Phu Lang Gọi Ta Về Nhà Ăn Bám Rồi!

Chương 91

Đảo Lý Thiên Hạ

02/12/2024

Bốn chiếc rương lớn chất đầy quần áo, đồ chơi bốn mùa và những chiếc bát sứ nhỏ xinh mà hai đứa trẻ vẫn thường dùng.

Quần áo của Đỗ Hành và Tần Tiểu Mãn thì lại càng cồng kềnh hơn, một bộ của họ cũng bằng bốn năm bộ của con nít, chiếm hết sáu rương lớn.

Ngoài quần áo ra, còn lỉnh kỉnh thêm các loại vật dụng sinh hoạt, sách vở bút mực của Đỗ Hành…

Cùng đi lần này có hai gia nhân và hai tỳ nữ hầu hạ trong nhà, thêm cả Dịch Viêm nữa.

Đồ đạc của gia nhân, tỳ nữ tuy ít nhưng người lại không ít, cũng chiếm mất hai rương, chỉ riêng Dịch Viêm chỉ có một túi vải nhỏ buộc sau lưng là xong.

Đỗ Hành còn cảm thán, quả nhiên vẫn là nam tử độc thân ung dung tự tại, một thân một mình, hành lý cũng gọn nhẹ.

Ba xe chở hành lý, thêm một cỗ xe ngựa cho người ngồi.

Đoàn xe kéo dài dằng dặc.

Tháng năm trời sáng sớm, không khí trong lành. Bầu trời phía đông hửng sáng, ngoài cửa nhà đã chuẩn bị xong xuôi.

Trời còn sớm, Thừa Ý đã bị lôi dậy khỏi giường từ sớm tinh mơ, thay quần áo, rửa mặt, ăn sáng. Giờ phút này, cậu bé vẫn còn ngái ngủ, dựa vào lòng Thủy Cần, cố mở to đôi mắt lờ đờ nhìn các vị thúc công.

Đạm Sách thì trái ngược, tràn đầy năng lượng, dậy sớm cứ quẫy đạp trong vòng tay người lớn, như hiểu được nhà có chuyện hệ trọng nên tò mò nhìn quanh.

Ngoài cửa, Tần lão gia căn dặn: “Đến huyện Thu Dương nhớ viết thư về nhà. Nếu có việc gì cần giúp đỡ, đừng ngại cứ việc viết thư, nhà sẽ cố gắng hết sức.”

“Nhất định rồi ạ. Mấy năm nay làm quan bên ngoài, dù nơi nhậm chức không xa nhà lắm, nhưng e là sẽ không có nhiều thời gian thích hợp để về. Mọi việc trong nhà xin nhờ nhị thúc và đường thúc giúp đỡ.” Đỗ Hành đáp.

“Hai đứa cứ yên tâm đi, chúng ta sẽ thường xuyên qua xem.”

Sau một hồi từ biệt, Tần Tiểu Mãn bế hai đứa con lên xe ngựa trước. Thừa Ý thò đầu ra khỏi rèm xe, nhẹ nhàng nói với những người tiễn biệt bên ngoài: “Tạm biệt các thúc công.”

Nhìn thấy Thừa Ý như vậy, Đạm Sách cũng vung vẩy cánh tay mũm mĩm.

Tần lão gia và Tần Hùng nhìn hai đứa trẻ, lòng mềm nhũn. Trẻ con lớn nhanh như thổi, chẳng mấy chốc đã cao như măng mọc sau mưa xuân.

Chia tay lần này, chẳng biết đến khi gặp lại chúng đã lớn phổng phao thế nào.

Bánh xe lăn trên con đường đá xanh, Thừa Ý nằm trên ngực Tần Tiểu Mãn, tuy hơi buồn ngủ nhưng trong lòng vẫn cứ bâng khuâng.

Mới hơn bốn tuổi, cậu bé đã trải qua hai lần chuyển nhà.

Lần đầu tiên còn quá nhỏ, chưa có nhiều cảm nhận và cảm xúc, chỉ biết là xe ngựa đưa cậu rời xa ngôi nhà nhỏ có cánh đồng, chim chóc và muông thú, chuyển vào một ngôi nhà lớn.

Hai năm ở huyện thành, cậu đã lớn hơn rất nhiều, hiểu biết nhiều hơn. Ở đây có nhiều món ngon, còn có những người bạn nhỏ cùng chơi…

Nhưng bây giờ lại phải đến một nơi mới để sinh sống, dù cha đã nói sau này sẽ quay lại, cậu vẫn luyến tiếc.

Cha nhỏ bảo, nếu thật sự không nỡ rời xa nhà thì cậu và đệ đệ cùng cha nhỏ ở lại huyện thành, chỉ có cha một mình đến nơi xa lạ làm quan.

Nhưng cậu cũng không nỡ để cha một mình ở nơi xa lạ, lại còn lâu không được về.

Được ở bên cha, cha nhỏ và đệ đệ mới là điều quan trọng nhất.

Tần Tiểu Mãn vỗ nhẹ lưng Thừa Ý: “Ngủ một lát đi con.”

Đạm Sách thấy ca ca mím môi, liền nắm lấy tay Thừa Ý, dõng dạc nói: “Không khóc.”

Xe ngựa vừa quẹo khỏi góc phố, phía sau đoàn xe đột nhiên vang lên tiếng gọi lớn: “Thừa Ý!”

“Thừa Ý!”

Đạm Sách tai rất thính, vừa nghe thấy liền leo lên chân Đỗ Hành, bò ra phía rèm xe. Vừa thấy người phía sau đoàn xe, lập tức cau mày.

Thừa Ý cũng ngồi dậy: “Ai vậy ạ?”

Đạm Sách bực bội: “Người xấu!”

Thừa Ý hỏi lại: “Là Vân Đoạt sao?”

Mỗi lần Vân Đoạt đến nhà tìm Thừa Ý chơi, Đạm Sách đều rất khó chịu. Sau này nói chuyện được rồi, mỗi khi nhìn thấy Vân Đoạt tới rủ Thừa Ý chơi là cậu bé sẽ nói “người xấu”.

Thừa Ý nhoài người ra ngoài, quả nhiên đúng là Vân Đoạt.

Cùng tuổi nhưng cậu bé mập mạp này cao hơn Thừa Ý gần nửa cái đầu, vì người tròn vo nên trông không cao lắm.

Mùa hè năm ngoái, họ cùng nằm trên chiếu cói nhìn lên bầu trời, những đám mây trắng lững lờ trôi, Thừa Ý thấy Vân Đoạt giống như những đám mây trên trời vậy.

Đều tròn tròn và di chuyển rất chậm.

Nhưng hôm nay Vân Đoạt chạy theo xe ngựa lại rất nhanh, cậu bé ôm một cái vò, nước bên trong cứ văng tung tóe theo từng bước chạy.

Thừa Ý sợ Vân Đoạt ngã nên vội vàng bảo dừng xe.

Cậu bé mập thở hổn hển chạy tới bên cửa sổ xe: “Thừa Ý, cái này tặng ngươi.”

Thừa Ý nhìn chiếc vò sành trong tay Vân Đoạt, bên trong có hai con cá chép nhỏ màu đỏ, giống hệt những con trong chum nước ở nhà Vân Đoạt.

“Cảm ơn ngươi.” Thừa Ý cẩn thận nhận lấy.

“Thừa Ý, tạm biệt nhé.” Cậu bé mập nói nhỏ.

“Tạm biệt, Vân Đoạt.”

Đạm Sách đang ở trong lòng Đỗ Hành kêu lên, giục giã: “Đi, đi, đi thôi!”

Xe ngựa lại chuyển bánh, cậu bé mập lại lớn tiếng nói ba lần “Thừa Ý, tạm biệt”, cho đến khi xe ngựa khuất hẳn khỏi tầm mắt.



Dọc đường đi theo quan đạo, mặt đường khá bằng phẳng, thời tiết khô ráo cũng dễ dàng di chuyển. Chỉ là sợ bọn trẻ chưa quen đi đường dài, xe cũng không dám đi quá nhanh.

Đến giữa trưa, trời nắng nóng, sợ bọn trẻ không chịu được, họ đều tìm quán trà hoặc chỗ râm mát để nghỉ ngơi.

Ngày đầu tiên ra khỏi huyện thành, khung cảnh dọc đường đều là những thứ đã quen thuộc, không có gì mới mẻ. Đến ngày thứ hai, đi xa hơn, phóng tầm mắt ra xa, núi non trùng điệp, lòng người cũng trở nên khoáng đạt.

Đỗ Hành dẫn cả nhà dừng chân tại một quán trà ven đường, cho ngựa ăn cỏ.

Ước chừng còn nửa ngày nữa là đến địa phận huyện Thu Dương. Vừa uống trà, Đỗ Hành vừa cảm thấy càng đến gần huyện Thu Dương, trong lòng lại càng có chút tư vị khó tả.

Những năm nay tuy không tìm hiểu nhiều về huyện Thu Dương, nhưng hai chữ “Thu Dương” vẫn thường lọt vào tai.

Năm xưa, huyện này bị thiên tai, rất nhiều người dân phải bán con, tha hương cầu thực. Mùa thi khoa cử, trong sáu huyện thuộc phủ thành, số người đỗ cử nhân có huyện ít thì bảy tám người, nhiều thì mười mấy người, chỉ có huyện Thu Dương một mình vượt trội với năm người đỗ cử nhân.



Triều đình xuất binh, quan tri phủ tuần tra, các huyện đều dốc sức tích trữ lương thảo, chỉnh đốn huyện nha cho ngay ngắn, chờ kiểm tra. Ấy thế mà huyện Thu Dương lại nộp thiếu lương thảo, bị tri phủ trực tiếp phê bình khiển trách.

Ngay cả người dân bình thường khi nghe thấy hai chữ “Thu Dương” cũng đều lắc đầu, mở miệng là nói một chữ “nghèo”.

Đỗ Hành nhậm chức lần này chẳng khác nào nhận một củ khoai lang bỏng tay.

Trong nhà ai nấy cũng vừa mừng vừa lo.

Nhậm chức lần này không khỏi làm Đỗ Hành nhớ lại những ngày đầu mới đi làm. Lúc đó, hắn chỉ là chàng trai trẻ mới ra đời, bước chân vào vùng núi, trong lòng vừa có hoài bão, vừa có chút lo lắng khi thấy những ngôi nhà đất và cuộc sống lạc hậu.

Vừa muốn cống hiến hết mình, vừa lo sợ năng lực có hạn, không quản lý tốt mảnh đất này.

Sau khi nhậm chức, hắn tối muộn mới ngủ, sáng sớm đã dậy, chạy đôn chạy đáo khắp các thôn xóm trong vùng, không dám lơ là phút giây nào.

Bây giờ nhìn lại, mọi chuyện đã qua hơn mười năm, hắn lại có cảm giác như chuyện kiếp trước.

Giờ đây hắn lại làm quan, nơi tiếp nhận vẫn là một vùng đất nghèo khó, chỉ là tâm trạng đã khác xưa, bình thản hơn rất nhiều.

“Trà gì thế này, đắng ngắt, không nuốt nổi!”

Một giọng nói the thé đột ngột cắt ngang dòng suy nghĩ của Đỗ Hành.

“Phu lang, quán trà ven đường nhỏ lẻ, trà dở cũng là lẽ thường. Chỉ là chỗ cho khách qua đường nghỉ chân, cho ngựa ăn cỏ thôi, hương vị tự nhiên không thể sánh bằng quán trà tửu lầu trong huyện thành.”

“Ta thấy là các ngươi thấy nơi này vắng vẻ, thừa cơ bán trà đểu kiếm lời thì có.”

Tần Tiểu Mãn nghe giọng nói chua ngoa này thấy quen quen, không khỏi liếc mắt nhìn sang.

Vừa nhìn, tâm trạng lập tức kém đi không ít.

“Ngươi quen hắn à?” Đỗ Hành thấy sắc mặt Tần Tiểu Mãn thay đổi, không khỏi thắc mắc.

“Là thúc thúc xấu.” Thừa Ý đang gặm bánh ngọt, nghe thấy tiếng nói liền liếc nhìn rồi vội vàng núp vào lòng Đỗ Hành.

“Hắn họ Vân.”

Tần Tiểu Mãn tóm tắt lại cho Đỗ Hành chuyện tên này đã làm Thừa Ý khóc.

Đỗ Hành nghe xong cau mày, ôm chặt Thừa Ý: “Người này sao vô phép tắc đến vậy, nhìn bộ mặt là biết không ra gì, đúng là loại người làm được chuyện này.”

Tần Tiểu Mãn nói: “Thôi bỏ đi, chúng ta tiếp tục lên đường đi. Trẻ con thấy y đã không vui rồi.”

Đỗ Hành gật đầu, bế hai đứa nhỏ trở lại xe ngựa.

Nhưng xe mới vừa khởi hành chưa được bao lâu, bỗng có một cỗ xe ngựa đuổi theo, chạy chậm lại ngang hàng với xe của bọn họ, bên kia vén rèm xe: “Không biết đoàn xe ngựa của quý nhân đây có phải đang đi đến huyện Thu Dương không? Nếu vậy xin cùng nhau đồng hành một đoạn, vừa có thể hỗ trợ nhau, lại thêm phần náo nhiệt.”

Tần Tiểu Mãn nghe thấy giọng nói, giữ Đỗ Hành lại, cậu vén rèm xe lên, nhìn thẳng vào Vân Thanh Văn: “Ngươi muốn đi cùng chúng ta sao? Cũng được đấy, dọc đường ta cũng sắp chán chết rồi.”

“Sao lại là ngươi!” Vân Thanh Văn nhìn đoàn xe ngựa của đối phương, hành lý nhiều như vậy, phía trước còn có gia đinh võ nghệ cao cường mở đường, cứ tưởng là gia đình giàu có nào đó, ai dè lại là kẻ mình ghét bỏ, cảm thấy xui xẻo vô cùng.

“Không phải ta thì ngươi muốn là ai?”

Vân Thanh Văn hừ lạnh một tiếng: “Chó ngoan không cản đường.” Nói xong, hắng giọng ra lệnh cho phu xe nhanh chóng chạy lên trước mặt đoàn xe nhà họ Tần.

Đỗ Hành hỏi: “Y là người huyện Thu Dương à?”

“Trước đây nghe hàng xóm nói y vốn là người huyện này, sau đó nhìn trúng một vị tú tài rồi gả sang huyện Thu Dương. Hai năm nay hay quay về.”

Đỗ Hành kinh ngạc: “Nhà y cùng ở Phúc Tích Hạng với chúng ta, tuy không phải cửa đối cửa nhưng cũng không xa, sao y lại không biết chúng ta đến huyện Thu Dương nhậm chức?”

“Y kiêu ngạo, hàng xóm đều không thích trò chuyện với y. Cũng không rõ ngày nào y khởi hành, không biết chuyện nhà ta cũng chẳng lạ.”

Đỗ Hành gật đầu.

Chẳng mấy chốc đã có lời giải thích. Cỗ xe của Vân Thanh Văn chạy trước một lúc lại bị tụt lại phía sau.

Hóa ra tên này được nuông chiều từ bé, ngồi xe ngựa một lúc đã không chịu nổi, phải xuống nghỉ ngơi. Gặp quán trà ven đường nào cũng phải vào thử, cứ cái đà này, chắc phải mất mười ngày mới đến được huyện Thu Dương.

Đỗ Hành biết nhà họ Vân là thương gia giàu có, ở Phúc Tích Hạng, nhà họ Vân là rộng nhất, gần bốn gian nhà, trong nhà bây giờ chỉ có người già, con cháu đều ra ngoài làm ăn.

Những nhà như vậy đương nhiên không thiếu tiền tiêu xài, chỉ là Vân Thanh Văn này đã có phu quân, không biết sao lại còn rong chơi trên đường thế này.

Đỗ Hành nghĩ ngợi một chút rồi không bận tâm nữa, chuyện nhà người khác, hắn mới lười quan tâm.

Xe ngựa nhanh chóng tiến vào địa phận huyện Thu Dương, tuy vẫn là núi non trùng điệp, nhưng càng đi về phía huyện Thu Dương, càng thấy rõ sự hoang vu.

Làng mạc ven đường ít nhà, nhà ngói lại càng hiếm hoi, hầu hết đều là nhà tranh vách đất.

Bây giờ là tháng năm, đáng lý ra ruộng đồng phải xanh tươi tốt, thế nhưng nơi đây cỏ dại mọc um tùm, ruộng đất canh tác chỉ lác đác vài mẫu.

Thỉnh thoảng gặp vài người qua đường, áo quần tả tơi đến mức ngay cả Tần Tiểu Mãn từng trải qua không ít ngày tháng khốn khó cũng phải nhíu mày.

Trong lòng Đỗ Hành và Tần Tiểu Mãn đều nặng trĩu.

Xe ngựa chạy lắc lư, bốn ngày sau mới đến huyện Thu Dương.

Thừa Ý trên xe ngựa luôn ngủ gà ngủ gật, hai ngày nay ăn uống không ngon miệng, người cũng yếu ớt hơn nhiều.

Đạm Sách còn nhỏ nhưng lại khỏe mạnh, dọc đường cứ líu lo, thấy Dịch Viêm cưỡi ngựa đi theo thì vô cùng phấn khích, cứ “giá giá giá” muốn Dịch Viêm cho cưỡi ngựa.

Cổng thành huyện Thu Dương cao lớn uy nghi chẳng kém gì huyện Lạc Hà, nhưng vào trong thành mới thấy khác biệt.

Giờ này là buổi sáng, lẽ ra phải là lúc tiểu thương bày hàng ra bán, nông dân chở rau củ quả mới hái xuống bán, tấp nập náo nhiệt nhất.

Thế nhưng con phố chính vào từ cổng thành lại vắng hoe, người bán hàng chỉ đếm trên đầu ngón tay. Không chỉ ít người đẩy xe bán hàng rong mà ngay cả các cửa hàng ven đường cũng đóng cửa im lìm.

Cảnh tượng này chẳng khác gì huyện Lạc Hà lúc chưa họp chợ, gần tối, các cửa hàng đóng cửa về nhà.

Người buôn bán ít, nhưng dọc đường lại không ít người ăn xin chống gậy trúc, đầu bù tóc rối, tay bưng bát xin ăn.

Thật ra, trên đường đến đây, nhìn cuộc sống của nông dân cũng đã phần nào đoán được tình hình trong huyện thành cũng chẳng khá khẩm gì, nhưng khi thực sự chứng kiến cảnh tượng tiêu điều này trong lòng vẫn không khỏi chấn động.

Tần Tiểu Mãn quay sang thấy sắc mặt Đỗ Hành trầm xuống, cậu đưa tay nắm lấy mu bàn tay Đỗ Hành: “Huyện Thu Dương cứ hai, bốn, sáu mới họp chợ, hôm nay không phải ngày họp chợ, đợi đến ngày họp chợ chắc sẽ náo nhiệt hơn.”

Đỗ Hành vỗ vỗ mu bàn tay Tần Tiểu Mãn, cười nói: “Ta không sao. Đường phố rộng rãi thế này, cũng không sợ đụng xe nữa.”

Vừa dứt lời, bỗng nghe “ầm” một tiếng.

“Tiền bảo kê hôm nay ngươi nộp hay không?”

Đỗ Hành nhìn theo tiếng động, ở đầu phố có mấy gã côn đồ vây quanh một quán đậu hũ, hung dữ dọa nạt.



“Xin Nhị gia rộng lượng cho tiểu nhân thêm vài ngày, dạo này buôn bán ế ẩm, hôm nay mở cửa đến giờ vẫn chưa có khách nào, thật sự là túng thiếu quá.” Chủ quán cầu xin, chắp tay khom lưng xin lỗi: “Chỉ cần có lãi, nhất định sẽ cung kính dâng lên cho Nhị gia ngay.”

Nhưng gã được gọi là Nhị gia kia chẳng thèm nghe, túm lấy cổ áo người bán hàng: “Ngươi bớt lừa gạt ta, lần nào cũng khất ba ngày, ba ngày rồi lại ba ngày, ngươi tưởng ta dễ dãi lắm sao?”

Con gái nhỏ của chủ quán nghe thấy tiếng ồn ào từ sân sau chạy ra, thấy tình hình hoảng sợ, vội vàng chạy lên định cứu cha.

“Nhị Gia, dạo này buôn bán trong huyện ra sao ngài cũng thấy, cha ta không phải cố tình nợ đâu. Ngài đánh cha ta rồi chẳng phải càng làm lỡ buôn bán, nợ tiền bảo kê càng lâu sao?”

Nhị Gia thấy cô gái trẻ chạy ra cầu xin, liền ném người bán hàng sang một bên: “Ồ, không ngờ lão Tiêu còn có cô con gái xinh đẹp thế này. Quả đúng là con nhà buôn bán, tiểu thư khuê các cũng biết tính toán.”

Gã nở nụ cười dâm tà, đưa tay véo cằm cô nương, cô bé sợ hãi lùi lại.

“Cô nương này da thật mịn màng.” Nhị Gia sờ tay lên má mình một cách thèm thuồng: “Lão Tiêu, ngươi kêu ca túng quẫn, nể tình quen biết bao nhiêu năm, ta cũng không làm khó dễ ngươi nữa. Ngươi cứ đưa con gái cho ta, một cô nương nhỏ nhắn thế này ở tiệm đậu hũ cực nhọc lắm, theo ta ăn sung mặc sướng không phải tốt hơn sao?”

Chủ quán vội vàng che chắn con gái, hốt hoảng nói: “Nhị Gia làm vậy không được đâu, con gái tôi còn nhỏ dại, làm sao rời xa gia đình được. Đồ đạc trong tiệm này, thứ nào ngài ưng ý cứ lấy.”

“Láo xược!” Nhị Gia đá đổ chiếc ghế trong tiệm: “Ta đã hết lời nói lý lẽ, ngươi lại cứ khất lần, khất lượt. Xem ra là ngươi không coi ta ra gì rồi.”

Nhị Gia vung tay lên: “Bọn tham lam, chỉ biết vơ vét làm giàu cho bản thân, không biết ơn nghĩa của ta, đập nát tiệm cho hắn! Xem hắn còn buôn bán kiểu gì!”

Mấy tên côn đồ xông vào tiệm, đập phá đồ đạc.

Người dân bên ngoài nghe thấy động, chỉ liếc nhìn, hình như cảnh này đã quá quen thuộc, rồi rụt cổ lại, bước nhanh hơn, tránh rước họa vào thân.

“Cha ơi!” Cô gái khóc: “Các ngươi buông ta ra!”

Đỗ Hành thấy cảnh dân chúng bị ức hiếp, không thể làm ngơ được nữa, dặn Tần Tiểu Mãn trông bọn trẻ rồi vội vàng xuống xe: “Dừng tay lại!”

“Giữa thanh thiên bạch nhật mà dám đập phá cửa tiệm, cưỡng ép dân nữ, trong mắt các ngươi còn vương pháp sao!”

Thấy chàng trai trẻ tiến đến, mấy tên côn đồ khựng lại, đồng loạt nhìn về phía tên Nhị Gia đang định sờ soạng cô gái.

Nhị Gia bị cắt ngang, bực bội vô cùng, nhe hàm răng dát vàng, quát: “Thằng nhãi ranh đâu ra mà dám nhiều chuyện, sao, ngươi là tình nhân của con nhỏ này, hay là muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân?”

Có lẽ đã lâu lắm rồi mới thấy có người dám đứng ra can ngăn chuyện bất bình, người qua đường thấy lạ liền dừng bước xem náo nhiệt.

“Ngươi buông hay không buông?”

Nhị Gia nhìn Đỗ Hành càng thêm hăng máu: “Ta không buông thì ngươi làm gì được ta? Ở huyện Thu Dương này, lời của ta, Vương Nhị này, ngang với nửa lời tri huyện!”

“Ngươi kiêu căng như vậy, ta còn tưởng ngươi là tri huyện cơ đấy.” Đỗ Hành lạnh lùng nói: “Dịch Viêm, bắt hắn lại, vừa hay tiện đường đưa đến nha môn luôn.”

“Một thằng nhãi ranh còn…”

Lời còn chưa dứt, Dịch Viêm đã tung một cước đá vào miệng Nhị Gia, một cái răng bắn ra ngoài.

Mấy tên côn đồ hoảng hốt, không ngờ người tới lại ra tay nhanh gọn như vậy.

“Ngu, ngu xuẩn!” Cơn đau nhói ở miệng truyền đến, Nhị Gia ôm miệng đầy máu mắng: “Còn không mau lên, lên cho ta!”

Đám côn đồ lúc này mới xông lên, nhưng chẳng mấy chốc, tất cả đều ôm đầu bỏ chạy.

Nhị Gia bị Dịch Viêm trói ngược hai tay, lôi ra ngoài, trói lại, rồi buộc vào đuôi xe ngựa, hết sức lưu loát.

Người dân xung quanh thấy Nhị Gia miệng đầy máu bị bắt đi, lập tức vỗ tay rào rào.

“Đa tạ ân công cứu giúp, tiểu nhân cùng con gái xin đa tạ.” Chủ quán thấy vậy, vội vàng dắt con gái quỳ xuống lạy Đỗ Hành lia lịa: “Đa tạ ân công, đa tạ ân công.”

“Đừng làm thế.” Đỗ Hành vội vàng đỡ hai cha con dậy: “Tên này rốt cuộc là ai? Sao dám ngang ngược như vậy? Nha môn không có quan binh tuần tra hay sao?”

Lão Tiêu buồn rầu nói: “Tri huyện đại nhân tháng trước đã được điều đi, hiện tại nha môn chưa có ai chủ sự, Nhị Gia này vốn đã hoành hành ngang ngược lâu rồi, bây giờ thấy trong huyện không có người đứng đầu, càng hung hăng hơn. Cứ cách ba năm ngày lại đến các cửa tiệm thu tiền bảo kê, dân chúng không dám mở cửa buôn bán nữa.”

Đỗ Hành cau mày: “Đại tuyển vừa qua, việc điều động quan lại địa phương là chính sách của triều đình. Cho dù tạm thời không có người đứng đầu, nhưng nha môn cũng không hề đóng cửa, phải có huấn đạo, tuần kiểm phụ trách chứ.”

Lão Tiêu mở miệng, rồi lại không nói gì.

Chỉ nói: “Ân công hôm nay ra tay nghĩa hiệp, chỉ e đã đắc tội người không nên đắc tội.”

Đỗ Hành nói: “Ta không sợ hắn.”

Hắn chắp tay sau lưng, nhìn những người dân xung quanh: “Ta đến đây là để nhậm chức tri huyện của huyện Thu Dương, sau này nhất định sẽ chỉnh đốn trật tự trong huyện. Nếu có oan ức, mọi người cứ đến nha môn kêu oan. Cứ yên tâm buôn bán, nha môn sẽ tăng cường tuần tra, dẹp bỏ tiền bảo kê phi pháp.”

Dân chúng nghe vậy, nhìn nhau, dường như đang cân nhắc xem có nên tin hay không, Đỗ Hành còn trẻ, nói là quan chức, trông lại giống một văn nhân nho nhã hơn.

Lời nói tuy hay, nhưng không phải ai cũng tin.

“Đỗ đại nhân! Hạ quan đến đón chậm trễ, mong đại nhân thứ tội!”

Từ đầu kia đường phố chính, Mã Anh Phiên, tuần kiểm huyện Thu Dương dẫn theo nha sai, quan binh vội vã chạy tới, vừa thấy Đỗ Hành liền quỳ xuống.

“Cung nghênh Đỗ đại nhân đến huyện nhậm chức.”

Dân chúng không biết Đỗ Hành, nhưng lại nhận ra Mã Anh Phiên. Thấy Mã Anh Phiên cùng nha sai đều quỳ xuống, liền vội vàng quỳ theo: “Tham kiến tri huyện đại nhân.”

Đỗ Hành cho mọi người đứng dậy. Hắn sáng sớm đã không báo cho quan lại trong huyện đến đón, làm rình rang.

Hắn cũng đã từng đón tiếp cấp trên, nên biết địa phương sẽ làm trò gì.

Âm thầm đến thế này, mới thấy rõ được thực trạng của huyện Thu Dương.

Cũng không uổng công, vừa vào huyện đã được tặng ngay một món quà lớn.

Chỉ có nhạc phụ của con gái hắn là Tần lão gia, sau khi nhận được thư mới biết được đôi chút tin tức.

Tần Tiểu Mãn thò đầu ra khỏi xe, liếc nhìn Mã Anh Phiên. Có chút giống đường tẩu nhà mình, tức Tần tam nương, dễ dàng nhận ra là cha con.

Nhị Gia bị trói vào đuôi ngựa của Dịch Viêm giờ thấy tình hình này, biết mình đá trúng miếng sắt, vẻ mặt kiêu căng ban đầu cũng bắt đầu sợ hãi.

Chỉ mong người phía sau có thể ra tay cứu mình.

Đoàn xe lại tiếp tục lên đường, trên con phố vắng vẻ trông thật hùng hậu.

Dân chúng xôn xao: “Vị tri huyện mới này trẻ quá, trông như thư sinh yếu ớt, đến cái huyện nghèo nàn này chẳng khác gì cừu vào miệng sói, làm sao trị được vùng đất này?”

“Chỉ mong tri huyện đến rồi sẽ có người quản lý, trong thành tăng cường kiểm soát, nếu không thì buôn bán ế ẩm, cửa hàng trong huyện lại phải đóng cửa thêm một mớ nữa.”

“Ta thấy lúc nãy vị tri huyện này đã dạy dỗ tên Nhị Gia kia rồi, lại còn khuyến khích buôn bán, biết đâu huyện này sẽ khá lên.”

“Quan chức nào chẳng giỏi làm màu mè, mấy vị trước còn ít sao? Cứ chờ xem khi nào tên Nhị Gia kia được thả ra thì sẽ biết những lời hắn nói lúc nãy với mọi người là thật hay giả.”

Con phố náo nhiệt một hồi, chẳng cần nha sai đi thông báo, chẳng mấy chốc, người dân trong huyện đều biết tân tri huyện họ Đỗ đã đến.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Phu Lang Gọi Ta Về Nhà Ăn Bám Rồi!

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook