Phu Nhân À Em Đừng Hòng Trốn Thoát
Chương 50: Ngoại truyện 14: Tráo cô dâu.
Mỹ Hảo Lê Thị
09/06/2023
*Trong chương trước sự xuất hiện của vương quốc Anh và sự trở lại của tương hảo hảo nữ chính và trần phan trường nam chính liệu chương này
nam nữ chính quẩy banh cái buổi lễ đính hôn này cho mà xem*.
*Trong thời tiết của nước Anh cũng khá là lạnh lẽo*.
Tuấn: đại ca dường như cha của đại ca đang truy tìm người ở Anh này.
Đoàn Mai Thanh: giờ cha của tôi mới biết là tôi đang giấu người ở gần đây sao trí óc của người cũng không nhanh nhạy đấy.
Tuấn: giờ chúng ta cũng sắp giờ lành rồi chúng ta đi tới buổi lễ đính hôn nhanh nhất có thể.
*Cô giật mình đến nỗi run người không ngờ thời gian cô suy nghĩ một tiếng lại ngắn đến vậy*.
Đoàn Mai Thanh: cuối cùng em vẫn không thay đổi suy nghĩ của mình vậy em đã quyết định rồi đúng không anh chúc cho em và người đàn ông đó trăm năm hạnh phúc.
*Anh chúc phúc cô xong anh định rời khỏi cánh cửa này nhưng cô nắm ngay áo dưới của anh*.
Tương Ngọc Hân: tôi cũng đã suy nghĩ rồi tôi đồng ý tôi gả cho anh.
Đoàn Mai Thanh: em nói gì em nói lại cho tôi nghe coi.
Tương Ngọc Hân: tôi nói tôi nguyện ý gả cho anh.
Đoàn Mai Thanh: em hãy suy nghĩ thật kĩ nha em mà bước lên buổi lễ đính hôn này sau này em là người phụ nữ của tôi suốt đời đấy, em đã suy nghĩ kí chưa.
Tương Ngọc Hân: tôi đã suy nghĩ kĩ rồi tôi đồng ý gả cho anh.
Đoàn Mai Thanh; mau đi lấy trang phục và mấy đồ trang sức ra đây.
Tuấn: ủa đại ca không phải là anh đang đính hôn với hà thảo mà.
Đoàn Mai Thanh: tôi đã nói đính hôn với cô ta từ bao giờ vậy tôi chưa bao giờ mở miệng hoặc cầu hôn với cô ta, tự cô ta nghĩ như vậy mới đi chuẩn bị váy cưới thiết kế riêng của cô ta mà.
Tuấn: *thì ra ngay từ đầu đại ca chuẩn bị đám cưới này dành cho cô ấy rồi sao*.
Đoàn Mai Thanh: còn đứng đó nhìn gì nữa mau chuẩn bị quần áo nhanh lên. Em đứng đó lạnh đấy đứng lên cho đỡ đi.
*Trong khi đó cô đang ở phòng chờ đợi mai thanh lân đón cô lên lễ đường cô cầm một bó hoa và đang suy nghĩ những ngày vui vẻ của cô*.
Người dân: thật kì lạ tại sao mà chú rể giờ này còn chưa đón cô dâu nữa.
*Một tiếng chuông thờ của buổi lễ đính hôn bồ cầu bay lượn khắp nơi trong bên Anh giờ này là giờ mà chú rể và cô dâu đã lên lễ đường để bắt đầu buổi lễ*.
*Cô nghe tiếng chuông thờ và sắc mặt cô tái mét*.
Xuân Hà Thảo: không thể nào, chắc là hiểu lầm rồi hay sao.
*Tiếng hai đứa nhỏ cầm giỏ hoa và tung hoa chú rể và cô dâu từ từ bước lên thảm trắng tiến vào lê đường nhưng mọi người nhìn cô dâu và chú rể ngỡ ngàng mọi người sốc nhất gia đình bên Anh và cả minh cũng đứng nhìn cô dâu mà mặt mày tái mét*.
Tương Hảo Hảo: ủa sao kì vậy sao trong thiệp cưới đâu có em ấy sao mà em ấy lại trở thành cô dâu của buổi lễ đính hôn chứ.
Trần Phan Trường: anh không ngờ người chủ tịch này có thể làm như vậy cũng giống như anh nhỉ.
Tương Hảo Hảo: được rồi anh là nhất rồi
Trần Phan Nhi: mẹ ơi dì cưới rồi sao, trong đám người này dường như không thích dì thì phải.
Tương Hiếu: ừm con thấy như vậy đấy, mọi người đều ngỡ ngàng ra.
Tương Hảo Hảo: *mọi người không ngỡ ngàng mới lạ trong thiệp cưới cô dâu là hà thảo gì đó, trong khi đó là cô dâu là người khác*.
*Cô đến nỗi mà không dám mở mắt nhìn mọi người xung quang cô thiệt sự rất sợ khi nhìn mọi ánh mắt của những người khó chịu*.
Đoàn Mai Thanh: khi em chọn con đường này đây là quyết định của em, em không được quay đầu lại bằng mọi giá.
Tương Ngọc Hân: đương nhiên là em biết điều đó.
*Cô xoay người nhìn về phía người đàn ông mà đang đứng lên, cô không biết cảm giác nhìn ngời khác chỉ thấy người đàn ông mà giúp cô chỉ nhìn đáng thương thôi*.
*Một người phụ nữ cầm chiếc váy mặc áo màu xanh nước biển mà mọi người nhìn hai cô dâu phía trước*.
Tương Ngọc Hân: đó là hà thảo sao.
Xuân Hà Thảo: anh thanh em muốn hỏi anh là ngày từ đầu anh tổ chức hôn lễ là cưới người phụ nữ đó sao.
Đoàn Mai Thanh: đúng *anh trả lời không hề hối hận anh trả lời một cách lạnh lùng*.
Xuân Hà Thảo: vậy thì ngay từ đầu anh nhẹ nhàng với em anh nói chuyện với em, có bao giờ anh đã yêu em dù chỉ một chút không.
Đoàn Mai Thanh: tôi chưa bao giờ yêu cô, tự cô mua đồ tự cô ảo tượng tôi sẽ cưới cô.
*Cô ngơ ngác*.
Xuân Hà Thảo: vậy là ngay từ đầu anh chưa bao giờ cưới em sao, anh ngay từ đầu anh chưa bao giờ đụng chạm tới em, anh chưa bao giờ có ý nghĩa sẽ yêu em dù một chút sao.
Đoàn Mai Thanh: đúng.
Xuân Hà Thảo: mai thanh ánh đúng là vô sỉ nhất mà tôi gặp.
Người dân: đây chẳng phải là tráo đổi cô dâu ngay phút chót sao.
Anh trai: tôi không ngờ đoàn thị của các người lại là một đám vô sỉ như vậy.
*Anh cầm trên tay của mình một chiếc sổ với một khuôn mặt lạnh lùng*.
Đoàn Mai Thanh: từ đây trở đi tôi đoàn mai thanh cắt đứt mối quan hệ giữa gia đình đoàn thị không bất cứ mối quan hệ, không thừa kế đoàn thị, không phụng dưỡng cha mẹ.
*Trong buổi lễ đính hôn ở đây mọi người đều ngơ ngác ngời của mai thanh cầm cuốn sổ đưa cho mẹ của anh ta*.
*Tuyệt quan hệ gia đình*.
Mẹ: mày điên rồi hả mai thanh, mẹ sẽ không chúc hai đứa mày đâu, quản gia đi thôi.
*Mọi người nhìn cô dâu và chú rể một cái rồi mọi người rời từ từ rời đi*.
Trùng Nhi: vậy hảo hảo con có ở lại không.
Tương Hảo Hảo: đương nhiên con ở lại rồi mọi người về trước đi.
Tương Hải: vậy thì con ở lại nha cha mẹ và mọi người về.
Minh: nhưng mà em thật sự là yêu cô ấy.
Tương Hảo Hảo: chị không làm gì khác con bé đã chọn như thế nào thì chị không thể ngăn cản được em về cùng với mọi người đi.
Tương Hải: đúng rồi con đi thôi.
Minh: nhưng mà lỡ anh ta ép cô ấy lấy sao, cháu phải đưa cô ấy rời chỗ này.
Tương Hảo Hảo: tên đó mà từ bỏ gia tộc của mình thì chứng tỏ tên đó đủ bản lĩnh có thể đưa em ấy và bảo vệ em ấy suốt đời.
Trần Phan Trường: đúng vậy không một con cháu nào mà có lá gan đó để từ bỏ gia tộc của mình trong khi đó gia tộc đoàn thị đứng thứ hai sau vương quốc Anh nữa.
Tương Hiếu: cha nói đúng rồi đấy.
Tương Hải: vậy thì đi thôi con.
Minh: thêm một lần nữa anh lại đứng trơ nhìn em lấy người đàn ông khác anh nhất định sẽ cướp em lại thêm một lần nữa.
Đoàn Mai Thanh: giờ chúng ta bắt đầu lễ đính hôn của chúng ta nào.
*Cô ngơ ngác mặt cô ửng đỏ*.
Tương Ngọc Hân: lễ đính hôn của chúng ta sao.
*Cô cùng với anh ta bắt đầu đọc lời tuyên thệ*.
Đoàn Mai Thanh: em hãy đọc những gì anh nói.
Tương Ngọc Hân: *cô ngơ ngác và gật đầu* vâng.
Đoàn Mai Thanh: tôi đoàn mai thanh hôm nay là ngày đặt biệt tôi và cô ấy ngọc hân ngày hôm nay tôi và cô ấy nguyện cưới nhau không hề ép buộc đối phương, tôi từ giờ trở đi tôi sẽ yêu thương cô ấy sẽ chia sẻ cùng cô ấy, dù cô ấy có nghèo hay bất cứ gì mà hoàn cảnh bất ngờ tôi sẽ cùng với cô ấy vượt qua mọi tất cả, tới lượt em đấy nói những gì nãy anh nói đấy.
Tương Ngọc Hân: tôi tương ngọc hân hôm nay là ngày đặc biệt tôi và anh ấy mai thanh ngày hôm nay tôi và anh ấy nguyện cưới nhau không hề có sự ép buộc hai đối phương nào hết, tôi từ giờ trở đi tôi sẽ yêu thương anh ấy sẽ chia sẻ cùng anh ấy, dù anh ấy có nghèo hay bất cứ gì mà hoàn cảnh bất ngờ tôi sẽ cùng với anh ấy vượt qua hết tất cả mọi thứ.
*Trong khi đó gia đình của chị cô vỗ tay hết mình cùng lúc đó người của nước Anh đến và người của đoàn tổng đến lúc đó tới luôn*.
*Ở phòng chờ cô mặc một chiếc đầm màu vàng buộc tóc và cài lên một chiếc nơ ở giữa đầu*.
Tương Ngọc Hân: không biết mai thanh anh ấy giấu điện thoại của mình ở đâu nữa, lúc đó mình không nghĩ là gia đình mình đến đây như vậy, mình phải gọi cho cha mẹ mình giải thích mới được.
*Một tiếng gõ cửa*.
Tương Ngọc Hân: vào đi.
Tuấn: điện thoại của cậu đây.
Tương Ngọc Hân: cảm ơn cậu nhiều nha mình cũng không biết tại sao mình lại không giận cậu dù chỉ một chút nữa rồi.
Tuấn: cảm ơn cậu vì không giận tớ nữa, ấy tôi quên nữa tôi là người của đại ca cho nên gọi cậu một tiếng chị dâu rồi.
Tương Ngọc Hân: đừng gọi mình như thế dù sao chúng ta cũng bằng tuổi nhau mà.
Tuấn: nhưng mà nếu tớ không gọi như vậy thì đại ca cho tôi thôi việc ngay lập tức.
Tương Ngọc Hân: vậy nếu như vậy thì tớ không trách cậu được tính khí của anh ấy lúc nóng lúc lạnh thất thường lắm.
Tuấn: vậy thì tôi ra ngoài trước nha tí nữa nếu đại ca không lên thì tôi sẽ dẫn chị dâu xuống nha.
Tương Ngọc Hân: ừm cậu đi trước nha.
*Cô ấn nhầm và suy nghĩ lúc đó người đưa cha mẹ cô về lại là minh*.
Đoàn Mai Thanh: tôi không ngờ buổi tiệc chưa kết thúc mà em đã vội vàng giải thích với minh rồi nhỉ.
*Anh lại mua thêm giấm nữa hay sao mà nồng nặc vậy anh*
*Trong thời tiết của nước Anh cũng khá là lạnh lẽo*.
Tuấn: đại ca dường như cha của đại ca đang truy tìm người ở Anh này.
Đoàn Mai Thanh: giờ cha của tôi mới biết là tôi đang giấu người ở gần đây sao trí óc của người cũng không nhanh nhạy đấy.
Tuấn: giờ chúng ta cũng sắp giờ lành rồi chúng ta đi tới buổi lễ đính hôn nhanh nhất có thể.
*Cô giật mình đến nỗi run người không ngờ thời gian cô suy nghĩ một tiếng lại ngắn đến vậy*.
Đoàn Mai Thanh: cuối cùng em vẫn không thay đổi suy nghĩ của mình vậy em đã quyết định rồi đúng không anh chúc cho em và người đàn ông đó trăm năm hạnh phúc.
*Anh chúc phúc cô xong anh định rời khỏi cánh cửa này nhưng cô nắm ngay áo dưới của anh*.
Tương Ngọc Hân: tôi cũng đã suy nghĩ rồi tôi đồng ý tôi gả cho anh.
Đoàn Mai Thanh: em nói gì em nói lại cho tôi nghe coi.
Tương Ngọc Hân: tôi nói tôi nguyện ý gả cho anh.
Đoàn Mai Thanh: em hãy suy nghĩ thật kĩ nha em mà bước lên buổi lễ đính hôn này sau này em là người phụ nữ của tôi suốt đời đấy, em đã suy nghĩ kí chưa.
Tương Ngọc Hân: tôi đã suy nghĩ kĩ rồi tôi đồng ý gả cho anh.
Đoàn Mai Thanh; mau đi lấy trang phục và mấy đồ trang sức ra đây.
Tuấn: ủa đại ca không phải là anh đang đính hôn với hà thảo mà.
Đoàn Mai Thanh: tôi đã nói đính hôn với cô ta từ bao giờ vậy tôi chưa bao giờ mở miệng hoặc cầu hôn với cô ta, tự cô ta nghĩ như vậy mới đi chuẩn bị váy cưới thiết kế riêng của cô ta mà.
Tuấn: *thì ra ngay từ đầu đại ca chuẩn bị đám cưới này dành cho cô ấy rồi sao*.
Đoàn Mai Thanh: còn đứng đó nhìn gì nữa mau chuẩn bị quần áo nhanh lên. Em đứng đó lạnh đấy đứng lên cho đỡ đi.
*Trong khi đó cô đang ở phòng chờ đợi mai thanh lân đón cô lên lễ đường cô cầm một bó hoa và đang suy nghĩ những ngày vui vẻ của cô*.
Người dân: thật kì lạ tại sao mà chú rể giờ này còn chưa đón cô dâu nữa.
*Một tiếng chuông thờ của buổi lễ đính hôn bồ cầu bay lượn khắp nơi trong bên Anh giờ này là giờ mà chú rể và cô dâu đã lên lễ đường để bắt đầu buổi lễ*.
*Cô nghe tiếng chuông thờ và sắc mặt cô tái mét*.
Xuân Hà Thảo: không thể nào, chắc là hiểu lầm rồi hay sao.
*Tiếng hai đứa nhỏ cầm giỏ hoa và tung hoa chú rể và cô dâu từ từ bước lên thảm trắng tiến vào lê đường nhưng mọi người nhìn cô dâu và chú rể ngỡ ngàng mọi người sốc nhất gia đình bên Anh và cả minh cũng đứng nhìn cô dâu mà mặt mày tái mét*.
Tương Hảo Hảo: ủa sao kì vậy sao trong thiệp cưới đâu có em ấy sao mà em ấy lại trở thành cô dâu của buổi lễ đính hôn chứ.
Trần Phan Trường: anh không ngờ người chủ tịch này có thể làm như vậy cũng giống như anh nhỉ.
Tương Hảo Hảo: được rồi anh là nhất rồi
Trần Phan Nhi: mẹ ơi dì cưới rồi sao, trong đám người này dường như không thích dì thì phải.
Tương Hiếu: ừm con thấy như vậy đấy, mọi người đều ngỡ ngàng ra.
Tương Hảo Hảo: *mọi người không ngỡ ngàng mới lạ trong thiệp cưới cô dâu là hà thảo gì đó, trong khi đó là cô dâu là người khác*.
*Cô đến nỗi mà không dám mở mắt nhìn mọi người xung quang cô thiệt sự rất sợ khi nhìn mọi ánh mắt của những người khó chịu*.
Đoàn Mai Thanh: khi em chọn con đường này đây là quyết định của em, em không được quay đầu lại bằng mọi giá.
Tương Ngọc Hân: đương nhiên là em biết điều đó.
*Cô xoay người nhìn về phía người đàn ông mà đang đứng lên, cô không biết cảm giác nhìn ngời khác chỉ thấy người đàn ông mà giúp cô chỉ nhìn đáng thương thôi*.
*Một người phụ nữ cầm chiếc váy mặc áo màu xanh nước biển mà mọi người nhìn hai cô dâu phía trước*.
Tương Ngọc Hân: đó là hà thảo sao.
Xuân Hà Thảo: anh thanh em muốn hỏi anh là ngày từ đầu anh tổ chức hôn lễ là cưới người phụ nữ đó sao.
Đoàn Mai Thanh: đúng *anh trả lời không hề hối hận anh trả lời một cách lạnh lùng*.
Xuân Hà Thảo: vậy thì ngay từ đầu anh nhẹ nhàng với em anh nói chuyện với em, có bao giờ anh đã yêu em dù chỉ một chút không.
Đoàn Mai Thanh: tôi chưa bao giờ yêu cô, tự cô mua đồ tự cô ảo tượng tôi sẽ cưới cô.
*Cô ngơ ngác*.
Xuân Hà Thảo: vậy là ngay từ đầu anh chưa bao giờ cưới em sao, anh ngay từ đầu anh chưa bao giờ đụng chạm tới em, anh chưa bao giờ có ý nghĩa sẽ yêu em dù một chút sao.
Đoàn Mai Thanh: đúng.
Xuân Hà Thảo: mai thanh ánh đúng là vô sỉ nhất mà tôi gặp.
Người dân: đây chẳng phải là tráo đổi cô dâu ngay phút chót sao.
Anh trai: tôi không ngờ đoàn thị của các người lại là một đám vô sỉ như vậy.
*Anh cầm trên tay của mình một chiếc sổ với một khuôn mặt lạnh lùng*.
Đoàn Mai Thanh: từ đây trở đi tôi đoàn mai thanh cắt đứt mối quan hệ giữa gia đình đoàn thị không bất cứ mối quan hệ, không thừa kế đoàn thị, không phụng dưỡng cha mẹ.
*Trong buổi lễ đính hôn ở đây mọi người đều ngơ ngác ngời của mai thanh cầm cuốn sổ đưa cho mẹ của anh ta*.
*Tuyệt quan hệ gia đình*.
Mẹ: mày điên rồi hả mai thanh, mẹ sẽ không chúc hai đứa mày đâu, quản gia đi thôi.
*Mọi người nhìn cô dâu và chú rể một cái rồi mọi người rời từ từ rời đi*.
Trùng Nhi: vậy hảo hảo con có ở lại không.
Tương Hảo Hảo: đương nhiên con ở lại rồi mọi người về trước đi.
Tương Hải: vậy thì con ở lại nha cha mẹ và mọi người về.
Minh: nhưng mà em thật sự là yêu cô ấy.
Tương Hảo Hảo: chị không làm gì khác con bé đã chọn như thế nào thì chị không thể ngăn cản được em về cùng với mọi người đi.
Tương Hải: đúng rồi con đi thôi.
Minh: nhưng mà lỡ anh ta ép cô ấy lấy sao, cháu phải đưa cô ấy rời chỗ này.
Tương Hảo Hảo: tên đó mà từ bỏ gia tộc của mình thì chứng tỏ tên đó đủ bản lĩnh có thể đưa em ấy và bảo vệ em ấy suốt đời.
Trần Phan Trường: đúng vậy không một con cháu nào mà có lá gan đó để từ bỏ gia tộc của mình trong khi đó gia tộc đoàn thị đứng thứ hai sau vương quốc Anh nữa.
Tương Hiếu: cha nói đúng rồi đấy.
Tương Hải: vậy thì đi thôi con.
Minh: thêm một lần nữa anh lại đứng trơ nhìn em lấy người đàn ông khác anh nhất định sẽ cướp em lại thêm một lần nữa.
Đoàn Mai Thanh: giờ chúng ta bắt đầu lễ đính hôn của chúng ta nào.
*Cô ngơ ngác mặt cô ửng đỏ*.
Tương Ngọc Hân: lễ đính hôn của chúng ta sao.
*Cô cùng với anh ta bắt đầu đọc lời tuyên thệ*.
Đoàn Mai Thanh: em hãy đọc những gì anh nói.
Tương Ngọc Hân: *cô ngơ ngác và gật đầu* vâng.
Đoàn Mai Thanh: tôi đoàn mai thanh hôm nay là ngày đặt biệt tôi và cô ấy ngọc hân ngày hôm nay tôi và cô ấy nguyện cưới nhau không hề ép buộc đối phương, tôi từ giờ trở đi tôi sẽ yêu thương cô ấy sẽ chia sẻ cùng cô ấy, dù cô ấy có nghèo hay bất cứ gì mà hoàn cảnh bất ngờ tôi sẽ cùng với cô ấy vượt qua mọi tất cả, tới lượt em đấy nói những gì nãy anh nói đấy.
Tương Ngọc Hân: tôi tương ngọc hân hôm nay là ngày đặc biệt tôi và anh ấy mai thanh ngày hôm nay tôi và anh ấy nguyện cưới nhau không hề có sự ép buộc hai đối phương nào hết, tôi từ giờ trở đi tôi sẽ yêu thương anh ấy sẽ chia sẻ cùng anh ấy, dù anh ấy có nghèo hay bất cứ gì mà hoàn cảnh bất ngờ tôi sẽ cùng với anh ấy vượt qua hết tất cả mọi thứ.
*Trong khi đó gia đình của chị cô vỗ tay hết mình cùng lúc đó người của nước Anh đến và người của đoàn tổng đến lúc đó tới luôn*.
*Ở phòng chờ cô mặc một chiếc đầm màu vàng buộc tóc và cài lên một chiếc nơ ở giữa đầu*.
Tương Ngọc Hân: không biết mai thanh anh ấy giấu điện thoại của mình ở đâu nữa, lúc đó mình không nghĩ là gia đình mình đến đây như vậy, mình phải gọi cho cha mẹ mình giải thích mới được.
*Một tiếng gõ cửa*.
Tương Ngọc Hân: vào đi.
Tuấn: điện thoại của cậu đây.
Tương Ngọc Hân: cảm ơn cậu nhiều nha mình cũng không biết tại sao mình lại không giận cậu dù chỉ một chút nữa rồi.
Tuấn: cảm ơn cậu vì không giận tớ nữa, ấy tôi quên nữa tôi là người của đại ca cho nên gọi cậu một tiếng chị dâu rồi.
Tương Ngọc Hân: đừng gọi mình như thế dù sao chúng ta cũng bằng tuổi nhau mà.
Tuấn: nhưng mà nếu tớ không gọi như vậy thì đại ca cho tôi thôi việc ngay lập tức.
Tương Ngọc Hân: vậy nếu như vậy thì tớ không trách cậu được tính khí của anh ấy lúc nóng lúc lạnh thất thường lắm.
Tuấn: vậy thì tôi ra ngoài trước nha tí nữa nếu đại ca không lên thì tôi sẽ dẫn chị dâu xuống nha.
Tương Ngọc Hân: ừm cậu đi trước nha.
*Cô ấn nhầm và suy nghĩ lúc đó người đưa cha mẹ cô về lại là minh*.
Đoàn Mai Thanh: tôi không ngờ buổi tiệc chưa kết thúc mà em đã vội vàng giải thích với minh rồi nhỉ.
*Anh lại mua thêm giấm nữa hay sao mà nồng nặc vậy anh*
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.