Chương 39:
Đoan Du
28/06/2024
Tần Thanh Chước ở chỗ này tính sổ rất nhàm chán, nhưng hắn có thể ngồi được. Đàm lão còn rất am hiểu đạo sờ cá (làm biếng), tiểu nhị còn mang trái cây và điểm tâm cho bọn họ, còn có một bình trà ngon.
“Tiểu Tần, ăn chút gì đi.” Đàm lão gọi Tần Thanh Chước một tiếng.
Tần Thanh Chước cung kính không bằng tuân mệnh: “Trưởng bối ban, không dám chối từ.”
Hắn cầm điểm tâm ăn, cảm thấy tâm tình rất tốt. Liên tiếp ăn vài cái.
Có giấy tờ đưa tới, Tần Thanh Chước liền đặt bút viết, nhanh chóng tính xong giá cả.
Đàm lão khích lệ: “Tiểu Tần, trình độ số học của ngươi thật tốt.”
Tần Thanh Chước không dám nhận: “Đàm gia gia quá khen rồi.”
Ở Thanh Phong Lâu làm việc rất nhẹ nhàng, có rất nhiều thời gian rảnh rỗi để sờ cá. Tần Thanh Chước dự định ngày mai sẽ đem sách vở tới đây, khi nào rảnh liền xem một chút.
Mặc dù chỉ là một chút thời gian cũng không thể lãng phí. Người chậm chạp cần bắt đầu sớm, mặc kệ hắn có xuyên qua hay không, đối với tri thức đều phải cẩn thận tôn trọng.
Chỉ có đem tri thức nhớ kỹ, mới có thể thật sự đưa vào vận dụng.
Đương nhiên học tập cũng cần có kỹ xảo.
Tần Thanh Chước trở lại ký túc xá, rửa mặt xong liền lên giường nằm.
Chu Trì: “Tần huynh, cả buổi tối ta đều không thấy bóng dáng của ngươi.”
Tần Thanh Chước lật người nói: “Ta ra ngoài tìm việc để làm.”
Chu Trì lập tức cảm thấy xấu hổ muốn chết, trong ký túc xá chỉ có Tần Thanh Chước là gia cảnh không tốt, ba người bọn họ tốt xấu gì cũng ở trấn trên. Chu Trì không ở nhà, là do muốn ở trường xã kết giao nhiều bằng hữu. Tôn Việt quan hệ với người nhà không tốt, mới dọn đến ký túc xá trường xã ở. Vu Nhạc càng không cần phải nói, hắn chính là một người rất có bối cảnh.
Ở trong bóng tối, Tôn Việt khó được lên tiếng: "Như vậy cũng tốt.”
Tần Thanh Chước thay đổi, Tôn Việt cũng thấy được, nói thật, hắn thích Tần Thanh Chước của hiện tại hơn, lúc này lại nghe thấy hắn đi tìm việc làm, càng thêm đổi mới cái nhìn về hắn.
Chu Trì ở trong lòng nói thầm, hôm nay Tôn Việt mở miệng khen người khác, đúng là mặt trời mọc từ hướng tây mà.
Ký túc xá yên tĩnh trở lại, Tần Thanh Chước cũng chìm vào trong mộng đẹp.
----------------------------------------
Qua thêm mấy ngày, Tần Thanh Chước ở Thanh Phong Lâu càng ngày càng quen thuộc, hắn đem sách vở để trên quầy xem, mới đầu Đàm lão còn cảm thấy hiếm lạ mà nhìn vài lần.
Thanh Phong Lâu ồn ào như vậy, cầm sách vở cũng xem không vào, còn không phải là lấy tới đây để diễn sao.
Kết quả Đàm lão phát hiện, Tần Thanh Chước là thật sự không có bị hoàn cảnh ồn ào của Thanh Phong Lâu ảnh hưởng, hắn cầm sách ngồi ở chỗ của mình, bình chân như vại, mắt đen nhìn nghiêm túc.
Hắn xầm quyển sách, gió thổi qua, quần áo tỏa ra mùi hương bồ kết nhàn nhạt, lộ ra đường cong cổ tay có chút xinh đẹp, các khớp xương ngón tay rõ ràng.
Khi nói chuyện sổ sách với người khác, giọng nói rõ ràng, âm thanh trầm thấp.
Tiểu tử này đúng là tuấn tú, có một trướng phòng tiên sinh như vậy, các phu nhân, phu lang, cô nương cùng ca nhi tới Thanh Phong Lâu ăn cơm cũng nhiều hơn.
Ông chủ Hứa cười không khép miệng được.
“Tiểu Tần, ăn chút gì đi.” Đàm lão gọi Tần Thanh Chước một tiếng.
Tần Thanh Chước cung kính không bằng tuân mệnh: “Trưởng bối ban, không dám chối từ.”
Hắn cầm điểm tâm ăn, cảm thấy tâm tình rất tốt. Liên tiếp ăn vài cái.
Có giấy tờ đưa tới, Tần Thanh Chước liền đặt bút viết, nhanh chóng tính xong giá cả.
Đàm lão khích lệ: “Tiểu Tần, trình độ số học của ngươi thật tốt.”
Tần Thanh Chước không dám nhận: “Đàm gia gia quá khen rồi.”
Ở Thanh Phong Lâu làm việc rất nhẹ nhàng, có rất nhiều thời gian rảnh rỗi để sờ cá. Tần Thanh Chước dự định ngày mai sẽ đem sách vở tới đây, khi nào rảnh liền xem một chút.
Mặc dù chỉ là một chút thời gian cũng không thể lãng phí. Người chậm chạp cần bắt đầu sớm, mặc kệ hắn có xuyên qua hay không, đối với tri thức đều phải cẩn thận tôn trọng.
Chỉ có đem tri thức nhớ kỹ, mới có thể thật sự đưa vào vận dụng.
Đương nhiên học tập cũng cần có kỹ xảo.
Tần Thanh Chước trở lại ký túc xá, rửa mặt xong liền lên giường nằm.
Chu Trì: “Tần huynh, cả buổi tối ta đều không thấy bóng dáng của ngươi.”
Tần Thanh Chước lật người nói: “Ta ra ngoài tìm việc để làm.”
Chu Trì lập tức cảm thấy xấu hổ muốn chết, trong ký túc xá chỉ có Tần Thanh Chước là gia cảnh không tốt, ba người bọn họ tốt xấu gì cũng ở trấn trên. Chu Trì không ở nhà, là do muốn ở trường xã kết giao nhiều bằng hữu. Tôn Việt quan hệ với người nhà không tốt, mới dọn đến ký túc xá trường xã ở. Vu Nhạc càng không cần phải nói, hắn chính là một người rất có bối cảnh.
Ở trong bóng tối, Tôn Việt khó được lên tiếng: "Như vậy cũng tốt.”
Tần Thanh Chước thay đổi, Tôn Việt cũng thấy được, nói thật, hắn thích Tần Thanh Chước của hiện tại hơn, lúc này lại nghe thấy hắn đi tìm việc làm, càng thêm đổi mới cái nhìn về hắn.
Chu Trì ở trong lòng nói thầm, hôm nay Tôn Việt mở miệng khen người khác, đúng là mặt trời mọc từ hướng tây mà.
Ký túc xá yên tĩnh trở lại, Tần Thanh Chước cũng chìm vào trong mộng đẹp.
----------------------------------------
Qua thêm mấy ngày, Tần Thanh Chước ở Thanh Phong Lâu càng ngày càng quen thuộc, hắn đem sách vở để trên quầy xem, mới đầu Đàm lão còn cảm thấy hiếm lạ mà nhìn vài lần.
Thanh Phong Lâu ồn ào như vậy, cầm sách vở cũng xem không vào, còn không phải là lấy tới đây để diễn sao.
Kết quả Đàm lão phát hiện, Tần Thanh Chước là thật sự không có bị hoàn cảnh ồn ào của Thanh Phong Lâu ảnh hưởng, hắn cầm sách ngồi ở chỗ của mình, bình chân như vại, mắt đen nhìn nghiêm túc.
Hắn xầm quyển sách, gió thổi qua, quần áo tỏa ra mùi hương bồ kết nhàn nhạt, lộ ra đường cong cổ tay có chút xinh đẹp, các khớp xương ngón tay rõ ràng.
Khi nói chuyện sổ sách với người khác, giọng nói rõ ràng, âm thanh trầm thấp.
Tiểu tử này đúng là tuấn tú, có một trướng phòng tiên sinh như vậy, các phu nhân, phu lang, cô nương cùng ca nhi tới Thanh Phong Lâu ăn cơm cũng nhiều hơn.
Ông chủ Hứa cười không khép miệng được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.