Chương 27:
Đoan Du
25/06/2024
Sau khi ăn lửng dạ, hắn đi bộ đến trường xã, nhìn xem có cơ hội kiếm tiền nào không, bởi vì tiền của thư sinh là dễ kiếm nhất.
Sau khi ăn xong, một đám thư sinh ở trong một cái đình tụ thành một vòng tròn, nơi nào có náo nhiệt nơi đó liền có tranh luận, mà nơi nào có tranh luận rất có khả năng có cơ hội kiếm tiền.
Tần Thanh Chước chen vào.
“Phùng huynh, những lời này giải thích thế nào?” Thư sinh đang nói chuyện lớn lên cao to, ngữ khí mang theo tươi cười.
Phùng Hoa hừ lạnh một tiếng nói: “Những lời này có nghĩa là người hiếu thuận sẽ không gây rắc rối, mà người như vậy cũng chính là phẩm đức của quân tử, hiếu là nguồn gốc hình thành nên lòng nhân từ của con người.”
Lạc Xuyên mỉm cười nói: “Vậy Phùng huynh có cảm thấy đúng không?”
“Khổng Tử nói đương nhiên là đúng, nếu ngay cả cha mẹ cũng không hiếu thuận, sao có thể phụng dưỡng quân chủ, sao có thể trở thành quân tử nhân đức.”
Lạc xuyên: “Nhưng cũng có người không hiếu thuận cha mẹ, cũng có thể trở thành quân tử nhân đức, trở thành cánh tay trái phải đắc lực của quân chủ, từ xưa đến nay trung hiếu khó lưỡng toàn, vậy phải giải thích thế nào?”
Các thư sinh khe khẽ nói thầm, bọn họ rơi vào trầm tư, không biết phải trả lời câu hỏi của Lạc xuyên thế nào.
Phùng Hoa và Lạc xuyên đều là học sinh ban Giáp, hai người vừa là tri kỷ cũng là đối thủ, thường xuyên lấy kinh điển ra để biện luận. Các phu tử không ngăn cản bọn họ, ngược lại còn cổ vũ bọn họ.
Chu Trì nhìn thấy Tần Thanh Chước ở trong đám người, liền vỗ vỗ bờ vai của hắn hỏi: “Tần huynh, ngươi cũng tới xem náo nhiệt sao?”
“Chu huynh cũng ở đây à.”
Chu Trì cười nói: “Hai người kia lại giằng co, lúc này phỏng chừng lại là Lạc huynh thắng, Phùng huynh nói không lại Lạc huynh. Xem đi, Phùng Hoa sắp nhận thua rồi.”
Các thư sinh xung quanh đều đang đàm luận, một khi Phùng Hoa và Lạc xuyên lên tiếng, bọn họ liền an tĩnh lại.
Một lão phu tử vuốt ve chòm râu hoa râm nói: “Lần này lại là đệ tử của ta thắng.”
Một lão phu tử áo đen hừ lạnh một tiếng: “Nếu đề tài phản biện là do đệ tử ta hỏi, đệ tử của ông cũng trả lời không được.”
Từ xưa đến nay trung hiếu khó lưỡng toàn, đây xác thật là một nan đề.
Buổi trưa Tần Thanh Chước mới lật xem 《 Luận Ngữ 》, hắn nhớ rõ nguyên văn chính là:
Hữu tử viết: "Kỳ vi nhân dã hiếu đễ, nhi hiếu phạm thượng giả, tiển hĩ; bất hiếu phạm thượng, nhi hiếu tác loạn giả, vị chi hữu dã. Quân tử vụ bản, bản lập nhi đạo sinh. Hiếu đễ dã giả, kỳ vi nhân chi bản dữ !" (Trích trong Học nhi của Luận Ngữ)
(Nghĩa là: Người biết hiếu thuận với cha mẹ, kính trọng người lớn tuổi hơn mà lại thích cãi cọ xung đột mạo phạm cấp trên là hiếm có; Người không thích mạo phạm cấp trên mà lại thích làm loạn là không có. Quân tử chuyên tâm lo cái gốc tu thân thì đạo lập thân tự nhiên phát sinh. Hiếu và đễ là cái gốc của đạo Nhân.)
(Chú thích: Hữu tử tức Hữu Nhược, tự là Tử Hữu, ông là người nước Lỗ, là học trò của Khổng tử. Hiếu: hiếu thảo với cha mẹ, đễ : tôn trọng anh, chị, các bề trên)
Đời nhà Hán có Lý Mật, ông vì chiếu cố tổ mẫu già cả, đã viết 《Trần Tình Biểu》để cự tuyệt hoàng đế mộ binh. Đời Minh có Viên Sùng Hoán vì chống lại Kim Quốc, không thể nhìn thấy mặt phụ thân lần cuối cùng. Tam quốc có Từ Thứ, vì mẫu thân, phải đầu quân cho Tào Tháo, bởi vậy mới có câu: “Thân tại Tào doanh tâm tại Hán”.
Tần Thanh Chước nhìn Phùng Hoa và Lạc xuyên ở trong đình tranh luận đến mặt đỏ tai hồng.
Phùng Hoa: “Chư vị nghĩ sao về câu này?”
Hắn cũng rất thông minh, nhớ xung quanh vẫn còn rất nhiều người.
Có thư sinh đứng ra chắp tay nói: “Thân là người đọc sách, đương nhiên phải tận trung báo quốc, ra sức vì triều đình, sao có thể chỉ vì một tiểu gia mà từ bỏ! Vì triều đình làm việc có thể cứu ngàn ngàn vạn vạn tiểu gia, cho nên mới có câu xá tiểu gia cứu đại gia (hy sinh một gia đình nhỏ để cứu một gia đình lớn).”
Hai vị phu tử tán thưởng gật đầu, các học sinh hết lòng cầu học xung quanh bắt đầu dò hỏi tên của vị thư sinh kia.
Một thư sinh cười lạnh nói: “Nhà mình còn không quét, làm sao quét thiên hạ, nếu ngay cả tiểu gia cũng không lo được, lấy gì cứu ngàn ngàn vạn vạn tiểu gia, ta thấy ngược lại là hại ngàn ngàn vạn vạn tiểu gia mới đúng!”
Các thư sinh lại bắt đầu lấy lý phục người.
Sau khi ăn xong, một đám thư sinh ở trong một cái đình tụ thành một vòng tròn, nơi nào có náo nhiệt nơi đó liền có tranh luận, mà nơi nào có tranh luận rất có khả năng có cơ hội kiếm tiền.
Tần Thanh Chước chen vào.
“Phùng huynh, những lời này giải thích thế nào?” Thư sinh đang nói chuyện lớn lên cao to, ngữ khí mang theo tươi cười.
Phùng Hoa hừ lạnh một tiếng nói: “Những lời này có nghĩa là người hiếu thuận sẽ không gây rắc rối, mà người như vậy cũng chính là phẩm đức của quân tử, hiếu là nguồn gốc hình thành nên lòng nhân từ của con người.”
Lạc Xuyên mỉm cười nói: “Vậy Phùng huynh có cảm thấy đúng không?”
“Khổng Tử nói đương nhiên là đúng, nếu ngay cả cha mẹ cũng không hiếu thuận, sao có thể phụng dưỡng quân chủ, sao có thể trở thành quân tử nhân đức.”
Lạc xuyên: “Nhưng cũng có người không hiếu thuận cha mẹ, cũng có thể trở thành quân tử nhân đức, trở thành cánh tay trái phải đắc lực của quân chủ, từ xưa đến nay trung hiếu khó lưỡng toàn, vậy phải giải thích thế nào?”
Các thư sinh khe khẽ nói thầm, bọn họ rơi vào trầm tư, không biết phải trả lời câu hỏi của Lạc xuyên thế nào.
Phùng Hoa và Lạc xuyên đều là học sinh ban Giáp, hai người vừa là tri kỷ cũng là đối thủ, thường xuyên lấy kinh điển ra để biện luận. Các phu tử không ngăn cản bọn họ, ngược lại còn cổ vũ bọn họ.
Chu Trì nhìn thấy Tần Thanh Chước ở trong đám người, liền vỗ vỗ bờ vai của hắn hỏi: “Tần huynh, ngươi cũng tới xem náo nhiệt sao?”
“Chu huynh cũng ở đây à.”
Chu Trì cười nói: “Hai người kia lại giằng co, lúc này phỏng chừng lại là Lạc huynh thắng, Phùng huynh nói không lại Lạc huynh. Xem đi, Phùng Hoa sắp nhận thua rồi.”
Các thư sinh xung quanh đều đang đàm luận, một khi Phùng Hoa và Lạc xuyên lên tiếng, bọn họ liền an tĩnh lại.
Một lão phu tử vuốt ve chòm râu hoa râm nói: “Lần này lại là đệ tử của ta thắng.”
Một lão phu tử áo đen hừ lạnh một tiếng: “Nếu đề tài phản biện là do đệ tử ta hỏi, đệ tử của ông cũng trả lời không được.”
Từ xưa đến nay trung hiếu khó lưỡng toàn, đây xác thật là một nan đề.
Buổi trưa Tần Thanh Chước mới lật xem 《 Luận Ngữ 》, hắn nhớ rõ nguyên văn chính là:
Hữu tử viết: "Kỳ vi nhân dã hiếu đễ, nhi hiếu phạm thượng giả, tiển hĩ; bất hiếu phạm thượng, nhi hiếu tác loạn giả, vị chi hữu dã. Quân tử vụ bản, bản lập nhi đạo sinh. Hiếu đễ dã giả, kỳ vi nhân chi bản dữ !" (Trích trong Học nhi của Luận Ngữ)
(Nghĩa là: Người biết hiếu thuận với cha mẹ, kính trọng người lớn tuổi hơn mà lại thích cãi cọ xung đột mạo phạm cấp trên là hiếm có; Người không thích mạo phạm cấp trên mà lại thích làm loạn là không có. Quân tử chuyên tâm lo cái gốc tu thân thì đạo lập thân tự nhiên phát sinh. Hiếu và đễ là cái gốc của đạo Nhân.)
(Chú thích: Hữu tử tức Hữu Nhược, tự là Tử Hữu, ông là người nước Lỗ, là học trò của Khổng tử. Hiếu: hiếu thảo với cha mẹ, đễ : tôn trọng anh, chị, các bề trên)
Đời nhà Hán có Lý Mật, ông vì chiếu cố tổ mẫu già cả, đã viết 《Trần Tình Biểu》để cự tuyệt hoàng đế mộ binh. Đời Minh có Viên Sùng Hoán vì chống lại Kim Quốc, không thể nhìn thấy mặt phụ thân lần cuối cùng. Tam quốc có Từ Thứ, vì mẫu thân, phải đầu quân cho Tào Tháo, bởi vậy mới có câu: “Thân tại Tào doanh tâm tại Hán”.
Tần Thanh Chước nhìn Phùng Hoa và Lạc xuyên ở trong đình tranh luận đến mặt đỏ tai hồng.
Phùng Hoa: “Chư vị nghĩ sao về câu này?”
Hắn cũng rất thông minh, nhớ xung quanh vẫn còn rất nhiều người.
Có thư sinh đứng ra chắp tay nói: “Thân là người đọc sách, đương nhiên phải tận trung báo quốc, ra sức vì triều đình, sao có thể chỉ vì một tiểu gia mà từ bỏ! Vì triều đình làm việc có thể cứu ngàn ngàn vạn vạn tiểu gia, cho nên mới có câu xá tiểu gia cứu đại gia (hy sinh một gia đình nhỏ để cứu một gia đình lớn).”
Hai vị phu tử tán thưởng gật đầu, các học sinh hết lòng cầu học xung quanh bắt đầu dò hỏi tên của vị thư sinh kia.
Một thư sinh cười lạnh nói: “Nhà mình còn không quét, làm sao quét thiên hạ, nếu ngay cả tiểu gia cũng không lo được, lấy gì cứu ngàn ngàn vạn vạn tiểu gia, ta thấy ngược lại là hại ngàn ngàn vạn vạn tiểu gia mới đúng!”
Các thư sinh lại bắt đầu lấy lý phục người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.