Phu Nhân: Chúng Ta Kết Hôn Đi?
Chương 8: Làm bạn nhé?!
Tì bà phiêu bạc
09/06/2020
"Bác về trước đi ạ! Con muốn đi dạo một chút"_cô nói với bác tài xế.
Ông ấy suy nghĩ một lát, nói:"Nhưng mà Vương lão sẽ trách phạt tôi đấy!".
"Chú không cần lo, mọi việc cháu sẽ giải thích với bà".
"Vậy được, tôi đi đây, cô chủ cẩn thận".
"Vâng".
Cô đi trên lề đường, vừa đi vừa ngâm nga vài câu hát êm dịu, có vài người đi đường dường như bị mê hoặc bởi giọng hát ấy, và cả gương mặt xinh đẹp không kém phần cô đơn của Lỗ Tiêu Mạn.
- Bịch..
Do không để ý, nên cô đụng phải ai đó, cô vội nói:"Xin lỗi, cô có sao không? ".
Trước mặt Lỗ Tiêu Mạn là một cô gái ăn mặt sang chảnh, nhưng lại vô cùng tự nhiên, không cầu kì, cô gái đó cười đáp:"Ồ, không sao".
"Ừm, cô là người nước ngoài sao? Nghe giọng thật lạ".
Cô gái đó đúng thật nhìn rất đẹp, sống mũi cao cao, môi hồng hào, làn da trắng mơ, cộng thêm đôi mắt màu xanh lai ấy
"Hưm, tôi là người Anh, hiện đang sống ở thành phố này".
Lỗ Tiêu Mạn nhìn cô ấy, cảm thấy muốn kết bạn, vì cô có thể nhận ra, cô gái này khi nói chuyện vô cùng thân thiện, không có bất kì sự giả dối nào:"Ưm, chúng ta làm bạn nhé!".
Cô gái cười, kinh ngạc:"Ồ, thật sao?".
"Đúng, cô thấy thế nào".
"Rất tuyệt, từ lúc đến đây tôi cũng không có bạn bè gì, giờ có cô làm bạn thật vui".
Lỗ Tiêu Mạn cũng vui không kém:"Ưm, mình gọi là cậu tớ nhé!".
"Được, cậu tên gì?".
"Lỗ Tiêu Mạn".
"Tên đẹp, gọi tớ là Joni, hoặc Thiên Bát Bát cũng được".
"Mình gọi cậu là Bát Bát, nghe sẽ thân mật hơn, ừm, chúng ta đến quán nước gần đó nói chuyện đi".
"Hảo hảo, đi hôi".
Cả hai giống như là bạn thân từ kiếp trước thì phải, vừa kết bạn đã cảm thấy đối phương vô cùng khả ái, thân nhủ rồi.
Cô và Bát Bát vào quán nước , cũng khá đông khách .
Một anh phục vụ đi ra, đưa menu cho hai người, nói:"Hai vị muốn dùng gì ạ!".
"Cho tôi một ly nước cam được rồi, còn cậu uống gì?"_Lỗ Tiêu Mạn hỏi.
"Gì cũng được".
Anh phục vụ gật đầu đi vào.
Đây là lần đầu tiên Bát Bát thấy một chàng trai đẹp đến vậy. Vô cùng dịu dàng từ tốn.
Lỗ Tiêu Mạn nhìn Bát Bát:"Cậu không phải đã thích anh ta rồi đấy chứ?".
Báng Bát cười:"Tiêu Nại còn có thể yêu Vy Vy ngay từ cái nhìn đầu tiên, không lẽ mình không được ".
"Mình thấy anh phục vụ vừa nãy cũng khá tốt đấy, ăn nói dịu dàng ôn nhu".
"Cậu cũng thấy hợp với mình sao?".
"Đúng nha, chỉ sợ là ở người ta như nào thôi ".
Vài phút sau đó, anh ta bưng ra hai ly nước, đặt xuống bàn:"Quý khách dùng ngon miệng".
Bát Bát nhanh cơ hội, nói:"Anh gì đó ơi, chủ quán ở đây đâu rồi?!".
Anh ta nhìn Bá Bát, tặng cho nụ cười tỏa nắng:"Tôi là chủ quán ở đây thưa cô, cô cần gì?".
Bát Bát mở to mắt, miệng nói:"Cho tôi xin số điện thoại được không? ".
"Tất nhiên, đây là danh thiếp của tôi, nếu cần gì thì cứ gọi vào số này, đồ ăn thức uống sẽ được đưa đến tận nhà".
Bát Bát cầm lấy tờ danh thiếp.
"Phục vụ"_đúng lúc Bát Bát định nói thì có người gọi anh ta.
Anh ta rời đi.
Lỗ Tiêu Mạn khều khều:"Mình thấy anh ta có vẻ hiểu sai ý của cậu rồi".
"Chắc vậy, anh ấy tưởng mình muốn đặt thức ăn hay nước uống gì đó".
"Cũng không sao? Nếu như đã có số điện thoại rồi cậu muốn cưa anh ta cũng đâu khó gì".
"Hahaha, Tiêu Mạn thật hay".
Bát Bát đọc kĩ tờ danh thiếp:"Anh ấy tên Lục Nha Khắc".
Là họ Lục sao? Đây có quan hệ gì với Lục Thiên Ân không? Cô tự hỏi với lòng.
Chả trách, cô đã làm dâu ở Lục gia ba năm nhưng cũng chưa từng thấy bất kì người nhà nào của Lục gia, lại nói, ngày cưới cũng không có, cô bị đưa thẳng đến nhà Lục Thiên Ân, và sống ở đó như một người hầu suốt ba năm.
Nghĩ lại cũng thật buồn cười.
Bát Bát nhìn cô đang suy tư gì đó , thấy lạ, hỏi:"Cậu suy nghĩ gì mà trầm ngâm thế?".
"Chỉ nghĩ đến vài chuyện khi trước thôi".
"Chuyện khi trước? Không ngại kể mình nghe chứ!".
Cô cũng không e ngại gì, kể lại toàn bộ câu chuyện tình đơn phương này của mình.
Bát Bát nghe xong ,ồ lên một cái, tay siết chặt:"Tại sao trên đời này lại có người đàn ông như vậy chứ? Ta khinh".
Lỗ Tiêu Mạn toát mồ hôi:"Được rồi Bát Bát, người ta nhìn cậu kìa".
Nghe vậy, Bát Bát khẽ nhìn xung quanh, đúng thật là mọi người đang nhìn chăm chăm Bát Bát, cô rụt rè uống nước.
Lỗ Tiêu Mạn nhìn Bát Bát, khẽ cười, thật như trẻ con mà.
Lúc này, cả hai uống xong, cũng trả tiền rời đi.
Ra trước cửa, Bát Bát lên tiếng:"Nhà cậu ở đâu, mình đưa cậu về?".
"Ở đường Tam Đông".
"Vậy sao, mình cũng ở đó nữa đấy, thật trùng hợp, nào lại đằng kia lấy xe, mình gửi xe ở đó".
Nơi Bát Bát nói là bãi giữ xe công cộng siêu cấp lớn. Cũng không xa lắm, bước vài nấc là tới rồi.
Ông ấy suy nghĩ một lát, nói:"Nhưng mà Vương lão sẽ trách phạt tôi đấy!".
"Chú không cần lo, mọi việc cháu sẽ giải thích với bà".
"Vậy được, tôi đi đây, cô chủ cẩn thận".
"Vâng".
Cô đi trên lề đường, vừa đi vừa ngâm nga vài câu hát êm dịu, có vài người đi đường dường như bị mê hoặc bởi giọng hát ấy, và cả gương mặt xinh đẹp không kém phần cô đơn của Lỗ Tiêu Mạn.
- Bịch..
Do không để ý, nên cô đụng phải ai đó, cô vội nói:"Xin lỗi, cô có sao không? ".
Trước mặt Lỗ Tiêu Mạn là một cô gái ăn mặt sang chảnh, nhưng lại vô cùng tự nhiên, không cầu kì, cô gái đó cười đáp:"Ồ, không sao".
"Ừm, cô là người nước ngoài sao? Nghe giọng thật lạ".
Cô gái đó đúng thật nhìn rất đẹp, sống mũi cao cao, môi hồng hào, làn da trắng mơ, cộng thêm đôi mắt màu xanh lai ấy
"Hưm, tôi là người Anh, hiện đang sống ở thành phố này".
Lỗ Tiêu Mạn nhìn cô ấy, cảm thấy muốn kết bạn, vì cô có thể nhận ra, cô gái này khi nói chuyện vô cùng thân thiện, không có bất kì sự giả dối nào:"Ưm, chúng ta làm bạn nhé!".
Cô gái cười, kinh ngạc:"Ồ, thật sao?".
"Đúng, cô thấy thế nào".
"Rất tuyệt, từ lúc đến đây tôi cũng không có bạn bè gì, giờ có cô làm bạn thật vui".
Lỗ Tiêu Mạn cũng vui không kém:"Ưm, mình gọi là cậu tớ nhé!".
"Được, cậu tên gì?".
"Lỗ Tiêu Mạn".
"Tên đẹp, gọi tớ là Joni, hoặc Thiên Bát Bát cũng được".
"Mình gọi cậu là Bát Bát, nghe sẽ thân mật hơn, ừm, chúng ta đến quán nước gần đó nói chuyện đi".
"Hảo hảo, đi hôi".
Cả hai giống như là bạn thân từ kiếp trước thì phải, vừa kết bạn đã cảm thấy đối phương vô cùng khả ái, thân nhủ rồi.
Cô và Bát Bát vào quán nước , cũng khá đông khách .
Một anh phục vụ đi ra, đưa menu cho hai người, nói:"Hai vị muốn dùng gì ạ!".
"Cho tôi một ly nước cam được rồi, còn cậu uống gì?"_Lỗ Tiêu Mạn hỏi.
"Gì cũng được".
Anh phục vụ gật đầu đi vào.
Đây là lần đầu tiên Bát Bát thấy một chàng trai đẹp đến vậy. Vô cùng dịu dàng từ tốn.
Lỗ Tiêu Mạn nhìn Bát Bát:"Cậu không phải đã thích anh ta rồi đấy chứ?".
Báng Bát cười:"Tiêu Nại còn có thể yêu Vy Vy ngay từ cái nhìn đầu tiên, không lẽ mình không được ".
"Mình thấy anh phục vụ vừa nãy cũng khá tốt đấy, ăn nói dịu dàng ôn nhu".
"Cậu cũng thấy hợp với mình sao?".
"Đúng nha, chỉ sợ là ở người ta như nào thôi ".
Vài phút sau đó, anh ta bưng ra hai ly nước, đặt xuống bàn:"Quý khách dùng ngon miệng".
Bát Bát nhanh cơ hội, nói:"Anh gì đó ơi, chủ quán ở đây đâu rồi?!".
Anh ta nhìn Bá Bát, tặng cho nụ cười tỏa nắng:"Tôi là chủ quán ở đây thưa cô, cô cần gì?".
Bát Bát mở to mắt, miệng nói:"Cho tôi xin số điện thoại được không? ".
"Tất nhiên, đây là danh thiếp của tôi, nếu cần gì thì cứ gọi vào số này, đồ ăn thức uống sẽ được đưa đến tận nhà".
Bát Bát cầm lấy tờ danh thiếp.
"Phục vụ"_đúng lúc Bát Bát định nói thì có người gọi anh ta.
Anh ta rời đi.
Lỗ Tiêu Mạn khều khều:"Mình thấy anh ta có vẻ hiểu sai ý của cậu rồi".
"Chắc vậy, anh ấy tưởng mình muốn đặt thức ăn hay nước uống gì đó".
"Cũng không sao? Nếu như đã có số điện thoại rồi cậu muốn cưa anh ta cũng đâu khó gì".
"Hahaha, Tiêu Mạn thật hay".
Bát Bát đọc kĩ tờ danh thiếp:"Anh ấy tên Lục Nha Khắc".
Là họ Lục sao? Đây có quan hệ gì với Lục Thiên Ân không? Cô tự hỏi với lòng.
Chả trách, cô đã làm dâu ở Lục gia ba năm nhưng cũng chưa từng thấy bất kì người nhà nào của Lục gia, lại nói, ngày cưới cũng không có, cô bị đưa thẳng đến nhà Lục Thiên Ân, và sống ở đó như một người hầu suốt ba năm.
Nghĩ lại cũng thật buồn cười.
Bát Bát nhìn cô đang suy tư gì đó , thấy lạ, hỏi:"Cậu suy nghĩ gì mà trầm ngâm thế?".
"Chỉ nghĩ đến vài chuyện khi trước thôi".
"Chuyện khi trước? Không ngại kể mình nghe chứ!".
Cô cũng không e ngại gì, kể lại toàn bộ câu chuyện tình đơn phương này của mình.
Bát Bát nghe xong ,ồ lên một cái, tay siết chặt:"Tại sao trên đời này lại có người đàn ông như vậy chứ? Ta khinh".
Lỗ Tiêu Mạn toát mồ hôi:"Được rồi Bát Bát, người ta nhìn cậu kìa".
Nghe vậy, Bát Bát khẽ nhìn xung quanh, đúng thật là mọi người đang nhìn chăm chăm Bát Bát, cô rụt rè uống nước.
Lỗ Tiêu Mạn nhìn Bát Bát, khẽ cười, thật như trẻ con mà.
Lúc này, cả hai uống xong, cũng trả tiền rời đi.
Ra trước cửa, Bát Bát lên tiếng:"Nhà cậu ở đâu, mình đưa cậu về?".
"Ở đường Tam Đông".
"Vậy sao, mình cũng ở đó nữa đấy, thật trùng hợp, nào lại đằng kia lấy xe, mình gửi xe ở đó".
Nơi Bát Bát nói là bãi giữ xe công cộng siêu cấp lớn. Cũng không xa lắm, bước vài nấc là tới rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.