Phu Lang Gọi Ta Về Nhà Ăn Bám Rồi!
Chương 94
Đảo Lý Thiên Hạ
02/12/2024
Người gặp chuyện vui vẻ tinh thần sảng khoái, gần đây quan lại trong phủ nha đều phát hiện tri huyện đại nhân luôn nở nụ cười trên môi, người ngoài không biết vì sao sắc mặt ngài lại tốt như vậy, nhưng cấp trên tâm trạng tốt thì người bên dưới cũng dễ sống hơn, tự nhiên cũng vui lây.
Đầu tháng sáu, thời tiết nóng bức, huyện Thu Dương tuy không cách huyện Lạc Hà quá xa, nhưng thời tiết lại nóng hơn huyện Lạc Hà.
Trong phòng xử án, Đỗ Hành uống một cốc nước lạnh, lúc mới uống vào thì thấy mát lạnh sảng khoái, nhưng chỉ một lát sau hơi lạnh đã bị không khí và nhiệt độ trong miệng trung hòa, biến thành nước ấm.
Khi nhận được công văn từ lễ phòng đưa tới, trong lòng hắn bực bội, cứ như bị kim châm vào giữa trời nóng nực.
Đỗ Hành ném công văn lên bàn: “Ta mới nhậm chức chưa được mười ngày, công văn đòi nợ của phủ thành đã tới rồi, e là đã chuẩn bị từ trước.”
Vương Lương Hâm nghe vậy liền bỏ công việc đang làm xuống, chạy đến quạt cho Đỗ Hành: “Trời nóng đại nhân đừng nóng giận, công văn này cứ vài hôm lại được gửi đến một lần, chẳng qua chỉ là nhắc nhở huyện còn nợ triều đình số tiền này thôi. Trong sổ sách của huyện không có tiền, cấp trên cũng biết, dù có đòi nợ đến rát cả miệng thì huyện cũng không có cách nào, cũng không thể bắt bách tính nhịn ăn nhịn mặc để trả nợ được.”
“Nếu cấp trên thật sự muốn trách tội, thì khoản nợ này cũng không đến tay đại nhân, phải không?”
Đỗ Hành nghe những lời này dường như thoải mái hơn, giãn lông mày dựa vào lưng ghế, lặng lẽ hưởng thụ sự hầu hạ tận tình của Vương Lương Hâm: “Mùa hè ở huyện Thu Dương này nóng quá, dù mở hết cửa sổ trong phòng cũng vô ích, chẳng có chút gió nào.”
Vương Lương Hâm liền nói: “Có thể mua đá về không ạ, để trong chậu lớn đặt giữa phòng, rất mát mẻ giải nhiệt.”
Đỗ Hành nghe vậy nhúc nhích: “Nhưng đá mùa hè vốn đã đắt, huyện Thu Dương mùa đông ấm áp, e rằng lại càng khó trữ đá, giá cả chắc chắn cao hơn những nơi khác. Dùng như vậy có phải quá xa xỉ không?”
Vương Lương Hâm vừa quạt vừa nịnh nọt: “Đại nhân là tri huyện, lại mới đến đây, không quen thời tiết cũng là lẽ thường tình, dùng chút đá giải nhiệt sao có thể gọi là xa xỉ. Những người khác đã sống ở đây lâu rồi, tự nhiên chịu được nóng. Nếu đại nhân bị say nắng, sức khỏe không tốt thì làm sao xử lý công việc được, đây là vì bách tính mới không tiếc tiền mua đá giải nhiệt.”
Đỗ Hành suy nghĩ một lát, ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh nắng như muốn thiêu đốt cả bầu trời, nói: “Vương chủ bạ nói rất đúng.”
Mắt Vương Lương Hâm ánh lên vẻ gian xảo: “Tiểu nhân đi làm ngay.”
Phòng xử án được đặt một chậu đá lớn, căn phòng nóng nực bỗng trở nên mát mẻ.
Quan lại đến báo cáo công việc không khỏi xuýt xoa, một chậu đá đã tốn hai lượng bạc, mà chỉ dùng được nửa ngày, nói về hưởng thụ thì vẫn là tri huyện đại nhân biết hưởng thụ nhất.
Vào thời điểm nóng nhất trong ngày, số người đến phòng xử án báo cáo công việc nhiều hơn hẳn.
Hai ngày sau, trời đổ một trận mưa lớn, thời tiết mát mẻ được nửa ngày, tâm trạng Đỗ Hành rất tốt, lại mở tiệc lớn, mời các vị chủ sự trong phủ nha một bữa tiệc linh đình.
Trong bữa tiệc, mọi người vui vẻ hòa thuận, trên dưới một lòng.
Giang Tác Vô ngồi bên cạnh nhìn Đỗ Hành hai má ửng hồng vì uống rượu, nâng cốc chúc tụng, thật là phong quang.
“Ta xem ngươi còn đắc ý được mấy ngày nữa.”
…….
Giữa tháng sáu, Đỗ Hành đang xử lý công việc trong phòng xử án, Vương Lương Hâm hớt hải chạy vào.
“Đại nhân, đại sự không ổn rồi!”
Đỗ Hành đặt công việc xuống, liếc nhìn ông ta không vui: “Chạy đến toát cả mồ hôi là làm gì?”
“Đại… đại nhân không ổn rồi, tri phủ đại nhân đến rồi!”
Đỗ Hành chậm rãi nói: “Đại tuyển các chức quan trong huyện đều có điều chỉnh, hiện tại các quan lại trong huyện đều đã đến vị trí, tri phủ phải đi tuần tra các huyện, có gì mà phải hốt hoảng như vậy?”
Vương Lương Hâm cuống quýt nói: “Vâng, chỉ là không biết vì sao tri phủ đại nhân lại đến huyện chúng ta trước, vừa rồi nha dịch báo tin, tri phủ đại nhân đã đến dịch trạm ngoài thành, e rằng lúc này đã sắp đến cổng thành rồi!”
“Cái gì?!” Đỗ Hành nghe vậy lập tức đứng dậy: “Sao không báo trước?!”
Đỗ Hành vội vàng dọn dẹp lại bàn làm việc hơi lộn xộn, nhìn Vương Lương Hâm vẫn còn đứng ngây ra đó: “Còn đứng đó làm gì, mau đi thông báo cho mọi người đến nghênh đón!”
“Vâng, vâng.”
Một hồi bối rối, Đỗ Hành dẫn người vội vàng đi nghênh đón tri phủ, chưa đến cổng thành, giữa đường đã gặp Tề Khai Thắng.
Lúc này Giang Tác Vô đang đi bên cạnh tri phủ, hai người từ từ bước đi, chỉ thấy tri phủ liên tục gật đầu, không biết hai người đang nói chuyện gì, nhìn từ xa thấy họ trò chuyện rất vui vẻ.
Đỗ Hành hít sâu một hơi, xuống ngựa bước nhanh đến: “Hạ quan nghênh đón chậm trễ, xin tri phủ đại nhân thứ tội.”
Tề Khai Thắng chắp tay nhìn Đỗ Hành, im lặng một lúc không nói gì, một lúc lâu sau mới nói: “Đứng dậy đi.”
Giang Tác Vô nhìn vẻ mặt kinh hoàng của Đỗ Hành, trong lòng thầm đắc ý.
Tề Khai Thắng tuy không trách móc, nhưng dọc đường ông ta đã mất không ít công sức, khoảnh khắc tri phủ nhìn chằm chằm này, đã có một vở kịch hay để xem.
Đỗ Hành cẩn thận đứng dậy, đi bên cạnh Tề Khai Thắng: “Trời nóng nực, đại nhân đường xa vất vả rồi.”
“Cưỡi ngựa cũng chỉ mất hai ngày.”
Tề Khai Thắng nhìn đường phố, ngày Đỗ Hành đến đã bắt một tên côn đồ vào ngục Nam, ai cũng biết quan mới nhậm chức ba ngọn lửa, đám côn đồ địa phương cũng hơi kiêng dè, gần đây đường phố yên bình hơn trước, cũng nhộn nhịp hơn một chút.
Ông ta đột kích như vậy, xem ra cũng có chút hiệu quả.
“Đỗ Hành, ngươi nhậm chức được bao lâu rồi?”
“Bẩm đại nhân, đã gần một tháng.”
Tề Khai Thắng nói: “Huyện Thu Dương vốn là vùng đất tốt, lúc bổ nhiệm ngươi làm tri huyện ở đây, bản quan rất kỳ vọng vào ngươi, ngươi phải quản lý tốt vùng đất này mới không phụ lòng mong đợi của bản quan.”
Đỗ Hành vội vàng chắp tay: “Hạ quan không dám quên lời dặn của tri phủ đại nhân, luôn lấy lời dạy của đại nhân lúc nhậm chức làm lời tự răn dạy bản thân.”
Giang Tác Vô nghe vậy lặng lẽ mỉm cười.
Tề Khai Thắng đi dạo một vòng trong thành, gần trưa, nắng gắt, ông cũng hơi khó chịu với thời tiết này, cùng Đỗ Hành về phủ nha.
Sau khi xem sổ sách nhậm chức trong phủ nha, ông hỏi han vài câu về quan lại trong phủ nha theo lệ thường, rồi quay sang nhị đường.
“Thời tiết huyện Thu Dương khắc nghiệt, hạ quan đã sai người chuẩn bị nước nóng, lát nữa đại nhân tắm rửa sẽ thoải mái hơn.”
Đỗ Hành mang một chậu đá vào phòng, thả rèm che nắng ở cửa sổ xuống, cầm quạt mo phẩy gió mát từ chậu đá, trong phòng cũng mát mẻ hơn nhiều.
Tề Khai Thắng phẩy tay cho mọi người lui xuống, không còn vẻ nghiêm nghị như khi ở bên ngoài nữa, cầm quạt mo Đỗ Hành đã chuẩn bị tự mình quạt, ông và Đỗ Hành cũng coi như quen biết từ lâu, giờ trong phòng không còn ai khác, nói chuyện cũng thoải mái hơn:
“Huyện Thu Dương là huyện nóng nhất trong sáu huyện dưới quyền của phủ, mùa hè bản quan ít khi đến đây, mùa thu và mùa đông thì ấm áp nên đến nhiều hơn. Khí hậu khắc nghiệt khó mà quen được, nhớ năm đó lần đầu tiên bản quan lên kinh ứng thí cũng vì đầu xuân ở kinh thành lạnh giá mà bị cảm lạnh, lỡ mất kỳ thi. Thời tiết ở huyện Lạc Hà khá dễ chịu, ngươi mới đến đây hơn một tháng, đã quen chưa?”
Đỗ Hành cười nói: “Ngoài việc hơi khó quen với thời tiết nóng bức ra, thì mọi thứ đều ổn.”
Tề Khai Thắng liếc nhìn chậu đá: “Trời nóng thì cứ dựa vào thứ này mà sống sao?”
“Một chậu đã gần hai lượng bạc, hạ quan không dám dùng nhiều. Lúc nãy trời nóng suýt bị say nắng, dùng đá được vài ngày, giờ cũng gần quen với thời tiết ở đây rồi.”
Đỗ Hành nói đùa: “Ngày xưa khi còn học hành ở trong làng, cày cấy cả mùa xuân hè, đến mùa thu hoạch bán được hai thạch thóc mới đổi được hai lượng bạc. Nếu dùng đá cả mùa hè thì chẳng còn cháo mà ăn.”
Tề Khai Thắng nghe vậy cũng cười: “Bản quan biết thầy của ngươi, tiên sinh Hướng Phu Tử, khi ông ấy đến phủ thành giảng dạy, bản quan thường cho con cháu đến nghe giảng, nếu gặp ngày nghỉ, bản quan cũng sẽ đích thân đến nghe một buổi. Nghe ông ấy nói ngươi xuất thân nông dân, hôm nay nói chuyện với ngươi, quả nhiên giàu sang không quên nghèo khó, biết cách chi tiêu.”
“Đại nhân quá khen, hạ quan hổ thẹn.”
Tề Khai Thắng thấy vẻ mặt hơi xấu hổ của Đỗ Hành, cười lớn.
Rồi lại nói: “Việc đầu tiên ngươi làm sau khi nhậm chức rất tốt, huyện Thu Dương thiếu tiền, dù có tâm làm việc thì cũng không làm được gì. Hai năm nay chiến tranh loạn lạc, lại thêm tân đế lên ngôi, quốc khố trống rỗng, địa phương muốn vay tiền triều đình cũng khó.”
Ông thở dài: “Huống chi là huyện Thu Dương, đã vay tiền mà bị đòi nhiều lần vẫn chưa trả. Nếu ngươi mở miệng muốn vay thêm, dù bản quan thông cảm cho ngươi mới nhậm chức, e rằng triều đình cũng sẽ không phê duyệt.”
Tề Khai Thắng nói: “Chỉ cần có tiền vào sổ sách thì sẽ dễ xoay sở hơn, cũng coi như giảm bớt gánh nặng cho triều đình.”
Đỗ Hành: “Chỉ là khoản nợ của huyện Thu Dương e là phải từ từ trả.”
Tề Khai Thắng nói: “Cứ từ từ.”
“Quan lại trong phủ nha có siêng năng không? Có ai không cung kính không?”
Đỗ Hành đáp: “Mọi thứ đều tốt, có dùng được hay không thì mùa thu hoạch sắp tới thử một lần sẽ biết.”
Tề Khai Thắng lạnh lùng nói: “Không cần che giấu, bản quan biết những kẻ tiểu nhân ở địa phương cũng không phải hạng vừa. Ngươi mới nhậm chức mà đối xử quá tốt với bọn chúng không phải là điều tốt, hôm nay tên giáo úy kia quá lanh lợi, ngươi có biết hắn đang toan tính gì không?”
Đỗ Hành cau mày: “Đa tạ đại nhân chỉ dạy.”
“Ngươi được Vương gia coi trọng, bản quan cũng có ý muốn đề bạt, nhưng mọi việc còn phải xem năng lực của ngươi.”
Đỗ Hành biết câu nói “có ý muốn đề bạt” này nửa thật nửa giả, chỉ là lời nói xã giao của cấp trên với cấp dưới mà thôi, còn việc xem năng lực thì là thật.
Hắn tự biết rõ điều này.
Buổi chiều, Tề Khai Thắng mệt mỏi vì đi đường, nghỉ trưa ở nhị đường, Đỗ Hành về hậu trạch chuẩn bị cơm tối.
Để tránh làm lỡ công việc bận rộn của địa phương trong mùa thu hoạch, tri phủ sẽ đi tuần tra các huyện trước mùa thu hoạch.
Vì vậy sẽ không ở lại huyện nào quá lâu, chỉ cần huyện không có vấn đề gì lớn, hôm sau sẽ đến huyện tiếp theo.
Giang Tác Vô làm huấn đạo năm năm, rồi làm giáo úy bốn năm, tự nhiên biết rõ trình tự tuần tra của cấp trên.
Người của ông ta báo cáo Đỗ Hành đã về hậu trạch, ông ta liền lấy cớ việc huyện học đến nhị đường đợi gặp Tề Khai Thắng.
Tề Khai Thắng vừa ngủ dậy, rửa mặt, ánh nắng ngoài cửa sổ vẫn chói chang.
Ông mặc quan phục, nghĩ ngày mai phải khởi hành sớm.
“Đại nhân, Giang giáo úy cầu kiến.”
Tề Khai Thắng lau tay: “Ông ta đến làm gì?”
“Nói là có việc huyện học muốn bẩm báo.”
Tề Khai Thắng coi trọng người đọc sách, nghe nói là chuyện huyện học, tuy không thích lão già này giở trò, vẫn nói: “Cho ông ta vào đi.”
“Hạ quan tham kiến tri phủ đại nhân.”
Tề Khai Thắng ngồi ở vị trí chủ tọa, vẫy tay với Giang Tác Vô đang quỳ dưới đất: “Đứng dậy đi.”
“Tri phủ đại nhân luôn quan tâm đến việc học hành, những năm nay huyện Thu Dương nghèo khó, người đọc sách ít, kinh phí eo hẹp nên huyện học cũng không được tốt lắm, hạ quan phụ trách việc học hành trong huyện luôn cảm thấy hổ thẹn.”
Huyện Thu Dương xếp cuối cùng trong sáu huyện, những chuyện này Tề Khai Thắng đã biết từ lâu.
“May mắn là năm nay huyện học có thêm năm người đọc sách so với năm ngoái, hạ quan thấy vậy không khỏi cảm thấy an ủi.”
Tề Khai Thắng liếc nhìn sổ sách, mỉm cười: “Tốt, Hoàng thượng đã nâng cao tiêu chuẩn tuyển chọn, huyện học có thể thêm được học sinh đã là không dễ.”
Ông gập sổ lại: “Đây cũng là công lao của ngươi, chắc sau khi tân tri huyện nhậm chức, dưới sự lãnh đạo của Đỗ Hành, huyện Thu Dương sẽ ngày càng tốt hơn.”
Thấy nhắc đến tân tri huyện, Giang Tác Vô liền nhân cơ hội nói: “Tri huyện Đỗ còn trẻ, xử lý chính sự rất năng nổ, chỉ là…”
“Có gì không ổn sao?” Tề Khai Thắng nhìn người muốn nói lại thôi: “Bản quan đến tuần tra chính là muốn xem quan lại mới nhậm chức có làm tròn trách nhiệm hay không, ngươi cứ nói đi.”
Giang Tác Vô liền quỳ xuống: “Tri phủ đại nhân sáng suốt, tri huyện Đỗ từ khi chính thức nhậm chức đã ngấm ngầm kêu gọi hương thân, phú hộ địa phương tặng quà chúc mừng, thu về hàng nghìn lượng bạc. Cuộc sống xa hoa, ngày nào cũng dùng đá giải nhiệt, lại còn mở tiệc chiêu đãi khách…”
“Luật triều đình cấm quan lại tư túi tiền bạc, hạ quan thấy vậy thực sự không ổn, huyện Thu Dương vốn là vùng đất nghèo khó, nếu để bách tính biết tri huyện đại nhân như vậy, bách tính sẽ nghĩ gì.”
Tề Khai Thắng cau mày: “Ngươi muốn tố cáo Đỗ Hành sao?”
“Hạ quan không dám nói bừa, chỉ là nghĩ cho bách tính huyện Thu Dương. Lần này tuyệt đối không phải nói bậy, có sổ sách làm chứng!”
Giang Tác Vô quỳ xuống trình lên một quyển sổ sách.
Tề Khai Thắng cầm sổ sách xem qua, nhìn Giang Tác Vô: “Ý ngươi là Đỗ Hành tư túi tiền bạc, dùng số tiền đó để sống xa hoa?”
“Hạ quan không dám tùy tiện phỏng đoán, chỉ là chứng cứ rõ ràng, hạ quan cũng rất đau lòng, tri huyện tiền nhiệm vừa đi, chẳng dễ gì mới có tân tri huyện đến, không ngờ Đỗ tri huyện lại như vậy. Hành vi này, lợi dụng chức vụ để tư lợi, chẳng phải là khiến bách tính khổ sở sao?”
“Hạ quan suốt ngày lo lắng, biết tri phủ đại nhân công chính liêm minh, nên mới run rẩy bẩm báo sự thật.”
Tề Khai Thắng nhìn Giang Tác Vô vẻ mặt trung thành ngay thẳng, không sợ cường quyền.
Ông cầm sổ sách, mặt mày tái mét, nhưng lại nói: “Hoàng thượng mới lên ngôi đã xử lý hai tên quan tham ô, ghét nhất chữ tham.”
“Đỗ Hành mới nhậm chức chưa đầy một tháng đã tư túi tiền bạc, nếu để hắn tiếp tục làm tri huyện ở huyện Thu Dương chẳng phải là khiến dân chúng lầm than sao.”
Tề Khai Thắng lộ vẻ lo lắng: “Chỉ là mùa thu hoạch sắp đến, trong huyện chắc chắn bận rộn, phủ nha không thể một ngày không có người đứng đầu. Nếu cách chức hắn, nhất thời lại khó tìm người thay thế, phải làm sao bây giờ… e rằng chỉ có thể tạm thời nhắm mắt cho qua, đợi đến cuối năm rồi tính tiếp.”
Ông nhìn Giang Tác Vô.
“Hạ quan xin nghe theo sự sắp xếp của tri phủ đại nhân, đại nhân sáng suốt, nhất định sẽ không để kẻ vi phạm luật pháp nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật. Chỉ là tri huyện tham lam tiền bạc, e rằng mùa thu hoạch bách tính sẽ phải chịu khổ rồi.”
Tề Khai Thắng nói: “Giang giáo úy, theo ta được biết, ngươi làm quan cũng đã hơn mười năm rồi.”
Giang Tác Vô nín thở, âm thầm chờ đợi những gì Tề Khai Thắng sắp nói: “Đại nhân tốt bụng.”
Nhưng lời đề bạt mà ông ta muốn nghe lại chuyển thành: “Làm quan lâu như vậy, ngươi có biết khi tố cáo cấp trên sơ suất tội gì không?”
Giang Tác Vô nghe vậy giật mình, vội vàng dập đầu: “Đại nhân, hạ quan nói đều là sự thật, tuyệt đối không phải bịa đặt!”
Đầu óc ông ta xoay chuyển nhanh chóng, đang suy nghĩ xem Đỗ Hành và Tề Khai Thắng có quan hệ gì không, thì thấy Tề Khai Thắng giơ tay.
Lát sau, người hầu lấy một quyển sổ sách đến: “Thứ ngươi đưa lên, không khéo ta cũng có một quyển, đã nhận được trước khi đến huyện Thu Dương, hơn nữa còn do Đỗ Hành đích thân sai người gửi đến.”
“Tư túi tiền bạc là tham ô, nhưng đây là thu công khai đã báo cáo lên trên. Sổ sách huyện Thu Dương trống rỗng, Đỗ Hành lấy số tiền này bổ sung vào ngân sách công, dùng cho dân.”
Tề Khai Thắng “bốp” một tiếng ném sổ sách lên bàn, vốn là chuyện không vẻ vang gì, nhưng đã được ông và triều đình đồng ý, giờ lại có người đến tố cáo, không khác gì tát thẳng vào mặt ông và triều đình: “Ngươi giám sát cấp trên vốn không sai, sai ở chỗ nóng vội, chưa điều tra rõ ràng đã vội vàng tố cáo.”
Giang Tác Vô nhìn hai quyển sổ sách giống hệt nhau trên bàn, đứng đờ người ra, trong đầu chỉ còn lại năm chữ “sao có thể như vậy”.
“Lúc đại tuyển ngươi đã xin thăng chức, vốn cũng là người có chí tiến thủ, nhưng những năm nay việc giáo dục ở huyện Thu Dương không tốt, học sinh cũng ít, nên không qua được khảo hạch. Bây giờ ngươi không chuyên tâm vào công việc mà lại để ý đến tân tri huyện, rốt cuộc là do thay đổi ý định ban đầu, hay là oán hận triều đình?”
Giang Tác Vô sợ hãi liên tục dập đầu: “Là hạ quan sơ suất, hạ quan tuyệt đối không có ý đó, mong đại nhân bớt giận!”
Trời nóng dễ bực mình, một chút đốm lửa nhỏ cũng có thể khiến người ta nổi giận, Tề Khai Thắng giận dữ nói: “Đỗ Hành mới đến huyện chưa quen thời tiết, tìm cách giải nhiệt, ngươi là người cũ trong huyện, không những không thông cảm giúp đỡ cấp trên giải quyết khó khăn, lại còn lén lút ghi nhớ chuyện hắn xa xỉ.”
“Chiêu đãi thuộc hạ không hề bị triều đình cấm, ngươi đã tố cáo, vậy bữa tiệc này có vượt quá quy định không?”
Giang Tác Vô lần đầu tiên bị mắng mỏ nghiêm khắc như vậy, khuôn mặt già nua đỏ bừng vì xấu hổ.
Tề Khai Thắng mắng mỏ một hồi, càng mắng càng nghĩ đến huyện Thu Dương những năm qua không đâu vào đâu, lại thấy quan lại địa phương phẩm hạnh như vậy, càng thêm tức giận.
Mắng mỏ chừng mười lăm phút, Tề Khai Thắng thấy miệng khô, cầm chén trà bên cạnh uống một ngụm cho đỡ cơn tức.
Sau đó nói: “Ngươi đã không còn để tâm đến công việc, vậy thì không cần tiếp tục nữa. Đường đường là một giáo úy, không có năng lực, lại không có phẩm hạnh, làm sao dạy dỗ tốt, quản lý tốt huyện học được.”
“Công việc trước mắt cứ tạm gác lại, để huấn đạo giúp ngươi xử lý, đợi bản quan tuần tra xong sẽ quyết định.”
Giang Tác Vô không muốn “mất cả chì lẫn chài”, nghe Tề Khai Thắng sắp xếp cho mình, cả người bủn rủn, hồi lâu không nói nên lời, nhưng lại không thể tranh luận, đúng là “nuốt bắng phải trái đắng”.
Một lúc lâu sau mới khó khăn nói: “Đại nhân sáng suốt, hạ quan xin nghe theo lời dạy.”
“Người đã đi rồi à?”
Đỗ Hành thấy người hầu bước vào, đang thong thả nhặt rau cùng Tần Tiểu Mãn, mùa hè trên bàn không thể thiếu một đĩa rau trộn.
Ngày xưa khi còn học ở thư viện Bạch Dung, Du Khoát từng nói món dưa chuột trộn của Đỗ Hành còn ngon hơn cả món ăn ở tửu lâu Tam Tiên ở kinh thành.
Trời nóng, tri phủ sợ nóng, lại vừa nổi giận một trận, bữa tối có một món rau trộn thanh mát, chắc chắn sẽ ăn ngon miệng hơn.
“Sắc mặt Giang Tác Vô khi rời đi rất khó coi, nghe nói tri phủ đại nhân đã đình chỉ chức vụ của ông ta rồi.”
Tần Tiểu Mãn nghe vậy nhướng mày, cậu buông đậu đũa trong tay: “Đình chỉ rồi à?”
“Bẩm phu lang, đúng vậy.”
Tần Tiểu Mãn cười nhìn Đỗ Hành.
“Nếu ông ta không bị đình chỉ, công sức của chúng ta những ngày qua coi như đổ sông đổ bể, tiếc số tiền bỏ ra, đó đều là tiền túi của nhà chúng ta đấy.”
“Thường nói “tiền mất tật mang”, không còn ông ta gây trở ngại nữa, huynh cũng có thể yên tâm sai khiến người trong phủ nha làm việc cho tốt!”
Đỗ Hành mỉm cười: “Mùa gặt là thời điểm tốt, để ông ta đến tháng bảy thì không may mắn.”
Hôm sau, trước khi rời đi, Tề Khai Thắng đã công bố trước nha môn chuyện quà biếu thành ngân sách công và việc Giang Tác Vô bị đình chỉ chức vụ, giao cho Đỗ Hành sắp xếp lại công việc của ông ta.
Răn dạy đám người kia phải tôn trọng và yêu quý cấp trên, siêng năng vì dân rồi mới rời đi.
Mọi người xôn xao, không ngờ vị tri huyện nho nhã ôn hòa lại có thể đánh bại lão cáo già Giang Tác Vô, ban đầu cứ tưởng hắn sẽ bị người già này nuốt sống, kết quả hắn lại bình an vô sự, ngược lại là kẻ chiến thắng lại bị đánh bại, ai mà chẳng bất ngờ.
Qua chuyện này, mọi người tự nhiên biết được vị tân tri huyện này tuy trông trẻ tuổi, nhưng không phải là công tử bột như vẻ bề ngoài.
Ai mới là người làm chủ trong phủ nha, mọi người đều rõ như ban ngày, hơn nữa tri phủ đã răn dạy, nên giờ gió chiều nào theo chiều ấy.
Vương Lương Hâm nhìn biến cố này, ngơ ngác, không biết sai sót ở đâu, chỗ dựa của mình lại sụp đổ.
Nhìn Đỗ Hành vẫn để mình làm việc ở phòng xử án, trong lòng ông ta thấp thỏm bất an, vừa âm thầm hy vọng Đỗ Hành thật sự tin tưởng mình, bản thân vẫn có thể tiếp tục sống yên ổn trong phủ nha.
“Vương chủ bạ, ngươi đi gọi Giang giáo úy đến đây.”
Tim Vương Lương Hâm thắt lại: “Vâng.”
Không lâu sau, Giang Tác Vô liền bước nhanh vào, sự việc đã đến nước này, vẻ mặt hòa nhã bên ngoài cũng không cần phải giả vờ nữa.
“Đỗ đại nhân thật mưu mô.”
Đỗ Hành nhìn Giang Tác Vô mặt mày tiều tụy, chắc là đêm qua về nhà mất ngủ, người già rồi, một đêm không nghỉ ngơi thì sắc mặt sẽ rất khó coi.
“Sao có thể sánh bằng Giang giáo úy được.”
Giang Tác Vô cười lạnh: “Ngay từ đầu ngươi đã giả vờ nóng vội không làm nên chuyện gì để ta tưởng ngươi dễ nắm bắt, rồi từng bước dụ ta vào bẫy, biết trước mùa gặt tri phủ sẽ đến tuần tra, ta nhất định sẽ nhân cơ hội này tố cáo ngươi, sợ lời tố cáo không đủ sức nặng, nên còn cố tình giả vờ xa hoa.”
Đỗ Hành chống cằm: “Nếu Giang đại nhân làm việc đàng hoàng, không có ý đồ xấu, thì dù bản quan có cố tình sắp đặt cũng không được. Không phải bản quan nóng vội, mà là Giang giáo úy quá nóng vội, quá muốn thay thế bản quan.”
“Hôm nay ngươi đã thành công, tự nhiên là đắc ý. Quả thực là bản quan đã đánh giá thấp ngươi.”
Đỗ Hành nhìn Vương Lương Hâm đang im lặng không dám nói bên cạnh, ý vị thâm trường: “Tất cả đều là nhờ chủ bạ tận tâm của ta, nếu không có Vương chủ bạ hỗ trợ, bản quan cũng khó mà thành công.”
Vương Lương Hâm sợ hãi không dám nói gì, hai bên đều là người ông ta không thể đắc tội, ông ta chỉ là một lại viên, sao dám kêu oan, chỉ trợn to mắt, không còn vẻ khôn khéo như trước nữa.
“Là ngươi! Ngươi gài bẫy ta!”
Chưa đợi Vương Lương Hâm trả lời, Đỗ Hành nói thay ông ta: “Vương chủ bạ cũng không sai, chim khôn chọn cành mà đậu, ông ta chỉ muốn làm việc ở phủ nha thêm vài năm thôi.”
Giang Tác Vô trừng mắt nhìn: “Ta đã sớm thấy ngươi không ổn rồi, nghĩ đến tình nghĩa nhiều năm trên dưới nên không truy cứu, không ngờ ngươi lại phản bội ta!”
Vương Lương Hâm nghe câu “đã sớm nghi ngờ” thì trong lòng lạnh toát: “Tiểu nhân không hiểu Giang giáo úy đang nói gì!”
Đỗ Hành khoanh tay đứng nhìn cảnh “chó cắn chó”, tuy thích thú, nhưng vẫn kịp thời ngăn lại, mời Giang Tác Vô ra ngoài.
Ông ta đã bị đình chỉ chức vụ, tự nhiên không cần phải ở lại phủ nha nữa, hơn nữa mất mặt như vậy, ông ta cũng không muốn ở lại phủ nha nhìn sắc mặt của thuộc hạ cũ.
“Ông ta nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi, dù sao ông ta là quan, ngươi là lại, muốn xử lý ngươi quá dễ dàng.”
Đỗ Hành thổi bọt trà, tiếp tục dọa Vương Lương Hâm: “Hơn nữa khác với ngươi, một hai năm nữa ông ta sẽ được điều chuyển đến huyện khác, thậm chí là phủ khác, còn ngươi là người địa phương, vợ con đều ở huyện Thu Dương, muốn ngươi thân bại danh liệt ở đây chẳng phải dễ như trở bàn tay sao?”
Vương Lương Hâm vội vàng quỳ xuống trước mặt Đỗ Hành, hai chân run rẩy: “Đại nhân, xin hãy cho tiểu nhân một con đường sống, tiểu nhân nguyện chết không từ!”
Đỗ Hành nói: “Ngươi xúi giục ta tham ô, ta sẽ không tiếp tục để ngươi làm việc ở phủ nha nữa, nhưng xem biểu hiện của ngươi, có thể chừa cho ngươi một con đường sống.”
Vương Lương Hâm nước mắt nước mũi giàn giụa: “Tiểu nhân xin nghe theo sự sai khiến của đại nhân.”
Đầu tháng sáu, thời tiết nóng bức, huyện Thu Dương tuy không cách huyện Lạc Hà quá xa, nhưng thời tiết lại nóng hơn huyện Lạc Hà.
Trong phòng xử án, Đỗ Hành uống một cốc nước lạnh, lúc mới uống vào thì thấy mát lạnh sảng khoái, nhưng chỉ một lát sau hơi lạnh đã bị không khí và nhiệt độ trong miệng trung hòa, biến thành nước ấm.
Khi nhận được công văn từ lễ phòng đưa tới, trong lòng hắn bực bội, cứ như bị kim châm vào giữa trời nóng nực.
Đỗ Hành ném công văn lên bàn: “Ta mới nhậm chức chưa được mười ngày, công văn đòi nợ của phủ thành đã tới rồi, e là đã chuẩn bị từ trước.”
Vương Lương Hâm nghe vậy liền bỏ công việc đang làm xuống, chạy đến quạt cho Đỗ Hành: “Trời nóng đại nhân đừng nóng giận, công văn này cứ vài hôm lại được gửi đến một lần, chẳng qua chỉ là nhắc nhở huyện còn nợ triều đình số tiền này thôi. Trong sổ sách của huyện không có tiền, cấp trên cũng biết, dù có đòi nợ đến rát cả miệng thì huyện cũng không có cách nào, cũng không thể bắt bách tính nhịn ăn nhịn mặc để trả nợ được.”
“Nếu cấp trên thật sự muốn trách tội, thì khoản nợ này cũng không đến tay đại nhân, phải không?”
Đỗ Hành nghe những lời này dường như thoải mái hơn, giãn lông mày dựa vào lưng ghế, lặng lẽ hưởng thụ sự hầu hạ tận tình của Vương Lương Hâm: “Mùa hè ở huyện Thu Dương này nóng quá, dù mở hết cửa sổ trong phòng cũng vô ích, chẳng có chút gió nào.”
Vương Lương Hâm liền nói: “Có thể mua đá về không ạ, để trong chậu lớn đặt giữa phòng, rất mát mẻ giải nhiệt.”
Đỗ Hành nghe vậy nhúc nhích: “Nhưng đá mùa hè vốn đã đắt, huyện Thu Dương mùa đông ấm áp, e rằng lại càng khó trữ đá, giá cả chắc chắn cao hơn những nơi khác. Dùng như vậy có phải quá xa xỉ không?”
Vương Lương Hâm vừa quạt vừa nịnh nọt: “Đại nhân là tri huyện, lại mới đến đây, không quen thời tiết cũng là lẽ thường tình, dùng chút đá giải nhiệt sao có thể gọi là xa xỉ. Những người khác đã sống ở đây lâu rồi, tự nhiên chịu được nóng. Nếu đại nhân bị say nắng, sức khỏe không tốt thì làm sao xử lý công việc được, đây là vì bách tính mới không tiếc tiền mua đá giải nhiệt.”
Đỗ Hành suy nghĩ một lát, ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh nắng như muốn thiêu đốt cả bầu trời, nói: “Vương chủ bạ nói rất đúng.”
Mắt Vương Lương Hâm ánh lên vẻ gian xảo: “Tiểu nhân đi làm ngay.”
Phòng xử án được đặt một chậu đá lớn, căn phòng nóng nực bỗng trở nên mát mẻ.
Quan lại đến báo cáo công việc không khỏi xuýt xoa, một chậu đá đã tốn hai lượng bạc, mà chỉ dùng được nửa ngày, nói về hưởng thụ thì vẫn là tri huyện đại nhân biết hưởng thụ nhất.
Vào thời điểm nóng nhất trong ngày, số người đến phòng xử án báo cáo công việc nhiều hơn hẳn.
Hai ngày sau, trời đổ một trận mưa lớn, thời tiết mát mẻ được nửa ngày, tâm trạng Đỗ Hành rất tốt, lại mở tiệc lớn, mời các vị chủ sự trong phủ nha một bữa tiệc linh đình.
Trong bữa tiệc, mọi người vui vẻ hòa thuận, trên dưới một lòng.
Giang Tác Vô ngồi bên cạnh nhìn Đỗ Hành hai má ửng hồng vì uống rượu, nâng cốc chúc tụng, thật là phong quang.
“Ta xem ngươi còn đắc ý được mấy ngày nữa.”
…….
Giữa tháng sáu, Đỗ Hành đang xử lý công việc trong phòng xử án, Vương Lương Hâm hớt hải chạy vào.
“Đại nhân, đại sự không ổn rồi!”
Đỗ Hành đặt công việc xuống, liếc nhìn ông ta không vui: “Chạy đến toát cả mồ hôi là làm gì?”
“Đại… đại nhân không ổn rồi, tri phủ đại nhân đến rồi!”
Đỗ Hành chậm rãi nói: “Đại tuyển các chức quan trong huyện đều có điều chỉnh, hiện tại các quan lại trong huyện đều đã đến vị trí, tri phủ phải đi tuần tra các huyện, có gì mà phải hốt hoảng như vậy?”
Vương Lương Hâm cuống quýt nói: “Vâng, chỉ là không biết vì sao tri phủ đại nhân lại đến huyện chúng ta trước, vừa rồi nha dịch báo tin, tri phủ đại nhân đã đến dịch trạm ngoài thành, e rằng lúc này đã sắp đến cổng thành rồi!”
“Cái gì?!” Đỗ Hành nghe vậy lập tức đứng dậy: “Sao không báo trước?!”
Đỗ Hành vội vàng dọn dẹp lại bàn làm việc hơi lộn xộn, nhìn Vương Lương Hâm vẫn còn đứng ngây ra đó: “Còn đứng đó làm gì, mau đi thông báo cho mọi người đến nghênh đón!”
“Vâng, vâng.”
Một hồi bối rối, Đỗ Hành dẫn người vội vàng đi nghênh đón tri phủ, chưa đến cổng thành, giữa đường đã gặp Tề Khai Thắng.
Lúc này Giang Tác Vô đang đi bên cạnh tri phủ, hai người từ từ bước đi, chỉ thấy tri phủ liên tục gật đầu, không biết hai người đang nói chuyện gì, nhìn từ xa thấy họ trò chuyện rất vui vẻ.
Đỗ Hành hít sâu một hơi, xuống ngựa bước nhanh đến: “Hạ quan nghênh đón chậm trễ, xin tri phủ đại nhân thứ tội.”
Tề Khai Thắng chắp tay nhìn Đỗ Hành, im lặng một lúc không nói gì, một lúc lâu sau mới nói: “Đứng dậy đi.”
Giang Tác Vô nhìn vẻ mặt kinh hoàng của Đỗ Hành, trong lòng thầm đắc ý.
Tề Khai Thắng tuy không trách móc, nhưng dọc đường ông ta đã mất không ít công sức, khoảnh khắc tri phủ nhìn chằm chằm này, đã có một vở kịch hay để xem.
Đỗ Hành cẩn thận đứng dậy, đi bên cạnh Tề Khai Thắng: “Trời nóng nực, đại nhân đường xa vất vả rồi.”
“Cưỡi ngựa cũng chỉ mất hai ngày.”
Tề Khai Thắng nhìn đường phố, ngày Đỗ Hành đến đã bắt một tên côn đồ vào ngục Nam, ai cũng biết quan mới nhậm chức ba ngọn lửa, đám côn đồ địa phương cũng hơi kiêng dè, gần đây đường phố yên bình hơn trước, cũng nhộn nhịp hơn một chút.
Ông ta đột kích như vậy, xem ra cũng có chút hiệu quả.
“Đỗ Hành, ngươi nhậm chức được bao lâu rồi?”
“Bẩm đại nhân, đã gần một tháng.”
Tề Khai Thắng nói: “Huyện Thu Dương vốn là vùng đất tốt, lúc bổ nhiệm ngươi làm tri huyện ở đây, bản quan rất kỳ vọng vào ngươi, ngươi phải quản lý tốt vùng đất này mới không phụ lòng mong đợi của bản quan.”
Đỗ Hành vội vàng chắp tay: “Hạ quan không dám quên lời dặn của tri phủ đại nhân, luôn lấy lời dạy của đại nhân lúc nhậm chức làm lời tự răn dạy bản thân.”
Giang Tác Vô nghe vậy lặng lẽ mỉm cười.
Tề Khai Thắng đi dạo một vòng trong thành, gần trưa, nắng gắt, ông cũng hơi khó chịu với thời tiết này, cùng Đỗ Hành về phủ nha.
Sau khi xem sổ sách nhậm chức trong phủ nha, ông hỏi han vài câu về quan lại trong phủ nha theo lệ thường, rồi quay sang nhị đường.
“Thời tiết huyện Thu Dương khắc nghiệt, hạ quan đã sai người chuẩn bị nước nóng, lát nữa đại nhân tắm rửa sẽ thoải mái hơn.”
Đỗ Hành mang một chậu đá vào phòng, thả rèm che nắng ở cửa sổ xuống, cầm quạt mo phẩy gió mát từ chậu đá, trong phòng cũng mát mẻ hơn nhiều.
Tề Khai Thắng phẩy tay cho mọi người lui xuống, không còn vẻ nghiêm nghị như khi ở bên ngoài nữa, cầm quạt mo Đỗ Hành đã chuẩn bị tự mình quạt, ông và Đỗ Hành cũng coi như quen biết từ lâu, giờ trong phòng không còn ai khác, nói chuyện cũng thoải mái hơn:
“Huyện Thu Dương là huyện nóng nhất trong sáu huyện dưới quyền của phủ, mùa hè bản quan ít khi đến đây, mùa thu và mùa đông thì ấm áp nên đến nhiều hơn. Khí hậu khắc nghiệt khó mà quen được, nhớ năm đó lần đầu tiên bản quan lên kinh ứng thí cũng vì đầu xuân ở kinh thành lạnh giá mà bị cảm lạnh, lỡ mất kỳ thi. Thời tiết ở huyện Lạc Hà khá dễ chịu, ngươi mới đến đây hơn một tháng, đã quen chưa?”
Đỗ Hành cười nói: “Ngoài việc hơi khó quen với thời tiết nóng bức ra, thì mọi thứ đều ổn.”
Tề Khai Thắng liếc nhìn chậu đá: “Trời nóng thì cứ dựa vào thứ này mà sống sao?”
“Một chậu đã gần hai lượng bạc, hạ quan không dám dùng nhiều. Lúc nãy trời nóng suýt bị say nắng, dùng đá được vài ngày, giờ cũng gần quen với thời tiết ở đây rồi.”
Đỗ Hành nói đùa: “Ngày xưa khi còn học hành ở trong làng, cày cấy cả mùa xuân hè, đến mùa thu hoạch bán được hai thạch thóc mới đổi được hai lượng bạc. Nếu dùng đá cả mùa hè thì chẳng còn cháo mà ăn.”
Tề Khai Thắng nghe vậy cũng cười: “Bản quan biết thầy của ngươi, tiên sinh Hướng Phu Tử, khi ông ấy đến phủ thành giảng dạy, bản quan thường cho con cháu đến nghe giảng, nếu gặp ngày nghỉ, bản quan cũng sẽ đích thân đến nghe một buổi. Nghe ông ấy nói ngươi xuất thân nông dân, hôm nay nói chuyện với ngươi, quả nhiên giàu sang không quên nghèo khó, biết cách chi tiêu.”
“Đại nhân quá khen, hạ quan hổ thẹn.”
Tề Khai Thắng thấy vẻ mặt hơi xấu hổ của Đỗ Hành, cười lớn.
Rồi lại nói: “Việc đầu tiên ngươi làm sau khi nhậm chức rất tốt, huyện Thu Dương thiếu tiền, dù có tâm làm việc thì cũng không làm được gì. Hai năm nay chiến tranh loạn lạc, lại thêm tân đế lên ngôi, quốc khố trống rỗng, địa phương muốn vay tiền triều đình cũng khó.”
Ông thở dài: “Huống chi là huyện Thu Dương, đã vay tiền mà bị đòi nhiều lần vẫn chưa trả. Nếu ngươi mở miệng muốn vay thêm, dù bản quan thông cảm cho ngươi mới nhậm chức, e rằng triều đình cũng sẽ không phê duyệt.”
Tề Khai Thắng nói: “Chỉ cần có tiền vào sổ sách thì sẽ dễ xoay sở hơn, cũng coi như giảm bớt gánh nặng cho triều đình.”
Đỗ Hành: “Chỉ là khoản nợ của huyện Thu Dương e là phải từ từ trả.”
Tề Khai Thắng nói: “Cứ từ từ.”
“Quan lại trong phủ nha có siêng năng không? Có ai không cung kính không?”
Đỗ Hành đáp: “Mọi thứ đều tốt, có dùng được hay không thì mùa thu hoạch sắp tới thử một lần sẽ biết.”
Tề Khai Thắng lạnh lùng nói: “Không cần che giấu, bản quan biết những kẻ tiểu nhân ở địa phương cũng không phải hạng vừa. Ngươi mới nhậm chức mà đối xử quá tốt với bọn chúng không phải là điều tốt, hôm nay tên giáo úy kia quá lanh lợi, ngươi có biết hắn đang toan tính gì không?”
Đỗ Hành cau mày: “Đa tạ đại nhân chỉ dạy.”
“Ngươi được Vương gia coi trọng, bản quan cũng có ý muốn đề bạt, nhưng mọi việc còn phải xem năng lực của ngươi.”
Đỗ Hành biết câu nói “có ý muốn đề bạt” này nửa thật nửa giả, chỉ là lời nói xã giao của cấp trên với cấp dưới mà thôi, còn việc xem năng lực thì là thật.
Hắn tự biết rõ điều này.
Buổi chiều, Tề Khai Thắng mệt mỏi vì đi đường, nghỉ trưa ở nhị đường, Đỗ Hành về hậu trạch chuẩn bị cơm tối.
Để tránh làm lỡ công việc bận rộn của địa phương trong mùa thu hoạch, tri phủ sẽ đi tuần tra các huyện trước mùa thu hoạch.
Vì vậy sẽ không ở lại huyện nào quá lâu, chỉ cần huyện không có vấn đề gì lớn, hôm sau sẽ đến huyện tiếp theo.
Giang Tác Vô làm huấn đạo năm năm, rồi làm giáo úy bốn năm, tự nhiên biết rõ trình tự tuần tra của cấp trên.
Người của ông ta báo cáo Đỗ Hành đã về hậu trạch, ông ta liền lấy cớ việc huyện học đến nhị đường đợi gặp Tề Khai Thắng.
Tề Khai Thắng vừa ngủ dậy, rửa mặt, ánh nắng ngoài cửa sổ vẫn chói chang.
Ông mặc quan phục, nghĩ ngày mai phải khởi hành sớm.
“Đại nhân, Giang giáo úy cầu kiến.”
Tề Khai Thắng lau tay: “Ông ta đến làm gì?”
“Nói là có việc huyện học muốn bẩm báo.”
Tề Khai Thắng coi trọng người đọc sách, nghe nói là chuyện huyện học, tuy không thích lão già này giở trò, vẫn nói: “Cho ông ta vào đi.”
“Hạ quan tham kiến tri phủ đại nhân.”
Tề Khai Thắng ngồi ở vị trí chủ tọa, vẫy tay với Giang Tác Vô đang quỳ dưới đất: “Đứng dậy đi.”
“Tri phủ đại nhân luôn quan tâm đến việc học hành, những năm nay huyện Thu Dương nghèo khó, người đọc sách ít, kinh phí eo hẹp nên huyện học cũng không được tốt lắm, hạ quan phụ trách việc học hành trong huyện luôn cảm thấy hổ thẹn.”
Huyện Thu Dương xếp cuối cùng trong sáu huyện, những chuyện này Tề Khai Thắng đã biết từ lâu.
“May mắn là năm nay huyện học có thêm năm người đọc sách so với năm ngoái, hạ quan thấy vậy không khỏi cảm thấy an ủi.”
Tề Khai Thắng liếc nhìn sổ sách, mỉm cười: “Tốt, Hoàng thượng đã nâng cao tiêu chuẩn tuyển chọn, huyện học có thể thêm được học sinh đã là không dễ.”
Ông gập sổ lại: “Đây cũng là công lao của ngươi, chắc sau khi tân tri huyện nhậm chức, dưới sự lãnh đạo của Đỗ Hành, huyện Thu Dương sẽ ngày càng tốt hơn.”
Thấy nhắc đến tân tri huyện, Giang Tác Vô liền nhân cơ hội nói: “Tri huyện Đỗ còn trẻ, xử lý chính sự rất năng nổ, chỉ là…”
“Có gì không ổn sao?” Tề Khai Thắng nhìn người muốn nói lại thôi: “Bản quan đến tuần tra chính là muốn xem quan lại mới nhậm chức có làm tròn trách nhiệm hay không, ngươi cứ nói đi.”
Giang Tác Vô liền quỳ xuống: “Tri phủ đại nhân sáng suốt, tri huyện Đỗ từ khi chính thức nhậm chức đã ngấm ngầm kêu gọi hương thân, phú hộ địa phương tặng quà chúc mừng, thu về hàng nghìn lượng bạc. Cuộc sống xa hoa, ngày nào cũng dùng đá giải nhiệt, lại còn mở tiệc chiêu đãi khách…”
“Luật triều đình cấm quan lại tư túi tiền bạc, hạ quan thấy vậy thực sự không ổn, huyện Thu Dương vốn là vùng đất nghèo khó, nếu để bách tính biết tri huyện đại nhân như vậy, bách tính sẽ nghĩ gì.”
Tề Khai Thắng cau mày: “Ngươi muốn tố cáo Đỗ Hành sao?”
“Hạ quan không dám nói bừa, chỉ là nghĩ cho bách tính huyện Thu Dương. Lần này tuyệt đối không phải nói bậy, có sổ sách làm chứng!”
Giang Tác Vô quỳ xuống trình lên một quyển sổ sách.
Tề Khai Thắng cầm sổ sách xem qua, nhìn Giang Tác Vô: “Ý ngươi là Đỗ Hành tư túi tiền bạc, dùng số tiền đó để sống xa hoa?”
“Hạ quan không dám tùy tiện phỏng đoán, chỉ là chứng cứ rõ ràng, hạ quan cũng rất đau lòng, tri huyện tiền nhiệm vừa đi, chẳng dễ gì mới có tân tri huyện đến, không ngờ Đỗ tri huyện lại như vậy. Hành vi này, lợi dụng chức vụ để tư lợi, chẳng phải là khiến bách tính khổ sở sao?”
“Hạ quan suốt ngày lo lắng, biết tri phủ đại nhân công chính liêm minh, nên mới run rẩy bẩm báo sự thật.”
Tề Khai Thắng nhìn Giang Tác Vô vẻ mặt trung thành ngay thẳng, không sợ cường quyền.
Ông cầm sổ sách, mặt mày tái mét, nhưng lại nói: “Hoàng thượng mới lên ngôi đã xử lý hai tên quan tham ô, ghét nhất chữ tham.”
“Đỗ Hành mới nhậm chức chưa đầy một tháng đã tư túi tiền bạc, nếu để hắn tiếp tục làm tri huyện ở huyện Thu Dương chẳng phải là khiến dân chúng lầm than sao.”
Tề Khai Thắng lộ vẻ lo lắng: “Chỉ là mùa thu hoạch sắp đến, trong huyện chắc chắn bận rộn, phủ nha không thể một ngày không có người đứng đầu. Nếu cách chức hắn, nhất thời lại khó tìm người thay thế, phải làm sao bây giờ… e rằng chỉ có thể tạm thời nhắm mắt cho qua, đợi đến cuối năm rồi tính tiếp.”
Ông nhìn Giang Tác Vô.
“Hạ quan xin nghe theo sự sắp xếp của tri phủ đại nhân, đại nhân sáng suốt, nhất định sẽ không để kẻ vi phạm luật pháp nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật. Chỉ là tri huyện tham lam tiền bạc, e rằng mùa thu hoạch bách tính sẽ phải chịu khổ rồi.”
Tề Khai Thắng nói: “Giang giáo úy, theo ta được biết, ngươi làm quan cũng đã hơn mười năm rồi.”
Giang Tác Vô nín thở, âm thầm chờ đợi những gì Tề Khai Thắng sắp nói: “Đại nhân tốt bụng.”
Nhưng lời đề bạt mà ông ta muốn nghe lại chuyển thành: “Làm quan lâu như vậy, ngươi có biết khi tố cáo cấp trên sơ suất tội gì không?”
Giang Tác Vô nghe vậy giật mình, vội vàng dập đầu: “Đại nhân, hạ quan nói đều là sự thật, tuyệt đối không phải bịa đặt!”
Đầu óc ông ta xoay chuyển nhanh chóng, đang suy nghĩ xem Đỗ Hành và Tề Khai Thắng có quan hệ gì không, thì thấy Tề Khai Thắng giơ tay.
Lát sau, người hầu lấy một quyển sổ sách đến: “Thứ ngươi đưa lên, không khéo ta cũng có một quyển, đã nhận được trước khi đến huyện Thu Dương, hơn nữa còn do Đỗ Hành đích thân sai người gửi đến.”
“Tư túi tiền bạc là tham ô, nhưng đây là thu công khai đã báo cáo lên trên. Sổ sách huyện Thu Dương trống rỗng, Đỗ Hành lấy số tiền này bổ sung vào ngân sách công, dùng cho dân.”
Tề Khai Thắng “bốp” một tiếng ném sổ sách lên bàn, vốn là chuyện không vẻ vang gì, nhưng đã được ông và triều đình đồng ý, giờ lại có người đến tố cáo, không khác gì tát thẳng vào mặt ông và triều đình: “Ngươi giám sát cấp trên vốn không sai, sai ở chỗ nóng vội, chưa điều tra rõ ràng đã vội vàng tố cáo.”
Giang Tác Vô nhìn hai quyển sổ sách giống hệt nhau trên bàn, đứng đờ người ra, trong đầu chỉ còn lại năm chữ “sao có thể như vậy”.
“Lúc đại tuyển ngươi đã xin thăng chức, vốn cũng là người có chí tiến thủ, nhưng những năm nay việc giáo dục ở huyện Thu Dương không tốt, học sinh cũng ít, nên không qua được khảo hạch. Bây giờ ngươi không chuyên tâm vào công việc mà lại để ý đến tân tri huyện, rốt cuộc là do thay đổi ý định ban đầu, hay là oán hận triều đình?”
Giang Tác Vô sợ hãi liên tục dập đầu: “Là hạ quan sơ suất, hạ quan tuyệt đối không có ý đó, mong đại nhân bớt giận!”
Trời nóng dễ bực mình, một chút đốm lửa nhỏ cũng có thể khiến người ta nổi giận, Tề Khai Thắng giận dữ nói: “Đỗ Hành mới đến huyện chưa quen thời tiết, tìm cách giải nhiệt, ngươi là người cũ trong huyện, không những không thông cảm giúp đỡ cấp trên giải quyết khó khăn, lại còn lén lút ghi nhớ chuyện hắn xa xỉ.”
“Chiêu đãi thuộc hạ không hề bị triều đình cấm, ngươi đã tố cáo, vậy bữa tiệc này có vượt quá quy định không?”
Giang Tác Vô lần đầu tiên bị mắng mỏ nghiêm khắc như vậy, khuôn mặt già nua đỏ bừng vì xấu hổ.
Tề Khai Thắng mắng mỏ một hồi, càng mắng càng nghĩ đến huyện Thu Dương những năm qua không đâu vào đâu, lại thấy quan lại địa phương phẩm hạnh như vậy, càng thêm tức giận.
Mắng mỏ chừng mười lăm phút, Tề Khai Thắng thấy miệng khô, cầm chén trà bên cạnh uống một ngụm cho đỡ cơn tức.
Sau đó nói: “Ngươi đã không còn để tâm đến công việc, vậy thì không cần tiếp tục nữa. Đường đường là một giáo úy, không có năng lực, lại không có phẩm hạnh, làm sao dạy dỗ tốt, quản lý tốt huyện học được.”
“Công việc trước mắt cứ tạm gác lại, để huấn đạo giúp ngươi xử lý, đợi bản quan tuần tra xong sẽ quyết định.”
Giang Tác Vô không muốn “mất cả chì lẫn chài”, nghe Tề Khai Thắng sắp xếp cho mình, cả người bủn rủn, hồi lâu không nói nên lời, nhưng lại không thể tranh luận, đúng là “nuốt bắng phải trái đắng”.
Một lúc lâu sau mới khó khăn nói: “Đại nhân sáng suốt, hạ quan xin nghe theo lời dạy.”
“Người đã đi rồi à?”
Đỗ Hành thấy người hầu bước vào, đang thong thả nhặt rau cùng Tần Tiểu Mãn, mùa hè trên bàn không thể thiếu một đĩa rau trộn.
Ngày xưa khi còn học ở thư viện Bạch Dung, Du Khoát từng nói món dưa chuột trộn của Đỗ Hành còn ngon hơn cả món ăn ở tửu lâu Tam Tiên ở kinh thành.
Trời nóng, tri phủ sợ nóng, lại vừa nổi giận một trận, bữa tối có một món rau trộn thanh mát, chắc chắn sẽ ăn ngon miệng hơn.
“Sắc mặt Giang Tác Vô khi rời đi rất khó coi, nghe nói tri phủ đại nhân đã đình chỉ chức vụ của ông ta rồi.”
Tần Tiểu Mãn nghe vậy nhướng mày, cậu buông đậu đũa trong tay: “Đình chỉ rồi à?”
“Bẩm phu lang, đúng vậy.”
Tần Tiểu Mãn cười nhìn Đỗ Hành.
“Nếu ông ta không bị đình chỉ, công sức của chúng ta những ngày qua coi như đổ sông đổ bể, tiếc số tiền bỏ ra, đó đều là tiền túi của nhà chúng ta đấy.”
“Thường nói “tiền mất tật mang”, không còn ông ta gây trở ngại nữa, huynh cũng có thể yên tâm sai khiến người trong phủ nha làm việc cho tốt!”
Đỗ Hành mỉm cười: “Mùa gặt là thời điểm tốt, để ông ta đến tháng bảy thì không may mắn.”
Hôm sau, trước khi rời đi, Tề Khai Thắng đã công bố trước nha môn chuyện quà biếu thành ngân sách công và việc Giang Tác Vô bị đình chỉ chức vụ, giao cho Đỗ Hành sắp xếp lại công việc của ông ta.
Răn dạy đám người kia phải tôn trọng và yêu quý cấp trên, siêng năng vì dân rồi mới rời đi.
Mọi người xôn xao, không ngờ vị tri huyện nho nhã ôn hòa lại có thể đánh bại lão cáo già Giang Tác Vô, ban đầu cứ tưởng hắn sẽ bị người già này nuốt sống, kết quả hắn lại bình an vô sự, ngược lại là kẻ chiến thắng lại bị đánh bại, ai mà chẳng bất ngờ.
Qua chuyện này, mọi người tự nhiên biết được vị tân tri huyện này tuy trông trẻ tuổi, nhưng không phải là công tử bột như vẻ bề ngoài.
Ai mới là người làm chủ trong phủ nha, mọi người đều rõ như ban ngày, hơn nữa tri phủ đã răn dạy, nên giờ gió chiều nào theo chiều ấy.
Vương Lương Hâm nhìn biến cố này, ngơ ngác, không biết sai sót ở đâu, chỗ dựa của mình lại sụp đổ.
Nhìn Đỗ Hành vẫn để mình làm việc ở phòng xử án, trong lòng ông ta thấp thỏm bất an, vừa âm thầm hy vọng Đỗ Hành thật sự tin tưởng mình, bản thân vẫn có thể tiếp tục sống yên ổn trong phủ nha.
“Vương chủ bạ, ngươi đi gọi Giang giáo úy đến đây.”
Tim Vương Lương Hâm thắt lại: “Vâng.”
Không lâu sau, Giang Tác Vô liền bước nhanh vào, sự việc đã đến nước này, vẻ mặt hòa nhã bên ngoài cũng không cần phải giả vờ nữa.
“Đỗ đại nhân thật mưu mô.”
Đỗ Hành nhìn Giang Tác Vô mặt mày tiều tụy, chắc là đêm qua về nhà mất ngủ, người già rồi, một đêm không nghỉ ngơi thì sắc mặt sẽ rất khó coi.
“Sao có thể sánh bằng Giang giáo úy được.”
Giang Tác Vô cười lạnh: “Ngay từ đầu ngươi đã giả vờ nóng vội không làm nên chuyện gì để ta tưởng ngươi dễ nắm bắt, rồi từng bước dụ ta vào bẫy, biết trước mùa gặt tri phủ sẽ đến tuần tra, ta nhất định sẽ nhân cơ hội này tố cáo ngươi, sợ lời tố cáo không đủ sức nặng, nên còn cố tình giả vờ xa hoa.”
Đỗ Hành chống cằm: “Nếu Giang đại nhân làm việc đàng hoàng, không có ý đồ xấu, thì dù bản quan có cố tình sắp đặt cũng không được. Không phải bản quan nóng vội, mà là Giang giáo úy quá nóng vội, quá muốn thay thế bản quan.”
“Hôm nay ngươi đã thành công, tự nhiên là đắc ý. Quả thực là bản quan đã đánh giá thấp ngươi.”
Đỗ Hành nhìn Vương Lương Hâm đang im lặng không dám nói bên cạnh, ý vị thâm trường: “Tất cả đều là nhờ chủ bạ tận tâm của ta, nếu không có Vương chủ bạ hỗ trợ, bản quan cũng khó mà thành công.”
Vương Lương Hâm sợ hãi không dám nói gì, hai bên đều là người ông ta không thể đắc tội, ông ta chỉ là một lại viên, sao dám kêu oan, chỉ trợn to mắt, không còn vẻ khôn khéo như trước nữa.
“Là ngươi! Ngươi gài bẫy ta!”
Chưa đợi Vương Lương Hâm trả lời, Đỗ Hành nói thay ông ta: “Vương chủ bạ cũng không sai, chim khôn chọn cành mà đậu, ông ta chỉ muốn làm việc ở phủ nha thêm vài năm thôi.”
Giang Tác Vô trừng mắt nhìn: “Ta đã sớm thấy ngươi không ổn rồi, nghĩ đến tình nghĩa nhiều năm trên dưới nên không truy cứu, không ngờ ngươi lại phản bội ta!”
Vương Lương Hâm nghe câu “đã sớm nghi ngờ” thì trong lòng lạnh toát: “Tiểu nhân không hiểu Giang giáo úy đang nói gì!”
Đỗ Hành khoanh tay đứng nhìn cảnh “chó cắn chó”, tuy thích thú, nhưng vẫn kịp thời ngăn lại, mời Giang Tác Vô ra ngoài.
Ông ta đã bị đình chỉ chức vụ, tự nhiên không cần phải ở lại phủ nha nữa, hơn nữa mất mặt như vậy, ông ta cũng không muốn ở lại phủ nha nhìn sắc mặt của thuộc hạ cũ.
“Ông ta nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi, dù sao ông ta là quan, ngươi là lại, muốn xử lý ngươi quá dễ dàng.”
Đỗ Hành thổi bọt trà, tiếp tục dọa Vương Lương Hâm: “Hơn nữa khác với ngươi, một hai năm nữa ông ta sẽ được điều chuyển đến huyện khác, thậm chí là phủ khác, còn ngươi là người địa phương, vợ con đều ở huyện Thu Dương, muốn ngươi thân bại danh liệt ở đây chẳng phải dễ như trở bàn tay sao?”
Vương Lương Hâm vội vàng quỳ xuống trước mặt Đỗ Hành, hai chân run rẩy: “Đại nhân, xin hãy cho tiểu nhân một con đường sống, tiểu nhân nguyện chết không từ!”
Đỗ Hành nói: “Ngươi xúi giục ta tham ô, ta sẽ không tiếp tục để ngươi làm việc ở phủ nha nữa, nhưng xem biểu hiện của ngươi, có thể chừa cho ngươi một con đường sống.”
Vương Lương Hâm nước mắt nước mũi giàn giụa: “Tiểu nhân xin nghe theo sự sai khiến của đại nhân.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.