Phu Nhân: Chúng Ta Kết Hôn Đi?
Chương 11: Cái gì thuộc về cô cũng sẽ là của tôi
Tì bà phiêu bạc
09/06/2020
Lỗ Tiêu Mạn chọn cho Bát Bát một bộ váy hồng xinh xắn, bảo cô vào thử, Bát Bát cũng đi thử.
Vừa lúc đó, cô nghe tiếng của một người rất đỗi quen thuộc, đúng, là anh.
Lỗ Y Hân nhìn sơ qua bóng lưng kia đã biết ngay là cô, bèn nói lớn:"Ân, anh chọn giúp em một bộ váy được không? ".
Lục Thiên Ân cũng không nói gì, đi lựa cho cô ta.
Đúng lúc, cô cũng đang muốn né tránh anh nên đi vào một kệ để quần áo vô cùng đáng yêu.
Và cũng chợt vô tình để cho tay cả hai chạm phải nhau.
Cô rụt rè rụt tay lại:"Xin lỗi, làm bẩn tay anh rồi".
Lục Thiên Ân nghe giọng cô, lại thấy nó vô cùng xa cách. Giống như là cô chỉ muốn không gặp anh.
Lục Thiên Ân nói khẽ:"Cô hiện tại sống tốt chứ?".
Lỗ Tiêu Mạn ngoái đầu:"Tốt".
"Ừ".
- Cạch....
"Mạn, cậu thấy thế nào?"_Bát Bát đứng trước mặt cô, xoay một vòng. Hỏi.
"Ừm đẹp lắm!".
Lỗ Y Hân vừa nhìn thấy bộ váy, liền nảy sinh ý định muốn mua nó, liền nói:"Cô lấy cho tôi bộ váy này".
Cô nhân viên dù biết cô ta đang đi cùng Lục tổng, nhưng vẫn tỏ vẻ tôn trọng đáp:"Xin lỗi tiểu thư, bộ váy này vị tiểu thư kia đã mua rồi ạ!".
Cô ta quát:"Tôi không cần biết, mau gói lại cho tôi".
Cô nhân viên cố gắng nói tiếp:"Thành thật xin lỗi, nếu làm vậy thì không hay cho lắm, quy định ở đây là ai mua trước thì bán cho người đó, trừ phi người đó muốn bán lại"
"Nhưng hiện tại tôi muốn mua nó,".
"Tôi.....".
Bát Bát thấy bất bình, chen ngăn:"Nè cô gái này, không có mắt nhìn sao? Chiếc váy này tôi đã mua rồi, còn nếu cô muốn mua lại,được tôi bán cho cô, chiếc váy này ở đây bán 6 tệ, tôi bán cô 60 tệ".
Lỗ Y Hân mặt đỏ vì tức:"Cô là ai hả? Ăn nói hàm hồ, chiếc váy nhìn không có thẩm mĩ như vậy, 1xu còn không biết có không mà đòi 60 vạn tệ".
"Chặc, không phải khi nãy cô mạnh miệng đòi mua lắm sao?".
"Hừ"_cô ta quay sang anh, nủng nà:"Ân, anh xem cô ta ăn hiếp em kìa".
Lục Thiên Ân nhìn Bát Bát, rồi lại nhìn xuống cô, nhìn thấy cô có thái độ vô cùng bình tĩnh, giống như không muốn can thiệp vào chuyện này vậy. Anh nói:"Tùy em xử lí, tôi không muốn can dự vào".
Cô ta nghe vậy, vừa xấu hổ lại tức giận, nhìn anh đang bỏ đi, cũng tọt tọt chạy theo, trước khi đi nói:"Cô chờ đó, đồ của cô cuối cùng cũng thuộc về tôi, Lỗ Tiêu Mạn mãi mãi thua cuộc".
"Cút, đi"_Lỗ Tiêu Mạn nhìn cô ta trân trân.
Bát Bát nắm tay cô trấn an:"Đừng khó chịu nữa, họ đi rồi".
Cô dựa đầu vào vai Bát Bát:"Nếu trong tình yêu có quá nhiều đau khổ thì trái tim lúc này sẽ biến thành thứ gì?".
"Cậu nói gì vậy?".
"Tim mình đang nhói lên, đang kêu gào rằng nó rất đau, đau lắm!".
"Được rồi, đừng buồn nữa".
"..........."_Thật sự mà nói, khi nãy gặp anh, lại còn tay chạm tay với anh, cô cảm thấy một luồng khí ấm mà lạnh truyền đến tay cô. Khiến trái tim cô đập rất nhanh.
Cô sợ bản thân sẽ kiềm chế không được mà gào thét lên mất.
Vừa lúc đó, cô nghe tiếng của một người rất đỗi quen thuộc, đúng, là anh.
Lỗ Y Hân nhìn sơ qua bóng lưng kia đã biết ngay là cô, bèn nói lớn:"Ân, anh chọn giúp em một bộ váy được không? ".
Lục Thiên Ân cũng không nói gì, đi lựa cho cô ta.
Đúng lúc, cô cũng đang muốn né tránh anh nên đi vào một kệ để quần áo vô cùng đáng yêu.
Và cũng chợt vô tình để cho tay cả hai chạm phải nhau.
Cô rụt rè rụt tay lại:"Xin lỗi, làm bẩn tay anh rồi".
Lục Thiên Ân nghe giọng cô, lại thấy nó vô cùng xa cách. Giống như là cô chỉ muốn không gặp anh.
Lục Thiên Ân nói khẽ:"Cô hiện tại sống tốt chứ?".
Lỗ Tiêu Mạn ngoái đầu:"Tốt".
"Ừ".
- Cạch....
"Mạn, cậu thấy thế nào?"_Bát Bát đứng trước mặt cô, xoay một vòng. Hỏi.
"Ừm đẹp lắm!".
Lỗ Y Hân vừa nhìn thấy bộ váy, liền nảy sinh ý định muốn mua nó, liền nói:"Cô lấy cho tôi bộ váy này".
Cô nhân viên dù biết cô ta đang đi cùng Lục tổng, nhưng vẫn tỏ vẻ tôn trọng đáp:"Xin lỗi tiểu thư, bộ váy này vị tiểu thư kia đã mua rồi ạ!".
Cô ta quát:"Tôi không cần biết, mau gói lại cho tôi".
Cô nhân viên cố gắng nói tiếp:"Thành thật xin lỗi, nếu làm vậy thì không hay cho lắm, quy định ở đây là ai mua trước thì bán cho người đó, trừ phi người đó muốn bán lại"
"Nhưng hiện tại tôi muốn mua nó,".
"Tôi.....".
Bát Bát thấy bất bình, chen ngăn:"Nè cô gái này, không có mắt nhìn sao? Chiếc váy này tôi đã mua rồi, còn nếu cô muốn mua lại,được tôi bán cho cô, chiếc váy này ở đây bán 6 tệ, tôi bán cô 60 tệ".
Lỗ Y Hân mặt đỏ vì tức:"Cô là ai hả? Ăn nói hàm hồ, chiếc váy nhìn không có thẩm mĩ như vậy, 1xu còn không biết có không mà đòi 60 vạn tệ".
"Chặc, không phải khi nãy cô mạnh miệng đòi mua lắm sao?".
"Hừ"_cô ta quay sang anh, nủng nà:"Ân, anh xem cô ta ăn hiếp em kìa".
Lục Thiên Ân nhìn Bát Bát, rồi lại nhìn xuống cô, nhìn thấy cô có thái độ vô cùng bình tĩnh, giống như không muốn can thiệp vào chuyện này vậy. Anh nói:"Tùy em xử lí, tôi không muốn can dự vào".
Cô ta nghe vậy, vừa xấu hổ lại tức giận, nhìn anh đang bỏ đi, cũng tọt tọt chạy theo, trước khi đi nói:"Cô chờ đó, đồ của cô cuối cùng cũng thuộc về tôi, Lỗ Tiêu Mạn mãi mãi thua cuộc".
"Cút, đi"_Lỗ Tiêu Mạn nhìn cô ta trân trân.
Bát Bát nắm tay cô trấn an:"Đừng khó chịu nữa, họ đi rồi".
Cô dựa đầu vào vai Bát Bát:"Nếu trong tình yêu có quá nhiều đau khổ thì trái tim lúc này sẽ biến thành thứ gì?".
"Cậu nói gì vậy?".
"Tim mình đang nhói lên, đang kêu gào rằng nó rất đau, đau lắm!".
"Được rồi, đừng buồn nữa".
"..........."_Thật sự mà nói, khi nãy gặp anh, lại còn tay chạm tay với anh, cô cảm thấy một luồng khí ấm mà lạnh truyền đến tay cô. Khiến trái tim cô đập rất nhanh.
Cô sợ bản thân sẽ kiềm chế không được mà gào thét lên mất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.