Chương 22:
Đoan Du
25/06/2024
Tần Thanh Chước thấy Minh Cảnh hướng hắn làm mặt quỷ, khóe miệng giật giật.
Nhóc nhìn thấy Minh phụ đi rồi, liền ghé vào đầu gối Tần Thanh Chước, chớp chớp mắt nhìn hắn hỏi: “Huynh có đối xử tốt với đại ca ta không?”
“Có.”
Minh Cảnh ngây thơ nói: “Đại ca của ta là ca nhi xinh đẹp nhất trong thôn, huynh cưới được huynh ấy thật sự là lời to.”
Tần Thanh Chước cảm thấy đứa nhỏ này thật thú vị: “Nhóc cũng biết chuyện này nữa à.”
“Chuyện trong thôn ta đều biết. Mọi người đều nói đại ca phu là một tên lưu manh không học vấn không nghề nghiệp, cả ngày chỉ biết ăn ăn uống uống, ăn không ngồi rồi.”
Minh Cảnh cao hứng nói: “Ta cũng muốn giống như đại ca phu, cả ngày ăn ăn uống uống.”
Tần Thanh Chước: “……”
Lý Kim Hoa ở trong nhà bếp nấu cơm, bộ dáng của bà vẫn còn hùng hổ, hô vài tiếng Minh Nam Tri, Minh Nam Tri giống như đã chết vậy, một chút động tĩnh cũng không có.
Minh Lô từ trong phòng đi ra, đến nhà bếp giúp Lý Kim Hoa nấu cơm, ngữ khí oán giận nói: “Sao lần này hắn về nhà, chuyện gì cũng không làm, chỉ chờ ăn, còn muốn chúng ta hầu hạ hắn.”
“Ca nhi ở nhà mẹ đẻ lười biếng, chính là ca nhi không có giáo dưỡng, một chút cảm thấy thẹn cũng không có. Nếu nó cảm thấy thẹn, đã không muốn gả chồng, nếu là ta, đã sớm đập đầu chết quách cho rồi.” Lý Kim Hoa mắng đều là những lời khó nghe, mắng một hơi không suyễn tý nào.
Minh phụ từ nhà xí ra tới, muốn đi nhà bếp tránh Tần Thanh Chước, không ngờ lại nghe thấy Lý Kim Hoa nhục mạ con trai lớn của mình. Ngày xưa Lý Kim Hoa ở trước mặt ông tỏ ra rất hiền huệ, tuy rằng có chút bất công, lòng dạ hơi hẹp hòi, nhưng Minh phụ cũng là mở một con mắt nhắm một con mắt cho qua.
Hiện tại là khi nào, con rể mang theo con trai lớn về nhà, vừa vào cửa bà ta liền bãi một trương mặt già, lúc này lại ở trong nhà bếp mắng chửi khó nghe như vậy. Mụ già thúi đây là nửa điểm cũng không quan tâm đến thể diện, bà ta mắng Minh Nam Tri không có giáo dưỡng, chẳng khắc nào nói ông không dạy dỗ Minh Nam Tri thật tốt?
Minh phụ nghĩ tới đây, trong lòng liền tức giận.
Minh phụ giận dữ hét lên: “Sao miệng của bà lại thối đến vậy, tốt xấu gì Nam Tri cũng là con của bà, vậy mà bà lại ở sau lưng chửi bới nó!”
Lý Kim Hoa bị tiếng hét bất thình lình làm cho sợ hãi, nhưng khi bà nhìn thấy cái mặt già của Minh phụ, liền tức giận quát: “Rống cái gì mà rống, không lẽ ta nói sai sao? Bởi vì thanh danh của Minh Nam Tri không tốt, cũng liên lụy đế Lô nhi và Cảnh nhi, đều là cùng cha sinh, ông chỉ biết bất công con trai lớn của ông, không màng hai đứa nhỏ còn lại sao?”
Minh phụ tức giận đến mức lảo đảo. Ông bất công con trai lớn, để tay lên ngực tự hỏi, rốt cuộc người ông bất công chính là ai.
Tần Thanh Chước nghe thấy trong nhà bếp ầm ĩ, nhưng lại nghe không rõ.
Lý Kim Hoa lớn tiếng réo lên: “Minh Nam Tri chính là một tên tai họa!”
Minh Nam Tri cũng nghe được động tĩnh, hắn từ trong phòng ra tới, liền thấy trong nhà bếp, một bên là Lý Kim Hoa đang khóc 'hu hu', còn Minh phụ thì ngực phập phồng lên xuống, vừa thấy liền biết tức giận không nhẹ. Trên mặt Minh Lô đều là biểu tình kinh hách.
Tần Thanh Chước cũng chạy tới, vừa thấy ba người trong nhà bếp, liền nổi lên hứng thú muốn xem náo nhiệt.
Tần Thanh Chước lộ ra sắc mặt không vui nói: “Nhạc mẫu, sao người lại mắng chửi khó nghe như vậy.”
Lý Kim Hoa tức giận đến ngực đau, cường chống mặt mũi nói: “Ngươi nghe nhầm rồi.”
Tần Thanh Chước lại hướng Minh phụ chắp tay hỏi: “Nhạc phụ, khi nào mới ăn cơm?”
Minh Nam Tri nhìn thấy sắc mặt xanh mét của cha và mẹ kế, khóe môi sắp áp không được nữa.
Nhóc nhìn thấy Minh phụ đi rồi, liền ghé vào đầu gối Tần Thanh Chước, chớp chớp mắt nhìn hắn hỏi: “Huynh có đối xử tốt với đại ca ta không?”
“Có.”
Minh Cảnh ngây thơ nói: “Đại ca của ta là ca nhi xinh đẹp nhất trong thôn, huynh cưới được huynh ấy thật sự là lời to.”
Tần Thanh Chước cảm thấy đứa nhỏ này thật thú vị: “Nhóc cũng biết chuyện này nữa à.”
“Chuyện trong thôn ta đều biết. Mọi người đều nói đại ca phu là một tên lưu manh không học vấn không nghề nghiệp, cả ngày chỉ biết ăn ăn uống uống, ăn không ngồi rồi.”
Minh Cảnh cao hứng nói: “Ta cũng muốn giống như đại ca phu, cả ngày ăn ăn uống uống.”
Tần Thanh Chước: “……”
Lý Kim Hoa ở trong nhà bếp nấu cơm, bộ dáng của bà vẫn còn hùng hổ, hô vài tiếng Minh Nam Tri, Minh Nam Tri giống như đã chết vậy, một chút động tĩnh cũng không có.
Minh Lô từ trong phòng đi ra, đến nhà bếp giúp Lý Kim Hoa nấu cơm, ngữ khí oán giận nói: “Sao lần này hắn về nhà, chuyện gì cũng không làm, chỉ chờ ăn, còn muốn chúng ta hầu hạ hắn.”
“Ca nhi ở nhà mẹ đẻ lười biếng, chính là ca nhi không có giáo dưỡng, một chút cảm thấy thẹn cũng không có. Nếu nó cảm thấy thẹn, đã không muốn gả chồng, nếu là ta, đã sớm đập đầu chết quách cho rồi.” Lý Kim Hoa mắng đều là những lời khó nghe, mắng một hơi không suyễn tý nào.
Minh phụ từ nhà xí ra tới, muốn đi nhà bếp tránh Tần Thanh Chước, không ngờ lại nghe thấy Lý Kim Hoa nhục mạ con trai lớn của mình. Ngày xưa Lý Kim Hoa ở trước mặt ông tỏ ra rất hiền huệ, tuy rằng có chút bất công, lòng dạ hơi hẹp hòi, nhưng Minh phụ cũng là mở một con mắt nhắm một con mắt cho qua.
Hiện tại là khi nào, con rể mang theo con trai lớn về nhà, vừa vào cửa bà ta liền bãi một trương mặt già, lúc này lại ở trong nhà bếp mắng chửi khó nghe như vậy. Mụ già thúi đây là nửa điểm cũng không quan tâm đến thể diện, bà ta mắng Minh Nam Tri không có giáo dưỡng, chẳng khắc nào nói ông không dạy dỗ Minh Nam Tri thật tốt?
Minh phụ nghĩ tới đây, trong lòng liền tức giận.
Minh phụ giận dữ hét lên: “Sao miệng của bà lại thối đến vậy, tốt xấu gì Nam Tri cũng là con của bà, vậy mà bà lại ở sau lưng chửi bới nó!”
Lý Kim Hoa bị tiếng hét bất thình lình làm cho sợ hãi, nhưng khi bà nhìn thấy cái mặt già của Minh phụ, liền tức giận quát: “Rống cái gì mà rống, không lẽ ta nói sai sao? Bởi vì thanh danh của Minh Nam Tri không tốt, cũng liên lụy đế Lô nhi và Cảnh nhi, đều là cùng cha sinh, ông chỉ biết bất công con trai lớn của ông, không màng hai đứa nhỏ còn lại sao?”
Minh phụ tức giận đến mức lảo đảo. Ông bất công con trai lớn, để tay lên ngực tự hỏi, rốt cuộc người ông bất công chính là ai.
Tần Thanh Chước nghe thấy trong nhà bếp ầm ĩ, nhưng lại nghe không rõ.
Lý Kim Hoa lớn tiếng réo lên: “Minh Nam Tri chính là một tên tai họa!”
Minh Nam Tri cũng nghe được động tĩnh, hắn từ trong phòng ra tới, liền thấy trong nhà bếp, một bên là Lý Kim Hoa đang khóc 'hu hu', còn Minh phụ thì ngực phập phồng lên xuống, vừa thấy liền biết tức giận không nhẹ. Trên mặt Minh Lô đều là biểu tình kinh hách.
Tần Thanh Chước cũng chạy tới, vừa thấy ba người trong nhà bếp, liền nổi lên hứng thú muốn xem náo nhiệt.
Tần Thanh Chước lộ ra sắc mặt không vui nói: “Nhạc mẫu, sao người lại mắng chửi khó nghe như vậy.”
Lý Kim Hoa tức giận đến ngực đau, cường chống mặt mũi nói: “Ngươi nghe nhầm rồi.”
Tần Thanh Chước lại hướng Minh phụ chắp tay hỏi: “Nhạc phụ, khi nào mới ăn cơm?”
Minh Nam Tri nhìn thấy sắc mặt xanh mét của cha và mẹ kế, khóe môi sắp áp không được nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.