Phu Nhân: Chúng Ta Kết Hôn Đi?
Chương 67: Gặp chuyện
Tì bà phiêu bạc
10/06/2020
Sáng hôm sau, gia đình cô trở về nhà của mình. Còn Bát Bát và Lục Nha Khắc thì ở lại chơi thêm mấy hôm.
Trên đường về, cô luôn nhìn vào chiếc nhân trên tay mình, còn cười tủm tỉm.
Lục Thiên Ân nhìn sang:"Vợ? Làm gì mà cứ cười hoài vậy?"
Không lẽ vì anh cầu hôn cho nên cảm động đến điên rồi.
Lỗ Tiêu Mạn rất thành thật trả lời:"Chồng à? Chiếc nhẫn màu bao nhiêu tiền vậy? Anh nhìn xem, cái viên hoa lê đính ở trên này to thật đấy! Ôi, càng nhìn càng thấy đẹp mắt?"..
"......."_anh đoán sai rồi, vợ anh đây là háo tiền sao?
"Vợ à, nếu như em thích như vậy thì cứ nói với anh anh mua tặng em, có cần phải nhìn ngắm chiếc nhẫn mà anh cầu hôn như vậy không?".
Lỗ Tiêu Mạn nhìn anh:"Em không cần anh mua nhẫn nữa đâu, em chỉ cần.....".
Đến đoạn sau, Lỗ Tiêu Mạn dừng lại, ánh mắt nhìn anh sáng rỡ.
Điều đó làm cho anh một lần nữa nhầm tưởng:"Em chỉ cần anh phải không? Anh biết mà".
"Đâu có, cái em cần là tiền của anh đó"_Lỗ Tiêu Mạn mạnh mẽ nói, có ai mà không thích tiền, nhưng cô chỉ thích tiền của ông xã.
"Hả?".
"Em bây giờ cũng được xem là vợ anh, cho nên em quyết định cho anh mỗi ngày phải đưa tiền cho em, khi nào anh cần tiền đi ăn hay đi đâu đó có thể nói với em, em sẽ chi cho anh".
"......."_Lục Thiên Ân bó tay bó chân nghe cô nói:"Lúc trước em đâu có quản tiền như vậy?".
"Ừm, khi trước khác, bây giờ khác, biết đây khi cưới nhau về rồi, anh thay lòng đổi dạ, đi ăn bụng bên ngoài, cho nên em phải giữ tiền của anh, lỡ mai này anh có ngoại tình em lấy số tiền đó cùng con cao bay xa chạy , hahahah".
"......."
"Mẹ à? Mẹ giống như mấy người phù thủy trong truyện cổ tích?"_Vương Điềm Triết chơi điện thoại ở hàng ghế phía sau, nãy nghe mẹ mình nói nên cố tình châm chọc vào...
"Cài thằng này"_cô trừng mắt, nhìn ra phía sau, giơ tay hình quả đấm.
........
Sau mấy tiếng đồng hồ, cuối cùng cô cũng về căn nhà thân yêu của mình. Tính ra, buổi đi chơi kia cũng chẳng chơi được gì, nhưng mà cảnh cầu hôn tối qua của anh làm cho cô thấy hạnh phúc lắm!
Vương Điềm Triết cùng cô và anh vào nhà, bé mới nói:"Ba mẹ, con cần mua một số đồ dùng cho việc học, con đi mua đây?".
"Để ba bảo người đi theo".
"Vâng".
Bé được tài xế riêng của anh đưa đến tận khu mua sắm, nhưng mà chạy đến nửa đường thì chiếc xe mà bé đang ngồi bị chặn lại.
Bé thấy phía trước có một chiếc xe khác chắn đường. Dường như đoán ra được điều gì, cậu bé mở cửa xe đi ra.
Và vô tình lọt vào tay chúng, những tên bắt cóc. Từ khi có lệnh của Lỗ Y Hân, bọn chúng theo dõi xe của anh từ ở nơi đi biển đến về nhà.
Vương Điềm Triết bị bắt lên chiếc xe, còn những người theo bảo vệ đều bị giết chết!
Bé thở dài, từ khi nào mà thuộc hạ của ba lại kém thế như vậy chứ?
Trên đường về, cô luôn nhìn vào chiếc nhân trên tay mình, còn cười tủm tỉm.
Lục Thiên Ân nhìn sang:"Vợ? Làm gì mà cứ cười hoài vậy?"
Không lẽ vì anh cầu hôn cho nên cảm động đến điên rồi.
Lỗ Tiêu Mạn rất thành thật trả lời:"Chồng à? Chiếc nhẫn màu bao nhiêu tiền vậy? Anh nhìn xem, cái viên hoa lê đính ở trên này to thật đấy! Ôi, càng nhìn càng thấy đẹp mắt?"..
"......."_anh đoán sai rồi, vợ anh đây là háo tiền sao?
"Vợ à, nếu như em thích như vậy thì cứ nói với anh anh mua tặng em, có cần phải nhìn ngắm chiếc nhẫn mà anh cầu hôn như vậy không?".
Lỗ Tiêu Mạn nhìn anh:"Em không cần anh mua nhẫn nữa đâu, em chỉ cần.....".
Đến đoạn sau, Lỗ Tiêu Mạn dừng lại, ánh mắt nhìn anh sáng rỡ.
Điều đó làm cho anh một lần nữa nhầm tưởng:"Em chỉ cần anh phải không? Anh biết mà".
"Đâu có, cái em cần là tiền của anh đó"_Lỗ Tiêu Mạn mạnh mẽ nói, có ai mà không thích tiền, nhưng cô chỉ thích tiền của ông xã.
"Hả?".
"Em bây giờ cũng được xem là vợ anh, cho nên em quyết định cho anh mỗi ngày phải đưa tiền cho em, khi nào anh cần tiền đi ăn hay đi đâu đó có thể nói với em, em sẽ chi cho anh".
"......."_Lục Thiên Ân bó tay bó chân nghe cô nói:"Lúc trước em đâu có quản tiền như vậy?".
"Ừm, khi trước khác, bây giờ khác, biết đây khi cưới nhau về rồi, anh thay lòng đổi dạ, đi ăn bụng bên ngoài, cho nên em phải giữ tiền của anh, lỡ mai này anh có ngoại tình em lấy số tiền đó cùng con cao bay xa chạy , hahahah".
"......."
"Mẹ à? Mẹ giống như mấy người phù thủy trong truyện cổ tích?"_Vương Điềm Triết chơi điện thoại ở hàng ghế phía sau, nãy nghe mẹ mình nói nên cố tình châm chọc vào...
"Cài thằng này"_cô trừng mắt, nhìn ra phía sau, giơ tay hình quả đấm.
........
Sau mấy tiếng đồng hồ, cuối cùng cô cũng về căn nhà thân yêu của mình. Tính ra, buổi đi chơi kia cũng chẳng chơi được gì, nhưng mà cảnh cầu hôn tối qua của anh làm cho cô thấy hạnh phúc lắm!
Vương Điềm Triết cùng cô và anh vào nhà, bé mới nói:"Ba mẹ, con cần mua một số đồ dùng cho việc học, con đi mua đây?".
"Để ba bảo người đi theo".
"Vâng".
Bé được tài xế riêng của anh đưa đến tận khu mua sắm, nhưng mà chạy đến nửa đường thì chiếc xe mà bé đang ngồi bị chặn lại.
Bé thấy phía trước có một chiếc xe khác chắn đường. Dường như đoán ra được điều gì, cậu bé mở cửa xe đi ra.
Và vô tình lọt vào tay chúng, những tên bắt cóc. Từ khi có lệnh của Lỗ Y Hân, bọn chúng theo dõi xe của anh từ ở nơi đi biển đến về nhà.
Vương Điềm Triết bị bắt lên chiếc xe, còn những người theo bảo vệ đều bị giết chết!
Bé thở dài, từ khi nào mà thuộc hạ của ba lại kém thế như vậy chứ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.