Phu Nhân: Chúng Ta Kết Hôn Đi?
Chương 25: Dạy dỗ
Tì bà phiêu bạc
09/06/2020
Lục Thiên Ân cau mày, đây tay cô ta ra:"Tôi không cần cô phải nhớ, cô mau đi khỏi đây cho tôi".
Lỗ Y Hân bị anh đẩy ra, cảm thấy xấu hổ, nhưng mà vẫn mặt dày nói:"Em biết anh đang giận em chuyện gì đó, đừng giận nữa, được không?".
Bởi vì giọng nói của cô ta quá ngọt, quá ghê tởm cho nên đã khiến cho cô thức giấc.
"Oáp...."_cô vươn vai một cái.
Lỗ Y Hân không hẹn mà nhìn, kinh ngạc:"Lỗ Tiêu Mạn, tại sao mày lại ở đây?".
Lỗ Tiêu Mạn cô không còn như ngày xưa mà nhẫn nhịn nữa, hôm nay gặp cô ở đây, xem tôi dạy dỗ cô như thế nào?
Cô chỉnh chu lại y phục, tay khoanh trước ngực, đứng thẳng người:"Tôi làm việc ở đây, cop có ý kiến?".
Lỗ Y Hân bậc cười, ánh mắt xuyên lửa:"Cô lừa tôi đấy sao? Ân rất câm ghét cô làm sao có thể cho cô vào đây làm, nói thẳng ra là cô đến quyến rũ anh ấy đi?"..
"Hahaha, Lỗ Y Hân cô quá đắt chí rồi đó, nhưng mà tôi nói là sự thật, không tin có thể hỏi?"_Cô hất hất mặt về phía anh.
Cô ta nửa tin nửa ngờ, hỏi:"Có thật không Ân?".
Lục Thiên Ân bất ngờ ôm lấy cô, hùng hồ nói:"Cô ấy mói đều là sự thật,".
Lỗ Tiêu Mạn lén nhéo vào hông anh.
"A..."_anh la nhỏ tiếng
Cô liếc xéo:"Ai cho anh ôm tôi?".
Anh thấp người, nói nhỏ:"Đã diễn phải diễn cho tròn vai"..
Cô ta thấy hai người ôm ôm ấp ấp, lòng câm phẫn nổi dậy, bàn tay với những ngón tay dài nhọn tách hai người ra, vô thức hét lên:"Tôi không thể để cô cướp anh ấy được, cô mau cút khỏi đây cho tôi"
Cô hít một ngụm khí lạnh, tay chỉ lên ngực trái cô ta:"Lỗ Y Hân, từ trước đến nay cái gì tốt đẹp ông ta đều giành tặng cho cô, cái gì dơ bẩn, xấu xí thì để cho tôi".
Cô chỉ chỉ, bước chân dập dìu, cô tiến ả lui:"Tôi nhiều míc hỏi bản thân rằng, ông ta có phải ba ruột của tôi không? Tại sao lại đối xử với tôi như vậy? Cho đến khi ông ta đem too gả thay cô, tôi đã biết được, tôi đối với ông ta chỉ là một con rối".
Nói đến đây, nước mắt không kiềm được mà rơi, cô hạ tay nhìn anh:"Ông Trời, đùa rất vui, đã khiến tôi yêu anh ta, dù biết anh ta yêu cô, nhưng mà tôi vẫn nhịn, vẫn cố chịu đựng, cố dằn lòng rằng, đừng buồn nữa, mọi chuyện sẽ qua nhanh thôi, nhưng thật đáng tiếc, tôi không thể quên được mọi chuyện mà cô và ông ta gây ra cho tôi, kể cả anh cũng vậy?".
Lỗ Y Hân mặt tái xanh:"Cô, cô nói gì vậy, tôi không hiểu?"
Vì việc cô gả thay anh không hề biết, anh chỉ nghĩ Lỗ Y Hân có lí do mà thôi.
Cũng đã mấy năm rồi, nếu như sự thật này bại lộ thì anh chắc chắn sẽ rất ghét cô ta.
Lỗ Tiêu Mạn bậc cười :"Lỗ Y Hân, cô còn định giả vờ bao lâu nữa? Tất cả nên kết thúc rồi, tôi không muốn làm kẻ thay thế trong trỏ chơi tình ái này nữa, mệt rồi".
Cô quay sang anh'"Thiên Ân, tôi biết anh yêu chị ta, nhưng mà anh cũng nên cùng tôi ra tòa li hôn, tôi không muốn bị ràng buột".
Lục Thiên Ân hiểu ra tất cả, nhưng mà đối với anh hiện tại cô chính là tương lai:"Tiêu Mạn, năm năm em xa anh, là đủ rồi, anh không thể nào xa em được nữa, anh đã từng nói nếu như em không yêu anh sẽ theo đuổi em, vì vậy em đừng nói gì nữa".
"Ân, anh yêu em mà đúng không? Anh không yêu cô ta đúng không? "_Lỗ Y Hân nước mắt đắm đìa, bấu tay anh.
Lỗ Y Hân bị anh đẩy ra, cảm thấy xấu hổ, nhưng mà vẫn mặt dày nói:"Em biết anh đang giận em chuyện gì đó, đừng giận nữa, được không?".
Bởi vì giọng nói của cô ta quá ngọt, quá ghê tởm cho nên đã khiến cho cô thức giấc.
"Oáp...."_cô vươn vai một cái.
Lỗ Y Hân không hẹn mà nhìn, kinh ngạc:"Lỗ Tiêu Mạn, tại sao mày lại ở đây?".
Lỗ Tiêu Mạn cô không còn như ngày xưa mà nhẫn nhịn nữa, hôm nay gặp cô ở đây, xem tôi dạy dỗ cô như thế nào?
Cô chỉnh chu lại y phục, tay khoanh trước ngực, đứng thẳng người:"Tôi làm việc ở đây, cop có ý kiến?".
Lỗ Y Hân bậc cười, ánh mắt xuyên lửa:"Cô lừa tôi đấy sao? Ân rất câm ghét cô làm sao có thể cho cô vào đây làm, nói thẳng ra là cô đến quyến rũ anh ấy đi?"..
"Hahaha, Lỗ Y Hân cô quá đắt chí rồi đó, nhưng mà tôi nói là sự thật, không tin có thể hỏi?"_Cô hất hất mặt về phía anh.
Cô ta nửa tin nửa ngờ, hỏi:"Có thật không Ân?".
Lục Thiên Ân bất ngờ ôm lấy cô, hùng hồ nói:"Cô ấy mói đều là sự thật,".
Lỗ Tiêu Mạn lén nhéo vào hông anh.
"A..."_anh la nhỏ tiếng
Cô liếc xéo:"Ai cho anh ôm tôi?".
Anh thấp người, nói nhỏ:"Đã diễn phải diễn cho tròn vai"..
Cô ta thấy hai người ôm ôm ấp ấp, lòng câm phẫn nổi dậy, bàn tay với những ngón tay dài nhọn tách hai người ra, vô thức hét lên:"Tôi không thể để cô cướp anh ấy được, cô mau cút khỏi đây cho tôi"
Cô hít một ngụm khí lạnh, tay chỉ lên ngực trái cô ta:"Lỗ Y Hân, từ trước đến nay cái gì tốt đẹp ông ta đều giành tặng cho cô, cái gì dơ bẩn, xấu xí thì để cho tôi".
Cô chỉ chỉ, bước chân dập dìu, cô tiến ả lui:"Tôi nhiều míc hỏi bản thân rằng, ông ta có phải ba ruột của tôi không? Tại sao lại đối xử với tôi như vậy? Cho đến khi ông ta đem too gả thay cô, tôi đã biết được, tôi đối với ông ta chỉ là một con rối".
Nói đến đây, nước mắt không kiềm được mà rơi, cô hạ tay nhìn anh:"Ông Trời, đùa rất vui, đã khiến tôi yêu anh ta, dù biết anh ta yêu cô, nhưng mà tôi vẫn nhịn, vẫn cố chịu đựng, cố dằn lòng rằng, đừng buồn nữa, mọi chuyện sẽ qua nhanh thôi, nhưng thật đáng tiếc, tôi không thể quên được mọi chuyện mà cô và ông ta gây ra cho tôi, kể cả anh cũng vậy?".
Lỗ Y Hân mặt tái xanh:"Cô, cô nói gì vậy, tôi không hiểu?"
Vì việc cô gả thay anh không hề biết, anh chỉ nghĩ Lỗ Y Hân có lí do mà thôi.
Cũng đã mấy năm rồi, nếu như sự thật này bại lộ thì anh chắc chắn sẽ rất ghét cô ta.
Lỗ Tiêu Mạn bậc cười :"Lỗ Y Hân, cô còn định giả vờ bao lâu nữa? Tất cả nên kết thúc rồi, tôi không muốn làm kẻ thay thế trong trỏ chơi tình ái này nữa, mệt rồi".
Cô quay sang anh'"Thiên Ân, tôi biết anh yêu chị ta, nhưng mà anh cũng nên cùng tôi ra tòa li hôn, tôi không muốn bị ràng buột".
Lục Thiên Ân hiểu ra tất cả, nhưng mà đối với anh hiện tại cô chính là tương lai:"Tiêu Mạn, năm năm em xa anh, là đủ rồi, anh không thể nào xa em được nữa, anh đã từng nói nếu như em không yêu anh sẽ theo đuổi em, vì vậy em đừng nói gì nữa".
"Ân, anh yêu em mà đúng không? Anh không yêu cô ta đúng không? "_Lỗ Y Hân nước mắt đắm đìa, bấu tay anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.