Chương 59:
Đoan Du
01/07/2024
Tần Thanh Chước cất cao giọng nói: “Chủ quán, hai chén mì thịt bò, một chén ít cay ít hành, một chén nhiều cay nhiều hành.”
Sau đó giải thích: “Ở nhà thấy đệ thích ăn thanh đạm, nhưng cũng không quá thích ăn quá mức thanh đạm, đối với đồ ăn có hành trước nay đều không ăn, ta liền tự làm chủ giúp đệ chọn ít cay ít hành, đệ còn có thứ gì không thích ăn không?”
Minh Nam Tri ngồi trên ghế, gương mặt trắng nõn hơi đỏ, lắc đầu nói: “…… Đã không có.”
“Khách nhân, hai chén mì thịt bò của hai người đây!”
Tần Thanh Chước đem đũa đưa cho Minh Nam Tri, tim Minh Nam Tri đập có chút dồn dập, hắn nắm chặt đôi đũa.
Tại sao lại quan tâm hắn như vậy, còn rất tốt với hắn.
Tần Thanh Chước là một thẳng nam, hắn căn bản là không có chú ý tới tâm tư của Minh Nam Tri, lúc này đã vùi đầu bắt đầu ăn mì.
Ăn ngon quá!!
Tần Thanh Chước có chút hào sảng nói: “Sau này chúng ta sẽ có rất nhiều, rất nhiều tiền, ăn sung mặc sướng.”
Minh Nam Tri buông đôi đũa, lộ ra ánh mắt ôn nhu “Ừ" một tiếng.
Tần Thanh Chước nhận thấy được ánh mắt của Minh Nam Tri, đột nhiên ho khan: “Khụ khụ khụ khụ, ta chỉ là nói vậy thôi, đệ đừng để trong lòng.”
Đôi mắt kia cũng sẽ như vậy mà nhìn chăm chú vào vai chính công sao?
Nghĩ tới đây, trái tim Tần Thanh Chước đột nhiên có chút khó chịu.
Hai người mua một ít thịt heo cùng phối liệu về nhà.
“Đếm thử xem có bao nhiêu tiền.” Bạch Uyển từ trong tay Tần Thanh Chước tiếp nhận túi tiền, cả người đều vui vẻ hẳn lên.
“600 văn tiền.” Sau khi Bạch Uyển đếm xong, hít hà một hơi.
“Cha hắn ơi, không phải ta đang nằm mơ chứ.”
Tần phụ: “Không đâu, trong mộng của bà có thể nhìn thấy nhiều người như vậy sao.”
Bạch Uyển nhìn về phía hai đứa nhỏ trong nhà nói, “Ngày mai Thanh Chước phải đi trường xã, trường xã là nơi tiêu tiền rất nhiều, cho ngươi một trăm văn tiền, lần này cũng cho Nam Tri một trăm văn để mua một ít đồ vật, hoặc là coi như tiểu kim khố của phu phu các ngươi, dư lại 400 văn, ta sẽ cất đi.”
“Vâng, nương.”
“Xiên que thật đúng là có thể kiếm tiền.” Bạch Uyển nghĩ nghĩ nói: “Ngày mai chúng ta lại đi bày quán đi.”
Tần Thanh Chước nói: “Việc mua bán này cũng không lâu dài, rất dễ bị người khác bắt chước, có thể kiếm một chút hay một chút, chờ đối thủ nhiều lên, chúng ta liền thu tay lại.”
Hắn đối tiền tài tuy rằng có khát vọng, nhưng cũng biết bày quán là rất mệt, một khi không còn lời nhiều, cũng không cần phải tiếp tục nữa.
Nếu không phí tổn sẽ càng lúc càng lớn, cũng kiếm không được bao nhiêu.
“Việc này về sau lại nói, hai đứa mệt mỏi cả ngày rồi, đi nghỉ ngơi trước đi.” Tần phụ thúc giục hai phu phu đi nghỉ ngơi.
Tần Thanh Chước rửa mặt xong, liền lên giường nằm, có lẽ là quá mệt mỏi, cho nên một đêm vô mộng.
“Tướng công.”
Minh Nam Tri kêu Tần Thanh Chước, không có nghe thấy đáp lại.
Hắn nương ánh trăng nhìn thấy Tần Thanh Chước đã ngủ say.
Hắn đành phải nuốt xuống lời muốn nói, ôm đệm chăn ngủ.
__________________
Sau đó giải thích: “Ở nhà thấy đệ thích ăn thanh đạm, nhưng cũng không quá thích ăn quá mức thanh đạm, đối với đồ ăn có hành trước nay đều không ăn, ta liền tự làm chủ giúp đệ chọn ít cay ít hành, đệ còn có thứ gì không thích ăn không?”
Minh Nam Tri ngồi trên ghế, gương mặt trắng nõn hơi đỏ, lắc đầu nói: “…… Đã không có.”
“Khách nhân, hai chén mì thịt bò của hai người đây!”
Tần Thanh Chước đem đũa đưa cho Minh Nam Tri, tim Minh Nam Tri đập có chút dồn dập, hắn nắm chặt đôi đũa.
Tại sao lại quan tâm hắn như vậy, còn rất tốt với hắn.
Tần Thanh Chước là một thẳng nam, hắn căn bản là không có chú ý tới tâm tư của Minh Nam Tri, lúc này đã vùi đầu bắt đầu ăn mì.
Ăn ngon quá!!
Tần Thanh Chước có chút hào sảng nói: “Sau này chúng ta sẽ có rất nhiều, rất nhiều tiền, ăn sung mặc sướng.”
Minh Nam Tri buông đôi đũa, lộ ra ánh mắt ôn nhu “Ừ" một tiếng.
Tần Thanh Chước nhận thấy được ánh mắt của Minh Nam Tri, đột nhiên ho khan: “Khụ khụ khụ khụ, ta chỉ là nói vậy thôi, đệ đừng để trong lòng.”
Đôi mắt kia cũng sẽ như vậy mà nhìn chăm chú vào vai chính công sao?
Nghĩ tới đây, trái tim Tần Thanh Chước đột nhiên có chút khó chịu.
Hai người mua một ít thịt heo cùng phối liệu về nhà.
“Đếm thử xem có bao nhiêu tiền.” Bạch Uyển từ trong tay Tần Thanh Chước tiếp nhận túi tiền, cả người đều vui vẻ hẳn lên.
“600 văn tiền.” Sau khi Bạch Uyển đếm xong, hít hà một hơi.
“Cha hắn ơi, không phải ta đang nằm mơ chứ.”
Tần phụ: “Không đâu, trong mộng của bà có thể nhìn thấy nhiều người như vậy sao.”
Bạch Uyển nhìn về phía hai đứa nhỏ trong nhà nói, “Ngày mai Thanh Chước phải đi trường xã, trường xã là nơi tiêu tiền rất nhiều, cho ngươi một trăm văn tiền, lần này cũng cho Nam Tri một trăm văn để mua một ít đồ vật, hoặc là coi như tiểu kim khố của phu phu các ngươi, dư lại 400 văn, ta sẽ cất đi.”
“Vâng, nương.”
“Xiên que thật đúng là có thể kiếm tiền.” Bạch Uyển nghĩ nghĩ nói: “Ngày mai chúng ta lại đi bày quán đi.”
Tần Thanh Chước nói: “Việc mua bán này cũng không lâu dài, rất dễ bị người khác bắt chước, có thể kiếm một chút hay một chút, chờ đối thủ nhiều lên, chúng ta liền thu tay lại.”
Hắn đối tiền tài tuy rằng có khát vọng, nhưng cũng biết bày quán là rất mệt, một khi không còn lời nhiều, cũng không cần phải tiếp tục nữa.
Nếu không phí tổn sẽ càng lúc càng lớn, cũng kiếm không được bao nhiêu.
“Việc này về sau lại nói, hai đứa mệt mỏi cả ngày rồi, đi nghỉ ngơi trước đi.” Tần phụ thúc giục hai phu phu đi nghỉ ngơi.
Tần Thanh Chước rửa mặt xong, liền lên giường nằm, có lẽ là quá mệt mỏi, cho nên một đêm vô mộng.
“Tướng công.”
Minh Nam Tri kêu Tần Thanh Chước, không có nghe thấy đáp lại.
Hắn nương ánh trăng nhìn thấy Tần Thanh Chước đã ngủ say.
Hắn đành phải nuốt xuống lời muốn nói, ôm đệm chăn ngủ.
__________________
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.