Phu Nhân À Em Đừng Hòng Trốn Thoát
Chương 52: Ngoại truyện 16: Tương Ngọc Hân và Đoàn Mai Thanh tôi sẽ cho các ngươi hối hận.
Mỹ Hảo Lê Thị
11/06/2023
Cha: mày đúng là kẻ vô dụng mà giờ một nhị tiểu công chúa tương ngọc
hân cô ta làm cho tập đoàn của ta phá sản rồi đấy, mày hài lòng chưa.
Anh hai: em út em thấy không lúc đầu em đâm đầu vào yêu tên đó làm gì hả.
Anh ba: giờ thì chúng ta lại đắc tội với cháu của nữ hoàng Anh rồi đấy.
Chị dâu: giờ bờ vực của chúng ta không thể chịu nổi được nữa.
Chị tư: chúng ta phải làm cách nào để trụ cột đây.
*Cô ở trong phòng nghe những lời nói khó chịu khiến cô nghiến lợi cắn răng, chịu những lời nói bên ngoài*.
Anh hai: không ngờ gia tộc của chúng ta từ xưa tới giờ chưa bao giờ bị sỉ nhục như vậy.
Anh ba: giờ chúng ta còn đụng tới cháu gái cưng của nữ hoàng Anh nữa.
Chị tư: em ấy không suy nghĩ đến hôm nay sao, em ấy đẩy chúng ta xuống vực còn bị đoàn thị sỉ nhục nữa đúng quá là nhục nhã đi được.
Người hầu: dạ thưa tiểu thư còn mấy bộ váy cưới này thì sao đây người.
Xuân Hà Thảo: đem vô đây cho tôi.
Người hầu: dạ vâng thưa tiểu thư.
*Cô nhìn trong phòng với biết bao nhiêu bộ váy cưới cô mua nhiều để có thể cùng với mai thanh đi cùng với mọi người chào hỏi nồng nhiệt cô còn chuẩn bị căn phòng này thật sự là rất hoàng tráng nhưng không ngờ cô lại thấy ngay trước mặt là sự giả dối giả tạo cô cầm chiếc kéo trên đó từ từ bước tới xé toạc tất cả cái váy trong phòng cô xé đến nỗi mà trúng vào tay cô chảy máu rất nhiều nhỏ giọt trên khắp sàn cô đứng đó mà mặt cô bờ phơ những lớp trang điểm cũng bị lem trong khuôn mặt của cô, cộng thêm với sự tức giận của cô ta nữa, hoàn hảo quá mà*.
*Bữa tiệc lúc đó cũng đã tàn rồi*.
Tương Hảo Hảo: ngọc hân gia đình chị về trước nha.
Tương Ngọc Hân: chị về nhà cha hay là về việt vậy.
Tương Hảo Hảo: chắc vài hôm nữa chị mới về việt được ngày mai là sinh nhật của bà nội đấy hai đứa sắp xếp về vương quốc nha, em phải nhất định về nha. Mọi người muốn biết câu trả lời về em đấy nha, thôi cũng trễ rồi chị về trước nha.
Trần Phan Thảo: con về nhà dì.
Tương Hiếu: con cũng về nha.
Tương Ngọc Hân: ừm gia đình chị về cẩn thận nha.
*Sau khi một ngày trời cô cũng mệt mỏi rả rời cô chỉ thở nhẹ thôi mà cũng bị anh ấy đứng giữa vào cửa chống nạnh hai tay cũng khó chịu nữa*.
Đoàn Mai Thanh: em kết hôn với anh mà cực khổ cho em nữa sao.
Tương Ngọc Hân: *haizzz lại mặt căng nữa* em đi cái đôi giày cao gót này đi nhiều quá lâu quá nên em không quen.
Đoàn Mai Thanh: em chê đôi giày mà anh chọn cho em sao.
Tương Ngọc Hân: không phải anh chọn nguyên màu vàng này rất hợp với em mà tại vì em đi nhiều quá cho nên em đau tí thôi à, hay là anh cho em mượn điện thoại của anh để gọi cho cha mẹ một cuộc thôi, chỉ một cuộc được không.
Đoàn Mai Thanh: em định làm bộ mặt dễ thương này để anh siêu lòng sao, em tính gọi cho cái tên đó sao, anh nói cho em biết em kết hôn với anh được em là của anh,em đang ngụy biện sao đúng là anh ép em để có thể cưới em hoặc là em không yêu anh, anh cũng làm cách em yêu anh lại thêm một lần nữa nhưng mà em đừng có suy nghĩ là gọi cho tên đó anh có thể giết em và cái tên đó ngay trong đêm này luôn đấy, chỉ tối nay thôi.
Tương Ngọc Hân: *tối nay là ngày mai mình có thể gọi điện rồi sao hoặc mình cầu xin anh ấy dẫn mình tới vương quốc Anh dự sinh nhật của bà mình cũng được sao*.
Đoàn Mai Thanh: mỗi ngày khác em không được suy nghĩ tới tên đó anh chỉ nói với em vậy thôi.
*Anh đi xuống dưới hóng cảnh cô cũng đi theo anh dù chân của cô thật sự là rất tê tại một ngày hôm nay cô đi nhiều quá cho nên cũng hơi tê một chút xíu*.
Đoàn Mai Thanh: anh biết là ở nơi này mẹ anh và tập đoàn xuân thị cũng không làm gì với anh và em còn những chỗ khác thì bọn họ ra tay bất cứ lúc nào mà anh không hay biết.
Tương Ngọc Hân: anh đang lo cho em sao, anh yên tâm đi tập đoàn xuân thị lúc đó cô ta kêu người kéo những người dân để tẩy chay em thì em ra tay với tập đoàn xuân thị là kéo bọn họ phá sản, bọn họ không có cơ hội kéo lên lại dù một phần trăm cũng không có.
Đoàn Mai Thanh: anh biết ngay người phụ nữ của anh không dễ bị ăn hiếp như vậy chứ.
Tương Ngọc Hân: anh biết sao.
Đoàn Mai Thanh: đương nhiên là anh biết em làm gì với tập đoàn nhà của cô ta mà.
*Bên tập đoàn xuân thị*.
Anh hai: chúng ta phải làm cách nào đi chứ nhanh lên nào.
Nhân viên: ai bảo chi đụng tới nhị tiểu công chúa của nữ hoàng Anh chi giờ còn làm gì được nữa đây, chuẩn bị ôm đồ nghỉ việc hết cho rồi.
*Trong khi tất cả nhân viên của tập đoàn xuân thị từng người từng người lần lượt nộp đơn xin nghỉ việc rất nhiều, không ai muốn ở lại để hồi đó suốt ngày bị những ngời mà cấp cao suốt ngày chửi rủa không*.
Nhân viên: đúng là tập đoàn này quả báo mà hồi đó bắt chúng ta làm việc không nghỉ suốt ngày mọi công việc gì cũng đổ lên đầu của chúng ta, tiền thưởng thì ít nữa, đây mới là quả báo đây là đúng đấy, mày nói đúng đấy tao cũng tiếc chi ở lại cái tập đoàn mà sắp phá sản, nữ hoàng của vương quốc Anh mà đụng tay vào thì tập đoàn nào cũng chỉ có thể chết thôi, mày nói đúng đấy, thôi đừng nói nữa mặt của bà cô tiểu thư sắp nổi khùng tới nơi rồi đấy.
Xuân Hà Thảo: các người không làm thì cút đi tao tuyển ngời khác đúng là ăn cháo đá bát cái đồ rác rưởi.
Nhân viên: thôi chúng ta đi nhanh lên cô ta điên rồi đấy, đứng ở đây nói thêm nữa thì chúng ta rước họa vào thân đấy.
Nhân viên: ừm.
*Sau khi từng người từng người rời đi hết công ty trống không, không một bóng người luôn*.
Xuân Hà Thảo: cút hết đi đồ tích sự chả làm được cái gì lớn lao hết mà nói này nói nọ.
*Anh ba cô đi tới tặng cho cô một bạt tay đau đến thố người luôn*.
Anh ba: con kia mày đã đưa cả nhà xuống dưới vũng bùn còn đụng tới ngời cháu gái của vương quốc Anh làm cho công ty phá sản rồi, mày còn đuổi cả nhân viên nữa ai làm cho chúng ta hả.
Xuân Hà Thảo: anh ba bị điên à không có bọn chúng thì chúng ta tuyển người thôi có cần anh ba phải nổi nóng với em như vậy chứ.
Anh ba: mày phá nhà cho đã vô giờ tuyển tiền đâu mà tuyên chúng vào hả. Nợ nần khắp nơi rồi mày còn như vậy nữa mày đừng có tới công ty nữa mày mau về cho tao đi.
Xuân Hà Thảo: nhưng mà.
Anh ba: đừng nhưng nhị nữa cút ra khỏi công ty cho tao rồi đi về nhà đi.
*Cô không nói được cái gì đằng về nhà nhưng cô đi trên đường nhìn những post đám cưới của hai người mà cô căm hận luôn*.
Xuân Hà Thảo: tương ngọc hân và đoàn mai thanh hai người chờ đó các ngươi hạnh phúc được bao lâu.
Anh hai: em út em thấy không lúc đầu em đâm đầu vào yêu tên đó làm gì hả.
Anh ba: giờ thì chúng ta lại đắc tội với cháu của nữ hoàng Anh rồi đấy.
Chị dâu: giờ bờ vực của chúng ta không thể chịu nổi được nữa.
Chị tư: chúng ta phải làm cách nào để trụ cột đây.
*Cô ở trong phòng nghe những lời nói khó chịu khiến cô nghiến lợi cắn răng, chịu những lời nói bên ngoài*.
Anh hai: không ngờ gia tộc của chúng ta từ xưa tới giờ chưa bao giờ bị sỉ nhục như vậy.
Anh ba: giờ chúng ta còn đụng tới cháu gái cưng của nữ hoàng Anh nữa.
Chị tư: em ấy không suy nghĩ đến hôm nay sao, em ấy đẩy chúng ta xuống vực còn bị đoàn thị sỉ nhục nữa đúng quá là nhục nhã đi được.
Người hầu: dạ thưa tiểu thư còn mấy bộ váy cưới này thì sao đây người.
Xuân Hà Thảo: đem vô đây cho tôi.
Người hầu: dạ vâng thưa tiểu thư.
*Cô nhìn trong phòng với biết bao nhiêu bộ váy cưới cô mua nhiều để có thể cùng với mai thanh đi cùng với mọi người chào hỏi nồng nhiệt cô còn chuẩn bị căn phòng này thật sự là rất hoàng tráng nhưng không ngờ cô lại thấy ngay trước mặt là sự giả dối giả tạo cô cầm chiếc kéo trên đó từ từ bước tới xé toạc tất cả cái váy trong phòng cô xé đến nỗi mà trúng vào tay cô chảy máu rất nhiều nhỏ giọt trên khắp sàn cô đứng đó mà mặt cô bờ phơ những lớp trang điểm cũng bị lem trong khuôn mặt của cô, cộng thêm với sự tức giận của cô ta nữa, hoàn hảo quá mà*.
*Bữa tiệc lúc đó cũng đã tàn rồi*.
Tương Hảo Hảo: ngọc hân gia đình chị về trước nha.
Tương Ngọc Hân: chị về nhà cha hay là về việt vậy.
Tương Hảo Hảo: chắc vài hôm nữa chị mới về việt được ngày mai là sinh nhật của bà nội đấy hai đứa sắp xếp về vương quốc nha, em phải nhất định về nha. Mọi người muốn biết câu trả lời về em đấy nha, thôi cũng trễ rồi chị về trước nha.
Trần Phan Thảo: con về nhà dì.
Tương Hiếu: con cũng về nha.
Tương Ngọc Hân: ừm gia đình chị về cẩn thận nha.
*Sau khi một ngày trời cô cũng mệt mỏi rả rời cô chỉ thở nhẹ thôi mà cũng bị anh ấy đứng giữa vào cửa chống nạnh hai tay cũng khó chịu nữa*.
Đoàn Mai Thanh: em kết hôn với anh mà cực khổ cho em nữa sao.
Tương Ngọc Hân: *haizzz lại mặt căng nữa* em đi cái đôi giày cao gót này đi nhiều quá lâu quá nên em không quen.
Đoàn Mai Thanh: em chê đôi giày mà anh chọn cho em sao.
Tương Ngọc Hân: không phải anh chọn nguyên màu vàng này rất hợp với em mà tại vì em đi nhiều quá cho nên em đau tí thôi à, hay là anh cho em mượn điện thoại của anh để gọi cho cha mẹ một cuộc thôi, chỉ một cuộc được không.
Đoàn Mai Thanh: em định làm bộ mặt dễ thương này để anh siêu lòng sao, em tính gọi cho cái tên đó sao, anh nói cho em biết em kết hôn với anh được em là của anh,em đang ngụy biện sao đúng là anh ép em để có thể cưới em hoặc là em không yêu anh, anh cũng làm cách em yêu anh lại thêm một lần nữa nhưng mà em đừng có suy nghĩ là gọi cho tên đó anh có thể giết em và cái tên đó ngay trong đêm này luôn đấy, chỉ tối nay thôi.
Tương Ngọc Hân: *tối nay là ngày mai mình có thể gọi điện rồi sao hoặc mình cầu xin anh ấy dẫn mình tới vương quốc Anh dự sinh nhật của bà mình cũng được sao*.
Đoàn Mai Thanh: mỗi ngày khác em không được suy nghĩ tới tên đó anh chỉ nói với em vậy thôi.
*Anh đi xuống dưới hóng cảnh cô cũng đi theo anh dù chân của cô thật sự là rất tê tại một ngày hôm nay cô đi nhiều quá cho nên cũng hơi tê một chút xíu*.
Đoàn Mai Thanh: anh biết là ở nơi này mẹ anh và tập đoàn xuân thị cũng không làm gì với anh và em còn những chỗ khác thì bọn họ ra tay bất cứ lúc nào mà anh không hay biết.
Tương Ngọc Hân: anh đang lo cho em sao, anh yên tâm đi tập đoàn xuân thị lúc đó cô ta kêu người kéo những người dân để tẩy chay em thì em ra tay với tập đoàn xuân thị là kéo bọn họ phá sản, bọn họ không có cơ hội kéo lên lại dù một phần trăm cũng không có.
Đoàn Mai Thanh: anh biết ngay người phụ nữ của anh không dễ bị ăn hiếp như vậy chứ.
Tương Ngọc Hân: anh biết sao.
Đoàn Mai Thanh: đương nhiên là anh biết em làm gì với tập đoàn nhà của cô ta mà.
*Bên tập đoàn xuân thị*.
Anh hai: chúng ta phải làm cách nào đi chứ nhanh lên nào.
Nhân viên: ai bảo chi đụng tới nhị tiểu công chúa của nữ hoàng Anh chi giờ còn làm gì được nữa đây, chuẩn bị ôm đồ nghỉ việc hết cho rồi.
*Trong khi tất cả nhân viên của tập đoàn xuân thị từng người từng người lần lượt nộp đơn xin nghỉ việc rất nhiều, không ai muốn ở lại để hồi đó suốt ngày bị những ngời mà cấp cao suốt ngày chửi rủa không*.
Nhân viên: đúng là tập đoàn này quả báo mà hồi đó bắt chúng ta làm việc không nghỉ suốt ngày mọi công việc gì cũng đổ lên đầu của chúng ta, tiền thưởng thì ít nữa, đây mới là quả báo đây là đúng đấy, mày nói đúng đấy tao cũng tiếc chi ở lại cái tập đoàn mà sắp phá sản, nữ hoàng của vương quốc Anh mà đụng tay vào thì tập đoàn nào cũng chỉ có thể chết thôi, mày nói đúng đấy, thôi đừng nói nữa mặt của bà cô tiểu thư sắp nổi khùng tới nơi rồi đấy.
Xuân Hà Thảo: các người không làm thì cút đi tao tuyển ngời khác đúng là ăn cháo đá bát cái đồ rác rưởi.
Nhân viên: thôi chúng ta đi nhanh lên cô ta điên rồi đấy, đứng ở đây nói thêm nữa thì chúng ta rước họa vào thân đấy.
Nhân viên: ừm.
*Sau khi từng người từng người rời đi hết công ty trống không, không một bóng người luôn*.
Xuân Hà Thảo: cút hết đi đồ tích sự chả làm được cái gì lớn lao hết mà nói này nói nọ.
*Anh ba cô đi tới tặng cho cô một bạt tay đau đến thố người luôn*.
Anh ba: con kia mày đã đưa cả nhà xuống dưới vũng bùn còn đụng tới ngời cháu gái của vương quốc Anh làm cho công ty phá sản rồi, mày còn đuổi cả nhân viên nữa ai làm cho chúng ta hả.
Xuân Hà Thảo: anh ba bị điên à không có bọn chúng thì chúng ta tuyển người thôi có cần anh ba phải nổi nóng với em như vậy chứ.
Anh ba: mày phá nhà cho đã vô giờ tuyển tiền đâu mà tuyên chúng vào hả. Nợ nần khắp nơi rồi mày còn như vậy nữa mày đừng có tới công ty nữa mày mau về cho tao đi.
Xuân Hà Thảo: nhưng mà.
Anh ba: đừng nhưng nhị nữa cút ra khỏi công ty cho tao rồi đi về nhà đi.
*Cô không nói được cái gì đằng về nhà nhưng cô đi trên đường nhìn những post đám cưới của hai người mà cô căm hận luôn*.
Xuân Hà Thảo: tương ngọc hân và đoàn mai thanh hai người chờ đó các ngươi hạnh phúc được bao lâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.