Phu Nhân: Chúng Ta Kết Hôn Đi?
Chương 35: Có thật anh đã yêu tôi?
Tì bà phiêu bạc
09/06/2020
Lỗ Tiêu Mạn nhìn thấy nhà hàng Trung Hoa từ phía xa, cô nghĩ ngợi, quay sang hỏi anh:"Chúng ta đến đó ăn sao?".
Lục Thiên Ân đáp lại:"Anh biết em đang đói".
"À....".
Sau khi đến nơi, anh cùng cô đi vào đó.
Tất nhiên sẽ có nhân viên phục vụ ra tiếp đón, anh cũng không lạ gì đối với bọn họ.
Ông chủ của nhà hàng nhìn thấy anh, đi ra nhanh, cười nồng hậu:"Lục tổng, hoan nghênh đã đến".
Lục Thiên Ân chỉ gật đầu, cũng lười biếng đáp lại.
Sau đó kéo tay cô đi lên tầng trên, chủ nhà hàng nhanh chóng bảo đầu bếp lẫn nhân viên lên đó, một nơi vip dành cho anh.
- kẹt....
Anh nhẹ ngàng kéo ghế ra cho cô ngồi, cô cảm ơn rồi ngồi xuống.
Cô có thể thấy, anh chọn nơi này quả là không tồi!
Từ trên đây nhìn xuống, có thể thấy được toàn bộ khung cảnh bên ngoài, rất đẹp, rất hào nhoáng.
"Em muốn ăn gì?".
"Cái gì cũng được"_cô cũng đói rồi, anh cho ăn gì thì ăn nấy thôi.
Lục Thiên Ân vỗ tay vài cái, sau đó món ăn được đầu bếp làm tận chỗ, rồi bê lên, khói vẫn còn nghi ngút, mùi thơm nức nồng, hấp dẫn.
Anh cẩn thận lấy nĩa và dao lau sạch rồi đưa cho cô:"Cầm lấy?".
"Anh cũng thật chu đáo"_cô nhận lấy, rồi khen bừa một câu.
"Anh chu đáo từ lâu rồi"_anh nhìn cô đáp:"Chỉ có em không để ý đến thôi".
Bữa ăn kết thúc, anh gọi thêm vài phần tránh miệng cho cô ăn.
Cô cứ ăn, và cảm thấy anh đang nhìn mình, bất giác cô ngẩng đầu:"Sao anh không ăn đi?"_cô đưa một trái táo cho anh:"Nè ăn đi?".
Lục Thiên Ân kề mặt sát gần trái táo, sau đó mở miệng cắn một cái.
Cũng không hẳn gọi là cắn, anh còn hôn lên tay cô, khiến cho cô ngại chùng rụt tay lại. Mặt đỏ bừng bừng:"Anh, anh sao anh hôn tay tôi?".
Anh phì cười trước cô:"Có sao? Anh đang ăn táo em đưa đến mà".
Lỗ Tiêu Mạn nhẫn thấy rất rõ mấy ngày vừa qua, anh có sự thay đổi rất lớn.
Có lẽ anh còn là Lục Thiên Ân bạo ngược, có tính chiếm hữu, lại còn vô căng vô cớ như lúc trước nữa.
Anh thay đổi rồi.
Cô dùng khăn lau miệng, sau đó nghiêm túc hỏi anh:"Có thật anh đã yêu tôi?".
"......."_trước câu hỏi này, anh vẫn kiên định đáp lại:"Đúng, anh yêu em".
"Vậy còn tình cảm của Lỗ Y Hân thì sao?".
Cô vẫn là thấy đối với chị ta, anh đã từng yêu rất sâu nặng, sao có thể nói quên là quên được.
"Cô ta ruồng bỏ anh trước, cho nên không có tư cách để anh yêu lần nữa"_ánh mắt của anh vô cùng thâm tình, giống như mọi thứ tình cảm dành cho Lỗ Y Hân đều đã không còn nữa:"Còn về phía em, anh yêu em là thật, tuyệt không dả dối, nếu như em đồng ý, xin hãy tha lỗi cho mọi chuyện trước kia của anh, anh biết mình đã sai rồi".
Hai tay cô để lên đùi, đan chặt vào nhau, chân cô hoàn toàn run rẩy.
Trước câu hỏi của anh, cô phải trả lời làm sao?
Cô nên nghe theo con tim hay là lí trí?
"Tôi, tôi vẫn còn thời gian suy nghĩ không?"_cô chớp chớp mắt hỏi.
"Không sao, anh đợi em"_anh rất chắc chắn trong lòng cô có anh, chỉ là cô không thể hiện ra mà thôi.
Cô chính là một cô gái dấu đi cảm xúc rất hay, đến nỗi anh khó mà đoán ra được.
Ngoài mặt cô là như vậy đó, vui tươi, linh hoạt, nhưng mà có ai đoán được bên trong nội tâm cô là gì?
Nỗi buồn?
Hay là niềmvui thật sự?
Lục Thiên Ân đáp lại:"Anh biết em đang đói".
"À....".
Sau khi đến nơi, anh cùng cô đi vào đó.
Tất nhiên sẽ có nhân viên phục vụ ra tiếp đón, anh cũng không lạ gì đối với bọn họ.
Ông chủ của nhà hàng nhìn thấy anh, đi ra nhanh, cười nồng hậu:"Lục tổng, hoan nghênh đã đến".
Lục Thiên Ân chỉ gật đầu, cũng lười biếng đáp lại.
Sau đó kéo tay cô đi lên tầng trên, chủ nhà hàng nhanh chóng bảo đầu bếp lẫn nhân viên lên đó, một nơi vip dành cho anh.
- kẹt....
Anh nhẹ ngàng kéo ghế ra cho cô ngồi, cô cảm ơn rồi ngồi xuống.
Cô có thể thấy, anh chọn nơi này quả là không tồi!
Từ trên đây nhìn xuống, có thể thấy được toàn bộ khung cảnh bên ngoài, rất đẹp, rất hào nhoáng.
"Em muốn ăn gì?".
"Cái gì cũng được"_cô cũng đói rồi, anh cho ăn gì thì ăn nấy thôi.
Lục Thiên Ân vỗ tay vài cái, sau đó món ăn được đầu bếp làm tận chỗ, rồi bê lên, khói vẫn còn nghi ngút, mùi thơm nức nồng, hấp dẫn.
Anh cẩn thận lấy nĩa và dao lau sạch rồi đưa cho cô:"Cầm lấy?".
"Anh cũng thật chu đáo"_cô nhận lấy, rồi khen bừa một câu.
"Anh chu đáo từ lâu rồi"_anh nhìn cô đáp:"Chỉ có em không để ý đến thôi".
Bữa ăn kết thúc, anh gọi thêm vài phần tránh miệng cho cô ăn.
Cô cứ ăn, và cảm thấy anh đang nhìn mình, bất giác cô ngẩng đầu:"Sao anh không ăn đi?"_cô đưa một trái táo cho anh:"Nè ăn đi?".
Lục Thiên Ân kề mặt sát gần trái táo, sau đó mở miệng cắn một cái.
Cũng không hẳn gọi là cắn, anh còn hôn lên tay cô, khiến cho cô ngại chùng rụt tay lại. Mặt đỏ bừng bừng:"Anh, anh sao anh hôn tay tôi?".
Anh phì cười trước cô:"Có sao? Anh đang ăn táo em đưa đến mà".
Lỗ Tiêu Mạn nhẫn thấy rất rõ mấy ngày vừa qua, anh có sự thay đổi rất lớn.
Có lẽ anh còn là Lục Thiên Ân bạo ngược, có tính chiếm hữu, lại còn vô căng vô cớ như lúc trước nữa.
Anh thay đổi rồi.
Cô dùng khăn lau miệng, sau đó nghiêm túc hỏi anh:"Có thật anh đã yêu tôi?".
"......."_trước câu hỏi này, anh vẫn kiên định đáp lại:"Đúng, anh yêu em".
"Vậy còn tình cảm của Lỗ Y Hân thì sao?".
Cô vẫn là thấy đối với chị ta, anh đã từng yêu rất sâu nặng, sao có thể nói quên là quên được.
"Cô ta ruồng bỏ anh trước, cho nên không có tư cách để anh yêu lần nữa"_ánh mắt của anh vô cùng thâm tình, giống như mọi thứ tình cảm dành cho Lỗ Y Hân đều đã không còn nữa:"Còn về phía em, anh yêu em là thật, tuyệt không dả dối, nếu như em đồng ý, xin hãy tha lỗi cho mọi chuyện trước kia của anh, anh biết mình đã sai rồi".
Hai tay cô để lên đùi, đan chặt vào nhau, chân cô hoàn toàn run rẩy.
Trước câu hỏi của anh, cô phải trả lời làm sao?
Cô nên nghe theo con tim hay là lí trí?
"Tôi, tôi vẫn còn thời gian suy nghĩ không?"_cô chớp chớp mắt hỏi.
"Không sao, anh đợi em"_anh rất chắc chắn trong lòng cô có anh, chỉ là cô không thể hiện ra mà thôi.
Cô chính là một cô gái dấu đi cảm xúc rất hay, đến nỗi anh khó mà đoán ra được.
Ngoài mặt cô là như vậy đó, vui tươi, linh hoạt, nhưng mà có ai đoán được bên trong nội tâm cô là gì?
Nỗi buồn?
Hay là niềmvui thật sự?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.