba đến năm hạt, vùi sâu xuống đất một tấc là được.”
“Sau khi gieo hạt, phải thường xuyên xới đất để giữ cho bề mặt đất tơi xốp, tránh vón cục, nếu vón cục sẽ ảnh hưởng đến tỷ lệ nảy mầm của hạt giống.”
Yến Trình Quyết cao lớn, tuy xung quanh có rất nhiều nông dân vây quanh, nhưng y vẫn thấy được người đang ngồi xổm dưới đất hướng dẫn nông dân gieo hạt.
Nam nhân ở giữa mặc thường phục, trông rất lạ mặt, nhưng khi Yến Trình Quyết nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú đó, bỗng nhiên nhớ ra điều gì đó.
Y nhớ khi xưa đi chấm thi ở phủ Cẩm Đoàn, quả thật có một vị tú tài tướng mạo hơn người, học thức tốt, ăn nói lưu loát, y còn đặc biệt ra đề hỏi.
Lúc này gặp lại, có phần chấn động, người này có phong thái của công tử nhà giàu, không ngờ lại có thể tự tay vác cuốc cuốc đất, giảng giải cũng khá ra dáng.
Vừa rồi nghe Phùng Vạn Hà nói, y còn tưởng chỉ là dẫn theo những lão nông giàu kinh nghiệm xuống làng, để lão nông hướng dẫn, còn mình thì đứng giám sát, không ngờ lại đích thân làm mẫu.
Phùng Vạn Hà đang định bảo mọi người hành lễ, Yến Trình Quyết liền đưa tay ngăn lại.
“Không cần làm phiền, mùa vụ không chờ người, cần gì phải vì những nghi lễ này mà làm chậm trễ thời gian của người dân.”
Yến Trình Quyết thấy an ủi, nếu quan lại địa phương đều như vậy, đích thân làm mẫu, chắc hẳn triều đại của ta sẽ thịnh vượng.
Y nhẹ nhàng rút chân ra khỏi đám đông: “Đi thôi.”
Sau khi gieo hạt xong đã là cuối tháng Tư.
Đỗ Hành không cần phải xuống làng thường xuyên để xem xét tình hình canh tác của nông dân nữa.
Lâu rồi không lao động, làm việc mấy hôm cũng đau lưng mỏi gối.
Hôm nay khó khăn lắm mới được nghỉ, hạt giống đã được gieo xuống, Đỗ Hành liền thoải mái ngủ một giấc thật ngon, tỉnh dậy lại bị tiếng trẻ con ngoài nhà làm ồn.
“Sao hôm nay vườn nhà lại nhộn nhịp thế này?”
Đỗ Hành vừa rửa mặt vừa hỏi.
“Tiểu công tử nhà tướng quân Phùng sáng nay đã dẫn một đứa trẻ đến vườn nhà chơi rồi.”
Đỗ Hành đáp, rửa mặt xong đi ra ngoài, quả nhiên thấy ba đứa trẻ đang đá cầu trong vườn, Thừa Ý đang ngồi bên cạnh ghi điểm.
Trẻ con đến vườn nhà chơi cũng không phải là lần đầu, Đỗ Hành không quản những chuyện này, trẻ nhỏ phải chạy nhảy nhiều thì cơ thể mới khỏe mạnh, suốt ngày ru rú trong nhà thì người cũng uể oải.
Hắn đang định đi tìm Tần Tiểu Mãn ăn sáng thì bỗng nghe thấy tiếng trẻ con vui vẻ gọi “thế tử”.
Đỗ Hành đột nhiên dừng bước.
“Thế tử có khát không? Nước mơ nhà Đạm Sách rất ngon đó.”
Xác nhận mình không nghe nhầm, Đỗ Hành liền bước tới.
Mấy đứa trẻ thấy hắn, dừng đá cầu, gọi cha, Đỗ thúc thúc rồi chạy tới.
Đỗ Hành lau mồ hôi cho mấy đứa nhỏ, nhìn đứa trẻ lạ mặt cao lớn chừng năm sáu tuổi, hắn hỏi Phùng Tiểu Hổ: “Tiểu Hổ, đây là?”
“Là tiểu thế tử! Từ kinh thành đến!”
Đỗ Hành hơi nhíu mày, mỉm cười trìu mến, gọi người hầu chuẩn bị đồ ăn thức uống cho bọn trẻ.
…
“Vương gia đến rồi?”
Phùng Vạn Hà đang huấn luyện tân binh, thấy Đỗ Hành đến, hắn ta nhướn mày rậm: “Tri huyện đại nhân bận trăm công nghìn việc, thật là hiếm thấy.”
Đỗ Hành biết Phùng Vạn Hà đang nói móc mình, cũng không tức giận: “Tiểu quan thường xuyên đến đây, chỉ là tướng quân không có ở doanh trại thôi.”
Phùng Vạn Hà không trả lời, chỉ lau súng nói: “Vương gia đã đi rồi.”
“Đi rồi?” Đỗ Hành ngạc nhiên: “Sao lại đi rồi?”
Phùng Vạn Hà như đang hả hê, ngẩng đầu nhìn Đỗ Hành: “Sao vậy, trách ta không báo trước cho ngươi biết Vương gia đến, bỏ lỡ cơ hội nịnh bợ à?”
“Ta không phải là người thích nịnh nọt, tướng quân Phùng không biết sao?”
Cuộc trò chuyện của hai người nghe qua có vẻ như đang đấu khẩu, nhưng thực ra đã quá quen thuộc với nhau rồi.
Phùng Vạn Hà nói: “Vương gia hôm trước đến doanh trại tuần tra, kiểm tra xong thì đi rồi, ta định bảo ngươi đến bái kiến, dù sao trước đây ngươi cũng mặt dày nói Vương gia có ân với ngươi, nhưng Vương gia không muốn làm phiền quan lại địa phương đến nghênh tiếp, nên không gọi ngươi đến.”
Đỗ Hành đáp, cũng tốt, hắn vốn không thích nghênh tiếp kiểm tra của cấp trên, mùa xuân gieo trồng bận rộn, đâu có thời gian rảnh.
Nhưng Lục vương gia trước đây đúng là có ân với hắn, hơn nữa để dễ bề làm việc ở địa phương, hắn còn mượn danh y, một tiểu quan địa phương cả đời được mấy lần gặp quý nhân như Lục vương gia, nghĩ đến duyên phận đưa y đến huyện Thu Dương, đáng lẽ phải tiếp đãi tử tế, không ngờ lại không có diễm phúc này.
Phùng Vạn Hà nghe ý hắn, lại tiếp tục lau thương: “Ngày dài tháng rộng, sau này sẽ có cơ hội gặp lại.”
Đỗ Hành không suy nghĩ nhiều về câu nói ẩn ý của Phùng Vạn Hà, chỉ cho là hắn ta thay đổi tâm tính an ủi mình.
“Vương gia đã rời đi rồi, sao tiểu thế tử còn ở lại huyện?”
“Lục gia đi tuần tra có dẫn theo tiểu thế tử để thấy rõ tình hình dân sinh, nhưng đi đường xa khiến thân thể đứa trẻ không chịu nổi, nên để thế tử ở lại huyện nghỉ ngơi vài ngày rồi mới quay về.”
Đỗ Hành hiểu ra, Phùng Vạn Hà là người thân tín của Yến Trình Quyết, gửi con ở chỗ hắn ta vài ngày cũng không có gì lạ.
Hắn thở dài: “Ây da, đã không có diễm phúc tiếp đãi Vương gia, vậy thì tiếp đãi tiểu thế tử coi như là bày tỏ chút lòng thành của tiểu quan.”
Phùng Vạn Hà khịt mũi: “Nịnh nọt!”
Tháng Năm, cây trồng trên đất mới bắt đầu nảy mầm, năm nay huyện Thu Dương khai hoang rất nhiều đất, ra khỏi thành là cả một vùng xanh tươi, ruộng đồng bát ngát nhiều hơn trước đây, đến mùa hè, cây trồng trên đồng ruộng phát triển càng thêm xanh tươi tràn đầy sức sống.
Người dân nhìn thấy cảnh tượng này, ai nấy đều vui mừng.
Vì vậy, tết Đoan ngọ mùng Năm tháng Năm năm nay càng thêm náo nhiệt.
Ban ngày trong huyện có đua thuyền rồng, ban đêm có thả đèn hoa cầu nguyện.
Đỗ Hành và Tần Tiểu Mãn cũng cùng nhau đi xem náo nhiệt, trong huyện hiếm khi có ngày lễ nào tưng bừng như vậy.
Bọn trẻ con xem đèn lồng xong vẫn còn luyến tiếc, về đến nhà cũng cầm đèn lồng xinh xắn chạy khắp nơi.
Phùng Tiểu Hổ và Yến Viễn cũng đang chơi ở hậu viện chưa muốn về, nghĩ là ngày lễ, Đỗ Hành cũng để cho bọn trẻ vui chơi.
Ban ngày có người đưa thư đến, Đỗ Hành đi xem đua thuyền rồng nên chưa có thời gian xem.
Về đến nhà, hắn mới lấy thư ra chuẩn bị xem.
Tuy chưa đọc nội dung thư, nhưng hắn cũng đoán được là thư về việc gì.
Cuối năm ngoái, hắn đã gửi thư chúc mừng kỳ thi Hương, bây giờ chắc chắn là thư báo kết quả.
“Ôi chao! Đường ca lại không đậu.”
Tần Tiểu Mãn xem thư nhà gửi đến trước, đọc được một nửa thì thở dài: “Tiếc quá, trước đây trì hoãn ba năm, lại chuẩn bị ba năm, không ngờ vẫn trượt.”
Đỗ Hành lại gần nhìn, trong thư nói Tần Chi Phong thiếu ba mươi điểm là đỗ.
“Kỳ thi hội vốn đã khó, rất nhiều người đến bốn mươi tuổi vẫn chưa thi đậu, đường ca Chi Phong lần này coi như là lần đầu tiên đi thi, không đậu cũng không sao. Đây là kỳ thi Hương đầu tiên sau khi bệ hạ đăng cơ, đường ca đạt được thành tích này đã rất tốt rồi, nếu lần sau thi lại, cơ hội chắc chắn sẽ lớn hơn.”
Đỗ Hành lại mở hai bức thư khác, một bức là của Du Khoát, một bức là của Mục Tiệp, kỳ thi Hương lần trước hai người đều đỗ, chỉ tiếc là triều đình xảy ra biến cố khiến bọn họ phải chờ thêm ba năm.
Nhưng công sức bỏ ra không uổng phí, lần này hai người đều đỗ đạt.
“Trong thư nói Mục sư huynh được bổ nhiệm làm huyện thừa ở huyện Hoài Tuyên, phủ Huy Châu, Du sư huynh ở lại kinh thành, nhậm chức ở bộ Binh.”
Tần Tiểu Mãn nhướn mày: “Huyện thừa? Đó không phải là chức quan thấp hơn chàng một bậc sao!”
Đỗ Hành gấp thư lại cất đi: “Tiểu ca nhi ngốc nghếch, phủ Huy Châu là nơi nào, đó là vùng đất phồn hoa bậc nhất thiên hạ, một huyện thành cũng sắp bằng một phủ thành nghèo khó rồi. Huyện Hoài Tuyên là một huyện lớn phồn vinh, các làng xóm hợp thành trấn cũng lớn bằng huyện Thu Dương, tuy là quan bát phẩm, nhưng chức vụ ở đó là người khác cầu cũng không được.”
“Làm ba năm năm là có thể dễ dàng được điều về kinh.”
Tần Tiểu Mãn hít một hơi, quả nhiên là kiến thức của mình hạn hẹp.
“Trong thư nói Mục sư huynh chỉ là nhị giáp bảng, không ngờ tiến sĩ lại tốt như vậy.”
“Cũng không phải ai cũng tốt, còn phải xem quan hệ. Năm ngoái Mục sư huynh viết thư nói đã thành thân rồi mà, nhạc phụ là hàn lâm học sĩ, lần này hắn không phụ sự kỳ vọng đỗ đạt, nhà vợ nhất định sẽ giúp đỡ hắn ta.”
Còn Du Khoát, hắn ta có thể ở lại kinh thành nhậm chức, cũng là nhờ gia thế hiển hách.
Tần Tiểu Mãn nghe nói các bạn học cũ của phu quân đều có chỗ làm tốt như vậy, y gục xuống bàn nhìn Đỗ Hành: “Nếu chàng đợi thêm ba năm, cũng đi thi Hương lần này, có lẽ sẽ không đến huyện nghèo khó này rồi.”
“Nơi các sư huynh làm việc đúng là khiến người ta ghen tị, nhưng mỗi người đều có cơ hội của riêng mình, ta không hề hối hận về quyết định lúc trước. Nếu thực sự đỗ tiến sĩ, chưa chắc đã có chỗ làm tốt hơn bây giờ, làm quan nếu không có gia thế, có thể đi được bao xa bao cao còn phải xem năng lực của mình. Ta sớm ra làm quan, giờ chẳng phải cũng đã có chút thành tích sao.”
Đỗ Hành cười nói: “Đã hai năm được đánh giá xuất sắc rồi, nếu liên tục ba năm được đánh giá xuất sắc, dù không được thăng chức ngay lập tức, thì chức quan cũng có thể lên một hoặc hai bậc. Nơi nghèo khó cũng có cái lợi của nó, đó là dễ làm việc lớn, triều đình cũng dễ dàng nhìn thấy năng lực của quan lại.”
“Năm nay ta sẽ cố gắng hết sức, năm sau việc đánh giá sẽ nghiêm ngặt hơn nhiều, cố gắng đạt được ba năm xuất sắc liên tiếp, thăng quan tiến chức.”
Tần Tiểu Mãn nghe vậy rất kỳ vọng, đang định nói gì đó thì cửa thư phòng bị gõ ầm ầm, tiếng trẻ con khóc lóc vì lo lắng vọng vào từ bên ngoài.
“Cha, cha ơi! Mở cửa nhanh lên!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.