Phu Lang Gọi Ta Về Nhà Ăn Bám Rồi!
Chương 47
Đảo Lý Thiên Hạ
02/12/2024
Đỗ Hành cau mày, nhẹ nhàng ngồi dậy từ trên giường. Hắn lắng nghe động tĩnh trong phòng, ngoài trời mưa gió, tiếng sấm rền ầm ĩ, nhưng trong phòng lại yên tĩnh lạ thường.
Hắn tự nhủ có lẽ đêm qua mình quên đóng cửa sổ, nên mới có tiếng gió kêu kẹt. Nhưng cơn mưa này đã bắt đầu từ sáng sớm, chỉ đến tối mới lớn hơn, lại có Tần Tiểu Mãn sợ hắn bị gió thổi cảm lạnh, còn đặc biệt đóng cửa sổ lại.
Đỗ Hành vẫn cảm thấy bất an. Xuống giường, cậu thấy bên cạnh lạnh lẽo, bĩu môi lẩm bẩm một tiếng. Hắn vội vàng đắp thêm chăn cho Tần Tiểu Mãn, nhẹ nhàng vỗ về lưng cậu cho đến khi cậu ngủ say mới thôi.
Đỗ Hành dùng diêm đánh lửa, thắp sáng đèn dầu rồi ra khỏi phòng ngủ. Nhà chính rất yên tĩnh, cửa sổ đều đóng chặt, không có gì bất thường.
Hắn nghĩ chỉ là vì đêm mưa mà nhớ lại chuyện cũ nên mới khó ngủ. Đang định quay về phòng, đột nhiên một cơn gió mạnh thổi tới, suýt nữa thổi tắt đèn dầu.
Đỗ Hành vội vàng che chắn ngọn lửa, giữ cho đèn không bị tắt. Thở phào nhẹ nhõm, hắn bước chân vào phòng, ánh mắt chợt nheo lại – sao trong phòng lại nổi gió mạnh như vậy?
Hắn vội vàng đi đến phòng ngủ của Tần Tiểu Mãn. Kể từ khi cưới nhau, hắn và cậu cùng ngủ một phòng. Vì căn nhà rộng rãi hơn, Tần Tiểu Mãn đã dọn đồ đạc trong phòng sang phòng cũ của hắn, hai người cùng ở phòng rộng rãi kia, còn phòng cũ của hắn chất đầy những vật dụng quan trọng.
Mở cửa vào, Đỗ Hành nghe thấy tiếng động “bùm” trầm đục, một bóng đen nhảy khỏi cửa sổ.
“Ai đó?!”
Đỗ Hành vội chạy đến cửa sổ, giơ đèn dầu lên, chỉ thấy một bóng đen gầy nhỏ, nhanh nhẹn như con khỉ, thoắt cái đã nhảy qua mái hiên.
Hắn quay lại nhìn phòng ngủ, tất cả ngăn kéo đều bị mở tung, đồ đạc nằm ngổn ngang. Một vài bình đặt trên mép giường giờ chỉ còn lại một cái.
Đỗ Hành biết không hay, lập tức cầm chiếc chuông đồng ở sau cửa, “leng keng leng keng” liên hồi, vừa đánh chuông vừa đuổi theo ra ngoài: “Trộm!”
Người đầu tiên tỉnh giấc tất nhiên là Tần Tiểu Mãn. Cậu còn tưởng mình đang nằm mơ, nghe thấy tiếng chuông lẫn tiếng mưa, giật mình bật dậy khỏi giường. Thấy bên cạnh trống không, lòng cậu lập tức thắt lại, tay chân lạnh ngắt.
Không kịp nghĩ nhiều, Tần Tiểu Mãn chạy nhanh ra khỏi nhà.
“Đỗ Hành!”
“Đệ mau đi kho thóc xem thiếu gì không!”
Tiếng Đỗ Hành vọng lại từ xa, kế đến là tiếng chuông đồng chói tai.
Ngoài trời mưa rất lớn, Tần Tiểu Mãn đứng trong bóng tối, trong lòng lại sợ hãi như những lần trước, cậu gọi lớn tên Đỗ Hành, vừa lo lắng cho hắn, lại sợ mình đuổi theo ra ngoài thì trong nhà không ai canh chừng, không biết bao nhiêu tên trộm đang phá phách.
Cậu vội vàng thắp đèn, tay run run châm cây đuốc, cả căn nhà được chiếu sáng, nỗi sợ trong lòng mới dịu đi đôi chút.
Sau đó, cậu vừa chạy về phía kho thóc, vừa đập nồi niêu để gây tiếng động lớn, vừa gọi người.
Cửa kho được khóa, khi Đỗ Hành đánh động bọn trộm thì cửa kho đã được mở hé ra, then cửa treo lơ lửng trên tay nắm.
Tần Tiểu Mãn vội vàng đẩy cửa vào, hất tung một bao thóc, một bao đậu tương mới thu hoạch, nhưng kho lúa lại không bị động đến, có lẽ bọn chúng không kịp dọn đi, cũng có lẽ là bọn trộm thấy kho lúa không có gì đáng giá nên bỏ qua.
Cậu đạp mạnh vào ghế, không kịp thu dọn, vội vàng đóng cửa kho lại rồi khóa chặt.
Mưa gió ào ào, sấm sét ầm ĩ, khó lòng đánh thức cả dân làng.
Tần Tiểu Mãn vội vàng châm một ngọn đuốc lớn, đổ thêm dầu lên để cho cháy sáng hơn, chuẩn bị đi tìm Đỗ Hành.
“Mãn ca nhi! Ôi, huynh ta, huynh ta có ở đây không?!”
Tần Tiểu Mãn định ra khỏi cửa thì nghe thấy tiếng khóc nức nở yếu ớt trong mưa, cậu cau mày, thấy Tần Tiểu Trúc đang chạy vội vào.
“Sao ngươi lại tới đây? Nhà đang bị trộm, ngươi còn chạy lung tung!”
Tần Tiểu Mãn quát lớn.
“Nhà ta cũng bị trộm, nhị ca cầm dao đuổi theo rồi, mẹ sợ có người chết nên cũng chạy theo, chớp mắt một cái là không thấy người đâu, ta sợ quá.”
“Nhị thúc đâu? Đại ca tẩu tử vẫn đang ngủ say không hay biết gì ư?”
“Cha hôm nay đi huyện chưa về, đại ca tẩu tử về nhà mẹ đẻ.”
Mày Tần Tiểu Mãn nhíu lại: “Chúng nó đúng là biết chọn thời điểm, nhà bị mất gì?”
“Mất thịt.”
Tần Tiểu Mãn nói: “Ngươi sợ thì ở đây chờ, Đỗ Hành đang đuổi theo bọn trộm, xem ra không chỉ một tên, nếu đánh nhau thì Đỗ Hành làm sao địch nổi chúng nó.”
Thấy Tần Tiểu Mãn cầm đuốc định đi, Tần Tiểu Trúc định níu cậu lại, nhưng tay chân cậu nhanh hơn.
“Ngươi còn không mang giày mà đuổi theo! Nếu trộm quay lại trộm đồ trong nhà thì sao?!”
“Thế thì ngươi mau về canh nhà đi, nhà ta mất hết đồ đáng giá rồi, nhà ngươi còn nhiều đồ hơn!”
Tần Tiểu Trúc nghe thấy tiếng hét xa xa, từ nhỏ được nuông chiều, chưa từng gặp trộm đột nhập, trong lòng vừa sợ hãi vừa lo lắng cho gia đình.
Đứng trên đường nhỏ trước nhà Tần Tiểu Mãn, cậu không biết nên đi đâu, chỉ thấy những đốm lửa lập lòe trên đồng ruộng.
Sau một hồi do dự, Tần Tiểu Trúc vẫn quyết định về nhà canh chừng, cậu vừa đi vừa khóc nức nở, đường tối đen, chỉ dựa vào quen đường mà đi.
Rầm một tiếng, cậu ngã xuống bùn, khóc to hơn, định tự mình đứng dậy thì bỗng bị một bàn tay mạnh mẽ kéo lên.
Tần Tiểu Trúc toàn thân đầy bùn, không nhìn rõ người đội nón lá trước mặt là ai, chỉ mơ hồ thấy dáng người cao lớn, quen thuộc, cậu liền ôm chặt lấy người đàn ông, trong lòng càng thêm tủi thân: “Nhị ca… ta sợ quá!”
Người đàn ông ôm cậu dừng lại rồi ho khan một tiếng: “Ca cái gì ca, ta là Lý Khai.”
Tần Tiểu Trúc sửng sốt, vội vàng đẩy người ra.
“Đừng sợ, ta thấy bọn trộm không dám tới nữa.”
Tần Tiểu Trúc thấy xấu hổ, khóc lóc trước mặt người khác, còn nhận nhầm người ta là anh mình, cậu liền đi trước: “Ai cần ngươi.”
Lý Khai nhìn thấy cậu bé đi trong mưa, trong bóng tối chỉ có một bóng người lắc lư không vững, cậu không chịu nghe lời người khác bảo đừng theo nữa.
Lý Khai nhanh chóng bước tới, bế cậu lên vai như bế gà con.
“A!” Tần Tiểu Trúc hoảng sợ hét lên, trong tiếng mưa cậu không ngừng mắng: “Lý Khai, đồ khốn nạn, mau thả ta xuống!”
“Ngươi dám bắt nạt ta, ta sẽ mách cha và ca ta!”
“………”
Đêm mưa, trên cánh đồng rộng lớn liên tục vang lên những tiếng động lạ, đèn dần sáng lên, xôn xao nổi lên.
Đỗ Hành đuổi theo tên trộm, dù không nhìn rõ mặt hắn, nhưng tên trộm đó dùng xe đẩy tay, bánh xe để lại những vệt dài trên đất. Đỗ Hành đi theo dấu vết đó, cuối cùng gặp chúng trên đường làng.
Tên trộm đó rất tham lam, dù đã bị phát hiện nhưng vẫn tiếc của, cứ kéo xe đẩy chạy.
Đỗ Hành đuổi đến mới thấy có đến hai tên trộm cùng kéo xe, nếu không thì chúng không thể nào chạy nhanh như vậy trong đêm mưa.
“Đằng kia kìa, đằng kia kìa! Đừng để chúng nó chạy!”
Dân làng lục tục chạy ra từ trong nhà, thấy tứ phía đều có người cầm đuốc và hung khí, hai tên trộm mới thực sự hoảng sợ.
“Chạy!”
Một tiếng gầm nhẹ, Đỗ Hành thấy xe đẩy tay bị vứt lại, hai tên trộm nhảy xuống bờ ruộng, mỗi người chạy một hướng.
Trên sườn dốc, Đỗ Hành không đuổi theo bọn trộm, mà chạy đến giữ lấy chiếc xe đẩy.
Hắn đuổi theo, giữ chặt xe đẩy, nếu xe bị lật thì những bình trên xe, ngay cả bình nhỏ cũng vỡ hết.
Ôn định xe đẩy xong, Đỗ Hành thở phào, cùng lúc đó một tia chớp sáng rực xé toạc bầu trời.
Chỉ trong tích tắc, một tiếng nổ lớn vang lên, gần như nổ sát mặt đất.
“A!”
Tiếng kêu thảm thiết làm mọi người giật mình, cả Đỗ Hành cũng giật mình tay run lên.
Mọi người nhìn về phía nguồn âm thanh, chỉ thấy một bóng người ngã xuống ruộng.
Trong đêm tối, không ai biết ai đã bị sét đánh, chỉ thấy lưng mình lạnh toát.
“Tướng công, tướng công!”
Đỗ Hành nghe thấy giọng quen thuộc, vội vàng đáp: “Tiểu Mãn, ta ở đây!”
Ngay sau đó, một bóng người lao vào lòng hắn.
Trời mưa to, cả hai đều ướt đẫm, Tần Tiểu Mãn sợ đến nỗi không biết thân mình run rẩy. Cậu chỉ ôm chặt lấy eo người trước mặt, mới cảm thấy yên tâm đôi chút.
“Không sao, không sao.”
Đỗ Hành ôm Tần Tiểu Mãn một lúc, thấy nước mưa sắp làm tắt đuốc, dân làng vẫn đang kêu: “Ở đây, ở đằng kia!”
Chẳng mấy chốc, người trên đồng ruộng ngày càng đông, Tần Ngạn gặp hai người: “Tiểu Mãn, Đỗ Hành, không sao chứ?”
Tần Tiểu Mãn lắc đầu, vội hỏi: “Nhị ca, huynh thế nào rồi, bắt được tên trộm không?”
“Chúng nó chạy nhanh như chuột, ta đuổi đến mệt thở không ra hơi, hóa ra không chỉ một tên, đúng là không biết xấu hổ dám ra trộm đồ lúc này! Bắt được tên nào thì cho tên đó một nhát dao!”
Tần Ngạn hung hăng mắng, ánh mắt dữ tợn tìm kiếm bóng dáng tên trộm trong mưa.
Đỗ Hành vội khuyên: “Nhị ca đừng giết người.”
Tần Ngạn nói: “Yên tâm đi, ta biết chừng mực, hai đứa mau kéo đồ về đi, để đồ ướt sẽ hư hết lương thực!”
“Vừa rồi không biết ai bị sét đánh, ở ngoài không an toàn.”
Tần Tiểu Mãn và Đỗ Hành gật đầu, hai người kéo xe đẩy về nhà.
Về đến nhà, Tần Tiểu Mãn vẫn lo lắng không biết bao nhiêu tên trộm, sợ bọn chúng quay lại trộm đồ, cậu đặc biệt thắp đèn sáng trưng để dọa chúng.
Thấy trong nhà không có ai, Tiểu Mãn nói: “Tiểu Trúc chạy đi đâu rồi không biết nữa.”
Cậu không thèm để ý cậu bé chạy đi đâu.
Kéo đồ đến mái hiên, hai người vội vã rửa sạch những thứ trên xe, phát hiện đều là dầu cải, đậu tương và gạo thóc bị trộm từ nhà họ.
May mà bình dầu cải không bị vỡ, nếu không thì rất tiếc.
Nhưng gạo và đậu tương bị ướt hết, Đỗ Hành vội lấy một cái thùng lớn, đổ đậu tương vào trong.
Sau khi bị mưa quất, công sức phơi đậu là uổng phí rồi, Đỗ Hành sợ đậu tương bị ẩm mốc, bèn mang đến đặt cạnh bếp, nhóm than để mong hong cho khô.
Tần Tiểu Mãn thì đi kiểm tra trong nhà xem có mất gì khác không.
Hai người đang bận rộn, Đỗ Hành trở ra mới thấy Tần Tiểu Mãn lại không mang giày, chân toàn bùn đất.
“Mau ngồi xuống, ta lấy nước rửa chân cho đệ, đệ làm dơ như vậy, vừa rồi chân trần chạy ra có ngã không?”
Tần Tiểu Mãn không mấy để ý đến chuyện này, nhà bị trộm, tên trộm còn ở ngoài kia, cậu lo lắng cái gì mà chân trần.
Mùa hè dù trời mưa cũng không cảm thấy lạnh, huống hồ cậu tỉnh giấc biết có trộm nên bị hoảng sợ lạnh toát người, còn đâu tâm trạng đi mang giày nữa.
“Ta lấy nước ở sân rửa chân thôi, may mà đồ đạc đều lấy lại được, người cũng ướt hết rồi, thay quần áo đi thôi.”
Tần Tiểu Mãn ra sân rửa chân, khi mang giày rơm vào, “Á!”
“Sao vậy?”
Tần Tiểu Mãn nhíu mày, chân vừa nhét vào giày thì đau buốt.
Đỗ Hành quỳ xuống, rửa sạch chân cậu rồi mang giày vào cho cậu, thấy giày rơm dính máu.
Tần Tiểu Mãn không biết lòng bàn chân mình bị gì cắt đứt một miếng thịt to như ngón út, dù không sâu nhưng cũng chảy máu khá nhiều, lại là ở lòng bàn chân nên càng đau hơn chỗ khác.
Đỗ Hành cau mày, thấy máu vẫn không ngừng chảy nên quỳ xuống ôm Tần Tiểu Mãn: “Sao đệ lại không biết mình bị thương.”
Hắn đặt cậu ngồi xuống ghế, cẩn thận xem vết thương trên gan bàn chân, thấy có một vết thương to khoảng nửa đầu ngón út, tuy không sâu nhưng cũng làm xước lớp da dày của lòng bàn chân, nhìn cũng biết khá sâu, băng bó chắc chắn sẽ rất đau.
“Không sao đâu.”
Đỗ Hành vội tìm vải sạch và rượu khử trùng rồi băng bó, không biết cậu bị đá sắc, cành cây hay vật gì cắt vào, dù sao chảy máu thế này hắn cũng đau lòng.
Tần Tiểu Mãn thấy Đỗ Hành băng bó vết thương trên chân, liền cởi bỏ quần áo ướt đẫm.
Quần áo ướt dính trên người thật sự khó chịu, vừa cởi xong thì bảo Đỗ Hành lấy quần áo khác cho mình.
Gió lạnh thổi vào khiến tay cậu nổi da gà.
Đỗ Hành nhìn người trần trụi dưới ánh đèn dầu mà không thấy cậu ngại ngùng gì, cũng không đặt việc mình bị thương vào lòng.
Hắn không khỏi hơi bực nhưng chủ yếu là bất đắc dĩ, bĩu môi, bế cậu đặt lên giường.
“Đừng nằm xuống vội, ta lau tóc cho đệ đã.”
Tần Tiểu Mãn nói: “Chỉ cần cho ta quần áo là được, chàng cứ ném ta lên giường.”
Đỗ Hành cởi bỏ quần áo ướt đẫm của mình, nói: “Đệ nằm trong chăn chờ tí, ta thay quần áo xong sẽ lấy cho đệ.”
Tần Tiểu Mãn bĩu môi, quấn chăn quanh người, nhưng mắt vẫn nhìn chàng trai đang thay quần áo trước tủ.
Mỗi lần hai người gần gũi nhau đều không thắp đèn, đôi khi cậu bảo Đỗ Hành đừng tắt đèn hắn cũng không nghe, Tần Tiểu Mãn thường bị áp đảo, chỉ có thể làm theo Đỗ Hành.
Dù đã cưới nhau nhiều ngày nhưng cậu vẫn chưa mấy khi thấy thân thể Đỗ Hành.
Thế là bây giờ tận mắt chứng kiến cảnh tượng hỗn loạn này, cậu sẽ không bỏ lỡ cơ hội này.
Người nọ quay lưng về phía cậu, tấm lưng trắng nõn, trơn bóng như tuyết, ít nhất đẹp hơn cả củ cải trắng.
Có lẽ là vì làm việc nặng, cậu thấy ẩn hiện những cơ bắp cân đối… …
Một mảnh vải lanh rơi xuống đầu Tần Tiểu Mãn, mắt cậu tối sầm lại, một bàn tay mạnh mẽ xoa tóc cậu từ trên đỉnh đầu xuống: “Đệ không quan tâm đến mình chút nào.”
Tần Tiểu Mãn đẩy mảnh vải, cau mày nhìn Đỗ Hành đang ngồi bên cạnh mình quần áo chỉnh tề, người này rốt cuộc có luyện cách thay quần áo nhanh không?
Đỗ Hành nhướng mày: “Đệ chưa xem đủ sao?”
Tần Tiểu Mãn dựa đầu vào vai Đỗ Hành, không mấy phối hợp việc lau tóc.
“Không phải.”
Tần Tiểu Mãn áp sát Đỗ Hành, giọng nhỏ nhẹ: “Vừa rồi ta tỉnh lại không thấy chàng, nghe thấy tiếng nói có trộm nên sợ chết đi được.”
Đỗ Hành cau mày, dừng tay lau tóc, lại ôm cậu vào lòng.
“Về sau đừng bỏ ta lại trong nhà, ta cũng sợ.”
Đỗ Hành trong lòng cảm động, siết chặt tay.
Hắn nhìn Tiểu Mãn trong lòng, ca nhi có tính khí mạnh mẽ, nói ra những lời này khá ngại ngùng, nhìn thấy Đỗ Hành, cậu bĩu môi né tránh ánh mắt.
Đỗ Hành có phần hổ thẹn, nghĩ lại thật sự có lỗi.
Hắn chỉ nghĩ ở trong nhà an toàn hơn chạy ngoài đường, nhưng quên rằng tên trộm có thể đang trốn trong nhà hoặc không chỉ một tên, trước đó Tiểu Mãn đã bị dọa, vẫn còn sợ hãi, lần này hắn thật sự suy nghĩ không chu đáo.
“Ta cũng không ngờ thật sự có trộm, mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, ta vừa đánh thức đệ thì đi ra ngoài đuổi trộm, quên mất đệ sẽ sợ thế nào, về sau ta sẽ không bỏ lại đệ một mình nữa.”
Tần Tiểu Mãn gật đầu: “Ta không trách chàng đâu.”
Đỗ Hành nhẹ nhàng vuốt tóc Tiểu Mãn: “Ta biết, ta biết đệ chỉ muốn nói cho ta biết trong lòng nghĩ gì. Điều này rất tốt, đệ nói, nói rồi ta sẽ biết về sau nên làm thế nào.”
Tần Tiểu Mãn ôm chặt Đỗ Hành, cọ cọ trong lòng hắn.
“À đúng rồi, vừa rồi Tiểu Trúc lại đây, nó chạy đi đâu rồi không biết nữa, nhị thúc và đại ca tẩu tử cũng không ở nhà. Chúng ta qua xem một chút đi.”
Đỗ Hành gật đầu, để một mình cậu ở nhà thực sự không an toàn.
Hai người mặc áo mưa đến nhà Tần Hùng, hai nhà rất gần, từ xa đã thấy đèn đuốc sáng trưng.
Dưới mái hiên đứng hai bóng người, cách nhau một mét, một người là Tần Tiểu Trúc đang cắn răng, một người là Lý Khai cau mày, cả hai đều đang nhìn tình hình trong làng.
“Hai người đứng đây làm gì, mau vào đi!”
Tần Tiểu Trúc thấy vợ chồng Đỗ Hành tới, như gặp được người thân, vội đón tiếp, lần đầu tiên lại nồng nhiệt mời hai người vào nhà.
“Ngươi không sao là tốt rồi.” Tần Tiểu Mãn dựa vào lưng Đỗ Hành, Tần Tiểu Trúc không muốn cậu đến nhà nó thì cậu nhất định phải đến, bây giờ nó muốn cậu đến nhà nó, cậu lại cố tình không chịu lời mời nhiệt tình của Tần Tiểu Trúc: “À, ta vừa rồi ra ngoài bị thương chân nên mới không vào nhà, vừa gặp được nhị ca, huynh ấy không sao.”
“Lý ngũ ca, nhờ ngươi để ý giùm nhà nhị thúc ta nhé.”
Tần Tiểu Mãn ngước nhìn người đàn ông dưới mái hiên.
Lý Khai gật đầu, lại gật đầu riêng với Đỗ Hành.
“Ai, ai, hai vợ chồng này!”
Tần Tiểu Trúc thấy hai người đi rồi, giận dữ dậm chân, quay đầu thấy Lý Khai, liền ngậm miệng.
Hắn tự nhủ có lẽ đêm qua mình quên đóng cửa sổ, nên mới có tiếng gió kêu kẹt. Nhưng cơn mưa này đã bắt đầu từ sáng sớm, chỉ đến tối mới lớn hơn, lại có Tần Tiểu Mãn sợ hắn bị gió thổi cảm lạnh, còn đặc biệt đóng cửa sổ lại.
Đỗ Hành vẫn cảm thấy bất an. Xuống giường, cậu thấy bên cạnh lạnh lẽo, bĩu môi lẩm bẩm một tiếng. Hắn vội vàng đắp thêm chăn cho Tần Tiểu Mãn, nhẹ nhàng vỗ về lưng cậu cho đến khi cậu ngủ say mới thôi.
Đỗ Hành dùng diêm đánh lửa, thắp sáng đèn dầu rồi ra khỏi phòng ngủ. Nhà chính rất yên tĩnh, cửa sổ đều đóng chặt, không có gì bất thường.
Hắn nghĩ chỉ là vì đêm mưa mà nhớ lại chuyện cũ nên mới khó ngủ. Đang định quay về phòng, đột nhiên một cơn gió mạnh thổi tới, suýt nữa thổi tắt đèn dầu.
Đỗ Hành vội vàng che chắn ngọn lửa, giữ cho đèn không bị tắt. Thở phào nhẹ nhõm, hắn bước chân vào phòng, ánh mắt chợt nheo lại – sao trong phòng lại nổi gió mạnh như vậy?
Hắn vội vàng đi đến phòng ngủ của Tần Tiểu Mãn. Kể từ khi cưới nhau, hắn và cậu cùng ngủ một phòng. Vì căn nhà rộng rãi hơn, Tần Tiểu Mãn đã dọn đồ đạc trong phòng sang phòng cũ của hắn, hai người cùng ở phòng rộng rãi kia, còn phòng cũ của hắn chất đầy những vật dụng quan trọng.
Mở cửa vào, Đỗ Hành nghe thấy tiếng động “bùm” trầm đục, một bóng đen nhảy khỏi cửa sổ.
“Ai đó?!”
Đỗ Hành vội chạy đến cửa sổ, giơ đèn dầu lên, chỉ thấy một bóng đen gầy nhỏ, nhanh nhẹn như con khỉ, thoắt cái đã nhảy qua mái hiên.
Hắn quay lại nhìn phòng ngủ, tất cả ngăn kéo đều bị mở tung, đồ đạc nằm ngổn ngang. Một vài bình đặt trên mép giường giờ chỉ còn lại một cái.
Đỗ Hành biết không hay, lập tức cầm chiếc chuông đồng ở sau cửa, “leng keng leng keng” liên hồi, vừa đánh chuông vừa đuổi theo ra ngoài: “Trộm!”
Người đầu tiên tỉnh giấc tất nhiên là Tần Tiểu Mãn. Cậu còn tưởng mình đang nằm mơ, nghe thấy tiếng chuông lẫn tiếng mưa, giật mình bật dậy khỏi giường. Thấy bên cạnh trống không, lòng cậu lập tức thắt lại, tay chân lạnh ngắt.
Không kịp nghĩ nhiều, Tần Tiểu Mãn chạy nhanh ra khỏi nhà.
“Đỗ Hành!”
“Đệ mau đi kho thóc xem thiếu gì không!”
Tiếng Đỗ Hành vọng lại từ xa, kế đến là tiếng chuông đồng chói tai.
Ngoài trời mưa rất lớn, Tần Tiểu Mãn đứng trong bóng tối, trong lòng lại sợ hãi như những lần trước, cậu gọi lớn tên Đỗ Hành, vừa lo lắng cho hắn, lại sợ mình đuổi theo ra ngoài thì trong nhà không ai canh chừng, không biết bao nhiêu tên trộm đang phá phách.
Cậu vội vàng thắp đèn, tay run run châm cây đuốc, cả căn nhà được chiếu sáng, nỗi sợ trong lòng mới dịu đi đôi chút.
Sau đó, cậu vừa chạy về phía kho thóc, vừa đập nồi niêu để gây tiếng động lớn, vừa gọi người.
Cửa kho được khóa, khi Đỗ Hành đánh động bọn trộm thì cửa kho đã được mở hé ra, then cửa treo lơ lửng trên tay nắm.
Tần Tiểu Mãn vội vàng đẩy cửa vào, hất tung một bao thóc, một bao đậu tương mới thu hoạch, nhưng kho lúa lại không bị động đến, có lẽ bọn chúng không kịp dọn đi, cũng có lẽ là bọn trộm thấy kho lúa không có gì đáng giá nên bỏ qua.
Cậu đạp mạnh vào ghế, không kịp thu dọn, vội vàng đóng cửa kho lại rồi khóa chặt.
Mưa gió ào ào, sấm sét ầm ĩ, khó lòng đánh thức cả dân làng.
Tần Tiểu Mãn vội vàng châm một ngọn đuốc lớn, đổ thêm dầu lên để cho cháy sáng hơn, chuẩn bị đi tìm Đỗ Hành.
“Mãn ca nhi! Ôi, huynh ta, huynh ta có ở đây không?!”
Tần Tiểu Mãn định ra khỏi cửa thì nghe thấy tiếng khóc nức nở yếu ớt trong mưa, cậu cau mày, thấy Tần Tiểu Trúc đang chạy vội vào.
“Sao ngươi lại tới đây? Nhà đang bị trộm, ngươi còn chạy lung tung!”
Tần Tiểu Mãn quát lớn.
“Nhà ta cũng bị trộm, nhị ca cầm dao đuổi theo rồi, mẹ sợ có người chết nên cũng chạy theo, chớp mắt một cái là không thấy người đâu, ta sợ quá.”
“Nhị thúc đâu? Đại ca tẩu tử vẫn đang ngủ say không hay biết gì ư?”
“Cha hôm nay đi huyện chưa về, đại ca tẩu tử về nhà mẹ đẻ.”
Mày Tần Tiểu Mãn nhíu lại: “Chúng nó đúng là biết chọn thời điểm, nhà bị mất gì?”
“Mất thịt.”
Tần Tiểu Mãn nói: “Ngươi sợ thì ở đây chờ, Đỗ Hành đang đuổi theo bọn trộm, xem ra không chỉ một tên, nếu đánh nhau thì Đỗ Hành làm sao địch nổi chúng nó.”
Thấy Tần Tiểu Mãn cầm đuốc định đi, Tần Tiểu Trúc định níu cậu lại, nhưng tay chân cậu nhanh hơn.
“Ngươi còn không mang giày mà đuổi theo! Nếu trộm quay lại trộm đồ trong nhà thì sao?!”
“Thế thì ngươi mau về canh nhà đi, nhà ta mất hết đồ đáng giá rồi, nhà ngươi còn nhiều đồ hơn!”
Tần Tiểu Trúc nghe thấy tiếng hét xa xa, từ nhỏ được nuông chiều, chưa từng gặp trộm đột nhập, trong lòng vừa sợ hãi vừa lo lắng cho gia đình.
Đứng trên đường nhỏ trước nhà Tần Tiểu Mãn, cậu không biết nên đi đâu, chỉ thấy những đốm lửa lập lòe trên đồng ruộng.
Sau một hồi do dự, Tần Tiểu Trúc vẫn quyết định về nhà canh chừng, cậu vừa đi vừa khóc nức nở, đường tối đen, chỉ dựa vào quen đường mà đi.
Rầm một tiếng, cậu ngã xuống bùn, khóc to hơn, định tự mình đứng dậy thì bỗng bị một bàn tay mạnh mẽ kéo lên.
Tần Tiểu Trúc toàn thân đầy bùn, không nhìn rõ người đội nón lá trước mặt là ai, chỉ mơ hồ thấy dáng người cao lớn, quen thuộc, cậu liền ôm chặt lấy người đàn ông, trong lòng càng thêm tủi thân: “Nhị ca… ta sợ quá!”
Người đàn ông ôm cậu dừng lại rồi ho khan một tiếng: “Ca cái gì ca, ta là Lý Khai.”
Tần Tiểu Trúc sửng sốt, vội vàng đẩy người ra.
“Đừng sợ, ta thấy bọn trộm không dám tới nữa.”
Tần Tiểu Trúc thấy xấu hổ, khóc lóc trước mặt người khác, còn nhận nhầm người ta là anh mình, cậu liền đi trước: “Ai cần ngươi.”
Lý Khai nhìn thấy cậu bé đi trong mưa, trong bóng tối chỉ có một bóng người lắc lư không vững, cậu không chịu nghe lời người khác bảo đừng theo nữa.
Lý Khai nhanh chóng bước tới, bế cậu lên vai như bế gà con.
“A!” Tần Tiểu Trúc hoảng sợ hét lên, trong tiếng mưa cậu không ngừng mắng: “Lý Khai, đồ khốn nạn, mau thả ta xuống!”
“Ngươi dám bắt nạt ta, ta sẽ mách cha và ca ta!”
“………”
Đêm mưa, trên cánh đồng rộng lớn liên tục vang lên những tiếng động lạ, đèn dần sáng lên, xôn xao nổi lên.
Đỗ Hành đuổi theo tên trộm, dù không nhìn rõ mặt hắn, nhưng tên trộm đó dùng xe đẩy tay, bánh xe để lại những vệt dài trên đất. Đỗ Hành đi theo dấu vết đó, cuối cùng gặp chúng trên đường làng.
Tên trộm đó rất tham lam, dù đã bị phát hiện nhưng vẫn tiếc của, cứ kéo xe đẩy chạy.
Đỗ Hành đuổi đến mới thấy có đến hai tên trộm cùng kéo xe, nếu không thì chúng không thể nào chạy nhanh như vậy trong đêm mưa.
“Đằng kia kìa, đằng kia kìa! Đừng để chúng nó chạy!”
Dân làng lục tục chạy ra từ trong nhà, thấy tứ phía đều có người cầm đuốc và hung khí, hai tên trộm mới thực sự hoảng sợ.
“Chạy!”
Một tiếng gầm nhẹ, Đỗ Hành thấy xe đẩy tay bị vứt lại, hai tên trộm nhảy xuống bờ ruộng, mỗi người chạy một hướng.
Trên sườn dốc, Đỗ Hành không đuổi theo bọn trộm, mà chạy đến giữ lấy chiếc xe đẩy.
Hắn đuổi theo, giữ chặt xe đẩy, nếu xe bị lật thì những bình trên xe, ngay cả bình nhỏ cũng vỡ hết.
Ôn định xe đẩy xong, Đỗ Hành thở phào, cùng lúc đó một tia chớp sáng rực xé toạc bầu trời.
Chỉ trong tích tắc, một tiếng nổ lớn vang lên, gần như nổ sát mặt đất.
“A!”
Tiếng kêu thảm thiết làm mọi người giật mình, cả Đỗ Hành cũng giật mình tay run lên.
Mọi người nhìn về phía nguồn âm thanh, chỉ thấy một bóng người ngã xuống ruộng.
Trong đêm tối, không ai biết ai đã bị sét đánh, chỉ thấy lưng mình lạnh toát.
“Tướng công, tướng công!”
Đỗ Hành nghe thấy giọng quen thuộc, vội vàng đáp: “Tiểu Mãn, ta ở đây!”
Ngay sau đó, một bóng người lao vào lòng hắn.
Trời mưa to, cả hai đều ướt đẫm, Tần Tiểu Mãn sợ đến nỗi không biết thân mình run rẩy. Cậu chỉ ôm chặt lấy eo người trước mặt, mới cảm thấy yên tâm đôi chút.
“Không sao, không sao.”
Đỗ Hành ôm Tần Tiểu Mãn một lúc, thấy nước mưa sắp làm tắt đuốc, dân làng vẫn đang kêu: “Ở đây, ở đằng kia!”
Chẳng mấy chốc, người trên đồng ruộng ngày càng đông, Tần Ngạn gặp hai người: “Tiểu Mãn, Đỗ Hành, không sao chứ?”
Tần Tiểu Mãn lắc đầu, vội hỏi: “Nhị ca, huynh thế nào rồi, bắt được tên trộm không?”
“Chúng nó chạy nhanh như chuột, ta đuổi đến mệt thở không ra hơi, hóa ra không chỉ một tên, đúng là không biết xấu hổ dám ra trộm đồ lúc này! Bắt được tên nào thì cho tên đó một nhát dao!”
Tần Ngạn hung hăng mắng, ánh mắt dữ tợn tìm kiếm bóng dáng tên trộm trong mưa.
Đỗ Hành vội khuyên: “Nhị ca đừng giết người.”
Tần Ngạn nói: “Yên tâm đi, ta biết chừng mực, hai đứa mau kéo đồ về đi, để đồ ướt sẽ hư hết lương thực!”
“Vừa rồi không biết ai bị sét đánh, ở ngoài không an toàn.”
Tần Tiểu Mãn và Đỗ Hành gật đầu, hai người kéo xe đẩy về nhà.
Về đến nhà, Tần Tiểu Mãn vẫn lo lắng không biết bao nhiêu tên trộm, sợ bọn chúng quay lại trộm đồ, cậu đặc biệt thắp đèn sáng trưng để dọa chúng.
Thấy trong nhà không có ai, Tiểu Mãn nói: “Tiểu Trúc chạy đi đâu rồi không biết nữa.”
Cậu không thèm để ý cậu bé chạy đi đâu.
Kéo đồ đến mái hiên, hai người vội vã rửa sạch những thứ trên xe, phát hiện đều là dầu cải, đậu tương và gạo thóc bị trộm từ nhà họ.
May mà bình dầu cải không bị vỡ, nếu không thì rất tiếc.
Nhưng gạo và đậu tương bị ướt hết, Đỗ Hành vội lấy một cái thùng lớn, đổ đậu tương vào trong.
Sau khi bị mưa quất, công sức phơi đậu là uổng phí rồi, Đỗ Hành sợ đậu tương bị ẩm mốc, bèn mang đến đặt cạnh bếp, nhóm than để mong hong cho khô.
Tần Tiểu Mãn thì đi kiểm tra trong nhà xem có mất gì khác không.
Hai người đang bận rộn, Đỗ Hành trở ra mới thấy Tần Tiểu Mãn lại không mang giày, chân toàn bùn đất.
“Mau ngồi xuống, ta lấy nước rửa chân cho đệ, đệ làm dơ như vậy, vừa rồi chân trần chạy ra có ngã không?”
Tần Tiểu Mãn không mấy để ý đến chuyện này, nhà bị trộm, tên trộm còn ở ngoài kia, cậu lo lắng cái gì mà chân trần.
Mùa hè dù trời mưa cũng không cảm thấy lạnh, huống hồ cậu tỉnh giấc biết có trộm nên bị hoảng sợ lạnh toát người, còn đâu tâm trạng đi mang giày nữa.
“Ta lấy nước ở sân rửa chân thôi, may mà đồ đạc đều lấy lại được, người cũng ướt hết rồi, thay quần áo đi thôi.”
Tần Tiểu Mãn ra sân rửa chân, khi mang giày rơm vào, “Á!”
“Sao vậy?”
Tần Tiểu Mãn nhíu mày, chân vừa nhét vào giày thì đau buốt.
Đỗ Hành quỳ xuống, rửa sạch chân cậu rồi mang giày vào cho cậu, thấy giày rơm dính máu.
Tần Tiểu Mãn không biết lòng bàn chân mình bị gì cắt đứt một miếng thịt to như ngón út, dù không sâu nhưng cũng chảy máu khá nhiều, lại là ở lòng bàn chân nên càng đau hơn chỗ khác.
Đỗ Hành cau mày, thấy máu vẫn không ngừng chảy nên quỳ xuống ôm Tần Tiểu Mãn: “Sao đệ lại không biết mình bị thương.”
Hắn đặt cậu ngồi xuống ghế, cẩn thận xem vết thương trên gan bàn chân, thấy có một vết thương to khoảng nửa đầu ngón út, tuy không sâu nhưng cũng làm xước lớp da dày của lòng bàn chân, nhìn cũng biết khá sâu, băng bó chắc chắn sẽ rất đau.
“Không sao đâu.”
Đỗ Hành vội tìm vải sạch và rượu khử trùng rồi băng bó, không biết cậu bị đá sắc, cành cây hay vật gì cắt vào, dù sao chảy máu thế này hắn cũng đau lòng.
Tần Tiểu Mãn thấy Đỗ Hành băng bó vết thương trên chân, liền cởi bỏ quần áo ướt đẫm.
Quần áo ướt dính trên người thật sự khó chịu, vừa cởi xong thì bảo Đỗ Hành lấy quần áo khác cho mình.
Gió lạnh thổi vào khiến tay cậu nổi da gà.
Đỗ Hành nhìn người trần trụi dưới ánh đèn dầu mà không thấy cậu ngại ngùng gì, cũng không đặt việc mình bị thương vào lòng.
Hắn không khỏi hơi bực nhưng chủ yếu là bất đắc dĩ, bĩu môi, bế cậu đặt lên giường.
“Đừng nằm xuống vội, ta lau tóc cho đệ đã.”
Tần Tiểu Mãn nói: “Chỉ cần cho ta quần áo là được, chàng cứ ném ta lên giường.”
Đỗ Hành cởi bỏ quần áo ướt đẫm của mình, nói: “Đệ nằm trong chăn chờ tí, ta thay quần áo xong sẽ lấy cho đệ.”
Tần Tiểu Mãn bĩu môi, quấn chăn quanh người, nhưng mắt vẫn nhìn chàng trai đang thay quần áo trước tủ.
Mỗi lần hai người gần gũi nhau đều không thắp đèn, đôi khi cậu bảo Đỗ Hành đừng tắt đèn hắn cũng không nghe, Tần Tiểu Mãn thường bị áp đảo, chỉ có thể làm theo Đỗ Hành.
Dù đã cưới nhau nhiều ngày nhưng cậu vẫn chưa mấy khi thấy thân thể Đỗ Hành.
Thế là bây giờ tận mắt chứng kiến cảnh tượng hỗn loạn này, cậu sẽ không bỏ lỡ cơ hội này.
Người nọ quay lưng về phía cậu, tấm lưng trắng nõn, trơn bóng như tuyết, ít nhất đẹp hơn cả củ cải trắng.
Có lẽ là vì làm việc nặng, cậu thấy ẩn hiện những cơ bắp cân đối… …
Một mảnh vải lanh rơi xuống đầu Tần Tiểu Mãn, mắt cậu tối sầm lại, một bàn tay mạnh mẽ xoa tóc cậu từ trên đỉnh đầu xuống: “Đệ không quan tâm đến mình chút nào.”
Tần Tiểu Mãn đẩy mảnh vải, cau mày nhìn Đỗ Hành đang ngồi bên cạnh mình quần áo chỉnh tề, người này rốt cuộc có luyện cách thay quần áo nhanh không?
Đỗ Hành nhướng mày: “Đệ chưa xem đủ sao?”
Tần Tiểu Mãn dựa đầu vào vai Đỗ Hành, không mấy phối hợp việc lau tóc.
“Không phải.”
Tần Tiểu Mãn áp sát Đỗ Hành, giọng nhỏ nhẹ: “Vừa rồi ta tỉnh lại không thấy chàng, nghe thấy tiếng nói có trộm nên sợ chết đi được.”
Đỗ Hành cau mày, dừng tay lau tóc, lại ôm cậu vào lòng.
“Về sau đừng bỏ ta lại trong nhà, ta cũng sợ.”
Đỗ Hành trong lòng cảm động, siết chặt tay.
Hắn nhìn Tiểu Mãn trong lòng, ca nhi có tính khí mạnh mẽ, nói ra những lời này khá ngại ngùng, nhìn thấy Đỗ Hành, cậu bĩu môi né tránh ánh mắt.
Đỗ Hành có phần hổ thẹn, nghĩ lại thật sự có lỗi.
Hắn chỉ nghĩ ở trong nhà an toàn hơn chạy ngoài đường, nhưng quên rằng tên trộm có thể đang trốn trong nhà hoặc không chỉ một tên, trước đó Tiểu Mãn đã bị dọa, vẫn còn sợ hãi, lần này hắn thật sự suy nghĩ không chu đáo.
“Ta cũng không ngờ thật sự có trộm, mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, ta vừa đánh thức đệ thì đi ra ngoài đuổi trộm, quên mất đệ sẽ sợ thế nào, về sau ta sẽ không bỏ lại đệ một mình nữa.”
Tần Tiểu Mãn gật đầu: “Ta không trách chàng đâu.”
Đỗ Hành nhẹ nhàng vuốt tóc Tiểu Mãn: “Ta biết, ta biết đệ chỉ muốn nói cho ta biết trong lòng nghĩ gì. Điều này rất tốt, đệ nói, nói rồi ta sẽ biết về sau nên làm thế nào.”
Tần Tiểu Mãn ôm chặt Đỗ Hành, cọ cọ trong lòng hắn.
“À đúng rồi, vừa rồi Tiểu Trúc lại đây, nó chạy đi đâu rồi không biết nữa, nhị thúc và đại ca tẩu tử cũng không ở nhà. Chúng ta qua xem một chút đi.”
Đỗ Hành gật đầu, để một mình cậu ở nhà thực sự không an toàn.
Hai người mặc áo mưa đến nhà Tần Hùng, hai nhà rất gần, từ xa đã thấy đèn đuốc sáng trưng.
Dưới mái hiên đứng hai bóng người, cách nhau một mét, một người là Tần Tiểu Trúc đang cắn răng, một người là Lý Khai cau mày, cả hai đều đang nhìn tình hình trong làng.
“Hai người đứng đây làm gì, mau vào đi!”
Tần Tiểu Trúc thấy vợ chồng Đỗ Hành tới, như gặp được người thân, vội đón tiếp, lần đầu tiên lại nồng nhiệt mời hai người vào nhà.
“Ngươi không sao là tốt rồi.” Tần Tiểu Mãn dựa vào lưng Đỗ Hành, Tần Tiểu Trúc không muốn cậu đến nhà nó thì cậu nhất định phải đến, bây giờ nó muốn cậu đến nhà nó, cậu lại cố tình không chịu lời mời nhiệt tình của Tần Tiểu Trúc: “À, ta vừa rồi ra ngoài bị thương chân nên mới không vào nhà, vừa gặp được nhị ca, huynh ấy không sao.”
“Lý ngũ ca, nhờ ngươi để ý giùm nhà nhị thúc ta nhé.”
Tần Tiểu Mãn ngước nhìn người đàn ông dưới mái hiên.
Lý Khai gật đầu, lại gật đầu riêng với Đỗ Hành.
“Ai, ai, hai vợ chồng này!”
Tần Tiểu Trúc thấy hai người đi rồi, giận dữ dậm chân, quay đầu thấy Lý Khai, liền ngậm miệng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.