Phu Nhân: Chúng Ta Kết Hôn Đi?
Chương 44: Đi học
Tì bà phiêu bạc
10/06/2020
Dù cho Vương Điềm Triết không nói cô nghe về quán bar, nhưng mà nơi mà có Lưu Hữu Phong đến chỉ có nơi duy nhất, quán bar lớn ở thành phố. Chỉ có con nhà giàu mới có thể đến đây..
Thấy cô đi rất nhanh, Lục Thiên Ân mỉm cười đi theo, cô chắc rất giận rồi.
Cầu mong cho Lưu Hữu Phong sẽ bình an vô sự.
Cô đi thẳng vào bên trong, cô biết đây là quán bar, cho nên cũng phải ăn mặc đúng cách một chút .
Vừa đặt chân vào đó, ánh mắt của một số tên đàn ông háo sắc nhìn cô chăm chú, anh thấy vậy, bá đạo ôm cô, nói vào tai cô:"Lát nữa về nhà, anh sẽ xử tội em".
Cô nhăn nhó, cô có tội gì chứ?
"Anh có biết Lưu Hữu Phong ở phòng nào không?".
"Phong vip1"_Lục Thiên Ân trả lời rất nhanh.
Một tay cô nhéo vào hông anh, gầm nhẹ:"Anh nhanh quá nhỉ? Có phải thường xuyên đến đây rồi trở thành khách quan luôn rồi không, ưu ái cả một phòng vip cho anh".
"Đau anh, anh có đến đây thường đâu, chỉ là buồn chán mới đến thôi, người quản lí ở đây vốn biết anh là ai, cho nên mới dành phòng vip đó cho anh".
Lỗ Tiêu Mạn dù đang trong vòng tay anh, nhưng mà cô đang lắc lư theo tiếng nhạc sôi động:"Thế anh còn buồn chán nữa hay không?".
Lục Thiên Ân bởi vì cô nhảy cho nên làm cho mê mẫn, lắp bắp trả lời:"Không buồn nữa, bên cạnh anh có một cô gái xinh đẹp như vậy mà".
"Đừng có dẻo miệng"_Lỗ Tiêu Mạn dừng lại, rồi đi tìm căn phòng đó.
Đứng trước cửa phòng để chữ vip1 rất to, cô nhếch môi, đẩy cửa đi vào.
Anh cũng đi theo sau.
Lưu Hữu Phong đang đùa bỡn với mấy em gái xinh đẹp, bởi vì tiếng nhạc cho nên không nghe tiếng mở cửa, chỉ thấy cô đang đi vào, đưa ánh mắt như muốn giết người nhìn hắn..
Cô tắt nhạc ở bên trái, sau đó gầm gừ:"Các cô đi ra ngoài hết cho tôi".
Chẳng những Lưu Hữu Phong đang ôm ấp gái xinh, mà con trai cô cũng được tận hai cô phục vụ, nhìn cái gương mặt háo sắc của nó kìa, thật là giống ba nó mà
Các cô gái bị cô hù cho hoảng sợ, chạy ra ngoài hết.
Lưu Hữu Phong cảm thấy căn phòng trở nên lạnh lẽo, lại bị ánh mắt của cô nhìn xuyên qua, như muốn thủng.
Hắn cười cười đổ mồ hôi lạnh:"A, Tiêu Mạn cô cũng đến đây chơi sao? Ay do, tôi thật không biết cô cũng đến những nơi này".
Cô nhếch môi, uy hiếp hắn:"Anh dẫn con tôi đến đây, lại còn cho nó uống rượu, ôm ấp đàn bà, anh có muốn tôi lập tức nói với vợ anh hay không?".
Lưu Hữu Phong cầm tay cô, cầu xin nỉ non:"Bà cô của tôi ơi? Do chán nhà quá nên mới vào đây mua vui một lát, mà đi một mình thì rất chán, muốn rũ Thiên Ân đi, nhưng mà cậu ta ở bên cô rồi, tôi chỉ còn cách là dẫn tiểu Triết đi thôi".
"Vậy sao? Lí do của anh khiến tôi muốn đấm cho vài cái, con trai tôi chỉ mới năm tuổi anh dẫn nó vào đây dạy hư nó, chắc anh chán sống lắm rồi phải không?".
Lưu Hữu Phong nhìn anh, ý chỉ anh nói giúp, nhưng đổi lại anh chỉ lắc đâu vô cách.
Vương Điềm Triết đứng dậy, đi đến phía cô:"Mẹ, đừng làm khó chú ấy nữa, là do con bướng bỉnh, mẹ trách phạt con đi?".
Cô chỉ muốn té xỉu một cái cho rồi, bị gương mặt vừa đáng yêu vừa đáng thương này làm cho mềm lòng nữa rồi.
Lỗ Tiêu Mạn bế bé lên:"Được rồi, mẹ tha cho cậu ta, nhưng mà...."
Vương Điềm Triết cười thầm trong lầm, đây là tuyệt chiêu mà bé dùng để đối phó với cô, cứ mỗi lần cô giận bé chỉ cần dùng cách này tất nhiên cô sẽ mềm lòng ngay.
Nhưng mà hình như mẹ bé hôm nay bị miễn nhiễm thì phải.
"Nhưng mà sao mẹ?".
Cô nhìn bé trợn mắt:"Lập tức đi về, ngày mai mẹ cho con đi học ngay, tuyệt đối cấm cãi, cãi lời nào mẹ tống con vào rừng ở luôn".
Lưu Hữu Phong lẫn anh một bên run sợ nhìn cô, đàn bà nhiều lúc vô cùng khó hiểu, khi nãy còn rất dịu dàng vậy mà bây giờ ........
Vương Điềm Triết khóc lóc:"Mẹ con không muốn đi học đâu? Con muốn ở nhà với mẹ".
Muốn chơi chiêu nữa sao? Còn lâu.
Cô cười lạnh lùng như băng hàn cực:"Nói một lời mẹ lập tức cho con vào rừng làm người rừng".
"Mẹ......"_bị cô nhìn, bé nín bặt lại.
Lục Thiên Ân chở cô và bé về nhà, trên đường về bé vẫn không ngừng năn nỉ cô.
Bé ghét nhất vẫn là đi học, đi học thì có gì vui chứ? Chỉ có sách và vở, chép này chép nọ phiền phức..
Lỗ Tiêu Mạn gần nhẹ:"Con im ngay cho mẹ, cầu xin cái gì? Mẹ ném con xuống tại đây luôn con tin hay không?".
Vương Điềm Triết là lần đầu thấy cô tức giận như vậy, không lẽ bé đã làm sai thật khi đến cái nơi đó sao?.
Lục Thiên Ân nhìn cô:"Em la con nó sẽ sợ đó, từ từ rồi dạy nó".
"Đúng rồi, nó sợ, nó sợ lắm"_cô nói mà mắt vẫn nhìn bé.
"Tiểu Triết, con không thích đi học sao?".
Bé lắc đầu, rầu rĩ đáp:"Ở đó không có gì vui cả, suốt ngày cứ ở trong trường có được đi đâu, rất chán đó ba ba".
"Cái đó là con sai rồi, ở trường có bạn làm gì chán được, còn có mấy bé gái rất đáng yêu đó".
Bỗng nhiên hai mắt bé sáng như trăng rằm:"Có con gái sao ba?".
"Ừm".
Bé lắc tay cô:"Mẹ chúng ta lập tức đi học, không cần đợi đến ngày mai nữa"
Cô:".........."
Anh:"......."..
Thấy cô đi rất nhanh, Lục Thiên Ân mỉm cười đi theo, cô chắc rất giận rồi.
Cầu mong cho Lưu Hữu Phong sẽ bình an vô sự.
Cô đi thẳng vào bên trong, cô biết đây là quán bar, cho nên cũng phải ăn mặc đúng cách một chút .
Vừa đặt chân vào đó, ánh mắt của một số tên đàn ông háo sắc nhìn cô chăm chú, anh thấy vậy, bá đạo ôm cô, nói vào tai cô:"Lát nữa về nhà, anh sẽ xử tội em".
Cô nhăn nhó, cô có tội gì chứ?
"Anh có biết Lưu Hữu Phong ở phòng nào không?".
"Phong vip1"_Lục Thiên Ân trả lời rất nhanh.
Một tay cô nhéo vào hông anh, gầm nhẹ:"Anh nhanh quá nhỉ? Có phải thường xuyên đến đây rồi trở thành khách quan luôn rồi không, ưu ái cả một phòng vip cho anh".
"Đau anh, anh có đến đây thường đâu, chỉ là buồn chán mới đến thôi, người quản lí ở đây vốn biết anh là ai, cho nên mới dành phòng vip đó cho anh".
Lỗ Tiêu Mạn dù đang trong vòng tay anh, nhưng mà cô đang lắc lư theo tiếng nhạc sôi động:"Thế anh còn buồn chán nữa hay không?".
Lục Thiên Ân bởi vì cô nhảy cho nên làm cho mê mẫn, lắp bắp trả lời:"Không buồn nữa, bên cạnh anh có một cô gái xinh đẹp như vậy mà".
"Đừng có dẻo miệng"_Lỗ Tiêu Mạn dừng lại, rồi đi tìm căn phòng đó.
Đứng trước cửa phòng để chữ vip1 rất to, cô nhếch môi, đẩy cửa đi vào.
Anh cũng đi theo sau.
Lưu Hữu Phong đang đùa bỡn với mấy em gái xinh đẹp, bởi vì tiếng nhạc cho nên không nghe tiếng mở cửa, chỉ thấy cô đang đi vào, đưa ánh mắt như muốn giết người nhìn hắn..
Cô tắt nhạc ở bên trái, sau đó gầm gừ:"Các cô đi ra ngoài hết cho tôi".
Chẳng những Lưu Hữu Phong đang ôm ấp gái xinh, mà con trai cô cũng được tận hai cô phục vụ, nhìn cái gương mặt háo sắc của nó kìa, thật là giống ba nó mà
Các cô gái bị cô hù cho hoảng sợ, chạy ra ngoài hết.
Lưu Hữu Phong cảm thấy căn phòng trở nên lạnh lẽo, lại bị ánh mắt của cô nhìn xuyên qua, như muốn thủng.
Hắn cười cười đổ mồ hôi lạnh:"A, Tiêu Mạn cô cũng đến đây chơi sao? Ay do, tôi thật không biết cô cũng đến những nơi này".
Cô nhếch môi, uy hiếp hắn:"Anh dẫn con tôi đến đây, lại còn cho nó uống rượu, ôm ấp đàn bà, anh có muốn tôi lập tức nói với vợ anh hay không?".
Lưu Hữu Phong cầm tay cô, cầu xin nỉ non:"Bà cô của tôi ơi? Do chán nhà quá nên mới vào đây mua vui một lát, mà đi một mình thì rất chán, muốn rũ Thiên Ân đi, nhưng mà cậu ta ở bên cô rồi, tôi chỉ còn cách là dẫn tiểu Triết đi thôi".
"Vậy sao? Lí do của anh khiến tôi muốn đấm cho vài cái, con trai tôi chỉ mới năm tuổi anh dẫn nó vào đây dạy hư nó, chắc anh chán sống lắm rồi phải không?".
Lưu Hữu Phong nhìn anh, ý chỉ anh nói giúp, nhưng đổi lại anh chỉ lắc đâu vô cách.
Vương Điềm Triết đứng dậy, đi đến phía cô:"Mẹ, đừng làm khó chú ấy nữa, là do con bướng bỉnh, mẹ trách phạt con đi?".
Cô chỉ muốn té xỉu một cái cho rồi, bị gương mặt vừa đáng yêu vừa đáng thương này làm cho mềm lòng nữa rồi.
Lỗ Tiêu Mạn bế bé lên:"Được rồi, mẹ tha cho cậu ta, nhưng mà...."
Vương Điềm Triết cười thầm trong lầm, đây là tuyệt chiêu mà bé dùng để đối phó với cô, cứ mỗi lần cô giận bé chỉ cần dùng cách này tất nhiên cô sẽ mềm lòng ngay.
Nhưng mà hình như mẹ bé hôm nay bị miễn nhiễm thì phải.
"Nhưng mà sao mẹ?".
Cô nhìn bé trợn mắt:"Lập tức đi về, ngày mai mẹ cho con đi học ngay, tuyệt đối cấm cãi, cãi lời nào mẹ tống con vào rừng ở luôn".
Lưu Hữu Phong lẫn anh một bên run sợ nhìn cô, đàn bà nhiều lúc vô cùng khó hiểu, khi nãy còn rất dịu dàng vậy mà bây giờ ........
Vương Điềm Triết khóc lóc:"Mẹ con không muốn đi học đâu? Con muốn ở nhà với mẹ".
Muốn chơi chiêu nữa sao? Còn lâu.
Cô cười lạnh lùng như băng hàn cực:"Nói một lời mẹ lập tức cho con vào rừng làm người rừng".
"Mẹ......"_bị cô nhìn, bé nín bặt lại.
Lục Thiên Ân chở cô và bé về nhà, trên đường về bé vẫn không ngừng năn nỉ cô.
Bé ghét nhất vẫn là đi học, đi học thì có gì vui chứ? Chỉ có sách và vở, chép này chép nọ phiền phức..
Lỗ Tiêu Mạn gần nhẹ:"Con im ngay cho mẹ, cầu xin cái gì? Mẹ ném con xuống tại đây luôn con tin hay không?".
Vương Điềm Triết là lần đầu thấy cô tức giận như vậy, không lẽ bé đã làm sai thật khi đến cái nơi đó sao?.
Lục Thiên Ân nhìn cô:"Em la con nó sẽ sợ đó, từ từ rồi dạy nó".
"Đúng rồi, nó sợ, nó sợ lắm"_cô nói mà mắt vẫn nhìn bé.
"Tiểu Triết, con không thích đi học sao?".
Bé lắc đầu, rầu rĩ đáp:"Ở đó không có gì vui cả, suốt ngày cứ ở trong trường có được đi đâu, rất chán đó ba ba".
"Cái đó là con sai rồi, ở trường có bạn làm gì chán được, còn có mấy bé gái rất đáng yêu đó".
Bỗng nhiên hai mắt bé sáng như trăng rằm:"Có con gái sao ba?".
"Ừm".
Bé lắc tay cô:"Mẹ chúng ta lập tức đi học, không cần đợi đến ngày mai nữa"
Cô:".........."
Anh:"......."..
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.