Chương 24:
Đoan Du
25/06/2024
Tướng quân phải ở bên ngoài chinh chiến, trấn thủ biên cương, những thư sinh yếu đuối kia lại ở trong triều đình bàn lộng thị phi. Nếu không phải có đám tướng quân chiến đấu hăng hái, tắm máu trên chiến trường như bọn họ, đám thư sinh kia có thể an tâm ở trong triều đình khua môi múa mép sao.
Kỷ Lăng không nói hai lời liền đồng ý: “Được rồi, nếu Phó Thu không dẫn đệ đi, ta sẽ dẫn đệ đi. Phó Thu định năm nay đi thi hay sao, cả ngày chỉ biết niệm đống sách cổ hủ của hắn, ta thật sợ hắn biến thành con mọt sách.”
Phó Lan phụt cười.
Kỷ Lăng dẫn Phó Lan đi cưỡi ngựa, hắn nhìn ngọn núi nơi xa, trong mắt hoảng hốt hiện lên hình ảnh thôn trang lùn lùn, có một người mặc tố y cõng sọt hành tẩu trên con đường núi nhỏ, bộ dáng thướt tha, làn da tuyết trắng, một chút cũng không thua kém mỹ nhân trong kinh thành.
“Phó ca ca, sao huynh lại không đi tiếp?”
Nghe thấy Phó Lan kêu mình, Kỷ Lăng lấy lại tinh thần, trước mắt nào còn có thôn trang và mỹ nhân tố y.
Hắn cười tự giễu, đem hết thảy tạp niệm đều vứt sau đầu.
“Ta tới liền đây.”
Trên đồng cỏ truyền đến tiếng cười sang sảng của nam tử.
Trong mắt Phó Lan hàm chứa chờ mong hỏi: “Kỷ ca ca, trong phủ của huynh có quá nhiều mỹ nhân, nhưng đều là phu hầu, sao huynh không cưới chính phu?”
Kỷ Lăng tránh đi ánh mắt của Phó Lan trả lời, “Cưới chính phu liền phải thu tâm, tạm thời ta còn chưa muốn thu tâm.”
Phó Lan rầu rĩ không vui "Ừ" một tiếng.
_________________________________
Đại Sở là một quốc gia cường thịnh. Từ trấn cho đến huyện, châu, quận đều thiết lập trường xã, học sinh của trường xã là dân chúng từ 10 đến 25 tuổi trúng tuyển vào học, thu quà nhập học rất ít, phu tử đều là người có tri thức, nhưng cũng không phải thiếu niên nào nằm trong độ tuổi phù hợp thì trường xã đều thu, mỗi giữa tháng trường xã sẽ khảo thí học sinh một lần, người bị tuột lại phía sau sẽ bị đuổi ra khỏi trường xã.
Đại Sở tiếp nhận nhân tài, không chỉ xem tài học mà còn muốn xem tướng mạo. Ở trường xã xem tướng mạo còn chưa rõ ràng lắm, nhưng tới rồi huyện học, châu học cùng Quận Học hoặc là Thái Học trong kinh thành, các thư sinh trên cơ bản đều là người đoan chính.
Tần Thanh Chước ngồi xe bò trong thôn đi trấn trên, hắn nhớ lại trường xã của Đại Sở, trong lòng cảm thán không thôi.
Thu quà nhập học ít, đây hẳn là muốn thi hành chín năm giáo dục bắt buộc, giữa tháng khảo thí một lần, có thể xem như kiểm tra hằng tháng. Chỉ khác hiện đại ở chỗ Đại Sở coi trọng tướng mạo của học sinh.
Tần Thanh Chước cảm thấy may mắn bản thân có một gương mặt đẹp.
Tới rồi trấn trên, khắp nơi đều là tiếng thét to. Tần Thanh Chước mang theo tay nải đi trường xã.
Trường xã cũng không phải là nơi mọi người có thể vào, học sinh của trường xã có một khối mộc bài, phía trên khắc tên lớp và tên học sinh.
Tần Thanh Chước đưa mộc bài cho người trông cửa xem.
Người trông cửa thấy trên mộc bài khắc Tần Thanh Chước lớp Đinh liền cho vào.
“Vào đi.”
Kỷ Lăng không nói hai lời liền đồng ý: “Được rồi, nếu Phó Thu không dẫn đệ đi, ta sẽ dẫn đệ đi. Phó Thu định năm nay đi thi hay sao, cả ngày chỉ biết niệm đống sách cổ hủ của hắn, ta thật sợ hắn biến thành con mọt sách.”
Phó Lan phụt cười.
Kỷ Lăng dẫn Phó Lan đi cưỡi ngựa, hắn nhìn ngọn núi nơi xa, trong mắt hoảng hốt hiện lên hình ảnh thôn trang lùn lùn, có một người mặc tố y cõng sọt hành tẩu trên con đường núi nhỏ, bộ dáng thướt tha, làn da tuyết trắng, một chút cũng không thua kém mỹ nhân trong kinh thành.
“Phó ca ca, sao huynh lại không đi tiếp?”
Nghe thấy Phó Lan kêu mình, Kỷ Lăng lấy lại tinh thần, trước mắt nào còn có thôn trang và mỹ nhân tố y.
Hắn cười tự giễu, đem hết thảy tạp niệm đều vứt sau đầu.
“Ta tới liền đây.”
Trên đồng cỏ truyền đến tiếng cười sang sảng của nam tử.
Trong mắt Phó Lan hàm chứa chờ mong hỏi: “Kỷ ca ca, trong phủ của huynh có quá nhiều mỹ nhân, nhưng đều là phu hầu, sao huynh không cưới chính phu?”
Kỷ Lăng tránh đi ánh mắt của Phó Lan trả lời, “Cưới chính phu liền phải thu tâm, tạm thời ta còn chưa muốn thu tâm.”
Phó Lan rầu rĩ không vui "Ừ" một tiếng.
_________________________________
Đại Sở là một quốc gia cường thịnh. Từ trấn cho đến huyện, châu, quận đều thiết lập trường xã, học sinh của trường xã là dân chúng từ 10 đến 25 tuổi trúng tuyển vào học, thu quà nhập học rất ít, phu tử đều là người có tri thức, nhưng cũng không phải thiếu niên nào nằm trong độ tuổi phù hợp thì trường xã đều thu, mỗi giữa tháng trường xã sẽ khảo thí học sinh một lần, người bị tuột lại phía sau sẽ bị đuổi ra khỏi trường xã.
Đại Sở tiếp nhận nhân tài, không chỉ xem tài học mà còn muốn xem tướng mạo. Ở trường xã xem tướng mạo còn chưa rõ ràng lắm, nhưng tới rồi huyện học, châu học cùng Quận Học hoặc là Thái Học trong kinh thành, các thư sinh trên cơ bản đều là người đoan chính.
Tần Thanh Chước ngồi xe bò trong thôn đi trấn trên, hắn nhớ lại trường xã của Đại Sở, trong lòng cảm thán không thôi.
Thu quà nhập học ít, đây hẳn là muốn thi hành chín năm giáo dục bắt buộc, giữa tháng khảo thí một lần, có thể xem như kiểm tra hằng tháng. Chỉ khác hiện đại ở chỗ Đại Sở coi trọng tướng mạo của học sinh.
Tần Thanh Chước cảm thấy may mắn bản thân có một gương mặt đẹp.
Tới rồi trấn trên, khắp nơi đều là tiếng thét to. Tần Thanh Chước mang theo tay nải đi trường xã.
Trường xã cũng không phải là nơi mọi người có thể vào, học sinh của trường xã có một khối mộc bài, phía trên khắc tên lớp và tên học sinh.
Tần Thanh Chước đưa mộc bài cho người trông cửa xem.
Người trông cửa thấy trên mộc bài khắc Tần Thanh Chước lớp Đinh liền cho vào.
“Vào đi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.