Chương 17:
Đoan Du
20/06/2024
Minh gia đem hắn gả lại đây, nuốt sính lễ của Tần gia, của hồi môn cũng không cho hắn. Ngày thành thân nhìn hắn nâng một ít của hồi môn, kỳ thật bên trong đều là một ít đồ vật không hề có giá trị.
Hắn ở Minh gia tổng cộng chỉ có hai bộ quần áo, xuân đi đông tới, vẫn luôn mặc, cũng may là hắn biết may vá, đến mùa đông liền nhét chút rơm rạ vào trong.
Áo cũ bị tẩy có chút trắng bệch, nhưng vẫn có thể mặc được.
Tần Ninh nhìn thấy Minh Nam Tri cho dù ăn mặc áo cũ cũng khó che đi dáng người cùng gương mặt xinh đẹp, hắn híp mắt. Ban đầu hắn cũng là hâm mộ Minh Nam Tri, Minh Nam Tri là ca nhi đẹp nhất thôn Thanh Tuyền, còn có một vị hôn phu như Kỷ Đại.
Kết quả Kỷ Đại lại chạy mất. Tần An Hòa là bạn tốt của Minh Nam Tri, cũng lập tức quay mũi giáo, ấp úng ám chỉ hành vi của Minh Nam Tri không bị kiềm chế.
Hiện nay Minh Nam Tri gả cho Tần Thanh Chước, một người không hề có chí tiến thủ, về sau làm gì có ngày lành mà sống.
Hắn thấy Minh Nam Tri đi vào sau núi, thu hồi ánh mắt, cười nói: “Chúng ta cũng mau vào núi đi, nãy giờ nói chuyện, chậm trễ không ít thời gian rồi.”
Minh Nam Tri cũng không biết trong lòng Tần Ninh nghĩ gì, từ trước đến nay mỗi lần ra sau núi đều là đi hơi xa một chút, cách xa những người khác.
Hắn cong lưng, cầm lưỡi hái bắt đầu cắt cỏ.
Động tác của Minh Nam Tri nhanh nhẹn, mới cắt được một lát, liền chứa đầy sọt, Minh Nam Tri thu hồi lưỡi hái.
Sau núi có không ít thứ tốt, còn có một mảnh quả dại rất ngọt, Minh Nam Tri muốn hái mấy quả cho Tần Thanh Chước nếm thử. Hắn đẩy ra chạc cây, sau đó leo lên cây hái mấy quả vừa to vừa đỏ bỏ vào sọt.
Đang định đi về, lại nghe thấy trong bụi cỏ có động tĩnh. Minh Nam Tri tinh mắt thấy được một chút mào gà màu đỏ đang đong đưa.
Khu vực này là có gà rừng, gà rừng lớn lên ở nơi sơn dã rất cơ linh. Chỉ cần nghe thấy một chút gió thổi cỏ lay liền trốn vào trong rừng cây, không đến một lát liền biến mất.
Minh Nam Tri kiên nhẫn đợi một lát, chờ gà rừng đi rồi. Hắn mới cẩn thận tới gần đẩy ra bụi cỏ, phát hiện bên trong có ba quả trứng gà.
Trên mặt hiện lên một tia kinh hỉ.
Không nghĩ tới hôm nay lại may mắn như vậy, còn nhặt được trứng gà rừng.
Hắn mang theo trứng gà về nhà.
----------------------------------------
Tần Thanh Chước vươn vai, lại uống một ngụm nước. Nước vẫn còn độ ấm, lúc này mới nhớ tới trước đó Minh Nam Tri có tới đây thêm nước ấm cho mình.
Tần Thanh Chước nghĩ đến bản thân ngay cả một tiếng cảm ơn cũng chưa nói liền đi ra khỏi phòng, trong nhà cũng không có thân ảnh của Minh Nam Tri.
Sọt và lưỡi hái trong góc nhà chính cũng không thấy.
Hắn đi ra sân, khóa cửa lại.
“Thanh Chước, ngươi định đi đâu vậy?” Tần Sinh cõng mấy bó củi trở về, nhìn thấy Tần Thanh Chước ra cửa liền thuận miệng hỏi một câu.
“Ta đến sau núi xem thử coi có thể nhặt chút bồ kết không.” Tần Thanh Chước nhìn thấy củi trong sọt của Tần Sinh được bó lại gọn gàng lưu loát, nếu để hắn làm, tuyệt đối làm không được giống vậy.
“Tần Sinh thúc, một bó củi này của thúc có thể bán được bao nhiêu tiền?”
Tần Sinh thở dài, có chút tiếc nuối nói: “Bó này chỉ bán được bốn văn tiền, nếu là vào đông, còn có thể bán mắc chút, có thể bán được tám văn tiền một bó.”
Tỉ lệ đổi bạc ở Đại Sở là một lượng bạc bằng một quan tiền, mà một quan tiền lại tương đương với một ngàn văn tiền.
“Nếu ngươi có thể đem thư đọc tốt, về sau đi trấn trên làm phòng thu chi, một tháng kiếm tiền cũng không ít.” Tần Sinh chỉ có thể nghĩ đến phòng thu chi, còn làm tú tài hay làm quan là chưa từng nghĩ tới, cái đó chỉ có người trong thành mới dám nghĩ.
Hắn ở Minh gia tổng cộng chỉ có hai bộ quần áo, xuân đi đông tới, vẫn luôn mặc, cũng may là hắn biết may vá, đến mùa đông liền nhét chút rơm rạ vào trong.
Áo cũ bị tẩy có chút trắng bệch, nhưng vẫn có thể mặc được.
Tần Ninh nhìn thấy Minh Nam Tri cho dù ăn mặc áo cũ cũng khó che đi dáng người cùng gương mặt xinh đẹp, hắn híp mắt. Ban đầu hắn cũng là hâm mộ Minh Nam Tri, Minh Nam Tri là ca nhi đẹp nhất thôn Thanh Tuyền, còn có một vị hôn phu như Kỷ Đại.
Kết quả Kỷ Đại lại chạy mất. Tần An Hòa là bạn tốt của Minh Nam Tri, cũng lập tức quay mũi giáo, ấp úng ám chỉ hành vi của Minh Nam Tri không bị kiềm chế.
Hiện nay Minh Nam Tri gả cho Tần Thanh Chước, một người không hề có chí tiến thủ, về sau làm gì có ngày lành mà sống.
Hắn thấy Minh Nam Tri đi vào sau núi, thu hồi ánh mắt, cười nói: “Chúng ta cũng mau vào núi đi, nãy giờ nói chuyện, chậm trễ không ít thời gian rồi.”
Minh Nam Tri cũng không biết trong lòng Tần Ninh nghĩ gì, từ trước đến nay mỗi lần ra sau núi đều là đi hơi xa một chút, cách xa những người khác.
Hắn cong lưng, cầm lưỡi hái bắt đầu cắt cỏ.
Động tác của Minh Nam Tri nhanh nhẹn, mới cắt được một lát, liền chứa đầy sọt, Minh Nam Tri thu hồi lưỡi hái.
Sau núi có không ít thứ tốt, còn có một mảnh quả dại rất ngọt, Minh Nam Tri muốn hái mấy quả cho Tần Thanh Chước nếm thử. Hắn đẩy ra chạc cây, sau đó leo lên cây hái mấy quả vừa to vừa đỏ bỏ vào sọt.
Đang định đi về, lại nghe thấy trong bụi cỏ có động tĩnh. Minh Nam Tri tinh mắt thấy được một chút mào gà màu đỏ đang đong đưa.
Khu vực này là có gà rừng, gà rừng lớn lên ở nơi sơn dã rất cơ linh. Chỉ cần nghe thấy một chút gió thổi cỏ lay liền trốn vào trong rừng cây, không đến một lát liền biến mất.
Minh Nam Tri kiên nhẫn đợi một lát, chờ gà rừng đi rồi. Hắn mới cẩn thận tới gần đẩy ra bụi cỏ, phát hiện bên trong có ba quả trứng gà.
Trên mặt hiện lên một tia kinh hỉ.
Không nghĩ tới hôm nay lại may mắn như vậy, còn nhặt được trứng gà rừng.
Hắn mang theo trứng gà về nhà.
----------------------------------------
Tần Thanh Chước vươn vai, lại uống một ngụm nước. Nước vẫn còn độ ấm, lúc này mới nhớ tới trước đó Minh Nam Tri có tới đây thêm nước ấm cho mình.
Tần Thanh Chước nghĩ đến bản thân ngay cả một tiếng cảm ơn cũng chưa nói liền đi ra khỏi phòng, trong nhà cũng không có thân ảnh của Minh Nam Tri.
Sọt và lưỡi hái trong góc nhà chính cũng không thấy.
Hắn đi ra sân, khóa cửa lại.
“Thanh Chước, ngươi định đi đâu vậy?” Tần Sinh cõng mấy bó củi trở về, nhìn thấy Tần Thanh Chước ra cửa liền thuận miệng hỏi một câu.
“Ta đến sau núi xem thử coi có thể nhặt chút bồ kết không.” Tần Thanh Chước nhìn thấy củi trong sọt của Tần Sinh được bó lại gọn gàng lưu loát, nếu để hắn làm, tuyệt đối làm không được giống vậy.
“Tần Sinh thúc, một bó củi này của thúc có thể bán được bao nhiêu tiền?”
Tần Sinh thở dài, có chút tiếc nuối nói: “Bó này chỉ bán được bốn văn tiền, nếu là vào đông, còn có thể bán mắc chút, có thể bán được tám văn tiền một bó.”
Tỉ lệ đổi bạc ở Đại Sở là một lượng bạc bằng một quan tiền, mà một quan tiền lại tương đương với một ngàn văn tiền.
“Nếu ngươi có thể đem thư đọc tốt, về sau đi trấn trên làm phòng thu chi, một tháng kiếm tiền cũng không ít.” Tần Sinh chỉ có thể nghĩ đến phòng thu chi, còn làm tú tài hay làm quan là chưa từng nghĩ tới, cái đó chỉ có người trong thành mới dám nghĩ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.