Chương 20: Sự thật (1)
Vương Khiết Băng (Yu)
15/11/2023
Ngay khi Phùng lão gia tuyên bố chuyện này thì những vị khách ở đây
đều bán tính bán nghi, họ còn sợ rằng Phùng lão gia bị lừa, nhưng lại
chẳng ai dám nói gì cả. Bây giờ mọi người đều đang chĩa mũi dùi về phía
của cô, nhưng trái lại với sự lo lắng cho mọi người thì Hà Thục Huyên
lại mỉm cười một cái, quả nhiên là giới thượng lưu không dễ chơi như
thế.
Ngay lúc Phùng Dinh đang định nói gì đó thì Hà Kiều Ái lại thẳng bước đến chỗ của Phùng lão, có lẽ cô ta bây giờ vẫn còn có chút mong chờ vào tình nghĩa gần hai mươi năm sống tại Phùng gia, lúc đó cô ta còn nhìn Phùng lão, nhẹ nhàng mỉm cười nói:
- Ông nội, ông cũng đừng trách chị Huyên Huyên, nói sao thì chị ấy từ năm mười tám tuổi đã không còn nghe lời cha mẹ, một mình sống ở bên ngoài. May mắn là anh Cẩn Uy không chê bai, nên mới có thể gả đến Yến gia. Ai da, xem con nói kìa, bây giờ chị ấy đã sống rất tốt rồi, cũng không còn phải thường xuyên lui tới cái quán bar rách nát kia nữa.
Dừng một chút, Hà Kiều Ái lại liếc mắt về phía của Phùng Dinh và Triệu My Ánh, vì cô ta biết rằng hai người họ xem trọng nhất chính là danh giá, hơn nữa Hà Thục Huyên lại là nữ nhân, thường xuyên lui tới những nơi không đàng hoàng như quán bar kia thì chắc chắn họ sẽ thấy khó chịu, cho dù có là con ruột thì cũng chẳng khác gì.
Tuy nhiên, trái lại với suy nghĩ của cô ta thì Hà Thục Huyên lại cười một cái, sau đó liền lên tiếng nói:
- Em gái đúng là rất yêu quý người chị gái này, bỏ cũng không ít tiền để điều tra chị nhỉ?
Hà Kiều Ái cũng không đáp, nhưng lúc này Yến Cẩn Uy còn định giải vây cho vợ thì cô đã đứng giữa tất cả mọi người, kể cả Phùng gia hay thậm chí là Hà gia, trước tất cả quan khách ở đây, cô liền nhìn về phía của Hà Kiều Ái, nói:
- Vậy chắc em cũng biết, Diamond Place là một quán bar dưới quyền quản lý của Chu Tước, không phải là dạng tôm tép, phù du nào cũng có thể nào làm. Nhưng chỉ cần chị muốn, thì ai cũng có thể đến đó để sinh sống.
Dừng một chút, Hà Thục Huyên lại đi đến bên cạnh cô em gái yêu quý Hà Kiều Ái, sau đó còn nhẹ nhàng đặt tay lên vai của cô ta, vỗ vỗ mấy cái, sau đó nói tiếp:
- Theo đúng như lời em nói thì từ năm mười tám tuổi chị đã không dựa dẫm vào Hà gia? Nhưng tiếc thật đấy, từ năm mười bốn tuổi thì tôi đã tự mình nuôi sống mình rồi.
Đến đây thì Hà Thục Huyên lại nhìn lại phía của người mà đã nuôi cô, chính là Hà Cang và Mạc Liên Chi, bỗng chốc cô lại mỉm cười nhẹ nhàng, nói:
- Con nói đúng không? Cha... Mẹ!
Hiển nhiên bây giờ Hà Cang không dám nói gì rồi, vì đúng thật sự như lời của Hà Thục Huyên nói, họ chỉ biết rằng cô là người thông minh, nhưng lại không biết cô có chỉ số trí tuệ thiên tài, nên năm mười bốn đuổi đã đổ đạt đại học, sau đó là tiến thẳng vào trường Đại học danh giá nhất Đế Đô. Nhưng vì hoàn cảnh đưa đẩy nên cô mới phải quay trở về quê nhà, chịu học ở một môi trường kém chất lượng hơn.
Tuy nhiên, kim cương thì ở đâu cũng sẽ tỏa sáng, kể từ năm mười bốn tuổi thì cô đã không ngửa tay xin tiền Hà gia dù chỉ một đồng, tất cả những gì cô có đều là do học bổng và trợ cấp của nhà trường, chẳng những không xin tiền của họ, mà năm Hà Thục Huyên mười bảy tuổi, Hà gia gặp một vấn đề lớn, cần vốn xoay sở nhưng không có... Lúc này thì Hà Thục Huyên chính là người đã đưa cho ông ấy một số tiền khá lớn, giúp đỡ Hà thị giữ vững được như hiện nay.
Nhưng có vẻ Hà Thục Huyên không có ý định đòi lại, cô nhìn Hà Cang im lặng thì cũng chỉ biết cười nhạt, xem ra người cha này vẫn chưa khôn ra thì phải. Tiếp theo, chính là người mẹ đáng kính rồi.
- Để tôi nói cho cô biết thêm nha. Năm mười tám tuổi, cô được Hà gia nhận về, thì số trang sức, quần áo, dày dép và cả cơ hội được học ở trong trường trọng điểm cũng là chị gái này xin cho cô đó. Cô nghĩ mà xem, thành tích tệ hại, tính cách kiêu căng, nóng nảy, ăn mặc thì chẳng khác gì đám nhà giàu mới nổi, làm gì có ngôi trường nào dám nhận cô. Nếu không phải tôi nể mặt hai người họ nuôi tôi lớn... À không, nuôi tôi mười bốn năm, thì cô nghĩ bây giờ cô có thật sự là Hà tiểu thư không?
Đến đây thì Mạc Liên Chi trực tiếp cúi mặt xuống, hiển nhiên là vì tất cả những gì Hà Thục Huyên nói từ nãy đến giờ đều là sự thật, nên họ cũng không biết phải đối mặt với cô thế nào. Nhưng bây giờ Hà Thục Huyên lại bước đến bên cạnh Yến Cẩn Uy, rồi nhìn anh một cái, nói:
- Đương nhiên, chuyện hôn sự cũng không phải là ngẫu nhiên mà tôi đồng ý.
Nói xong thì không chỉ Hà gia ngạc nhiên, đến Yến Cẩn Uy cũng khá bất ngờ. Lẽ nào không giống như những gì anh biết, Hà Thục Huyên cũng không phải là bị ép cưới anh sao?
Lúc này thì Hà Cang giống như mới mở ra một thế giới mới, ông ấy đưa mắt nhìn Hà Thục Huyên, sau đó hỏi:
- Chuyện đó là sao?
Ngay lúc Phùng Dinh đang định nói gì đó thì Hà Kiều Ái lại thẳng bước đến chỗ của Phùng lão, có lẽ cô ta bây giờ vẫn còn có chút mong chờ vào tình nghĩa gần hai mươi năm sống tại Phùng gia, lúc đó cô ta còn nhìn Phùng lão, nhẹ nhàng mỉm cười nói:
- Ông nội, ông cũng đừng trách chị Huyên Huyên, nói sao thì chị ấy từ năm mười tám tuổi đã không còn nghe lời cha mẹ, một mình sống ở bên ngoài. May mắn là anh Cẩn Uy không chê bai, nên mới có thể gả đến Yến gia. Ai da, xem con nói kìa, bây giờ chị ấy đã sống rất tốt rồi, cũng không còn phải thường xuyên lui tới cái quán bar rách nát kia nữa.
Dừng một chút, Hà Kiều Ái lại liếc mắt về phía của Phùng Dinh và Triệu My Ánh, vì cô ta biết rằng hai người họ xem trọng nhất chính là danh giá, hơn nữa Hà Thục Huyên lại là nữ nhân, thường xuyên lui tới những nơi không đàng hoàng như quán bar kia thì chắc chắn họ sẽ thấy khó chịu, cho dù có là con ruột thì cũng chẳng khác gì.
Tuy nhiên, trái lại với suy nghĩ của cô ta thì Hà Thục Huyên lại cười một cái, sau đó liền lên tiếng nói:
- Em gái đúng là rất yêu quý người chị gái này, bỏ cũng không ít tiền để điều tra chị nhỉ?
Hà Kiều Ái cũng không đáp, nhưng lúc này Yến Cẩn Uy còn định giải vây cho vợ thì cô đã đứng giữa tất cả mọi người, kể cả Phùng gia hay thậm chí là Hà gia, trước tất cả quan khách ở đây, cô liền nhìn về phía của Hà Kiều Ái, nói:
- Vậy chắc em cũng biết, Diamond Place là một quán bar dưới quyền quản lý của Chu Tước, không phải là dạng tôm tép, phù du nào cũng có thể nào làm. Nhưng chỉ cần chị muốn, thì ai cũng có thể đến đó để sinh sống.
Dừng một chút, Hà Thục Huyên lại đi đến bên cạnh cô em gái yêu quý Hà Kiều Ái, sau đó còn nhẹ nhàng đặt tay lên vai của cô ta, vỗ vỗ mấy cái, sau đó nói tiếp:
- Theo đúng như lời em nói thì từ năm mười tám tuổi chị đã không dựa dẫm vào Hà gia? Nhưng tiếc thật đấy, từ năm mười bốn tuổi thì tôi đã tự mình nuôi sống mình rồi.
Đến đây thì Hà Thục Huyên lại nhìn lại phía của người mà đã nuôi cô, chính là Hà Cang và Mạc Liên Chi, bỗng chốc cô lại mỉm cười nhẹ nhàng, nói:
- Con nói đúng không? Cha... Mẹ!
Hiển nhiên bây giờ Hà Cang không dám nói gì rồi, vì đúng thật sự như lời của Hà Thục Huyên nói, họ chỉ biết rằng cô là người thông minh, nhưng lại không biết cô có chỉ số trí tuệ thiên tài, nên năm mười bốn đuổi đã đổ đạt đại học, sau đó là tiến thẳng vào trường Đại học danh giá nhất Đế Đô. Nhưng vì hoàn cảnh đưa đẩy nên cô mới phải quay trở về quê nhà, chịu học ở một môi trường kém chất lượng hơn.
Tuy nhiên, kim cương thì ở đâu cũng sẽ tỏa sáng, kể từ năm mười bốn tuổi thì cô đã không ngửa tay xin tiền Hà gia dù chỉ một đồng, tất cả những gì cô có đều là do học bổng và trợ cấp của nhà trường, chẳng những không xin tiền của họ, mà năm Hà Thục Huyên mười bảy tuổi, Hà gia gặp một vấn đề lớn, cần vốn xoay sở nhưng không có... Lúc này thì Hà Thục Huyên chính là người đã đưa cho ông ấy một số tiền khá lớn, giúp đỡ Hà thị giữ vững được như hiện nay.
Nhưng có vẻ Hà Thục Huyên không có ý định đòi lại, cô nhìn Hà Cang im lặng thì cũng chỉ biết cười nhạt, xem ra người cha này vẫn chưa khôn ra thì phải. Tiếp theo, chính là người mẹ đáng kính rồi.
- Để tôi nói cho cô biết thêm nha. Năm mười tám tuổi, cô được Hà gia nhận về, thì số trang sức, quần áo, dày dép và cả cơ hội được học ở trong trường trọng điểm cũng là chị gái này xin cho cô đó. Cô nghĩ mà xem, thành tích tệ hại, tính cách kiêu căng, nóng nảy, ăn mặc thì chẳng khác gì đám nhà giàu mới nổi, làm gì có ngôi trường nào dám nhận cô. Nếu không phải tôi nể mặt hai người họ nuôi tôi lớn... À không, nuôi tôi mười bốn năm, thì cô nghĩ bây giờ cô có thật sự là Hà tiểu thư không?
Đến đây thì Mạc Liên Chi trực tiếp cúi mặt xuống, hiển nhiên là vì tất cả những gì Hà Thục Huyên nói từ nãy đến giờ đều là sự thật, nên họ cũng không biết phải đối mặt với cô thế nào. Nhưng bây giờ Hà Thục Huyên lại bước đến bên cạnh Yến Cẩn Uy, rồi nhìn anh một cái, nói:
- Đương nhiên, chuyện hôn sự cũng không phải là ngẫu nhiên mà tôi đồng ý.
Nói xong thì không chỉ Hà gia ngạc nhiên, đến Yến Cẩn Uy cũng khá bất ngờ. Lẽ nào không giống như những gì anh biết, Hà Thục Huyên cũng không phải là bị ép cưới anh sao?
Lúc này thì Hà Cang giống như mới mở ra một thế giới mới, ông ấy đưa mắt nhìn Hà Thục Huyên, sau đó hỏi:
- Chuyện đó là sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.