Phu Nhân: Chúng Ta Kết Hôn Đi?
Chương 22: Kiều Kiều
Tì bà phiêu bạc
09/06/2020
Lục Thiên Ân bảo:"Ba còn việc phải xử lí, tạm biệt con trai".
"Ừm, tạm biệt".
Bé đặt điện thoại xuống giường, rồi lọt tọt mở cửa hi hí, nhìn dáo dác như đang tìm cô.
Nhưng mà cả căn nhà chìm vào yên tĩnh, không thấy cô cũng chẳng thấy bà cố, bé thở phào nhẹ nhõm, tay chấp phía sau, đi xuống dưới lầu tìm cái gì đó lót bụng.
Vì từ lúc trở về bé cũng chưa có ăn gì?
Bất giác, cái mũi của bé nghe được một mùi thơm thoang thoảng, là mì gói, mà không phải mì gói bình thường đâu, đây chính là hương thơm mà mẹ của bé hay nấu, rất đặc biệt.
Bé nhanh chóng đi xuống dưới nhà bếp, nhìn thấy một thân ảnh mảnh mai của mẹ, đang mang tạp đề, vừa nấu ăn, vừa ngâm khúc nhạc.
Vương Điềm Triết không nhanh không chậm, bàn tay nhỏ nhắn kéo cái ghế cao dài ra, nhón chân ngồi lên.
Cô vì tiếng động làm cho giật mình, theo bản năng quay người lại, mắt nheo nheo:"Xuống đây làm gì?".
"Con đói".
Nói đoạn, gương mặt của bé ỉu xìu, tay thì xoa xoa cái bụng to tròn, hành động lẫn cử chỉ này khiến cho tâm tình của cô bị dao động.
Cô ngay lập tức mềm lòng, chuyện khi nãy xem như không nhớ gì:"Đợi mẹ một lát, mì sắp nấu xong rồi".
"Vâng ạ!".
Cô tiếp tục nấu mì, dò hỏi:"Ừm, lúc đó con và Lục Thiên Ân thật sự chỉ là trò chuyện phiếm thôi sao? Anh ta có nói gì khác nói con không?".
Vương Điềm Triết buồn chán, tay chổi cằm nhìn bóng lưng cô nói:"Không có nói gì nữa, nhưng mà con nghe chú ấy bảo chú ấy rất thích mẹ".
Lỗ Tiêu Mạn lập tức phản biện:"Con đừng tin lời anh ta nói, đều giả dối cả đấy!".
"Con thấu chú ấy rất được mà, chỉ có mẹ là không có hảo cảm với người ta thôi".
Chính vì anh đã từng tổn thương cô cho nên cô làm sao có thể tha thứ cho anh nhanh như vậy?
Vả lại bây giờ, đối với cô không có gì quan trọng hơn bảo bảo.
Chuyện tình cảm tạm thời gạt qua một bên, không nhắc đến nữa.
Chốc sau, cô bưng ra một tô mì còn nóng hổi, khói bốc lên nghi ngút.
- Bịch...
Cô đặt lên bàn, sau đó lấy đũa vào muỗng cho cô và bé.
Hai mẹ con ngồi ăn vô cùng ngon miệng.
Sau khi ăn xong, bé trở về phòng ngủ, cô thì dọn dẹp một lát cũng lên sau.
.........
"Khốn kiếp, hắn dám lừa mình"_Lỗ Y Hân một đêm hoan lạc với tên đàn ông đó, sáng hôm sau liền không thấy hắn đâu.
Khi nghe báo lại thì mới biết hắn là một tên lừa gạt, chẳng những không bắt được Lỗ Tiêu Mạn, đã vậy còn lừa đi một đêm tình.
Thật là tức chết mà.
- cốc cốc....
"Vào đi"_Lỗ Y Hân kiềm chế lại cảm xúc, nhỏ nhẹ nói.
Cánh cửa được đẩy ra, một cô gái với mái tóc đỏ đi vào, trên người cô ta đều là thứ xa xỉ đắt đỏ.
Lỗ Y Hân cười rộ lên:"Kiều Kiều, cậu về nước khi nào vậy? Sao không gọi để mình ra đón".
Ngoài mặt cười nói như vậy, nhưng thật ra cô ta cũng chẳng mấy thích cô gái tên Kiều Kiều này. Mà cũng không xem là con gái nữa, cô ta đòng tình luyến ái. Chỉ là không biết cô ta yêu ai thôi.
Kiều Kiểu tùy tiện rót một ly rượu vang đỏ , sau đó tiến đến gần cô, một tay choàng qua cổ Lỗ Y Hân, lưỡi liếm mép nói:"Làm phiền cậu rồi".
Bởi vì cô ta thích con gái cho nên đối với hành động câu cổ này khiến cho Lỗ Y Hân nổi da gà, vừa cười vừa xê ra một bên, tránh khỏi vòng tay đó:"Mà cậu đến tìm mình có chuyện gì không?".
Kiều Kiều uống sạch ly rượu, nói:"Nhớ cậu đấy thôi".
Lỗ Y Hân nhăn nhó nhưng vẫn cố gượng cười:"Vậy là phúc hạnh chả mình rồi".
"Vậy đêm nay mình muốn ở cùng cậu, thấy thế nào?"_Kiều Kiều trong phòng nói không quá lớn, nhưng mà căn phòng đột nhiên yên tĩnh đến lạ!
Đến nỗi, câu nói của Kiều Kiều cũng vọng lại.
Lỗ Y Hân xua tay:"Không được, căn phòng nhỏ như vậy làm sao mà ngủ chung được chứ?".
Trong đáy mắt Kiều Kiều lóe lên một tia sáng, nói:"Vậy mình ngủ ở dưới sàn, thế là được chứ gì?"
"Cũng không được, cậu mà ngủ dưới sàn vậy còn ra thể thống gì, hay là cậu đặt thêm một phòng nữa đi, như vậy sẽ tiện hơn".
Kiều Kiều quay gót, cầm lấy túi sách để lên vai nói:"Trêu cậu thôi, mình phải về nhà rồi, bye bye ".
"Ờ, tạm biệt".
"Ừm, tạm biệt".
Bé đặt điện thoại xuống giường, rồi lọt tọt mở cửa hi hí, nhìn dáo dác như đang tìm cô.
Nhưng mà cả căn nhà chìm vào yên tĩnh, không thấy cô cũng chẳng thấy bà cố, bé thở phào nhẹ nhõm, tay chấp phía sau, đi xuống dưới lầu tìm cái gì đó lót bụng.
Vì từ lúc trở về bé cũng chưa có ăn gì?
Bất giác, cái mũi của bé nghe được một mùi thơm thoang thoảng, là mì gói, mà không phải mì gói bình thường đâu, đây chính là hương thơm mà mẹ của bé hay nấu, rất đặc biệt.
Bé nhanh chóng đi xuống dưới nhà bếp, nhìn thấy một thân ảnh mảnh mai của mẹ, đang mang tạp đề, vừa nấu ăn, vừa ngâm khúc nhạc.
Vương Điềm Triết không nhanh không chậm, bàn tay nhỏ nhắn kéo cái ghế cao dài ra, nhón chân ngồi lên.
Cô vì tiếng động làm cho giật mình, theo bản năng quay người lại, mắt nheo nheo:"Xuống đây làm gì?".
"Con đói".
Nói đoạn, gương mặt của bé ỉu xìu, tay thì xoa xoa cái bụng to tròn, hành động lẫn cử chỉ này khiến cho tâm tình của cô bị dao động.
Cô ngay lập tức mềm lòng, chuyện khi nãy xem như không nhớ gì:"Đợi mẹ một lát, mì sắp nấu xong rồi".
"Vâng ạ!".
Cô tiếp tục nấu mì, dò hỏi:"Ừm, lúc đó con và Lục Thiên Ân thật sự chỉ là trò chuyện phiếm thôi sao? Anh ta có nói gì khác nói con không?".
Vương Điềm Triết buồn chán, tay chổi cằm nhìn bóng lưng cô nói:"Không có nói gì nữa, nhưng mà con nghe chú ấy bảo chú ấy rất thích mẹ".
Lỗ Tiêu Mạn lập tức phản biện:"Con đừng tin lời anh ta nói, đều giả dối cả đấy!".
"Con thấu chú ấy rất được mà, chỉ có mẹ là không có hảo cảm với người ta thôi".
Chính vì anh đã từng tổn thương cô cho nên cô làm sao có thể tha thứ cho anh nhanh như vậy?
Vả lại bây giờ, đối với cô không có gì quan trọng hơn bảo bảo.
Chuyện tình cảm tạm thời gạt qua một bên, không nhắc đến nữa.
Chốc sau, cô bưng ra một tô mì còn nóng hổi, khói bốc lên nghi ngút.
- Bịch...
Cô đặt lên bàn, sau đó lấy đũa vào muỗng cho cô và bé.
Hai mẹ con ngồi ăn vô cùng ngon miệng.
Sau khi ăn xong, bé trở về phòng ngủ, cô thì dọn dẹp một lát cũng lên sau.
.........
"Khốn kiếp, hắn dám lừa mình"_Lỗ Y Hân một đêm hoan lạc với tên đàn ông đó, sáng hôm sau liền không thấy hắn đâu.
Khi nghe báo lại thì mới biết hắn là một tên lừa gạt, chẳng những không bắt được Lỗ Tiêu Mạn, đã vậy còn lừa đi một đêm tình.
Thật là tức chết mà.
- cốc cốc....
"Vào đi"_Lỗ Y Hân kiềm chế lại cảm xúc, nhỏ nhẹ nói.
Cánh cửa được đẩy ra, một cô gái với mái tóc đỏ đi vào, trên người cô ta đều là thứ xa xỉ đắt đỏ.
Lỗ Y Hân cười rộ lên:"Kiều Kiều, cậu về nước khi nào vậy? Sao không gọi để mình ra đón".
Ngoài mặt cười nói như vậy, nhưng thật ra cô ta cũng chẳng mấy thích cô gái tên Kiều Kiều này. Mà cũng không xem là con gái nữa, cô ta đòng tình luyến ái. Chỉ là không biết cô ta yêu ai thôi.
Kiều Kiểu tùy tiện rót một ly rượu vang đỏ , sau đó tiến đến gần cô, một tay choàng qua cổ Lỗ Y Hân, lưỡi liếm mép nói:"Làm phiền cậu rồi".
Bởi vì cô ta thích con gái cho nên đối với hành động câu cổ này khiến cho Lỗ Y Hân nổi da gà, vừa cười vừa xê ra một bên, tránh khỏi vòng tay đó:"Mà cậu đến tìm mình có chuyện gì không?".
Kiều Kiều uống sạch ly rượu, nói:"Nhớ cậu đấy thôi".
Lỗ Y Hân nhăn nhó nhưng vẫn cố gượng cười:"Vậy là phúc hạnh chả mình rồi".
"Vậy đêm nay mình muốn ở cùng cậu, thấy thế nào?"_Kiều Kiều trong phòng nói không quá lớn, nhưng mà căn phòng đột nhiên yên tĩnh đến lạ!
Đến nỗi, câu nói của Kiều Kiều cũng vọng lại.
Lỗ Y Hân xua tay:"Không được, căn phòng nhỏ như vậy làm sao mà ngủ chung được chứ?".
Trong đáy mắt Kiều Kiều lóe lên một tia sáng, nói:"Vậy mình ngủ ở dưới sàn, thế là được chứ gì?"
"Cũng không được, cậu mà ngủ dưới sàn vậy còn ra thể thống gì, hay là cậu đặt thêm một phòng nữa đi, như vậy sẽ tiện hơn".
Kiều Kiều quay gót, cầm lấy túi sách để lên vai nói:"Trêu cậu thôi, mình phải về nhà rồi, bye bye ".
"Ờ, tạm biệt".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.