Phu Nhân: Chúng Ta Kết Hôn Đi?
Chương 42: Muốn đấu? Tôi chơi với cô
Tì bà phiêu bạc
09/06/2020
Lỗ Tiêu Mạn bây giờ mới đế ý đến cô người hầu, cười e lệ:"Ừm, mà cô biết đó là ai không?".
Cô người hầu thầm mừng rỡ, cuối cùng cũng để ý đến mình rồi:"Vâng, là một cô gái ăn mặc rất kì lạ, còn luôn miệng nói là cô ta là bạn gái của thiếu gia, nếu như để thiếu gia biết không cho cô ta vào, cô ta sẽ nói lại với thiếu gia xử lí chúng tôi".
Lỗ Tiêu Mạn nhìn anh đầy ẩn ý:"Em nói tình nhân đến tìm là thật!".
Để giải bày sự hiểu lầm của cô, anh đứng dậy đi ra bên ngoài.
Cô ở lại tiếp tục ăn.
Vừa ra đến thì anh đã nhận được một cái ôm chằm lấy:"Thiên Ân, em rất nhớ anh, là do em sai khi đã nói những lời nặng với anh, trở về bên em được không? ".
Lục Thiên Ân cảm thấy rất bài xích với Lỗ Y Hân, dù biết lúc trước anh từng rất yêu cô ta.
"Lỗ Y Hân, người làm loạn là cô đó sao?".
Lỗ Y Hân rậm rúc nhìn anh:"Em không có, là do họ"_tay cô ta đưa về hướng một số người hầu..
"Họ không tin em là bạn gái của anh, họ muốn đuổi em đi".
"Họ làm như vậy rất phải, tôi nhớ tôi và cô đã không còn là gì nữa".
"Là do con khốn đó quyến rũ anh chứ gì? Trở về đây có mục đích là lừa anh lấy tiền anh, cô ta vốn không hề yêu anh".
Lục Thiên Ân cau mày, rất nhanh đáp lại:"Tôi thấy mấy lời đó phải dùng để nói cô thì mới đúng đấy chứ!".
"Anh ..".
Lục Thiên Ân muốn ở bên cô được nhiều hơn, cũng không rảnh rỗi để nói chuyện tiếp với cô ta , quay lưng đi vào, tay chấp phía sau:"Mau đuổi cô ta đi cho tôi, nếu như cô ta lại đến thì báo cảnh sát"..
Lỗ Y Hân tất nhiên không chấp nhận như vậy, vùng vẫn khỏi đám người hầu, dùng tốc độ chạy thật nganh vào trong nhà
Ánh mắt cô ta bỗng nhiên sắt bén hơn, có một sự ghen tị không lường trước được, cô ta đi hậm hực lại chỗ của cô, đứng đó quát lớn:"Lỗ Tiêu Mạn, tao biết là mày mà, mày đến đây quyến rũ anh ấy, còn mặc áo của anh ấy, mày đúng là đồ hô ly tinh, đồ con hoang như mày, mau cút khỏi đây cho tao"..
Vốn cô không tức giận đâu, nhưng mà bởi vì câu 'đồ con hoang' cô mới giận lên, cô có mẹ có ba mà, chỉ là mẹ cô đã mất, ba cô thì không mấy thương cô.
Cô ăn hết trọn bánh mì vào, sau đó đứng dậy, nhìn cô ta, cười một cái:"Lỗ Y Hân, chị nói đủ chưa?".
Lục Thiên Ân mú này cũng đã vào bên trong, anh chỉ cười, nhìn cô 'tiếp đãi' Lỗ Y Hân.
Cô ta chỉ vào mặt cô:"Tao nói chưa đủ đâu, mày đó, không biết ở nước ngoài đã cặp kè vớibao nhiêu thằng đàn ông, đã leo lên giường mấy người, mày còn làm ra bộ mặt thuần khiết, tao khinh".
-Chát ..
Lỗ Tiêu Mạn rất nhanh cho vào mặt cô ta một bạt tay rất mạnh, in hằng năm dấu tay trên mặt.
Cô ta ôm một bên mặt, biết anh có mặt ở đây, khóc lóc nói:"Cô dám đánh tôi, Ân sẽ không tha cho cô".
"Tôi bảo này, bạt tai vừa nãy là dành cho lời nói bậy bạ vô căn cứ của cô".
-Chát....
"Còn lần này là dành cho sự sỉ nhục của cô mấy năm qua đối với tôi".
Bị đánh đến tận hai cái, đã khiến Lỗ Y Hân đau đớn rát môi, không thẹn giơ tay lên hướng tới mặt cô, nhưng chưa đến được da mặt xinh đẹp của cô, thì bàn tay thon dài của anh đã nắm lấy, siết mạnh, lạnh lùng tuyên bố:"Nếu cô dám đánh vợ tôi, tôi sẽ cho ngày tháng sau này của cô phải sống không bằng chết".
Bị anh siết chặt tay, còn thêm lời càng cáo đó, cô ta thẹn mà sợ:"Em, em, là cô đánh em, anh không thấy sao?".
Lục Thiên Ân ném mạnh tay cô ta ra, lấy chiếc khăn tay trong túi ra lau, giống như đã nắm phải thứ dơ bẩn .
Anh ôm cô, kéo vào lòng, bá đạo nói:"Tôi thấy cô ấy đánh cô, nhưng mà cô ấy đánh rất đúng, nếu như Mạn Mạn không đánh cô cũng không thoát khỏi tôi, cô dám mắng vợ của tôi chính kà đang mắng tôi".
Lỗ Y Hân nhếch môi:"Vợ? Cô ta chẳng qua chỉ là một món đồ chơi của anh".
Lục Thiên Ân chậc lưỡi:"Cô nói sai rồi? Dù cô ấy là món đồ chơi thì tôi cũng không vứt bỏ cô ấy đi, đối với tôi cô ấy còn quan trọng hơn cả mạng sống của Lục Thiên Ân này".
Nghe anh tắm tắt nói cô như vậy, làm cho cô ta càng thêm tức giận:"Em không cần biết, em chỉ biết em rất yêu anh, cô ta không thể cướp anh được".
Lỗ Tiêu Mạn đẩy anh ra đứng phía sau, nhìn Lỗ Y Hân nói:"Cô yêu anh ấy lắm sao?."
"Đúng như vậy".
Cô cười thâm hiểm:"Nhưng mà anh ấy là chồng của tôi, trên pháp lí chúng tôi vẫn còn là vợ chồng, nếu như cô muốn phá hoại chúng tôi, thì đừng trách tôi kiện cô, tội phá hoại gia đình".
"Mày, con khốn ".
"Thêm một tội mắng chửi người nữa".
"Mày..."_Lỗ Y Hân giận đến đó mặt, tay bấu chặt, những ngón tay dài móng làm cho bậc máu.
Lỗ Tiêu Manh tiếp tục nói:"Cô và tôi là chị em cùng cha khác mẹ, nhưng mà không cùng chồng, cho nên cô không có tư cách bước chân đến đây, còn không có quyền cướp anh ấy".
Lỗ Y Hân hét lớn:"Lỗ Tiêu Mạn, mày đừng trách tao, mày cứ đợi đó, thứ của tao mày vốn không thể lấy được".
Cô khoanh tay trước ngực:"Muốn đấu? Tôi chơi với cô".
Cô người hầu thầm mừng rỡ, cuối cùng cũng để ý đến mình rồi:"Vâng, là một cô gái ăn mặc rất kì lạ, còn luôn miệng nói là cô ta là bạn gái của thiếu gia, nếu như để thiếu gia biết không cho cô ta vào, cô ta sẽ nói lại với thiếu gia xử lí chúng tôi".
Lỗ Tiêu Mạn nhìn anh đầy ẩn ý:"Em nói tình nhân đến tìm là thật!".
Để giải bày sự hiểu lầm của cô, anh đứng dậy đi ra bên ngoài.
Cô ở lại tiếp tục ăn.
Vừa ra đến thì anh đã nhận được một cái ôm chằm lấy:"Thiên Ân, em rất nhớ anh, là do em sai khi đã nói những lời nặng với anh, trở về bên em được không? ".
Lục Thiên Ân cảm thấy rất bài xích với Lỗ Y Hân, dù biết lúc trước anh từng rất yêu cô ta.
"Lỗ Y Hân, người làm loạn là cô đó sao?".
Lỗ Y Hân rậm rúc nhìn anh:"Em không có, là do họ"_tay cô ta đưa về hướng một số người hầu..
"Họ không tin em là bạn gái của anh, họ muốn đuổi em đi".
"Họ làm như vậy rất phải, tôi nhớ tôi và cô đã không còn là gì nữa".
"Là do con khốn đó quyến rũ anh chứ gì? Trở về đây có mục đích là lừa anh lấy tiền anh, cô ta vốn không hề yêu anh".
Lục Thiên Ân cau mày, rất nhanh đáp lại:"Tôi thấy mấy lời đó phải dùng để nói cô thì mới đúng đấy chứ!".
"Anh ..".
Lục Thiên Ân muốn ở bên cô được nhiều hơn, cũng không rảnh rỗi để nói chuyện tiếp với cô ta , quay lưng đi vào, tay chấp phía sau:"Mau đuổi cô ta đi cho tôi, nếu như cô ta lại đến thì báo cảnh sát"..
Lỗ Y Hân tất nhiên không chấp nhận như vậy, vùng vẫn khỏi đám người hầu, dùng tốc độ chạy thật nganh vào trong nhà
Ánh mắt cô ta bỗng nhiên sắt bén hơn, có một sự ghen tị không lường trước được, cô ta đi hậm hực lại chỗ của cô, đứng đó quát lớn:"Lỗ Tiêu Mạn, tao biết là mày mà, mày đến đây quyến rũ anh ấy, còn mặc áo của anh ấy, mày đúng là đồ hô ly tinh, đồ con hoang như mày, mau cút khỏi đây cho tao"..
Vốn cô không tức giận đâu, nhưng mà bởi vì câu 'đồ con hoang' cô mới giận lên, cô có mẹ có ba mà, chỉ là mẹ cô đã mất, ba cô thì không mấy thương cô.
Cô ăn hết trọn bánh mì vào, sau đó đứng dậy, nhìn cô ta, cười một cái:"Lỗ Y Hân, chị nói đủ chưa?".
Lục Thiên Ân mú này cũng đã vào bên trong, anh chỉ cười, nhìn cô 'tiếp đãi' Lỗ Y Hân.
Cô ta chỉ vào mặt cô:"Tao nói chưa đủ đâu, mày đó, không biết ở nước ngoài đã cặp kè vớibao nhiêu thằng đàn ông, đã leo lên giường mấy người, mày còn làm ra bộ mặt thuần khiết, tao khinh".
-Chát ..
Lỗ Tiêu Mạn rất nhanh cho vào mặt cô ta một bạt tay rất mạnh, in hằng năm dấu tay trên mặt.
Cô ta ôm một bên mặt, biết anh có mặt ở đây, khóc lóc nói:"Cô dám đánh tôi, Ân sẽ không tha cho cô".
"Tôi bảo này, bạt tai vừa nãy là dành cho lời nói bậy bạ vô căn cứ của cô".
-Chát....
"Còn lần này là dành cho sự sỉ nhục của cô mấy năm qua đối với tôi".
Bị đánh đến tận hai cái, đã khiến Lỗ Y Hân đau đớn rát môi, không thẹn giơ tay lên hướng tới mặt cô, nhưng chưa đến được da mặt xinh đẹp của cô, thì bàn tay thon dài của anh đã nắm lấy, siết mạnh, lạnh lùng tuyên bố:"Nếu cô dám đánh vợ tôi, tôi sẽ cho ngày tháng sau này của cô phải sống không bằng chết".
Bị anh siết chặt tay, còn thêm lời càng cáo đó, cô ta thẹn mà sợ:"Em, em, là cô đánh em, anh không thấy sao?".
Lục Thiên Ân ném mạnh tay cô ta ra, lấy chiếc khăn tay trong túi ra lau, giống như đã nắm phải thứ dơ bẩn .
Anh ôm cô, kéo vào lòng, bá đạo nói:"Tôi thấy cô ấy đánh cô, nhưng mà cô ấy đánh rất đúng, nếu như Mạn Mạn không đánh cô cũng không thoát khỏi tôi, cô dám mắng vợ của tôi chính kà đang mắng tôi".
Lỗ Y Hân nhếch môi:"Vợ? Cô ta chẳng qua chỉ là một món đồ chơi của anh".
Lục Thiên Ân chậc lưỡi:"Cô nói sai rồi? Dù cô ấy là món đồ chơi thì tôi cũng không vứt bỏ cô ấy đi, đối với tôi cô ấy còn quan trọng hơn cả mạng sống của Lục Thiên Ân này".
Nghe anh tắm tắt nói cô như vậy, làm cho cô ta càng thêm tức giận:"Em không cần biết, em chỉ biết em rất yêu anh, cô ta không thể cướp anh được".
Lỗ Tiêu Mạn đẩy anh ra đứng phía sau, nhìn Lỗ Y Hân nói:"Cô yêu anh ấy lắm sao?."
"Đúng như vậy".
Cô cười thâm hiểm:"Nhưng mà anh ấy là chồng của tôi, trên pháp lí chúng tôi vẫn còn là vợ chồng, nếu như cô muốn phá hoại chúng tôi, thì đừng trách tôi kiện cô, tội phá hoại gia đình".
"Mày, con khốn ".
"Thêm một tội mắng chửi người nữa".
"Mày..."_Lỗ Y Hân giận đến đó mặt, tay bấu chặt, những ngón tay dài móng làm cho bậc máu.
Lỗ Tiêu Manh tiếp tục nói:"Cô và tôi là chị em cùng cha khác mẹ, nhưng mà không cùng chồng, cho nên cô không có tư cách bước chân đến đây, còn không có quyền cướp anh ấy".
Lỗ Y Hân hét lớn:"Lỗ Tiêu Mạn, mày đừng trách tao, mày cứ đợi đó, thứ của tao mày vốn không thể lấy được".
Cô khoanh tay trước ngực:"Muốn đấu? Tôi chơi với cô".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.